( Giới thiệu:
-Tác giả: Phương Thảo
-Giới thiệu cốt truyện:
-Cô là một cô gái xinh đẹp không ai sánh bằng. Gia đình điều kiện vô cùng tốt. Nhưng vào một ngày nọ kinh tế gia đình cô gặp khó khăn. Cha cô ép buộc cô phải kết hôn với một người mà cô không hề quen biết, vô cùng xa lạ...Nhưng trước khi kết hôn cô lại bị lừa ngủ cùng một người đàn ông xa lạ và chính cô cũng không biết đó là ai. Cho đến ngày cô gặp anh.
- Liệu người đàn ông đó là ai?. Cô và hắn liệu sẽ duy trì mối quan hệ gì?. Và người chồng cô sắp gã sẽ như thế nào?
-Thể loại: Ngược, sủng, HE...)
Chap 1: Không có quyền lựa chọn
Trong một căn biệt thự lớn ở khu đắt đỏ bật nhất Bắc Kinh đang vang vọng tiếng cãi nhau. Bên trong bầu không khí mâu thuẫn như bao trọn lại tất cả những gì thuộc về căn biệt thự to lớn này. Người đàn ông trung niên đang hùng hổ tức giận tay chỉ thẳng vào mặt cô gái xinh đẹp đang đứng đối diện ông.
- Ta nhắc lại lần nữa. Mọi chuyện ta đã sắp xếp ổn thỏa, con chỉ có thể nghe theo chứ không có quyền lựa chọn_ ông ta quát lớn khiến mọi người xung quanh đều lo sợ
- Nhưng làm sao con có thể cưới người mình không yêu bây giờ?_ người con gái bất giác lên tiếng rồi khóc nấc
- Nhưng con là con của ta. Mọi thứ ta đưa ra con đều phải chấp nhận. Con không nhớ đến ta đã có ơn gì với con sao. Con muốn gia đình cưu mang con sẽ tan vỡ sao, con muốn sự nghiệp của người nuôi dưỡng con phá sản sao_ ông ta lại càng tức hơn khi nói
Cô không nói gì nữa mà chỉ biết quay lưng lại đi về phòng mình. Mặc cho người mẹ dịu dàng đã kéo lấy cánh tay cô chỉ mong cô có thể vui vẻ làm thuận lòng cha của mình. Nhưng cô cũng gạt bỏ mà đi thẳng về phòng
Khóa chặt cửa lại. Cô thất thần dựa thân mình vào cánh cửa rồi buông thả lực để mặc bản thân từ từ ngã bệch xuống mặt nền lạnh lẽo
Cô sợ...thật sự rất sợ. Sợ cảm giác sẽ phải chung sống với người mình không có cảm giác gì về mặt tình cảm, sợ trao bản thân cho người lạ. Nhưng cô cũng sợ ba mẹ mình sẽ buồn. Cô không thể từ bỏ hạnh phúc của mình, cô muốn tìm người mà mình yêu dù họ không giàu có, không quyền lực để sống một cuộc sống yên bình nhất có thể...Nhưng hơn hết cô không muốn mình là đứa con bất hiếu
Cô là đứa trẻ không nơi nương tựa. May mắn được ba mẹ mang về nuôi nấng. Làm sao cô có thể làm phật lòng họ. Vì ơn của họ đối với cô thật sự quá lớn. Không cùng dòng máu nhưng họ vẫn luôn yêu thương và che chở cô hết mực, xem cô như con ruột hết lòng cưng chiều
Bây giờ gia đình gặp khó khăn. Sự nghiệp cha nuôi của cô đang trên bề vực phá sản. Ông muốn gã cô cho nhà họ Lục. Nhưng về phía người ta ra sao, tuổi tác, dáng vóc, tính cách, dung mạo cô đều không biết. Về quyền lực chắc chắn hắn rất có quyền nên cha cô mới bắt cô gả cho hắn. Tâm trạng cô rối lên , cô biết dù có chống đối đến đâu lựa chọn cuối cùng của cô vẫn như thế..
"Cạch" - cô mở cánh cửa phòng của mình ra từng bước từng bước tiến xuống phòng khách. Cô sẽ phải nói những điều mà cô không muốn nói
Cô đứng sau lưng cha của mình mà nặng nề nhằm mắt thốt lên 3 chữ
- Con chấp nhận!!!
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên liền biến đổi. Ông ta vui vẻ cười nói như chưa hề xảy ra chuyện gì
- Tốt...tốt lắm. Thế mới là Đường Nhã Tịnh con gái của Đường Việt Bân này. Quyết định của con rất sáng suốt. Con mà chấp nhận sớm thì cha cũng không nặng lời rồi. Bà Đường...bà mau dẫn com gái yêu quý của chúng ta đi ra ngoài mua sắm ăn uống những gì thích. Để con bé vui vẻ trước khi về nhà chồng_ ông Đường cười hả hê rồi cầm lấy di động trên bàn đi thẳng lên lầu tiến vào phòng làm việc
Để lại phòng khách một khung cảnh không thể đau xót hơn nữa. Cô ngã quỵ xuống thể hiện sự bất lực đối với hạnh phúc của bản thân. Hơn hết cô hiểu bản thân mình lúc này. Một thứ cảm giác vô cùng khó chịu đang xâm nhập vào trong lòng cô, trong trái tim cô
Bà Đường nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô. Bà đã ngăn cản cha cô nhưng đều không khả thi. Ý của ông như ý của trời. Ông đã quyết định thì không ai trong nhà có quyền lên tiếng hay chống lại
- Con gái à! Con sao rồi? Đứng dậy nào con. Mẹ đưa con ra ngoài dạo cho khuây khỏa được không. Chúng ta sẽ cùng đi dạo, cùng trò chuyện như hai người bạn được không con?_ bà Đường
- Mẹ..._ cô gọi một cách đầy chua xót và nghẹn ngào. Tiếng gọi nghe đã xé lòng của người nghe
- Mẹ hiểu...mẹ hiểu mà. Mẹ xin lỗi, mẹ không thể giúp gì được cho con. Nghe lời mẹ, đứng lên nào con. Ra ngoài với mẹ. Con ở nhà chỉ thêm buồn phiền thôi_ bà Đường ôm cô vào lòng an ủi
Cuối cùng cô cũng đứng dậy. Biết đâu cô sẽ cảm thấy ổn hơn khi ra ngoài cùng bà. Mẹ và cô rất thân thiết. Tuy cô không phải con ruột của bà nhưng bà luôn chăm sóc cô như đối với con ruột của mình. Cô nghĩ cô sẽ tâm sự và bày tỏ cảm xúc, những gì trong lòng ra với bà một cách tự nguyện và tự nhiên nhất.
Sau khi từ ở ngoài trở về nhà cùng bà Đường thì Đường Nhã Tịnh cô cũng khá ổn hơn trong lòng. Nhưng dường như ông trời không muốn cô được yên ổn. Mới nguôi ngoai được một chút thì lại thêm một chuyện khiến cô lại đau tim. Không ngờ ngày hôm nay cô lại gặp nhiều biến cố đến thay đổi cả cuộc đời về sau
Ông Đường lại bắt cô sang Paris ngay bây giờ. Cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cuộc của cô. Ông Đường vẫn ngồi thảnh thơi ở đó nói những điều vô lý nhất mà cô được nghe từ người cha này
- Con thu xếp đồ đạc đi. Tài xé Lý sẽ đưa con đến sân bay. Ba đã đặt vé xong cả rồi. Sang bên đó sẽ có trợ lý đến đón con_ ông Đường
- Nhưng mà sang Paris bây giờ làm gì chứ. Sao gấp gáp như vậy?. Rốt cuộc là có chuyện gì sao ba?_ cô cuống lên
- Ta không có thời gian để giải thích cho con lúc này. Mau chuẩn bị_ ông Đường
Bà Đường đứng sát bên cũng nóng ruột cả lên. Bà lo lắng rõ ra mặt. Không biết người chồng này của bà rốt cuộc có ý gì
- Anh à! Rốt cuộc có chuyện gì mà anh lại khiến con của chúng ta sang Paris ngay bây giờ chứ?_ bà Đường
- Em im ngay đi! Chuyện của em cần làm lúc này là giúp con bé chuẩn bị chứ không phải đứng ở đây tra vấn tôi_ ông Đường quát lớn lên khiến ai cũng rùng mình
Xếp xong quần áo trời cũng đã tối sập. Thời tiết dạo này lại chuyện lạnh nhưng Đường Nhã Tịnh cô lại cảm thấy lạnh trong lòng hơn. Một thân hình nhỏ bé bây giờ phải đối mặt với cuộc sống đầy thách thức phía trước. Cô biết sau hôm nay cô sẽ không còn như trước nữa. Không còn vẻ ngây thơ trong sáng, vô tư vô ưu, luôn tự hào về những gì mình đã và đang có, luôn yêu quý gia đình, luôn tự hào về ba mẹ và luôn phấn đấu để trả nợ ân tình với đấng sinh thành vì đã cưu mang xem cô như con gái ruột, yêu thương che chở cô. Ân tình họ lớn như vậy cô đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình trả được thế nhưng hôm nay tại thời điểm này cô biết mình sắp trả xong rồi, từ bỏ hạnh phúc của bản thân cũng quá đủ rồi
Trời lạnh thấu tâm can nhưng cô vẫn một mình lẽ loi đến sân bay theo sự chỉ dẫn của ba mình. Bên cạnh cô lúc này chỉ là những người trợ lý xa lạ và luôn mở miệng nói những lời tôn kính. Cô mệt rồi. Cô bất lực lắm rồi...
- Tiểu thư cô uống chút sữa đi_ trợ lý đưa cho cô một hộp bình sữa
- Cảm ơn nhưng tôi không cần!_ Đường Nhã Tịnh
- Thật ngại quá. Đây là nhiệm vụ của chủ tịch giao cho tôi. Tiểu thư không uống khác nào làm khó tôi. Tôi xin tiểu thư đấy!!!_ trợ lý
Lại chủ tịch...lại là ba cô. Ông ấy đã dần đáng sợ hơn trong lòng cô rồi. Chống lại không được, thuận theo thì không muốn. Nhưng họ là người ngoài chỉ làm việc để kiếm tiền sinh sống, cô không phải người không biết suy nghĩ...cô không muốn làm khó họ
- Được! Tôi uống!_ cô nói dứt khoát rồi lấy bình sữa từ tay trợ lý mở nắp bình ra rồi uống sạch.
Không ai biết lúc cô uống sữa nước mắt đã chảy ròng rã. Sữa ngọt cũng làm đắng cay cổ họng và lòng cô
- Như vậy đã được chưa???_ cô bất cần hỏi
- Được rồi thưa tiểu thư!_ trợ lý
5' sau. 5' ngắn ngủi trên đoạn đường từ khu biệt thự đến sân bay. Đường Nhã Tịnh cô đã gục ngã. Cô đã không còn nhận thức gì được nữa. Mắt cô nhắm chặt lại. Dù ai có làm gì cô cũng không hay không biết. Hơi thở đều đặn ổn định nhưng chuyện cô sắp gặp lại không hề như vậy
Không khí lạnh làm cơ thể cô chợt co rúm lại. Đôi mắt nai xinh đẹp nhẹ nhàng chớp chớp rồi mở hẳn ra. Đầu cô thật sự rất đau, giống như bị ai đó đánh rất mạnh vào. Cảm giác chống mặt hòa quyện vào làm cơ thể cô dường như không còn chút sức lực nào, cô cảm thấy bản thân mình lúc này yếu đuối không thể tả được
Chợt...Cô trợn to mắt rồi từ từ nhận thức bản thân mình đang ở đâu. Dù rất mệt nhưng cô vẫn rất kiên quyết bật dậy. Căn phòng tối om, cô không thể nhìn thấy rõ cái gì ở trong căn phòng này. Chỉ thấy một chút ánh sáng từ ánh trăng sáng cao rọi vào cánh cửa sổ sát đất đối diện chiếc giường rộng rãi cô đang ngồi. Căn phòng này vô cùng xa lạ đối với cô, không gian như lắng đọng vì nó vô cùng yên ắng. Cô thật sự không biết bản thân mình đang ở đâu
Định bước xuống mở điện cho sáng khắp căn phòng rồi tiếp tục tìm cách liên lạc với ông bà Đường thì cô lại nghe được 1 âm thanh khiến trái tim đập rộn lên
....Cạch... Tiếng cửa phòng mở ra. Tiếp sau đó là tiếng bước chân trầm ổn khiến con người ta yên lòng nhưng cô lại sợ đến phát điên
Tối quá!!! Cô không thể thấy được cái gì. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần tới chỗ cô. Cô cũng muốn bước xuống bật đèn xem rõ là ai nhưng cô lại cảm thấy rất bất an, rất sợ. Tay chân lạnh tựa băng khiến cô khó mà nhút nhích
Rồi một vật gì đó rất nặng đè lên cả cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô. Đến lúc này cô mới cảm giác được nguy hiểm đến gần với bản thân của mình. Cô hét toáng lên làm không khí trong căn phòng chợt thay đổi
- Ai??? Ai đè lên tôi thế này. Có phải nhầm rồi không_ cô la lên. Tiếng la xen lẫn sự run rẩy đến đáng thương
...Nổ hũ đổi thưởng - Đánh bài đổi thưởng...
- Câm miệng!!!_ giọng người đàn ông tựa chừng trầm ổn lại lớn tiếng quát tháo
- Tôi xin lỗi nhưng có lẽ anh nhầm rồi. Anh...anh...xin anh thận trọng với hành động của mình. Đợi tôi bật đèn rồi giải quyết được không?_ cô hớt hải nói
Hahaha.....tiếng cười ẩn chứa sự khinh bỉ
- Cô không cần giả vờ ngây thơ trong sáng làm cái gì! Loại phụ nữ như cô tôi thừa biết rồi. Tiểu thư nhà giàu thì lạ gì những chuyện gần gũi thân mật này_ nói dứt câu thì tay hắn cũng dần có những hành động thô bạo
Hắn xé toạt chiếc váy cô đang mặc trên người. Dưới ánh sáng mập mờ vẫn thấy được làn da trắng đẹp của cô. Cơ thể làm đàn ông điên đảo mà cô sở hữu. Nhưng hắn kiên quyết không cho bản thân rung động trước vẻ đẹp này của cô. Tuyệt đối sẽ không có sự thương xót hay thương hoa tiếc ngọc gì đó
- Anh làm cái gì vậy. Buông tôi ra. Xin đừng làm hại tôi mà_ cô vừa buông lời van xin vừa tuôn trào nước mắt thể hiện rõ sự uất nghẹn không nói nên lời
Trong mắt hắn giờ này. Lời van xin chỉ là sự giả tạo. Cơ thể tuyệt đẹp này chưa chắc vẫn còn thanh sạch. Chỉ là dàn cảnh để anh phải dịu dàng thích thú sao? Thật nhàm chán!!!
Anh không quan tâm đến tiếng cầu xin của cô gái dưới thân mình mà thô bạo hôn lên đôi môi đang la lối của cô. Đôi môi mềm mại ngọt ngào đột ngột bị chiếm lấy. Những gì cô đã và đang muốn nói đều bị nuốt ngược vào trong. Nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng rơi tạo nên hình ảnh uất hận nghẹn ngào. Cảnh tượng đầy gượng ép nhưng tâm tình của người đàn ông lại không mấy biến sắc, vẻ mặt anh ta từ đầu đến cuối đều lạnh tanh
Download MangaToon APP on App Store and Google Play