Vào một buổi tối tháng Sáu oi ả ở Hà Nội, năm 2025.
Đối với An, một nhân viên văn phòng sống một mình trong căn chung cư nhỏ ở quận Cầu Giấy, chấm xanh lục nhỏ trên chiếc điện thoại từng là một dấu hiệu của sự an toàn. Nó là minh chứng rằng camera chỉ hoạt động khi chính cậu đang sử dụng.
Nhưng giờ đây, An đã hiểu ra rằng mình đã lầm.
Mọi chuyện bắt đầu từ những điều rất nhỏ, tưởng như vô hại.
Thỉnh thoảng, An mở khóa điện thoại và nhận ra ứng dụng máy ảnh đang chạy, dù cậu không hề chạm vào nó. Cậu chỉ đơn giản cho rằng mình vô tình quẹt nhầm hoặc quên tắt ứng dụng chạy nền. Chẳng có gì to tát cả.
Rồi những bức ảnh bắt đầu xuất hiện trong thư viện ảnh của cậu mỗi sáng thức dậy. Những bức ảnh đen kịt. Chỉ một màu đen đặc, như thể ai đó đã chụp vào một bức tường trong căn phòng không chút ánh sáng. An xóa chúng đi, tự nhủ rằng chắc là lúc đút điện thoại vào túi quần đã vô tình cấn phải nút chụp. Vẫn chẳng có gì đáng lo.
Phải không?
Mọi thứ chỉ thực sự trở nên kỳ quái khi An quyết định đổi một chiếc điện thoại mới. Cậu chuyển từ chiếc điện thoại cũ sang một dòng máy khác, và thiết lập nó như một chiếc máy mới hoàn toàn – không phục hồi từ bản sao lưu, không chuyển bất kỳ ứng dụng nào. Một sự khởi đầu sạch sẽ.
Đêm đầu tiên, cậu cắm sạc nó trên chiếc bàn cạnh giường rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, một bức ảnh đen kịt mới đã nằm sẵn trong bộ sưu tập.
Điều này không thể nào xảy ra.
Không có ứng dụng nào được cài thêm, không có đồng bộ hóa đám mây. Cũng chả có cách nào để bất cứ thứ gì từ máy cũ có thể lọt qua được. Nhưng nó vẫn ở đó, một bức ảnh đen ngòm. Dấu thời gian ghi rõ: 2 giờ 13 phút sáng.
An bắt đầu kiểm tra thời gian sử dụng màn hình, hoạt động của các ứng dụng. Mọi thứ đều bình thường. Cho đến khi cậu để ý thấy camera đã tự kích hoạt trong đúng sáu mươi giây vào cùng một thời điểm mỗi đêm. Đúng 2 giờ 13 phút sáng.
Cậu quyết định thử nghiệm. An dùng một chiếc điện thoại khác để quay lại căn phòng của mình. Cậu chắc chắn rằng màn hình chiếc điện thoại mới đã tắt và được úp mặt xuống bàn.
Đoạn phim thu được hoàn toàn vô dụng. Vào đúng 2 giờ 13 phút, chiếc điện thoại đang quay phim bị nhiễu nặng – chỉ còn lại những vệt muỗi và ánh sáng chớp giật. Như thể có thứ gì đó không muốn bị nhìn thấy.Dịch vụ xem phim trực tuyến
Một tuần sau, An tỉnh giấc với một cảm giác bất an không thể lay chuyển, rằng có thứ gì đó đã di chuyển trong phòng cậu. Không chỉ là một vật thể. Mà là… không khí đã khác đi. Không gian như đặc quánh lại. Hình dạng căn phòng dường như đã thay đổi một chút.
Cậu run rẩy kiểm tra điện thoại.
Không có bức ảnh đen nào cả.
Thay vào đó là một bức ảnh selfie.Ma
Nó bị mờ và rung. Nhưng người xem vẫn có thể nhận ra góc chụp – nó được chụp ngay phía trên khuôn mặt An, như thể ai đó đã cầm chiếc điện thoại lơ lửng phía trên cậu trong lúc cậu ngủ.
Và ở góc ảnh, phản chiếu trong tròng mắt của An, lờ mờ hiện ra một bóng người.
Đang nhe răng cười.
An hoảng loạn tột độ, cậu mang chiếc điện thoại đến một cửa hàng sửa chữa, yêu cầu họ kiểm tra phần mềm độc hại, phần mềm gián điệp, bất cứ thứ gì bất thường. Họ chạy lại toàn bộ phần mềm, xóa sạch mọi thứ và nói rằng nó hoàn toàn bình thường.Phần mềm quản lý nguồn nhân sự
Cậu lại đổi điện thoại một lần nữa. Lần này là một thương hiệu khác. Cậu thậm chí không đăng nhập bất kỳ thông tin cá nhân nào của mình. Chỉ mua một chiếc điện thoại "cỏ", tắt định vị, vô hiệu hóa mọi quyền truy cập máy ảnh.
Đêm hôm sau, một bức ảnh đen kịt vẫn xuất hiện.
Và từ đây, mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa.
An không còn dám để điện thoại trong phòng ngủ.
Nhưng những bức ảnh vẫn tiếp tục được gửi đến.
Không phải trên điện thoại nữa – mà trong email của cậu.Ma
Những email trống không, không người gửi, không tiêu đề, chỉ có duy nhất một tệp đính kèm. Và chúng không còn là những bức ảnh đen nữa.
Một bức chụp phòng ngủ của cậu từ trên trần nhà, như thể được chụp bởi một thiết bị bay không người lái. Một bức khác chụp cảnh cậu đang đánh răng, dù lúc đó cậu ở trong căn hộ một mình và không hề chạm vào điện thoại suốt nhiều giờ.
Nhưng bức ảnh của đêm qua mới là thứ kinh khủng nhất.
Đó là một đoạn video.
Chỉ vỏn vẹn sáu giây.
Nó bắt đầu trong bóng tối mịt mù.
Rồi khuôn mặt của An từ từ hiện ra, được chiếu sáng bởi ánh xanh yếu ớt phát ra từ đèn của camera trước.
Cậu đang ngủ say.
Và phía sau cậu, từ phía cuối giường, một bóng đen từ từ trồi lên. Là nó. Cái bóng người từ trong ảnh phản chiếu. Gầy gò. Nhe răng cười. Đôi mắt tựa hai viên bi ve sáng bóng.
Nó cúi sát lại gần camera hơn. Nhìn thẳng vào ống kính.
Và nó thì thầm một điều gì đó.
An phải tua chậm lại nhiều lần mới nghe rõ.
Nó nói: "Cười lên."
Không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu An làm theo. Đêm nay, cậu đã dùng băng dính đen dán kín mọi ống kính, vứt hết điện thoại, tắt mọi màn hình trong nhà.
Nếu một ngày An biến mất, có lẽ bạn nên thử kiểm tra thư viện ảnh của chính mình.
Bởi vì rất có thể, nó cũng đang ở trong đó.