[RhyCap] Thầy Pháp Và Pháp Sư Trừ Tà
chap 5: Đền Hương Phong
𐚁๋࣭⭑ֶָ֢Bẹp = Tun.˚εїз⁺˚
☁︎⊹☆𓆩lại là Tun bay tới đây𓆪☆⊹☄︎
𐚁๋࣭⭑ֶָ֢Bẹp = Tun.˚εїз⁺˚
⚠️❌Tun không đi ngược lại với thuần phong mỹ tục của Việt Nam và các tình tiết kinh dị trong truyện không cổ xúy hay ủng hộ cho bất kỳ hành động hay cơ sở nào⚠️❌
𐚁๋࣭⭑ֶָ֢Bẹp = Tun.˚εїз⁺˚
từ chap này trở đi sẽ nhiều thoại hơn nhá ❤
Duy ngồi ghế phụ trong xe, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi chiếc bản đồ giấy được trải trước mặt.
Những ký hiệu cổ, nét mực đỏ mờ nhòe, và những vòng tròn đánh dấu... đều chỉ về một nơi: Đền Hương Phong, tọa lạc sâu trong vùng núi hoang giữa tỉnh giáp ranh.
Nơi ấy – theo Quang Anh nói – là điểm niêm ấn của một cánh cửa cổ, và rất có thể liên quan trực tiếp đến Cánh Cửa Thứ 13.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Chỗ này bị phong từ thời Lý.
Quang Anh nói khi rẽ vào con đường đất dẫn về phía núi.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Nghe nói từng có một pháp sư giữ đền trấn yểm suốt ba đời, nhưng từ khi ông ta chết, không ai dám bén mảng tới.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Vì sợ gì ạ?
Quang Anh cười nhẹ, không nhìn sang.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Người ta nói... ai ngủ trong đền ấy một đêm sẽ mơ thấy ‘mình của quá khứ’ – và không bao giờ tỉnh lại.
Con đường dẫn lên đền phủ rêu, trơn trượt, hai bên là rừng già dày đặc.
Quang Anh xách balo, tay cầm kiếm gỗ đào, đi trước mở đường. Duy theo sau, tay trái cầm la bàn âm dương, tay phải nắm chặt xâu bùa trấn gió.
Họ đi gần hai tiếng thì cổng đền hiện ra: một cổng tam quan đổ nát, rêu phong phủ kín.
Dưới chân cổng, có vết móng tay cào dài, sâu đến tận gạch đá – dấu vết không thể do người để lại.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Chúng ta chắc chắn phải vào đây hả?
Quang Anh dừng chân, liếc sang.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Nếu muốn đóng Cánh Cửa Thứ 13 trước khi nó mở, đây là nơi duy nhất còn giữ được bản ấn gốc. Em sợ à?
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Không ạ.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Chỉ hơi.... lạnh gáy...
Quang Anh cười nhạt, đưa tay nắm lấy cổ tay cậu một cái – ấm áp, dứt khoát.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Vậy đi thôi.
Cánh cổng kêu rền rĩ khi họ đẩy vào.
Bên trong tối om dù trời đã sáng.
Những tấm mành tre rách nát đung đưa trong gió như tiếng thì thầm kéo dài bất tận.
Đi sâu vào trong, họ tìm thấy một pho tượng bị trùm vải đỏ, đặt ngay chính điện. Trước tượng là bát hương đen sì, tro lẫn đầy tóc người.
Duy nhìn xung quanh, ngón tay quệt một vết máu khô trên mặt bàn tế.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Có người từng vào đây...
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Vết mau chưa khô hết.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Có lẽ là.... người dữ ấn đời mới.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Không...
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Là ai đó.... muốn mở ấn..
_KÝ ỨC CỔ XƯA - THỨ TỒN TẠI TRONG ĐỀN_
Họ cùng nhau quét sạch gian điện chính, đặt trận trấn nhỏ quanh pho tượng.
Quang Anh vẽ vòng phong ấn, còn Duy đứng đọc bản chú cổ mà cậu mang theo.
Bất chợt, mắt Duy tối sầm lại.
Không gian xung quanh thay đổi.
Trước mặt cậu không còn là ngôi đền bỏ hoang mà là một điện thờ lớn – sáng rực nến đỏ, bên trong có hàng trăm người mặc đồ tế lễ, quỳ rạp, miệng tụng đồng thanh.
Và đứng giữa lễ đàn là một thiếu niên có khuôn mặt y hệt cậu – mắt đen rỗng, môi bật máu, tay cầm chuông, miệng niệm:
Đức Duy (ảo ảnh)
Cánh cửa thứ mười ba.... MỞ!
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
DỪNG LẠI!!
Nhưng không ai nghe thấy.
Một luồng khí đen từ lòng đất trồi lên, xuyên qua thân thể thiếu niên kia, và toàn bộ người trong đàn bắt đầu gục xuống từng người một, máu trào từ mũi, tai, mắt...
Không phải mơ… Đây là ký ức của một người từng mở Cánh Cửa.
Và người đó… có thể là tổ tiên mình?
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
DUY!!, TỈNH LẠI!!
Anh gào lên. Tiếng anh vang vọng.
Duy bật người dậy, ho khan liên tục, mồ hôi đầm đìa. Cậu ngã vào vòng tay Quang Anh, mặt trắng bệch, mắt hoảng loạn.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Em... em vừa thấy... em mở cửa. Nhưng không phải là em. Mà là... em ở một thời khác. Giống hệt em.
Quang Anh siết chặt hai tay đang đặt trên vai cậu.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Không thể nào... Có khi nào... em là hậu thân của người từng mở Cánh Cửa Thứ 13?
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Cũng có thể.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Nhưng lúc đó... tôi – hắn – chết. Rất nhiều người chết
Bỗng nhiên, tiếng chuông từ sau tượng thờ vang lên – một tiếng duy nhất nhưng vang vọng đến tận óc.
Tường sau pho tượng nứt toác, để lộ ra một cánh cửa gỗ cũ, bị phong ấn bằng tám dải lụa đỏ và một cây đinh đóng giữa.
Duy và Quang Anh quay lại.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Nó.... chính là nó "cánh cửa thứ mười ba".
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
chính nó.... cánh cửa bị phong ấn.
Quang Anh nắm tay em... siết chặt.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Và nó đang...... đợi em mở lại.
Không khí trong đền như đặc quánh lại sau tiếng chuông chấn động vừa rồi. Gió ngừng thổi, tiếng rừng bên ngoài như bị chặn đứng.
Trước mắt Duy và Quang Anh là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, lớn cỡ thân người, ván gỗ nứt toác như từng bị móng vuốt cào xé, những sợi dây lụa đỏ buộc quanh mép cửa giờ chỉ còn vương vài sợi rách tơi tả.
Ở giữa cửa, một cây đinh sắt dài ghim xuyên một tấm phù bằng gỗ, khắc cổ tự mờ mờ.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Ấn phong...... gần như đã bị gỡ...
Quang Anh nói, ánh mắt của anh không rời khỏi cửa.
Nguyễn Quang Anh | pháp sư trừ tà
Chỉ cần thêm một động tác nữa.... nó sẽ mở.
Hoàng Đức Duy | thầy pháp
Em cảm giác... như có ai đó đứng sau cánh cửa đó, đang nhìn chúng ta.
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
Hết òi đó :))
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
bye ạ.
☔︎ʚଓBẹp đây⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
☁︎⊹☆𓆩lại là Tun bay tới đây𓆪☆⊹☄︎
Comments