Tại sân bay quốc tế Thủ đô Bắc Kinh. Một người phụ nữ tầm 22 tuổi, xinh đẹp, quyến rũ xuất hiện giữa dòng người đang vội vàng chen lấn xô đẩy từng bước chân của nhau. Cô khoác trên người một bộ công sở giản đơn - nhìn thì rẻ mạt chẳng khác gì hàng chợ nhưng tính chất thật của bộ đồ thì lại khiến người ta phải thèm thuồng; đôi chân thon dài được che phủ sau cái ống quần thùng thình lướt nhanh trên sàn lạnh của sảnh sân bay; gần nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô bị che đi bởi cặp kính đắt đỏ, mái tóc dài xoã ngang lưng triệu đô. Cảm giác cô thật bí ẩn nhưng lại rất tao nhã và sang chảnh.
Thật khiến cho người ta phải mê ngẩn với cái nhan sắc huyền diệu ấy!
Trước cổng sân bay là một nhóm vệ sĩ đang đứng gần chiếc xe Mercedes màu trắng vừa đắt vừa xịn. Bọn chúng vừa nhìn thấy dáng vấp nhỏ nhắn của tiểu thư ở trong đại sảnh là đã vội vàng nghiêng người, cúi chào lễ tiết.
- Tiểu thư, cô quay về rồi!
- Ừm. Hành lí của tôi còn ở trong kia, cậu vào lấy hộ tôi!
Nguyễn An Nhiên nhàn hạ từng bước chân, cô chẳng vội vàng hay hấp tấp. Tay đưa lên bên gọng kính, từ từ tháo gỡ chiếc kính râm màu đen xuống khỏi mặt, nheo đôi mắt sắc sảo lại rồi đảo mắt nhìn phong cảnh xung quanh sân bay rộng lớn. Cô khẽ thở dài một cái, nho nhã ra lệnh cho cậu bảo an.
Cô chính là đại tiểu thư duy nhất của Nguyễn gia - Nguyễn An Nhiên, chính là cục vàng của ông trùm bất động sản lớn nhất Trung Quốc đại lục - Nguyễn Đông Thăng.
Ngồi bên khung cửa sổ xe, Nguyễn An Nhiên bảo cậu tài xế cứ thong thả mà lái xe, không cần phải vội vì cô còn muốn ngắm cảnh sắc vĩ đại của nước nhà sau chục năm trời xa cách. Mười năm không về nhà mà cứ ngỡ như là một thế kỷ vậy, mọi thứ bây giờ phát triển thật nhanh, thật vĩ đại và thật lạ. Con đường vào nhà bây giờ cũng thật khác quá đi, bản thân cô là một cái đứa hay lang thang ngoài đường như vậy mà đến bây giờ vẫn không thể nào hình dung được khúc đường ngoằn nghèo ngày xưa trông như thế nào nữa rồi.
Nguyễn An Nhiên đang say sưa, mê man trong cái nghĩ vu vơ, trong cái kí ức tuổi thơ bay bổng, bỗng có giọng nói ồm ồm của một người đàn ông trẻ - tiểu thư, đến biệt thự rồi ạ - vang lên, giọng nói ấy đã cắt ngang những hồi ức mờ lòa trong đầu cô.
- À… ừm!
An Nhiên gật đầu đáp lời cậu tài xế rồi mở cửa bước xuống xe. Chân còn chưa chạm đất thì một đám tì hầu đã ào từ trong nhà ra, ai ai cũng vội vàng chỉnh nghiêm lại dáng đứng, chu chỉnh trang phục sao cho gọn ghẽ một chút và mấy người bọn họ, ai nấy cũng đều lúng túng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của tiểu thư sau nhiều năm không gặp, lão quản gia cũng không ngoại lệ nhưng ông có vẻ kinh nghiệm hơn bọn tì hầu nhỏ bé ấy. Vừa nhìn thấy An Nhiên ngó đầu từ trong xe ra thì ông đã bắt đầu phô trương cái bộ dạng vui mừng khôn xiết của mình, chào hỏi cô với chất giọng thành kính vô cùng:
- Tiểu thư, chào mừng cô quay trở về!
- Chào ông! Lâu rồi không gặp… Ba tôi đâu?
- Lão gia có việc gấp nên vừa mới ra ngoài, chắc lát nữa sẽ về thôi ạ!
Mẹ cô mất trong một vụ tai nạn, lúc đấy cô chỉ mới 10 tuổi, hai năm sau khi mẹ mất thì cô sang Mỹ sống cùng ông nội, bỏ mặc Nguyễn Đông Thăng ở Trung Quốc cô đơn lẻ loi một mình. Vậy mà ngày hôm nay vừa mới đặt chân đến sân nhà, người đầu tiên cô hỏi đến lại là ông… Haha, cũng thật buồn cười. Trong cái nhà này cũng chỉ có mỗi ông là người thân của cô, người đầu tiên cô hỏi đến khi về nhà chẳng phải là ông bố ấy thì còn có thể là ai nữa cơ chứ?
Dù hai người ở hai nửa quả địa cầu nhưng họ chẳng bao giờ là hết thương, hết nhớ nhau. Chả có ngày nào là cha chẳng gọi cho con, chả có tối nào là con chẳng gọi về tám chuyện cùng với cha.
Lão quản gia già đứng đối diện, nhìn thấy tiểu thư cứ ngẩn ngơ, bất động nhìn căn biệt thự mười năm vẫn vẹn nguyên một dáng hình trước mặt mình, ông hơi khẽ giọng:
- Tiểu thư, cô mau vào trong nhà đi. Ngoài này lắm gió lạnh, đứng lâu kẻo lại cảm mạo đấy ạ!
- Mọi thứ trong khuôn viên nhà vẫn vậy nhỉ? – An Nhiên vừa nói vừa tao nhã sải đôi chân dài bước vào sâu trong biệt thự.
- Đúng vậy! - Quản gia theo sau An Nhiên, ông khẽ gật đầu đáp lời cô.
Khi bước vào nhà, cái mà An Nhiên nhìn thấy đầu tiên không phải là bảo vật của cha mình ở trên kệ tủ, hay những tấm hình cũ được treo gọn trên tường mà chính là hai con người lạ mặt ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách. Họ là khách hay là chủ trong ngôi nhà này? Thật lạ khi họ nhìn thấy chủ bước vào nhà mà chẳng biết đứng dậy chào hỏi, vẫn luôn điềm tĩnh ngồi nhấp trà.
- Nhà có khách à quản gia?
An Nhiên cảm thấy hơi lạ khi người phụ nữ trung niên và anh chàng trặc tuổi mình thấy chủ vào nhà mà chẳng thèm chào hỏi. Cô hỏi quản gia với cái giọng ngạc nhiên đến lạ lùng. Chẳng là cô đây đang vừa tò mò, vừa bực tức với hai người kia sao?
Lúc này Nguyễn Đông Thăng đi làm mới về, vừa nhìn thấy dáng người nhỏ gọn của đứa con gái mà ông cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa sau cánh cửa kính bóng loáng thì đã vỗi vã vắt chân lên cổ, chạy thật nhanh vào nhà.
- An Nhiên, con trở về rồi sao?
Quản gia còn chưa kịp đáp lời của An Nhiên thì câu hỏi của cô đã bị cắt ngang bởi giọng nói trầm trầm của Nguyễn Đông Thăng. Khiến cô không thể nào không quay người lại, cau đôi chân mày sắc sảo mà nhìn ông.
- Là ba sao?
- Chào mừng công chúa nhỏ của ba trở về!
- Con vẫn chưa đủ lớn để làm nữ hoàng sao? Đâu còn bé tí như hồi xưa nữa đâu mà ba suốt ngày gọi con là “công chú nhỏ?”
Lớn tướng rồi, sắp đi lấy chồng đến nơi rồi mà An Nhiên vẫn luôn được ba cưng chiều, miệng lúc nào cũng gọi cô là cô công chúa nhỏ của ông nên cô hơi quá lời với ba một chút.
- Mình về rồi sao?
Người phụ nữ đang ngồi trên sofa nhấp trà, nhìn thấy Nguyễn Đông Thăng đi làm về thì liền đặt tách trà nóng trên tay xuống bàn, nhanh chóng đứng dậy chào ông. An Nhiên vốn dĩ đã rất ngạc nhiên và bất ngờ rồi, giờ cô lại được người phụ nữ kia thêm phần ngạc nhiên cho. Nhìn người phụ nữ trung niên ấy, rồi cô lại quay sang nhìn sang ba, miệng lắp bắp lặp lại chữ “mình” mà cô vừa nghe thấy từ miệng của người phụ nữ già.
Nguyễn Đông Thăng nhìn thấy con gái mình ngạc nhiên như vậy thì ông lại cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng để giải thích cho sự ngạc nhiên của con gái, ông liền bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- À, ba quên giới thiệu với con. Đây là vợ của ta và con của ta – người cha vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng người phụ nữ kia, hay còn được gọi là mẹ kế của An Nhiên - Vũ Tịch, còn chàng trai trặc tuổi cô kia chính là anh trai không cùng huyết thống quan hệ với cô - Hàn Trạch Minh. Cảm giác cứ như là chuyện cổ tích có thật ấy nhỉ?
An Nhiên nghe nhưng chẳng lọt tai câu nào hết - “Vợ và con của ta”. Khuôn mặt của cô đờ đẫn, khóe môi cứ giật giật như muốn nói gì đấy nhưng lại chẳng thể nào nói được, vì cổ họng cô đã nghẹn đắng mất rồi. Mẹ cô mất hơn mười năm, thấy ba ở một mình suốt chục năm trời mà chẳng thèm ngó ngàng đến những người phụ nữ ngoài kia, cô cứ tưởng rằng trong lòng ba cô chỉ có mỗi mẹ cô, cứ tưởng rằng đời này ông sẽ chẳng rước thêm một ai về nhà nhưng thật không ngờ…
- Tại sao con không biết?
Vốn dĩ An Nhiên cô sẽ chẳng trách ông, bởi đấy là quyền tự do của con người, cô chẳng có cái quyền gì mà bắt người ta ở một mình cô đơn suốt đời, cấm người ta không được rước thêm một ai về nhà. Nhưng chuyện lớn như vậy mà ông lại giấu, ông không cho cô biết, ông lại còn vừa nói vừa cười như đùa với cô vậy.
- Ta vốn định nói cho con nhưng nghĩ lại sẽ nói cho con sau khi con về nhà. Nó sẽ xem như là một bất ngờ mà ta dành tặng cho con. Sau này trong nhà sẽ không lạt tẻ nữa, có thêm người thì căn nhà sẽ càng thêm vui.
Đúng là có thêm người thì căn nhà sẽ thêm tiếng cười, nhưng một đứa con gái tính tình ngang ngược đến trời cũng chắp tay chịu thua như cô thì làm sao mà vui nổi?
- Từ khi nào mà hai người họ xuất hiện trong căn nhà này?
- Hai năm trước.
Đoạn hội thoại giao tiếp của hai cha con thật khiến cho người ta phải quặn thắt tim can lại, thương cô nhưng chẳng thể nào trách người cha quá lạc quan này được.
Bà mẹ kế của An Nhiên lúc bấy giờ mới bước lại gần cô, giang rộng hai cánh tay ra như đang muốn ôm cô vào lòng, chào hỏi:
- Sau này chúng ta đã là người một nhà rồi!
An Nhiên ấy vậy mà chỉ cười một cái, gật đầu dạ vâng cho có lệ rồi lặng lẽ lướt qua vòng tay rộng kia, hờ hững bước lên lầu.
- Quản gia! Ông mang hành lí lên cho Nhiên Nhiên đi.
Nhìn thấy khuôn mặt chẳng thể vui nỗi và thái độ thờ ơ của cô đối với Vũ Tịch, Nguyễn Đông Thăng ông cũng đã đoán được vài phần suy nghĩ trong đầu cô. Bây giờ ông có làm gì thì cô vẫn sẽ giữ nguyên cái thái độ ấy, thôi thì để cô nguôi giận rồi ông sẽ nói chuyện với cô sau vậy.
- Tiểu thư!
- Được rồi, ông lui xuống đi.
Ở trên lầu hai, quản gia đã giúp An Nhiên mang hành lí lên và mở khóa phòng giúp cô. Thái độ ân cần vô cùng, nhưng An Nhiên lại nhợt nhạt thở dài tỏ vẻ bất lực, mệt mỏi. Chẳng muốn ai làm phiền đến mình.
- Lão gia! Đã đến giờ dùng cơm, người đã muốn mang món lên chưa ạ?
- Đợi Nhiên Nhiên chút nữa, khoan mang món lên không lại nguội mất.
Nguyễn Đông Thăng ngồi trên sofa, chân vắt chéo chồng lên nhau, tay cầm tờ báo mới; trên khuôn mặt chảy xệ, đầy vết chân chim còn đeo thêm một cặp kính lão. Phong thái của ông thật ung dung, thật ra dáng một người đàn ông trưởng thành có địa vị cao trong xã hội. Nhưng phong thái ung dung cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, sâu bên trong nội tâm thật thì lại u sầu vô cùng.
An Nhiên ở trên lầu hai, căn phòng nhỏ của cô xưa nay vẫn nguyên vẹn, chẳng có gì gọi là thay đổi. Lúc rời đi như thế nào thì lúc trở về vẫn như vậy.
Bước đến chiếc bàn học màu hồng mộng mơ của mình, bàn tay trắng nõn bất giác đưa cầm lấy bức ảnh cũ có hình dáng thiếu nữ của mẹ và đứa trẻ rất dễ thương, đã phai màu theo thời gian. Bàn tay thon dài của An Nhiên bỗng dưng run run, vuốt lên khuôn mặt mẹ ở dưới tấm kính của khung hình. Ấy vậy mà nước mắt lại cô tự nhiên trào ra, lăn dài trên gò má, chạy thẳng xuống cằm rồi giọt lên sàn gỗ sẫm màu.
- Mẹ! Nhiên Nhiên… trở về rồi.
Một câu nói chỉ vẻn vẹn có sáu chữ, nhưng cô lại run run giọng, nói ngắt quãng. Càng nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của mẹ thì nước mắt cô càng giọt ra, giọt dài giữa khoảng không cô độc. Nhưng chỉ một lúc sau cô đã giấu nhẹm đi những giọt nước mắt mặn chát của mình, cất đi cái khuôn mặt đầy sự u sầu, tủi thân và bất lực. Vội vã thay đồ rồi xuống lầu dùng cơm sau tiếng gọi của quản gia.
- An Nhiên, con mau qua ăn cơm đi kẻo thức ăn nguội hết – Vũ Tịch ngồi trên bàn ăn ngoắt cô lại.
An Nhiên đến bên bàn ăn, cô ngồi xuống bên cạnh ba, nhìn thấy mẹ kế đang lấy cơm cho mình, bỗng dưng trong lòng có hơi chút cảm động, nước mắt dâng trào khiến cô không kìm được - cảm động thái quá! Một con người như bà mẹ kế ấy thì An Nhiên không bao giờ cảm động trước những hành động ân cần mà bà làm cho cô. Ngay từ lần đầu chạm mặt bà đã gây cho cô một ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm cảm thì sau này vĩnh viễn cô sẽ không cảm động trước nhân cách hay hành động tốt của bà.
Vũ Tịch đưa chén cơm trắng đang còn nghi ngút khói cho An Nhiên, vậy mà An Nhiên lại còn tỏ thái độ vô cùng khó chịu. Nhận chén cơm từ tay bà cũng chỉ nhận bằng một tay, đến khóe miệng cũng chẳng thèm mở hờ ra mà nói hai từ “cảm ơn”. Cô đây là khinh thường dì ghẻ quá mức?
- Con mời ba và dì ăn cơm, em mời anh ăn cơm!
Dẫu chẳng ưa gì hai mẹ con họ nhưng dù sao đi chăng nữa họ cũng là bậc trưởng bối, bản thân mình là một đứa con gái được sinh ra trong một gia đình có lối sống văn minh, gia giáo nghiêm khắc nên cũng không thể thái quá với người ta được. Không muốn mặt mình đẹp thì cũng phải để cho dòng họ đẹp vì tiếng nói.
- Con mời ba mẹ ăn cơm.
Sau khi An Nhiên mời xong thì Hàn Trạch Minh liền mời. Cô ngạc nhiên vì lời nói của anh. Nếu là người khác thì họ sẽ gọi ba cô là “dượng”, còn anh thì gọi là “ba”. Là Nguyễn Đông Thăng cho anh ta gọi ông là ba sao?
“...”
Trong lúc ăn, Vũ Tịch gắp rất nhiều thức ăn cho An Nhiên, còn liên tục nói “con ăn nhiều vào, nhìn con gầy quá rồi đấy, món này là do dì làm,...”
An Nhiên đưa chén cho Vũ Tịch gắp thức ăn, bà gắp miếng nào thì cô liền gượng cười một cái rồi im lặng, gắp lại miếng đấy sang cho ba mình. Nhìn khuôn mặt dặm đầy phấn trắng, lại thêm cái tính giả đò của bà mà An Nhiên ngấy lên đến tận cổ.
- Sau này công ty của ba chắc cũng không cần con tiếp quản nữa đâu nhỉ?
Cơm đang ngon, canh đang ngọt. An Nhiên bỗng dưng mở miệng kiếm chuyện, vừa thật thà hỏi ba mình, vừa láo liếc đôi mắt phượng sắc sảo dò nhìn vào khuôn mặt tĩnh như giấy của mẹ ghẻ và anh trai không cùng nòi giống.
- Con nói vậy là sao? - Trước cái thái độ thản nhiên của đứa con gái, Nguyễn Đông Thăng ông lại nửa hiểu nửa ngờ.
- Con trai ba cũng đã có rồi, con gái làm gì còn cơ hội hưởng thụ toàn bộ tài sản và cơ nghiệp của ba được nữa?
- Trạch Minh! Con có muốn tiếp quản công ty sau khi ba về hưu không?
- Con… không muốn!
An Nhiên há mồm, nhăn đôi chân mày, cau có khó hiểu nhìn chằm chặp vào Hàn Trạch Minh. Câu trả lời của anh thật khiến cô bất ngờ đến sặc cơm. Không có thằng đàn ông nào là không ham tiền tài và danh vọng, không ham làm kẻ có quyền cao chức trọng và đặc biệt là có địa vị cao ngưỡng trong xã hội.
- Đấy con xem.
- Con mạo muội hỏi. Vì sao anh không muốn tiếp quản công ty của ba?
- Trạch Minh là một quân nhân. Nó yêu nghề hơn yêu của cải, danh vọng. – Nguyễn Đông Thăng ra vẻ ta đây rất hiểu rõ tính tình và con người của Hàn Trạch Minh, lí lẽ giải thích cho An Nhiên nghe. Luôn miệng ca ngợi anh là một thằng đàn ông vừa có tài vừa có tính.
“Ai mà biết được lòng dạ con người như thế nào. Miệng thì dạ bẩm thưa không, nhưng trong lòng lại có thừa âm mưu để độc chiếm toàn triệt tài sản của cái nhà này”. Ba còn chưa dứt lời thì An Nhiên đã lẩm bẩm mỉa mai Hàn Trạch Minh và Vũ Tịch.
- Con ăn nói cho đàng hoàng vào. - Nguyễn Đông Thăng lên giọng trách móc An Nhiên.
- Được rồi, hai ba con mau ăn đi. Đừng nói nữa, thức ăn nguội hết rồi kìa.
Vũ Tịch ngồi đối diện, nhận thấy bầu không khí hiện tại càng lúc càng bí ngạt, bà vội vàng lên giọng nhắc khéo, khuyên ngăn hai cha con.
- Con ăn xong rồi, con xin phép!
An Nhiên và Trạch Minh đứng dậy lên tiếng. Hai người nói xong thì liền giương mắt ra nhìn nhau, bất ngờ với hành động của đối phương. Nhưng cũng chỉ vài giây sau thì cả hai đều rời đi, ai về phòng người nấy.
Ngồi trên máy bay suốt mấy giờ đồng hồ liền, vừa đau đầu vừa ê mông, mệt quá nên An Nhiên đi thẳng về phòng rồi nằm lên giường lịm đi. Buổi trưa thì cứ như vậy mà trôi qua.
Cô ngủ một mạch đến 5 giờ chiều. Cơm trưa vừa mới nhai xong thì đã đến cơm tối, thật chẳng cho cơ hàm nghỉ ngơi tí nào.
- Nhiên Nhiên, con dậy rồi sao! – Vũ Tịch đang ngồi nhâm trà, xem tin tức trên ti vi cùng Nguyễn Đông Thăng, liếc mắt cái đã nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của An Nhiên trên bậc cầu thang gỗ sẫm màu. Nhấp vội ngụm trà, đặt tách lên bàn rồi thân thiện nói với An Nhiên.
- Dạ vâng!
An Nhiên nhẹ nhàng, điệu đà từng bước chân. Cô nghe thấy mẹ kế hỏi mình thì liền gật đầu dạ vâng đáp lời bà cho có cái gọi là quy củ, phép tắc.
- Cái này là quà con mang từ bên kia về cho ba!
- Cái này là con cho dì. Vì không biết chuyện ấy nên con không chuẩn bị quà cho dì trước được, mong gì thông cảm cho con.
An Nhiên đưa quà cho ba xong thì quay sang đưa cho Vũ Tịch một lọ nước hoa vừa sang vừa đắt. Đây là lọ nước hoa mà An Nhiên mua để dùng khi đi làm hay đi chơi với bạn bè vì nó có mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu, lại còn là một lọ nước hoa độc nhất vô nhị trên thế giới; khiến cô vừa hít thử là đã vung tiền mua ngay. Nhưng còn chưa xịt được giọt nào lên người thì đã phải mang đi tặng cho người khác, biết kiếm đâu ra lọ thứ hai đây?
- Chỉ cần con không ghét bỏ dì là dì vui rồi, không cần phải quà cáp làm gì hết!
Vũ Tịch hớn hở cười, đưa tay lên nhận quà từ tay An Nhiên, bà mỉm cười hiền hậu với cô.
“…”
- Chỉ cần con không ghét bỏ dì là dì vui rồi, không cần phải quà cáp làm gì hết!
Vũ Tịch thấy vậy cũng hơi bất ngờ với hành động của cô. An Nhiên thì chỉ im lặng cười một cái cho có. Chỉ tặng quà cho mà ba mà không cho dì thì quá khó coi.
Nói xong thì cô quay người đi vào bếp.
- Dì Trương, tối nay có món gì vậy ạ?
- Lão gia nói tiểu thư khá kén ăn nên tôi chỉ chuẩn bị những món đơn giản thôi ạ!
- Thế để cháu phụ giúp dì một tay.
- Thế thì tốt quá rồi! Cảm ơn tiểu thư.
Dì Trương là đầu bếp của nhà cô từ khi cô đang còn nhỏ, bà nấu ăn cực ngon và khá hợp khẩu vị của An Nhiên nên cô rất thích dì Trương.
Hai người vừa nấu ăn vừa trò chuyện vui vẻ, An Nhiên thì kể lại những kỉ niệm ngày xưa của cô cho dì Trương nghe, còn dì Trương thì chỉ biết đứng cười tủm tỉm.
[...]
- Ba và dì ơi, con mời hai người vào ăn cơm.
An Nhiên bưng trên tay hai dĩa thức ăn, cô đứng bên bàn ăn nói vọng ra phong khách, mời ba và dì vào dùng cơm. Nguyễn Đông Thăng và Vũ Tịch từ phòng khách đi vào, nhìn thấy An Nhiên đang bưng từng dĩa thức ăn ra liền hỏi:
- Những món này đều do con nấu sao?
- Dạ không, là dì Trương nấu ạ. Con chỉ phụ giúp thôi ạ. Hai người ngồi xuống ăn trước đi ạ, để con lên kêu anh Trạch Minh xuống ăn cơm.
Nói xong thì An Nhiên lập tức quay người đi lên tầng. Bước đến trước cửa phòng của Trạch Minh, An Nhiên cuộn tròn tay lại rồi gõ vào cửa mấy cái, nhưng gõ mãi chẳng thấy động tĩnh gì nên An Nhiên liền lên tiếng:
- Anh có ở trong phòng không? Anh không lên tiếng thì tôi vào đấy nhé.
An Nhiên ghé sát tai vào cửa, cô dùng cái giọng khẩn trương mà gọi Hàn Trạch Minh, hỏi mãi không thấy động tĩnh gì nên An Nhiên chỉ có thể tự tiện xông vào phòng Hàn Trạch Minh. Cô cầm lấy tay nắm cửa, từ từ mở cánh cửa gỗ to lớn sẫm màu ra rồi nhẹ nhàng tiến vào trong phòng. An Nhiên mở cửa ra thì không thấy anh ở trong, đang định quay đi thì Hàn Trạch Minh liền lên tiếng:
- Cô vào phòng tôi làm gì?
An Nhiên theo bản năng bẩm sinh, cô quay người lại liếc mắt nhìn anh rồi hùng hổ nói:
- Tôi lên kêu anh xuống ăn cơm nhưng thấy anh không lên tiếng nên.....
Vừa xoay người lại thì An Nhiên đã nhìn thấy cơ thể trần truồng của anh chỉ được quấn mỗi chiếc khăn ở dưới, mái tóc đang còn đọng nước chưa được lau khô; từng giọt nước trên tóc từ từ rỉ giọt xuống khuôn mặt đẹp không tì vết ấy rồi lăn xuống yết hầu của anh, những giọt nước ấy lại từ từ trải dài trên vùng ngực săn chắc, sau cùng là lăn dài trên cơ bụng sáu múi của anh.
Hai con mắt của An Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể có làn da màu bánh mật của anh, không thèm chớp mắt lấy một cái.
Hàn Trạch Minh thấy An Nhiên nhìn đắm đuối như vậy thì anh liền tiến lại gần cô, hai người gần đến mức chỉ cần một bước nữa thì hai người sẽ môi chạm môi rồi.
- Có phải thân hình tôi đẹp lắm không?
An Nhiên lúc này mới định thần lại, cô không ngờ là bản thân mình lại nhìn chằm chằm vào body của anh đắm đuối đến vậy, cứ làm như là lần đầu được thấy thịt trai vậy.
Hàn Trạch Minh nhìn thấy mặt của An Nhiên đỏ lên thì liền nhếch nhẹ mép một cái, nở một nụ cười gian xảo rồi khàn lhafn giọng nói với An Nhiên.
- Có muốn nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới một lần nữa không?
Bản thân An Nhiên lúc này mới giật mình mà quay người đi, cô ngại đến đỏ mặt tía tai luôn, ôm khuôn mặt đỏ hồng của mình mà lao thẳng ra cửa phòng. Vì mãi ngắm cơ thể kia của anh mà cô quên mất chuyện mình lên phòng anh để làm gì luôn, ra đến cửa thì cô liền đứng lại rồi nói:
- Ba nói tôi lên gọi anh xuống ăn cơm.
Gì vậy cô nương, là cô tự mình lên kêu anh xuống ăn cơm mà sao bây giờ lại nói là ba vậy.
An Nhiên mang khuôn mặt đỏ hồng kia của mình xuống phòng ăn, còn Hàn Trạch Minh thì vừa đứng lau tóc vừa nhìn cô rồi cười như thằng biến thái vậy.
Đến bên bàn ăn, An Nhiên vội vàng mời ba và dì ăn cơm. Tay cô bắt đầu gắp thức ăn lia lịa, miệng thì nhai không dừng, mặc cho ai hỏi gì đi chăng nữa thì cô cũng chỉ im lặng mà ăn.
Hàn Trạch Minh từ trên lầu đi xuống, anh vừa bước đến bên bàn ăn thì cô liền đứng dậy.
- Con ăn xong rồi, con xin phép.
Nguyễn Đông Thăng và Vũ Tịch còn chưa ăn được miếng nào thì An Nhiên đã ăn xong rồi, ai cũng tròn hai con mắt lên mà nhìn cô.
Hàn Trạch Minh đứng đấy nhìn theo bóng lưng của An Nhiên đang dần biến mất ở cầu thang rồi cười như thằng ngốc vậy.
Nguyễn Đông Thăng nhìn thấy cái biểu cảm ngô nghê, ngốc nghếch của Hàn Trạch Minh thì liền lên tiếng nhắc nhỏ anh:
- Trạch Minh! Sao thế con, ngồi xuống ăn đi con.
Vũ Tịch thấy An Nhiên chạy từ trong phòng Trạch Minh ra, mặt thì đỏ, ăn thì nhanh như chớp, ai hỏi có chuyện gì thì không nói nên bà vừa lấy cơm vừa hỏi anh:
- Hai đứa làm gì nhau à, sao mẹ thấy An Nhiên nó cứ là lạ vậy con?
- Không có gì đâu mẹ!
- Không có gì mà sao con cứ nhìn nó rồi cười mãi vậy?
Hàn Trạch Minh bây giờ mới giật mình tỉnh mộng, thấy mẹ hỏi vậy anh không cười nữa mà chỉ im lặng ăn cơm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play