Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ DuongKieu ] Khoảng Trống Không Phản Chiếu

Một người lạ cũ, nhưng không cần gặp lại

“Không phải ai đi ngang qua đời cũng để lại vết xước.”
“Có người, đi cùng một dự án ba tháng… cũng chẳng để lại gì cả.”
“Ít nhất là ban đầu là thế.”
Một buổi họp – Nhiều người – Không ai quen.
Phòng họp tầng sáu của tòa nhà dự án đông đúc và khá ồn ào.
Trần Đăng Dương ngồi ở gần cuối bàn, tay gõ nhịp lên vỏ ly cà phê.
Ánh mắt lướt qua đám người đang xôn xao giới thiệu tên tuổi và chức danh.
Chuyện này vốn không nằm trong kế hoạch sống của anh:
– Quay lại Sài Gòn.
– Làm dự án chung với một đống người lạ hoắc.
– Phải giao tiếp.
Quá nhiều áp lực cho một nhiếp ảnh gia thích làm việc một mình.
Tiếng giới thiệu vang lên từ phía đầu bàn:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều, kiến trúc sư trưởng, phụ trách chính phần thiết kế lại không gian toà nhà cổ.
Trần Đăng Dương ngước lên.
Một người con trai với gương mặt nghiêm.
Áo sơ mi trắng gọn gàng, đeo kính không gọng, nói xong liền cúi đầu ngồi xuống, chẳng nhìn ai.
Lạnh. Trầm. Cắt đứt mọi tín hiệu giao tiếp ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Dương quay lại nhìn cà phê. Không có gì đáng chú ý.
Một người như thế, anh nghĩ, chắc sẽ khó làm việc cùng.
Cuộc gặp đầu tiên – Không có tiếng sét, chỉ có tiếng… không khí.
Sau buổi họp, nhóm dự án đi khảo sát sơ bộ tòa nhà.
Pháp Kiều đi trước, kiểm tra phần sàn, ánh sáng, cửa sổ – tất cả đều được ghi chú kỹ lưỡng, tỉ mỉ như người bị OCD nhẹ.
Dương chỉ lặng lẽ chụp vài góc ảnh để dựng concept.
Lúc hai người vô tình đứng cạnh nhau trên tầng hai, Dương lịch sự mở lời:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỗ này nếu giữ được khung gỗ cũ sẽ rất đẹp lên hình.
Pháp Kiều đáp, không nhìn sang:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đẹp thôi chưa đủ. Phải an toàn.
Không tiếp chuyện. Không hỏi lại. Không nở một nụ cười.
Dương nhướng mày, thầm nhủ:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Lạnh như đá cục.”
Cả hai từ đó chỉ làm việc đúng trách nhiệm, không hơn một câu.
Nhóm bạn… như thể được thượng đế gửi xuống để khuấy đảo không khí.
May mắn là không phải ai trong nhóm cũng như vậy.
Nguyễn Quang Anh vừa bước vào đã kéo theo một cơn bão lời nói:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy ơi, em nhìn kìa! Cái cửa sổ này có góc ánh sáng giống lúc anh giận em hôm qua!
Hoàng Đức Duy tay cầm ipad, không ngẩng lên:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì hôm qua em mở cửa sổ lúc đang nấu ăn. Khói mù cả nhà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh chỉ cần nói yêu em thôi, chứ có cần nói nguyên nhân không?
Ở phía khác, Nguyễn Thái Sơn đang nài nỉ Trần Phong Hào:
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cho tui chụp tấm hình bên cái thang cổ đi! Đẹp lắm á!
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Không. Cái thang chịu không nổi cân nặng của em đâu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ủa??? Ý anh là tui nặng hả???
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Không. Ý anh là cái thang yếu.
Tiếng cười râm ran khắp không gian.
Chỉ trừ ở góc nơi Trần Đăng Dương và Pháp Kiều đang ngồi lật hồ sơ, im như hai bóng ma bên nhau.
Ấn tượng đầu: Không thích – Không ghét – Chỉ là… không gì cả.
Vài ngày tiếp theo, họp hành – khảo sát – chỉnh sửa bản vẽ – dựng khung hình – tất cả cứ trôi qua đều đều.
Dương và Kiều vẫn trao đổi đúng mực, đúng vai trò. Không thù ghét, cũng không gần gũi.
Cách họ tương tác với nhau giống như hai người được ghép cùng nhóm làm tiểu luận đại học: lạnh, gọn, không cá nhân.
Dương từng có chút tò mò – Kiều làm việc giỏi, có gu, đôi lúc có những phác thảo khiến anh thấy thú vị.
Nhưng sau vài lần bắt chuyện mà chỉ nhận về một hoặc hai câu cụt ngủn, anh cũng thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/ Nghĩ /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Chắc là người như thế, mình không hợp.”
Một câu nói nhỏ – Một chút rung động đầu tiên… không dành cho Kiều.
Khi buổi làm việc kết thúc, cả nhóm rủ nhau đi ăn.
Dương thoái thác, viện lý do bận. Nhưng Nguyễn Thái Sơn nhất quyết lôi kéo:
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Đi cho vui cậu ơi! Đồ ăn ngon lắm! Với lại… tụi tui bao mà!
Đặng Thành An chen vào:
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ảnh bao 20%, còn lại tụi mình chia đều. Nhưng quan trọng là không ai được từ chối.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ Lấp lửng /
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn nếu ai từ chối, sẽ bị phạt… đăng story hôn nhau với Duy!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ Nghiêm giọng /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi kiện các anh vì bịa đặt đấy.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Kiện xong nhớ cho tụi anh xem clip xét xử.
Cuối cùng, Dương cũng bị kéo đi. Và đó là lần đầu tiên…
anh thấy Kiều cười.
Không phải cười với anh.
Là cười nhẹ – khi Thành An lỡ tay làm đổ nước, cả đám nhốn nháo dọn dẹp, Sơn hét lên “bình tĩnh tụi bay, tui còn sống!”
Kiều cúi đầu xuống cười, chỉ thoáng qua. Nhưng Dương bắt gặp.
Một nụ cười… tưởng chừng không có trên gương mặt đó.
Chỉ là thoáng qua. Nhưng có gì đó trong lòng anh… xao động một chút.
Không phải tình yêu. Chưa phải thích.
Chỉ là… một mầm nhỏ, vừa nhú lên dưới lớp đất lạnh tên “lạnh nhạt”.

Tiếng Vỡ Tầng Áp Mái

“Có người bạn đi ngang qua đời ta và biến mất.”
“Cũng có người… chỉ cần một khoảnh khắc, lại khiến ta không thể không nhìn thêm lần nữa.”
Tòa nhà cổ và một buổi chiều u ám.
Tuần thứ hai của dự án, nhóm tập trung khảo sát tầng áp mái cũ.
Trần Đăng Dương đeo máy ảnh, lười biếng đi phía sau, ghi lại vài khung cảnh. Anh vốn không hứng thú với kiến trúc, nhưng cái tòa nhà này mang vẻ đẹp hoài cổ khiến anh tò mò: gạch loang, trần gỗ nứt, cửa sổ cao vút lọt ánh nắng yếu ớt.
Pháp Kiều lại nghiêm túc đến mức… đáng sợ.
Cậu đứng sát mép tường, đo từng khoảng cách, kiểm tra từng vết nứt trên xà gỗ.
Gương mặt chăm chú, không mảy may để ý tiếng cười nói ồn ào phía sau.
Nguyễn Thái Sơn chỉ tay lên một cây xà:
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ê Hào! Cái xà này có chịu nổi em leo lên chụp hình không?
Trần Phong Hào thở dài:
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Không. Tầng này chịu không nổi cân nặng của em đâu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/ Há hốc /
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ủa???
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ý anh là tui nặng???
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Không. Ý anh là tầng yếu.
Cả nhóm cười ồ.
Ở góc khác, Quang Anh đang cầm điện thoại chụp lén Duy:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nè, cái dáng em đứng đo tường trông sexy á nha.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ Liếc /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xóa ngay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Anh giữ làm hình nền.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đốt luôn cái điện thoại đó giờ.
Trong lúc mọi người mải trêu chọc nhau, một tiếng rắc khẽ vang.
Dương xoay lại kịp thấy: Kiều trượt chân vì đứng sát mép tường mục, mất thăng bằng.
Không nghĩ ngợi, anh lao tới kéo cậu về. Nhưng lực kéo khiến cả hai ngã xuống nền gạch cũ.
Máy ảnh của Dương đập xuống đất, may mà không vỡ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/ Thốt lên, giọng căng thẳng /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cẩn thận!
Kiều ngồi bật dậy, cau mày phủi bụi:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không sao. Tôi không bị gì.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không sao gì mà không sao…
Dương ngồi đối diện, tay vẫn giữ chặt vai Kiều để chắc chắn cậu không bị thương.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lỡ rơi xuống thì sao hả?
Kiều thoáng bất ngờ trước giọng nói đó.
Lần đầu tiên trong mấy tuần, Dương không nói kiểu thờ ơ lạnh nhạt nữa mà đầy lo lắng thật sự.
Kiều lẳng lặng đứng lên, không nói thêm. Dương cũng không ép. Nhưng trong lòng anh bỗng dưng lạ lẫm.
Cái cảnh vừa rồi – Kiều suýt rơi xuống cầu thang gãy mục – làm Dương thoáng lạnh sống lưng.
Nếu anh không quay lại kịp…
Anh nhìn bàn tay mình, nơi còn hơi ấm Kiều để lại.
Có một cảm giác gì đó… khác.
Tối hôm ấy, Dương không về nhà ngay mà ghé quán cà phê quen, bật laptop xem lại ảnh chụp ban chiều.
Trong một bức hình mờ, Kiều đang đứng gần cửa sổ, ánh sáng xiên qua khung kính, rọi lên một nửa khuôn mặt.
Gương mặt ấy lạnh và tập trung, nhưng ánh sáng làm nổi bật một nét gì đó… cô đơn.
Dương nhìn ảnh rất lâu.
Anh không rõ vì sao, nhưng lần đầu tiên anh muốn tìm hiểu một người hơn là chỉ lướt qua.
Không phải vì Kiều đẹp, cũng không phải vì cú ngã. Mà là… cậu khiến anh tò mò.
Đêm muộn, điện thoại Dương rung:
Tin nhắn nhóm chat:
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
📱”Ê mai ăn lẩu không mấy má?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱”Đi! Để tui dẫn Duy tới, hâm nóng tình cảm.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱”Không.”
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
📱”Sơn, em ăn lẩu nhiều quá, coi chừng mập đó.”
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
📱”Không mập. Em giữ dáng cho anh thôi <3”
Đặng Thành An
Đặng Thành An
📱”Duyệt. Mai gặp.”
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📱”Ai trả tiền?”
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
📱”Dĩ nhiên là Sơn. Vì Sơn giàu.”
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
📱”Em không giàu.”
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
📱”Không sao, anh nghèo, em trả được.”
Dương đọc tin nhắn, bật cười.
Nhưng khi thấy tên Pháp Kiều vẫn không sáng đèn, anh thoáng ngẫm nghĩ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Không biết cậu ấy đang làm gì…”
Ý nghĩ đó lướt qua đầu anh nhanh đến mức chính anh cũng không nhận ra mình vừa quan tâm.
Ngày hôm nay khép lại bằng một buổi tối bình thường. Nhưng với Trần Đăng Dương…
Một hình ảnh vừa in sâu trong tâm trí: bóng lưng Pháp Kiều giữa ánh sáng vàng nhạt, và khoảnh khắc cậu suýt ngã.
Có những rung động đến không vì ánh mắt đầu tiên, mà vì một giây thoáng qua khiến tim ta thắt lại.
Dương không biết từ khi nào… ánh mắt mình lại thường tìm kiếm một người như vậy.

Những Chuyện Nhỏ Không Thể Bỏ Qua

“Thích một người đôi khi không ồn ào, nó bắt đầu từ việc… ánh mắt cứ tự tìm đến người đó mà mình không hay.”
Buổi sáng hôm sau, nhóm dự án lại tụ tập ở tòa nhà cổ.
Trần Đăng Dương đến sớm, đứng ở hành lang tầng hai, cầm máy ảnh chụp thử một vài góc nắng.
Từ xa, anh thấy Pháp Kiều đang cúi người đo đạc ở một góc tường.
Cậu mặc sơ mi xám đơn giản, tóc buộc gọn ra sau, gương mặt nghiêm túc như thường lệ.
Dương giơ máy lên, nhưng không bấm ngay.
Anh cứ đứng đó vài giây, ngắm cách Kiều tập trung, đôi lông mày nhíu lại, bàn tay trắng trẻo cầm thước đo.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Chẳng hiểu sao… lại muốn chụp lại.”
Dương chụp một tấm, âm thanh tách vang lên nhỏ xíu trong không gian im lặng.
Kiều ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng nhìn qua.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
/ Giọng trầm, không biểu cảm /
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Chụp gì vậy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/ Trả lời, giọng tỉnh bơ /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Góc sáng đẹp. Tiện có người trong khung hình.
Kiều không nói gì thêm, cúi xuống tiếp tục công việc. Nhưng Dương lại… cười nhẹ.
Trưa hôm đó, nhóm kéo nhau ra quán ăn gần công trình. Quang Anh ngồi xuống là bắt đầu nói:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này Duy, em biết sao người ta gọi tình yêu là ‘con dao hai lưỡi’ không?
Duy vẫn ăn cơm:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì nó đâm đau cả hai bên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Vì một lưỡi là em, một lưỡi là anh. Đâm mà vẫn dính.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Nghe mà muốn bỏ bữa.
Ở đầu bàn, Sơn đang lôi kéo Hào:
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh ăn thêm miếng thịt đi! Em gắp cho.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Anh không đói.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Không sao.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Em đói.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Em ăn, nhưng giả vờ gắp cho anh để thiên hạ tưởng em biết chăm người yêu.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Em đang nói hết bí mật tình cảm ra đấy.
Còn Hùng và An thì…
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/ Nhăn nhó /
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh đừng bỏ rau vào bát em nữa.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ăn đi, không tí lại ốm đấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh có biết em ghét rau cải không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ờ, anh cũng ghét nhiều thứ, nhưng em vẫn ở đây.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh… logic kiểu gì vậy?
Dương ngồi im, mỉm cười trước những màn tấu hài tự nhiên.
Anh lén nhìn sang Kiều, thấy cậu vẫn ăn uống yên tĩnh, thỉnh thoảng ghi chép gì đó vào sổ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/ Nghĩ /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Sao cái gì ở cậu ấy cũng im lặng thế nhỉ…”
Chiều, cả nhóm phân công dọn lại một góc tầng trệt để dựng mô hình triển lãm.
Kiều bê một chồng bản vẽ, bước qua đoạn sàn trơn do nước rơi.
Dương đang chụp góc cửa sổ, thoáng thấy và nhanh chóng nhắc:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cẩn thận, chỗ đó trơn lắm đấy.
Kiều dừng lại, nhìn xuống chân. Cậu không nói gì, chỉ gật nhẹ, rồi tiếp tục đi.
Nhưng khoảnh khắc nhỏ ấy khiến Dương tự hỏi:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Bình thường ai dính nước chắc sẽ kêu lên, sao cậu ấy không bao giờ tỏ cảm xúc nhỉ?”
Càng làm việc chung, Dương càng muốn hiểu con người ít nói ấy.
Khi nhóm ra về, Kiều vẫn ở lại kiểm tra một số bản vẽ. Dương đi ngang qua, ngập ngừng:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ở lại một mình muộn vậy không sợ à?
Kiều không ngẩng lên:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không. Tôi quen rồi.
Dương hơi nhíu mày.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu quen ở một mình rồi à?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Ừ. Lúc làm việc một mình sẽ nhanh hơn.
Câu trả lời bình thản, nhưng Dương nghe thấy trong giọng ấy… một chút gì đó lạnh lẽo.
Anh không nói gì nữa, chỉ khẽ đáp:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ, làm xong thì về sớm đi.
Anh bước ra ngoài, nhưng khi đã đi khá xa, Dương vẫn quay đầu nhìn lại ô cửa sổ nơi Kiều đang ngồi.
Một người một bàn, ánh đèn vàng hắt xuống, bóng cậu in dài trên nền gạch cũ.
Có điều gì đó khiến anh thấy… chênh vênh.
Điện thoại rung:
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
📱 “Mai tui đặt bàn ăn lẩu ở quán mới, ai tới không?”
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
📱 “Tui tới để canh em không ăn hết quán.”
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
📱 “Ơ, kìa anh Hào này.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱 “Duy đi không em?”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱 “Không.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱 “Không cũng phải đi. Anh yêu em.”
Đặng Thành An
Đặng Thành An
📱 “Mấy người ăn vừa thôi, mai còn làm.”
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📱 “Em ăn ít thì mai mới khỏe.”
Đặng Thành An
Đặng Thành An
📱 “Không phải em. Em ăn nhiều mới khỏe.”
Dương đọc chat, bật cười. Tiếng cười vang lên giữa con phố tối, nhưng anh vẫn nhớ đến hình ảnh Kiều ngồi một mình giữa đống bản vẽ.
Không có gì quá kịch tính xảy ra hôm nay.
Chỉ là vài ánh nhìn, vài câu nói ngắn ngủn, vài khoảnh khắc nhỏ lọt vào tâm trí Dương.
Tình cảm không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng cú sốc mạnh.
Có khi, nó chỉ là những mảnh ghép bình thường… mà một ngày kia, Dương sẽ nhận ra mình đã ghép lại thành hình Kiều từ lúc nào.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play