Chương 3: Trăng Tháng Bảy

Buổi tối ở Vạn Mộ thường lặng lẽ như mặt nước hồ thu, nhưng đêm nay gió rít dọc hàng cau, lá khô lạo xạo đuổi nhau trên lối đất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngồi trong gian bếp, nhắn nhìn trân trân vào cây nến đang cháy dở //
Trên mặt bàn là tờ giấy cũ, phai màu, được tìm thấy sau vách gỗ mục ở gian sau nhà bà Lâm.
Nét chữ xiêu vẹo, nghiêng hẳn về bên trái:
"Đêm mười ba, trăng ngả. Cậu ấy lại đứng bên giếng. Mắt không chớp. Cổ hơi nghiêng. Gọi tên tôi. Nhưng tôi không dám trả lời."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đọc đi đọc lại //
Câu chữ như bám lấy hốc mắt cậu. Tờ giấy không đề tên, không ngày tháng, chỉ có mùi mốc và dấu ngón tay mờ như vết tro.
Bên ngoài, trăng mười ba vừa nhô lên khỏi lũy tre.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Khoác áo, cầm đèn pin rồi lặng lẽ bước ra sau nhà //
________
Giếng Ba nằm khuất sau hàng rào rậm. Cỏ mọc cao, phủ lấp cả lối đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Vừa vạch bụi vừa lần theo ánh đèn yếu ớt //
Miệng giếng hiện ra, lạnh ngắt như lần đầu cậu chạm vào.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đặt chiếc đèn xuống, ngồi thụp xuống bên mép giếng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh... Cậu có còn ở đây không?
Không ai đáp. Chỉ có tiếng côn trùng và một giọng nói trong đầu Duy bắt đầu vang lên như vọng lại từ đáy sâu:
???
???
"Đừng gọi tên tôi. Nếu cậu nhớ, tôi sẽ tự tìm đến."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Giật mình. Cậu nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Trăng lúc này sáng hơn, soi rõ cả những viên đá có rêu bám quanh thành giếng //
Bỗng thấy một viên đá ở góc giếng bị nứt. Rất sâu. Như thể ai đó từng đập vỡ nó.
Cậu lần tay chạm vào. Khi vừa chạm, hình ảnh lạ lùng tràn về — một đứa trẻ tóc rối, áo ướt đẫm, hai tay ôm thành giếng, mắt xám như tro.
???
???
"Tôi không rơi. Tôi bị đẩy."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Câu nói bật lên trong đầu. Lùi lại, tay run lên. Tim cậu đập loạn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai đã đẩy cậu?
Không ai trả lời. Nhưng bên cạnh giếng, một vết chân nhỏ như trẻ con in trên lớp đất ẩm.
________
Sáng hôm sau, Duy đến gặp lại bà Nhàn ở đình làng. Bà vẫn ngồi gọt cau, ánh mắt sắc như người đã biết cậu sẽ đến.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Cháu tìm thấy gì rồi, hử?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một tờ giấy. Và... giọng nói trong đầu. Quang Anh không rơi, cậu ấy bị đẩy.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
// Khựng tay //
Cô Hòa
Cô Hòa
// Đang gánh nước từ xa cũng tay đầu lại //
Không ai nói gì trong vài giây.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Cháu chắc không? // Giọng nhỏ lại //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cháu nghe thấy. Và thấy cả vết chân bên giếng. Nhỏ lắm, như của trẻ con.
Bà Nhàn
Bà Nhàn
// Thở dài, ngẩng lên nhìn trời //
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Năm đó... có đứa ghét Quang Anh. Nó nói Quang Anh đi theo nó, dọa nó, thì đáng chết. Nhưng không ai tin lời đứa trẻ. Vì nó là con quan xã.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tên đứa đó là gì?
Bà Nhàn
Bà Nhàn
Phan Tú. Giờ lớn rồi, làm việc ở huyện. Nhưng không ai nhắc chuyện cũ nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nắm chặt tay // Cháu cần gặp ông Tú.
???
???
"Đừng khơi. Làng này lắm điều cấm kỵ. Cậu càng đào, nó càng kéo cậu xuống."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cúi đầu, nhưng lòng càng kiên định hơn //
Trong đầu cậu, tiếng nói ấy vẫn văng vẳng:
???
???
"Tôi không cần ai trả thù. Tôi chỉ cần cậu nhớ tôi là ai."
________
Chiều xuống, Duy trở lại giếng. Cậu mang theo bức giấy và ngồi lặng hàng giờ. Không gió, không người.
Nhưng trên mặt nước giếng, phản chiếu rõ đôi mắt xám đang nhìn thẳng vào cậu, không chớp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Thả tờ giấy xuống, để nó trôi là đà trên làn nước tĩnh lặng //
Từng chữ như hòa vào sâu thẳm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu thật sự là cậu... hãy chỉ cho tôi thấy. Tôi không sợ. Tôi sẽ nhớ.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua. Không đủ để lay cây, nhưng đủ làm mặt nước xao động. Và dưới làn gợn ấy, Duy nhìn thấy bóng mình, sát cạnh một bóng khác.
Một đứa trẻ, tóc ướt, ánh mắt không có tròng đen. Đứng ngay bên cạnh, nhưng không để lại tiếng bước chân.
???
???
"Tôi chờ cậu từ đêm mười ba năm đó. Cậu đã hứa sẽ quay lại."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cảm thấy một vết đau nhói ở thái dương. Như thể trí óc bị khoan mở. Hình ảnh chập chờn hiện về: tiếng cười trong đêm trăng, một lời hứa trẻ con, và một tiếng hét bị nuốt bởi lòng giếng sâu //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi chưa từng trách cậu. Nhưng tôi không đi được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cho đến khi lời hứa được giữ.
Đèn pin chớp tắt rồi vụt tắt hoàn toàn, màn đêm trùm lên cậu. Nhưng cậu không còn sợ. Vì ngay trong bóng tối ấy, cậu biết mình không còn đơn độc.
Một hơi thở ấm chạm nhẹ vào gáy.
Và một giọng thì thầm:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu về rồi. Cảm ơn...
END
Hot

Comments

p.uyn dzs1tg 😍

p.uyn dzs1tg 😍

lâu ác

2025-06-23

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play