[ DuongHung ] Âm Dương Du Lộ
#2: Làng không gương mặt
Con đường đá phủ rêu dẫn họ vào một vùng xám xịt — không phải đêm, cũng chẳng phải ngày. Ánh sáng ở đây không đến từ đâu, mà có vẻ như... chỉ là sự phản chiếu của trí nhớ.
Hai bên là rừng cây câm lặng. Không tiếng gió. Không tiếng chim. Không tiếng người.
Và rồi — họ nhìn thấy làng.
Những mái nhà cũ rích. Cổng tre xiêu vẹo. Cờ đỏ đã phai, phấp phới như da người già. Mọi thứ như một bức tranh không hoàn chỉnh — thiếu nét, thiếu người, và thiếu cả sự sống.
Dương siết tay Hùng lại, bước chân chậm dần.
Lê Quang Hùng
Chỗ này... không có ai cả..
Trần Đăng Dương
Nhưng làng vẫn còn khói. Cửa vẫn mở. Đèn vẫn sáng. Ai đó còn sống ở đây.. // nhìn quanh //
Lê Quang Hùng
Hay thứ gì đó nghĩ rằng nó còn sống?
Cậu khẽ lùi lại một bước. Tay vẫn trong tay anh, nhưng ngón tay đã bắt đầu lạnh dần.
Họ bước vào làng. Mỗi bước chân trên đất như lún nhẹ xuống, như giẫm lên lưng ai đó đang nằm rất sát mặt đất.
Trên tường một ngôi nhà gỗ, có một dòng chữ khắc bằng tay:
“Không được nhìn.”
Dương ngồi xuống, chạm nhẹ vào nét khắc. Vết rách vẫn còn mới.
Lê Quang Hùng
Anh nghĩ.. là ai viết?
Trần Đăng Dương
Không biết. Nhưng chắc là kẻ cuối cùng còn nhìn thấy.
Khi họ đi tiếp, những bóng người bắt đầu lấp ló sau cánh cửa.
Nhưng kỳ lạ là — tất cả đều quay lưng lại.
Những chiếc đầu trọc lóc, tròn lẳng, không miệng, không mũi, không mắt. Họ đứng đó, yên lặng, như tượng sáp phơi giữa chiều.
Một đứa trẻ không mặt đang ôm con gấu bông.
Một cụ già không mặt đang quét sân — cây chổi không chạm đất.
Một người phụ nữ không mặt đang đứng trước gương. Nhưng cái gương cũng không phản chiếu gì cả.
Lê Quang Hùng
Anh.. Cái làng này..
Lê Quang Hùng
Họ không nhìn mình...
Trần Đăng Dương
Nhưng anh có cảm giác… chúng ta đang bị nhìn thấy.
Từ xa, vọng lên một âm thanh như ai đó cào tường.
Và rồi, tất cả những người không mặt... cùng lúc quay lại.
Không mặt. Nhưng vẫn quay lại.
Anh nắm lấy tay Hùng, kéo cậu chạy giữa những mái nhà lạnh ngắt.
Nhưng đi đâu cũng vậy.
Họ vòng qua ba con hẻm, bốn ngôi nhà, và khi đến cuối đường — lại là cổng làng
Trên cánh cổng làng, dòng chữ “KHÔNG ĐƯỢC NHÌN” giờ đã đổi thành:
" CÁC NGƯƠI ĐÃ NHÌN RỒI "
Từ phía sau, giọng nói vang lên — nhỏ, như ai đang nói trong đầu họ:
“Bọn họ đã sống rất yên ổn... cho đến khi bị nhìn thấy.”
“Bây giờ, các ngươi phải chọn — ở lại, hoặc thay thế.”
Hùng run lên. Cậu thì thầm, như thể không muốn chính mình nghe thấy.
Lê Quang Hùng
Dương… nếu ở lại… em sẽ không còn là em nữa, đúng không?
Trần Đăng Dương
Cậu sẽ là người không có mặt. Không có tên. Không ai nhớ..
Anh siết tay cậu chặt hơn.
Trần Đăng Dương
Anh sẽ không để điều đó xảy ra.
Họ đứng lặng trước cánh cổng làng.
Sau lưng là những bước chân không tiếng động — của những người không gương mặt.
Và ngay lúc đó, bầu trời bắt đầu nhỏ từng giọt đen đặc xuống nền đất.
Không phải mưa.
Mà là… mực.
Thứ mà ngày xưa người ta dùng để vẽ lại chân dung của những kẻ đã biến mất.
Lê Quang Hùng
Dương… phía bên kia cánh cổng, có ánh sáng.
Anh nhìn theo tay cậu chỉ — đúng vậy, một khe sáng hẹp đang mở dần, chậm rãi, ngay chính giữa những tấm gương đã mờ phủ bụi.
Những chiếc gương... thứ mà mọi người trong làng đều tránh né.
Trần Đăng Dương
Là một lối khác.
Lê Quang Hùng
Nếu là gương, thì phải có phản chiếu. Mà nếu có phản chiếu… thì ít nhất, em vẫn còn là chính mình.
Dương gật đầu. Anh kéo Hùng chạy về phía đó — vượt qua đám người không mặt đang đứng lặng như tượng.
Khi họ lao qua cánh gương — ánh sáng trắng loá tràn đến, và tất cả phía sau lập tức hóa thành bụi.
Không còn làng. Không còn tượng. Không còn mưa mực.
Chỉ còn lại hai người... nằm thở dốc giữa một con đường lát đá khác.
Cánh gương sau lưng họ đóng sầm lại.
Lê Quang Hùng
Vẫn là em chứ?
Trần Đăng Dương
Cậu còn nhìn thấy anh không?
Hùng khẽ cười, rướn lên chạm nhẹ vào má anh.
Lê Quang Hùng
Vẫn là gương mặt quen thuộc.
Lê Quang Hùng
Vậy là.. Ta vẫn còn sống.
Dương cười khẽ. Nhưng đá dưới lưng anh lạnh đến mức khiến lòng ngực co lại.
Vì ngay phía trước họ — con đường mới mở ra.
Trên phiến đá cắm bên vệ đường, có một dòng chữ mới.
“Căn Phòng Thứ Mười Một – Không Phải Cánh Cửa Nào Cũng Dẫn Đến Phía Bên Kia.”
Trần Đăng Dương
Đi tiếp chứ?
Lê Quang Hùng
Miễn là không buông tay nhau.
Shin ෆ
Bà nào đọc khuya ráng chịu=)))
Comments