10 năm trước
“Nè Phong Thần! Anh cẩn thận đó, coi chừng ngã là em không đỡ nổi đâu!”
Bên trong tán cây lớn, từng chiếc lá xanh đang bao bọc lấy hai cô cậu nhóc. Cô bé đứng dưới gốc cây già, tay vịn lên thân cây xù xì ngước đôi mắt trong veo, to tròn nhìn lên cậu nhóc trèo trên cành cây. Cậu đang vướn người để giúp một chú chim non yếu ớt còn chưa mở mắt lúc nãy đã bị rơi khỏi tổ về nhà.
Vừa trả chim con về tổ xong, cậu nhanh chóng trèo từ thân cây xuống chỗ cô bé, phủi sạch những lớp vỏ cây khô bị tróc ra trên người rồi nhoẻ miệng cười nhìn cô.
“Hoàn thành nhiệm vụ đưa chim nhỏ về tổ rồi nhé.” - anh vừa cười vừa nói
“Hừ, tuy làm việc tốt nhưng nó cũng nguy hiểm quá đấy. Lỡ như anh ngã xuống thì sao? Trên đó cao quá!” - cô bé phồng đôi má hồng hào của mình, giọng khiển trách anh.
Anh chỉ xoa xoa đầu cô, véo đôi má nhỏ rồi cài lên mái tóc xoăn một bông hoa mà khi nãy tiện tay hái trên cây. Khuôn mặt cô giờ trông như một thiên thần nhỏ. Anh dắt tay cô ra khỏi vòm cây đó, những tia nắng vàng nhạt dịu dàng chiếu trên mặt hai cô cậu thiếu niên thuần khiết ấy thật đẹp đẽ và lấp lánh, không khí lúc này ấm áp hệt như nụ cười của Phong Thần khi tay trong tay với Yên Trì đi trên đồng cỏ xanh mướt. Cô cũng bất giác cười thật tươi, chạy để cố theo kịp bước chân dài của anh.
“Nè Phong Thần, đi từ từ thôi! Đợi em với!” - Yên Trì thở mạnh, bước chân anh ngày càng nhanh khiến cô không tài nào the kịp.
“Đã bảo là đi chậm thôi mà!” - thấy anh không dừng cô lại hét lên.
“Cái tên Dạ Phong Thần trời đánh nhà anh đứng lại! Ui da!” - vừa nói xong anh liền đứng lại làm Yên Trì tông thẳng vào cơ thể anh.
“Sao vừa nói đứng lại thì liền đứng lại hả?”
“Thì em bảo anh đứng lại mà?”
“Ơ thì...” - cô định lên tiếng cãi lại thì cảm thấy bản thân là người sai nên thôi không nói nữa.
“Đến rồi, Tiểu Trì, nhìn đi!”
Anh chỉ tay vào thung lũng phía trước mắt. Bầu trời ở trên xanh thẳm, có mấy tảng mây trắng trôi bồng bềnh như đàn cá không lồ được ai đem thả lên trời cao, chốc chốc lại có mấy con yến lượn lờ ở đó. Nhìn xuống dưới là cánh đồng cỏ mây hồng nhạt, rộng lớn, cứ nhìn theo từng ngọn cỏ đến xa tít tận chân trời vẫn không dừng, giữa biển cỏ mây lại có những bông hoa dại điểm xuyết, khung cảnh trước mắt hai cô cậu thiếu niên lúc này rộng lớn và tráng lệ đến chừng nào.
Yên Trì nâng hai tay, để nó trước đôi mắt, cô bé trông như đang giữ cả thế giới này vào lòng bàn tay nhỏ. Thế giới trong mắt trẻ con dù rộng lớn là thế nhưng nó lại ngây thơ và yên bình, không có thù hận, ganh ghét, trả thù, vì vậy chính chúng có thể tự ôm lấy thế giới của riêng mình, chúng có thể tự tin dang tay chào cả thế giới, muốn cho cả thế giới biết hy vọng và ý chí của chúng mạnh mẽ thế nào.
Yên Trì quay sang Dạ Phong Thần, cô bé nhìn anh, khuôn mặt điển trai đang có những tia nắng ánh lên. Đôi mắt anh trong phút chốc bỗng sáng như sao trời, đôi môi cong nhẹ, nụ cười ấm áp, nó đã được chính con tim của Yên Trì chụp lại, lưu vào trong trí nhớ, có lẽ mãi mãi cô vẫn không thể nào quên được. Chỉ tiếc...
Một buổi chiều, hoàng hôn đỏ rực hạ xuống, trong căn nhà gỗ nâu sẫm, hai cô cậu nhóc lại cùng chơi với nhau. Họ cười đùa, vẽ lên bức tường những hình ảnh xinh xắn làm cho không khí trời chập choạng cũng dịu dàng đi.
“Tiểu Trì à!” - Phong Thần cất giọng ôn nhu, nói.
“Hả?”
“Vẽ nãy giờ chán rồi...hay chúng ta chơi trò khác đi?”
“Trò gì cơ? Anh nói nghe xem, em hào hứng lắm rồi nè!!” - đôi mắt cô dường như phát sáng, môi nhỏ cười rạng rỡ.
“Em ở trong này, úp mặt vào tường chỗ kia. Anh đi trốn, em đếm đến 100 rồi đi tìm anh. Được chứ?”
“Xì, là trò trốn tìm của bọn nhóc ngoài kia thường chơi, có gì đặc biệt đâu!” - cô nhóc tỏ vẻ thất vọng, bĩu môi với Phong Thần.
“Thế có chơi không” - anh kéo sát mặt lại, nhìn cô với ánh mắt biết cười.
“Hừ! Chơi!”
“Được, thế em lại chỗ kia úp mặt vào đi.” - anh chỉ chỉ cây cột gỗ sừng sững giữa căn nhà.
“Oke! Trốn cho kĩ vô đó, em đếm nhanh lắm!” - Yên Trì cao giọng.
“Được!”
Rồi cả hai chia ra, Yên Trì úp mặt vào cột gỗ, mắt nhắm tịt. Đôi môi đào nhỏ nhắn đọc lớn các con số, má hồng không ngừng nhấp nhô.
Bên này Phong Thần chạy ra ngoài đồng cỏ. Đi rất xa khỏi căn nhà. Rồi anh đến một vùng trũng giữa hai ngọn đồi, lấy lên từ thảm cỏ xanh mướt một bó hoa to đầy màu sắc. Nào hoa là hoa, tất cả được bày trí ngẫu nhiên nhưng lại vô cùng đẹp mắt. Nhìn bó hoa to, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến dịu dàng hơn bao giờ hết. Cũng tựa như ánh mắt khi anh nhìn cô, ánh mắt đong đầy tình cảm, tâm tư thiếu niên mười bốn tuổi.
Vốn dĩ hôm nay là ngày sinh nhật của cô, thế mà người nào đó lại quên luôn sinh nhật của bản thân mình. Cả ngày cứ ngu ngu ngơ ngơ tặng anh cái này tặng anh cái kia, chẳng nhớ ra đáng lẽ anh phải tặng quà cho cô.
Vì thế nên anh muốn dùng đoá hoa ngày hôm nay, một là muốn nhắc cho cô nhớ, hai là... muốn nói ra điều gì đó mà thiếu niên này đã cất giữ từ lâu.
Cầm đoá hoa trên tay, anh cứ hít hết hơi này đến hơi khác, vừa hồi hộp vừa vui mừng. Lòng thầm nghĩ dáng vẻ của cô khi nhận được. Là gì nhỉ? Vui? Bất ngờ? Hoảng hốt? Hay là bực dọc? Cô bé này tính khí thất thường, đôi khi lại quái quái khiên người ta không đỡ kịp. Nhưng anh vẫn muốn thử, dù sao đi nữa, anh cũng không phải kẻ hèn nhát.
Được rồi! Đi thôi!
\~\~\~
Vài phút trước
Căn nhà gỗ sẫm vang lên tiếng đếm không ngừng. Cô gái nhỏ thốt lên ‘xong’. Rồi quay người lại, dò dò xung quanh căn phòng.
“Phong Thần ơi! Em đếm xong rồi nè! Để xem bổn tiểu thư có tìm thấy nhà ngươi không hihi!”
Từng bước chân lộc cộc vào sàn gỗ, Yên Trì đi rảo rảo xung quanh căn phòng. Lục soát tất cả ngóc ngách vẫn chẳng thấy anh đâu. Cô bé liền tự hỏi
//Quái lạ? Sao chẳng thấy anh ấy đâu nhỉ?//
“Phong Thần à? Anh trốn đâu rồi? Phong Th-”
Rầm! Chưa kịp nói xong. Bỗng từ sau lưng cô vang lên tiếng đổ vỡ. Rồi sau đó là một mùi khét nồng nặc bốc lên. Tiếng va chạm hồi nãy là cái thanh xà trên nóc rơi xuống, chặn ngay cửa ra vào.
“Phong...Phong Thần...giỡn...giỡn như này không vui đâu! Anh..anh đâu rồi?” - Yên Trì bắt đầu hoảng loạn. Chân như nhũn ra, giật lùi về phía sau, đôi đồng tử mở to quan sát.
Rồi sau đó, làn khói xám dần dày đặc hơn, ôm trọn cả căn phòng gỗ sẫm.
Ho lên mấy tiếng, Yên Trì bị làn khói làm cho choáng váng. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Rầm rầm, lại thêm những thanh gỗ rớt xuống. Yên Trì lúc này đã xác định rằng đây không còn là một trò đùa của Phong Thần nữa. Nhìn lên trên chỗ mấy thanh xà rơi xuống. Mắt mở toang ra. Cháy rồi!
Bước đến bên cửa chính bị chặn, Yên Trì ra sức nhấc thanh xà gỗ ra. Nhưng sức lực của một cô bé mười tuổi lại chẳng thể làm đống gỗ kia di chuyển.
“Phong Thần! Phong Thần! Anh đâu rồi?!! Cứu em với! Hức...! Phong Thần!” - kêu gào trong vô vọng, sống mũi cô bắt đầu cay cay. Đôi mắt tuyệt vọng, môi nhỏ lại càng bặm chặt. Bàn tay nhỏ vừa đập vừa kéo cánh cửa, mắt nhoà lệ.
Trần nhà gỗ bắt đầu rơi xuống, cả không gian nóng rực như lò thiêu, đốt cháy không khí.
“Hức...hức! Phong Thần! Phong Thần anh có ở đó không?! Phong Thần cứu em với! Dạ Phong Thần anh đâu rồi...hức!” - giọt nước mắt đầu tiên lăn dài trên gò má, Yên Trì quệt đi, chạy đến cửa sổ cũng đang bị chặn.
“Xin mày mà, mở ra đi! Phong Thần...anh đâu rồi?” - cô gái dằn cánh cửa, mếu máo nhưng không ngừng níu kéo lấy hy vọng cuối cùng.
Rắc rắc, từ trên cao, một mảng trần nhà bị lửa thiêu mà tách ra khỏi mái. Nó rơi xuống, rơi xuống như kéo đi bao hy vọng cuối cùng của cô gái nhỏ. Giữa không trung đầy tiếng nức nở của Yên Trì bỗng vang lên một tiếng động lớn.
Bộp! Miếng gỗ rơi vào cơ thể nhỏ bé, đè chặt nó dưới mình. Mắt Yên Trì đột nhiên đen ngòm, chút ý thức cuối cùng lại là hình bóng anh đang cầm tay cô đi trên thảo nguyên xanh thẳm cũng dần phai nhạt đi. Măt ngấn lệ, giọt nước từ con ngươi u tối chảy xuống, ngấm vào sàn nhà đầy bụi, tro và nóng nảy.
“Dạ Phong Thần...” - thốt lên ba chữ, đôi môi khô khốc cũng khép lại.
Yên Trì ngất lịm đi.
Dạ Phong Thần đằng này đang đi lại gần ngôi nhà. Nhìn trên mảng trời xanh là một làn khói xám mịt mù. Lòng anh nhói một cái, mày cau chặt lại...không ổn rồi!
Dùng tốc độ nhanh nhất, anh phóng về phía ngôi nhà cháy đỏ rực như bông hoa hồng đỏ tươi. Không ngừng tự nhủ cô không sao.
“Yên Trì, em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì... Yên Trì, em đợi anh!”
Tới nơi, nhìn căn nhà đã cháy gần một nửa, Phong Thần cắn răng ken két. Lao vào cánh cửa hết đấm rồi đá. Tay anh để trần đập vào cửa gỗ liền rướm máu ra da thịt. Miệng gào lên
“Yên Trì! Em không sao chứ? Yên Trì?! Trả lời anh! Yên Trì?! Nguỵ Yên Trì em trả lời anh!”
Bốp! Bỗng anh nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ sau đầu mình. Đã có anh đánh anh! Rồi cũng như cô, ý thức Phong Thần dần nhạt lại, chìm vào một màn đêm đen tối. Anh...cũng khóc rồi.
Lúc này tiếng gào thét không còn nữa, chỉ động lại trên vùng thảo nguyên xanh là tiếng lách tách của ngọn lửa cháy rực. Khung cảnh trông cực kì tang thương.
“Phu nhân...”
“Đưa về nhà, còn chỗ này...cứ dựa vào vận may của nó đi!”
Ngày hôm đó, cũng như bao buổi hoàng hôn bình thường trên Trái Đất. Ánh mặt trời đẹp đẽ sau cùng cũng bị tầng trời xanh đen nhấn chìm. Tia sáng cuối cùng biến mất sau chân trời xa xăm. Nhường chỗ cho đêm đen cai trị.
10 năm sau, năm 2021
Bên chiếc đàn dương cầm, một cô gái vóc dáng thanh nhả, thon gọn và khuôn mặt xinh đẹp đang lướt nhanh những ngón tay mảnh khảnh trên đó. Từng phím đàn bấm xuống những nốt nhạc lại theo đó vang lên nhịp nhàng làm cho không khí khán phòng lúc này trầm bổng theo điệu nhạc du dương. Lên cao trào bài nhạc, mọi người dường như nín thở, người nghệ sĩ kia cúi thấp người, ghì chặt mấy phím đàn, rồi một nốt nhạc trầm được ấn xuống, tiếng của nó cứ vọng mãi không ngừng, rồi nó nhỏ dần nhỏ dần và chìm vào một khoảng im lìm. Bản nhạc kết thúc, tiếng või tay không ngừng vang lên. Nguỵ Yên Trì đóng nhẹ đàn lại, cúi người chào khán giả rồi được người dắt đi vào trong cánh gà.
Nguỵ Yên Trì, 20 tuổi, hiện tại là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, dáng vẻ xinh đẹp của cô cùng tài năng nghệ thuật xuất chúng đã làm Yên Trì nhanh chóng được những người trong và ngoài nước biết đến, đặt biệt là giới thượng lưu, quý tộc. Tuy đôi mắt cô không nhìn thấy được nhưng những nỗ lực suốt 10 năm qua của cô cuối cùng cũng gặt hái được những thành quả to lớn. Chỉ tiếc...Nguỵ Yên Trì cứ một mực giữ vẻ lầm lì, khó gần vì thế mà không được quản lí cũng như nhà đầu tư yêu quý. Cô cũng chẳng quan tâm bọn họ nghĩ gì, vì nay, cô thật sự không còn là cô bé vô tư của ngày trước nữa. Mười năm thôi một con người đã thay đổi đến mức không tài nào nhận ra được, không còn vui vẻ, cũng chẳng thiết tha gì cuộc sống, cô cứ trầm mặt đứng giữ hàng vạn người, mong sao để có chỗ đứng, không bị sự hỗn loạn ấy đẩy ngã rồi hất văng đi khỏi nơi eo hẹp này.
\~\~\~
Ở sân bay, dòng người tấp nập xô đẩy nhau, chật kín cả sảnh đường. Các phóng viên thi nhau chụp ảnh, hướng micro về phía người con trai đang bước ra từ cổng an ninh, moeengj hỏi liên tục. Anh mặt trên người một bộ vest đen lịch lãm, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô nâu. Phải, anh là Dạ Phong Thần, con người tượng trưng cho 2 từ ‘hoàn hảo’. Chỉ cần là người sống trên thế giới này, không ai là không biết đến anh, dù là bọn trẻ chỉ mới bốn năm tuổi hay những người già đã về hưu, bọn họ đều đã từng nghe qua ba chữ ‘Dạ Phong Thần’.
Dạ Phong Thần mặt lạnh băng, không quan tâm đến đám phóng viên cùng người hâm mộ đang cố chen nhau để được chụp ảnh. Anh chỉ nhìn chằm chằm xấp giấy tờ trên tay, cẩn thận đọc đi đọc lại mấy dòng chữ mực đen.
“Tôi đã bảo là hạ cánh ở biệt thự rồi, sao cậu còn không nghe. Cậu không thấy biểu cảm chán ghét của Dạ tổng với đám người kia à?”
Thư ký của Dạ Phong Thần nói khẽ với phi công riêng. Vừa nói thư ký vưa đưa mắt về phía Dạ Phong Thần nhìn khuôn mặt của anh.
‘Gần vua như gần hổ’ - Bất cứ lời nói cũng như hành động nhỏ nào của họ trước mắt anh đều phải cẩn trọng, chỉ cần một hành động sai lầm, đối với họ đều sẽ trở thành tai hoạ. Đó cũng là vì tính cách độc đoán, nghiêm khắc và yêu thích sự hoàn hảo của anh mà thành.
Mục đích lần này về nước của Dạ Phong Thần không phải là vì công việc mà là vì anh nghe được tin rằng ‘người anh yêu năm đó’ vẫn chưa chết. Dù chỉ là tin tức nhỏ bé nhưng anh vẫn hy vọng nó là sự thật, người anh yêu vẫn còn sống. Bao năm qua vì để tìm kiếm tin tức về cô mà anh đã lục soát tất cả mọi nơi, cho người đi nghe ngóng, tìm kiếm nhưng tất cả vẫn vô vọng. Khi anh tưởng cô thật sự đã chết thì lại có được tin tức này. Dạ Phong Thần liền về nước làm cho tất cả mọi người đều thắc mắc, tự hỏi tại sao. Cũng phải thôi, giờ anh đã là tổng giám đốc tập đoàn N.T, tập đoàn lớn và có doanh thu đứng đầu thế giới, chưa kể việc nhan sắc vượt trội, những ngôi sao điện ảnh cũng chẳng thể so bì được với anh, việc anh đột ngột về nước là việc mọi người không thể ngờ vì anh chẳng phải đang phát triển rất tốt bên Mỹ sao. Họ chỉ không biết một điều rằng, tuy được coi là hoàn hảo nhưng trái tim anh trước giờ vẫn luôn nhung nhớ mãi về một người con gái, nó trống rỗng, không có tình yêu, bản thân chính anh cũng luôn dằn vặt mình về chuyện 10 năm trước.
Phong Thần bỏ lại đám người vẫn đang ồn ào phía sau, anh trực tiếp vào thẳng chiếc xe của mình rồi phóng nhanh đi. Trên xe, anh ngồi im lặng được một hồi lâu thì người tài xế mới lên tiếng hỏi.
“Giờ chúng ta đi đâu thưa Dạ tổng?”
“Biệt thự của tôi, kêu người tìm tất cả tài liệu về nhạc sĩ dương cầm tên Nguỵ Yên Trì đó. Tôi muốn khi đến nơi phải có thông tin.”
Anh vừa cất tiếng nói, tài xế lập tức gọi cho bộ phận thông tin của N.T, không dám chậm trễ một giây. Bầu không khí trong xe lại một lần nữa trở nên yên tĩnh. Dạ Phong Thần ngồi nhìn ra đường phố, mắt anh hiện lên một vẻ đau thương, trống vắng. Rồi cứ thế, những chuyện năm xưa một lần nữa ùa về.
\~\~\~
10 năm trước
Buổi tối, trời là một mảng đen tuyền bao phủ khoảng không. Mặt trăng lấp ló sau mấy tảng mây trời xanh đậm, cứ nhìn kĩ sẽ thấy mấy ngôi sao nhỏ ánh lên màu vàng nhạt. Trên nóc nhà gỗ, Yên Trì nằm ngửa ra, nhìn bầu trời to lớn với đôi mắt sáng cứ như là những vì sao kia. Cô bé chỉ tay lên vì sao sáng nhất trong bầu trời rồi quay sang hỏi Dạ Phong Thần.
“Em nghe nói, khi chết đi, con người sẽ biến thành những vì sao trên bầu trời. Vậy anh có nghĩ mẹ em là ngôi sao kia không? Có thể là bà ấy đang cười với em đấy!”
“Ừm, có thể là bà ấy.”
Giọng anh trầm ấm đáp lại lời cô. Yên Trì cười rạng rỡ như một bông hoa xinh đẹp với vì sao đó rồi đưa cả hai tay lên vẫy chào. Nhìn thấy bộ dạng đó, anh không nhịn được mà phì cười rồi đưa tay lên xoa chiếc đầu nhỏ.
Bỗng nhiên, một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, nó loé lên rồi tắt đi nhanh chóng.
“Ah! Sao băng kìa, anh thấy không. Mau ước nguyện đi. Nó sẽ thành sự thật đó!”
Vừa dứt lời, cô nhắm chặt đôi mắt, hay bàn tay đan vào nhau rồi thầm ước nguyện. Anh thấy cô hào hứng vậy cũng bất giác làm theo.
“Em ước gì thế?”
“Anh hỏi làm gì? Anh biết rồi thì nó sẽ không linh nghiệm đâu...”
Cô ngừng một lác rồi nói tiếp.
“Nhưng mà vì anh là bạn thân nhất của em, em sẽ nể tình cảm bạn bè bấy lâu nay mà nói cho anh vậy. Em muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Lúc đó em sẽ cho anh ngồi hàng ghế đầu nghe em biểu diễn.”
Cô vừa nói vừa mở to đôi mắt trong trẻo nhìn anh. Anh cười rồi gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý. Chỉ cần là cô thích, anh sẽ giúp cô làm, sẽ ủng hộ cô vô điều kiện. Không vì sao cả, chỉ vì anh yêu cô mà thôi.
\~\~\~
Dứt đoạn suy nghĩ, xe của Phong Thần đã ở trước cổng biệt thự nguy nga, hoành tráng. Hai bên, nhũng người làm thuê đều đứng thẳng hàng, mặc động phục chỉnh tề ngay ngắn chờ anh về. Quản gia đi đến, mở cửa xe cho anh rồi mời anh bước ra.
“Mừng cậu chủ đã về”
Khương Hoàn, quản gia của Dạ Phong Thần lên tiếng sau khi mở cửa xe cho anh. Phong Thần bước ra, gật đầu một cái với quản gia rồi bước vào trong ngôi biệt thự.
Biệt thự của Dạ Phong Thần được trạm khắc tinh xảo, từng đường nét đểu được làm rất tỉ mỉ. Nó rộng lớn, các dãy hành lang cứ dài đằng đẳng. To lớn là thế nhưng ngôi biệt thự của anh đã lâu rồi không có người ở, sàn nhà lạnh lẽo, không khí cũng im ắng lạ thường, đây thật không giống chỗ để cho người đến ở.
Trời đã bắt đầu đổ mưa, từng giọt trĩu nặng rơi xuống. Anh bước vào căn phòng làm việc của mình, đồ đạc bên trong được xếp ngăn nắp, gọn gàng, cái nào cái nấy cũng có vẻ âm u của tiết trời ngày đông giá lạnh, phong làm việc của anh theo đó mà cũng trầm mặt lại. Dạ Phong Thần ngồi xuống ghế, lật xấp tài liệu được đặt trên bàn có đề tên một nghệ sĩ dương cầm tên Nguỵ Yên Trì ra. Một trang, hai trang, anh không tin được vào mắt mình, từng thông tin của người trong tập tài liệu lại trùng khớp như cô gái năm đó mà anh đã từng yêu đến khó tin. Trang cuối, hình ảnh của Nguỵ Yên Trì đập vào mắt anh, đúng vậy, là cô ấy, người anh yêu thật sự còn sống, cô ấy chưa chết! Mặt anh lộ rõ vê vui mừng, theo đó là một chút nhung nhớ. Dạ Phong Thần không chần chừ liên bật dậy, đi nhanh ra ngoài.
“Khương quản gia, chuẩn bị xe! Định vị cho tôi nghệ sĩ dương cầm Nguỵ Yên Trì đang ở đâu.”
Anh vừa nói vừa khoác lên chiếc áo măng tô rồi đi nhanh ra ngoài. Sau khi bước lên xe, chiếc xe đã phóng nhanh đi trong cơn mưa tầm tã.
\~\~\~
“Con tự về được không đó? Trời đang mưa lớn, con đừng để bản thân bị cảm lạnh.”
Giọng người đàn ông từ phía bên kia chiếc điện thoại của Yên Trì cất lên.
“Dạ được mà, cha không cần lo lắng. Con tự bắt taxi về được mà.”
Bên này chiếc điện thoại, Yên Trì đáp lại rồi cô cúp máy. Cô cầm chiếc gậy của mình, chậm chạp bước ra khỏi sảnh đường lúc này chỉ còn lại lẻ tẻ vài người. Đứng chờ mãi vẫn không bắt được một chiếc taxi, Yên Trì thở dài, vậy cô phải đi xe buýt rồi. Muốn đến trạm xe cô phải đi băng qua đường lớn, Yên Trì dầm mưa đi qua đường. Đang băng thì cô bị một chiếc xe máy vượt ẩu máng qua chiếc đầm, kéo đi. Yên Trì ngã xuống giữa đường lớn, tay chân luống cuống tìm mấy vật dụng cá nhân bị rơi.
“Chuyện gì thế?” - Dạ Phong Thần hỏi khi đang ngồi bên trong xe. Chiếc ô tô đang đi trên đường, trùng hợp lại là xe của anh thấy Yên Trì ngã giữa đường thì dừng lại.
“Hình như là có người bị ngã giữa đường rồi, để tôi xuống xem ạ.” - Tài xế nhìn đèn pha ô tô thấy bóng dáng một cô gái lờ mờ thì nói.
“Để tôi.” - Phong Thần đột nhiên có một linh cảm kỳ lạ, anh liền bước ra khỏi xe, đến dù cũng không mang theo.
“Dạ tổng ngài khoan đã...” - Tài xế chưa kịp nói, anh đã đi ra trước mũi xe.
“Ah, có người sao? Xin lỗi nhưng bạn có thể giúp tôi nhặt mấy món đồ này không? Tôi...” - Yên Trì nghe thấy tiếng bước chân thì nói lớn.
“Cuối...cuối cùng cũng tìm được em rồi!” - Phong Thần vừa nhìn thấy mặt cô liền ngẩn người ra. Giây phút ấy, thời gian bỗng dưng quay chậm lại, như cái đồng hồ thời gian, đem anh quay lại mấy năm tháng thiếu niên trước kia.
“À bạn ơi, bạn...” - Yên Trì nhẹ nhàng hỏi.
“Đứng lên trước đi, để tôi nhặt đồ cho.” - Phong Thần đỡ cô dậy, dù trong cơn mưa giá buốt, anh vẫn cảm thấy sự ấm áp chạy dọc cơ thể mình. Cởi chiếc áo măng tô ra, Phong Thần khoác lên cơ thể nhỏ bé của Yên Trì. Anh nhặt nhanh mấy món đồ, bỏ vào túi của cô rồi quay sang hỏi.
“Em đi đâu?”
“Tôi...tôi muốn đến trạm xe buýt.”
Nguỵ Yên Trì ấp úng nói. Bản thân cô cũng đang rung vì lạnh. Dạ Phong Thần nhìn cô, ánh mắt anh một phần là hạnh phúc vì đã gặp được cô, một phần là thương xót.
“Đã lỡ chuyến xe buýt rồi, nếu muốn bắt xe cũng phải hơn một tiếng nữa mới có. Trời đang mưa to, tôi chở cô về.” - Dạ Phong Thần sau một hồi mới đáp lại cô.
“Ừm nhưng tôi không quen anh...đi chung... cũng không tiện lắm.”
“Được rồi, nhưng nếu em đi xe buýt cũng nguy hiểm, trời tối rồi, tôi đi chung với em.”
“Cảm ơn nhưng...không phiền anh chứ”
“Không phiền”
Nói xong anh về xe lấy dù rồi dẫn cô đến trạm xe buýt gần đó. Đứng chờ ở trạm xe chỉ lác đác vài người, anh để cô ngồi xuống ghế còn mình thì đứng một bên. Phải một lúc lâu sau xe buýt mới đến. Suốt đoạn đường, Yên Trì không nói gì, anh cũng không, cả hai cứ im lặng, đến khi gần tới nơi cô mới hỏi.
“Anh có số điện thoại không? Áo của anh tôi sẽ đem về giặt rồi trả anh sau.”
Đây là lần đầu tiên có người lại chủ động yêu cầu giặt áo cho anh. Anh là tổng tài cơ mà, áo này không thiếu người giặt, anh cũng có thể mua một cái khác vậy mà cô lại có yêu cầu như thế. Nhưng mà, có được số điện thoại của cô cũng tốt đấy chứ.
“Vậy cô đưa điện thoại cho tôi đi, tôi trao đổi số điện thoại cho cô.”
Yên Trì đưa anh chiếc điện thoại. Điện thoại bấm số? Điện thoại của Yên Trì là loại có số nổi, dành cho những người khiếm thị. Anh trao đổi số rồi trả lại cho cô.
“Sau này cần giúp đỡ gì cứ gọi tôi, phím tắt của tôi là ‘9’.”
“Không phiền anh đến vậy đâu, dù gì chúng ta cũng không thân.”
Không thân? Chúng ta rất thân là đằng khác kìa. Mười năm trước em còn đòi gả cho anh vậy mà giờ nói chúng ta không thân? Phong Thần thật sự muốn giật vai cô để nói ra sự thật nhưng anh lại lo, lo khi biết anh là cậu bé năm đó, cô sẽ ghét bỏ anh, sẽ một lần nữa đánh mất cô. Thôi thì cứ tạm giữ bí mật vậy.
Đến nhà của Nguỵ Yên Trì, anh đưa cô xuống. Nhà của cô là một căn nhà nhỏ, mọi thứ đều được làm rất đơn giản, khác hẳn ngôi biệt thự tráng lệ của anh. Khi thấy cô bước vào nhà, anh vẫn do dự một lúc rồi mới đi. Mười năm qua, cô thật sự thay đổi rất nhiều. Từ ngoại hình đến tính cách, cô như một con người khác vậy. Từ một cô bé có chút mập mạp, mái tóc lúc nào cũng xù xì đã trở thành một cô gái dáng người thanh mảnh, mái tóc dài lượn sóng được chải chuốt gọn gàng. Tính cách lại càng khác, năm xưa cô luôn hoạt bát, nghịch ngợm bây giờ lại trở nên trầm lặng, ít nói. Chỉ là, dáng vẻ ương bướng không chịu để người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình vẫn vậy. Sau một vụ tai nạn, cô đã thay đổi quá nhiều...nhưng...anh đã gặp được cô rồi, mọi thứ thiếu hụt của cô giờ hãy để anh bù đắp. Bắt đầu từ bây giờ, anh phải theo đuổi cô thôi. Anh sẽ không đánh mất đi người con gái mình yêu một lần nào nữa đâu
“Trở về biệt thự.”
\~\~\~
[Biệt thự của Dạ Phong Thần]
“Tôi muốn Nguỵ Yên Trì làm nghệ sĩ dương cầm của riêng tôi.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play