*Chói*, một ánh sáng lẻn vào qua khe cửa khiến cô theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Ánh nắng vừa chiếu vào, khiến bản thân cô chưa thể nào thích nghi được, chỉ mơ hồ nhìn bóng người 1 nam 1 nữ đang tiến gần đến mình. Một lúc sau, bóng 2 người kia mới dần dần hiện rõ. Chính là em gái cùng cha khác mẹ - Trần Tường Vy và vị hôn thê - Lưu Sở Khanh của cô. Suy nghĩ đầu tiên khi bị bắt cóc vì sao cô lại ở đây? Tại sao 2 người họ cùng lúc đến đây? Và.. tại sao cô lại bị bắt cóc?
Trong đầu vô vàn những câu hỏi, những suy nghĩ, mà 2 người kia đã đứng ngay trước cô từ lúc nào. Trần Tường Vy đứng nhìn vẻ chất vật, đau khổ của cô mà khinh thường nói:
“Chị thân yêu, chị tỉnh rồi? Thế nào, phong cảnh ở đây rất thích hợp để chôn vùi chị đấy”
Cô bàng hoàng nhìn họ, lúc này trong ánh mắt xinh đẹp đó không khó để nhận ra sự bất ngờ, ngạc nhiên. Lưu Sở Khanh, tiến đến gần cô một bước, nâng cằm cô lên buộc cô phải đối diện với hắn ta. Chậm rãi buông ra lời cay độc:
“Có phải rất bất ngờ không, sẽ thế nào nếu ngày sinh nhật của cô cũng chính là ngày chết của cô?”
Đúng thế, hôm nay vốn là sinh nhật 26 tuổi của cô. Vốn dĩ đang trên đường từ công ty về nhà, nhưng không ngờ lại bị bắt cóc đến đây. Lại là chính người mà cô yêu thương nữa. Đối mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng đau khổ, mệt mỏi nói:
“2 người.. Rốt cuộc là muốn gì?”
Tường Vy đứng ở một bên xem trò cười mà lạnh lùng nói:
“Muốn gì sao? Không phải cô là người biết rõ nhất đấy ư? Vì cớ gì cô được ba thương hơn? Vì cớ gì cô luôn được người khác yêu quý? Tất cả những năm qua, cô luôn khiến mọi người quên tôi. Đến bây giờ, tôi chịu đủ rồi”
Đúng là trong những năm qua, cô đều được người khác yêu mến. Đúng là trong nhiều năm đó, đều thu hút những người xung quanh, kể cả anh, người luôn nhất quyết yêu cô, theo đuổi cô. Nhưng lại nhìn sang người đang cùng cô đối mặt kia. Anh ta sao lại cùng hợp tác với ả đưa cô đến đây? Cô đau khổ nói:
"Sở Khanh, anh... không phải rất yêu tôi sao?”
Cô hỏi câu này đúng thật là buồn cười, nếu yêu thì sao lại bắt cô đến đây chứ? Nếu yêu thì sao lại cùng người em gái kia ở một chỗ chứ? Hắn ta trước giờ không hề yêu cô, lúc này cô nhận ra thì quá muộn rồi. Hắn ta khinh bỉ đẩy cô về phía sau rồi cất giọng điên cuồng nói:
“Trần Thanh Thần, cô không phải sẽ cho là thật đấy chứ? Tôi cũng chưa từng nói rằng yêu cô. Cô có biết, hôm cô bị cảm tôi ở bên ai không? Chính là ở bên em gái cô, cô có biết những sinh nhật hàng năm của cô, tôi không xuất hiện là vì sao không? Là vì muốn tặng cô một đứa cháu đấy”
Cô từ từ nhớ lại, quả thật mỗi lần đến sinh nhật, cô chỉ nhận được quà chứ không thấy mặt người. Nhưng, lần trước không phải anh ta thì là ai? Chả lẽ là..
“Thanh Thần, nể tình cô từng là chị của tôi, cô muốn chết thế nào? Nhẹ nhàng hay đau đớn? Tôi sẽ giúp cô toại nguyện. Nhưng trước hết, cô phải kí vào tờ giấy này. Dù sao, người chết rồi, công ty vẫn cần có người cai quản”
“Tôi không kí”
Nhưng không được, bên ngoài cửa, 2 tên đàn ông to khỏe cầm theo cái gậy bước vào. Gương mặt hung hãn đáng sợ, nhìn vào cũng đủ để thấy được giang hồ. 2 tên đó đứng bên cạnh cô, mỗi người 2 bên đánh mạnh vào lưng. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng chịu sự đau khổ nào như này. Bị người mình yêu phản bội, bị ép giao lại công ty. Còn có, vì quá tin tưởng vào tình yêu mà lãng quên đi người yêu mình thật lòng sâu đậm. Cô nằm gục xuống đất, cố cầm cự nhưng không được, chỉ có thể cố gắng phát ra từng tiếng:
“Các người... Thật hèn hạ.. ”
“Tôi hỏi lại, kí hay không kí? Cho dù hôm nay cô có thành công thoát khỏi đây thì cũng chả còn gì cả. Báo cho cô một tin vui, cô... sắp có cháu rồi. Có điều, ai mà biết được cô có thể nhìn thấy đứa cháu của mình hay không?”
Bọn họ ở sau lưng cô vụng trộm, vậy mà cô lại ngu ngốc, hoàn toàn không biết gì. Thậm chí... còn có thai? Dù thế nào, công ty là cha để lại cho cô, cô nhất quyết sẽ không giao lại cho họ.
Lưu Sở Khanh đứng một bên, nhướn mày nói:
“Có phải không kí đúng không? Được, đánh mạnh vào cho tao, đánh đến khi nào ả ta chịu kí”
2 tên kia định giơ tay đánh, nhưng Trần Tường Vy đứng một bên nói:
“Anh, hồi nhỏ em nghe cha kể cô ta sợ nhất là lửa, nghe đâu lúc 5 tuổi cô ta bị bắt cóc. Sau đó, còn suýt chút nữa thì bị vùi vào đống lửa ấy, chi bằng.. ”
Không cần nói cũng biết, hôm nay họ định vùi cô vào đống lửa này. Chết thì chết, dù sao, sống cũng chả còn gì. Chỉ có điều, cô cảm thấy thật có lỗi với anh... Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt. Bọn họ rời đi, ngọn lửa bập bùng cháy mỗi lúc một lớn, những đoạn kí ức đứt quãng ùa về.
Một lần bắt cóc lúc 5 tuổi, khi đó cô gặp 1 cậu bé lớn hơn cô một chút, thân người gầy, cao. Lúc đó, cậu bé ấy bị thương ở chân, đám trẻ con chuẩn bị chạy trốn, cô ngoái nhìn lại thấy cậu bé vẫn ngồi yên không nhúc nhích đành quay lại cùng cậu bò lê ra ngoài. Khi bọn bắt cóc quay lại, cảnh sát cũng vừa đến, may thay lần đó cô trốn thoát, vì quá mệt mỏi nên ngất đi. Tỉnh lại thì đã ở nhà, vậy nên khuôn mặt cậu bé trong cốp xe đó, hoàn toàn không khắc in được trong đầu cô. Cô nhớ lại, gương mặt cố chịu đựng vì đau của cậu bé đó, rồi là vẻ lạnh lùng ấy không khác anh là bao. Lúc này mới nhận ra, người cũng cô trải qua sinh ly tử biệt ngày đó là anh thì cũng muộn rồi. Bên cạnh vang lên tiếng gọi của anh, nhưng tiếc là cô không thể được nghe lần nữa.
“Trần Tường Vy - Lưu Sở Khanh, tôi làm ma cũng sẽ không tha cho 2 người”
Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi. Khó chịu, theo bản năng, cô nhíu mày lại, cái mùi bệnh viện này ai mà ưa nổi chứ. Nhưng khoan đã, Thanh Thần định hình một chút, bật người ngồi dậy. Trong đầu vô vàn suy nghĩ không phải cô chết rồi sao? Sao lại ở bệnh viện được, hơn nữa đám lửa đó chắc chắn đã làm cháy hết thi thể của cô.
Bây giờ lại ở đây, chỉ có thể nói rằng là trọng sinh. Trước khi quen tên tra nam kia, cô cũng biết một chút về tiểu thuyết trọng sinh, vốn là không tin, nhưng bây giờ không nghĩ tới bản thân lại được trải nghiệm. Nhìn căn phòng này có lẽ là phòng VIP, bên kia còn có phòng vệ sinh. Cấu hình của bệnh viện và cả lúc này tỉnh lại thì là đang ở bệnh viện. Cô không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Nhìn bên bàn kia có quyển lịch, vội lấy xem. Được đánh giấu là ngày 5/10, quan trọng nhất là năm này cô vừa mới vào học lớp 10. Sau đó, học được khoảng hơn 1 tháng, hình như lúc đó bị ngã xuống cầu thang. Đời trước, vì quá si tình với cái tên Sở Khanh kia nên không tra mấy chuyện này. Nhưng đời này chắc chắn phải tra, cô không tin sự việc ngã cầu thang này là vô ý..
Chưa kịp ổn định lại, bên kia cửa được mở ra. Người bước vào là một người đàn ông trung niên mà cô vừa nhìn liền nhận ra đây là người bố hết mực yêu thương cô. Vậy, đằng sau khẳng định chính là mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ. Cô biết, tình cảm bố dành cho 2 mẹ con họ không hề sâu đậm, chỉ có thể nói sự việc năm đó chính là ngoài ý muốn. Việc này, bây giờ sống lại rồi, cô nhất định phải điều tra mọi chuyện rõ ràng.
Thấy cô bình an vô sự, bố chạy đến bên ngồi cạnh giường nhẹ nắm lấy tay cô nói:
“Thần Nhi, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Bây giờ nghe lại được giọng của bố lo lắng cho mình, Thanh Thần không khỏi xúc động. Đời trước, cô lại quá phản nghịch không hề nghe lời bố cho đến khi bố qua đời mà vẫn không giận cô, an lòng trao hơn nửa tài sản đấy. Vậy nên hiện tại, ngoài đau lòng còn có hối hận, nhất định phải làm đứa con ngoan. Cô ôm lấy bố, thầm nuốt nước mắt vào trong.
Sau khi bố hỏi han xong, ra ngoài tìm bác sĩ nói về sức khỏe của cô. Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn có cô cùng 2 mẹ con kia. Chỉ có thù hận không còn gì khác, 2 mẹ con họ vẫn luôn căm ghét cô, chỉ cần không có bố liền sẽ uy hiếp. Lần này, cô nhất định sẽ không để họ toại nguyện, muốn uy hiếp đánh đập thì đến đi, cô chuẩn bị sẵn sàng rồi. Bọn họ chưa kịp nói câu nào, cửa phòng tiếp tục được mở ra. Mà lần này, chính là cái tên tra nam kia - Lưu Sở Khanh, một đám nhà Cẩu ra mắt cô ư?
Hắn ta nháy mắt với 2 người kia, muốn họ ra ngoài. Cũng giống như đời trước, nhưng là lúc đó cô không biết được, tại sao 2 người họ rời đi mà không nói gì. Bây giờ thì đã rõ, họ từ đầu đã có ý muốn cướp tài sản của cô. Không những thế còn khiến cho cô thanh bại danh liệt. Còn tên kia, hắn rất tự nhiên ngồi xuống nắm tay cô, dỗ ngọt:
“Thần Thần, em không sao chứ? Thật khiến người ta lo lắng mà”
Bây giờ cô không còn yêu hắn như trước nữa, vậy nên đối với việc tiếp xúc nắm tay này rồi sau đó là cách xưng hô nói chuyện. Thật sự khiến cô nổi da gà, cô khẳng định đời trước mắt cô có vấn đề. Nếu đã sống lại, thì việc đầu tiên nhất định phải phủi sạch quan hệ với hắn. Thanh Thần “nhẹ nhàng” rút bàn tay hắn ra khỏi mình. Sau đó lạnh lùng nói:
“Bạn học Lưu, chúng ta mới quen nhau hơn 1 tháng thôi. Đừng gọi thân thiết như vậy”
Với cách nói này của cô, đương nhiên là hắn nghi ngờ. Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà nói:
“Không phải, Thần Thần, có phải em giận gì anh không? Em nói đi, em muốn làm sao anh sẽ làm”
“Như nào cũng được sao? Vậy biến ngay cho khuất mắt tôi”
“Em.. ”
Hắn còn đang định nói gì, nhưng Thanh Thần ngay tức khắc ngắt lời:
“Em cái gì mà em? Tôi không có anh trai, càng không có anh họ. Chúng ta bằng tuổi, từ lúc nào vào trong miệng cậu lại thành em rồi?”
Cô nhìn biểu hiện của hắn, chính là tức giận nhưng lại không dám làm gì. Một lúc sau... *Cốc cốc*. Nếu như là bác sĩ vào khám lại, cần gì gõ cửa? Mà bố cô, cũng sẽ càng không. Cô mang theo tò mò, nhẹ nói “mời vào”
Cánh cửa phòng được mở ra, một bóng dáng cao gầy bước vào, bộ đồng phục áo trắng quần đen, càng tô thêm làn da trắng ấy. Mà cô vừa nhìn liền nhận ra, đây là anh - Hoàng Thiên Hạo. Cô không nghĩ rằng ngày đầu tiên sau khi trọng sinh lại được gặp anh. Mọi cảm xúc đau lòng xen lẫn hối hận ùa về, trong phút chốc căn phòng như ngừng lại. Không có một âm thanh nào lọt vào, tựa như chỉ có hơi thở của 3 người.
Người phá vỡ không khí căng thẳng này là Lưu Sở Khanh, hắn quay lại nhìn cô, tiếp tục cái màn ban nãy:
“Thần Thần, anh.. Em nói đi, anh làm sai cái gì, anh sẽ xin lỗi được không? Em đừng giận như vậy, anh rất đau lòng.. ”
Mà cô thật sự không nghe lọt chữ nào, tâm tư hoàn toàn để ý đến người đang đứng đằng kia. Bản thân cũng không biết nên làm gì, cứ vậy mắt đối mắt với anh. Một lúc sau, cô mới hồi thần lại phát hiện tên kia đã từ lúc nào mà tự nhiên nắm lấy tay cô, hắn lại như không để ý có người thứ 3 trong phòng.
Cảm giác khó chịu xen lẫn, Thanh Thần giật bàn tay ra, rồi nói với hắn:
“Nếu là xin lỗi thì tôi nghĩ không cần thiết đâu. Không còn gì nữa phiền cậu ra ngoài”
“Thần Thần.. ”
“Còn nữa, chúng ta không thân đến mức khiến cậu phải gọi thế.. Cửa ở bên kia không tiễn”
Sau đó, ánh mắt cô hướng về phía cửa, không khỏi chú ý đến anh. Thấy không nói được gì, tên tra nam kia đành phải ra ngoài.
Bây giờ trong phòng chỉ còn anh và cô, căng thẳng ngày càng ập đến nhanh chóng...
Sau khi tên kia đi, không khí trong phòng cũng không tốt là bao. Cô nghĩ lại, mặc dù biết là đời trước anh thích hay thậm chí là yêu cô. Nhưng lúc đó, cũng chỉ biết như vậy, hoàn toàn không biết anh thích từ lúc nào. Cũng không biết anh còn nhớ chuyện hồi nhỏ hay không. Vậy nên lúc này, cảm thấy yên lặng là tốt nhất..
Cứ như vậy, 2 người nhìn nhau rồi lại im lặng. Lúc sau, anh lên tiếng phá bầu không khí ấy:
“Em tên Trần Thanh Thần đúng không?”
Nghe anh nói xong, cô liền bất ngờ. Chả lẽ bây giờ anh mới biết tên của cô? Vậy tức là trước giờ chưa có nảy sinh tình cảm gì, vậy bảo cô phải làm sao đây? Dù đau thương nhưng Thanh Thần vẫn cố gật đầu im lặng. Vì là cúi mặt nên cô không thấy sự biến đổi kì lạ trên khuôn mặt anh. Thiên Hạo nhìn rồi lại nhìn sau đó mới nói:
“Tôi là Hoàng Thiên Hạo, lớp 11A1, là phó hội trưởng hội học sinh. Thầy hiệu trưởng hỏi em có muốn tra việc ngã cầu thang không?”
Nghe đến đây, cô kích động, sao lại không tra chứ? Nhất định, nhật định phải tra. Liền nhanh chóng ngẩng đầu lên đối mặt với anh:
“Việc này em muốn tra rõ ràng, chuyện ngã cầu thang của em không phải ngoài ý muốn”
Anh nghe xong cũng gật đầu rồi không nói gì.. Không khí tiếp tục yên lặng, Thanh Thần lúng túng đến nỗi bàn tay cũng không biết nên đặt đâu. Khoảng 5 phút sau đó, mới nghe anh nói:
“Vậy em nghỉ đi, lúc nào đi học sẽ tra”
“Cảm ơn ạ”
Sau đó cũng không một lời liền rời đi, vậy sao? Bây giờ phải làm gì đây, cô cứ trực tiếp tấn công như vậy. Liệu có mất giá không? Nhưng nhỡ có đám nữ sinh ngoài kia cướp anh trước thì sao? Sau hôm đó, Thanh Thần rốt cuộc cũng được xuất viện. Hôm sau cũng là ngày nghỉ, vậy nên có nhiều thời gian để cô suy nghĩ đến việc “cướp” anh. Đang ngồi trong phòng suy tính thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Theo lẽ thường cô nói mời vào, ngẩng lên nhìn, là một người hầu trong nhà. Cô người hầu này tên là Bạch Nhi, là một trong những người thân nhất với cô ở đây. Bạch Nhi bê chén thuốc, đặt xuống bàn trước cô rồi nói:
“Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi”
Thanh Thần ngẫm nghĩ, cùng với đời trước không khác là bao. Nhưng mà, cô có bệnh gì mà phải uống. Đời trước ngu muội, tên tra nam kia đến thúc cô uống thuốc, vậy nên chén thuốc đó mới thành công lọt vào bụng cô. Chắc hẳn là hắn lại chuẩn bị đi. Thanh Thần nhìn Bạch nhi, rồi hỏi:
“Bạch Nhi, thuốc này.. ”
“A, phu nhân nói là thuốc cho tiểu thư bồi bổ. Còn nói sức khỏe tiểu thư trước giờ rất yếu nên.. ”
Thanh Thần gật đầu, rồi nhớ lại. Hơn nửa người hầu trong nhà đều là làm việc dưới tay của bà ta. Vậy nên hầu như đời trước cô bị đánh đập, cũng không có ai nói cho bố cô biết. Chỉ có Bạch Nhi là bên cô, còn có cả ông quản gia nữa. Nhưng, mỗi khi 2 người này vắng mặt, họ liền khi dễ cô. Nghĩ lại cũng là do cô quá ngu ngốc, lần này cô tuyệt đối sẽ không để họ trở mặt ra tay đánh người. Lúc đó, cũng bị ép uống thuốc, nhưng cô không biết là gì chỉ đơn thuần nghĩ tốt, không suy đoán lung tung liền uống.
Nhưng bây giờ, khó có thể tin được, chừng nào cô còn ở đây, họ sẽ liền ra tay không nhân nhượng. Thanh Thần vờ cầm lấy chén thuốc, bỏ vào miệng, sau khi chờ Bạch Nhi rời đi. Cô mới đem một đống trong miệng nhổ ra khỏi cửa sổ, muốn hại cô lần nữa sao? Không có cửa đâu. Sau khi thu xếp ổn thỏa, cô tiếp tục ngồi suy nghĩ kế hoạch theo đuổi, đang yên lành. Lại lần nữa Bạch Nhi đi lên, nói bên dưới có người tìm.. Dựa theo trí nhớ của Thanh Thần, sau khi xuất viện xong tên Sở Khanh kia đúng thực tìm đến cô.
Bây giờ, chả có lý gì cô phải đi gặp hắn cả. Thanh Thần từ chối gặp mặt rồi tiếp tục nghĩ nghĩ. 5 phút sau cửa phòng lại bị gõ, tiếp tục là Bạch Nhi, cô suy nghĩ lại xem rốt cuộc lần này là gì đây? Bạch Nhi nhìn cô, từ từ suy xét lựa lời rồi mới nói:
“Tiểu thư, lần này cô không xuống thật sự là không được.. ”
“Tôi nói rồi nếu là về hắn ta thì từ chối đi. Tôi không xuống”
“Không phải.. À, đúng thế, aiza chính là thiếu gia Lưu đánh nhau với người... Cái gì mà tên là.. Hoàng.. Hoàng.. ”
“Là.. Hoàng Thiên Hạo?”
Bạch Nhi như nhớ ra nói đúng. Thanh Thần vội vã chạy xuống lầu, sao lại đánh nhau chứ? Đời trước cũng đâu có đánh?
Khi cô vừa xuống lầu đã thấy anh bị tên Sở Khanh kia đè đánh bụi vào mặt. Sau đó, dừng một lúc hắn ta còn kiêu ngạo nói:
“Anh nghĩ.. Thần Thần sẽ bênh vực cho người mới quen là anh à? Cứ ảo tưởng đi, tôi đập nát cái ảo này của anh”
Khi hắn ta sắp sửa đưa một cái đấm nữa xuống mặt của anh. Thanh Thần thoát khỏi suy nghĩ, vội chạy xuống 4 bước cũng thành 2 bước.
“Dừng lại”
Thế nhưng không may cô lại bị trật chân nên cách 2 bậc cầu thang vô tình lại bị ngã xuống. Dù chỉ là 2 bậc, cũng là rất đau so với người mới xuất viện. Cô cố ngồi dậy xoa nắn vết thương ở chân. Sở Khanh hắn đã chạy đến từ lúc nào, định đỡ cô dậy nhưng bị cự tuyệt.. Thấy cô đau nhíu mày như vậy, anh cũng không đành lòng. Bước đến, nhìn cô rồi lại nhìn tên kia, mới nhẹ hỏi:
“Để tôi, chịu đau một chút”
Chờ đến khi cô gật đầu đồng ý, anh mới dám động. Nhẹ xoa cổ chân rồi ấn một cái, lúc sau cũng đã ổn hơn. Sau khi đỡ cô lên ngồi ghế, cô mới nhớ ra cái gì gì. Nhìn lên anh, gương mặt vốn đẹp trai sáng ngời ấy lại bị chi chít vết máu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play