#DuongHung — Phận Hầu Nhà Địa Chủ
#1 - Bước Chân Về Chốn Cũ
Sài Gòn – Gia Định, tháng Bảy năm Ất Dậu.
Mùa mưa vừa mới rơi nhẹ trên mái ngói âm dương, rửa trôi lớp bụi của chiến tranh, cũng như rửa sạch lòng người đang chông chênh giữa thời cuộc mới cũ.
Chiếc xe hơi đen bóng mang biển Tây từ từ lăn bánh vào cổng lớn của nhà Hội Đồng Trần – một căn biệt thự kiểu Pháp nằm bên con kinh Nhiêu Lộc, giữa vườn cau và cây vú sữa trổ đầy hoa trắng.
Một người đàn ông bước xuống – cao lớn, mặc áo sơ mi lụa trắng, quần tây màu khói thuốc, mang kính đồi mồi.
Gương mặt anh tuấn, nhưng ánh mắt đượm vẻ mỏi mệt.
Đó chính là Trần Đăng Dương, người con trai duy nhất của ông bà Hội Đồng, đã năm năm học ở bên Tây, nay trở về giữa lúc Sài Gòn dậy sóng.
Vừa mới bước chân vào cổng, Dương bỗng nghe tiếng lụp chụp đâu đó trong vườn sau.
Anh bước chậm lại, hé mắt nhìn qua tán cây chuối rũ.
Một thiếu niên đang quỳ dưới đất, tay vắt nước từ áo ướt để lau bậc thềm gạch đỏ.
Áo nâu sờn, quần vải thô vá vài chỗ, lưng còng gập vì mỏi.
Mồ hôi dính cả vào cổ.
Nhưng khi em ngẩng lên, ánh mắt long lanh như nước hồ thu, lặng yên mà dịu dàng kỳ lạ.
Trần Đăng Dương
| Khựng lại | Ê, bay tên chi?
Thiếu niên ngẩn ra, rồi cúi đầu lễ phép.
Lê Quang Hùng
Dạ, con tên Hùng... Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng
Làm hầu cho nhà Ông Bà Hội Đồng đã ba năm nay.
Dương hơi nhíu mày, nhìn kỹ gương mặt thanh tú kia một lần nữa.
Trần Đăng Dương
Nhà có bao nhiêu đứa hầu?
Dương hỏi, tay đút túi quần, lưng tựa vào cột cổng đá.
Lê Quang Hùng
Dạ, thưa cậu… dạ… chỉ còn mình con.
Lê Quang Hùng
Sau trận dịch đầu năm, mấy người bỏ về quê hết...
Dương không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có một cơn sóng nhỏ dậy lên.
Cậu thiếu niên ấy nhìn cậu như thể đã biết trước gương mặt này từ rất lâu – ánh nhìn không giấu được một chút gì… ngưỡng mộ.
Trần Đăng Dương
Thôi, làm tiếp đi.
Trần Đăng Dương
Nhưng coi chừng trơn té.
Trần Đăng Dương
Mặt sân ướt, người nhỏ như bay té phát là sứt đầu.
Dương nói xong liền quay đi, nhưng mắt còn liếc lại một lần.
Buổi cơm chiều hôm đó, trong phòng ăn thênh thang kiểu Tây, ông Hội Đồng ngồi ghế đầu, mặt nghiêm như thường lệ.
Bà Hội Đồng đeo tràng hạt, tay cầm ly rượu cherry, nhìn con trai như đang tính chuyện hôn nhân.
Bà Hội Đồng
Dương nè, má tính… qua năm, cưới con gái bà Phủ Định.
Bà Hội Đồng
Con nhỏ đẹp, có học, biết lễ nghĩa.
Dương gật cho có lệ, mắt thì liếc xuống gian bếp dưới.
Dưới kia, Hùng đang đứng hầu bên vách, tay nắm khăn, mắt nhìn xuống chân.
Mỗi khi bà Hội Đồng lên tiếng là Hùng rụt cổ lại như sợ làm phiền.
Trần Đăng Dương
Má, nhà mình đông người, sao để một mình thằng nhỏ đó lo liệu hết?
Bà Hội Đồng
| Nhíu mày | Mày mới về nên chưa biết.
Bà Hội Đồng
Tụi nó bỏ đi hết.
Bà Hội Đồng
Mà thằng nhỏ này nó siêng, lại khéo, nên tao giữ.
Trần Đăng Dương
Dạ vậy… mai con dắt nó ra chợ Bến Thành, mua ít đồ dùng nhà bếp.
Trần Đăng Dương
Nhà mình thiếu muối tiêu rồi.
Ông Hội Đồng
Mày là con trai lớn, còn để ý ba cái chuyện lẻ tẻ đó làm chi?
Dương cười nhạt, nâng ly rượu.
Trần Đăng Dương
Chỉ là… thấy nó cực quá, con chịu không đặng.
Mưa lất phất rơi ngoài mái hiên.
Dương lặng lẽ đi qua hành lang, đến sau vườn, nơi dãy nhà bếp và phòng người làm.
Anh đứng trước cửa phòng hầu, gõ nhẹ ba cái.
Trần Đăng Dương
Hùng, mở cửa coi.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Hùng còn mặc áo vải thô, tóc chưa khô hẳn.
Lê Quang Hùng
Cậu… có việc gì dặn con?
Dương chống tay lên vách cửa, nhìn vào.
Trần Đăng Dương
Không có chi.
Trần Đăng Dương
Chỉ là… cậu mới về, chưa quen cảnh nhà.
Trần Đăng Dương
Có người hầu như bay, chắc cũng đỡ buồn.
Lê Quang Hùng
Cậu… nói đùa.
Trần Đăng Dương
Bay sợ cậu hở?
Lê Quang Hùng
Không dám… nhưng cậu là người lớn…
Lê Quang Hùng
Là con ông bà Hội Đồng…
Trần Đăng Dương
Ừ, mà rồi sao?
Dương nhích sát hơn, nhìn thẳng vào mắt Hùng.
Trần Đăng Dương
Cậu không thấy vậy.
Trần Đăng Dương
Cậu chỉ thấy… bay như giọt sương, rớt giữa chốn không ai thấy.
Trần Đăng Dương
Mai dậy sớm.
Dương cười nhẹ, tay đặt một gói nhỏ xuống bàn gỗ cũ.
Trần Đăng Dương
Trong đó là thuốc bôi mấy vết phỏng, tay bay rát hết rồi.
Cửa đóng lại, để lại Dương lặng bước về phòng, gió thổi nhẹ vạt áo lụa, lòng anh không rõ từ khi nào đã vương một mối quan tâm… không nên có.
#2 - Chợ Bến Thành
Nắng sớm Sài Gòn năm ấy chưa gay gắt, nhưng đủ để ánh lên mái ngói đỏ tươi trên từng căn phố cổ dọc đại lộ Charner.
Xe kéo, xe ngựa, xe đạp lẫn tà áo dài trắng cứ thế chen nhau trong một thứ nhịp sống vội vã mà vẫn duyên dáng lạ thường.
Chiếc xe hơi Renault của nhà Hội Đồng chầm chậm dừng lại trước cổng chợ Bến Thành.
Người lái xe vừa mở cửa sau, Dương đã bước xuống, tay cầm cây gậy đầu bạc, áo sơ mi trắng ủi thẳng, quần tây kem, đi giày da bóng loáng.
Sau lưng anh là một dáng người nhỏ nhắn, bước rụt rè xuống xe, mắt đảo quanh như chim sẻ sợ lạc đàn.
Đó là Hùng – vẫn chiếc áo nâu bạc màu, tay nắm chặt túi vải nhỏ đựng danh sách đồ cần mua.
Mắt cậu mở to ngạc nhiên khi nhìn những gian hàng đông đúc, màu sắc đủ loại, tiếng rao rộn ràng như lễ hội.
Trần Đăng Dương
Đi đứng chi mà rón rén như mèo con dậy hả?
Lê Quang Hùng
Dạ… con chưa từng tới chỗ đông người như vầy…
Lê Quang Hùng
Sợ lạc mất cậu.
Trần Đăng Dương
Ừ, cũng đúng.
Trần Đăng Dương
Mà lạc là cậu rước người khác về hầu à nghen.
Lê Quang Hùng
Con… hầu không giỏi đâu…
Trần Đăng Dương
Cái đó cậu biết lâu rồi.
Trần Đăng Dương
Nhưng cũng đâu có chán.
Dương nhún vai, rồi vẫy tay.
Trần Đăng Dương
Vô trong mua đồ kẻo trưa nắng.
Chợ Bến Thành hôm đó như một bức tranh sống động: mùi hương bún riêu, tiếng leng keng của xe nước mía, những hàng vải lụa, áo dài, nón quai thao, cả tiệm đồ Tây với vớ, cà vạt, giày bata bày ngay hàng ngay lối.
Trần Đăng Dương
Cái này đẹp không?
Trần Đăng Dương
Bay mặc cái màu xanh này chắc trắng da à nghen.
Trần Đăng Dương
Lấy cho tôi cái áo sơ mi lụa kia, size nhỏ nhất.
Trần Đăng Dương
Ủa, giày da này có số 37 không?
Trần Đăng Dương
Cho cậu nhỏ đi chợ nó mang.
Lê Quang Hùng
Con không dám… con… chỉ đi mua đồ muối tiêu, xà bông…
Trần Đăng Dương
Cậu sắm cho cậu.
Trần Đăng Dương
Chỉ là… có người giống số đo.
Lê Quang Hùng
Nhưng… mấy thứ này quý lắm.
Lê Quang Hùng
Con… con đâu xứng…
Dương dừng lại, đặt tay lên vai Hùng.
Mắt anh hơi nheo, giọng chậm rãi.
Trần Đăng Dương
Bay đừng nói mấy lời đó hoài.
Trần Đăng Dương
Có khi… chỉ là mình chưa từng được ai coi trọng, nên tưởng mình thấp kém thôi.
Hùng ngẩng lên, tim đập mạnh.
Cậu chưa từng thấy ai nhìn mình như thế – không khinh thường, không thương hại, mà như thể… đang trân quý.
Dương vừa đi vừa xách hai cái túi lớn.
Hùng tay cầm gói nhỏ, vẫn chưa hết run.
Trần Đăng Dương
Bộ bay sợ cậu dữ vậy sao?
Lê Quang Hùng
Không phải… tại… cậu nhìn con… làm con mắc cỡ.
Trần Đăng Dương
Vậy cậu quay mặt đi, bay hết mắc cỡ chưa?
Dương nói rồi cố tình quay hẳn mặt qua bên kia, cười cười.
Trần Đăng Dương
Sao? Cậu quay rồi đó.
Trần Đăng Dương
Giờ nói đi, thích cái áo màu nào nhất?
Trần Đăng Dương
Mà cậu thấy cái áo lụa trắng đó, bay mặc chắc đẹp lắm à nghen.
Hùng lắc đầu lia lịa, hai tai đỏ bừng.
Lê Quang Hùng
Cậu đừng chọc con nữa.
Lê Quang Hùng
Con… thiệt tình không dám mơ mấy thứ này…
Trần Đăng Dương
Thì cậu mơ dùm bay được không?
Dương nói câu đó nhẹ tênh, như thể làn gió thoảng qua vòm me xanh.
Nhưng trái tim Hùng như thắt lại.
Lần đầu tiên trong đời, có người vì mình mà dừng lại giữa thế gian tấp nập.
Trên đường về, trong xe chỉ còn tiếng xe lăn và tiếng thở đều đều của người thiếu niên mỏi mệt, tựa vào ghế da phía sau, tay ôm chặt mấy món đồ lạ lẫm.
Dương quay sang, mắt anh dừng lại trên hàng mi cong cong, đôi môi hồng mím khẽ như vẫn còn ngại ngần.
Trần Đăng Dương
“Đẹp thiệt."
Trần Đăng Dương
"Sao giờ mình mới thấy nhỉ…”
#3 - Bế Người Về Giấc Mộng
Ánh chiều tà rọi xiên qua từng hàng me trên đường Nguyễn Huệ, len lỏi vào cửa kính xe hơi như rắc vàng nhè nhẹ.
Trong khoang ghế sau, Lê Quang Hùng thiếp đi từ lúc nào không hay.
Khuôn mặt cậu nghiêng nghiêng, môi khẽ hé, mái tóc đen nhánh loà xòa trên trán, đôi bàn tay nhỏ ôm chặt lấy gói đồ như một đứa trẻ không nỡ rời kẹo ngọt.
Đăng Dương khẽ liếc nhìn, môi anh mím lại, ánh mắt dừng nơi gương mặt ngây thơ ấy.
Anh không lên tiếng.
Lặng thinh một hồi lâu rồi mới quay sang tài xế.
Trần Đăng Dương
Chạy chậm lại.
Trần Đăng Dương
Đừng làm nó thức.
Người tài xế già vâng lời, tay khẽ điều chỉnh tay lái.
Dương nghiêng người, lấy chiếc khăn lụa trong túi áo vest đắp nhẹ lên vai Hùng, ngón tay dừng lại ở gò má mềm mại kia một thoáng – như thể chính anh cũng chưa rõ thứ cảm giác trong lòng mình là gì.
Xe vừa dừng trước cổng biệt thự Hội Đồng Trần, ánh đèn dầu đã được thắp lên nơi hàng hiên.
Người làm mới chạy ra đón, định mở cửa xe thì Dương đưa tay cản.
Trần Đăng Dương
Không cần.
Trần Đăng Dương
Để đó cho tôi.
Chưa ai kịp hiểu chuyện gì thì Dương đã vòng ra cửa sau, mở nhẹ, cúi xuống, hai tay luồn vào dưới thân người nhỏ nhắn kia – nhấc bổng Hùng dậy một cách gọn ghẽ như thể anh từng làm thế nhiều lần rồi.
Chiếc khăn lụa trượt xuống, rơi hờ trên bậc xe.
Giữa ánh đèn vàng và tiếng dội của bầy chó Nhật sủa trong sân, Dương từng bước một bước vào nhà – trên tay là một người hầu, đang say ngủ.
Nhưng cảnh tượng ấy chưa phải là điều khiến mọi người đứng lặng.
Ở đầu thềm nhà, Ông Hội Đồng Trần và Bà Hội Đồng Từ Cẩm đang ngồi uống trà, mặt bỗng sầm lại như gặp điều sỉ nhục.
Bà Hội Đồng
Trời đất ơi, con đang làm cái chi rứa đó hả?!
Bà Hội Đồng đứng bật dậy, hai mắt tròn xoe.
Bà Hội Đồng
Con trai nhà này sao lại đi bế cái thằng hầu?!
Bà Hội Đồng
Giữa ban ngày ban mặt!
Bà Hội Đồng
Thể thống ở đâu?!
Dương dừng chân dưới bậc tam cấp, mắt vẫn không rời Hùng.
Trần Đăng Dương
Thằng nhỏ mệt.
Trần Đăng Dương
Con đưa nó về phòng.
Ông Hội Đồng
Nó phải ở dưới nhà bếp!
Ông Hội Đồng
Con đừng có làm bậy!
Trần Đăng Dương
Thì về phòng hầu.
Trần Đăng Dương
Con biết ranh giới.
Trần Đăng Dương
Nhưng… con không bỏ người ta nằm vật ra xe được.
Bà Hội Đồng
Từ hồi con ở Tây về, con… con biến thành cái giống gì vậy Dương?
Bà Hội Đồng
Mắt mũi để đâu mà đi lo cho thứ… thứ mạt hạng như vậy?
Dương ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu trở nên sắc lạnh.
Trần Đăng Dương
Nếu con là cái giống chi khác... thì cái giống đó biết thương người.
Trần Đăng Dương
Không để người ta rách vai, chai tay, thức đêm hầu hạ cả nhà rồi té xỉu trên xe mà không ai thèm ngó.
Không khí như đặc quánh lại.
Người làm xung quanh cúi gằm mặt.
Bà Hội Đồng mặt trắng bệch.
Ông Hội Đồng thì đập mạnh cây gậy xuống đất.
Ông Hội Đồng
Mày… mày dám cãi lời cha mẹ?
Ông Hội Đồng
Mày coi tụi nó hơn cả họ Trần này hả?
Trần Đăng Dương
Con không cãi.
Trần Đăng Dương
Con nói thật.
Trần Đăng Dương
Ai muốn giận thì giận.
Trần Đăng Dương
Ai muốn đuổi thì đuổi.
Trần Đăng Dương
Nhưng thằng nhỏ này, con không để bị bạc đãi.
Rồi anh quay đi, chậm rãi bước xuống hành lang, chân vang tiếng gỗ cọt kẹt như nhấn từng lời nói thẳng thừng của anh vào tâm can của hai ông bà già.
Đặt Hùng nhẹ nhàng xuống chiếc giường gỗ nhỏ nơi phòng hầu, Dương ngồi xuống bên mép giường.
Ánh đèn dầu hắt lên gương mặt thanh tú kia, lúc này đã ửng hồng vì nóng.
Lê Quang Hùng
| Lẩm bẩm trong mơ | Cậu Dương… con xin lỗi…
Lê Quang Hùng
Con ngủ quên…
Trần Đăng Dương
| Cười khẽ | Không sao.
Trần Đăng Dương
Cậu để bay ngủ ngon như vậy mãi cũng được.
Nói đoạn, anh đứng dậy, kéo chiếc màn vải xuống che cho Hùng.
Nhưng bước chân chưa kịp quay đi, anh đã dừng lại.
Mắt anh lạc vào vùng ánh sáng mờ ảo ấy – nơi một người con trai nhỏ nhắn nằm co ro, tay vẫn ôm lấy gói quần áo mới, như ôm lấy giấc mộng chưa kịp tan.
Trần Đăng Dương
“Từ nay, cậu sẽ để mày sống… như một người đáng được thương.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play