[RhyCap] Người Ở Giếng Ba - Duyên Âm Không Mộ
Chương 1: Về Lại Vạn Mộ
Cơn mưa phùn buông xuống như tấm màn bạc phủ mờ con đường đất đỏ dẫn vào làng Vạn Mộ.
Chiếc xe ngựa lắc lư dừng lại bên tấm biển đá cũ kỹ khắc chữ Hán mờ nhòe vì thời gian.
Đức Duy kéo túi vải, cúi đầu cảm ơn bác phu xe rồi bước xuống, đôi giày vải in dấu trên nền đất ẩm.
Trước mặt cậu là cổng làng bằng đá ong, rêu xanh phủ kín, hai bên là những hàng tre khẽ rì rào trong gió lạnh.
Hoàng Đức Duy
Về rồi… //lẩm bẩm siết chặt quai túi//
Bà Nhàn
// Chống gậy lẩm bẩm với người bên cạnh //
Bà Nhàn
Thằng đó… là thằng bé nhà bà Lâm hả? Về một mình à?
Cô Hòa
Nghe nói lên phố sống từ hồi còn nhỏ.
Cô Hòa
Giờ về chắc lo cúng giỗ bà ấy.
Duy nghe thấy nhưng không phản ứng. Cậu đi thẳng về phía căn nhà ở cuối làng, nơi từng là mái ấm trong ký ức.
Lý do cậu trở lại làng bắt nguồn từ một lá thư. Mẹ nuôi cậu – bà Lâm – vừa mất ba tuần trước. Trong di thư để lại, ngoài căn nhà gỗ nhỏ ở rìa làng, bà còn để lại một câu tuyệt đối không thể bỏ qua:
Bà Lâm
Nếu con còn nhớ gì về cái giếng, hãy khóa nó lại. Nếu không nhớ, thì đừng bao giờ để ánh trăng rọi xuống đó.
Ban đầu Duy tưởng chỉ là mê tín của người già.
Nhưng từ lúc nhận được thư, đêm nào cậu cũng mơ thấy mình rơi, rơi mãi không thấy đáy.
Có ai đó gọi tên cậu. Và cậu không dám nhìn lại.
Căn nhà bà Lâm để lại nằm sát rừng tre, mái thấp, vách gỗ, tường đất dày chắn gió.
Khóa mở ra nhẹ nhàng, bên trong vẫn nguyên vẹn mùi trầm nhang quen thuộc.
Hoàng Đức Duy
Không thay đổi gì mấy...
Hoàng Đức Duy
// Đặt túi xuống, lặng lẽ thắp nén nhang cho bà //
Hoàng Đức Duy
// Ánh mắt khẽ dừng lại ở bức ảnh chân dung //
Hoàng Đức Duy
Con về rồi mẹ…
Trong ngăn kéo bàn là một bọc vải cũ. Bên trong có một tấm bản đồ nhỏ vẽ tay – địa giới làng Vạn Mộ, và phía sau có vạch chéo đỏ đánh dấu vị trí: Giếng Ba. Dưới mảnh bản đồ là một mảnh khăn tay được thêu dòng chữ: "Giếng Ba – đừng để soi trăng."
Hoàng Đức Duy
Soi trăng? Là sao…?
Ngoài sân, mưa vẫn chưa dứt. Duy chợp mắt chốc lát thì trời đã sụp tối. Cậu ăn qua loa bát cơm nguội, trải đệm nằm xuống giường tre.
Hoàng Đức Duy
Hy vọng đêm nay không mưa nữa.
Một đứa trẻ, tầm sáu, bảy tuổi, đứng bên miệng giếng. Ánh trăng tràn xuống như dải lụa bạc, rọi thẳng vào lòng giếng đen ngòm.
Cậu bé quay lưng về phía Duy, mặc áo trắng, tóc rối, đôi chân trần dính đầy bùn.
???
Ngươi đã quên ta rồi sao?
Giọng nói ấy lạnh buốt, vang vọng.
Hoàng Đức Duy
// Lùi lại //
Đứa trẻ không đáp, chỉ đứng yên. Mặt cậu bé bị che khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
Hoàng Đức Duy
// Choàng tỉnh //
Áo ướt đẫm mồ hôi. Đồng hồ trên tường điểm 3 giờ 15.
Hoàng Đức Duy
// Bật đèn dầu, đảo mắt quanh phòng //
Trên bàn, có thứ gì đó không thuộc về nó: một chiếc khăn tay nhỏ, viền thêu đỏ sờn mép.
Hoàng Đức Duy
Mình... không mang cái này về. Chắc chắn.
Hoàng Đức Duy
// Cầm lên tấm vải ẩm nhẹ như từng bị ngâm nước //
Bên viền tấm vải có chữ nhỏ: "Q.A".
Sau nhà, rặng tre rì rào.
Hoàng Đức Duy
// Rẽ qua, giẫm lên lớp cỏ mục nát //
Một cái giếng hiện ra – cổ giếng cũ, đá mòn, rêu phủ.
Hoàng Đức Duy
// Cẩn thận cuối xuống //
Gió từ lòng giếng lạnh buốt.
Nhưng không có âm thanh gì vọng lên.
Hoàng Đức Duy
Chắc chỉ là… trùng hợp.
Hoàng Đức Duy
// Chạm nhẹ vào thành giếng lạnh, khô //
Hoàng Đức Duy
// Trong lòng dấy lên một cảm giác quen thuộc //
Sáng hôm sau, tại quán nước đầu làng. Bà chủ quán nhìn thấy Duy, chép miệng.
Bà Chi
Thằng nhỏ bà Lâm à? Về trễ đó nghen. Mộ bà ấy lạnh ba tuần rồi.
Hoàng Đức Duy
// Gật đầu // Cháu mới thu xếp được việc.
Một ông cụ gần đó lên tiếng.
Ông Chương
Về rồi thì cẩn thận cái giếng sau nhà bà ấy. Nguy hiểm lắm!
Hoàng Đức Duy
Giếng Ba hả cụ?
Ông Chương
Ừ. Từ cái đêm thằng bé đó chết đuối, chẳng ai còn dám bén mảng lại.
Hoàng Đức Duy
Thằng bé tên gì ạ?
Ông Chương
Hình như Quang Anh. Mà mắt đẹp lắm. Mà tội thằng bé. Chết không ai lập mộ cho nó.
Hoàng Đức Duy
Vì sao không lập mộ?
Ông Chương
Nghe nói… bị âm dương sai lệnh. Không siêu thoát được.
Hoàng Đức Duy
// Cúi đầu, lòng trống rỗng //
Hoàng Đức Duy
Vậy… có ai từng gặp nó không?
Ông Chương
// Nhìn chằm chằm rồi gật nhẹ //
Ông Chương
Có. Vào đúng đêm trăng, người ta thấy bóng ai đó… đứng bên giếng.
Đêm đó, cậu nằm trên giường, nhìn chiếc khăn thêu bên bàn. Ngoài cửa sổ, trăng lửng lơ sau lớp mây.
Hoàng Đức Duy
Nếu cậu là Quang Anh thật... Cậu muốn gì?
Không ai đáp lại. Chỉ có gió lùa qua khe cửa.
Hoàng Đức Duy
// Nhắm mắt lại //
Nhưng trong lòng dao động
Và cậu biết – giấc mơ kia... chỉ mới bắt đầu.
Chương 2: Vết Nứt Trong Ký Ức
Trời sáng chậm rãi trên Vạn Mộ. Sương giăng trắng hai bên lối mòn, bao phủ lấy từng mái nhà rêu cũ.
Hoàng Đức Duy
// Thức dậy trong cảm giác mơ hồ, như thể giấc mơ đêm qua không hoàn toàn là mộng //
Hoàng Đức Duy
// Ngồi dậy, liếc nhìn chiếc khăn thiêu ngay cạnh gối //
Chiếc khăn vẫn còn ở đó. Nó mềm, lạnh và ẩm như đêm qua cậu chạm vào nó.
Hoàng Đức Duy
// Rửa mặt, ăn tạm mẩu bánh còn sót lại rồi ra ngoài//
Không khí làng sớm rất im ắng. Chỉ có tiếng tre xào xạc và bước chân người gánh nước.
Hoàng Đức Duy
// Rẽ về phía đình làng, nơi có vài người già thường tụ họp mỗi sáng //
Khi cậu đến, bà Nhàn đang ngồi trên ghế tre, chậm rãi gọt cau. Bên cạnh là cô Hòa đang phơi mấy sợi thuốc lào.
Hoàng Đức Duy
Cháu chào bà Nhàn, cô Hòa.
Bà Nhàn
Ừ, thằng Duy đó hả? Về rồi thì ở luôn đi, ngoài kia xô bồ lắm.
Cô Hòa
// Ngẩng lên, nhìn cậu //
Cô Hòa
Nghe nói cháu có ở lại nhà bà Lâm? Giếng sau vườn chắc lâu rồi không ai đụng tới.
Hoàng Đức Duy
// Gật đầu // Dạ, cháu thấy cũ quá. Nhưng... cháu có chuyện muốn hỏi.
Bà Nhàn
// Cười nhạt, không ngước lên //
Bà Nhàn
Hỏi về thằng nhỏ dưới giếng chứ gì?
Hoàng Đức Duy
// Sững người// Bà biết thật à?
Bà Nhàn
Tao ở làng này tám chục năm rồi. Có gì tao không biết. Nhưng biết chưa chắc đã nên nói.
Cô Hòa
// Chen vào, giọng nhỏ hơn //
Cô Hòa
Tên nó là Quang Anh. Không ai nhớ họ. Hồi ấy nó sống với một người chú, mà sau đó chú cũng bỏ đi đâu mất.
Cô Hòa
Tụi nhỏ hay chơi ở sân đình, hôm đó trăng sáng, Quang Anh không về nữa.
Cô Hòa
Mấy đứa bảo nó rơi xuống giếng Ba.
Cô Hòa
Nhưng khi người lớn kéo lên thì... cái xác không lành lặn. Cổ bị gãy.
Hoàng Đức Duy
// Nắm chặt tay // Không ai lập mộ sao?
Cô Hòa
Không. Vì nghe đồn nó không phải người bình thường.
Cô Hòa
Đẻ đúng ngày trùng tang, lại mắt xám, từ nhỏ đã hay nói mớ.
Bà Nhàn
Có lần tao thấy nó ngồi giữa sân mà nói chuyện với không khí.
Bà Nhàn
Nó bảo có người gọi nó, ở dưới đất.
Bà Nhàn
Tao còn nhớ nó nói một câu rợn cả tóc gáy: "Nếu con rơi xuống, người đó sẽ nhớ tên con mãi mãi".
Hoàng Đức Duy
// Đứng lặng, một lớp sương như vừa tràn qua trí óc //
Hoàng Đức Duy
Hồi đó... cháu có chơi với nó không?
Bà Nhàn
// Nhìn cậu thật lâu //
Bà Nhàn
Có. Mà sau hôm đó, mày sốt li bì ba tuần, mất trí. Rồi không ai nhắc nữa.
Bà Nhàn
Bà Lâm thì dọn về rìa làng, không cho mày đến đình.
Hoàng Đức Duy
// Cúi đầu //
Hoàng Đức Duy
Cháu không nhớ gì cả. Nhưng cháu thấy nó trong mơ. Rất rõ.
Bà Nhàn
// Lặng đi một lúc rồi nói //
Bà Nhàn
Nếu nhớ lại... thì đừng kể với ai. Nhớ một mình thôi.
Hoàng Đức Duy
// Quay lại giếng. Mang theo chiếc khăn thêu, đặt trên miệng giếng //
Hoàng Đức Duy
Nếu cậu thật sự là Quang Anh... cậu đã chờ tôi bao lâu rồi?
Không có gió. Không có tiếng vọng. Nhưng ở đáy sâu, một mảng tối lay động như hơi thở.
Duy không rời mắt, cho đến khi trăng bắt đầu lên sớm bất thường.
Chương 3: Trăng Tháng Bảy
Buổi tối ở Vạn Mộ thường lặng lẽ như mặt nước hồ thu, nhưng đêm nay gió rít dọc hàng cau, lá khô lạo xạo đuổi nhau trên lối đất.
Hoàng Đức Duy
// Ngồi trong gian bếp, nhắn nhìn trân trân vào cây nến đang cháy dở //
Trên mặt bàn là tờ giấy cũ, phai màu, được tìm thấy sau vách gỗ mục ở gian sau nhà bà Lâm.
Nét chữ xiêu vẹo, nghiêng hẳn về bên trái:
"Đêm mười ba, trăng ngả. Cậu ấy lại đứng bên giếng. Mắt không chớp. Cổ hơi nghiêng. Gọi tên tôi. Nhưng tôi không dám trả lời."
Hoàng Đức Duy
// Đọc đi đọc lại //
Câu chữ như bám lấy hốc mắt cậu. Tờ giấy không đề tên, không ngày tháng, chỉ có mùi mốc và dấu ngón tay mờ như vết tro.
Bên ngoài, trăng mười ba vừa nhô lên khỏi lũy tre.
Hoàng Đức Duy
// Khoác áo, cầm đèn pin rồi lặng lẽ bước ra sau nhà //
Giếng Ba nằm khuất sau hàng rào rậm. Cỏ mọc cao, phủ lấp cả lối đi.
Hoàng Đức Duy
// Vừa vạch bụi vừa lần theo ánh đèn yếu ớt //
Miệng giếng hiện ra, lạnh ngắt như lần đầu cậu chạm vào.
Hoàng Đức Duy
// Đặt chiếc đèn xuống, ngồi thụp xuống bên mép giếng //
Hoàng Đức Duy
Quang Anh... Cậu có còn ở đây không?
Không ai đáp. Chỉ có tiếng côn trùng và một giọng nói trong đầu Duy bắt đầu vang lên như vọng lại từ đáy sâu:
???
"Đừng gọi tên tôi. Nếu cậu nhớ, tôi sẽ tự tìm đến."
Hoàng Đức Duy
// Giật mình. Cậu nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Trăng lúc này sáng hơn, soi rõ cả những viên đá có rêu bám quanh thành giếng //
Bỗng thấy một viên đá ở góc giếng bị nứt. Rất sâu. Như thể ai đó từng đập vỡ nó.
Cậu lần tay chạm vào. Khi vừa chạm, hình ảnh lạ lùng tràn về — một đứa trẻ tóc rối, áo ướt đẫm, hai tay ôm thành giếng, mắt xám như tro.
???
"Tôi không rơi. Tôi bị đẩy."
Hoàng Đức Duy
// Câu nói bật lên trong đầu. Lùi lại, tay run lên. Tim cậu đập loạn //
Hoàng Đức Duy
Ai đã đẩy cậu?
Không ai trả lời. Nhưng bên cạnh giếng, một vết chân nhỏ như trẻ con in trên lớp đất ẩm.
Sáng hôm sau, Duy đến gặp lại bà Nhàn ở đình làng. Bà vẫn ngồi gọt cau, ánh mắt sắc như người đã biết cậu sẽ đến.
Bà Nhàn
Cháu tìm thấy gì rồi, hử?
Hoàng Đức Duy
Một tờ giấy. Và... giọng nói trong đầu. Quang Anh không rơi, cậu ấy bị đẩy.
Cô Hòa
// Đang gánh nước từ xa cũng tay đầu lại //
Không ai nói gì trong vài giây.
Bà Nhàn
Cháu chắc không? // Giọng nhỏ lại //
Hoàng Đức Duy
Cháu nghe thấy. Và thấy cả vết chân bên giếng. Nhỏ lắm, như của trẻ con.
Bà Nhàn
// Thở dài, ngẩng lên nhìn trời //
Bà Nhàn
Năm đó... có đứa ghét Quang Anh. Nó nói Quang Anh đi theo nó, dọa nó, thì đáng chết. Nhưng không ai tin lời đứa trẻ. Vì nó là con quan xã.
Hoàng Đức Duy
Tên đứa đó là gì?
Bà Nhàn
Phan Tú. Giờ lớn rồi, làm việc ở huyện. Nhưng không ai nhắc chuyện cũ nữa.
Hoàng Đức Duy
// Nắm chặt tay // Cháu cần gặp ông Tú.
???
"Đừng khơi. Làng này lắm điều cấm kỵ. Cậu càng đào, nó càng kéo cậu xuống."
Hoàng Đức Duy
// Cúi đầu, nhưng lòng càng kiên định hơn //
Trong đầu cậu, tiếng nói ấy vẫn văng vẳng:
???
"Tôi không cần ai trả thù. Tôi chỉ cần cậu nhớ tôi là ai."
Chiều xuống, Duy trở lại giếng. Cậu mang theo bức giấy và ngồi lặng hàng giờ. Không gió, không người.
Nhưng trên mặt nước giếng, phản chiếu rõ đôi mắt xám đang nhìn thẳng vào cậu, không chớp.
Hoàng Đức Duy
// Thả tờ giấy xuống, để nó trôi là đà trên làn nước tĩnh lặng //
Từng chữ như hòa vào sâu thẳm.
Hoàng Đức Duy
Nếu thật sự là cậu... hãy chỉ cho tôi thấy. Tôi không sợ. Tôi sẽ nhớ.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua. Không đủ để lay cây, nhưng đủ làm mặt nước xao động. Và dưới làn gợn ấy, Duy nhìn thấy bóng mình, sát cạnh một bóng khác.
Một đứa trẻ, tóc ướt, ánh mắt không có tròng đen. Đứng ngay bên cạnh, nhưng không để lại tiếng bước chân.
???
"Tôi chờ cậu từ đêm mười ba năm đó. Cậu đã hứa sẽ quay lại."
Hoàng Đức Duy
// Cảm thấy một vết đau nhói ở thái dương. Như thể trí óc bị khoan mở. Hình ảnh chập chờn hiện về: tiếng cười trong đêm trăng, một lời hứa trẻ con, và một tiếng hét bị nuốt bởi lòng giếng sâu //
Hoàng Đức Duy
Quang Anh...
Nguyễn Quang Anh
Tôi chưa từng trách cậu. Nhưng tôi không đi được.
Nguyễn Quang Anh
Cho đến khi lời hứa được giữ.
Đèn pin chớp tắt rồi vụt tắt hoàn toàn, màn đêm trùm lên cậu. Nhưng cậu không còn sợ. Vì ngay trong bóng tối ấy, cậu biết mình không còn đơn độc.
Một hơi thở ấm chạm nhẹ vào gáy.
Nguyễn Quang Anh
Cậu về rồi. Cảm ơn...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play