- Đại ca\, bọn chúng vây khắp trường rồi\, chúng ta...
Một thiếu niên hớt hải chạy vào, gương mặt kia đẫm phải lớp mồ hôi mờ nhạt. Một vết sẹo nhỏ bên trán lộ ra bởi tóc mái đã ướt sũng dính chặt qua một bên mái. Thất Vũ, đàn em thân cận nhất của Hoa Dương, từng hơi thở đưa ra khỏi lồng ngực một cách khó khăn, miệng nhanh chóng thông báo.
- Mọi người theo học sinh về hết đi\, ta ở lại với bọn chúng.
Thiếu niên da trắng, mái tóc bạch kim đang ngồi suy tính việc gì đó, vẫn cố tỏ ra bình thản cầm một quả cầu sắt xoay xoay trên tay. Bất an? Lo sợ? Bây giờ giúp ích được gì sao?
Tống Hoa Dương là một nam nhân xinh đẹp. Nước da trắng, mũi cao, đôi mắt toát ra chút yêu mị hấp dẫn, quyến rũ kinh người.
- Nhưng...
- Cứ lẻn về đi\, nếu nhanh chóng kêu anh em đến thì ta còn tiếp tục với các cậu... không thì...
Hắn nói chưa hết thì đã dừng lại, miệng nhếch lên cười nhạt.
- Anh tin ở em\, tụi nó đang bên anh Hằng\, gọi anh ấy đến.
Thất Vũ tán loạn trước câu nói kia của Tống Hoa Dương. Đôi mắt kia lộ ra mấy tia sợ hãi, lo lắng cho người hắn gọi là đại ca, người anh em hắn muốn theo cả đời.
- Không được! Tên đó... hừ\, chẳng là anh em gì với ta nữa rồi.
Thất Vũ bị Hoa Dương quát vào mặt, sợ hãi theo đó mà biến mất, tâm trí có chút bình tĩnh. Hắn rất tin tưởng đại ca của mình, biết người kia có suy tính, hắn không muốn hỏi gì hơn.
- Vâng thưa đại ca\, đại ca bảo trọng!
Thất Vũ đi ra khỏi căn phòng, đến cửa có chút luyến tiếc nhìn lại phía thiếu niên vẻ ngoài hào nhoáng, sự thu hút tà mị đến giờ phút này vẫn không ngừng tỏa ra.
- Đại ca\, em nhất định sẽ đến.
- Ừm.
...
Ánh sáng đỏ vàng vương trên những đám mây ngày hôm nay không có chút nào gọi là lãng mạn, nhẹ nhàng nữa; mà là một bầu không khí quỷ dị bao quanh trường học X.
Chỉ là một đám tuổi trẻ chưa trải sự đời, nhưng chưa trải thì đã sao? Bọn chúng ngông cuồng, hiếu thắng, sức mạnh kinh người đủ để cản phá nhiều thứ. Tuổi thiếu niên nhiệt huyết sôi trào bị lãng phí vào những việc trong bóng đen xã hội này.
Tay cầm gậy sắt và roi mây đứng quanh trường. Từng nhóm học sinh qua ánh mắt thăm dò của bọn người ngoài cổng.
- Nó không ra sao? Hay nó đi đường khác rồi?
Một tên nhìn từng nhóm học sinh lần lược bị quét sạch qua một lần, ra về. Tâm trạng bên trong có chút bồn chồn.
- Không thể nào! Chỉ hắn mới đặc biệt sở hữu mái tóc bạch kim kia thôi.
- Lỡ hắn vén lên hay đeo tóc giả?
- Mày đừng suy diễn nữa\, cứ chờ đợi theo ý đại ca.
Đã sáu giờ chiều, đèn đường đã bắt đầu bật lên. Gió lạnh bắt đầu xâm chiếm bầu không khí xung quanh, càng làm không gian thêm phần quỷ dị. Đám người đứng trước cổng chợt im lặng khi cơn gió thổi qua, cảm nhận được một điều gì đó.
Phía xa, một bóng thiếu niên, tay cầm gậy sắt xuất hiện. Làn gió nhẹ thổi qua đung đưa, lá rơi xuống mái tóc bạch kim.
- Ha! Đầu chuột đến giờ mới ló ra?
''Tất nhiên là kéo dài thời gian rồi, tụi nó đến cũng tầm ba tiếng, nếu ta bước ra ngay thì chết xong, đàn em chắc gì đã tới chém chúng bây. Nếu ta ở trong trường luôn thì tốt rồi, lại bị đuổi ra''
Tống Hoa Dương nghĩ.
- Các ngươi đến chỉ để lấy cái mạng ta? Chỉ vì con nhỏ giẻ rách đó sao?
- Thì sao hả? Đụng đến đại ca thì coi như mày chết sớm.
Một tên cầm roi mây xông lên, một đám phía sau cũng theo đà tiến đến.
- Các người cũng từng là anh em của ta\, cùng nhau qua sóng gió\,... vì một con đàn bà lẳng lơ mà mất tình anh em. Được\, hôm nay ta đánh với các ngươi.
Tống Hoa Dương từng cầm đầu, từng là anh em của bọn chúng. Vì ả đàn bà lẳng lơ tên Lý Chiêu Mộng, người tình hằng đêm của tên cầm đầu kia. Một lần gặp phải ả ta, liền bị để ý bởi nhan sắc mang theo trên mặt. Không có hứng thú với loại nữ nhân thế này, huống hồ chi người phụ nữ kia là bạn chung giường của Hằng đại, tất nhiên hắn đã từ chối.
Không ngờ lòng dạ nữ nhân mưu sâu nham hiểm, báo với tên Hằng kia rằng mình bị Tống Hoa Dương cưỡng bức, còn nói với băng nhóm rằng hắn kết giao với hội Rin luôn đối đầu với bọn họ ở thành phố X này.
Tiện tì trên giường chỉ biết kêu rên, xuống dưới mới lộ ra thứ tâm can xảo quyệt. Từ đó mà xảy ra sự tình không đáng thế này. Không ngờ có một ngày... bản thân bị bán đứng một cách vô lý đến vậy.
Có khi, nếu đàn em của hắn không đến... hôm nay là ngày cuối cùng của hắn.
Mặc dù chỉ là những tên học trò ngông cuồng, nhưng ở đẳng cấp lớn hơn đều đã thấy những việc sinh tử. Bản thân một khi đã ngấm vào bóng đen của học đường thì ắt hẳn khó có đường ra.
Sớm một chọi mười, hai mươi đã có kết quả nhưng Hoa Dương vẫn cố cầm cự, chờ anh em đến tiếp.
Bang...
Tiếng va đập mạnh từ một cây gậy sắt vào đầu, máu tuôn ra. Đã có tên không biết cố tình hay vô ý đã dùng lực phan vào đầu hắn.
Gầm...gầm...
Tiếng xe mô tô vang lớn từ phía đường, bọn họ đến rồi... nhưng sao lại trễ chứ? Trễ vài giây...
- Đại ca!
Tên mặt sẹo hét lên, chạy đến phía chỗ Hoa Dương đang nằm, nước mắt nam nhi lần này lại chảy sao? Đúng, nước mắt chảy rồi.
- Đại ca\, em quyết báo thù cho đại ca. Đại ca mau tỉnh dậy\, chúng ta đến bệnh viện. Thất Vũ này mãi nhớ ơn đại ca\, sau này làm trâu làm ngựa cho đại ca...
Nhưng không ngờ, có người phía sau dùng roi mây vút tới.
Vụt.
Tống Hoa Dương không biết sức lực đâu ra xoay mình, để bản thân làm bia đỡ cho Thất Vũ.
Một vết hằn trên lưng, hắn bất tỉnh không nhận thức được nữa. Còn bất tỉnh có tỉnh lại hay bất tỉnh không bao giờ tỉnh lại, tất nhiên không biết...
Gạt thân thể đang nằm yên trên mình ra một bên, Thất Vũ tức giận như phát điên, dùng cây gậy sắt mà tay Tống Hoa Dương còn giữ trên tay, kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này.
Người anh em mà hắn coi là quan trọng nhất đang nằm im không biết rõ là đã sống hay chết, dòng máu nóng chảy xuống gương mặt tinh xảo. Đến phút cuối cùng còn ý thức vẫn cố chịu một đòn cho hắn, đại ca... người có cần hi sinh vì ta quá nhiều hay không?
Khung cảnh hỗn độn kèm theo tiếng kêu gào chói tai, trước cổng trường X hôm nay bị phủ một bầu không khí đau thương đầy quỷ dị.
Trong một giấc mơ lạ lẫm, Tống Hoa Dương đang ở dưới gốc cây đào tập luyện cùng cây kiếm gỗ, từng đường kiếm yếu ớt không hề xao động thân cây, cũng không hề tạo ra vết tích nào trên đó, như chưa từng bị hắn tấn công qua vậy. Tiếng cười khinh, chửi rủa và thị phi xung quanh. Ánh mắt hắn vẫn rực lên đầy quyết tâm nhìn gốc cây đào, cố gắng làm tổn thương nó như cách những lời cười khinh xung quanh làm tổn thương hắn vậy.
Tống Hoa Dương... hắn.. như sống một cuộc sống mới trong giấc mơ đó...
- Tên kia! Dậy mau\, chỉ là tên thiếu gia củi mục như ngươi cũng đòi ngủ quá giờ?
Tiếng gọi của một nam nhân mặt một bộ thường phục màu lục, bề ngoài chính là một tiểu quản gia.
- Ưm...
Hoa Dương chợt tỉnh giấc, cái bóng người màu xanh lục quơ quơ trước mặt hắn làm hắn ta cực kì khó chịu.
- Cái gì thế? Người là ai?
-Hả? Ngươi còn hỏi ta là ai sao? Đừng để bổn sinh động tay động chân với ngươi!
Từ đâu, không gian chợt nóng lên hừng hực. Hơi nóng làm cho Hoa Dương tỉnh táo, mặt người này chợt rõ ràng trong mắt hắn. Chẳng lẽ... đây là trong giấc mơ của hắn sao? Không thể nào!
- Lão Thất sao? Cho ta xin lỗi\, đêm hôm qua mệt mỏi quá.
- Làm mấy việc lặt vặt đã mỏi? Ngươi mau tỉnh dậy dọn dẹp hoa viên.
- Vâng.
Vị tiểu quản họ Thất quay đi, Hoa Dương mới bắt đầu sững lại...
- Đây là đâu?
Lúc hắn đáp bằng mấy lời kia tâm trí không hề có một chút tin tức nào, cứ như là phản xạ cơ thể mà thôi.
Thân thể vô cùng đau nhức, cổ họng bỏng rát như có vật gì đốt cháy bên trong, cảm giác vô cùng khó chịu. Nhìn xung quanh, đồ đạc giống như trong phim cổ đại hắn hay xem... có bức tranh như bản đồ trên tường.
- Chả lẽ... mình xuyên không sao?
Nhìn bộ đồ màu lam hắn đang mặc giống y phục cổ đại trong phim rất nhiều. Bước thêm vài bước có một tấm gương hơi mờ, màu sắc úa vàng như lá cây màu thu vậy. Nhìn kĩ càng một hồi Hoa Dương nói:
- May mắn đến cái thế giới này vẫn còn giữ vẽ ngoài này\, ít nhất không cần phải làm quen.
Nhan sắc không khác mấy lúc trước, ngũ quan đầy đủ. Mặc dù có chút khác lạ nhưng khiến hắn yên tâm hơn một chút. Phủi bụi sạch sẽ khắp người, Tống Hoa Dương bước ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành lúc sáng sớm.
Bên trong thần trí liên tục đưa đến những dữ kiện về kiếp sống này. Tâm trạng của hắn hiện giờ không bối rối như bao người mà cực kì sảng khoái, hắn biết rõ mình đã mất mạng ở nơi kia. Ông trời lần này thương tình hắn, hắn dám oán trách sao? Đành tiếp tục gợi nhớ kí ức bên trong để sử dụng vậy.
- Đứng đó làm gì hả? Đã chậm chạp rồi còn kéo thời gian! Nhanh quét hoa viên trước khi Loan nương dậy\, hôm nay ngài ấy sẽ dạo hoa viên đấy.
Nhắc đến tên Loan, Kiều Loan vợ lớn của phụ thân hắn. Từ nhỏ hắn đã bị bạc đãi bởi mụ ta, bị chà đạp, bị hành hạ. Mặc dù bản thân không trực tiếp trải qua nhưng vẫn tức giận cho thân xác này.
- Được được\, ta làm.
Hoa Dương nhanh chóng cầm cây chổi quét quét, lá của các cây đại thụ sau một đêm lại bay lung tung. Vừa quét hắn lại suy nghĩ.
''Tại sao mình có thể nhập vào thân xác này?''
Nghĩ đến đây, nhớ lại.... hoá ra tên thiếu gia củi mục, chủ thân xác này của hắn uống thuốc độc tự sát, trùng hợp hắn cũng lìa đời ở kiếp sống kia, ông trời cho hắn thêm một cơ hội, tiếp tục sống thay người này.
''Aiza, này người anh em, ngu ngốc vừa thôi, chỉ là vài thị phi thôi mà. Được rồi, cũng nhờ ngươi mà ta lại sống thêm lần nữa, ta giúp ngươi trả thù''
Mái tóc bạch kim dài bay trong gió, tính ra hắn cũng đẹp đó chứ! Mặc dù không giữ lại được nước da trắng ở thế giới cũ, chắc tên thiếu gia này ra nắng quá nhiều, không bảo dưỡng làn da. Nhưng da thịt coi như là tạm ổn, nước da bánh mật nhìn có vẻ trưởng thành hơn. Sóng mũi cao cùng bờ môi đỏ cũng coi là một mỹ nam đi.
Quét xong khuôn viên chưa được bao lâu, tiểu quản gia lại đến nhìn hắn nói:
- Đã quét vườn xong còn không mau lên núi nhặt củi? Tức chết bản Sinh!
Lại là tên Ngục Sinh hệ hỏa ban sáng nói với Hoa Dương.
- Được rồi\, mới nghỉ một lát đã hối. Ta đi là được chứ gì?
- Ngày hôm nay gan của ngươi có lớn quá không? Còn dám cả gan nói lại với bản Sinh?
Hoa Dương không bói gì đến cầm rìu và giỏ củi đi đến cổng sau hậu viện.
Lục lại trí nhớ, Hoa Dương bất lực thay cho tên thiếu gia này. Tên hắn cũng là Tống Hoa Dương, ''Tống'' đáng ra không phải họ của hắn nhưng vì gia nô không chấp thuận nên đã để hắn lấy họ mẹ.
Mẹ hắn là Tống Kiều, là một nha đầu nhỏ trong Bạch gia, được cha hắn nhìn trúng lại hạ sinh ra hắn.
Sau khi đẻ ra hắn, thân phận của Tống Kiều vẫn không khá hơn, vẫn là một nha đầu ngày ngày lau dọn ở Bạch gia. Tốt hơn một chút là có phòng riêng để nghỉ như hắn, căn phòng nhỏ xuống cấp nhưng coi như cũng tốt hơn là ngủ chung.
Cha hắn Bạch Dạ Cảnh không biết vì khổ thẹn hay mất mặt đã bế quan mười sáu năm. Còn hắn sinh ra nguyên khí quá yếu không thể tu luyện, bị mọi người khinh thường, chính danh là thiếu gia củi mục.
Ngay cả chính viện Bạch gia suốt mười bảy năm nay hắn cũng chưa từng bước chân đến. Nơi đó ngay cả một tên tiểu quản cũng đã có thể ra vào, thế coi như đứa con bên ngoài của tộc trưởng Bạch gia này coi như không bằng một tiểu quản tầm thường.
Họ Bạch này khinh thường hắn, không hề muốn có danh ''Bạch'' trong tên. Hắn chỉ chỉ có thể lấy họ mẹ, tủi nhục cuộc đời tiểu thiếu gia này đã bắt đầu từ khi sinh ra. Uống thuốc độc kia cũng vì chịu áp bức quá nhiều, chình là bị dồn đến đường cùng.
Bước từng bước chân lên ngọn núi phía sau, cây cối xung quanh xanh mát. Tâm hồn của hắn đỡ phải mệt mỏi cho tên thân xác này.
Gào...
Tiếng gầm của yêu thú vang trên núi làm Hoa Dương giật mình.
- Không thể được\, ngọn núi nhỏ này đều được Bạch gia thu lại\, không thể có yêu thú. Nếu có... có phải chết cho người không tu luyện như ta không?
Đến lúc này, Hoa Dương chỉ có nước quay đầu mà chạy. Từ đâu, một cánh tay lạnh lẽo giữ lấy hắn, cánh tay không biết có sức mạnh gì khiến cậu không dám đi tiếp. Chầm chậm quay lại, một lão già tầm khoảng hơn sáu mươi xuân, đầu tóc dài bạc phơ nhưng đôi mắt tựa chiêm tinh sáng trong.
Nói khoảng tuổi ở thế giới này cũng không dễ, người tu luyện có thể sống hàng trăm năm, thậm chí nghìn năm. Lão nhân này ai biết đã đạt tới trình độ gì? Hắn cái gì cũng không biết, tên thiếu gia khù khờ mà hắn mượn xác không biết đọc chữ, thông tin hắn biết chẳng qua là được người khác truyền miệng. May mắn một chút văn tự ở đây và ở kiếp trước không khác nhau lắm, hắn có thể tự học dần.
- Ngươi giúp ta một chuyện\, ta lập tức cho ngươi bảo vật.
Không dám nói nhiều, không phải vì ham mê bảo vật mà là vì hắn không thể chống lại lời cường giả. Hoa Dương đáp:
- Đại nhân cần gì? Tiểu nhân sẽ cố gắng.
Có thể từ chối sao? Tống Hoa Dương này vừa được sống vài canh giờ ở thế giời này, chưa ngán sống, chưa muốn kìa đời lần nữa a.
- Được\, giúp ta đem hộp gỗ này đến Sơn Nhánh ở Sơn mạch Tiêu Ấn.
- Hả? Sơn mạch Tiêu Ấn?
Hoa Dương lập tức nhớ đến cụm từ này, đây là một sơn mạch lớn ở Tinh Vân này, yêu thú khắp nơi. Thậm chí đi sâu vào có thể gặp yêu thú tứ giai, ngũ giai,... Việc này với một người tu luyện cỡ Ngục Sư hay Linh Sư là một chuyện vô cùng khó với, ngay cả ngục Quân hay Linh Quân cũng phải dè chừng.
- Xin lỗi đại nhân\, thật ra tiểu nhân không phải kẻ tu tiên.
- Nếu ngươi mang đến đó được ta sẽ giúp ngươi có thể sử dụng nguyên khí\, tu tiên
- Đại nhân\, từ nhỏ tiểu nhân đã không thể sử dụng nguyên khí.
- Nhìn qua ta biết ngươi có thực lực\, không nghe ta chỉ vài năm nữa ngươi không còn sống\, Ta rất gấp\, ngươi mau đi đi.
Vừa nói, vị đại nhân này đưa cho Hoa Dương hộp gỗ rồi lập tức bay đi.
- Có thể bay lên sao? Chẳng lẽ là... Linh Quân? Chỉ Linh Quân mới có thẻ bay lên.
Hoang mang đến vị đại nhân này, Hoa Dương nuốt một ngụm nước bọt, than thầm khi đụng đến một đại nhân vật, nếu là Linh Quân thì đại nhân vật này hắn không dám không nghe lời.
Không còn hơi sức gì, hắn lại vát một ít củi về Bạch gia. Trời hôm nay u ám và quỷ dị như chiều ngày hắn lìa đời ở thế giới bên kia.
- Sao lại chẳng có gì thế? Một ít củi vụn này ngươi định dùng để chơi sao?
Tên tiểu quản lại một lần nữa lên giọng với Hoa Dương.
- Có tiếng yêu thú gầm\, ta sợ quá bỏ về.
- Nực cười\, ngọn núi nhỏ đó đều đã được Bạch Gia ta kiểm soát\, không thể nà có yêu thú.
- Ngươi không tin thì ta đành chịu.
- Ngươi còn dám hỗn láo.
Một quyền mang hơi nóng của tên tiểu quản bay đến, Hoa Dương không phản ứng kịp thời bị quyền hỏa khí này dập tới bị bay ra xa. Mọi người đang làm việc ở hậu viện nghe tiếng đập mạnh và áp chế của Hỏa hệ thì chạy tới. Hoa Dương cố gắng gượng dậy với cái ngực muốn tiêu tán do hơi nóng bỏng rát.
- Sao ngươi mạnh tay thế? Lỡ đâu hắn chết.
Một nô tì chạy đến nói.
- Ha\~ hắn chết thì đã sao? Sống cũng không có ích lợi gì. Ngay cả đốn củi cũng lười biếng.
- Con...
Tiếng thất thanh của một người phụ nữ vọng đến, đó là Tống Kiều. Tay của bà vẫn còn ướt nhẹp do đang giặt giũ. Nhanh chóng chạy đến chỗ Hoa Dương ôm lấy.
- Tiểu nhân xin tiểu quản đại nhân\, đừng đánh nó nữa.
Nước mắt Tống Kiều chảy ròng ròng trên gương mặt bà, ánh mắt nhìn đứa con trong tay đầy thương xót.
- Ta cũng không định làm dơ tay bổn sinh\, mau chóng đưa hắn vào phòng dạy dỗ cho thật tốt.
- Vâng thưa tiểu quản đại nhân.
Tống Kiều luống cuống sợ hãi, tay đỡ lấy Tống Hoa Dương ôm vào trong lòng ngực. Nước mắt kia đang chảy sao? Đối với nữ nhân này, thứ quan trọng nhất chính là con trai duy nhất của bà. Mất đi tiểu tử đáng thương này, không biết quãng đời còn lại người phải sống sao.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play