Chap 3

Sáng sớm, ánh nắng lặng lẽ len qua khe rèm trắng. Hào mở mắt khi tiếng động cơ bên ngoài vừa vang lên. Mắt cậu cay xè, hai tay vẫn ôm chặt đầu gối, co người trong góc giường – chỗ ấy là nơi duy nhất cậu có cảm giác như có thể trốn được khỏi căn phòng này
Ly sữa vẫn còn đó. Viên thuốc vẫn nằm nguyên vẹn trên đĩa sứ nhỏ cạnh đầu giường. Cậu không dám động vào. Không ai nói gì với cậu về nó, nhưng bản năng mách bảo rằng… đụng vào là sai
Cánh cửa bật mở đúng lúc 7 giờ. Tiếng bước chân trầm ổn vang lên Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Dậy rồi /Giọng lạnh tanh/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/Cậu gật đầu, không dám nhìn thẳng. Bàn tay nắm lấy vạt áo mình siết chặt/
Hắn nhìn lướt qua bàn đầu giường, ánh mắt dừng lại một chút. Ly sữa chưa uống. Viên thuốc vẫn còn
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Sao không uống?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi… tôi không biết là thuốc gì…
Sơn im lặng. Một khoảng im lặng dài, đến mức Hào cảm giác tim mình đang bị bóp chặt. Cậu liếc nhìn hắn qua hàng mi dày, thấy gương mặt kia vẫn không đổi sắc – không nổi giận, không thất vọng, nhưng… lại khiến cậu sợ hơn bất cứ thứ gì
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Khôn hơn tôi nghĩ
Một câu nhẹ nhàng được thốt ra. Hào chớp mắt, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng khuất dần không biết đó là mỉa mai hay khen thật
Hào vẫn ngồi yên đó, góc chăn lạnh ngắt thấm vào lòng bàn tay. Cậu không rõ mình đang sợ điều gì—sự im lặng của Sơn, viên thuốc chưa uống, hay chính bản thân mình khi gật đầu bước vào căn nhà này
Cậu vươn tay lấy ly sữa. Không phải để uống. Mà là để đặt nó vào lòng bàn tay, cảm nhận nhiệt độ đã nguội hẳn như một sự thật không thể thay đổi
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên từ đâu đó bên ngoài
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/Giật mình/
Vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Ba tiếng – đều, dứt khoát
Hào chưa kịp phản ứng thì cánh cửa bật mở. Một cô gái khoảng ngoài hai mươi, mặc đồng phục nhân viên bước vào. Gương mặt cô không có biểu cảm rõ ràng
Y tá
Y tá
Cậu Hào, mời xuống phòng kiểm tra tổng quát
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Kiểm tra gì…? /Hoang mang/
Y tá
Y tá
Y tế định kỳ. Cho Omega mới nhập cư
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/ không nói gì chỉ gật khẽ/
Cậu đứng lên, đôi chân lảo đảo đôi chút. Viên thuốc vẫn nằm nguyên vẹn trong sọt rác. Cậu nhìn nó, rồi quay đi
Y tá dẫn cậu đi qua hành lang dài phủ thảm dày. Nhà lớn. Đẹp. Sang. Nhưng lạnh
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ở đây… mình phải sống như thế nào? /Cậu chợt hỏi, như nói với chính mình/
Không ai trả lời
Chỉ có tiếng bước chân đều đặn vang vọng giữa một không gian xa lạ
Cậu không biết... nơi này là nơi mình bắt đầu sống – hay bắt đầu mất dần một phần của chính mình
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play