“Không được… Nó không được chết.”
“Nào nào! Đâu ai muốn nó chết? Chúng tôi chỉ đơn thuần làm một cuộc trao đổi thôi, sinh mạng của một bà phu nhân và của một đứa trẻ, cái giá này hẳn là quá hời cho các người.”
Người đàn bà hét lên một tiếng to vang trời: “Không. Tôi thà chết cũng phải bảo vệ nó đến cùng.”
“Khoan… Khoan đã.”
“Kỳ tổng! Ngạo nghệ trên giang hồ 50 năm, tôi nhìn lầm anh rồi, nếu vì tôi mà đứa trẻ ấy phải chịu cực hình thê thảm. Được! Tôi chấp nhận hy sinh tính mạng này để nó được vui lòng sống tiếp.”
“Nào nào… Các người không cần làm quá vậy đâu, thứ tôi muốn đơn giản lắm! Chắc các người cũng biết chứ nhỉ? Một món đồ đổi lấy sự phồn thịnh của Kỳ gia, đó là tấm lòng độ lượng lớn nhất của tôi rồi Kỳ tổng.”
“Không! Đừng mong cướp được nó, dù có hy sinh cả cái mạng già này ta cũng quyết không giao cho mi. Đồ con chó bất nhân!”
Thời gian qua không lâu, chợt, tiếng súng vang lên như phá hủy sự yên tĩnh của màn đêm, người đàn bà bất động nằm dưới mặt đất, những giọt máu tanh nồng chảy lênh láng trên thảm cỏ.
Loáng thoáng tiếng kêu của một đứa trẻ 5 tuổi khóc trong nước mắt, trong sự dằn vặt xâu xé, và trong sự kinh dị của cái chết.
“Pằng!” Lại thêm một tiếng súng khủng khiếp vang trời nữa lại vang lên, lại tiếp tục một sinh mạng khác đã ra đi. Người đàn ông tay cầm khẩu súng mang trong mình nụ cười đắc thắng, hắn nhìn đứa bé đang ngỡ ngàng trước nỗi thống thiết, bi ai của nghịch cảnh.
“Cha mẹ ngươi chết hết rồi! Họ chết bởi sự bất tài của ngươi, nhóc con ạ.”
“Không… Không… Kẻ giết người chính là ông.” Giọng nói kiên cường, sắt đá của cậu bé vang lên kèm theo đó là nỗi oán hận ngây thơ của một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Đôi mắt hắn bỗng hiện lên tia hứng thú.
“Ỏ? Nếu cậu bé có đủ sức bảo vệ họ, thì họ đâu phải nằm đây? Cuộc đời đơn giản lắm cậu bé à, chỉ cần cậu có sức mạnh sẽ chẳng ai dám động đến cậu, người thân bên cạnh cậu cũng sẽ không phải chịu kết cục bi đát như thế. Nếu hai người ấy có năng lực họ cũng sẽ không nằm đây, cậu cũng chẳng khóc than ở nơi vắng vẻ vậy đâu.”
Phút trầm ngâm ánh lên trên gương mặt cậu bé, hắn biết cậu đã bị những lời châm chọc dụ dỗ, hắn vẫn tiếp tục đả kích cậu bé.
“Ở bên ta, ta sẽ cho cậu sức mạnh, đồng thời cũng ban cho cậu cơ hội để trả thù.”
“Ông chính là người đã giết chết cha mẹ cháu.”
“Người giết bọn họ chính là chính họ, người không bảo vệ được cậu cũng chính là họ. Cậu không hận hay sao? Tất nhiên, ta không phải người thích làm từ thiện, thứ ta muốn là một viên kim cương cháu ạ.”
Ánh mắt cậu bé lúc này chứa đầy hận ý, những ý nghĩ hỗn loạn cứ dồn dập trong tâm trí cậu, cậu bé không đủ thông minh, sắc bén như mọi ngày nữa. Nó tháo chiếc nhẫn kim cương hình răng hổ đang nằm bất động trên ngón giữa, ánh sáng trong trẻo của viên kim cương ấy vô cùng đặc biệt.
Phải! Nó tuyệt đối không phải viên kim cương tầm thường, bên trong chiếc nhẫn kim cương ấy chứa một sức mạnh mãnh liệt, một sức mạnh uy vũ có thể khiến cả hắc đạo náo loạn một thời.
Cậu bé cầm chiếc nhẫn chặt trong tay, cậu đưa lên trước mắt người đó, đôi mày nheo lại tỏ chút hoài nghi. Hắn ta biết ý liền chụp nhanh lấy, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý, một sự giễu cợt, mỉa mai mơ hồ.
“Được đứa bé ngoan! Mi biết điều hơn bố mẹ ngươi rồi đấy.”
***
Bất chấp cái nóng của những ngày đầu hạ, Sở Hi Lam vẫn cố gắng rượt theo chiếc Toyota đang chạy trước mặt. Chiếc áo sơ mi dính lên người cô bởi từng giọt mồ hôi cứ liên tục trườn dài theo gò má rồi chạm vào làn da trắng trẻo của cô.
Chiếc Toyota trước mặt dừng lại, Sở Hi Lam vui mừng bước tiếp trong lòng cô tràn đầy niềm hi vọng đang dâng trào.
Phải! Cô nhất định phải cố gắng giành giật tia hy vọng sống cuối cùng cho anh cô.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ, với chiếc vest đen trông vô cùng lịch lãm, anh toát ra một khí thế mạnh mẽ nhưng vô cùng thanh nhã. Trên tòa án, anh dứt khoát, anh tỏ ra phong thái uy nghi, trang trọng của một người đàn ông chín chắn sẵn sàng phá hủy lớp phòng ngự cuối cùng của đối phương.
Con ngươi đen tuyền sâu thẳm ấy phảng phất có chút khó chịu, đôi mày khẽ chau lại, giọng nói toát lên vẻ xa lạ nhưng vẫn giữ được phong thái vốn có của bản thân.
"Cô Sở, cô còn gì không hiểu à? Tòa án đã đưa ra phán quyết rồi, dù cô có bám theo tôi đến nửa kia của Trái Đất tôi cũng chả thể giúp gì được cô."
Sở Hi Lam vẫn vẻ mặt vô cùng cứng rắn như thế, mồ hôi chảy dài theo những đường nét thanh tú của cô, cô trả lời với giọng điệu vô cùng quyết tâm nhưng vẫn thấp thoáng chút gì đó gọi là vô vọng.
"Luật sư Hạ, dù bên phía tòa án đã ra phán quyết cuối cùng nhưng tôi vẫn không tin anh tôi lại làm nên những chuyện đồi bại như thế. Phải! Trong nhà, anh ta cũng không phải dạng tốt lành gì cho cam, hơn nữa lại thường ăn chơi lêu lổng bên ngoài nhưng tuyệt đối không đủ dũng khí để làm ra những thương thiên hại lý, trời đất bất dung như vậy. Anh nỡ tâm nào nhìn thấy người bị oan ức nhưng vẫn dặn lòng phải đứng nhìn rồi tiếp tay cho kẻ vu khống sao? Lương tâm nghề nghiệp của anh lại có thể chịu sỉ nhục như vậy à?"
Nghe xong câu nói ngông cuồng không biết nể mặt là gì ấy của Sở Hi Lam, anh ta bắt đầu ghét cái tính ngang ngược, thích đeo bám, mù quáng của cô nhưng khí chất toát lên vẫn rất ưu nhã như để lấp liếm đi nỗi bực bội đang trào dâng trong lòng.
"Xin cô Sở hãy biết bản thân đang nói gì và biết thế nào là giới hạn, thế nào là chừng mực. Bằng chứng rành rành như thế, cô bắt tôi tiếp tục cãi chày cãi cối cũng vô ích thôi, có tội chính là có tội, một trăm lời thốt ra cũng không đủ để xoay chuyển lại tình thế. Không phải cô nói anh cô hay lêu lổng vui vẻ bên ngoài à? Lỡ như bị bạn xấu xúi giục làm ra chuyện ấy thì sẽ thế nào? Cô bảo tôi theo phe kẻ xấu, bán rẻ lương tâm nghề nghiệp nhưng lỡ tôi bao biện cho kẻ có tội không phải càng nhục nhã hơn sao?"
Sở Hi Lam vẫn còn lời muốn nói nhưng chỉ trong chốc lát, chiếc xe đã di chuyển theo đoạn đường phía trước. Sở Hi Lam vẫn quyết tâm đuổi theo chiếc Toyota ấy, cô không ngừng hét lên:
"Luật sư Hạ, chờ đã!"
Chiếc Toyota dần dần khuất bóng bởi những hàng xe dày đặc, đông đúc trên đoạn đường ấy. Cô tuyệt vọng, ngồi xuống lòng lề đường, mái tóc rối bù và ướt nhẹp bởi cái nóng gay gắt của mùa hạ.
Gần chỗ cô đang ngồi, chiếc Lamborghini bạc nằm khuất sau những hàng cây mọc rải rác trên vỉa hè. Người nam nhân trong chiếc xe ấy đang tọa vị trên ghế lái.
Trên thân người hắn ta toát lên một loại khí chất vô cùng đặc biệt, nó có chút ngạo mạn, chút kiêu hãnh và sang trọng bên trong đó nhưng lại thập phần xa cách.
Ngón tay hắn gõ gõ vài cái trên vô lăng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén dán chặt vào người con gái đang ngồi phía trước.
Hắn nhếch lên một nụ cười ma mãnh nhưng lại có phần nguy hiểm khiến người khác bất giác thấy lạnh cả sống lưng.
Mò chiếc điện thoại trong túi áo, hắn gọi vào đầu dây bên kia: "Sở Hi Lam và Sở Lục, tôi muốn biết về họ."
***
Tòa cao ốc tọa lạc giữa khu trung tâm chốn Thành Đô đông đúc. Những ánh đèn neon rực rỡ từ bên dưới phản chiếu lên gương mặt người nam nhân đang vuốt ve chiếc nhẫn kim cương hình răng hổ được hắn đeo vào ở ngón giữa.
Khung cảnh huyền ảo, đẹp đẽ của màn đêm chỉ như làm nền cho người đàn ông bên dưới. Ánh trăng bàng bạc soi sáng lên gương mặt tuấn tú, không tỳ vết của hắn ta.
Tướng ngồi thanh nhã trên chiếc Sofa trên sân thượng, đôi mày hổ của hắn khẽ chau lại khi những đợt gió đột ngột ùa tới phả lên mặt.
Đôi môi mỏng nhâm nhi ly rượu sâm banh màu vàng óng đang cầm trên tay.
Hắn tên là Kỳ Lãnh Hiên - người đàn ông quyền lực nhất cả nước. Trên thương trường, hắn nổi tiếng là máu lạnh vô tình, thích đánh nhanh rút gọn nhưng tuyệt đối sẽ không chừa đường lui cho đối thủ.
Một con người lãnh khốc như hắn đã tồn tại trên cõi đời này hơn 28 năm nay, không năm nào là không có kẻ chết thảm thương dưới lệnh truy sát của hắn ta. Đã là con mồi mà Kỳ Lãnh Hiên nhắm tới dù cho có chạy sang sao Hỏa lánh nạn cũng không thể tránh khỏi sự săn đuổi kịch liệt của cái "chết".
Chiếc cổng sân thượng bỗng dưng bật mở, người nam nhân tóc vàng cầm lấy bảng hồ sơ hai tay cung kính giao cho người nam nhân đang khoác lên mình chiếc áo sơ mi mỏng trên thân người.
Kỳ Lãnh Hiên bình thản cầm lấy bản hồ sơ, vừa nghe người vừa nãy phân tích:
"Sở Hi Lam năm nay 19 tuổi, cô hiện tại đang là sinh viên năm hai ngành phiên dịch. Lúc trẻ vì nghèo nên đã cùng cha mẹ bôn ba khắp nơi để lo cho miếng cơm manh áo, cuộc sống tuy khó khăn nhưng tương đối hòa đồng. Sau này,..."
Người ấy chưa kịp nói dứt câu, hắn đã lười biếng lên tiếng, "Không cần nói nữa... Tôi tự coi được, với cả thứ tôi cần không phải đời tư của cô ta."
"Thưa lão đại... Anh có tính toán gì chăng?"
Kỳ Lãnh Hiên liền xoay mặt nhìn xoáy vào đôi mắt của tên trợ lý, vẻ mặt của hắn có chút khinh bỉ, lạnh lùng nhưng đặc biệt hơn là vô cùng xa cách.
"Tôi muốn làm gì? Cậu quản nhiều thế từ lúc nào vậy?"
Người trợ lý có hơi ngại ngùng, nét lo sợ hiển hiện trên gương mặt đầy đặn của anh.
"Tôi... Tôi xin lỗi. Xin ngài, xin ngài hãy tha lỗi cho tôi."
Kỳ Lãnh Hiên vẫn không chịu rời khỏi chỗ cũ, hắn vẫn ung dung nhâm nhi ly rượu bằng cái nhìn bình đạm, không chút hưng phấn cũng chả chút buồn bực.
Lời nói của hắn nhẹ như gió thoảng nhưng ác đến tê người.
"Được. Anh thu xếp rời khỏi công ty ngay trong ngày hôm nay nhé."
Người trợ lý thần hồn kinh ngạc, trong chốc lát cả thế giới của anh ta như sụp đổ. Anh quỳ xuống, nài nỉ van xin: "Thưa Kỳ tổng! Tôi còn có vợ, có con, chúng còn đang đợi tôi ở nhà..."
"Câu này tôi nghe quen rồi. Đổi câu khác đi."
Tên trợ lý im bặt, không dám hó hé nửa lời.
"À... Hay là vậy nhé, nếu anh dám nhảy từ đây xuống tức là đáp xuống đất an toàn với độ cao 150m. Tôi hứa sẽ chăm lo cho gia đình anh thật tốt nhưng nếu bỏ mạng ở dưới thì... tôi cũng đành chịu." Hắn nhún vai, xem như đây chả khác gì một trò đùa.
Tên trợ lý hoảng hồn, đôi chân run cầm cập, chỉ liếc mắt xuống đất thôi cũng khiến anh sợ muốn tè trong quần. Anh muốn xuống dưới thu xếp đồ đạc rồi viết đơn từ chức nhưng đã quá muộn.
Kỳ Lãnh Hiên đột ngột đứng lên, hắn giơ đôi chân thẳng tắp lên giữa không trung, nhẹ nhàng đạp vào mông anh một cái rất khẽ kèm một câu nói như cợt nhả: "Sống tốt."
Hắn nhìn thân thể người đàn ông ấy bay bay trong gió lộng, ánh nhìn chẳng có chút gì là thay đổi vẫn bình bình đạm đạm, thản nhiên như mặt hồ. Đôi ngươi thâm thúy không thể nhìn thấy rõ những gì đang ẩn hiện trong đôi mắt, chỉ có tiếng động từ đôi môi mỏng của hắn vang lên:
"Sở Hi Lam... Tôi nhất định sẽ khiến cả gia đình cô đau khổ gấp trăm, gấp ngàn lần những gì các người đã làm với chị tôi vậy. Có trách thì hãy trách Sở Lục của mấy người."
Vào chính đêm hôm đó, một con người đã chết do rơi từ độ cao 150m xuống mặt đất. Còn về phía Kỳ Lãnh Hiên thì chả ai dám lên miệng ý kiến vì dù hắn có ra lệnh tàn sát cả Thành Đô này đi chăng nữa cũng chả ai dám phản đối.
Sở Hi Lam trở về nhà trong bộ dạng tiều tụy, có hơi xơ xác. Gương mặt cô cũng xuất hiện những nếp nhăn xấu xí trên da mặt, mái tóc dài buông xõa sau lưng chính là thứ minh chứng duy nhất cho cuộc sống sinh viên của Sở Hi Lam.
Cô từng bước từng bước chạy vào ngôi nhà còn tàn tạ hơn chính bản thân cô lúc bấy giờ.
"Con về rồi à? Có tin tức gì mới mẻ không con?"
Sở Hi Lam thở dài ảo não, cô không có ý định tiếp lời.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của con gái, bà Sở bất giác cảm thấy có hơi bất lực, bà cũng không muốn ép cô quá đành thui thủi trở về phòng.
Không gian xung quanh Sở Hi Lam lúc này chỉ còn mình cô ở đó, trong sự tĩnh lặng của bóng tối, cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng cũng thầm oán trách ông trời thật bất công.
Tại sao? Tại sao kẻ không có tội lại bị cầm tù? Còn kẻ có tội thật sự vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Liệu trong cuộc sống bấp bênh thế này, có còn nơi nào để ta yên lòng dựa dẫm, liệu trên đời này có còn tồn tại thứ gọi là "thiên lý công minh"?
*
Sở Hi Lam đi theo địa chỉ trên tờ danh thiếp, nơi cô đến chính là "Văn phòng luật sư Tĩnh Nghiệm".
Đôi giày cao gót di chuyển trên nền đất, cô mở cửa văn phòng nhìn thấy một người nam nhân vóc dáng cao to, có phần chững chạc đang nghiêm nghị xem kỹ tờ hồ sơ đề án đang nằm trên bàn.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, anh thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng nở một nụ cười thân thiện chào đón kèm một câu xã giao vô cùng nho nhã.
"Cô Sở đến rồi, rất đúng giờ nha."
Sở Hi Lam ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khẽ liếc mắt xuống tờ giấy trên bàn. Tĩnh Nghiệm nhận thấy vội dẹp đi, anh không hề có chút bực dọc chỉ có sự ấm áp là ngập tràn trong đôi mắt.
Anh hỏi:
"Không biết tình hình của gia chủ chúng ta hiện tại ra sao?"
Sở Hi Lam có hơi căng thẳng nhưng cũng bình tĩnh trả lời:
"Mẹ tôi gần đây sức khỏe chẳng tí nào là ổn, thân thể suy yếu đến cạn kiệt sinh lực, mấy nay bà chả ăn chả uống làm tôi lo lắng hết sức. Còn về anh tôi, dù mọi người hay bảo anh ấy có tội nhưng tôi vẫn rất tin tưởng anh ấy. Tôi chưa bao giờ nhìn lầm người."
"Được rồi, nếu Sở Lục thật sự bị oan tôi chắc chắn sẽ tìm bằng chứng rửa oan giúp thân chủ của tôi. Tuy nhiên, tôi cần cô Sở trong ngày hôm nay hãy tóm tắt lại hành tung của Sở Lục trước khi bị đem lên tòa. Phiền cô tối nay gửi vào máy tính cho tôi nhé!"
Sở Hi Lam nở một nụ cười mãn nguyện, cô cho rằng anh cô lần này có thể rửa sạch hàm oan được rồi.
"Vâng."
Cô vui vẻ rời khỏi văn phòng luật.
Không lâu sau khi cô rời đi, một đám người đạp cửa hiên ngang xông thẳng vào văn phòng luật của Tĩnh Nghiệm trong lúc anh đang tất bật thu xếp một số hồ sơ đang nằm lộn xộn trong tủ kính.
Dẫn đầu băng nhóm áo đen là một vóc dáng cao to lãnh khốc, chiếc kính râm che đi đôi mắt xa xôi khôn tả của hắn, chiếc nhẫn kim cương răng hổ gián tiếp tôn lên vẻ sang trọng đến kinh người của hắn ta.
Hắn an tọa xuống chiếc ghế cô vừa ngồi, vẻ mặt lãnh đạm nhưng khí chất tỏ ra như hung thần quỷ dữ. Hắn bắt chéo chân, tướng ngồi ngạo mạn không biết kiêng nể người trước mặt. Hắn lên tiếng:
"Cô gái vừa nãy tên Sở Hi Lam đúng chứ?"
Tĩnh Nghiệm lúc này rất sợ sệt, mồ hôi túa ra khắp cả người, anh khiếp vía trước một người nhìn qua đã biết vô cùng tàn nhẫn như Kỳ Lãnh Hiên.
"Dạ... Dạ vâng."
"Ừm, tôi muốn anh nói tôi nghe lời khai báo của cô ta."
"Anh... Các anh muốn làm gì? Xin lỗi nhưng tôi không thể tiết lộ, đây là vấn đề cơ mật."
Kỳ Lãnh Hiên tức giận, hắn đá chiếc ghế bản thân vừa yên tọa, rút trong túi áo ra một khẩu súng rồi nhanh như cắt hắn ta dí khẩu súng vào cổ họng Tĩnh Nghiệm.
"Tôi không rảnh ở đây dây dưa với anh, anh chỉ có ba giây để khai ra sự thật. Bắt đầu tính giờ!"
Một
Hai
...
"Được... Được tôi khai, tôi khai."
Kỳ Lãnh Hiên bỏ lại khẩu súng vào túi áo, hắn có vẻ hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn lắng nghe lời Tĩnh Nghiệm.
Sau một hồi trần thuật lại hết thảy, Kỳ Lãnh Hiên ra lệnh cho đám người rời đi.
Hắn cùng đám người cất bước ra cửa nhưng không quên tặng kèm một lời đe dọa sau cùng:
"Tốt nhất anh nên ngậm mỏ lại và biết những gì mình nên làm. Đừng để đến lúc tôi nổi sùng lên thì hối hận cũng đã muộn, nếu anh làm tôi thấy thỏa mãn, tôi sẽ không bạc đãi cả nhà anh. Nhưng nếu anh dám làm tôi phật ý, hậu quả không phải mình anh gánh."
*
Ngày hôm sau, Sở Hi Lam đến văn phòng luật tìm Tĩnh Nghiệm nhưng cô không thấy gì ngoài một đống bề bộn. Tĩnh Nghiệm vác từng hộp giấy ra đặt trước cửa.
Cô có hơi khó hiểu, chạy đến gần anh hỏi thăm: "Luật sư Tĩnh, có chuyện gì vậy?"
Ánh nhìn mông lung của anh có chút áy náy, cổ họng cứ nghẹn lại không nói rõ thành lời nhưng nghĩ đến gia đình, anh cũng đành bó tay bó gối khuất phục Kỳ Lãnh Hiên.
"Cô Sở! Chuyện là mẹ tôi ở quê nhà tuổi đã cao, tôi sợ vào những phút cuối đời không có ai ở bên bà để phụng dưỡng nên... Nên tôi muốn chuyển về dưới sống để chăm sóc mẹ già."
Sở Hi Lam có phần kinh ngạc, tia hi vọng duy nhất của cô cũng vì thế mà bị dập tắt hoàn toàn, cô cố gắng níu kéo Tĩnh Nghiệm trong nỗi tuyệt vọng, chán chường.
"Nhưng luật sư Tĩnh, vậy còn chuyện đó...?"
"Chuyện đó? Tôi rất tiếc." Tĩnh Nghiệm rút từ trong người ra một phong bì, hai tay anh dâng đến trước mặt cô như để tạ lỗi: "Đây là chút ít tiền của tôi dành dụm được, cứ xem đây là quà an ủi đi."
Anh nhét vào tay cô, sau đó nhanh chóng vọt vào nhà đóng cửa lại. Sở Hi Lam kinh hoàng bám theo Tĩnh Nghiệm, cô đập đập cửa văn phòng, gào lên nỗi bi ai bất lực không kể xiết.
"Luật sư Tĩnh... luật sư Tĩnh... Mong anh mở cửa cho."
"Luật sư Tĩnh! Tôi cầu xin anh mà!"
"Nếu anh... nếu anh không bước ra tôi sẽ quỳ xuống đây đến khi nào anh chịu đối diện với tôi thì thôi."
Đáp lại lời nói ấy của cô là những tiếng chim kêu vang vọng trên bầu trời cùng một khối không gian im lìm đến gục ngã. Sở Hi Lam lùi về sau vài bước, đầu gối cô chạm đất, ánh mắt chỉ hướng về cảnh cửa ấy xem nó như lẽ sống duy nhất của đời mình.
Cô quỳ ở đó dưới cái nắng thiêu đốt của mùa hạ, cô quỳ tận 10 giờ liền. Ánh nắng chói chang chiếu xuống mái đầu, và chiếu lên thân thể nhỏ nhắn, tiều tụy của chính cô khiến cô mệt lả người.
Sở Hi Lam kiệt sức, đôi mắt muốn híp lại nhưng vẫn gắng gượng mở toang, cô bất lực, cô đành cúi đầu trước vận mệnh và cô bất tỉnh tại chỗ.
Thân thể cô từ từ ngã xuống, rồi từ từ dựa vào bộ ngực rắn chắc của người đàn ông phía sau. Hắn nhìn cô có phần thương cảm nhưng cái "thương cảm" ấy đã sớm bị hận thù che lấp.
"Tôi vẫn chưa bắt đầu kế hoạch thật sự mà, sao cô lại bất tỉnh nhanh vậy?"
*
Sở Hi Lam lờ mờ tỉnh dậy trên chiếc giường sang trọng trong một gian phòng VIP của khách sạn cao cấp.
Cô có hơi hoang, lo sợ, cô vội sờ soạng thân thể bản thân cảm thấy tất cả đều ổn cô liền thở phào nhẹ nhõm. Lòng thầm đội ơn người tốt bụng không biết mặt đã đem cô đến đây tịnh dưỡng.
*
Cô ủ rũ, đi dạo trên đường phố đông đúc, tấp nập. Những chiếc xe ô tô, xe máy cứ lần lượt vụt khỏi ánh nhìn xa xăm và trống rỗng của Sở Hi Lam.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trong túi áo cô rung lên thứ âm thanh quen thuộc. Cô mò vào túi áo, móc ra chiếc điện thoại, màn hình hiện dòng tin nhắn rất khả nghi nhưng người gửi lại vô cùng quen thuộc trong tâm trí cô:
Luật sư Tĩnh: "Cô Sở! Tôi có lòng tốt muốn khuyên cô, tôi nghĩ cô nên từ bỏ vụ này đi. Sẽ chẳng có vị luật sư nào dám ra mặt thay cô giải quyết vấn đề này đâu. Cô không biết là cô đã vô tình đắc tội với ai, tiếng tăm của hắn lớn cỡ nào đâu. Phải nói! Tiếng tăm của kẻ đó... Đến cả chính phủ một nước cũng không dám đụng vào."
Không! Không! Cô không cam tâm.
"Tôi biết hiện tại, cô không cam tâm."
Một giọng nói xa lạ vang lên trong gió, giọng nói trầm trầm, âm lượng vừa đủ để cô nghe rõ ràng từng chữ một mà không hề ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Sở Hi Lam giật mình ngẩng đầu nhìn. Người ấy đang đứng trước mặt cô, thân thể cường tráng của hắn lười biếng dựa vào gốc cây đằng sau mang theo phong thái sang trọng, lịch thiệp nhưng lại có phần cao ngạo và xa cách.
Gương mặt tuấn tú nhưng lại có gì đó khiến Sở Hi Lam nhất thời khiếp sợ, đôi mắt hẹp của hắn đang nheo lại trước cái nắng len lỏi qua những tán cây xanh xanh, càng làm tôn lên nét đẹp hoàn mỹ, không tỳ vết của Kỳ Lãnh Hiên.
Sở Hi Lam có chút thất thần trước nhan sắc và đẳng cấp của hắn nhưng cô đủ thông minh để nhận ra người này không phải dạng tầm thường, ẩn sau hắn chắc chắn là một thế lực khổng lồ mà không ai địch nổi.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên một đường cong tà mị, chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón giữa nhẹ nhàng phát ra vầng hào quang chói lóa nhưng vô cùng tinh tế và nổi trội vào sáng sớm.
Trong lúc Sở Hi Lam không rõ là mơ hay thật khi được chứng kiến một vẻ đẹp đến thần tiên cũng không sánh nổi như vậy. Kỳ Lãnh Hiên đắc chí, hắn từng bước từng bước đến gần cô và phả vào mặt cô làn khói phát ra từ miệng hắn.
"Cô không cần nhìn chằm chằm vậy đâu."
Cô chợt tỉnh, e thẹn vén những lọn tóc đang bay lất phất trước mặt, đầu cúi gầm xuống đất.
"Cô không cần ngại ngùng như vậy, tôi cũng chả phải người tốt gì nhưng mà tôi cũng có ý muốn giúp cô."
Sở Hi Lam có hơi bất ngờ liền ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong mắt cô sáng rực lên niềm hy vọng mong manh, cô trong lúc quá khích lỡ hơi lớn giọng khiến những người xung quanh đều chau mày, ánh nhìn phán xét chiếu rõ trên người cô.
"Thật sao?"
"Ừm thật. Kỳ Lãnh Hiên tôi trước giờ không hề lừa gạt ai." Hắn nói với chất giọng chắc nịch, lòng hân hoan khi cho rằng con mồi đã lọt lưới.
Nhưng những mối nghi trong lòng cô càng dày đặc khi nhớ lại dòng tin nhắn không rõ ràng vừa nãy, mắt cô có hơi nheo lại nói: "Anh có chắc chắn sẽ không bỏ tôi giữa đường?"
"Tôi chắc chắn! Nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện gì cơ?"
"Tôi muốn... Một đêm của cô đổi lấy bản án của anh cô, thế nào? Cô chịu chứ?"
"Tôi..."
Cô có hơi chần chừ không rõ nên xử sự thế nào... Việc này quá bất ngờ và nó cũng quá tổn hại đến danh tiếng của chính cô.
"Thế nào? Thời gian của tôi, một phút của tôi cũng vô cùng quý giá trong mắt hàng vạn người, nó không đủ để cho cô chần chừ, suy nghĩ." Hắn như không nhịn được nữa đành thúc giục Sở Hi Lam.
"Tôi không tin. Dẫu sao tôi cũng không cùng đường đến mức phải bán bỏ thứ quý giá nhất của người con gái. Tôi vẫn chưa kết hôn." Sở Hi Lam quyết liệt gào lên một tiếng, trong đó có chất chứa chút ít nỗi nhục nhã nói không nên lời.
"Nhưng rồi cô sẽ tin. Ngoài tôi ra, sẽ chẳng ai đủ gan đủ mật bảo vệ cô đâu, cô gái trẻ à."
"Có thể... Trao đổi bằng cái khác?"
"Được chứ. Trong vòng một tháng, phiền cô kiếm đủ cho tôi năm trăm vạn để hoàn thành cuộc giao dịch."
"Một tháng? Anh nên biết, anh tôi chỉ còn vài ngày ngắn ngủi để sống sót."
"Tôi có thể nhờ người kéo dài thời gian sống cho anh cô. Cô cứ tin ở tôi, trên đời này không có gì tôi không dám làm và không có gì tôi không làm được."
"Nhưng mà..."
Kỳ Lãnh Hiên nhất thời chán ghét thái độ lúng túng, không cương quyết của Sở Hi Lam, hắn liền lên tiếng nhắc nhở về cuộc giao dịch:
"Một đêm đổi lấy một bản án là cái giá quá hời cho cô. Vượt qua khỏi làn ranh của pháp luật, xóa bỏ tội danh cho anh cô với tôi chả có gì là phức tạp nhưng mà tôi cũng không rảnh tùy tiện cứu giúp người khác."
Hắn thoáng nhìn thấy ngọn lửa quyết tâm bừng bừng trong ánh mắt của Sở Hi Lam, cô nói với anh:
"Được! Một tháng sau tôi sẽ trả anh năm trăm vạn."
Kỳ Lãnh Hiên có hơi bất ngờ trước quyết định của Sở Hi Lam, ánh nhìn sắc bén như dao găm của hắn bị thay thế bởi sự khinh bỉ, kinh ngạc mà hắn dành cho cô.
"Thật là ngu ngốc!"
Số tiền năm trăm vạn rẻ rách ấy, trên thực tế hắn không cần, một đêm ăn chơi của hắn cũng đủ vác về hơn 800 vạn nhưng lời lỡ thốt ra không thể rút lại được. Hắn cất bước đi ngược lại hướng của cô bỏ lại câu nói như lời mỉa mai cuối cùng đánh dấu cho món quà gặp gỡ:
"Chúc may mắn."
Bất giác, cô cảm thấy người đàn ông này thật kỳ lạ!
Tư thế bước đi ngạo nghễ của hắn hùng dũng như vua một cõi, ngạo nghễ độc chiếm cả thiên hạ trong lòng bàn tay.
***
Trong căn biệt thự xa hoa, hào nhoáng nằm ở vùng ngoại ô thành phố. Người nam nhân đang yên tĩnh dưỡng thần trong phòng làm việc. Đôi mắt hắn khép hờ lại tạo nên một vẻ đẹp huyền bí, tĩnh lặng như mặt nước.
Người kế bên khẽ khàng lên tiếng làm tỉnh giấc giấc mộng "hờ" của Kỳ Lãnh Hiên:
"Lão đại... Về cô gái đó, anh tính thế nào?"
Khẽ mở ra đôi mắt sắc nhọn, lãnh khốc như lưỡi dao, hắn tỏ vẻ không quan tâm lắm. Đôi bàn tay mân mê ly rượu đỏ sóng sánh đang đặt trên bàn như đang mải mê chiêm ngưỡng vẻ đẹp mê hồn của người phụ nữ đang khoác lên mình bộ áo đỏ sang chảnh nhất.
Giọng nói hắn như đang thả hồn vào không trung:
"Một tháng năm trăm vạn? Cô ta không đủ bản lĩnh ấy. Anh cứ chờ xem."
"Vâng!"
"À mà... Hình như bên Allure Bar đang thiếu người phục vụ nhỉ? Anh cho người nhét vào tay cô ta một tờ tuyển nhân sự với tiền lương hấp dẫn vào, bao nhiêu tôi cũng đáp ứng được nhưng nhất định phải dụ được cô ta vào làm việc."
Vương Hạo Minh nheo mắt lại, có chút hồ nghi nhưng ánh nhìn hồ nghi ấy lại vô tình chìm trong hố đen của màn đêm. Kỳ Lãnh Hiên không hề nhận ra.
"Kỳ lão đại! Ngài chắc chứ? Nơi đó là nơi thác loạn bậc nhất sài thành, để một cô gái ngây thơ như vậy tiếp xúc với khu vực sa đọa như vậy, anh thật sự chắc chắn?"
"Allure dẫu sao cũng là địa bàn do Kỳ Lãnh Hiên tôi tổ chức, đố tên nào cả gan phá phách ở đó? Cứ việc nghe lời tôi mà phụng sự, hậu chuyện sau này để tôi lo, anh không cần can dự nhiều. Có lẽ... Cũng nên cho cô ta thưởng thức mùi vị của dục vọng nguy hiểm."
Kỳ Lãnh Hiên đứng dậy, những ngón tay thon, dài ung dung cầm ly rượu ra khỏi cửa mà không một lời báo trước.
*
Sở Hi Lam theo địa chỉ ghi trên giấy đến khu XX của Thành Đô. Phải nói đây là khu vực xa hoa, đắt đỏ lẫy lừng nhất ở Trung Hoa, nơi đây chủ yếu tụ tập tầng lớp thượng lưu đến tiêu tiền rồi thỏa mái buông xõa bản thân.
Cô vội đẩy cánh cửa kính đắt tiền của bar, chuẩn bị bước vào khu vực sa ngã nhất nơi đây. Những ánh đèn neon rực rỡ đủ màu đã nhanh chóng phản chiếu lên đôi mắt trong trẻo, lấp lánh của cô.
Những người khác cũng chìm đắm trong sự hoan lạc của những ánh đèn sáng chói, của những thân hình quyến rũ như đang âm thầm kích thích dục vọng ẩn giấu bên trong mỗi con người.
Quả nhiên không hổ danh là nơi xa xỉ có tiếng, từ những lát gạch đang yên vị dưới chân Sở Hi Lam cũng khiến cô cảm thấy chúng thật đắt đỏ.
Bất chợt, người quản lý bar - Lạc Hào Ngôn lên tiếng, âm thanh của kẻ đó nhất thời kéo cô ra khỏi sự ngỡ ngàng với nơi này.
"Hi, cô có phải người tên Sở Hi Lam đến đây thử việc?"
"A... Đúng! Là tôi."
"Được! Vậy phiền cô đi theo tôi nghe tôi chỉ điểm, phân phó công việc nhé."
"À vâng!"
Chợt, cô cảm thấy có gì không đúng lắm nên lên tiếng hỏi: "Tôi được nhận rồi ạ? Ở đây không có test nhân viên hay sao ạ?"
"Không nhé, vì cô là người được chỉ điểm." Giọng nói của Lạc Hào có hơi ám muội nhưng kèm theo đó là ánh nhìn khinh bỉ đã nhanh chóng lọt vào mắt của Sở Hi Lam.
Người được chỉ điểm? Nghĩa là thế nào?
Trong lúc băn khoăn trước câu nói mờ ám vừa nãy, Sở Hi Lam nhận ra người trước mình đã cách hẳn một đoạn cô liền nhanh chân đuổi theo, quên mất mối hoài nghi đang quay cuồng trong đầu óc.
#End
Download MangaToon APP on App Store and Google Play