Bước Chân Vào Thế Giới Tổng Tài HungAn
Chương 4: Ghen Tuông, Hiểu Lầm Và Lời Thú Thật
Ba ngày không gặp.
Ba ngày kể từ tin nhắn cuối cùng, Lê Quang Hùng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Thành An.
Không xe đưa rước.
Không bữa trưa.
Không lời nhắn.
Không ánh mắt trầm tĩnh đầy quan tâm nữa.
Đặng Thành An.
An cố tự nhủ: “Mình chỉ là người gánh nợ, không được quyền đòi hỏi.”
[Nhóm chat – 3 Đứa Bạn Bất Khả Ly]
Đức Duy.
💬 Nè, ông tổng tài của mày đâu? Biến mất tiêu mấy ngày nay?
Pháp Kiều.
💬 Tao thấy sắc mặt mày xuống dữ lắm đó An. Có chuyện gì hông?
Đặng Thành An.
💬 Ổng bận công tác.
Chắc là vậy… tao không biết nữa…
Pháp Kiều.
💬 Ủa mà tối thứ bảy này có prom trường mình nè. Đi không?
Đức Duy.
💬 Đi! Tao đặt bàn chung rồi. Mày phải đi, An. Ra khỏi cái mood tiêu cực đó lẹ lẹ.
Tối thứ bảy – Prom đêm nhạc thanh xuân
Thành An diện áo sơ mi trắng giản dị, tóc chải gọn. Cậu không nổi bật, nhưng lại khiến người khác khó rời mắt bởi nét tinh khôi.
Khi cậu vừa bước vào, có người chạm nhẹ
Minh Trí.
An… cậu đến rồi. Muốn khiêu vũ không?
An quay lại, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của một nam sinh lớp bên – Minh Trí, đội trưởng CLB học sinh giỏi. Người tử tế, học giỏi, hay giúp cậu photo bài.
Cậu mỉm cười gật đầu.
Cùng lúc đó – Tầng VIP tại một tòa nhà đối diện
Quang Hùng ngồi trầm ngâm bên cửa kính. Lý do anh trở về từ chuyến công tác từ trưa, nhưng không tới tìm An, là vì…
Anh sợ.
Anh – một người đàn ông 28 tuổi, có tất cả trong tay – lại thấy mình nhỏ bé trước ánh mắt lo lắng của cậu học sinh 18 tuổi.
Lê Quang Hùng.
Tôi không nên để thằng bé dính vào thứ cảm xúc này. Cậu ấy còn cả một tương lai…
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt anh vô tình nhìn xuống sảnh tiệc từ cửa kính…
Anh thấy An.
Trong vòng tay người khác.
Khuôn mặt cậu mỉm cười, tay đặt trên vai Minh Trí, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn nhau. Một điệu nhảy chậm rãi, đơn giản, nhưng với Hùng…
Nó như một nhát dao đâm vào ngực.
Lê Quang Hùng.
Không được. Tôi không cho phép.
Mười phút sau – Sảnh tiệc
Cửa tiệc bật mở. Tiếng giày vang lên từng bước một, làm tất cả học sinh ngoảnh đầu.
Lê Quang Hùng.
Anh mặc sơ mi đen, áo vest đơn giản, nhưng thần thái lạnh lùng khiến cả căn phòng im phăng phắc.
An chết lặng.
Đặng Thành An.
Anh… sao anh đến đây?
Lê Quang Hùng.
Tôi đưa cậu về.
Minh Trí.
Xin lỗi anh, nhưng Thành An đang cùng tôi…”
Lê Quang Hùng.
Cậu ta không phải của cậu.” – Hùng cắt ngang, ánh mắt như dao.
Đặng Thành An.
Tôi có quyền đi với ai tôi muốn. Anh không phải là…
Lê Quang Hùng.
Tôi không phải chủ nợ. Không phải sếp. Không phải bất kỳ ai. Nhưng nếu tôi không lên tiếng hôm nay…”
“Tôi sẽ mất cậu.
Comments