Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] - Đích Đến Thực Sự?

1.

Khoảnh khắc giao mùa chính thức kết thúc.
Công việc dẫn đoàn tiếp tục trở lại, với những người đâm thẳng vào tâm linh và bị nó dẫn lối.
Sáng mùng bảy tết, ở một khu tập thể dành cho những hướng dẫn viên du lịch sống cùng nhau sáng đèn.
Với những ánh đèn vàng ấm áp nhất trong ngày sau một khoảng thời gian tạm đóng cửa.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
/hít sâu/
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
/thắp ba nén nhang vào lư hương/
Mùi nhang trầm của người vừa thắp, vẫn còn phảng phất trong không gian.
Pha lẫn cái tiếng nhạc xuân mà ai đó trong cả bọn chưa kịp tắt.
Ăn tết hơi lố hạn, vui hơi quá.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/sắp xếp bản đồ du lịch/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/ngồi bên cạnh/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/thổi thổi vào/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gì vậy anh?
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Mọi đồ vật đều có tánh linh, anh thổi vào cho nó cảm thấy đỡ lạnh ấy mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lắc đầu ngán ngẫm/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chịu luôn ..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn sang/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/vừa nói vừa xoay xoay chiếc vòng tay/
Công Văn Dương
Công Văn Dương
Lâu rồi mới thấy đám mình đông đủ ha.
Công Văn Dương
Công Văn Dương
/bước vào/
Gương mặt sáng bừng của một người cực kì đẹp trai, qua một cái tết được đoàn viên bên gia đình.
Có chút khiến người khác rung rinh.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/đi lướt qua mọi người/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/dừng lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn lên/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/khều nhẹ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ông í nói cứ như thể lần đầu chứng kiến cảnh này vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kệ anh, đông đủ vẫn vui hơn có người này mất người kia mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em vào đây được mấy năm rồi, mà số lần đông đủ cả bọn để cùng nhau đi dẫn đoàn cũng hiếm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy là cả hai người đều không ngờ đến ngày này chứ gì?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/ngồi thụp xuống/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/xích qua cho cậu ngồi vào/
Mỗi người trong đoàn đều đeo trên người một món đồ vật giống nhau.
Có người là chiếc nhẫn đen ánh tím, có người đeo vòng tay mạ khắc kí hiệu, có người lại đeo vòng tay dây đỏ ẩn dưới cánh tay áo.
Những món đồ ấy thường chẳng ai để ý, nhưng ở giữa rừng, hay mỗi khi đêm xuống chúng đều sẽ phát sáng như một lời nhắc.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
/ra hiệu cho cả bọn tụ lại/
Âm thanh quen thuộc đến mức, chỉ cần làm một lần là đủ.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/đứng dậy giữa đám đông/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/giơ cao tấm thẻ dẫn đoàn/
Mọi người chăm chú lắng nghe.
Không ai phát ra bất kì tiếng ồn nào.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Hôm nay là tour mở mùa /cất lời/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Khách có khó tính hay điểm đến thiên về văn hoá tâm linh nặng nhớ tự biết cách giữ mình.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ai sẩy chân thì tự bò về nha /trêu/
Hành khách kéo dài tầm khoảng ba mươi người, người lớn - trẻ nhỏ đều có đủ trong một chuyến du lịch đa dạng về văn hoá, giết thời gian để bớt rảnh rỗi.
Nói cách khác, đây là chuyến du lịch dành cho những người chán sống, và không sợ chết.
Một khu tập thể có chủ sở hữu.
Phần lớn là vốn lưu động từ tiền túi của Tuấn Tài và Minh Hiếu.
Đoàn có em út tên Hoàng Đức Duy, bé tuổi nhất nhưng gia nhập vào đoàn sớm hơn cả các anh, chỉ sau mỗi hai ông già khó tính.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không biết đùa mà sao hay đùa quá em.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nghe em trêu là anh biết rồi, anh cũng ráng lấy tâm lý để cười mồi cho rồi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng mà .. /ấp úng/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em không có năng khiếu
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/bĩu môi/
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Tao từng làm chủ của không biết bao nhiêu đứa dẫn tour rồi, mà mày vẫn là một trong những đứa thả miếng rất lạnh.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Mùa hè nhớ nói nhiều vào nhé.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
/cười cười/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
" Lại thêm một người xỉa xói.."
Sau lời đùa của Thanh Pháp, Ngọc Dương ngồi bên cạnh cũng đột nhiên có một vài biểu hiện lạ.
Cứ liên tục lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Sẩy chân còn có chỗ bám.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/mím môi/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Sẩy kí ức thì biết bám vào đâu ..
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
" Nói gì vậy? "
Nguyễn Song Luân
Nguyễn Song Luân
Chắc nó đùa thôi /cười gượng/
Nguyễn Song Luân
Nguyễn Song Luân
Chứ sao mà vô ý đến mức tự làm sẩy kí ức của mình được.
Nguyễn Song Luân
Nguyễn Song Luân
Trừ khi ..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trừ khi, có yếu tố nào đấy bên ngoài tác động vào bọn mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nói tiếp/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Sao nảy giờ đứa nào mở mồm ra cũng nói toàn chuyện xui xẻo vậy?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/nhăn mặt/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nói điều xui thì điều xui sẽ đi theo bám riết lấy cả đoàn đấy.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phải, mấy đứa đi xúc miệng lại hết đi được không?
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Đừng có phọt ra mấy câu đùa dai thế chứ.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Haha .. /lấy vòng tay đeo vào/
Trước khi rời khỏi nhà như mọi lần, cả ba mươi người đều sẽ tụ lại, đứng thành vòng tròn.
Làm nghi thức để cầu sự sống, an lành mà trở về nhà.
"Không thể vì làm hài lòng người khác mà cố tình hi sinh đồng đội."
" Hẹn gặp nhau ở chỗ cũ."
Họ đồng thanh nói lên trong miệng, không cần phải hô to vì tất cả đều thuộc lòng.
Sau câu chú ấy thì tản ra theo nhóm, ai làm cùng một nhiệm vụ thì đi cùng nhau.
Cho an tâm, với cả dễ tìm kiếm.
Đi vào rừng sâu, sợ nhất là thất lạc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/đi nhanh cho kịp tốc độ cậu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cố tình đi chậm lại/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/đan tay/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có thấy hôm nay hơi lạnh không? /thì thầm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ, có một chút /nói nhỏ/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thời gian còn dài lắm, ban nảy anh vừa xem đồng hồ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đi vào trong lấy thêm áo cho nhé? /ân cần/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đi với ..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đi một mình được mà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở yên đây /xoa đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/níu tay/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại làm sao nữa? /cười khổ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em muốn đi cùng anh thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải vì không tin anh đi một mình không được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em muốn đi cùng anh?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/gật đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ôm lấy cánh tay gã/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/xoa đầu cậu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhõng nhẽo quá đi mất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế anh có thương không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhỏ giọng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không anh thì còn ai vào đây nữa, anh thương chứ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ước gì có thể bình yên mãi thế này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn xa xăm/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ý em là sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không biết nữa /lắc đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là em cảm thấy trong chuyến đi này, vận may của bọn mình nghiêng về phần âm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hmm ..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh hiểu rồi.

2.

Mọi người đang dần dần di chuyển lên vị trí của mình trên xe.
Hôm nay có một vài chỗ được đổi người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ngồi ở dãy ghế sau cùng/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Thật hả? /quay sang/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Ừm /gật đầu/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Người ta đã có bằng chứng cho vụ án đó rồi.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Hung thủ sẽ được đưa ra ánh sáng sớm thôi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/nhìn xuống dãy ghế phía sau/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Em biết vụ đó không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ngước mắt/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vụ nào anh?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Lại đây.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/chồm người/
Ừm, đi tour tâm linh nên tám chuyện đời thường họ cũng tâm linh nốt luôn.
Chưa từng bị sờ gáy, đương nhiên sẽ không cảm thấy nhột.
-----
Họ đến một làng nghề làm đá quý, nơi mà người ta hay đồn rằng từng có một chiếc vòng cẩm thạch nuốt lấy linh hồn người đeo nó.
Chuyện cũ xưa như mấy cái giếng làng.
Tài xế
Tài xế
Chỗ đó có ai ngồi không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỗ nào ạ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đang ghi chép liền đóng chặt quyển sổ lại/
Tài xế
Tài xế
Vị trí ghế số bảy, đoàn mình chừa cho hành khách nào sao?
Tài xế
Tài xế
/khó hiểu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À, không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bọn cháu hình như đủ người rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bác cứ đậu lại thêm vài phút, cháu rà soát lại một lần nữa rồi mình xuất phát luôn ạ.
Tài xế
Tài xế
Ừm /gật đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/di chuyển xuống dãy ghế cuối cùng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nhìn em/
Thật sự là một dãy ghế được chừa ra.
Không biết rõ lý do cho sự mở đầu ấy lắm.
Chỉ là, nơi ấy cứ lành lạnh.
Người bình thường không thể ngồi được.
Mặc dù không có tiếng nói nào là bàn tán về nó, nhưng ai cũng hiểu rằng nó đã được giữ chỗ.
Kể từ trước khi nổ máy.
Khi xe đi gần đến làng đá quý, Minh Hiếu bỗng dưng cảm thấy hơi mỏi cổ, muốn quay đầu nhưng không nổi.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
/ngồi bên cạnh, để ý/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/nỗ lực xoay cổ nhưng không thành/
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
/đưa tay ra xoa giúp/
Năm phút.
Năm phút cật lực để xoay chuyển tình hình.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Thấy đỡ hơn chưa?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/lắc đầu/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vẫn vậy anh ơi, cứ như đang vác cái gì đấy ở sau lưng.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Mà cũng ngộ ha, nguyên đoàn nhiều người vậy.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Có mỗi mày bị như thế đấy chứ.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vâng, chắc có lẽ em cũng hơi già rồi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Còn về phần khó nói kia thì, hm /tặc lưỡi/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đúng là không nên bàn sâu thì hơn.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Lần nào tới mấy chỗ như này mày cũng than đau người.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Coi chừng bị người ta ghẹo /cười cười/
Nhưng nụ cười ấy không đi được tới mắt.
Vì cái bóng chiếu lên cửa sổ băng ghế số bảy đang ngồi rất ngay ngắn, thẳng lưng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/vô thức nhìn xuống tay mình/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nhấp nháy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đan tay mình vào tay gã/
" Hẹn gặp nhau ở chỗ cũ."
Cả đoàn đều lẩm bẩm câu nói ấy.
Sợ chết khiếp ra.
Tài xế
Tài xế
/dừng xe/
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/thở phào/
Tài xế
Tài xế
Đến làng đá quý rồi, mọi người xuống xe rồi đi vào gặp dân làng hỏi đường.
Tài xế
Tài xế
Tôi cũng không rành lắm.
Tài xế
Tài xế
Dạo gần đây hình như vừa được sửa sang lại.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Cảm ơn chú.
Tuấn Tài dắt tay mấy đứa em mình xuống theo đợt, như thể nhận thức được rất rõ việc mình là anh lớn.
Vậy nên càng phải có trách nhiệm.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/quan sát xung quanh/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/vô tình chạm vào bức phù điêu/
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
Em đừng có động chạm lung tung /nhắc nhở/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Em không cố ý mà.
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
Không phải địa bàn của bọn mình đâu, người ta mà lộng hành thì khó mà tránh được.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Nhưng mà anh ơi ..
Lê Thượng Long
Lê Thượng Long
/quay sang/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Biết là anh vừa mắng, nhưng mà anh sờ thử một lần xem sao.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Đá mà mịn vậy, chắc có trộn máu người vô quá.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/tỉnh bơ/
Lại một câu nói đùa nặng nề được thốt ra.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/khều/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Hả?
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Nói khẽ thôi, ở đây mấy cái tượng biết giận đó.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Vậy chắc nảy giờ tui chọc giận cũng nhiều rồi.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Giữ ý tứ vào.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ừm, ông cũng đừng nhạy cảm quá.
Đức Duy đứng check lại danh sách hành khách, nhưng mắt thì cứ đảo đi đảo lại quanh nhóm, đếm người trong im lặng.
Quang Anh thì khá khẩm hơn một chút, gã ngồi xổm xuống bên cạnh một khay vòng đá.
Những chiếc vòng cẩm thạch xếp chồng, màu ngọc ngà mát rượi dưới ánh nắng xuyên qua.
Hắn lấy một cái đeo thử lên tay, rồi lại tháo xuống.
Làm liên tục ba lần, đến lần thứ tư gã mới bắt đầu ngước mắt lên tìm kiếm một người mình nhất định phải tìm, người mà hắn nghĩ sẽ giải thích được những gì mình đang thắc mắc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu cái vòng này nó dính luôn vào tay mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì phải làm sao hả anh?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đang nhìn về hướng người đông đúc lập tức nhíu mày quay sang/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/nhún vai/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tự đưa mình vào tròng à?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Không gỡ ra được, chỉ có thể chờ tới khi nó tự chịu nhả mình ra thôi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/gương mặt cực kì nghiêm túc/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/cười khờ/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng lỡ cả đời nó vẫn không nhả ra thì sao?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Thì lúc đó trong đoàn mất một người.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Chứ còn sao nữa mà hỏi.
----
Dẫn khách đi tour - khu vực nội bộ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Em có điều này muốn nói.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Mọi người đừng để lọt thông tin ra ngoài, nhất là hành khách.
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
- Sẵn sàng tâm lý rồi bé.
Vũ Đức Thịnh
Vũ Đức Thịnh
- Nói đi em.
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
- Anh không nghĩ nó sẽ là một điều tích cực, nhưng mà thôi.
Phạm Anh Duy
Phạm Anh Duy
- Đến đâu hay đến đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Vâng.
Bảng danh sách hành khách - ngày đầu tiên, đã được gửi vào nhóm.
Hoàng Đức Duy đã chia sẻ một file.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Lúc mọi người tập trung hướng dẫn hành khách.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Với cả khi anh Tuấn Tài đi tìm trưởng làng thông báo về việc dẫn khách đi tour thì em có đếm ra số lượng thành viên trong đoàn mình là ba mươi mốt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Em cân nhắc nhiều lần rồi, em nghĩ là mình hoa mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Nhưng mà quay đi quay lại, kết quả vẫn vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Sau hôm nay, em nghĩ mọi người có cảm thấy bất ổn như nào thì nên chia sẻ ra cho các thành viên còn lại trong đoàn biết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Em nghĩ làm thế là cần thiết, vì nó là cách duy nhất giúp chúng mình có thể bảo đảm được an toàn cho nhau.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Em xin hết.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
" Trời ạ, thông báo vài thứ cần thiết mà vẫn còn ngoan thế."
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
" Cứ phải là em xin hết mới được.."
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
- Mọi người thấy cái bóng ở dãy ghế số bảy mà, đúng không?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
- Anh có cảm giác chuyến đi này không đơn giản chỉ là đi du lịch.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
- Gần đến địa điểm mới là em lại có cảm giác hơi đau cổ.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
- Anh ngồi cạnh cũng phụ nó một tay, nhưng thật sự không thuyên giảm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
- Em thì không cảm nhận đuợc gì, chắc do cả buổi di chuyển em đều đang say giấc.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
- Nhưng mà khi tỉnh dậy thì quả thật là em thấy cái bóng.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
- Em có đeo thử vài chiếc vòng cẩm thạch lên tay, may thật.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
- Nó không dính vào luôn trong đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
- Em cũng có chút tò mò.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
- Nhưng mà vẫn ổn, không sao.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
- Em có buộc miệng nói vài lời không tích cực lắm.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
- Lần sau chắc chắn sẽ học cách kiệm lời.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Mọi người nói thật với nhau để bọn mình dễ dàng ngồi lại giải quyết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
- Đừng cố gắng lần mò ra dấu vết rồi để lại vết thương cho người ở lại nhé.
----
Hoàng Đức Duy -> Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng có chơi dại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không cảm thấy yên tâm một chút nào hết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, anh xin lỗi mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần sau, phải đi bên cạnh em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bên ngoài ai nói gì cũng được, mặc họ, nhưng anh không được tò mò.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà có người này anh cảm thấy hơi bất ổn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em muốn biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không biết có phải mỗi anh thấy thế không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà cứ đợi ngày mai đã.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ tìm cơ hội cho bé tận mắt chứng kiến.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngủ đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ngủ được, nhớ em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế sang đây.
Ừm, đôi chích chòe này ở cạnh nhau suốt một đêm.
Anh lớn chỉ có thể im lặng ngồi nghe em nhỏ trách móc về lần chơi dại gần nhất của mình.
Đã nói không ít lần rồi.
Có người yêu, sau này có thể sẽ trở thành người nhà.
Đừng vì một phút lơ là mà đi hai, về một chứ.

3.

Không phải đứa nào trong cả bọn đeo thử cũng bị dính.
Nhưng khi món đồ ấy tự động đeo vào người mình thì dù có cắt cả cổ tay, nó cũng sẽ không rời.
Thứ gì đã chọn được nạn nhân, nó cũng sẽ chọn luôn cả người sẽ phải đứng nhìn.
-----
Buổi trưa ở làng đá, yên ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng ai đó thở, hoặc ngay cả khi chỉ là họ vô tình sượt nhẹ lên mấy bức tường bụi bặm gần đó.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/ngồi bên cạnh khay vòng/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/xếp vòng vào trong hộp/
Đằng xa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười tươi/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/xoa đầu em/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh, món ăn ở làng này cũng ngon phết ha.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em ưng món ở giữa ấy, nhưng mà không nhớ tên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lúc có vị hành khách kia hỏi lại, vì không biết nên em giả vờ là bận để lãng tránh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không biết người ta có nhận ra không nữa /xụ mặt/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng không nhớ rõ tên, vì ở đây họ đặt theo ngôn ngữ địa phương mà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dù có nhận ra hay không thì họ vẫn im lặng phán xét đấy thôi, chỉ cần không có lời nào từ miệng họ phọt ra khiến em nghe được là ổn rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười khổ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Sao mà bênh vực dữ vậy nè.."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đừng cười anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/vẻ mặt nguy hiểm/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cẩn thận đó, cứ mãi vui tươi thế này với nhau.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có ngày anh cưới.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/phụt/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/cố tình làm thật nhanh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/dừng lại/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em sao vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nghĩ/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
" Anh sẽ tìm cơ hội cho bé tận mắt chứng kiến."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh tìm được cơ hội rồi hả? /thì thầm/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cơ hội gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chứ không phải anh bảo đang có nghi vấn về một người nào đó trong đoàn mình sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh còn bảo sẽ tìm cơ hội cho em thấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm, thì anh có nói vậy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/tỉnh bơ/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh chưa tìm ra được thời điểm thích hợp nữa cơ mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Suỵt /tỏ vẻ bí ẩn/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nhìn theo/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh im lặng, phát ra tiếng động là em bắn chết nghe chưa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/làm hành động khâu miệng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/đứng im/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
" Hẹn gặp nhau ở chỗ cũ."
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/lẩm bẩm/
Mọi thứ vẫn ổn, cho đến khi anh bắt đầu sờ vào một trong số những chiếc vòng cẩm thạch tiếp theo.
Vòng màu xanh mỏng, nó tự động trượt vào ngón tay anh, một cách nhẹ nhàng đến mức anh cứ tưởng rằng bản thân vừa tự đeo nó vào tay mình.
Chiếc vòng không siết chặt tay anh như trong phim, nó chỉ giống như một chiếc công tắc, trượt vào được nhưng không muốn mở ra.
Vĩnh viễn ở lại bên trong.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/vô thức siết nhẹ sợi dây đỏ trên tay/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nhìn em/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/đưa tay ra xoa nhẹ vào lưng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có phải người anh đang nghi ngờ không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngồi xổm xuống/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phải, nhưng anh cứ nghĩ là do anh ấy quá nhạy cảm thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dù gì cũng không phải công việc do anh ấy yêu thích và chọn lựa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có ai nhát gan lại muốn đâm đầu vào nhà hoang, chỉ để nhìn thấy mặt con ma đâu chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mọi chuyện bắt đầu rắc rối hơn rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì sao những tour trước lại suôn sẻ thế nhỉ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn lần này thì không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/lắc đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng không hiểu được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Càng ngày, bọn mình càng sa vào những thứ không đâu vào đâu.
----
Ngọc Dương cứ dần trở nên xa cách.
Như đứng sau một lớp kính mỏng nhìn lấy tầng sương dày đang bao lấy xung quanh.
Anh chạm tay vào bức tường đá, nơi khi nảy mình vừa chạm tay vào nhưng giờ ..
Dấu vân tay ấy biến mất.
Như thể chưa từng được tồn tại.
Phong Hào bước qua khung cảnh như thể bị chia cắt ra làm đôi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đưa tay định khều vai bỗng khựng lại/
Tiếng nói bên tai bắt đầu mờ đi dần.
Bóng người vẫn đứng đó, nhưng như thể họ đang dầm mưa.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/đột nhiên nở nụ cười/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
" Mình là người được chiếc vòng chọn sao? "
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
" Không thể tin được, một đứa nhát gan như mình, cuối cùng cũng đã đến ngày gặp được ma."
----
Luôn có một đôi chích choè đi rất sát gần Ngọc Dương.
Bọn nó luôn đưa ánh mắt tò mò, nhìn về người vô cùng bí ẩn trong đoàn.
Người luôn nói ra những câu nói như thể, vạn vật trên đời đều có thể cất tiếng nói.
Đeo phải chiếc vòng sẽ không chết ngay, nhưng cái chết sẽ bắt đầu từ cách mà mọi người xung quanh dần quên mất sự tồn tại của nạn nhân.
Cả bọn trở về tầm giờ chiều.
Trời nắng, mà ánh sáng xuyên qua khung cửa kính lại đục như thể vừa được chà lên một lớp bột mì.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/bước vào đầu tiên/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/lặng lẽ cúi chào căn nhà/
Mọi người tản ra, ai ở đâu về phòng nấy.
Tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi cùng nhau nấu nướng.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/vừa rửa mặt/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/quơ tay tìm khăn lau/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/vô tình nhìn vào gương/
Một gương mặt người phụ nữ hiện ra trong đó.
Chỉ là nó hơi nhợt nhạt, cứ như màu của một chiếc tàu lá non.
Người này đứng cúi đầu, hơi nghiêng nghiêng.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/vội xoay người ra sau/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
" Rõ là không có ai ở đây mà.."
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/nhìn lại gương từ phía trước/
NovelToon
Thoáng một chốc, người ấy lại xuất hiện trước mắt cậu.
Sống lưng có cảm giác rất lạnh lẽo.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
...
Vong linh
Vong linh
Đừng sợ.
Vong linh
Vong linh
Hiện tại, tôi đảm bảo mình không làm hại đến cậu.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
" Hiện tại? "
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/run rẩy/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Chị là ai?
Câu hỏi ấy rơi tỏm vào mặt gương, rồi biến mất.
Để lại một dấu chấm hỏi thật sâu lắng, thật rùng rợn.
" Cốc, cốc, cốc."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/gõ cửa/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/điều chỉnh lại tâm lí/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/hít thở sâu/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
/mở cửa/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ, mọi người bảo em lên gọi anh xuống cùng phụ nấu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nguyên liệu được rửa sạch sẽ hết rồi, anh làm món salad nha.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười tươi/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Ừm, anh mặc áo khoác vào rồi sẽ xuống ngay với mọi người nhé.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Em cứ đi trước, đừng chờ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/gật đầu/
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Đi chậm thôi, kẻo ngã đấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng ạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt sâu xa/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh cũng cẩn thận, kẻo ngã đấy ạ.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
Cảm ơn em.
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
" Anh sẽ cẩn thận mà .. "
Nguyễn Ngọc Dương
Nguyễn Ngọc Dương
" Chỉ là không biết, sự cẩn thận của anh có hoá dư thừa hay không thôi."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play