Thư ký An có một phát hiện đáng sợ.
Sếp tổng gần đây luôn nhìn chằm chằm vào máy tính, hỏi ra mới biết, sếp đang xem video camera trong công ty. Nghĩ thử xem, đang yên đang lành sếp tra camera làm gì. Nhớ tới lần cuối sếp tra camera vào năm ngoái,...
Thư ký An nhìn vào chiếc camera cuối hành lang bất giác rùng mình. Cầu trời khấn phật cà phê cô pha hợp vị sếp, văn kiện cô in mực không bị nhòe, khách sạn cô đặt tốt một chút,....
Mà tất cả đều không đáng sợ bằng nụ cười của sếp. Chính nó! Nếu dùng màu sắc để hình dung nụ cười ấy thì chính là màu đỏ, đỏ tươi của máu ấy. Nhìn không khác gì mấy tên phản diện trong phim hết.
Trong đầu thư ký An chợt vang lên giai điệu “Mama, I’m in love with the criminal...”. Không! Không thể bị sắc đẹp rù quyến. Chân có dài đến nách, đến cổ, đến đầu cô cũng không dám trèo cao thế đâu.
Có lẽ chính tại khí chất phản diện này nên sếp sắp qua bốn mươi rồi mà người yêu cũng không có đấy. Giàu thì rất giàu, đẹp cũng rất đẹp, có thể gọi là hình tượng ông chồng được săn đón nhất năm, nhưng cũng đáng sợ quá đi.
.........................................................................................................
Dạo này, cả phòng kế hoạch của công ty đều sống trong lo sợ. Sếp tổng cho lắp camera ngay trên đầu bọn họ. Thế là làm sao? Bọn hắn xin thề nếu có bất cứ suy nghĩ bất lương, lười biếng, phụ lòng công ty,... bọn hắn sẽ bị sét đánh chết tại vị trí luôn.
Thấy chưa! Không có tiếng sét nào, trời quang mây tạnh luôn ấy.
Bọn hắn đều hiểu mấy câu tương tự như ‘sống không thẹn với lòng’, ‘cây ngay không sợ chết đứng’. Nhưng cái cảm giác lành lạnh chiếu xuống gáy 24/7, khó thở lắm biết không? Còn phải lo sợ lịch sử năm trước lặp lại, phát rùng mình luôn ấy. Ngày nào trước khi đi làm, bọn hắn đều khấn cầu tổ tiên một ngày an bình, vui vẻ làm việc, vui vẻ cống hiến.
Bọn hắn cũng đã dũng cảm nhờ trưởng phòng đối thoại trực tiếp với lãnh đạo để xem bọn hắn sai chỗ nào, bọn hắn sẽ sửa không được sao.
Nhưng trưởng phòng thông báo lại rằng đó chỉ là ý của sếp tổng, mọi người cứ tiếp tục làm việc như bình thường, không có gì đáng lo ngại hết.
Cái cụm từ ‘sếp tổng’ thôi cũng đã vô cùng đáng ngại rồi biết không? Bọn hắn cũng hết cách, ngày ngày cố gắng chịu đựng, cùng lắm thì đội thêm một cái mũ len cho bớt lạnh vậy.
Ôi nhân sinh, kiếm ăn thật khó nhằn mà!
Chí ít, thì cũng phải có một tinh thần thép giống như trưởng phòng Nhạn chứ. Bình thản như không có gì luôn. Mà nói ra cũng dễ hiểu thôi, chính cô Nhạn đã tố cáo vụ năm ngoái mà, thân cô thế cô mà vẫn dám đứng ra. Được cái sếp tổng cũng không phải chỉ có cái danh. Kết quả, phân nửa ghế của cái công ty này phải đổi chủ.
Chính là ‘người đàn bà thép’ hàng thật giá thật.
Thực ra, Nhạn Phong không phải là không cảm thấy gì. Cô có cảm giác như trung tâm của cái máy quay kia đang hướng về mình vậy. Chẳng qua là cảm giác ấy không ảnh hưởng quá nhiều đến cô.
Trước nay, Nhạn Phong luôn như vậy. Các giám đốc đều không ưa cô, họ thường rỉ tai nhau về sự vô cảm của cô, nào là không bao giờ cười một cái, không bao giờ giúp đỡ ai, không sợ ai, không uống rượu xã giao, không bàn công việc trên bàn tiệc,...
Đó là lý do vì sao làm việc trong công ty đã lăm năm mà cô chỉ có thể dừng ở ghế trưởng phòng, trong khi những người cùng vào công ty với cô đều trở thành giám đốc chi nhánh rồi.
Nhạn Phong luôn cho rằng cuộc đời luôn công bằng, bạn làm nhiều bạn ăn nhiều, bạn làm ít thì ăn ít. Nhưng làm quá nhiều thì sẽ không còn thời gian để ăn nữa. Là người thì phải biết đủ.
Cô ngẩng lên nhìn vào chiếc camera phía trên để thả lỏng cơ cổ, suy nghĩ vẩn vơ đến chiếc camera trên đầu xem nó bao nhiêu tiền, nghe nói là loại xịn nhất trên thị trường thì phải.
..............................................................
Mỗi khi cô nhìn thẳng vào máy quay như vậy đều khiến hắn không kiềm lòng được. Hương vị thản nhiên trong mắt cô khiến cho sự thèm khát của hắn lớn dần, lớn dần.
La tổng đưa tay chạm đến khóe miệng đang nhếch lên của mình. Không biết hắn còn có thể chịu đựng được đến bao giờ đây.
Hắn có một sở thích đặc biệt, có thể nói là biến thái. Hắn thích cảm giác nắm giữ một thứ gì đó. Đơn giản là hai miếng gỗ đào hắn đang nắm trong tay hoặc phức tạp hơn là con người, cụ thể chính là người con gái trong màn hình này đây.
Trước đây, hắn không cảm thấy hứng thú với con người lắm. Thậm chí, bạn giường cũng khiến hắn khó chịu, hắn không thích cảm giác bị người khác chạm vào. Cho nên, hắn có cảm giác bài xích với con người. Nhưng nếu đó là những ngón tay thanh mảnh đang thoăn thoắt trên bàn phím kia thì hắn sẽ rất thỏa mãn.
La Đường gặp Nhạn Phong lần đầu ngay trong chính phòng làm việc này. Sau một thời gian dài thu thập, cô đã đưa cho hắn danh sách những người đã hối lộ, tham ô, biển thủ trong công ty. Tất nhiên, danh sách không quá chi tiết vì sức người là có hạn. Nhưng nhờ đó, hắn mới biết được công ty của hắn đang có một bầy sâu bò qua bò lại, lúc nhúc, lúc nhúc.
Từ đó, hình ảnh cô trong bộ suit công sở luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Hắn thường nhìn theo cô khi tan làm, từ đầu đến chân cô toát ra một hương vị thanh lãnh, cấm dục khiến cho khát khao chinh phục trong hắn rục rịch.
Dần dần, hắn muốn nhìn thấy cô nhiều hơn, thế nên hắn mới thêm chiếc camera bốn mắt siêu chân thực này vào phòng kế hoạch. Vậy thì, khi rảnh hắn đều có thể thấy cô. Nhưng hắn lại bắt đầu cảm thấy không đủ, cô chỉ có ở công ty chín tiếng một ngày.
Trong hợp đồng tái thiết lập sau năm năm làm việc, có một điều khoản bổ sung là công việc không tồn đọng, không tăng ca.
Vậy nên, hắn thấy chín tiếng đó không đủ. Hắn muốn nhiều hơn. Nụ cười trên môi hắn ngày càng rõ nét, hắn không bao giờ thụ động ngắm nhìn thế giới cả, hành động thiết thực luôn được ưu tiên rõ ràng.
La tổng nhìn vào phương án kế hoạch Nhạn Phong vừa gửi lên. Hắn lại sắp có một thương vụ thành công rồi.
Cả đất Bắc này, ai ai cũng biết công ty XNK của hắn là lớn nhất, có vị sếp tổng trẻ tuổi nhất là hắn, có thị phần lớn nhất và có tầm nhìn chiến lược xuất chúng nhất.
Hồi trước, hắn còn tưởng mình tuyển được một Giám đốc Kế hoạch tài năng, kết quả đó lại là một tên trộm tài năng. Cái khả năng ‘tiên tri’ mà người ta đồn đoán thật ra đều đến từ vị trưởng phòng nho nhỏ này.
Hắn thèm muốn sờ lên màn hình camera tưởng tượng cảm giác ngón tay hắn chạm đến cần cổ mảnh dẻ kia, vòng eo nhỏ nhắn kia.
Cô sinh ra là để làm việc cho công ty của hắn hoặc là nói, cô sinh ra là để trở thành của hắn.
“Mọi người sắp xếp công việc, tối thứ bảy, lãnh đạo tổ chức một buổi ăn mừng dự án thành công của phòng kế hoạch. Vắng mặt phải báo trước, sếp tổng cũng sẽ có mặt. Thời gian, địa điểm, tôi sẽ thông báo sau.”
Thế nói vậy, bọn hắn có thể hiểu là được sếp tổng mời cơm không. Nói ra thì cũng nhờ vào chiếc camera kia đã khiến bọn hắn sốc dậy tinh thần, làm việc hăng hái không mệt mỏi, bứt phá mọi giới hạn, đẩy nhanh mọi deadline.
Cũng được gọi là trong cái rủi có cái may, bọn hắn cũng được một phần nào đó an ủi chút chút đi.
Từ lúc trưởng phòng phát ra thông báo, câu chuyện được bàn tán nhiều nhất đều xoay quanh buổi ăn mừng đó, nào là định mặc gì, nước hoa gì, trang điểm kiểu gì đầu tóc ra làm sao, có những ai đến nữa, nhà hàng chất lượng thế nào, sếp tổng có ở đó lâu hay không, xong rồi lại bắt đầu sếp tổng vừa thu mua công ty của người ta đáng sợ như thế nào,...và nhiều vấn đề khác nữa.
Nói chung là ai cũng hào hứng với buổi tiệc nho nhỏ này. Khi bỏ ra công sức liên tục cống hiến không mệt mỏi thì thứ người ta cần chính là sự khẳng định và tôn trọng từ cấp trên. Những kẻ đi làm thuê như bọn hắn không còn mong mỏi gì hơn.
Cuối cùng ngày đó cũng đã đến, địa điểm được ấn định là nhà hàng French Grill. Chà chà! Đúng là đi ăn cùng sếp tổng có khác sang chảnh hẳn ha. Không phụ lòng bọn hắn chuẩn bị cả tuần.
Hôm nay mọi người đến khá sớm, đi muộn trước mặt sếp chỉ có một chữ thôi ‘toang’. Trưởng phòng thì vẫn như mọi khi chỉ xuất hiện vào đúng giờ đã định và vẫn là bộ suit ấy, có khác thì khác màu thôi. Nhạn Phong là người duy nhất không lo lắng về vấn đề mặc gì, vì họ chưa thấy cô mặc khác đi bao giờ...
Không lâu sau, sếp tổng cũng đến. Mọi người chính thức nhập tiệc, chiếu theo luật lệ bất thành văn của Nhạn Phong ‘không bàn việc trên bàn tiệc’, bữa ăn này trở thành giây phút thư thả tuyệt vời của cả phòng kế hoạch.
Mọi người vừa ăn, vừa bàn luận với nhau về các khía cạnh của cuộc sống, không khí cũng phá lệ thoải mái hơn ngày thường, cũng coi như dịp để gắn kết nội bộ. Dưới uy nghiêm của Nhạn Phong, phòng kế hoạch rất quy củ, cũng rất đoàn kết, là một loại gắn kết mà tất cả các phòng ban khác đều thèm muốn.
Hai đối tượng im lặng nhất chính là La tổng và Nhạn trưởng phòng. Hai người chỉ trả lời khi được nhắc đến, Nhạn Phong thì chỉ tập trung vào bữa ăn, nhìn thì rất từ tốn nhưng chưa bao giờ ngừng còn La Đường thì đơn giản uống champagne nhìn qua thì hắn rất chú ý tương tác với mọi người nhưng thật ra ánh mắt thì vẫn dán chặt vào cô.
Tuy Nhạn Phong rất khó tính nhưng mọi người vẫn tìm ra được lỗ hổng giữa muôn vàn quy tắc của cô. Khi cô đã ăn đủ, và đặt dao nĩa xuống thì mọi người có thể mời cô chơi trò chơi thường thường của giới văn phòng, đôi khi cũng có thể hỏi về đời tư của cô nữa. Tám phần cô sẽ trả lời nên muốn biết gì thì cứ hỏi.
Bọn hắn coi phát hiện này trọng đại như Columbus tìm ra châu Mỹ vậy, là một loại hình giải trí thông qua sếp của mình. Đặc biệt xả stress!
La Đường thì vừa nghe phó phòng báo cáo về những điều bọn họ đã biết và những điều bọn họ định hỏi cho hôm nay. Bọn hắn đã tiến hành phân tích, so sánh các câu trả lời của cô ở những đợt trước để vẽ ra hẳn một cái sơ đồ, qua từng buổi ăn mừng sẽ bổ sung các nhánh trống đồng thời triển khai một vài nhánh mới.
Tất cả đều được tiến hành một cách tinh vi với một hệ thống mật ngữ được phát triển bởi chính bọn hắn. Là một cuộc ăn chơi được đầu tư chất xám vô cùng nghiêm túc.
Sếp tổng hình như rất hứng thú với cái sơ đồ này, vậy là phó phòng liền dâng hai tay cho La Đường. Bán nước cầu vinh cũng không thể nhanh hơn thế được.
Chủ đề hôm nay được chọn là ‘quan niệm tình cảm’ và “ sở thích cá nhân”.
Bắt đầu.
“ Vai trò của nam và nữ trong tình yêu.”
“ Bình đẳng. Vai trò có thể hoán đổi trong một vài trường hợp, mục tiêu cuối cùng là cả hai đều hạnh phúc.”
“ Khi bạn gái giận dỗi thì bạn trai cần phải làm gì?”
“ Tìm ra nguyên nhân, hình thành cách giải quyết thông qua thuộc tính của bạn gái mình. Nhưng điều quan trọng là người bạn gái vẫn là bạn gái của mình.”
La Đường hơi không hiểu một chút, phó phòng liền ghé tai giải thích “ nghĩa là cả hai người vẫn còn yêu nhau, nếu không còn tình cảm níu kéo vô dụng”.
Tiếp tục
“ Không nên đặt ra các quy tắc cho người mình yêu.”
“ Không nên. Nhưng trong một vài trường hợp vẫn nên có một số quy tắc phù hợp với từng người. Vì con người không phải là toàn năng, vẫn sẽ mắc sai lầm, các quy tắc được đặt ra phải đặt trên sự hạnh phúc của người mình yêu.”
Vẫn là câu hỏi người người vẫn nhắc “ What do you do in your free time?”
“ Nghe nhạc, xem phim, chăm sóc thú cưng.”
......................
Mỗi người chỉ có một lượt hỏi, không được vượt quá không thì cô sẽ từ chối. Mỗi người sẽ có trách nhiệm ghi âm lại câu trả lười của cô, đem ra mổ xẻ, phân tích kĩ lưỡng với nhau rồi điền vào sơ đồ.
La Đường bất chợt cảm thấy không vui khi nhìn thấy một nhánh ghi rõ ‘ có một đời bạn trai’. Hắn bực quá đi mất, cứ nghĩ đến cô từng tay trong tay với kẻ khác thôi là hắn muốn ngay lập tức trói cô lại, dùng chính hắn để thay thế tất cả hồi ức của cô về kẻ đó.
“ Tại sao cô lại chia tay người yêu cũ của mình?”
‘Million dollar question’ là đây!!! Bọn hắn cũng muốn biết lắm nhưng không dám hỏi, đúng là sếp tổng có khác làm việc gì cũng đều thật không tầm thường.
“Vấn đề về định hướng, sự nghiệp thôi. Cậu ấy còn quá trẻ yêu cầu dành nhiều thời gian, công sức để thực hiện sự nghiệp.”
Hắn còn muốn hỏi một câu nữa, “ Hắn ta là ai??!!”. Để hắn có thể tìm ra và khiến kẻ ấy biến mất mãi mãi.
Kết thúc.
Tiệc tàn, mọi người kêu gào đi tăng hai. Như thường lệ, Nhạn Phong không tham gia, La Đường cũng từ chối.
Lãnh đạo rút lui, cuộc vui bắt đầu!
“ Tôi có thể đưa Nhạn trưởng phòng về được không, cô không phải ngại, dù sao cũng cùng đường.”
Sếp tổng đã nói thế, cô từ chối cũng không tiện, cũng không có gì phải ngại ngùng cả, dù sao cô cũng đang dành dụm tiền để mua xe, đỡ phải gọi taxi.
Năm trước cô đã mua được nhà, là một ngôi nhà mặt đất nhỏ xinh không cách quá xa công ty, đường xá thuận tiện an ninh tốt.
“ Ban nãy, tôi có uống hơi nhiều bây giờ có chút khó chịu. Cô có thể cho tôi vào ngồi nghỉ một lát không?”. Hắn biết cô sẽ cho hắn vào vì thông qua sơ đồ hắn biết được cô không đồng ý với các hành vi phạm luật, trong đó có lái xe khi đã uống rượu.
Vậy là hắn được quang minh chính đại bước vào nhà cô. La tổng muốn vào thì cô cho vào, Nhạn Phong cũng chẳng để ý rằng say rượu có thể ngồi taxi, cô chỉ biết là uống rượu thì không được lái xe.
La Đường vừa hài lòng vừa không. Sao cô ấy có thể để người lạ vào nhà vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này chứ? Càng nghĩ, hắn càng thấy bực bội.
Căn nhà này là do Nhạn Phong tự tay thiết kế. Lầu một là nhà bếp và phòng khách, lầu hai là phòng ngủ của cô. Rõ ràng là căn nhà của một người độc thân.
Màu sắc chủ đạo là xám và trắng sạch sẽ và tinh tế. Rất hợp mắt hắn, cũng phù hợp với món quà hắn tặng cho cô. Đó là bức tượng điêu khắc hắn đặt riêng nhà điêu khắc Lorenzo Quinn, tất nhiên là hắn đã chỉnh sửa một vài chi tiết theo ý hắn.
“ Uống rượu suông khiến tôi hơi xót ruột. Cô có thể nấu cho tôi một bát cháo hay cái gì đó, được không?”
Cô cũng đồng ý. Dù sao cô cũng rất thích các tác phẩm theo trường phái ‘Ấn Tượng’, coi như để cảm ơn vì món quà đi.
Như điều hắn mong ước bấy lâu, cô cởi chiếc áo khoác ngoài và đeo tạp dề lên. Hắn thỉnh thoảng phải đưa tay lên mũi sờ sờ, hắn sợ mình sẽ chảy máu mũi mất.
Quần tây ống rộng làm nổi bật đôi chân thon dài, bờ mông hơi vểnh lên, áo sơ mi trắng thể hiện rõ vẻ cấm dục, tạp dề màu xám thắt chặt vòng eo... Hắn tưởng tượng mình có thể chạm vào cô, vòng tay ôm cô từ đằng sau, cằm hắn tựa trên vai cô và nếm thức ăn cô đang chuẩn bị cho hắn. Một cảm giác vi diệu khó miêu tả bằng lời.
Tay hắn sẽ du tẩu trên vòng eo của cô, luồn qua lớp áo sơ mi kia rồi chạm vào da thịt của cô...
Không ổn! Nếu hắn còn tiếp tục ý nghĩ này, hắn sẽ không nhịn được nữa mất.
‘Cạch’.Xong rồi! Cháo thì sẽ tốn thời gian để nấu hơn nên cô quyết định luộc một chút rau xanh để đỡ xót ruột. Một bát canh cải thảo thơm mềm cứ thế trôi vào bụng hắn. Thật thỏa mãn!
Ăn xong cô đưa cho hắn một chút thanh long đỏ để đỡ đắng miệng, nhưng hắn lại ‘lỡ miệng’ khiến cho chiếc áo sơ mi trắng của hắn nhoe nhoét màu tím đỏ của thanh long.
Khiến cho cô có một cái nhìn mới về hắn. Giống đứa trẻ nhà hàng xóm ghê.
Áo như vậy không thể mặc nữa, phải thay ra ngay nhưng hắn không mang đồ dự phòng ở đây, và hắn cũng không tiện về nhà với bộ dạng này. Đêm tối mờ mờ, ai không biết còn tưởng hắn vừa bị đâm cho một nhát.
Cô xoay cái cần gạt ở trên tường, một cầu thang ẩn từ từ được hạ xuống. Đây là một thiết kế thông minh mới ra mắt để tăng tính bảo vệ cho người ở lầu hai, vì khi cầu thang đã đóng có thể khóa công tắc để bên dưới không mở được nữa. Cô bảo hắn chờ một lát rồi bước lên tầng.
Hắn bên dưới thì dành thời gian ngắm nhìn lầu một của cô, thú cưng của cô là một con Labador màu sữa khá thông minh, không thấy nó tỏ thái độ gì với hắn. Nhìn quanh quất một lát, đập vào mắt hắn là một dãy các đai Taewondo từ màu trắng đến đai đen nhị đẳng được cố định vào khung kính. Hắn có đôi chút an tâm về việc cô cho người lạ vào nhà rồi.
Nhưng chỉ một chút thôi.
Khi đi xuống, cô cầm theo một chiếc áo phông trắng hiệu Lacote.
Lại là áo nam! Cô đưa áo của kẻ ấy cho hắn mặc. Không thể tha thứ được!
Trong lòng hắn đang nguyền rủa người yêu cũ của cô bằng vô vàn cách thức, bề ngoại vẫn rất điềm đạm, lạnh nhạt.
“ Cảm ơn cô, cũng tại tôi vụng về quá. Không nghĩ đến, cô Nhạn lại có sẵn áo cho nam giới trong nhà.” Hắn sẽ ghi sổ lần này.
“ Anh chờ một chút!”. Cô cầm cây kéo cắt chiếc mác trên cổ áo, thì ra không phải áo cũ. Tạm chấp nhận. Mỗi tội hơi chật. Vậy cũng tốt, như vậy liền có thể khoe ra body tuyệt hảo của hắn. Thế nào, cô có thấy rung động chưa?
“ Đây là quà tôi định mang tặng, nhưng không có dịp, giữ mãi cũng không có tác dụng, chi bằng đưa cho anh sẽ có ích hơn.” Đây là chiếc áo cô vì người ấy mà xếp hàng hôm ra mắt nhưng cuối cùng người ấy lại...
Cho hắn dùng đồ thừa. Ghim!
Ngồi nói chuyện một lát rồi hắn tạm biệt cô để ra về. Dù sao cũng muộn rồi, hắn mà ngồi thêm chút nữa không biết có nhịn tiếp được không.
Thực ra nhà hắn ngược đường so với nhà cô. Haizz! Vậy hắn phải mua thêm một căn nhà để thuận đường đưa cô về. Sơ đồ có nói rõ, cô ghét nói dối.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play