//Bluelock// Xuyên Không Vào Truyện Của Chính Mình – Nhưng Không Là Nhân Vật Chính?
chap 2: rơi vào trang giấy.
Hơi thở vẫn còn gấp gáp, lồng ngực phập phồng như vừa từ cõi chết trở về.
Tay tôi run run chạm vào mặt — vẫn còn cảm giác. Tôi còn sống.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tất cả… chỉ là mơ?
Nhưng cảm giác ngọn lửa thiêu đốt, nỗi đau, sự tuyệt vọng vẫn còn vẹn nguyên trong từng thớ thịt. Cứ như tôi thật sự đã chết một lần… rồi sống lại.
Tôi định ngồi dậy, nhưng khựng lại.
Nathan Julian
Đây… là đâu?
Không phải căn phòng quen thuộc. Không phải giường của tôi. Không phải… thế giới của tôi.
Trần nhà vòm cong cao vút, chạm khắc hoa văn dát vàng lấp lánh dưới ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ – trông như bầu trời sao bị nhốt lại trong căn phòng cổ tích.
Giường lớn phủ màn nhung đỏ sẫm, ga gối lụa thơm mùi trầm sang trọng.
Không khí ngào ngạt mùi hương xa lạ.
Mắt đảo quanh: tường đá cổ, rèm nhung dày, đèn chùm nặng trĩu… Tất cả đều không thuộc về thế giới hiện đại.
Nathan Julian
“Không thể nào… chuyện này không thể có thật…”
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi bật dậy, vấp vào làn váy ngủ dài lạ lẫm đang quấn lấy chân. Lảo đảo bước tới chiếc tủ gương gần đó.
Ánh gương phản chiếu một cô gái trẻ… không phải tôi.
Mái tóc đen dài uốn sóng, gương mặt kiêu kỳ pha chút mong manh..
Không sai — chính là nhân vật phụ trong tiểu thuyết tôi từng viết..!
Nathan Julian
“Trời ạ… không thể tin được trước mắt mình… mình đã xuyên không vào truyện… lại còn là nhân vật phụ?!?"
Chưa kịp định thần, một giọng nói vang lên ngoài cửa:
hầu gái Mehira
— Tiểu thư, người đã dậy chưa ạ? Hôm nay là buổi tiệc trà của Nhà Vua - cũng là lần đầu tiên tiểu thư dự tiệc trà đấy ạ .
(Lúc này Julian mới 18 tuổi - trở thành thiếu nữ. Nên đây là lần đầu dự tiệc của cô.)
tôi nhanh chóng chuẩn bị và ra ngoài.
Nathan Julian
*Buổi tiệc trà? Chẳng phải đó là cảnh ở chap 3 – lúc nam chính và nữ chính lần đầu gặp mặt sao?*
Nathan Julian
— Ta biết rồi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đáp vọng ra.
Không thể hoảng loạn. Phải thích nghi. Phải sống sót.
Người hầu bước vào, cúi đầu:
hầu gái Mehira
— Vậy bây giờ chúng ta thay đồ để ra ngoài mua trang phục nhé, tiểu thư?
Nathan Julian
ừ..Đi thôi..
Xe ngựa lăn bánh trên con đường lát đá uốn lượn, hai bên là những ngôi nhà mái nhọn phủ đầy dây leo.
Người qua lại trong trang phục cổ điển. Tiếng xe ngựa hòa cùng tiếng rao hàng tạo thành một bản nhạc lạ lẫm.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, như bước vào một thế giới được viết nên từ chính bàn tay mình.
Đắm chìm quá lâu trong cảnh sắc, tôi không để ý phía trước.
Tôi va mạnh vào ai đó, suýt ngã. Một cánh tay rắn rỏi nhanh chóng đỡ lấy tôi.
giọng nam trầm, điềm tĩnh vang lên.
Trước mặt là một chàng trai trẻ trong áo choàng nhung đen viền bạc, mái tóc đỏ sẫm rũ nhẹ, ánh mắt sắc lạnh nhưng đẹp đến nghẹt thở.
Nathan Julian
* Đây là.!!*
Comments