[Lyaza] [Lyhan X Ánh Sáng Aza] Trời Không Tác Hợp

[Lyaza] [Lyhan X Ánh Sáng Aza] Trời Không Tác Hợp

người cũ?

Nếu như rất nhiều năm về sau, bạn gặp lại người mà bạn từng đơn phương của nhiều năm trước, bạn sẽ biểu hiện thế nào, nên cư xử thế nào?
Bạn sẽ mỉm cười chào hỏi với cô ấy, hay là ra vẻ như gặp phải người xa lạ, chưa từng quen biết?
Kinh nghiệm của Trần Thảo Linh đã nói cho cô biết câu trả lời
Cho dù là chuẩn bị ra sao đi nữa, tất cả phòng bị khi ấy, cũng sẽ ở lúc gặp lại mà sụp đổ trong chốc lát.
Cô nhớ rõ rằng cô vừa mới mỉm cười đưa tay với Hansara và nói
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Chào tổng giám đốc Hansara, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.- "Nụ cười, lễ phép lại khách sáo, có lẽ không chê vào đâu được"
Nhưng Hansara lại không đưa tay nắm lấy, mà là mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm ấp cô một cái, thân thiết tự nhiên cười nói với cô
Hansara
Hansara
Thảo Linh à, chúng ta là bạn học cũ nhiều năm rồi
Hansara
Hansara
tuy rằng đã lâu không gặp mặt, nhưng cũng không cần khách sáo xa lạ như vậy chứ?
Thảo Linh dùng móng ngón tay cái đâm thật mạnh vào đầu ngón trỏ của mình, thế mới khống chế được ý nghĩ đẩy Hansara ra rồi chạy trốn.
Cô hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh, không trả lời vấn đề của Hansara, chỉ nở nụ cười cho qua.
Dường như rất nhiều năm trước cũng giống vậy, cho đến bây giờ, cô vẫn không thể nhìn thấu nỗi Hansara.
Cô luôn luôn nhìn không thấu nỗi, nụ cười của Hansara, có mấy phần chân tâm, lại có mấy phần giả ý.
Tạm thời bị điều đến 84ent làm phiên dịch tư nhân của Hansara, từ lâu đã lường trước được cấp trên trực tiếp của mình sẽ là nàng
nhưng không ngờ cuối cùng cô vẫn đánh giá cao bản thân của mình. Lúc ấy khi nhìn thấy Hansara, cô vẫn còn cảm thấy giật mình, lòng rối như tơ vò.
Nàng đầu tóc đen gọn gàng được cột lên, trang điểm tinh tế, nụ cười thoải mái lại không mất phần khách khí và lễ độ, nhưng vẫn khó nén được nỗi xa cách nhàn nhạt nằm ở giữa đôi lông mày
Hansara của 8 năm sau, vẫn đẹp đẽ trang nhã khiến người khác chú ý
Thảo Linh từ trong tiếng tim đập dồn dã của lúc này, lại nhìn thấy được Hansara của ngày ấy ăn mặc đồng phục học sinh màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, vẫy tay chào tạm biệt với cô khi xưa.
Từ lâu rồi, cô đã không còn là cô gái ngốc hay quen mím môi im lặng cùng chịu đựng của thuở trung học
Hansara thì lại càng không còn là cô gái xinh đẹp hay mỉm cười dịu dàng nữa rồi.
Cô cười khổ, nói chung, đi qua là năm tháng, cái không qua được chính là tình cảm mà thôi.
***
Ngồi ở bên trong phòng làm việc tạm thời mà Hansara sắp xếp cho cô, cả một buổi chiều tâm trạng Trần Thảo Linh đều không yên, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, tâm tư xiêu vẹo.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chịu đựng được cho đến giờ tan làm
Vừa hết giờ làm việc cô xoa xoa huyệt thái dương, thu dọn nhanh chóng đồ trên bàn, cầm túi xách đi ra khỏi văn phòng như trút được gánh nặng.
Tan tầm vào giờ cao điểm, trong thang máy người đông như mắc cửi, cô miễn cưỡng chen chúc đi vào, nín thở hóp bụng vào đứng thẳng tắp
Vừa tới lầu một, còn đang mất hồn đứng ở cửa, cô chưa kịp phản ứng lại thì bị đám người xô đẩy ở phía sau chen chúc đẩy ra thang máy, lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã
Hansara
Hansara
Này,cậu không sao chứ? - "nắm lấy cánh tay của cô, dịu dàng hỏi"
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Không sao, cảm ơn giám đốc - "rụt tay lại"
Hansara
Hansara
sao cậu lại phải né mình như thế nhỉ? - "khoanh tay nhìn cô"
Hansara
Hansara
Trong giờ làm việc mình tạm thời không tính
Hansara
Hansara
tan việc rồi, cậu có thể gọi tên mình mà.
Thảo Linh nhìn nàng ta một cái, cười khẽ, không nói gì, tiếp tục đi về hướng ngoài cửa
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
"Tại sao, cô ấy có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì như vậy? còn mày, dù nhiều năm trôi qua nhưng lại chưa bao giờ quên được, lại còn khiến nó trở thành giấc mơ đáng sợ ám ảnh từng giấc ngủ của mày nữa?"
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
"Trần Thảo Linh, chung quy là do đạo hạnh của mày quá nông cạn thôi!"
Đến cửa, Trần Thảo Linh vừa định mở miệng chào tạm biệt với Hansara, nhưng nàng lại là người mở lời trước
Hansara
Hansara
Thảo Linh, buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?
Hansara
Hansara
Một là để đón gió tẩy trần cho cậu vừa mới tới công ty
Hansara
Hansara
hai là để chúc mừng cho chúng ta xa cách gặp lại
Hansara
Hansara
không biết Thảo Linh cậu có nể nang mặt mũi mình không?
Nàng ta nói chuyện, vẫn như nhiều năm trước vậy, lễ phép lại khéo léo, chu toàn lại cẩn thận
Nhiều năm trước, cô cực kỳ yêu sự quan tâm chu đáo của nàng ta, nhiều năm sau, cô chỉ cảm thấy, bên trong tràn đầy dối trá và khách sáo.
Lúc đang định từ chối, điện thoại đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra, mặt trên hiện lên người gọi là "Ánh Sáng"
Cô nở nụ cười không tiện với Hansara rồi nhận điện thoại, giọng nói luôn luôn lành lạnh của Ánh Sáng liền từ đầu dây bên kia truyền tới
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
📞: "Em ở dưới lầu công ty chị rồi, cùng em đến chỗ của dì đi, dì nhớ chị"
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
📞 : "được"
Cô không có lý do gì để từ chối, đáp một tiếng “được” liền cúp điện thoại. Sau đó, cô cười nói với Hansara
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Giám đốc, thật ngại, bạn tôi đặc biệt tới đón tôi rồi, buổi tối có việc, cô xem…
Hansara
Hansara
"Bạn trai sao? Haha, không sao, vậy chúng ta hôm khác đi vậy" - cắt lời cô
Cô cũng không phủ nhận, chỉ là cười rồi nói tạm biệt, quay người rời đi
Nói hơn một câu với Hansara, đã đủ làm cho cô cảm thấy tâm phiền ý loạn, mà cô còn phải giả vờ như có 12 vạn tinh thần
giả vờ làm ra vẻ vân đạm phong khinh mà đối mặt, cô thật chỉ muốn bước nhanh rời khỏi, tháo xuống cái nụ cười gượng ép này
chiếc Porsche màu đen quen thuộc của Ánh Sáng, đưa tay kéo cửa ra rồi ngồi lên, tựa như một quả cầu da xì hơi, xụi lơ ở chỗ ghế lái phụ.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Đợi lâu chưa?
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Em vừa đến thôi
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Chị thắt dây an toàn vào đi
Thảo linh thắt dây an toàn rồi dựa đầu vào trên ghế, nhắm mắt lại, không có một chút phản ứng.
Trên đường đi tóc của Ánh Sánh khẽ cọ qua trên mặt cô, mang theo hương thơm nhàn nhạt quen thuộc vốn có của em.
Cô hơi mở mắt ra, nhìn đầu tóc dài đang cúi xuống trước mắt mình, trong phút chốc, cô muốn đưa tay ra ôm lấy, nhưng sau vài lần kiềm chế, cuối cùng lại nhắm chặt mắt lại
Dọc đường, em đột nhiên lơ đãng hỏi một câu
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Chị từng quen biết với Hansara à?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Đã từng đơn phương cô ấy, rồi bị cô ấy từ chối thì có được tính không?
Tốc độ xe đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, nhưng chỉ là trong chốc lát thôi, nó lại khôi phục tốc độ ổn định như trước.
Giọng điệu trào phúng lại bình tĩnh quen thuộc của em lại vang lên
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Em còn cho rằng dựa vào tiêu chuẩn cao của chị
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
người được chị để ý trên thế giới này còn chưa sinh ra cơ đấy - "bật cười"
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nhưng mà, như vậy cũng tốt, dù sao cũng cho chị tỉnh táo xem lại bản thân chị một chút
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Rõ ràng tư chất của chị tạm thời vẫn chưa xứng với ánh mắt của chị đâu
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
cố gắng tu luyện hơn tí nữa
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Em đang nói tiếng người đấy à? - "lườm em"
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Không đúng sao? Thế sao chị nghe hiểu được - "mỉm cười"
Thảo Linh tạm thời không định đôi co với em nữa
Đang trên đường lái xe, Ánh Sáng đột nhiên lại sang bên đường ngừng xe lại
Thảo Linh không hiểu gì cả, vừa định hỏi em có chuyện gì thế, Em lại khởi động xe lên đường tiếp, vừa lái xe còn vừa nói
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Hình như kính áp tròng bị rơi
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
nhưng lúc em dừng xe lại cảm thấy bình thường
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Em bị cận thị khi nào thế?! - "nghi hoặc hỏi"
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
Chị có khi nào quan tâm chuyện của em đâu mà biết chứ - "hừ lạnh"
Thảo Linh thở dài, không muốn tính toán với em nữa
Suốt quãng đường đi,thỉng thoảng cô liếc nhìn gương mặt đẹp đẽ quen thuộc của em trên gương, cô luôn luôn sẽ lập tức trở nên loạn nhịp.
Những cuộc gặp gỡ trong đời người có phải là kỳ diệu như thế không, người mà bạn từng yêu đến mức chết đi sống lại, có một ngày lại trở thành người dưng, còn người mà bạn đã từng vô cùng chán ghét, có một ngày lại trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bạn.
Hiển nhiên, Hansara là người trước, Ánh Sáng là người sau....
Hot

Comments

Quýt

Quýt

T chào xong bị bơ☺️

2025-07-08

2

Quýt

Quýt

😭😭 qwuauauhaysy ch j là đã thấy nặng nề r đs, này chắc ngược Sáng dữ lắm

2025-07-08

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play