Ánh Trăng Cuối Cùng
Tác giả: Kiều Hải Ngân
BL
Chương 1: Gặp nhau trong đêm
Quán bar “Moon Moon” nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ của thành phố, nơi ánh đèn đường vàng vọt không thể len lỏi tới được. Bên trong quán, tiếng nhạc jazz trộn lẫn với âm bass dồn dập khiến không khí lúc nào cũng như đang rung lên nhè nhẹ. Ánh đèn neon đỏ rực phản chiếu trên những tấm gương vỡ trang trí lẫn tường, tạo thành một không gian mơ hồ – nơi thực và ảo đan xen như một giấc mộng dài. Người ta đến đây không phải để tìm kiếm điều gì quá cụ thể. Họ chỉ muốn quên – quên đi nỗi cô đơn, những áp lực nghẹt thở của cuộc sống ngoài kia, và đôi khi là chính bản thân mình.
Giữa không gian mờ ảo đó, cậu – Khải – đứng một mình bên quầy bar, tách biệt khỏi những tiếng cười đùa ồn ào và những cái chạm khẽ đầy gợi tình quanh mình. Trên tay cậu là ly cocktail tím sẫm – màu của đêm, của bí ẩn, và cũng là màu mà cậu thấy giống trái tim mình nhất. Đôi mắt đen nhánh của Khải chăm chú hướng về phía cánh cửa, như đang đợi một ai đó... hoặc cũng có thể chẳng đợi ai cả, chỉ đơn giản là hy vọng có điều gì đó mới mẻ xảy đến, để xé toạc sự lặp lại tẻ nhạt của cuộc đời mình.
Cậu là trai bao – nhưng không phải một cách tự nguyện. Cuộc đời Khải không bắt đầu bằng ánh đèn sân khấu hay tiếng gọi gợi tình. Mồ côi cha mẹ từ năm mười hai tuổi, sống bơ vơ như chiếc lá giữa dòng đời cuộn xiết. Khi cậu nhận ra giới tính thật của mình, điều cậu nhận lại không phải là sự cảm thông mà là cánh cửa đóng sầm từ người thân, ánh mắt ghê tởm từ họ hàng, và những đêm đói khát lê thân qua các công viên, trạm xe buýt. Khi bàn tay đầu tiên chìa ra giúp đỡ, Khải đã không biết rằng nó cũng chính là bàn tay dắt cậu vào con đường không lối về. Làm trai bao với cậu không phải lựa chọn, mà là sự sinh tồn.
Đêm đó, Dương bước vào quán như một kẻ lạc loài. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu, dính chút bụi xi măng từ công trình, quần jeans sờn cũ và đôi giày thể thao đã rách gót. Anh không biết tại sao lại đồng ý theo đám bạn vào đây - một nơi vốn chẳng thuộc về những người như anh. Có lẽ là do cơn mệt mỏi sau cả ngày lao động nặng nhọc, có lẽ vì một phút yếu lòng, hay có thể chỉ vì... muốn trốn tránh một điều gì đó trong lòng.
Dương định gọi một ly bia rồi rút êm, không để lại dấu vết gì trong đêm thành phố lấp lánh kia. Nhưng mọi dự định đều tan biến khi ánh mắt anh lỡ bắt gặp ánh nhìn của Khải – một ánh nhìn lạnh như gương, mà sâu trong đó là ngọn lửa âm ỉ cháy. Khải không giống những người khác trong quán, không uốn éo quá đà, không cố tình ve vãn ai. Cậu đứng đó, bình thản và cô đơn đến lạ, như một loài hoa đêm nở rộ trong góc tối, vừa kiêu kỳ vừa tàn úa.
Họ nhìn nhau khá lâu, đủ để thời gian như ngưng đọng giữa những tiếng nhạc dồn dập. Rồi Khải cất bước, đôi chân thon dài, bước đi nhẹ như gió. Cậu dừng lại trước mặt Dương, nghiêng đầu mỉm cười – nụ cười không rõ là mời gọi hay thách thức.
“Uống với tôi một ly chứ?” – giọng nói của Khải trầm nhẹ, mang theo âm sắc buồn dịu dàng như khói thuốc cuối đêm.
Dương thoáng sững người. Anh không quen với kiểu tiếp cận này, nhưng cũng không muốn từ chối. Có một thứ gì đó ở Khải khiến anh không thể rời mắt, không phải sự quyến rũ về thể xác, mà là một vết thương đang cựa quậy trong ánh nhìn, giống như chính những mất mát anh từng chôn giấu.
Và thế là, họ ngồi cạnh nhau, giữa tiếng nhạc lặng lẽ trôi và ánh đèn mờ ảo lay động trên làn da. Không ai nói nhiều. Không ai kể về mình. Nhưng trong khoảnh khắc đó, như có một sợi dây vô hình nối liền hai tâm hồn lạc lõng.
Câu chuyện của họ khởi đầu bằng một ly cocktail và một ánh nhìn tưởng chừng mong manh như khói nhưng lại dai dẳng như định mệnh. Từ đêm ấy, cả hai đều không thể quay lại như trước kia được nữa...
Chương 2: Những buổi sáng có nhau
Dương chưa từng yêu một người con trai. Thậm chí, trước khi gặp Khải, anh không nghĩ rằng mình có thể rung động trước một ánh nhìn hay một nụ cười đến từ người cùng giới. Tình cảm ấy không ồn ào, không bùng cháy như những cuộc tình trong phim ảnh, mà len lỏi vào tim anh một cách nhẹ nhàng và đầy mâu thuẫn. Nó như cơn mưa đầu mùa: bất ngờ, dịu mát, nhưng cũng khiến lòng người run lên vì lạnh.
Kể từ sau đêm gặp Khải ở “Moon Moon”, Dương như có một cái cớ mới để quay lại nơi đó, ban đầu là nói dối bản thân rằng anh chỉ cần một ly rượu sau ngày dài làm việc mệt mỏi, rồi là lý do muốn trò chuyện với ai đó, rồi dần dần, anh không cần lý do nữa. Chỉ đơn giản là... anh nhớ. Nhớ ánh mắt u buồn của Khải, nhớ dáng người mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi đen ôm sát, nhớ giọng nói khẽ khàng như gió thoảng của cậu mỗi khi gọi một ly cocktail cho anh, dù anh chưa bao giờ thực sự thích rượu.
Khải – cậu vẫn như một đóa hoa đêm: bí ẩn, sắc sảo, và đầy gai nhọn. Lúc đầu, cậu giữ khoảng cách, như thể đã quá quen với việc những người đàn ông tìm đến mình chỉ để thỏa mãn dục vọng hoặc đổ lên cậu những lời thương hại giả tạo. Nhưng Dương thì khác. Anh không chạm vào cậu, không gạ gẫm hay hỏi han chuyện đời tư. Anh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh, mỉm cười và lắng nghe. Và bằng một cách nào đó, sự im lặng dịu dàng ấy lại khiến Khải thấy an toàn.
Khải nhớ mãi một đêm mưa nhẹ, sau khi tan ca, Dương bất ngờ xuất hiện trước quán, không vào trong mà đứng chờ ngoài hiên. Khi cậu bước ra, anh không nói gì, chỉ mở cốp xe đưa cho cậu một chiếc áo mưa đã cũ, rồi lặng lẽ chở cậu đi qua cầu Bình Triệu. Gió thổi ào ào, lạnh buốt, nhưng cậu cảm thấy tim mình ấm lạ. Cả quãng đường dài, hai người không nói một lời, nhưng dường như có hàng nghìn điều thầm thì đang được trao nhau qua từng cái siết nhẹ nơi eo, qua từng nhịp thở ấm phía sau lưng.
Khải ngả đầu lên vai Dương, khẽ thì thầm:
“Lần đầu tiên có người nhìn tôi bằng ánh mắt như anh… Không thèm khát. Không thương hại. Chỉ là… dịu dàng.”
Dương không đáp. Bàn tay thô ráp của anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Khải. Tay anh chai sần vì xi măng, gạch đá; tay cậu mềm lạnh như sương đêm. Hai bàn tay ấy tưởng chừng không thể khớp với nhau, vậy mà lại vừa vặn đến kỳ lạ.
Từ đêm ấy, họ bắt đầu sống cùng nhau trong một căn trọ nhỏ ở khu công nghiệp, nơi mà ban ngày ồn ào tiếng máy, ban đêm yên tĩnh đến lặng người. Căn phòng chỉ rộng chừng hơn mười mét vuông, tường ẩm mốc, mái tôn lủng vài chỗ, nhưng với họ, đó là thiên đường tạm bợ của hai tâm hồn từng tan vỡ.
Khải nghỉ việc ở bar – ít nhất là một thời gian. Cậu bắt đầu học nấu ăn, dọn dẹp, cố gắng trở thành một người bạn đời đúng nghĩa. Mỗi sáng, cậu thức dậy trước, cặm cụi nấu món cơm chiên trứng mà Dương thích, dù mùi có lúc khét lẹt vì quên canh lửa. Dương chẳng bao giờ phàn nàn. Anh ăn sạch, rồi hôn lên trán cậu giữa gian bếp nóng hầm hập, nói: “Ngon nhất đời.”
Tối về, Dương thường nằm vật ra giường vì mệt. Khải sẽ chui vào lòng anh, nghe nhịp tim đập đều đều, tay luồn vào mái tóc ướt mồ hôi. Có khi anh chỉ thở dài, than: “Ước gì mình có thể sống như vậy mãi…”
Khải không trả lời. Bởi trong sâu thẳm tim mình, cậu hiểu - hạnh phúc với những người như họ là thứ quá mong manh. Nó như ngọn gió, vừa kịp mát lòng đã tan biến. Dù yêu Dương đến nhường nào, Khải vẫn biết có những điều phía trước mà tình yêu thôi là chưa đủ để vượt qua.
Và cậu sợ. Sợ mất đi. Sợ rằng những buổi sáng có nhau chỉ là một giấc mộng đẹp kéo dài... trước khi mặt trời thực sự lên.
Chương 3: Cơn ác mộng bắt đầu
Mọi chuyện bắt đầu từ những điều rất nhỏ: Khải thấy mình mệt mỏi hơn bình thường sau mỗi lần dọn dẹp phòng trọ, mỗi bước đi bỗng trở nên nặng nề, bữa ăn không còn ngon miệng, đôi khi sốt nhẹ không lý do rồi lại tự khỏi. Cậu không nói gì với Dương, chỉ cười trừ và đổ thừa cho thời tiết. Nhưng khi thấy cổ mình nổi hạch, khi đứng trước gương và nhận ra gò má đã bắt đầu hóp lại, ánh mắt lờ đờ hơn, Khải biết có điều gì đó không ổn.
Cậu lặng lẽ đến phòng khám vào một buổi chiều vắng, ngồi chờ một mình giữa những tờ rơi cảnh báo bệnh truyền nhiễm treo đầy tường. Bác sĩ không nhìn thẳng vào mắt cậu khi đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn. Ba chữ in đậm “HIV dương tính” như một tiếng sét giáng thẳng vào tâm trí cậu, phá nát tất cả những gì Khải từng cố vun vén trong mấy tháng qua. Cậu ngồi lặng như pho tượng suốt gần một tiếng sau đó, rồi đứng dậy, ra về mà không nói một lời nào.
Đêm đó, cậu đốt tờ kết quả ngay trong phòng tắm bằng chiếc bật lửa Dương hay dùng để châm thuốc. Tờ giấy cháy dần, góc nhỏ cuộn lại, biến thành tro, như chính những ước mơ về một cuộc đời bình thường mà Khải từng thầm mơ. Cậu bước ra ngoài, thấy Dương đang ngủ say, người đàn ông duy nhất từng nhìn cậu không qua thể xác, đang ôm chặt chiếc áo khoác dính đầy mồ hôi. Ánh sáng từ đèn đường hắt qua khe cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, mệt mỏi nhưng an yên. Khải thấy tim mình như vỡ thành trăm mảnh, không phải vì bệnh, mà vì cậu biết mình sắp phải nói dối người duy nhất yêu thương mình thật lòng.
Từ hôm đó, Khải bắt đầu thay đổi. Cậu không còn dịu dàng như trước, thay vào đó là những cơn cáu bẳn vô cớ, ánh mắt lạnh lùng và những câu nói chua cay. Cậu hay gắt gỏng với Dương, đổ lỗi cho cuộc sống nghèo khổ, cho căn phòng ẩm thấp, cho cả mùi xôi sáng quá nhạt mà Dương mua. Cậu giả vờ chán ghét mọi thứ, giả vờ đến nỗi đôi khi chính mình cũng tin vào những lời độc miệng ấy.
“Anh nghĩ mình có thể sống với nhau như thế này mãi à?” – Khải gằn giọng trong một lần cãi vã – “Tôi muốn có tiền, có tương lai! Tôi không muốn chôn vùi tuổi trẻ bên một thằng thợ hồ đi sớm về khuya như anh!”
Dương đứng lặng. Trái tim anh rạn vỡ từng mảnh khi nghe những lời ấy. Nhưng anh không giận, cũng không trách. Trong ánh mắt đau đớn ấy, chỉ có tình yêu, và một nỗi bất lực tột cùng.
“Nếu em mệt… anh sẽ nghỉ làm. Mình về quê anh sống. Không cần tiền, chỉ cần có nhau là được.”
“Không!” – Khải hét lớn, nước mắt như chực trào ra nhưng cậu cố nuốt ngược vào trong. “Tôi không muốn về cái xó nghèo mốc meo đó! Tôi cần tiền! Tôi cần sống tử tế! Tôi cần một thằng đàn ông ra hồn, chứ không phải một kẻ chỉ biết mơ mộng!”
Dương không nói gì nữa. Anh chỉ lặng lẽ quay đi. Tối đó, Khải đóng sầm cửa phòng rồi ngã quỵ xuống sàn, khóc như một đứa trẻ bị lạc mẹ, miệng liên tục lặp lại trong vô thức: “Em xin lỗi, xin lỗi…”
Cùng lúc đó, ở quê, cha mẹ Dương tình cờ phát hiện mối quan hệ của con trai qua một người quen. Điện thoại gọi về liên tục trong nhiều ngày, giọng mẹ khóc nấc: “Mày đang làm nhục gia đình! Mày muốn ba mày tức chết à? Về đi con… mày lấy vợ, đẻ con cho cha mẹ, giữ thể diện cho dòng họ...”
Ban đầu, Dương còn im lặng. Nhưng càng về sau, những lời van nài biến thành dọa dẫm: “Nếu mày không chia tay thằng đó, tao sẽ tự tử cho mày coi!”
Dương hoảng loạn. Giữa tình yêu và máu mủ, giữa trách nhiệm và khát khao sống thật với lòng mình, anh giằng xé từng đêm. Có hôm, anh ngồi cả tiếng bên Khải, định nói ra hết mọi chuyện. Nhưng ánh mắt Khải lúc ấy – xa cách, đầy tổn thương và cố tỏ ra kiêu hãnh – khiến anh nghẹn lại.
Cuối cùng, anh chọn về quê.
Dương cầu xin Khải đi cùng: “Mình rời thành phố này đi, làm lại từ đầu, được không? Anh chỉ cần em thôi.”
Khải lắc đầu, cười khẩy: “Điên à? Tôi không muốn chết chìm cùng anh ở cái nơi đó.”
Và thế là họ chia tay. Không một lời thật lòng, không ai dám thú nhận nỗi sợ, không ai dám nói “Anh yêu em” lần cuối. Họ quay lưng về phía nhau, mang theo những vết thương sâu không thể lành.
Chỉ có căn phòng trọ là còn nguyên – lặng im, trống rỗng – như chưa từng có ai sống ở đó, nhưng vẫn phảng phất đâu đây mùi xôi sáng, mùi bột giặt rẻ tiền, và một chút dư âm của những buổi sáng có nhau.
Chương 4: Bi kịch nối tiếp bi kịch
Chỉ ba tháng sau khi rời xa Khải, Dương cưới vợ.
Không phải vì anh muốn, càng không phải vì tình yêu. Đó là kết quả của những ngày dài bị dằn vặt giữa tiếng khóc vật vã của mẹ và sự im lặng lạnh băng của người con trai từng là cả bầu trời. Gia đình anh ép, làng xóm xì xào, và cả chính anh cũng đã cạn sức. Cưới một người con gái – như họ mong muốn – là cách duy nhất để trốn chạy khỏi nỗi đau mà anh chưa bao giờ đủ can đảm gọi tên.
Cô gái ấy – Linh – hiền lành, dịu dàng, là con gái một gia đình giáo viên làng bên. Cô không biết gì về bóng đen đang bao trùm cuộc đời người đàn ông cô lấy làm chồng. Hôn lễ diễn ra vội vàng, không có váy cưới trắng tinh hay nhà hàng lộng lẫy. Chỉ là mâm cỗ đơn sơ, dăm ba tiếng pháo nổ ngắn ngủi, và một chú rể trông chẳng giống ai – khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn như cái xác không hồn mặc áo dài thêu chỉ vàng.
Sau cưới, Dương sống đúng như thế – như một cái xác biết đi. Mỗi sáng, anh chào vợ bằng nụ cười gượng gạo, rồi ra đồng, phụ hồ, đi làm thuê… Mỗi tối, anh lại trốn ra bờ ao sau nhà uống rượu một mình đến khuya. Trong men say, anh gọi tên Khải, thì thầm những câu xin lỗi không đầu không cuối, khóc nấc như một đứa trẻ.
Linh mang thai chỉ vài tuần sau cưới. Cô hạnh phúc, nghĩ rằng chồng mình dù lầm lì nhưng là người đàn ông tốt. Cô nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc Dương bằng tất cả sự chân thành và mơ về một mái ấm giản dị. Nhưng Dương, dù cố gắng đến mấy, vẫn không thể chạm vào cô như anh từng chạm vào Khải. Đôi mắt anh vô hồn, cái ôm lạnh lẽo, và cả nụ hôn cũng như một phép lịch sự trống rỗng.
Trong giấc mơ, Dương vẫn thấy Khải – cậu trong chiếc áo sơ mi đen, đứng dưới cơn mưa đêm Sài Gòn, quay lưng đi mãi không về. Dương hét gọi, chạy theo, nhưng không bao giờ kịp.
Rồi một ngày, Dương bắt đầu ho dữ dội, mệt mỏi triền miên, thân thể gầy rộc đi chỉ trong vài tuần. Người làng xì xầm. Linh lo lắng giục anh đi khám, nhưng anh cười nhạt: “Chắc cảm thôi.” Chỉ đến khi ho ra máu, anh mới miễn cưỡng đến bệnh viện tỉnh.
Kết quả hiện ra như nhát dao lạnh lẽo cắm sâu vào ngực: HIV dương tính.
Dương không thể tin. Chân anh run rẩy bước khỏi phòng khám, đầu ong ong. Anh thẫn thờ ngồi cả buổi ở ghế đá, miệng không ngừng lặp lại một cái tên đã thành vết sẹo: “Khải… là Khải… Không… không thể…”
Dương bỏ lại tất cả và quay lại Sài Gòn trong tuyệt vọng. Anh đi tìm khắp nơi – quán bar "Moon Moon" đã đổi chủ, không ai biết Khải là ai. Khu trọ cũ đã bị đập bỏ, người ta bảo đợt dịch năm ngoái nhiều người chuyển đi lắm. Anh lang thang giữa những ngã tư quen, ghé qua công viên nơi từng ngồi với Khải, gọi điện cho những số máy cũ không còn hoạt động.
Khải như đã tan biến khỏi thế gian.
Dương trở về quê, xác xơ hơn cả lúc ra đi. Từ đó, ngày nào anh cũng uống rượu – để quên đi hiện thực, và cũng để nhớ một người mãi không trở về. Linh thấy chồng thay đổi, gặng hỏi mãi anh vẫn chỉ lắc đầu. Cô bắt đầu nghi ngờ, rồi sợ hãi. Dù đang mang thai, cô vẫn quyết định tự mình đi khám sức khỏe thai kỳ đầy đủ hơn.
Và rồi, giây phút bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại, cúi đầu nói: “Chị... bị nhiễm HIV. Chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ để cứu thai nhi, nhưng cần xét nghiệm chồng chị ngay…”
Thế giới trong cô đổ sập. Tay chân lạnh buốt. Môi run lên không thành tiếng.
Cô trở về nhà trong cơn choáng váng, tim đập loạn như sắp nổ tung. Mở cửa, cô thấy Dương đang nằm sõng soài trên nền nhà, mùi rượu nồng nặc. Cô lao tới, lay anh dậy, nước mắt trào ra như lũ:
“Anh nhiễm bệnh từ bao giờ?! Tại sao không nói với tôi?! Tại sao lại để tôi... và con tôi... phải chịu đựng chuyện này?!”
Dương tỉnh dậy, mắt đỏ hoe, mệt mỏi: “Anh xin lỗi…”
“Xin lỗi ư?! Sao anh lại mang căn bệnh đó về cho tôi?! Ai? Ai đã cho anh thứ đó?!”
Dương nhìn cô, bật cười đau đớn, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống má:
“Một người… mà anh không bao giờ quên được…”
Linh nhìn người đàn ông trước mặt – người mà cô từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời – giờ chỉ là một thân xác hoang tàn, tội lỗi, với trái tim thuộc về một ai khác. Cô không chịu nổi. Cô đau, cô hận, cô sợ… và trong một khoảnh khắc tuyệt vọng mù quáng, tay cô vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn.
Dương chưa kịp phản ứng thì lưỡi dao đã cắm vào ngực.
Anh ngã xuống, máu loang ra sàn nhà, đôi mắt mở to, miệng không kịp nói thêm gì.
Linh lùi lại, gào khóc như điên dại. Và rồi, khi cơn giận dữ nhường chỗ cho nỗi tuyệt vọng, cô quay con dao lại, tự tay đâm vào chính mình – như một bản án cuối cùng cho tất cả sai lầm.
Hàng xóm ùa tới khi nghe tiếng la hét. Còi xe cứu thương vang lên. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Trong căn nhà nhỏ nơi từng mơ về một mái ấm, giờ chỉ còn lại xác hai con người trẻ tuổi và một sinh linh chưa kịp chào đời.
Ngoài kia, cơn mưa chiều bắt đầu rơi – âm thầm và dai dẳng, như khóc thay cho một mối tình đã kéo theo ba cái chết trong im lặng…
Chương 5: Ánh trăng cuối cùng
Nhiều tháng sau bi kịch ở làng quê, trời chuyển mùa trên một vùng đất xa xôi – vùng biên giới Campuchia phủ bụi đỏ và nắng gắt, nơi ít ai nghĩ có thể tìm thấy chút yên bình giữa cuộc đời nhiễu nhương. Ở một bệnh viện từ thiện nhỏ bé, dựng bằng gỗ tạp và mái tôn cũ, người ta vẫn thường thấy một chàng trai gầy gò, tóc dài chấm vai, mặc áo lam xám bạc màu, đi qua đi lại giữa các giường bệnh với bước chân nhẹ như gió thoảng.
Mọi người ở đây gọi cậu là Anh Khải – người chăm sóc thầm lặng, tận tụy với những bệnh nhân HIV không nơi nương tựa. Cậu không kể gì về quá khứ. Không ai biết cậu đến từ đâu, chỉ biết ánh mắt cậu luôn chất chứa nỗi buồn không tên, và mỗi đêm trăng, cậu thường ngồi một mình sau nhà nguyện, nhìn lên bầu trời như đang chờ một ai mãi không về.
Cậu sống như một người tu hành – không rượu, không tình dục, không ồn ào – chỉ có những ngày dài lau người cho bệnh nhân, nấu cháo, đỡ người hấp hối, và mỗi khi đêm xuống, thì tự nhủ: “Hôm nay mình đã làm được điều gì đó có ích.” Với Khải, cuộc đời này đã chẳng còn gì để giữ lại – chỉ còn nợ, và chuộc tội.
Một buổi chiều, y tá trẻ chạy vội tới:
“Anh Khải, có bệnh nhân mới chuyển đến. Bị nhiễm HIV giai đoạn cuối. Họ nói tên là… Trần Duy Dương.”
Khải đứng chết lặng. Tim cậu đập mạnh như trống trận, rồi nghẹn lại trong lồng ngực. Hai chân mềm nhũn như không còn đủ sức đỡ lấy thân thể gầy còm. Cậu ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, khẽ lặp lại cái tên đó – cái tên cậu từng thì thầm mỗi đêm trong mơ: Dương…
Cậu lao qua hành lang bụi mù, chạy về phía khu phòng cấp cứu, đôi dép lê đánh lên sàn gạch cũ vang vọng như tiếng đập của số phận. Cậu xô cửa, bước vào, ánh mắt đảo quanh, hy vọng – dù mong manh – rằng anh vẫn còn sống.
Nhưng căn phòng chỉ còn tiếng máy đo tim đã tắt, một tấm chăn phủ lên thi thể, và trên bàn là một bức thư cũ kỹ cùng tấm hình bạc màu.
Tấm hình ấy – Khải nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó là bức ảnh họ chụp chung trong căn bếp trọ ngày xưa. Cậu cười rạng rỡ, tay cầm chiếc muỗng, còn Dương đang cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, mắt nhắm, như lưu giữ giây phút hạnh phúc cuối cùng trong cuộc đời anh.
Khải run rẩy mở thư. Trong chiếc phong bì vàng úa, chỉ có một mảnh giấy gấp làm đôi, trên đó là nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, chỉ vỏn vẹn một dòng:
“Nếu được làm lại… anh vẫn chọn yêu em. Dù có chết.”
Thế giới trong Khải vỡ vụn.
Cậu ngồi sụp xuống sàn, bàn tay siết chặt tấm hình đến nhăn nhúm. Tiếng khóc bật ra – không còn kìm nén, không còn tự trọng, không còn sự mạnh mẽ giả tạo mà cậu từng xây dựng suốt bao năm. Cậu gào lên như một linh hồn rách nát, tiếng khóc dội khắp bức tường đơn sơ của bệnh viện nhỏ, vang đến cả những bệnh nhân đang hấp hối – như một khúc bi ca tiễn đưa người cậu yêu nhất đời.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Khải để mình gục ngã.
Cậu khóc cho Dương, cho Linh, cho đứa bé chưa kịp chào đời, cho căn bệnh đã cướp đi mọi thứ, và cho chính bản thân mình – người đã chạy trốn, đã dối trá, đã yêu nhưng không đủ dũng cảm để ở lại.
Ngoài trời, đêm xuống nhẹ như tấm chăn phủ kín một kiếp người. Mặt trăng tròn vằng vặc treo lơ lửng trên nền trời thẫm – giống hệt đêm đầu tiên họ gặp nhau ở quán bar "Moon Moon", giữa ánh đèn đỏ nhòe và ly cocktail màu tím sẫm.
Chỉ khác là lần này, ánh trăng ấy chiếu xuống những giọt nước mắt cuối cùng của một trái tim đã chết từ rất lâu, và có lẽ, cũng là ánh trăng cuối cùng mà Khải còn đủ sức nhìn thấy.