AILEE
06/04/2025
My Love..?
Có những câu chuyện chẳng cần quá phô trương, chỉ lặng lẽ trải mình trên trang giấy, thế mà lại nhẹ nhàng bước vào tim người đọc như cơn gió đầu mùa — êm đềm nhưng chẳng dễ quên.
Tôi vẫn nhớ lần đầu cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết thanh xuân, nơi nhân vật nữ chính khẽ bước qua cổng trường với chiếc balo nhỏ xinh và trái tim đầy những giấc mộng chưa gọi thành tên. Tình tiết không quá kịch tính, nhưng mỗi câu thoại, mỗi ánh mắt trao nhau giữa các nhân vật đều như có phép màu: khiến ta mỉm cười, thổn thức, rồi bất giác hoài niệm. Dưới tán cây phượng rực rỡ hay trong những ngày mưa nhè nhẹ, từng bước trưởng thành của họ, từng nỗi buồn vụn vỡ rồi lành lại, đều in hằn trong tâm trí như vệt nắng cuối ngày còn sót lại trên sân trường.
Có lẽ tôi yêu truyện cũng bởi vì điều đó — cái cách mà nó lưu giữ những khoảnh khắc mà đời thực không thể quay lại. Như thể từng chương truyện là một mảnh ghép của thanh xuân, còn nhân vật chính là những người bạn ta từng vô tình gặp gỡ, hoặc đã yêu thầm mà chẳng dám thổ lộ.
Truyện tranh cũng vậy. Dưới ngòi bút của tác giả, từng khung hình như mang hồn: mái tóc tung bay trong gió, ánh mắt ngẩn ngơ khi trái tim chớm loạn nhịp, hay đơn giản chỉ là chiếc ô màu đỏ giữa cơn mưa — đều khiến lòng người xao động. Có những khung tranh đẹp đến mức khiến ta ngừng thở, chỉ để ngắm nhìn và cảm nhận từng hơi thở của nhân vật.
Tôi yêu truyện không phải chỉ vì cốt truyện, mà vì cảm giác được đồng hành cùng một thế giới khác — nơi mọi cảm xúc đều tinh khôi, nơi đau thương cũng được viết bằng những ngôn từ đẹp đẽ, và nơi mà tình yêu, dù là trong sáng hay day dứt, cũng khiến lòng người dịu lại.
Nếu bạn đang mỏi mệt giữa những bộn bề của thực tại, hãy thử mở một cuốn truyện nào đó. Biết đâu, bạn sẽ tìm được một mảnh thanh xuân của mình đã bỏ quên ở đâu đó giữa những trang giấy đầy mộng mơ.