Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Quên Anh Là Điều Không Thể

Gặp, và rồi yêu anh

Nhu Tử hai tay run run ôm lấy thân thể trần trụi của mình
Cậu đang chờ đợi để được mang ra đấu giá
Nhớ lại vài ngày trước, trời nắng đẹp gió nhẹ cả nhà cậu đang vui vẻ ăn cơm thì bọn cho vay nặng lãi đến đòi nợ. Chúng nó vừa nghe từ để hôm sau thì vung tay phá hết vườn rau mà mẹ cậu tỉ mỉ trồng, không những vậy còn đập phá nhà cửa
Cả gia đình lúc đó chỉ dựa vào cậu để qua khỏi kiếp nạn vì vậy đã đẩy cậu vào tay chúng, dùng tiền bán thân của cậu để trả nợ
Tố Mai
Tố Mai
Tử Nhi, mẹ xin lỗi con. Hãy vì gia đình con nhé?
Tôn Hiên
Tôn Hiên
Hai em con còn nhỏ, nó cần tương lai sung túc hơn, coi như người cha này quỳ xuống xin con một lần
Nhu Tử
Nhu Tử
Ba, đừng. Con đi... huhu con đi
Nhu Tử
Nhu Tử
Ba đừng làm như vậy
Nhu Tử
Nhu Tử
Con sẽ nhớ ba mẹ nhiều lắm, sau này nhất định sẽ về thăm hai người mà...
Tố Mai
Tố Mai
Hài tử ngốc
Cả gia đình lúc đó ôm nhau khóc ròng rã. Mặc dù là trụ cột trong nhà nhưng Tôn Hiên vẫn rơi nước mắt.
Và bây giờ khi cậu nhớ lại ánh mắt buồn bã của ba khi tiễn mình đi cậu không cầm được nước mắt mà khóc
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Mau nào, đi ra ngoài còn đấu giá nữa
Nhu Tử
Nhu Tử
Hức... được...
Tên kia dùng một chiếc khăn mỏng choàng lấy người cậu, kéo tay cậu ra ngoài
Buổi đấu giá rộn ràng hẳn lên khi nhiều người nhìn thấy cậu
Họ bàn tán xôn xao khiên Vũ Chấn đang chống tay ngủ cũng phải tỉnh lại
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Chuyện gì?
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Dạ Lão Đại, là một cậu trai trẻ được đấu giá ạ
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Ồ?
Vũ Chấn hứng thú nhìn lên sân khấu nơi cậu đang ngồi. Không hiểu sao nhìn con người này anh cảm thấy động tâm nhưng rồi lại trấn an lại bản thân tiếp tục vào buổi đấu giá
Người làm chủ hôm nay bắt đầu phiên đấu giá bằng tiếng gõ búa. Giá khởi điểm đã lên đến 50 triệu.
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
50 triệu
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
70 triệu
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
90 triệu
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
150 triệu
Cảm thấy không kiên nhẫn nổi, Vũ Chấn giật bảng từ tay đàn em giơ cao lên
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
500 triệu
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Thưa ngài, mức giá chỉ được tăng theo chủ....
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Ông dám cải sao?
Người làm chủ thun người gõ búa chốt giá 500 triệu, cậu cũng được trao đến tận tay của Vũ Chấn nhưng khi vừa định cảm ơn một tiếng đã bị anh đã ngã
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Đừng động vào tôi, tôi mua cậu vì tôi cảm thấy thương hại cho cậu thôi
Nhu Tử
Nhu Tử
...
Nhu Tử
Nhu Tử
Ra là vậy
Nhu Tử
Nhu Tử
Dù sao cũng cảm ơn
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Mau đưa cậu ta đi đi
Nhu Tử
Nhu Tử
Tôi có thể bên cạnh anh làm osin hoặc... anh dùng tôi để phát tiết để trả hết nợ có được không?
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Ha? Thì ra cậu là một tên dâm đãng
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Tôi hình như cứu nhầm người
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Được, đưa cậu ta đến nhà tôi đuổi hết giúp việc, việc nhà để mình cậu ta giải quyết
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Vâng, thưa đại ca
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Đi
Tên đàn em kia đẩy cậu đi khỏi. Sau đó hắn nghe lời Vũ Chấn đuổi hết giúp việc, bắt cậu dọn hết căn biệt thự rộng lớn này
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Nếu sau khi Lão Đại trở về mà vẫn chưa sạch sẽ thì đừng trách sao tôi vô tình
Nhu Tử
Nhu Tử
Vâng... vâng
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Còn nữa, Lão Đại thích ăn cơm nhà, cậu liệu hồn nấu cho ngon
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Bây giờ tôi có việc đi rồi
Nhu Tử
Nhu Tử
Vâng, tôi sẽ cố gắng
Lý do Nhu Tử không về sao? Đơn giản vì lúc vừa bị kéo ra cậu đã để ý đến anh_ Vu Chấn. Từ lúc bắt đầu buổi đấu giá cậu luôn nhìn anh. Cậu còn vui mừng khi anh đưa ra giá cao để mua cậu về
Nhu Tử
Nhu Tử
Mình sẽ chăm chỉ
Nhu Tử
Nhu Tử
Sẽ cố gắng làm anh ấy hài lòng
Nhưng cậu cũng nào biết rằng hạnh phúc không đến với tình cảm một phía

Em rất thích anh

Buổi tối hôm đó Vũ Chấn về nhà trễ hơn thường ngày. Ban đầu cứ nghĩ rằng cậu sẽ chạy đi tìm phòng ngủ nhưng không ngờ cậu lại nằm ở góc bếp mà thiếp đi
Anh ngồi xuống nhìn cậu một lát rồi lấy chân đạp cậu cho tỉnh lại
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Làm xong việc nhà?
Nhu Tử
Nhu Tử
Vâng, tôi làm xong hết rồi ạ!
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Vậy còn cơm tối của tôi?
Nhu Tử
Nhu Tử
Tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, sẽ mang ra liền
Nhu Tử
Nhu Tử
Tôi nghĩ anh sẽ thích chúng...
Vũ Chấn tin tưởng ngồi xuống ghế. Nhìn những món nhà quê mà cậu làm ra, lên tiếng khinh bỉ
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Này cũng cho người ăn hả?
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Đổ hết đi cho tôi
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Mất cả hứng ăn
Nhu Tử
Nhu Tử
T... tôi xin lỗi...
Nhu Tử
Nhu Tử
Tôi sẽ nấu lại món khác
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Bỏ đi
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Không ăn gì nữa
Vũ Chấn đứng phắt dậy đi thẳng lên phòng. Nhu Tử lúc bấy giờ lúng túng tìm thùng rác để đổ những món ăn này đi. Cậu cũng chẳng có tâm trạng nào để ăn nữa
Dọn xong hết những thứ kia cũng đã 1h sáng, Nhu Tử buồn ngủ quá nên cuối cùng cũng gục xuống đất để mà ngủ
Cảm giác khác nước nên anh xuống phòng bếp, nhìn cậu trai nhỏ bé nằm co rúm tại chỗ run bần bật, anh cũng mang chăn gối ra giúp cậu kê gối cùng đắp kín chăn
__________________________________
Sáng hôm sau, Nhu Tử cố gắng dậy sớm hơn thường ngày một chút nữa, bộ dạng mơ ngủ đứng dậy dùng bồn rửa chén rửa mặt của mình rồi bắt tay làm đồ ăn sáng cho anh
Nhu Tử
Nhu Tử
Anh không ăn được đồ nhà quê thì sanwich phết mật ong này chắc sẽ ăn nhỉ?
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Tôi đã nói với câu rồi mà, sao Lão Đại hôm qua lại không ăn?
Nhu Tử
Nhu Tử
Tôi... tôi chỉ quen nấu mấy món bình dân mẹ tôi dạy
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Ngu ngốc, Lão Đại giàu như thế còn ăn mấy thứ đó sao?
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Để tôi giúp cậu
Nhu Tử
Nhu Tử
Anh giúp tôi thật ư?
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Làm đi
Mùi thơm này thu hút được chiếc bụng đói của Vũ Chấn. Anh bước ra ngoài nhìn cái bóng lưng nhỏ bên tay phải thì khẽ câu môi lên một chút
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Định lấy lòng tôi sao?
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Bỏ ý định đó đi là vừa
Nhu Tử
Nhu Tử
Tôi muốn làm một món thật ngon cho anh, anh ăn nhé?
Nhìn đôi mắt sáng cùng với khuôn mặt đáng yêu kia của cậu anh ho khụ một cái rồi dùng bữa sáng
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Ổn đó, cứ tiếp tục phát huy
Đàn em (Tư Hạ)
Đàn em (Tư Hạ)
Vậy giờ em ra trước đây Lão Đại
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Ừm
Nhu Tử
Nhu Tử
Anh thấy ngon sao?
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Tạm được
Vũ Chấn trả lời rồi nhìn thẳng cậu, thấy gương mặt này tràn đầy sức sống cùng vui vẻ bản thân anh cũng thấy tâm trạng mình tốt hơn
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Được rồi, cậu ăn hết phần còn lại đi, tôi đi làm
Nhu Tử
Nhu Tử
Vâng, anh đi thong thả nhé!
Nhu Tử cất giọng nói rồi bản thân lẽo đẽo theo sau, tiễn anh tận cổng ngõ mới quay lại vào nhà
Nhìn chiếc chăn, cái gối anh tự mình đắp cho cậu. Không tự chủ cậu lao đến ôm chặt cái chăn, hít hết mùi hương nam tính của anh còn sót lại trên đó
Nhu Tử
Nhu Tử
Anh thật tốt bụng, em rất thích anh, thích anh!!

Lên phòng (1)

Buổi trưa, Nhu Tử đang chạy đôn chạy đáo để dọn sạch căn biệt thự thì chuông cửa vang lên
Nhu Tử
Nhu Tử
Ra liền ra liền~~
Cậu trên người mang một chiếc tạp dề màu nâu, chân đất mà chạy ra ngoài để mở cửa
Vũ Chấn nhìn bộ dạng lôi thôi này không khỏi ôm đầu. Hôm nay anh có người chú họ đến chơi, lại để một đứa nhóc làm trò mất mặt...
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Còn không mau đi dép vào?
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Thôi không cần nữa, để chân đất đứng ở ngoài đó chịu phạt 3 tiếng cho tôi đi
Nhu Tử định bào chữa nhưng nhìn vẻ tức giận của anh, còn nhìn cả bộ dạng quê mùa của cậu nên cho rằng anh phạt là đúng. Ngoan ngoãn đứng bên ngoài chịu phạt
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Cậu ta ở quê, chú thông cảm cho cháu
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhìn cậu nhóc đó thật ngây ngô, chắc là cũng tầm 19 tuổi gì đó...
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Cháu không biết, tiện tay mua về từ hôm đấu giá
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Thôi được rồi, bàn việc công ty đi
__________________________________
Bên ngoài, Nhu Tử liên tục co chân lên vì nắng nóng làm rát bỏng cả lòng bàn chân. Cả khuôn mặt chỉ biết cuối gằm xuống để tránh đi ánh nắng gay gắt chiếu vào mặt
Từ nãy đến giờ cậu vẫn không than một tiếng
Nhu Tử
Nhu Tử
Không biết anh ấy ăn gì chưa, có đói không...
Nhu Tử
Nhu Tử
Tại mình mà anh ấy phải tức giận như vậy. Chắc cả đồ ăn cũng chưa động tới mất
Nhu Tử
Nhu Tử
Vẫn chưa hết 3 tiếng nữa. Mình muốn dọn thức ăn mới cho anh ấy dùng thử
Hai người kia lúc bấy giờ mới bước ra ngoài, chú của anh ngạc nhiên nhìn cậu. Bất giác lại đưa tay vỗ lấy vai anh rồi ra về
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Ngày mai chú sẽ gặp cháu tại công ty
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
Nhân vật phụ (cần anh dài dài)
*Nói nhỏ*Cậu nhóc này coi bộ được đó
Vũ Chấn dùng ánh mắt không hiểu nhìn người chú đang ngồi vào xe. Trực nhớ lại cậu vẫn còn đứng ngoài nắng nên bỏ qua suy nghĩ về những lời nói của chú lúc nãy
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Vào nhà đi, dọn cơm cho tôi
Nhu Tử
Nhu Tử
Vâng, tôi đi liền
Mặc dù đôi chân có chút rát bỏng nhưng cậu vẫn cố gắng chạy vào nhà để hâm nóng thức ăn và dọn ra cho anh dùng bữa
Nhu Tử
Nhu Tử
T...Tôi mới học, anh ăn thử xem có ngon hay không
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Ừm
Vừa dọn dẹp nhà cửa vừa nhìn sắc mặt Vũ Chân khi ăn. Thấy anh không có phản ứng gì xấu với món ăn nên cậu tiếp tục vui vẻ dọn
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
(Bộ nhìn mình ăn cũng vui như vậy?)
Trương Vũ Chấn
Trương Vũ Chấn
Một lát cậu lên phòng tôi, tôi nhờ vài việc
Nhu Tử
Nhu Tử
Hả? Vâng, em sẽ nhớ!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play