[RhyCap] Người Ở Giếng Ba - Duyên Âm Không Mộ
Chương 4: Gương Phản Chiếu
Mưa bắt đầu từ sáng sớm, rơi chậm và đều đặn như hơi thở của người ngủ mê.
Tiếng giọt đọng trên mái lá, lách tách rơi xuống hiên gỗ, kéo dài không dứt.
Hoàng Đức Duy
// Ngồi bó gối bên cửa sổ mở hé, nhìn ra khoảng sân ướt lạnh //
Hoàng Đức Duy
// Trong tay là mảnh giấy tìm được sau tủ gỗ phòng ngủ //
Mảnh giấy không có chữ, chỉ có một vết loang nâu nhạt và dấu tay trẻ con in mờ.
Dấu vân mảnh, như ai đó từng khóc, từng níu vào thứ này khi nước mắt chưa khô.
Hoàng Đức Duy
// Cất mảnh giấy vào túi áo //
Đêm qua, hình ảnh từ giếng Ba lại trở về. Vẫn là ánh trăng hắt xuống đáy giếng ướt lạnh, vẫn là bóng người nhỏ bé đứng dưới đáy nhìn lên, không nói một lời, nhưng ánh mắt xám đó như muốn xuyên thủng lồng ngực cậu.
Trưa, mưa ngớt. Duy quyết định đến nhà thờ tổ của làng. Căn nhà gỗ cũ kỹ nằm khuất sau hàng tre, tường vôi mốc thếch, cổng khép hờ.
Ông từ gác đền đang quét sân, thấy Duy liền dừng chổi.
Hoàng Đức Duy
Cháu muốn xem số người mất ở làng mình, khoảng năm 2008.
Ông nhìn cậu một lúc, rồi gật đầu dẫn vào bên trong.
Chiếc tủ gỗ mục mở ra, mùi giấy cũ và bụi thời gian xộc lên.
Ông Lưu
Đừng lật mạnh quá, sách mục cả rồi.
Hoàng Đức Duy
// Lần giở từng trang, từng tên. Mắt lướt qua những cái chết thường nhận: sốt rét, tai nạn, tuổi già. Bỗng nhiên dừng lại //
Trẻ nam, khoảng 8 tuổi. Mắt xám. Tử vong do rơi giếng. Không xác định được thân nhân. Không lập mộ.
Phía dưới, nét mực đỏ nguệch ngoạc:
" Không nhập. Lệ khí cao. Đã cúng giải. "
Lệ khí - người xưa tin rằng một số linh hồn quá đau thương, chết oan hoặc oán hận nặng đến mức âm dương không nhận, chỉ có thể xua đuổi bằng lễ, không được đưa vào danh sách tổ tiên.
Hoàng Đức Duy
// Cảm thấy lạnh buốt sống lưng //
Bên lề trang, có một câu viết tay mờ nhòe:
" Đứa đó… không phải lần đầu chết. "
Chiều, Duy đến nhà cô Hòa. Căn nhà nhỏ nằm ở mé rừng, mùi thuốc lào nồng đượm. Cô đang băm trầu, thấy Duy đến thì cười cười.
Cô Hòa
Lại mò ra chuyện cũ à?
Hoàng Đức Duy
Cô có từng gặp Quang Anh không?
Cô Hòa
// Dừng tay, nhìn ra ngoài sân rồi nói nhỏ //
Cô Hòa
Gặp. Cả khi nó còn sống, và cả khi không còn.
Hoàng Đức Duy
// Rùng mình // Cô thấy gì...?
Cô Hòa
Một đêm mưa, tao đi rút sào phơi áo. Thấy nó đứng bên giếng đình, áo ướt sũng, tay cầm cái khăn nhỏ.
Cô Hòa
Gọi không quay lại. Khi nó quay đầu… không có mặt.
Hoàng Đức Duy
Không có...?
Cô Hòa
Không có gì hết. Chỉ có cái tên thêu trên áo: Quang Anh. Chữ đen, chỉ đen, như khâu lên để không quên tên mình.
Đêm đó, cậu không ngủ được.
Hoàng Đức Duy
// Vào nhà tắm, rửa mặt, rồi ngẩng lên soi gương //
Mặt cậu xanh xao, mắt thâm quầng. Nhưng điều làm cậu chết lặng là hình ảnh phía sau phản chiếu - một đứa trẻ đứng lặng.
Tóc ướt. Ánh mắt xám. Cổ lệch hẳn sang một bên. Tay cầm chiếc khăn.
Hoàng Đức Duy
// Quay phắt lại //
Không ai cả. Nhưng khi nhìn lại gương, chiếc khăn đặt trên bồn rửa đã biến mất.
Hoàng Đức Duy
// Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, hít sâu, rồi thì thầm //
Hoàng Đức Duy
Tôi không nhớ cậu. Nhưng tôi chưa bao giờ quên cảm giác đó... khi đứng bên giếng.
Tấm gương rạn nhẹ. Một vết nứt nhỏ chạy thẳng qua giữa trán phản chiếu của cậu, xuống đến cằm. Không lớn, nhưng rõ như một vết chém.
Ngoài hiên, mưa nhỏ lại bắt đầu. Tiếng tí tách rơi xuống mái ngói, tạo thành những vòng tròn loang trên nền gạch.
Ngay lúc ấy, tiếng gõ nhẹ vang lên. Ba nhịp. Như móng tay gõ vào gỗ.
Hoàng Đức Duy
// Bước ra //
Trên bàn gỗ cạnh cửa, khăn thêu đã trở lại. Ướt sũng. Và trên mặt vải, bằng chỉ đỏ, có thêm một dòng chữ:
"Nếu cậu thật sự muốn biết... gặp tôi đêm mai, bên giếng Ba."
Bên dưới, thêu thêm một cái tên đã mờ dần:
Comments
ᴋᴀɴɢ
cái giếng ba là cái giếng ntn v bà:D
2025-06-20
2
ᴋᴀɴɢ
má ơi đọc xong không dám nhìn vào gương trong nhà tắm 😭
2025-06-20
1
ᴋᴀɴɢ
Ê nha kịch tính v tr
2025-06-20
1