Tháng mười một, tiết trời vào đông lạnh giá, học sinh trường tư thục Minh Thần háo hức chuyển sang đồng phục mùa đông ấm áp. Năng lượng tuổi trẻ của những cô cậu học sinh không vì thời tiết mà nguôi lạnh, ngược lại, họ còn sôi nổi sau kì thi giữa kì tàn khốc.
Trước cổng trường, một người phụ nữ nắm tay một nam sinh mặc đồng phục khác lạ, cúi đầu rối rít cảm ơn vị thầy giáo.
- Làm phiền thầy giúp đỡ Lạc Thuần nhà tôi rồi.
- Cô không cần khách sáo. Đó là trách nhiệm của một nhà giáo như tôi.
- Cảm ơn thầy. Lạc Thuần, ở trường nghe lời thầy nhen con. - Người phụ nữ nắm tay cậu nam sinh dặn dò, đôi mắt không giấu nổi sự lo lắng.
Nam sinh bóp nhẹ tay mẹ mình, đáp một tiếng "ừm" khe khẽ.
Người mẹ có việc gấp đột xuất, không thể ở lại lâu, dặn dò con thêm mấy cậu thì tạm biệt thầy giáo rời đi.
Nam sinh đứng lặng yên, đôi mắt giấu dưới tóc mái nhìn theo bóng lưng mẹ cho đến khi khuất hẳn. Những ngón tay thò cậu ra ngoài tay áo dài co nhẹ.
- Đi theo thầy nào. Thầy giúp em hoàn tất thủ tục nhập học còn lại.
Như mọi ngày, Tiêu Thịnh Nam vừa đến lớp đã được mọi người vây quanh. Tiếng chào ríu rít vang lên, các bạn nữ nhìn anh với đôi mắt ngưỡng mộ, thanh âm run rẩy, thẹn thùng.
Tiêu Thịnh Nam ở trường nổi danh nam thần. Anh xuất thân từ Tiêu gia, một gia tộc lớn trong giới kinh thương. Xứng với xuất thân danh giá của mình, anh có ngoại hình điển trai, văn nhã như chàng hoàng tử bước ra từ thế giới truyện tranh, đôi mắt ôn nhu, thanh âm trầm, từ tính. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thịnh Nam luôn giữ hạng đầu ở trường, giành được vô số giải thưởng lớn nhỏ, nhận được sự yêu mến cùng săn đón của nhiều giáo viên. Từ khi anh vào trường, năm nào cũng là học sinh danh dự phát biểu trong buổi lễ khai giảng, nêu gương cho bạn học. Người như vậy lẽ ra khiến nam sinh ganh ghét lắm, nhưng Tiêu Thịnh Nam đã chinh phục các bạn nam bằng năng lực chơi thể thao xuất sắc, đặc biệt là bóng rổ và bơi lội, mỗi ngày cùng họ kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ vô cùng thân thiết. Anh là hình mẫu con trai được mọi người yêu mến, tin cậy và hướng đến.
- Thịnh Nam...
Giọng nam kéo dài gọi tên anh, một cánh tay rắn chắc màu ngăm đen gác lên vai Tiêu Thịnh Nam. Tiêu Thịnh Nam trừng mắt nói với chủ nhân của cánh tay:
- Cậu lại mặc sai đồng phục nữa rồi!
Đàm Minh Viễn, anh chàng to xác bạn thân của Tiêu Thịnh Nam ra vẻ không có chuyện gì to tát. Hắn kéo chiếc áo sơ mi mà hai tay áo xắn cao tới vai than thở:
- Mặc như bọn họ tớ nóng chết mất. Sẽ biến thành người mồ hôi di động.
- Cậu thật quái dị. - Tiêu Thịnh Nam bình luận.
Ai cũng thấy lạnh duy chỉ có Đàm Minh Viễn thấy nóng.
- Thịnh Nam, thầy Lê tìm cậu! - Một bạn học ở ngoài lớp gọi với vào.
Thầy Lê là giáo viên chủ nhiệm của lớp họ.
Tiêu Thịnh Nam đứng lên, tới văn phòng giáo viên tìm thầy Lê.
Anh vừa đi, bạn học trong lớp tò mò hỏi cậu bạn truyền tin:
- Thầy Lê tìm lớp trưởng có chuyện gì thế? Có phải vì thành tích lớp mình không?
- Tớ không biết. Nhưng thấy trong phòng có một nam sinh lạ mắt đứng cạnh thầy. - bạn học đó đáp.
- Chẳng lẽ là học sinh mới chuyển trường?
- Đã hơn nửa kì lớp mười hai rồi, ai còn chuyển trường vào lúc này thế?
Bạn học bàn tán xôn xao. Bàn một hồi thảo luận tới chuyện bạn học mới này có ngoại hình thế nào, tính cách ra sao.
Tiêu Thịnh Nam gõ cửa văn phòng giáo viên, nghe tiếng thầy Lê mời vào, anh đẩy cửa bước vào, lễ phép cúi chào:
- Thầy tìm em ạ.
Thấy cậu học trò cưng, gương mặt thầy Lê xuất hiện nụ cười yêu mến, giọng điệu ôn hòa nói:
- Ừm. Thầy tìm em có chút chuyện cần hỗ trợ.
- Vâng. - Tiêu Thịnh Nam đứng thẳng lưng chờ thầy nói.
Lúc này anh mới phát hiện trong phòng còn một người khác nữa. Ánh mắt Tiêu Thịnh Nam lướt qua người thứ ba trong nháy mắt rồi trở về tập trung trên người thấy Lê.
- Là thế này, hôm nay, lớp ta có bạn học mới chuyển tới. Lạc Thuần, em đến sát đây chút. - Thầy Lê vẫy tay gọi cậu nam sinh nãy giờ đứng lặng im trong phòng. - Lạc Thuần chuyển tới trường ta đương giai đoạn quan trọng. Hoàn cảnh của cậu ấy có chút đặc biệt nên thầy mong muốn em có thể giúp cậu bé hòa nhập với lớp.
Tiêu Thịnh Nam đánh giá bạn học mới cần mình giúp đỡ. Cậu bạn kia cho cậu ấn tượng nhút nhát, yếu ớt với thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, cổ tay nhỏ bé. Tóc Hạ Lạc Thuần dày, không được cắt gọn gàng, tóc mái phủ xuống, phối hợp với chiếc kính tròn dày cộm, che hết nửa gương mặt , trông rất pu ám, lạnh lẽo.
- Em làm được chứ? - Lời hỏi của thầy Lê kéo ánh mắt của Tiêu Thịnh Nam về.
- Dạ được. - Tiêu Thịnh Nam gật đầu.
- Tốt lắm. - Thầy Lê lộ sự hài lòng. - Thầy gọi em tới chỉ để nói trước vậy thôi. Giờ em có thể về lớp, lát thầy dẫn bạn qua sau.
- Vâng. Em chào thầy.
Tiêu Thịnh Nam cúi đầu, lướt qua Hạ Lạc Thuần một cái, xoay người rời khỏi văn phòng giáo viên, trước khi đóng cửa, anh nghe loáng thoáng tiếng thầy Lê bảo cậu bạn mới an tâm học hành.
Tiêu Thịnh Nam về lớp, bạn học xúm tới hỏi anh có phải có học sinh mới chuyển tới không. Tiêu Thịnh Nam chỉ gật đầu không nói thêm. Vừa lúc chuông vào lớp ngân lên, Tiêu Thịnh Nam ổn định lớp học, nhắc các bạn lấy sách vở ra ôn bài.
Thầy Lê bước vào, nhìn tình hình trong lớp, cất lời khen ngợi mọi người. Thầy đứng ở bàn giáo viên, gõ nhẹ thước xuống bàn, thu hút sự chú ý của học sinh trong lớp, thông báo:
- Các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới chuyển đến. Mọi người phải giúp đỡ bạn ấy đấy. - Thầy nhìn ra cửa gọi Hạ Lạc Thuần vào.
Vài học sinh nhướn cổ lên nhìn xem bạn học mới thế nào, trông thấy vẻ ngoài của cậu, thở ngắn thở dài thất vọng.
Hạ Lạc Thuần đứng ở bụng giảng, hai tay buông thõng hai bên, đầu hơi cúi, giọng nói trong mà lạnh nhạt:
- Xin chào. Tôi là Hạ Lạc Thuần.
Bạn học dưới lớp im lặng, nhìn cậu dường như chờ Hạ Lạc Thuần giới thiệu nhiều hơn nhưng Hạ Lạc Thuần nói xong tên thì đứng im một chỗ không nhúc nhích và cũng không có ý định nói thêm. Bầu không khí trong lớp sượng ngắt, thầy Lê đành cất tiếng thay cậu:
- Vì một số chuyện gia đình, Hạ Lạc Thuần phải chuyển vào lớp ta vào thời gian này. Lạc Thuần có phần trầm tính, kiệm lời, các bạn trong lớp không được thấy bạn hiền lành mà bắt nạt đâu đấy.
- Vâng. - Học sinh trên lớp đồng thanh đáp.
Thầy Lê nhìn quanh lớp, thấy được chiếc bàn trống cuối lớp trong góc. Ông nhìn dáng vẻ nhỏ gầy của Lạc Thuần, nhắm chừng muốn sắp xếp cho cậu một chỗ khác nhưng hiện tại trong lớp không có chỗ nào ổn. Ông đành nói:
- Lạc Thuần, em tạm thời ngồi ở vị trí đó. Đợi qua tháng thầy sắp chỗ lại nhé!
- Vâng. - Lạc Thuần đáp một tiếng thật khẽ, bước xuống chiếc bàn trống cuối lớp.
Thầy Lê dặn lớp thêm vài câu rồi rời đi nhường lớp cho giáo viên bộ môn.
Bạn học ngồi kế bên Lạc Thuần, tò mò khều tay cậu bắt chuyện. Lạc Thuần giật mình nép sát vào tường, đầu càng cúi thấp xuống, dán chặt vào sách giáo khoa trên bàn. Phản ứng của cậu khiến bạn học hơi tức giận, bĩu môi. Bả vai Lạc Thuần rung nhẹ, trong suốt cả tiết học không cất một lời nào. Lớp có thành viên mới, mọi người ai cũng tò mò, vài bạn học thân thiện có ý định làm quen nhưng nghe nam sinh ngồi bàn kế bên bàn Lạc Thuần kể bản thân bị cậu hất tay xua đuổi như rắn rít khi bắt chuyện lại thấy cậu ngồi một chỗ, vẻ mặt âm trầm cũng ngại ngần.
Cứ thế, ngay ngày nhập học đầu tiên, Hạ Lạc Thuần đã dựng lên bức tường ngăn cách với bạn học trong lớp.
Tiêu Thịnh Nam là lớp trưởng, đã nhận lời nhờ vả của thầy Lê, phải quan tâm và giúp cậu bạn mới Hạ Lạc Thuần hòa nhập với lớp. Giờ giải lao, anh đã nghe những lời bàn tán của bạn học về cậu, Tiêu Thịnh Nam chỉ cười trừ không bàn luận thêm.
Nhân lúc bạn học không chú ý, Tiêu Thịnh Nam liếc nhìn Hạ Lạc Thuần ngồi rũ một góc, tóc mái dài che hết nửa mặt, ẩn hiện viền kính tròn lớn. Cậu ngồi lặng thinh, tấm lưng hơi còng, đồng phục kéo kín, chỉ để lộ đôi bàn tay trắng với những ngón tay thon dài mảnh khảnh.
Tiêu Thịnh Nam đứng lên, chủ động bước tới chỗ cậu, giọng nói ôn hòa, thân thiện bắt chuyện:
- Xin chào, tôi là Tiêu Thịnh Nam, lớp trưởng của lớp.
Tiêu Thịnh Nam vươn tay. Hạ Lạc Thuần ngồi yên không động đậy, những ngón tay đặt trên trang sách co lại, không có ý đáp lại cậu.
Lần đầu tiên bị người ngó lơ như vậy, Tiêu Thịnh Nam có hơi khó chịu, không phải vì anh kiêu ngạo, quen là trung tâm của người khác mà vì anh cảm thấy bạn học mới này không lịch sự.
Tiêu Thịnh Nam rút tay lại, hắng nhẹ một tiếng nói tiếp:
- Cậu vừa mới chuyển đến, tan học tôi sẽ dẫn cậu đi nhận đồng phục và giáo trình. Trong quá trình học, có gì không hiểu, cậu có thể hỏi tôi.
Tiêu Thịnh Nam nói xong, Hạ Lạc Thuần cũng không có phản ứng gì. Anh sờ gáy, nhìn cậu một chập rồi xoay người cất bước trở về chỗ của mình.
Bạn học thấy vậy, bất bình thay anh, càng thêm bất mãn với Hạ Lạc Thuần, nói thẳng hay ám chỉ đều có, mắng cậu không biết điều rồi lại phàn nàn sao nhà trường lại phân cậu đến lớp của bọn họ.
Hạ Lạc Thuần nghe rõ mồn một những lời họ nói, cảm nhận hết sự bài xích cùng bất mãn của mọi người, người cậu khẽ cử động, rồi lại ngồi yên không nhúc nhích, đầu hơi nghiêng, đôi mắt chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời xám xịt và những nhánh cây yếu ớt, trơ trụi lá bên ngoài.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đàm Minh Viễn đang ngủ ngồi bật dậy. Cậu ta có cơ chế sinh học đặc biệt. Vào tiết là buồn ngủ, hết tiết liền tỉnh táo, tràn đầy sức sống.
Đàm Minh Viễn xách cặp, bá vai Tiêu Thịnh Nam rủ rê:
- Hôm nay tụi bên trường thể thao thách đấu, cậu có tham gia chung không?
- Tớ còn chút việc, e là phải tới muộn. – Tiêu Thịnh Nam đáp.
- Sớm hay muộn cũng được, miễn là có tớ. Hôm nay tớ nhất định phải cho bọn họ thấy ai bản lĩnh của tớ! – Đàm Minh Viễn bóp tay, hai mắt lộ chiến ý ngùn ngụt, điệu cười mạnh mẽ vang vọng khắp cả lớp học.
Tiêu Thịnh Nam day trán, đẩy người bạn đang hưng phấn ra khỏi lớp. Mỗi lần nghe điệu cười đắc ý của Minh Viễn, anh đều nhức đầu, liên tưởng đến những đấng hảo hán râu ria xồm xoàn trong những bộ phim kiếm hiệp.
Hạ Lạc Thuần chờ mọi người tan gần hết mới chậm rì rì thu dọn sách vở. Tiêu Thịnh Nam ở cửa đợi cậu bước ra, phất tay nói:
- Đi thôi.
Hạ Lạc Thuần gật nhẹ đầu, trước sau giữ khoảng cách một cách tay với cậu, hai tay nắm chặt quai cặp, đầu hơi cúi không rõ biểu cảm, Tiêu Thịnh Nam chỉ thấy đôi môi đang mím chặt của cậu. So với khí chất u ám, bóng tối vờn quanh người, Hạ Lạc Thuần có đôi môi đỏ, bóng mịn, có lẽ đó là thứ duy nhất trên người Hạ Lạc Thuần cho người khác cảm thấy có sức sống.
Trên hành lang giờ này vẫn có học sinh qua lại, có vài cán bộ lớp của lớp khác còn bận việc chưa về, đi ngang qua chào hỏi Tiêu Thịnh Nam. Có người nhìn đến Hạ Lạc Thuần đi đằng sau anh, tò mò hỏi. Tiêu Thịnh Nam đáp qua loa là “bạn học mới”, người ta hỏi thêm anh cũng không biết trả lời. Ngoài tên cậu ra, anh chẳng biết gì nữa.
Đến phòng giáo vụ, Tiêu Thịnh Nam tìm người phụ trách nói về tình huống của Hạ Lạc Thuần. Người phụ trách đưa cho anh một bộ đồng phục mới, Tiêu Thịnh Nam nói cảm ơn, đưa đồng phục cho Hạ Lạc Thuần. Lạc Thuần giơ tay cầm mép còn lại, giật về phía mình, ôm đồng phục vào người. Tiêu Thịnh Nam nhìn cậu một lúc, thấy cậu không nói gì, mặt hơi đanh lại, giọng nói nhạt đi mấy phần:
- Giờ đến thư viện.
Tiêu Thịnh Nam nhận phiếu đăng kí nhận sách giáo khoa, đưa cho Lạc Thuần ra hiệu cậu điền thông tin. Lạc Thuần kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống, những ngón tay thon ôm cán bút, mực in xuống giấy, trơn mượt vẽ ra từng nét chữ.
Tiêu Thịnh Nam đứng sau nhìn thấy nét chữ của cậu. Nét chữ mảnh, mềm mại, đẹp như chữ mẫu. Lạc Thuần cầm bút viết với tư thái thoải mái, không hề gượng ép.
Người xưa thường nói nét chữ nết người, cậu bạn này có nét chữ đẹp mà sao tính nết khó chịu vậy chứ, chẳng biết lễ nghĩa cơ bản gì cả. Tiêu Thịnh Nam gãi đầu khó hiểu.
Tiêu Thịnh Nam nhìn cậu điền đến địa chỉ thì không nhìn nữa, anh mệt mỏi đánh một cái ngáp dài, hai tay bỏ vào túi, đứng dựa tường lim dim.
Lạc Thuần viết xong gửi cho thủ thư để cô hoàn thành hồ sơ nhận sách. Xong xuôi, thủ thư gửi cho Lạc Thuần chồng sách giáo khoa và thẻ thư viện, nói sơ qua cách sử dụng cho cậu.
Chồng sách nhiều quyển, Lạc Thuần nhét bớt vào cặp, còn lại ôm trên tay. Nhìn sang Tiêu Thịnh Nam gật gù ở bên, môi cậu mấp máy, hé ra rồi khép lại, khó khăn thốt ra mấy chữ:
- Tôi xong rồi. - Lời cậu khô khan may nhờ giọng nói dễ nghe nên êm tai.
Tiêu Thịnh Nam bừng tỉnh, ậm ừ gật đầu nói thêm:
- Vậy chúng ta về thôi.
Đến cổng trường, hai người rẽ hai hướng. Tiêu Thịnh Nam nhìn theo bóng lưng Hạ Lạc Thuần lủi nhanh ra bến xe bus, thầm nghĩ người nay ở trong trường lù khù chậm chạp, ra về lại chạy nhanh như thế, có vẻ không thích trường học lắm. Học sinh sợ trường học Tiêu Thịnh Nam đã thấy, phần lớn bọn họ là ham vui, lười nhác, riêng Hạ Lạc Thuần, Tiêu Thịnh Nam cảm giác cậu thật sự bài xích trường học.
Điện thoại trong túi rung lên. Đàm Minh Viễn gửi tin nhắn hối thúc. Tiêu Thịnh Nam thôi nghĩ về chuyện của Hạ Lạc Thuần. Hạ Lạc Thuần yêu hay ghét trường học không phải chuyện anh quản được. Hôm nay anh đã làm xong trách nhiệm của mình, tương lai Hạ Lạc Thuần ở trường sinh hoạt như thế nào, phần nhiều phụ thuộc vào tính cách của cậu.
Nhà của Hạ Lạc Thuần là một căn hộ nhỏ thuộc một tòa chung cư cũ ở khu vực tương đối vắng vẻ. Cậu tra chìa khóa, mở cửa vào nhà, không gian nhỏ quen thuộc, đặt xuống chiếc cặp nặng nề trên người.
Hạ Lạc Thuần vào nhà chừng hai phút, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động, cậu giật mình quay đầu lại, bàn tay siết chặt đống sách trong lòng.
- Con về rồi ạ. Hôm nay ở trường thế nào?
Phát hiện là mẹ mình, người phụ nữ hiền hòa với giọng nói dịu dàng, hiền từ, Hạ Lạc Thuần buông xuống căng thẳng, nhỏ giọng đáp:
- Ổn ạ.
- Tốt quá. Tư thục Minh Thần là ngôi trường có chất lượng dạy học tốt, học sinh thân thiện... nếu con thích ứng được sẽ sớm theo kịp được bạn học thôi.
Mẹ Lạc Thuần nói lời động viên con trai bé bỏng, song lời nói ẩn chứa sự lo lắng, không an lòng. Thấy cậu mới về chưa cất cặp và sách, bà giơ giỏ đồ lên, nói với giọng hóm hỉnh:
- Con cất đồ rồi rửa mặt nghỉ ngơi. Hôm nay mẹ mua được cá tươi, làm một bàn tiệc chúc mừng con đi học trở lại!
Trong tiếng nói chuyện lan man của mẹ, Hạ Lạc Thuần trở vào phòng mình, cất cặp sách, sắp xếp sách mới lên kệ rồi đem bộ đồng phục mới đi giặt.
Nhìn bản thân mình trong gương nhà vệ sinh, môi Hạ Lạc Thuần mím chặt, nhớ lại những lời bình luận của bạn học mới, khẽ lẩm bẩm:
- Xấu xí... thật tốt...
Thoáng chốc, Hạ Lạc Thuần đã chuyển đến trường mới một tuần. Trong một tuần này, cậu vẫn thui thủi một mình, không kết giao được người bạn mới nào. Sự trầm lặng, u ám và xa cách của cậu đã trở thành ấn tượng duy nhất của bạn học trong lớp về Hạ Lạc Thuần. Ai lại muốn kết bạn với người như vậy chứ? Huống hồ cậu còn chẳng thèm đáp lời người ta.
Bạn học ngó lơ, thầy cô giáo không chú ý đến khiến Hạ Lạc Thuần thấy nhẹ nhõm dần buông lõng chính mình, trở thành một bóng ma của lớp.
Người duy nhất trong lớp còn để ý đến cậu, ngoài thầy Lê, là lớp trưởng Tiêu Thịnh Nam. Đầu mỗi buổi học, anh chịu trách nhiệm kiểm tra số lượng vở bài tập các môn nộp lên, lần nào cũng thiếu vở bài tập của Hạ Lạc Thuần. Không phải cậu không nộp mà là bị người thu tập bỏ quên mất.
Những lúc ấy, Tiêu Thịnh Nam đều đích thân xuống chỗ cậu lấy tập, lâu dần thành quen, trước khi đếm số lượng vở bài tập nộp lên đều ghé bàn cậu hỏi.
Với thành tích học tập của mình, Tiêu Thịnh Nam thỉnh thoảng phụ giáo viên chấm vở bài tập. Bài tập giáo viên cho về nhà đều là bài tập nâng cao, tuy lớp anh là lớp có thành tích học tập bình quân cao nhất trường nhưng số người có thể làm hoàn chỉnh tất cả số bài tập được giao về đếm trên đầu ngón tay.
Và không ngờ, Hạ Lạc Thuần nằm trong số đó.
Chữ viết đẹp, trình bày rõ ràng, logic, vở ghi sạch sẽ... những ưu điểm ấy làm anh không thể không chú ý đến bạn học mới này.
Nếu Hạ Lạc Thuần thân thiện hơn, cậu đã sớm hòa nhập vào lớp và được bạn học yêu quý.
Không ít lần Tiêu Thịnh Nam nghĩ như vậy. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ thoáng qua rồi tan biến nhanh chóng. Suy cho cùng, Tiêu Thịnh Nam không thích loại người như Hạ Lạc Thuần nhất, loại người khiến người khác chán ghét.
Thời gian sau đó, Tiêu Thịnh Nam ít khi đến lớp, Hạ Lạc Thuần nghe bạn học trong lớp đồn thổi anh đang tham gia một cuộc thi dương cầm, tất cả bọn họ đều chắc mẩm Tiêu Thịnh Nam sẽ giành giải cao vì anh là hoàng tử hoàn mĩ vô khuyết, không gì không làm được. Bọn họ còn lén lút trong giờ học xem buổi tường thuật trực tiếp về buổi thi của Tiêu Thịnh Nam. Nữ sinh trong lớp vừa xem vừa lặng thầm hú hét, khen ngợi Tiêu Thịnh Nam bằng những ngôn từ hoa mĩ nhất. Hành động lén lút của bọn họ sao qua mắt được giáo viên song vì liên quan đến Tiêu Thịnh Nam bọn họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ khi nào ồn ào qua mới nhắc một tiếng.
Và đúng như họ nghĩ, Tiêu Thịnh Nam giành được giải nhất. Hôm anh trở về lớp, bạn học xúm lại chúc mừng, tặng quà rất nhiều, giáo viên trong tiết cũng cất tiếng khen ngợi anh. Sắp tới có cuộc thi Olympic, Tiêu Thịnh Nam là một trong những học sinh trọng điểm họ nhắm tới và rất mực tin tưởng anh sẽ đem lại vinh quang cho trường.
Giữa bầu không khí nhộn nhịp, rạo rực ấy, Hạ Lạc Thuần vẫn u ám ngồi một góc, những ngón tay sạch sẽ đặt trên mép vở, giữ một thế giới riêng nhỏ bé.
Hay tin tối nay ba mẹ sẽ về, Tiêu Thịnh Nam từ chối lời rủ rê của Đàm Minh VIễn, anh muốn đem thành tích này nói cho ba mẹ biết.
Biệt thự Tiêu gia nằm ở ngoại ô, được xây theo phong cách Châu Âu cổ, vừa bề thế vừa sang trọng, tách biệt đồ thị ồn ào. Tiêu Thịnh Nam cố giữ nét mặt bình thản, hai bàn tay đặt trên đầu gối, ngón tay trỏ gõ nhẹ trên đầu gối suốt cả quãng đường về.
Chiếc xe đưa đón anh lái qua cổng trắng cao lớn, chạy giữa hai hàng cây tùng thẳng tắp, tới thẳng cửa chính biệt thự thì dừng lại. Không chờ tài xế báo đã tới nơi, tay Tiêu Thịnh Nam đặt trên tay vịnh cửa xe tự lúc nào, xe vừa đậu, anh liền mở cửa xe xách cặp chạy vào nhà. Chưa tới cửa, anh đã nghe tiếng ba mẹ mình cãi nhau, giọng mẹ anh the thé, bà ném một chiếc ly xuống đất.
- Tiêu Chấn Nam, chuyện của tôi chưa đến lượt ông quản? Ông lấy tư cách gì chỉ trích tôi? Đừng quên, không có tôi, Tiêu gia các người không có được như ngày hôm nay đâu!
Mắng xong, bà hất tóc, sau đó ưu nhã xách túi xách, đi lướt qua anh, ra hiệu với tài xế riêng, ngồi lên xe rời đi. Tiêu Thịnh Nam chỉ kịp gọi một tiếng "mẹ" cũng chẳng biết liệu bà có nghe thấy không.
Ba anh hậm hực ngồi trên ghế trong phòng khách. Ông chỉn trang lại trang phục, vừa cãi nhau voi81 mẹ anh xong, thấy anh, ông lộ vẻ mặt khó chịu, giọng điệu lạnh lùng hỏi:
- Về rồi đấy à? Thành tích học tập thế nào?
- Vẫn như cũ ạ. – Tiêu Thịnh Nam đáp.
- Tốt nhất là vậy. Ra ngoài nhớ cẩn trọng, đừng có học mẹ mày làm mất mặt Tiêu gia. Tiêu gia không cần một tên phế vật!
- Ba, con…
Tiêu Thịnh Nam chưa kịp nói, ba anh đã bỏ đi. Ông vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, không nhìn đến đứa con ruột là anh thêm một giây phút nào.
Cả người Tiêu Thịnh Nam như vừa bị dội một xô nước lạnh, anh cúi đầu, che giấu sự chật vật trên khuôn mặt, ngẩng đầu lên, anh trở về là thiếu gia Tiêu gia nho nhã bất phàm.
- Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong. – Quản gia tiến lên nói với anh.
- Bác chờ cháu lên tắm đã.
Tiêu Thịnh Nam mỉm cười nhẹ, sau đấy xách cặp lên tầng. Bác quản gia nhìn bóng lưng tưởng thong dong thật chất như đang chạy trốn của anh, thở dài thương tiếc.
Dùng xong bữa tối, Tiêu Thịnh Nam ngồi trong phòng khách xem ti vi trong chốc lát. Biệt thự to lớn, đẹp đẽ lại khiến Tiêu Thịnh Nam thấy trống vắng đến sợ hãi. Hôm nay, ba mẹ anh lại không trở về rồi. Anh đè nén khó chịu trong lòng, nói với quản gia:
- Cháu đi ngủ sớm, mọi người cũng nghỉ ngơi đi.
- Vâng. Chúc cậu ngủ ngon. - Quản gia cung kính nói.
Tiêu Thịnh Nam trở về phòng, đóng cửa lại, đứng dựa người vào cửa trong chốc lát, nhắm hờ mắt, sau đấy hai mắt mở sáng bừng, anh tiến lên mở tủ quần áo, cởi xuống bộ đồ ngủ, thay vào bộ quần áo vừa lấy ra.
Thay xong, Tiêu Thịnh Nam mở cửa sổ, nhìn xuống khoảng sân trống vắng bên dưới. Trong đêm tối thanh vắng, một bóng đen lủi người rời khỏi biệt thự.
Hạ Lạc Thuần bồn chồn đứng trước cửa hàng dvd, cả khuôn mặt gần như vùi hết vào cổ áo dựng đất. Bên trong cửa hàng dvd truyền ra âm thanh nói chuyện rộn rã. Hạ Lạc Thuần liếc mắt nhìn vào trong, thấy Ôn Hạ Vũ còn đang thảo luận với ông chủ cửa hàng, xem chừng chưa thể ra ngay được.
Hạ Lạc Thuần không thích tới chốn đông người, nói đúng hơn là sợ. Ngày thường, cậu sẽ không rời khỏi nhà nửa bước nếu không phải bắt buộc. Nhưng hôm nay mẹ cậu tăng ca, bà không yên lòng khi để cậu ở nhà một mình nên nhờ Ôn Hạ Vũ chăm sóc cậu giúp. Khác với mẹ Hạ Lạc Thuần lo lắng cậu ra ngoài sẽ gặp chuyện, Ôn Hạ Vũ mong muốn cậu sẽ tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài. Hôm nay cũng vậy, anh dẫn Hạ Lạc Thuần đến một quán nhỏ dùng bữa tối, rồi dẫn cậu đến đây vì muốn mua cho cậu một số dvd âm nhạc. Không ngờ cửa hàng dvd này buổi tối đông khách, Hạ Lạc Thuần không thể bước vào, anh đành bảo cậu chịu khó đứng ngoài chờ anh chốc lát.
Hạ Lạc Thuần chà xát lòng bàn tay vào túi áo, ngẩng đầu nhìn lên, ở trung tâm điện tử đối diện, có một nhóm thiếu niên chạc tuổi cậu đi ra, ở giữa có một người mặc áo hoodie đen, chùm kín đầu, bị những người bên cạnh xô đẩy. Nhóm thiếu niên kéo nhau vào con hèm nhỏ bên cạnh. Hạ Lạc Thuần mơ hồ nhìn thấy bên trong xảy ra xô xát. Hạ Lạc Thuần đoán ra thiếu niên mặc hoodie đen kìa đang xảy ra chuyện, cậu há miệng, muốn nhờ người nào đó tới đấy giúp nhưng rồi không đủ dũng khí bắt chuyện, chỉ có thể trân mắt nhìn vào hẻm sâu u tối.
Chừng mười phút sau, từ trong hẻm nhỏ, một bóng người bước ra, người đó vừa đi vừa quẹt miệng.
Thiếu niên vừa ngẩng đầu lên, Hạ Lạc Thuần liền nhận ra gương mặt bạn học mới quen thuộc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play