#DuongHung — Phận Hầu Nhà Địa Chủ
#3 - Bế Người Về Giấc Mộng
Ánh chiều tà rọi xiên qua từng hàng me trên đường Nguyễn Huệ, len lỏi vào cửa kính xe hơi như rắc vàng nhè nhẹ.
Trong khoang ghế sau, Lê Quang Hùng thiếp đi từ lúc nào không hay.
Khuôn mặt cậu nghiêng nghiêng, môi khẽ hé, mái tóc đen nhánh loà xòa trên trán, đôi bàn tay nhỏ ôm chặt lấy gói đồ như một đứa trẻ không nỡ rời kẹo ngọt.
Đăng Dương khẽ liếc nhìn, môi anh mím lại, ánh mắt dừng nơi gương mặt ngây thơ ấy.
Anh không lên tiếng.
Lặng thinh một hồi lâu rồi mới quay sang tài xế.
Trần Đăng Dương
Chạy chậm lại.
Trần Đăng Dương
Đừng làm nó thức.
Người tài xế già vâng lời, tay khẽ điều chỉnh tay lái.
Dương nghiêng người, lấy chiếc khăn lụa trong túi áo vest đắp nhẹ lên vai Hùng, ngón tay dừng lại ở gò má mềm mại kia một thoáng – như thể chính anh cũng chưa rõ thứ cảm giác trong lòng mình là gì.
Xe vừa dừng trước cổng biệt thự Hội Đồng Trần, ánh đèn dầu đã được thắp lên nơi hàng hiên.
Người làm mới chạy ra đón, định mở cửa xe thì Dương đưa tay cản.
Trần Đăng Dương
Không cần.
Trần Đăng Dương
Để đó cho tôi.
Chưa ai kịp hiểu chuyện gì thì Dương đã vòng ra cửa sau, mở nhẹ, cúi xuống, hai tay luồn vào dưới thân người nhỏ nhắn kia – nhấc bổng Hùng dậy một cách gọn ghẽ như thể anh từng làm thế nhiều lần rồi.
Chiếc khăn lụa trượt xuống, rơi hờ trên bậc xe.
Giữa ánh đèn vàng và tiếng dội của bầy chó Nhật sủa trong sân, Dương từng bước một bước vào nhà – trên tay là một người hầu, đang say ngủ.
Nhưng cảnh tượng ấy chưa phải là điều khiến mọi người đứng lặng.
Ở đầu thềm nhà, Ông Hội Đồng Trần và Bà Hội Đồng Từ Cẩm đang ngồi uống trà, mặt bỗng sầm lại như gặp điều sỉ nhục.
Bà Hội Đồng
Trời đất ơi, con đang làm cái chi rứa đó hả?!
Bà Hội Đồng đứng bật dậy, hai mắt tròn xoe.
Bà Hội Đồng
Con trai nhà này sao lại đi bế cái thằng hầu?!
Bà Hội Đồng
Giữa ban ngày ban mặt!
Bà Hội Đồng
Thể thống ở đâu?!
Dương dừng chân dưới bậc tam cấp, mắt vẫn không rời Hùng.
Trần Đăng Dương
Thằng nhỏ mệt.
Trần Đăng Dương
Con đưa nó về phòng.
Ông Hội Đồng
Nó phải ở dưới nhà bếp!
Ông Hội Đồng
Con đừng có làm bậy!
Trần Đăng Dương
Thì về phòng hầu.
Trần Đăng Dương
Con biết ranh giới.
Trần Đăng Dương
Nhưng… con không bỏ người ta nằm vật ra xe được.
Bà Hội Đồng
Từ hồi con ở Tây về, con… con biến thành cái giống gì vậy Dương?
Bà Hội Đồng
Mắt mũi để đâu mà đi lo cho thứ… thứ mạt hạng như vậy?
Dương ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu trở nên sắc lạnh.
Trần Đăng Dương
Nếu con là cái giống chi khác... thì cái giống đó biết thương người.
Trần Đăng Dương
Không để người ta rách vai, chai tay, thức đêm hầu hạ cả nhà rồi té xỉu trên xe mà không ai thèm ngó.
Không khí như đặc quánh lại.
Người làm xung quanh cúi gằm mặt.
Bà Hội Đồng mặt trắng bệch.
Ông Hội Đồng thì đập mạnh cây gậy xuống đất.
Ông Hội Đồng
Mày… mày dám cãi lời cha mẹ?
Ông Hội Đồng
Mày coi tụi nó hơn cả họ Trần này hả?
Trần Đăng Dương
Con không cãi.
Trần Đăng Dương
Con nói thật.
Trần Đăng Dương
Ai muốn giận thì giận.
Trần Đăng Dương
Ai muốn đuổi thì đuổi.
Trần Đăng Dương
Nhưng thằng nhỏ này, con không để bị bạc đãi.
Rồi anh quay đi, chậm rãi bước xuống hành lang, chân vang tiếng gỗ cọt kẹt như nhấn từng lời nói thẳng thừng của anh vào tâm can của hai ông bà già.
Đặt Hùng nhẹ nhàng xuống chiếc giường gỗ nhỏ nơi phòng hầu, Dương ngồi xuống bên mép giường.
Ánh đèn dầu hắt lên gương mặt thanh tú kia, lúc này đã ửng hồng vì nóng.
Lê Quang Hùng
| Lẩm bẩm trong mơ | Cậu Dương… con xin lỗi…
Lê Quang Hùng
Con ngủ quên…
Trần Đăng Dương
| Cười khẽ | Không sao.
Trần Đăng Dương
Cậu để bay ngủ ngon như vậy mãi cũng được.
Nói đoạn, anh đứng dậy, kéo chiếc màn vải xuống che cho Hùng.
Nhưng bước chân chưa kịp quay đi, anh đã dừng lại.
Mắt anh lạc vào vùng ánh sáng mờ ảo ấy – nơi một người con trai nhỏ nhắn nằm co ro, tay vẫn ôm lấy gói quần áo mới, như ôm lấy giấc mộng chưa kịp tan.
Trần Đăng Dương
“Từ nay, cậu sẽ để mày sống… như một người đáng được thương.”
Comments
Miee 🐼
Nhìn thấy r còn hỏi chi nx
2025-07-16
1
Miee 🐼
Ngọt như này hay nè
2025-07-16
1