Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Biệt thự Rose, một căn biệt thự màu trắng theo phong cách cổ điển bên ngoài biệt thự được trang trí bằng hoa hồng đỏ rực. Từ cổng đến bậc thang bước vào bên trong là một hàng dài vệ sĩ mặt nghiêm túc, mặc vest đen đeo kính râm cả người ai nấy đều tỏa ra sự nguy hiểm, đáng sợ.

Từ bên ngoài, một người đàn ông mặc vest đen gương mặt nghiêm túc, lạnh lẽo trông vô cùng đáng sợ bước vào trong, cúi thấp người chào:

"Tiểu thư! Lão gia gia muốn cô quay về Bạch gia ngay bây giờ."

"Ông ngoại bảo tôi về Bạch gia ngay? Có chuyện gì sao? Sao đột nhiên lại bảo tôi về gấp đến vậy?" Bạch Nhã Băng mặc một bộ vest trắng chân vắt chéo ngồi thưởng trà nghe báo như thế liền đặt tách trà xuống, đôi mày hơi cau lại thắc mắc hỏi.

"Tôi nghe nói hình như lão gia gia muốn tuyên bố người thừa kế nên mới cho gọi tất cả mọi người quay về gấp như thế." Jack - trợ lý riêng và là cánh tay phải đắc lực của Bạch Nhã Băng.

"Gì chứ? Tuyên bố người thừa kế? Vậy thì tôi không quay về." Bạch Nhã Băng vừa nghe đến năm chữ 'tuyên bố người thừa kế' liền lắc đầu không muốn quay về.

"Lão gia gia biết thế nào tiểu thư cũng nói thế nên đã căn dặn rằng nếu tiểu thư không quay về thì sẽ cho người đến đưa cô quay về bằng cách mọi cách bất kể là dùng cách gì cũng phải đưa được cô quay về Bạch gia."

Bạch Nhã Băng thở dài một hơi đứng dậy vẻ mặt không hề vui vẻ chút nào đầu gật gù:"Được! Được! Tôi quay về."

Trên đường quay trở về Bạch gia, xe của cô va chạm với một xe phía đằng trước Jack quay đầu lại lo lắng hỏi cô:"Tiểu thư! Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao." Bạch Nhã Băng sắc mặt vẫn như thế không một chút biểu cảm chậm rãi nói.

"Xin tiểu thư đợi một chút để tôi xuống xe xem sao."

"...." Bạch Nhã Băng chỉ gật đầu, đôi mắt khẽ chớp một cái.

Ngồi bên trong đợi ba phút thấy vẫn chưa giải quyết xong cô liền bước xuống xe xem thử, Jack thấy Bạch Nhã Băng bước ra ngay lập tức đứng nghiêm lại cúi thấp người chào cô.

Bạch Nhã Băng gương mặt lạnh tanh đôi mắt sắc bén quan sát tình hình sau đó lấy một cây viết trong túi ra viết lên tay của người đàn ông ấy một dãy số, đặt vào tay một tấm thẻ không nhanh không chậm cất giọng nói:

"Anh cứ mang xe đi sửa rồi dùng thẻ này để thanh toán nếu như anh vẫn cảm thấy không hài lòng thì cứ gọi điện vào số này người của tôi sẽ tiếp tục bồi thường theo những gì mà anh mong muốn."

Dứt tiếng, Bạch Nhã Băng quay người bước lên xe Jack vội đi nhanh đến mở cửa cho cô bỗng người đàn ông ấy kéo cánh tay của cô lại:"Này cô..."

Đôi mắt của Bạch Nhã Băng ngay tức khắc híp lại, cau mày lại nhìn xuống cánh tay bị anh nắm rồi liếc mắt lên nhìn anh, Jack đẩy tay của anh ra khỏi cánh tay của cô, nghiêm giọng hỏi:"Anh đang làm cái gì vậy? Đừng có tùy tiện đụng vào người của tiểu thư chúng tôi."

"Còn chuyện gì nữa sao?" Bạch Nhã Băng giọng nói điểm lạnh từ từ cất lên.

"Không! Chỉ là cô làm rơi cây viết nên tôi mới nhặt đưa lại cho cô." Anh cười nhẹ lắc đầu đưa cây viết cho cô.

"Cảm ơn! Nhưng tôi không cần nữa phiền anh quăng vào thùng rác giúp tôi."

Bạch Nhã Băng mặt không đổi sắc bước lên xe, Jack nhanh chóng chạy vòng qua vào bên trong xe rồi lái đi.

Tiếng chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên:"Chủ tịch! Anh đã đến tập đoàn chưa ạ? Mọi người đang đợi anh đến họp." Người nói bên kia chính là thư ký của anh Lý Tư Kỳ.

Đôi mắt Lục Dĩ Tường nhìn chăm chăm vào cây viết khóe môi hơi cong lên trả lời:

"Tôi biết rồi! Bảo bọn họ đợi một chút nữa trên đường đi tôi gặp một chút chuyện nên sẽ đến trễ."

"Vâng!" Lý Tư Kỳ nhanh chóng đáp lại.

Lục Dĩ Tường tắt máy để cây viết vào trong túi, bước lên xe lái đến tập đoàn. Trên xe, Bạch Nhã Băng tựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần cất giọng đều đều hỏi Jack:

"A Nghị hôm nay sẽ về nước đúng không? Anh hãy cho người đến đón rồi đưa A Nghị về Bạch gia luôn đi."

Jack nhìn cô qua kính chiếu hậu cung kính trả lời:"Thưa tiểu thư! Huyền Nghị thiếu gia đã hoãn chuyến bay sẽ không về vào hôm nay thiếu gia đã dời lại đến tháng sau cậu ấy mới quay trở về."

Bạch Nhã Băng nghe Jack nói thế mắt từ từ mở ra chau mày lại trách móc:

"Cái thằng nhóc này lại ham vui nữa rồi không biết khi nào mới trưởng thành được đây."

Tập đoàn Lục thị

Nhân viên đứng bên ngoài phòng họp nhìn thấy Lục Dĩ Tường bước đến liền chạy vào bên trong thông báo:"Này! Này! Chủ tịch đã đến rồi mọi người hãy mau sửa soạn lại đi đừng để xảy ra sơ sót gì nếu không chúng ta tiêu chắc đó."

Mọi người bắt đầu sửa soạn lại xem mình đã ăn mặc gọn gàng, chỉnh chu chưa? Bỗng tất cả ánh mắt đều hướng về một nữ nhân viên mới, đây lần đầu tiên tham gia cuộc họp như thế, nữ nhân viên bên cạnh lên tiếng hỏi:

"Sao cô ăn mặc thiếu vải quá vậy? Lát nữa chủ tịch đến thấy cô ăn mặc như thế sẽ không hay đâu, chẳng lẽ cô không biết quy định trong tập đoàn sao?"

"Có gì mà không hay chứ? Tôi chính là muốn cho chủ tịch thấy đấy tôi dám chắc rằng khi chủ tịch nhìn thấy tôi anh ấy sẽ chết mê chết mệt tôi cho xem." Cô gái ấy ưỡn người qua ưỡn người lại trước mặt mọi người, tự luyến đáp.

Mọi người bĩu môi, nhăn nhó lắc đầu ngao ngán nam nhân viên ở cuối bàn thở dài một hơi:"Đúng là không biết sống chết là gì? Một lát nữa chủ tịch đến lại có phim hay để xem rồi."

Vừa nói xong, Lục Dĩ Tường bước vào ngồi xuống ghế ánh mắt quan sát tất cả mọi người ai nấy đều gục mặt né tránh ánh mắt của anh, mắt anh dừng lại ở cô nhân viên mới đến kia, giọng nói lạnh lẽo cất lên trong bầu không khí tĩnh lặng:

"Cô ăn mặc như vậy là sao? Cô vẫn chưa đọc nội quy trong tập đoàn à?"

Cô ta mỉm cười, giọng nói õng ẹo đến phát nôn:"Ây da~ Người ta đã đọc rồi nhưng cái đó quá gò bó đi người ta không muốn làm theo đâu."

Sắc mặt của anh càng lạnh hơn những người ngồi gần anh đã sắp đóng băng luôn rồi, tất cả bọn họ thở cũng không dám thở mạnh lần này bọn họ thấy cô gái đó đã xong đời rồi.

Lục Dĩ Tường cất giọng đều đều nói với Lý Tư Kỳ:"Gọi bảo vệ đưa cô ta rời khỏi tập đoàn ngay lập tức từ nay về sau bất kể là nơi nào chỉ cần là của Lục thị thì đều không được nhận cô ta vào làm."

"Vâng!" Lý Tư Kỳ nhanh chóng gọi bảo vệ lên đưa cô ta đi.

"Chủ tịch! Tôi biết sai rồi xin anh đừng đuổi việc tôi sau này tôi không dám như thế nữa." Cô ta hoảng sợ đứng dậy chạy đến cầu xin anh.

Thấy cô ta chạy đến anh cầm hồ sơ trên bàn giơ lên đẩy cô ta ra không cho đến gần:

"Ồn ào quá! Bịt miệng cô ta lại đưa ra ngoài cho tôi."

Bảo vệ nhanh chóng có mặt bịt miệng lôi cô gái đó ra ngoài, nữ nhân viên ngồi cạnh cô gái đó thầm nói:"Đã cảnh báo rồi lại không nghe đúng là đồ ngu ngốc mà."

Chương 2: Yêu từ cái nhìn đầu tiên

Bạch gia

Chiếc xe sang trọng của Bạch Nhã Băng lái vào bên trong ngôi biệt thự bước xuống xe cô lạnh lùng, kiêu ngạo đi vào bên trong vệ sĩ ở đấy ngay lập tức đứng nghiêm chỉnh cung kính chào cô.

Bước vào bên trong Bạch gia, thấy tất cả mọi người đã ngồi vào bàn ăn ông ngoại của cô - Bạch Triết mỉm cười hiền từ vẫy tay gọi cô:

"Tiểu Băng! Cháu hãy mau vào đây ăn cùng mọi người đi."

Bạch Nhã Băng cười như không bước vào bàn ngồi cạnh Bạch Triết ông đặt nĩa xuống nhìn mọi người chậm rãi lên tiếng:

"Mọi người chắc cũng đã biết hôm nay ta cho gọi tất cả cùng về đây là để tuyên bố người thừa kế Bạch gia và cả tập đoàn Bạch thị."

Bạch An Lương - con trai thứ của Bạch Triết mỉm cười nhìn ông ánh mắt tràn đầy hy vọng, trong lòng tin chắc rằng người thừa kế chính là mình:

"Ba! Ba cứ nói đi bọn con lắng nghe đây."

La Tố Chi - vợ của Bạch An Lương nhếch mép cười thầm tự đắc trong lòng:"Người thừa kế chắc chắn là An Lương rồi làm gì còn có ai hợp hơn ngoài chồng của mình được chứ?"

Bạch Triết quay đầu sang nhìn Bạch Nhã Băng nở nụ cười rất dịu dàng, yêu thương:" Người sẽ thừa kế Bạch gia và tập đoàn Bạch thị chính là Tiểu Băng cháu gái của ta."

"Cái gì chứ? Ba! Ba đang nói cái gì vậy? Tại sao lại giao toàn bộ mọi thứ cho Tiểu Băng chứ? Nó thì có tài cán gì? Có phải ba già lẩm cẩm rồi không?" La Tố Chi kinh ngạc cứ ngỡ là mình nghe lầm bà tức giận phản đối chuyện này.

Rầm! Bạch Triết tức giận đập mạnh xuống bàn khiến tất cả mọi người trừ Bạch Nhã Băng đều giật nảy mình, ông trừng mắt quát lớn:

"La Tố Chi! Cô chỉ là dâu trong gia đình vậy mà lại dám nói tôi già lẩm cẩm gan của cô càng ngày càng lớn rồi đó."

Tất cả mọi người đều im lặng gục mặt xuống không dám lên tiếng Bạch Nhã Băng vẫn điềm tĩnh, bình thản ăn về chuyện người thừa kế cô đã biết từ lâu rồi Bạch Triết đã từng nói cho cô biết, ông vẫn nhìn cô cất giọng hỏi:

"Tiểu Băng! Sao cháu lại im lặng vậy? Cháu có đồng ý về chuyện này không?"

Bạch Nhã Băng dừng ăn lại chống cằm nghiêng đầu lên tiếng:

"Cháu đâu có quyền lựa chọn đồng ý hay không đồng ý đâu chứ? Nếu cháu nói không đồng ý ông sẽ chấp nhận sao?"

"Chị nói như vậy là có ý gì?" Bạch Lan Minh con gái của Bạch An Lương bực tức trong người lên tiếng hỏi cô.

Cô đưa mắt nhìn Bạch Lan Minh ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo khiến cho Bạch Lan Minh giật mình sợ hãi im bật. Bạch Nhã Băng đứng dậy chào Bạch Triết:

"Nếu không còn chuyện gì cháu xin phép rời đi cháu không muốn hít thở chung bầu không khí với những người mà cháu không thuận mắt."

Cô mặt vẫn không đổi sắc rời khỏi Bạch gia, Bạch Triết nhìn ba người họ tức giận cảnh cáo bọn họ:

"Ta cảnh cáo ba người tốt nhất hãy an phận nếu không đừng hòng có được một đồng nào chứ đừng có mà ở đó mơ tưởng sẽ có được Bạch gia."

Màn đêm buông xuống, quán bar Lovers lại bắt đầu ồn ào, náo nhiệt cô ngồi lắc lư ly rượu buồn chán, Hạ Tử Quyên đi đến vỗ nhẹ lên vai hỏi:

"Sao nhìn cậu phiền não quá vậy? Có chuyện gì nữa sao?"

"Còn chuyện gì nữa chứ thì chính là chuyện thừa kế Bạch gia đấy hôm nay ông ngoại đã gọi tớ đến và tuyên bố tớ chính là người thừa kế Bạch gia và tập đoàn Bạch thị." Bạch Nhã Băng uống hết ly rượu rồi trả lời Hạ Tử Quyên.

"Chuyện này thì có gì mà phiền não chứ? Đây là chuyện vui mà với lại cái này cũng đâu có gì bất ngờ cậu đã biết chuyện này từ trước rồi mà." Hạ Tử Quyên không hiểu tại sao cô lại phiền não chứ? Chuyện đấy quá là bình thường đi.

"Cậu cũng biết tớ không muốn trở thành người thừa kế gì cả nhưng nếu như tớ không đồng ý thì mọi thứ sẽ rơi vào tay bác của tớ tớ không muốn những gì mà ông ngoại và ba tớ gầy dựng nên lại rơi vào tay của một kẻ như thế."

"Tớ hiểu mà, thôi chúng ta hãy bỏ chuyện này qua một bên đi tối nay chúng ta chỉ uống rượu vui chơi thôi không nghĩ gì nữa hết."

Hai người các cô không biết rằng từng cử chỉ hành động của mình đã rơi vào tầm mắt của bọn người Lục Dĩ Tường, Tần Đình Danh nheo mắt nhìn xuống ánh mắt có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Nhã Băng:

"Thật không ngờ Hạ Tử Quyên lại quen biết với Bạch Nhã Băng dường như hai người họ còn rất thân thiết với nhau."

Lục Dĩ Tường quay đầu nhìn Tần Đình Danh trong đôi mắt lộ lên tia vui mừng:

"Đình Danh! Cậu biết cô gái ngồi cạnh Hạ Tử Quyên sao?"

"Tất nhiên là biết rồi cô ta chính là đại tiểu thư của tập đoàn Bạch thị Bạch Nhã Băng cô ta chính là cô cháu gái cưng của người đứng đầu cả Bạch gia Bạch Triết." Tần Đình Danh gật đầu nói với anh.

Tần Đình Danh nhìn thấy Lục Dĩ Tường cứ mãi ngắm nhìn cô đôi mày nhướng lên đánh vào vai của anh, hỏi:

"Này! Dĩ Tường! Cậu đừng bảo với tôi là cậu hứng thú với Bạch Nhã Băng nha?!"

"Không được sao?" Lục Dĩ Tường vẫn nhìn Bạch Nhã Băng không rời mắt, không nhanh không chậm cất giọng hỏi.

"Không phải chứ? Dĩ Tường! Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng dây vào vị đại tiểu thư đó cô ta nổi tiếng là lạnh lùng, vô tình đã có rất nhiều người theo đổi nhưng cô ta lại không vừa mắt một ai là một người có tính cách rất khó hiểu, kì lạ." Dạ Thành Đông bật cười một tiếng nói cho anh biết một chút về cô.

"Các cậu đã có từng nghe qua câu yêu từ cái nhìn đầu tiên chưa? Tôi đã trúng tiếng sét ái tình của cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt. Tôi mặc kệ cô ấy có lạnh lùng, vô tình hay kì lạ, khó hiểu đến đâu tôi vẫn sẽ theo đuổi." Lục Dĩ Tường càng nhìn cô càng say mê khóe môi không tự chủ được mà cau lên.

"Ôi trời! Còn đâu là chủ tịch cao cao tại thượng của Lục thị người luôn nổi tiếng là không hề dính tin đồn tình ái với bất kì cô gái nào phải nói là một người không nhiễm một chút hồng trần tình ái bây giờ lại nhất kiến chung tình với một cô gái ngay từ lần đầu gặp mặt thật khó tin đấy." Âu Hoằng Phong cười phá lên có chút không tin những gì mình đang nghe và thấy.

Chương 3: Bạch Huyền Nghị

Trước khi ra về, Bạch Nhã Băng đi vào nhà vệ sinh Lục Dĩ Tường thấy thế liền đi theo đứng đợi ở trước cửa cô rửa tay đi ra không hề để ý xem anh như là người vô hình. Lục Dĩ Tường vội kéo tay của Bạch Nhã Băng theo phản xạ cô quay người lại bẻ tay anh ra phía sau khiến cho anh mặt mày nhăn nhó, kêu la:

"Đau! Đau! Đau! Tiểu Băng! Em hãy bỏ tay anh ra trước đi anh đau lắm đó."

Bạch Nhã Băng nheo mắt bẻ mạnh tay của anh ra phía sau hơn, gương mặt nghiêm nghị, lãnh đạm hỏi:

"Anh là ai? Tại sao lại biết tên của tôi còn gọi thân mật như vậy nữa?"

Lục Dĩ Tường ngẩng đầu lên nhìn cô tay còn lại tự chỉ vào mặt của mình nét mặt khó tin khi cô không nhớ mình là ai?

"Tiểu Băng! Em không nhớ anh là ai sao? Chúng ta đã gặp nhau lúc sáng rồi đấy."

"Lúc sáng?" Bạch Nhã Băng cau mày nhớ lại những chuyện lúc sáng cô đã nhớ ra anh chính là người đã va chạm xe với mình bỗng đôi mày của cô càng cau chặt lại hơn nữa.

"Tôi nhớ rồi anh chính là người đã va chạm xe với tôi nhưng mà lúc đó tôi không hề nói cho anh biết tên của tôi. Nói! Tại sao anh lại biết tên của tôi? Anh đã điều tra và biết được những gì rồi?" Bạch Nhã Băng vẫn không buông cánh tay của anh ra gương mặt càng lạnh lẽo hơn, giọng nói có chút lớn tiếng hỏi anh.

"Nếu muốn anh trả lời những câu hỏi đấy của em thì trước tiên em hãy buông cánh tay của anh ra đi." Lục Dĩ Tường bày ra bộ mặt đáng thương nhìn cô.

Bạch Nhã Băng lườm anh rồi buông tay ra anh xoay khớp vai một cái rồi đứng thẳng người trả lời cô:

"Anh không có điều tra em cho dù là anh có muốn điều tra đi chăng nữa thì với thân phận của em thì điều tra cũng vô ích thôi sở dĩ anh biết được tên của em là bởi vì bạn của anh nói cho anh biết."

"Bạn của anh?" Mày của cô vẫn không ngừng nhíu chặt, mặt không đổi sắc suy nghĩ một lúc, cô nhớ ra rồi anh là bạn của Dạ Thành Đông, Tần Đình Danh mà hai người họ là những người đứng đầu trong giới hắc đạo nên biết đến cô cũng là điều bình thường.

"Tôi quên mất anh là bạn của Dạ Thành Đông và Tần Đình Danh nhưng tôi không thích anh gọi tôi là Tiểu Băng tôi với anh có quen biết gì nhau đâu mà gọi như thế sau này khi gặp tôi anh cứ gọi tôi là Bạch tiểu thư hoặc gọi thẳng tên tôi là Bạch Nhã Băng nếu anh còn dám gọi tôi như thế nữa thì đừng có trách tôi." Cô nhìn anh với ánh mắt sắc bén, lời nói đầy cảnh cáo, đáng sợ.

"Chẳng phải bây giờ chúng ta đã quen biết rồi sao? Với lại anh thích gọi em là Tiểu Băng còn Bạch tiểu thư hay Bạch Nhã Băng anh đều không thích gọi. Tiểu Băng đáng yêu hơn." Lục Dĩ Tường cười tươi vẫn thích nhây với cô.

Bốp! Bạch Nhã Băng đấm thẳng vào con mắt trái của Lục Dĩ Tường khiến cho anh choáng váng, ngã nghiêng muốn đứng không vững . Bạch Nhã Băng phủi phủi tay lườm lườm anh cất giọng nói:

"Đây chính là hậu quả mà anh tự chuốc lấy tôi đã cảnh báo rồi chỉ tại anh không nghe thôi."

Cô quay người rời đi anh ôm mắt dõi theo cô, gương mặt nhăn nhó khó coi, lẩm bẩm một mình:

"Con gái gì mà dữ thế hở một chút là động tay động chân nhưng mà sao mình lại cảm thấy đáng yêu quá vậy? Càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu con gái là phải như thế hiền lành quá sẽ bị người khác bắt nạt."

Ở bãi đỗ xe, Hạ Tử Quyên tựa người vào xe thấy Bạch Nhã Băng đi đến môi khẽ cau lên hỏi:

"Sao cậu đi vệ sinh lâu quá vậy? Bị chột bụng sao?"

"Không phải! Chỉ là tớ mới vừa gặp một tên điên thôi nhưng cậu yên tâm tớ đã xử anh ta rồi."

Hạ Tử Quyên bật cười cô tất nhiên là không lo lắng rồi nếu như đổi lại là người khác thì cô sẽ lo lắng nhưng đối với Bạch Nhã Băng thì cô rất an tâm.

Thụy Điển

Tại một căn biệt thự sang trọng, vô cùng rộng lớn ở bên trong một chàng trai chân gác lên bàn đưa qua đưa lại, mắt nhắm lại lắc lư theo nhạc được một lúc anh mở mắt ra gọi quản gia đến:

"Quản gia! Ông hãy sắp xếp cho tôi tuần sau tôi sẽ quay về nước đột nhiên tôi cảm thấy ở đây chán rồi muốn về nhà thăm bà chị dữ dằn của tôi."

"Vâng! Tôi sẽ cho người đi sắp xếp ngay." Quản gia gật đầu rồi đi làm ngay.

Bạch Huyền Nghị đứng dậy đi ra xe vừa đi vừa nói một mình:

"Mình phải đi mua quà thôi mà nên chọn quà gì bây giờ chọn mà không đúng ý thế nào cũng bị ăn đập cho mà xem."

Lái xe rời khỏi biệt thự trên xe bạn của anh gọi điện đến:"A Nghị! Tuần sau bọn này tổ chức đi Pháp chơi cậu có đi không?"

"Tuần sau sao? Thật tiếc quá tuần sau tôi phải quay về nước rồi lần này tôi quay về sẽ quậy banh nhà cậu của tôi cho cậu xem." Ánh mắt gian xảo, tinh ranh vô cùng của Bạch Huyền Nghị.

"Quậy banh luôn sao? Cậu không sợ cậu của cậu sẽ đánh chết cậu sao?"

"Bọn họ dám? Cậu đừng quên tôi có chị của tôi chống lưng chỉ cần chị tôi lên tiếng bọn họ dám làm gì tôi? Càng không thể làm gì với chị của tôi bởi vì chị ấy có ông ngoại chống lưng." Bạch Huyền Nghị nói với ngữ điệu tràn đầy tự tin, khí thế không biết sợ ai.

"Tôi quên mất cậu còn có một người chị đáng sợ."

"Vậy thôi! Tôi cúp máy đây tôi phải đi mua quà cho chị ấy nữa." Bạch Huyền Nghị tắt máy, mỉm cười vui vẻ chỉ cần nghĩ đến cảnh Bạch An Lương cùng La Tố Chi tức tối, đầu muốn sì khói mà vẫn không làm được gì anh anh cảm thấy vui, hả hê vô cùng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play