[RhyCap] Thầy Pháp Và Pháp Sư Trừ Tà
chap 4: Vết Cắn Dưới Mặt Trăng
𐚁๋࣭⭑ֶָ֢Bẹp = Tun.˚εїз⁺˚
☁︎⊹☆𓆩lại là Tun bay tới đây𓆪☆⊹☄︎
𐚁๋࣭⭑ֶָ֢Bẹp = Tun.˚εїз⁺˚
⚠️❌Tun không đi ngược lại với thuần phong mỹ tục của Việt Nam và các tình tiết kinh dị trong truyện không cổ xúy hay ủng hộ cho bất kỳ hành động hay cơ sở nào⚠️❌
𐚁๋࣭⭑ֶָ֢Bẹp = Tun.˚εїз⁺˚
ê thoại nó bị ấy ý 🥰.
𐚁๋࣭⭑ֶָ֢Bẹp = Tun.˚εїз⁺˚
dẫn chuyện nhiều lắm luôn.
Tiếng chuông gió va vào nhau kêu leng keng, từng hồi dài ngắn bất định, hòa vào tiếng gió rít bên ngoài căn phòng khiến không khí càng thêm lạnh lẽo.
Trời chưa sang đông nhưng đêm nay gió lại thổi mạnh một cách bất thường, như có ai đó đang cố tình khơi dậy những điều bị lãng quên trong lớp bụi thời gian.
Trong căn phòng phủ mờ ánh nến, Hoàng Đức Duy vẫn ngồi giữa vòng chú, mồ hôi rịn ra nơi trán, lưng áo đã ướt đẫm.
Ngay dưới lớp áo, vết ấn hình bán nguyệt nơi xương quai xanh đỏ ửng, rực lên từng nhịp theo tiếng niệm chú của cậu.
Hơi thở cậu ngày một gấp, tay run dần, cổ họng khô rát.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
*Không được... không được để nó xâm nhập...*
Nhưng càng cố đẩy lùi thứ bóng tối đó ra khỏi tâm trí, nó lại càng siết chặt, len lỏi từng kẽ hở ký ức, thì thầm bên tai cậu bằng chính giọng nói của mình:
Mày quên thật rồi sao... Đức Duy? Mày từng hứa sẽ mở cửa... cho tao mà...
_BỐN NĂM TRƯỚC – ĐÊM TRONG RỪNG GIÀ_
Mùi cỏ dại trộn với khói bùa cháy khét lẹt bao trùm khu vực giữa rừng – nơi một pháp đàn lớn được dựng vội dưới gốc đa cổ thụ.
Gió lặng, trời tối đen không trăng sao.
Tiếng lửa bập bùng hắt lên gương mặt thanh tú nhưng non nớt của chàng trai mười chín tuổi – Hoàng Đức Duy, khi ấy vừa hoàn thành lễ khai môn chính thức trở thành thầy pháp.
Và đây – là nhiệm vụ đầu tiên, cũng là nơi vận mệnh cậu thay đổi mãi mãi.
Phía đối diện, một đám người run rẩy quỳ rạp bên cạnh quan tài đóng nửa ván.
Em vừa dán xong bùa trấn thì gió nổi lên dữ dội.
Cánh cửa sau quan tài tự động bật mở.
Một bàn tay trắng bệch, dài ngoằng, từ từ trườn ra, bấu lấy thành ván.
Đó không phải tay người – mà là thứ đã chết nhưng chưa chịu rời đi.
Mọi người la hét bỏ chạy. Pháp đàn rối loạn. Mực đổ, bùa rách.
Chỉ còn một người… lao ngược về phía Duy đang ngã sóng soài trước quan tài.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
DUY, ĐỪNG NHÌN VÀO MẮT NÓ!!
Nguyễn Quang Anh, khi ấy hai mốt tuổi, vừa từ đợt trấn tại miền Trung trở về, nghe tin đàn lễ bị lỗi nên chạy xuyên đêm tới nơi.
Không ai ngờ… lúc ấy anh chính là người ôm Duy từ giữa pháp trận ra, giữa lúc thứ kia nhảy bổ đến như một con thú điên cuồng.
Nhưng… trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Duy đã lỡ nhìn thẳng vào đôi mắt rỗng của cái xác kia.
Từ ngày đó, Duy bắt đầu mang vết ấn đỏ.
Còn đoạn ký ức đó… bị phong ấn hoàn toàn.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Em tỉnh rồi à.
Giọng Quang Anh vang lên bên khung cửa sổ, cắt ngang những hình ảnh rối loạn trong đầu Duy.
Em thở dốc, đưa tay quệt trán, nhận ra mình đang nằm trên ghế dài, đắp chăn mỏng, nến đã tắt từ lúc nào.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
E-em bị ngất hả...?
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Ừ. Tầm hai giờ sáng thì em ngã gục ngay giữa vòng chú. Tao thấy máu trào ra từ vết ấn. Tệ hơn tao tưởng.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Em thấy... có ai đó... đang gọi em. Không rõ mặt, nhưng giọng nói…
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Là của em...
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Cái đó… là “Bản thể bóng”. Ký ức còn sót lại từ lần phong ấn bốn năm trước. Tao nghĩ... thứ kia chưa từng rời đi.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Vậy em chưa bao giờ thực sự... thoát khỏi nó....
Quang Anh lặng im một lúc, rồi rót cho cậu chén trà nóng.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Tao từng muốn nói sớm, nhưng em cố quên. Tao nghĩ nếu không nhớ thì nó không trở lại. Tao đã sai.
Duy đón chén trà, ngón tay chạm vào tay Quang Anh một thoáng.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Lúc đó, em đã làm gì... trong pháp đàn đó?
Quang Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng khuyết đang treo lơ lửng giữa trời. Một hồi lâu, anh mới khẽ đáp:
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Em đã mở một trong mười ba cánh cửa cấm.
Quang Anh nói tiếp giọng chậm rãi:
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Có mười ba cánh cửa nối giữa âm – dương – oán niệm. Chúng tồn tại từ thời cổ, bị phong ấn rải rác khắp nơi. Chỉ người có căn âm cực nặng mới vô tình chạm được.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Vậy cánh cửa em mở... là cái thứ mấy?
Anh nhìn em, thẳng vào mắt
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Cánh Cửa Thứ 13. Cánh cuối cùng. Và... nguy hiểm nhất.
Hai người ngồi im lặng hồi lâu.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Lúc đó... tại sao anh không bỏ em lại?...
Quang Anh không trả lời ngay. Anh bước tới, ngồi xuống cạnh cậu, chạm nhẹ vào bàn tay đang siết chặt.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Tao chưa từng bỏ ai giữa trận, đặc biệt là một tên thầy pháp liều mạng nhưng giấu cảm xúc giỏi như em.
Duy quay sang nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ánh đèn. Gió ngoài trời hắt vào mùi trầm nhẹ dịu.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Cảm ơn… vì đã luôn quay lại tìm em.
Quang Anh mỉm cười nhẹ, ánh nhìn mềm đi.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Tao sẽ không để em một mình lần nữa.
_BÊN NGOÀI - TRONG BÓNG TỐI_
Từ bức tường phía sau phòng, một vết nứt nhỏ vừa hé ra như vết rạch trên da thịt.
Từ bên trong đó, một con mắt đỏ rực đang quan sát – và khẽ cười.
Em nhíu mày khi cảm nhận luồng khí lạnh bất thường lướt ngang gáy mình.
Em quay đầu, ánh mắt vô thức dừng lại ở vách tường sau lưng – nơi vừa rồi vẫn là một mảng vôi trắng bình thường, giờ lại… có một vết nứt dài bằng ngón tay, như thể bị ai đó rạch bằng móng.
Cậu đứng dậy, bước chậm tới. Vừa định đưa tay chạm vào, thì giọng Quang Anh đã cất lên phía sau:
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Đừng động vào.
Em quay đầu, bất giác siết tay lại.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Anh thấy rồi.... đúng không?
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Thấy.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Nó vẫn chưa rút đi. Vết nứt đó... không phải nứt gạch.
Anh bước tới, đặt tay chắn trước em, mắt nhìn sát mép vết rạch.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Đây là khe liên giới – dấu hiệu khi một trong mười ba cánh cửa bắt đầu khôi phục.
Anh dừng lại, rồi nói thêm, như đang thì thầm cho chính mình nghe:
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
"Cánh của thứ 13"...đang tự mở lại....
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Vậy em sẽ lại thành vật hiến tế à?
Em bật cười khô khốc, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe. “Giống bốn năm trước…”
Quang Anh không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ đưa tay, kéo Duy sát lại, để cậu tựa trán vào vai mình.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Không. Lần này tao sẽ không để em bị cuốn vào một mình nữa.
Hơi ấm từ anh lan qua lớp áo mỏng, khiến Duy bỗng muốn thở dài. Lần đầu tiên sau nhiều năm, em không còn gồng mình trước một ai.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Được… Lần này, em không muốn đơn độc nữa.
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
1236 chữ, trừ các phần trước và sau này.
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
cũng nhiều thoại hơn bình thường đi ha :))
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
được òi, có gì thắc mắc mọi người viết xuống đây 👇
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
☁️ ☁ 🛸
☁ 🪂 ✈ ☁ ☁
🏢__🏨_🏢🏬_🌴_🏠🏡🏠__🏥🏫__
🌲 /🚖🚔 \🌲🌴🌳🌲
🌴 / 🚘 🚖 \🌳🌲🌲🌳
🚦 / 🚔🚘 🚔\ ︎🚏🌲
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
˚∧_∧ + —̳͟͞͞💗
( •‿• )つ —̳͟͞͞ 💗 —̳͟͞͞💗 +
(つ < —̳͟͞͞💗
| _つ + —̳͟͞͞💗 —̳͟͞͞💗 ˚
`し´
LOVE YOU.
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
à mà cánh "cửa thứ mười ba" lần này sẽ khác, nó không ám Duy, mà cánh cửa đó đã trở thành một phần của em.
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
Yên tâm đi kết....
Comments
Xink iu
eeeeee,Tun oi
2025-07-19
2
🍡mochi🍡
ủa ủa kết gì Tun, Tun, Tun
2025-07-19
3