Chương 2: Vết Nứt Trong Ký Ức

Trời sáng chậm rãi trên Vạn Mộ. Sương giăng trắng hai bên lối mòn, bao phủ lấy từng mái nhà rêu cũ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Thức dậy trong cảm giác mơ hồ, như thể giấc mơ đêm qua không hoàn toàn là mộng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngồi dậy, liếc nhìn chiếc khăn thiêu ngay cạnh gối //
Chiếc khăn vẫn còn ở đó. Nó mềm, lạnh và ẩm như đêm qua cậu chạm vào nó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Rửa mặt, ăn tạm mẩu bánh còn sót lại rồi ra ngoài//
Không khí làng sớm rất im ắng. Chỉ có tiếng tre xào xạc và bước chân người gánh nước.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Rẽ về phía đình làng, nơi có vài người già thường tụ họp mỗi sáng //
Khi cậu đến, bà Nhàn đang ngồi trên ghế tre, chậm rãi gọt cau. Bên cạnh là cô Hòa đang phơi mấy sợi thuốc lào.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cháu chào bà Nhàn, cô Hòa.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Ừ, thằng Duy đó hả? Về rồi thì ở luôn đi, ngoài kia xô bồ lắm.
Cô Hòa
Cô Hòa
// Ngẩng lên, nhìn cậu //
Cô Hòa
Cô Hòa
Nghe nói cháu có ở lại nhà bà Lâm? Giếng sau vườn chắc lâu rồi không ai đụng tới.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Gật đầu // Dạ, cháu thấy cũ quá. Nhưng... cháu có chuyện muốn hỏi.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
// Cười nhạt, không ngước lên //
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Hỏi về thằng nhỏ dưới giếng chứ gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Sững người// Bà biết thật à?
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Tao ở làng này tám chục năm rồi. Có gì tao không biết. Nhưng biết chưa chắc đã nên nói.
Cô Hòa
Cô Hòa
// Chen vào, giọng nhỏ hơn //
Cô Hòa
Cô Hòa
Tên nó là Quang Anh. Không ai nhớ họ. Hồi ấy nó sống với một người chú, mà sau đó chú cũng bỏ đi đâu mất.
Cô Hòa
Cô Hòa
Tụi nhỏ hay chơi ở sân đình, hôm đó trăng sáng, Quang Anh không về nữa.
Cô Hòa
Cô Hòa
Mấy đứa bảo nó rơi xuống giếng Ba.
Cô Hòa
Cô Hòa
Nhưng khi người lớn kéo lên thì... cái xác không lành lặn. Cổ bị gãy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nắm chặt tay // Không ai lập mộ sao?
Cô Hòa
Cô Hòa
Không. Vì nghe đồn nó không phải người bình thường.
Cô Hòa
Cô Hòa
Đẻ đúng ngày trùng tang, lại mắt xám, từ nhỏ đã hay nói mớ.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
// Khẽ thở dài //
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Có lần tao thấy nó ngồi giữa sân mà nói chuyện với không khí.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Nó bảo có người gọi nó, ở dưới đất.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Tao còn nhớ nó nói một câu rợn cả tóc gáy: "Nếu con rơi xuống, người đó sẽ nhớ tên con mãi mãi".
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đứng lặng, một lớp sương như vừa tràn qua trí óc //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồi đó... cháu có chơi với nó không?
Bà Nhàn
Bà Nhàn
// Nhìn cậu thật lâu //
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Có. Mà sau hôm đó, mày sốt li bì ba tuần, mất trí. Rồi không ai nhắc nữa.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Bà Lâm thì dọn về rìa làng, không cho mày đến đình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cúi đầu //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cháu không nhớ gì cả. Nhưng cháu thấy nó trong mơ. Rất rõ.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
// Lặng đi một lúc rồi nói //
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Nếu nhớ lại... thì đừng kể với ai. Nhớ một mình thôi.
__________
Trưa hôm đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Quay lại giếng. Mang theo chiếc khăn thêu, đặt trên miệng giếng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu cậu thật sự là Quang Anh... cậu đã chờ tôi bao lâu rồi?
Không có gió. Không có tiếng vọng. Nhưng ở đáy sâu, một mảng tối lay động như hơi thở.
Duy không rời mắt, cho đến khi trăng bắt đầu lên sớm bất thường.
END
Hot

Comments

youngsmurf💥

youngsmurf💥

sao ko ph là 100 mà là 80😔

2025-06-25

0

youngsmurf💥

youngsmurf💥

QA said: cả đời cx đc😔

2025-06-25

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play