[Rosekook] Tiểu Ngốc Tử Nói Yêu Tôi
Gặp gỡ
Cánh cửa bật tung, cô y tá vội vã chạy vào trong văn phòng của Park Chaeyoung.
Y Tá
Bác sĩ Park , bác sĩ Park ...
Park Chaeyoung
Chuyện gì thế?
Y Tá
Bác sĩ , chị mau sang phòng cấp cứu, có bệnh nhân nguy kịch rồi ...
Y tá vừa dứt lời, Park Chaeyoung đã chạy vụt đi .
Đến tận 2 giờ sáng, cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Chaeyoung vừa bước ra khỏi phòng đã bị một người phụ nữ trung niên lao tới, kéo tay , rối rít hỏi thăm
Bà Jeon
Bác sĩ, Jungkook... thằng bé không sao chứ?
Giọng bà run run, lạc hẳn đi. Mắt trũng sâu, đỏ hoe. Chắc chắn bà đã khóc rất nhiều.
Park Chaeyoung
Bác hãy bình tĩnh, hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Chỉ cần anh ấy tỉnh lại sẽ không sao.
Chaeyoung nghe được tiếng thở phào của mọi người, nét mặt ai cũng giãn ra.
Park Chaeyoung
Bác không cần khách sáo đâu ạ
Cô bây giờ mới để ý, đây không phải một gia đình tầm thường. Ngoài hai vợ chồng, hình như là bố mẹ của bệnh nhân thì còn có một hàng vệ sĩ âu phục đen đứng dọc hành lang bệnh viện.
Park Chaeyoung cúi đầu xin phép đi trước.
Chaeyoung rời khỏi văn phòng, đi dọc theo hành lang đến phòng VIP 1. Đã năm ngày trôi qua nhưng Jeon Jungkook - Bệnh nhân phòng vẫn chưa tỉnh lại
Bà Jeon
Cháu đến rồi à? Lại đây ngồi.
Park Chaeyoung
Cháu chào bác, bác chưa ngủ sao?
Bà khẽ lắc đầu. Nhìn khuôn mặt bà tiều tụy hẳn so với lần đầu gặp mặt.
Park Chaeyoung
Bác yên tâm, anh ấy chắc chắn sẽ nhanh tỉnh lại thôi.
Cứ như thế, cô ngồi trò chuyện với bà đến 1 giờ sáng mới giục bà đi nghỉ.
Cả đêm hôm qua, Park Chaeyoung nghỉ lại trong bệnh viện. Vừa định xuống canteen mua đồ ăn sáng thì thấy bóng dáng Somi hớt hải chạy tới
Somi
Chị Chaeyoung, bệnh nhân phòng 501 tỉnh lại rồi.
Park Chaeyoung
Tới phòng VIP 1!
Vừa tới cửa phòng, Chaeyoung đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào của bà Jeon
Bà Jeon
Tên tiểu tử thối, cuối cùng con cũng chịu tỉnh lại...
Park Chaeyoung
Người nhà xin hãy ra ngoài chờ để bác sĩ kiểm tra lại cho bệnh nhân.
Tất cả mọi người rời phòng, Park Chaeyoung tỉ mỉ kiểm tra lại toàn bộ cho Jungkook. Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người mới được quay lại thăm bệnh nhân.
Bà Jeon
Chaeyoung, thằng bé ổn chứ?
Park Chaeyoung
Vâng, tất cả đều ổn định. Nhưng não bị va đập quá mạnh, chỉ e sẽ để lại biến chứng. Có thể thời gian đầu sẽ bị những cơn đau đầu kéo dài, thậm chí gây mất trí nhớ tạm thời . Gia đình nên chủ động hơn .
Ông Jeon
Cảm ơn cháu, thời gian này vất vả cho cháu rồi
Park Chaeyoung
Không có gì đâu ạ, đây là nghĩa vụ của bọn cháu. Cháu xin phép đi trước.
Ngay khi cô định rời đi thì bỗng tay phải bị níu lại
Tác giả 🌼
Mong mn ủng hộ nhaa
Tôi không phải là vợ anh
Ban đầu, Chaeyoung giật bắn mình, sau đó lại sững sờ. Hình như không phải chỉ một mình cô ngạc nhiên mà tất cả mọi người có mặt trong phòng bệnh đều há hốc mồm, mắt trợn tròn kinh ngạc.
Bà Jeon
Jungkook, con sao vậy? (Vỗ nhẹ vào lưng JK)
Jungkook ngước đôi mắt đen long lanh nhìn bà, trông anh ngây thơ như đứa trẻ.
Jeon Jungkook
Con? Bác gọi cháu sao?
Ông Jeon
Bác sĩ, thằng bé bị sao vậy? Chẳng lẽ nó thực sự mất trí nhớ sao?
Park Chaeyoung
Bác đừng quá kích động. Xác suất này chỉ có 25%. Để cháu kiểm tra lại cho anh ấy.
Jungkook vẫn ngơ ngác nhìn mọi người, đôi mắt biết nói thể hiện rõ sự "không hiểu gì cả" khiến mọi người thương cảm không thôi
Chaeyoung quay lại nhìn anh, đúng lúc bắt gặp anh cũng đang nhìn cô liền ho khan vài tiếng.
Park Chaeyoung
Anh Jeon, anh có nhớ hai bác này là ai không? (Chỉ vào ông bà Jeon)
Park Chaeyoung
Anh... thực sự không nhớ họ sao?
Jeon Jungkook
Không nhớ họ... chỉ nhớ em.
Mặt Chaeyoung đã sớm đỏ ửng như cà chua chín. Anh nhớ cô sao? Hình như trước khi anh gặp tai nạn họ không biết nhau mà?
Park Chaeyoung
Tôi, anh biết tôi sao?
Jeon Jungkook
Đương nhiên biết. Vợ, anh đau đầu lắm!
Jungkook vẫn thản nhiên níu lấy tay cô, lắc qua lắc lại, đôi lông mày kiên nghị khẽ cau
Ông bà Jeon bị bất ngờ, không thể tin được đứa con trai mặt lúc nào cũng lạnh băng lại bị mất trí và trở thành một ... tên ngốc. Đã thế còn dám kêu con nhà người ta làm vợ mình nữa chứ! Ôi chúa ơi!
Park Chaeyoung
Xin lỗi, tôi không phải vợ anh
Jeon Jungkook
Vợ, em nói gì vậy? Vợợợ ....
Ông Jeon
Jungkook, con nhận lầm người rồi, buông tay ra cho cô ấy đi.
Jeon Jungkook
Không, tôi không buông
Ông Jeon
Thằng bé này... !!!
Chaeyoung rơi vào tình huống khó xử, đành phải đứng yên cho Jungkook ôm chặt cánh tay mình. Dù mọi người có nói gì đi nữa, anh cũng không chịu thả cô ra.
Jeon Jungkook
Vợ, bọn họ là ai vậy? Thật hung dữ!
Bà Jeon nghe thấy thế trợn trừng mắt. Thằng bé này to gan thật, đã không nhận ra bố mẹ thì chớ, lại còn dám trách bọn họ hung dữ!
Park Chaeyoung
Là bố mẹ của anh đấy! Phải gọi là ba mẹ, không được nói linh tinh.
Jeon Jungkook
Thế vợ tên gì?
Đến lượt Chaeyoung trợn tròn mắt. Cái tên ngốc này, không biết tên mà dám nhận cô làm vợ hắn.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Jeon Jungkook
Park Chaeyoung... Chae Chae... (Lẩm bẩm)
Jungkook vòng tay qua thắt lưng cô ôm chặt.
Chaeyoung giật mình, theo phản xạ đẩy anh ra.
Jeon Jungkook
Aaa... đau anh...
Park Chaeyoung
Anh không sao chứ, xin lỗi, thực xin lỗi...
Bà Jeon
Thằng ngốc này, sao lại ôm bác sĩ như vậy, người ta có đánh cho cũng đáng...
Jeon Jungkook
Vợ, anh buồn ngủ...
Mãi sau, anh mới chịu ngủ. Chaeyoung cùng bà Jeon đi dạo xung quanh bệnh viện.
Bà Jeon
Tiểu Chae, cháu biết không? Trước đây Jungkook rất lạnh lùng, suốt ngày chỉ công việc. Dường như chẳng thấy nó cười bao giờ, đến nói với bác vài câu cũng khó. Bác từng rất lo lắng, sự rằng cuộc sống của nó sẽ luôn cô đơn, tẻ lạnh mãi như thế.
Bà Jeon
Đến khi nó tỉnh lại, mất trí, bác lại lo cho tương lai cho nó sau này. Nhưng vừa nãy, khi nhìn thấy ánh mắt và nụ cười như trẻ con trên gương mặt nó, bác chợt nghĩ : như vậy cũng tốt...
Bà Jeon
Như vậy, thằng bé sẽ vui vẻ hơn, cuộc sống của nó cũng dễ chịu hơn.
Chợt bà quay sang, nắm lấy tay cô, cười
Vành tai Chaeyoung đỏ ửng, đâu chỉ bám dính, anh còn dám gọi cô là "vợ" nữa kìa!
Park Chaeyoung
Bác yên tâm, anh ấy chỉ bị tạm thời. Có thể thời gian sau sẽ khôi phục lại ạ.
Bà Jeon
Giao cả cho cháu đấy, cảm ơn cháu nhiều!
Chaeyoung cười gượng, vậy là bác gái "bán" tên ngốc kia cho cô rồi sao?
Động lòng
Sáu tháng nay, Chaeyoung đã quen với việc có một Jungkook trong cuộc sống của mình. Mỗi ngày, chỉ cần không có ca làm việc, Chaeyoung sẽ ở phòng bệnh của Jungkook. Tên ngốc ấy cứ bám dính lấy cô, như thể hai người đã quen biết từ trước.
Tại bệnh viện K - Phòng VIP 1
Jeon Jungkook
Chae Chae, em ăn tối chưa?
Park Chaeyoung
À.. ăn rồi.
Jeon Jungkook
Chae Chae không được nói dối, hư.
Park Chaeyoung
Ai nói dối anh chứ, tôi ăn rồi mà.
Chaeyoung chột dạ lắp bắp. Thấy tên ngốc nào đó vẫn bày ra vẻ mặt "mi nói dối", cô bồi thêm một câu.
Park Chaeyoung
Tôi ăn rồi, thật đấy!
Nói đến thế mà vẻ mặt anh vẫn không đổi, cô bất đắc dĩ thừa nhận
Park Chaeyoung
Được rồi, thật sự là tôi chưa ăn, nhưng tôi không muốn ăn aaaa....
Bấy giờ Jungkook mới hài lòng, xúc một muỗng cơm to đến kề vào miệng Chaeyoung
Jeon Jungkook
Vợ, há miệng nào!
Park Chaeyoung
Tôi không muốn ăn.
Jeon Jungkook
Không ăn sao lớn, aaa nào!
Chaeyoung dứt khoát không há miệng. Anh không đạt được mục đích liền xụ mặt, vểnh môi hờn dỗi.
Jeon Jungkook
Vợ không ngoan, không thương anh!
Chaeyoung há hốc mồm. Không ép được thì ăn vạ sao? Coi như anh giỏi.
Park Chaeyoung
Tôi ăn, được chưa?
Chỉ cần có thế, Jungkook liền quay ngoắt lại, cười thật tươi
Jeon Jungkook
Chae Chae ngoan, ăn nhiều để mau lớn.
Thật là! Cô chỉ biết thở dài. Chẳng biết kiếp trước mắc nợ gì với anh nữa.
Chaeyoung chậm rãi há miệng, để anh đút cho từng muỗng cơm. Cô có cảm giác họ thân thiết như đôi tình nhân vậy. Suy nghĩ vẩn vơ làm khuôn mặt của Chaeyoung hồng ửng.
Jeon Jungkook
Vợ, em sao vậy , mặt đỏ lên rồi này.
Park Chaeyoung
Không.. không sao. Chắc tại cơm hơi nóng thôi .
Jungkook ngẩn người, sau đó lập tức đưa cơm lên miệng thổi
Jeon Jungkook
Hết nóng rồi, há miệng nào.
Cô nhìn từng động tác của anh, bỗng thấy khóe mắt cay cay. Anh tuy ngốc, nhưng lại thật lòng quan tâm đến cô. Có thể do tâm lí nên anh mới nhận cô làm vợ, hay do cô giống với người con gái trong lòng anh nên anh mới nhầm lẫn chăng? Nhưng dù thế nào, cô cũng không xứng với anh.
Dù biết tình cảm và sự quan tâm của anh là tạm bợ, nhưng nhìn anh cười ngây ngô như đứa trẻ, chậm rãi thổi từng muỗng cơm đút cho cô, Chaeyoung lại không kìm nổi nước mắt.
Jeon Jungkook
Vợ, em sao thế, cơm vẫn nóng sao?
Cô không thốt được thành tiếng, có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ, khó chịu!
Jeon Jungkook
Chae Chae, ai bắt nạt em sao? Hay là ốm rồi?
Anh vẫn tiếp tục hỏi dồn. Chaeyoung không có khả năng trả lời lại, cô ở trong lồng ngực anh, nước mắt thấm ướt áo anh.
Jeon Jungkook
Chae Chae, em khóc sao?
Cô muốn trả lời anh, nhưng miệng không cất được thành tiếng. Nhiều năm về trước , khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cũng từng có một người con trai quan tâm, chăm sóc cho cô như vậy. Thế rồi cũng bỏ đi mất. Từ khi đó, cô mang theo bên mình vỏ bọc lạnh lùng khô khốc
Thế mà duyên phận lại đưa Jungkook vào cuộc sống của cô, quấn quýt say mê. Anh tựa như liều thuốc, làm cô từ từ gỡ bỏ vỏ bọc của chính mình, làm cô cười thật nhiều, hạnh phúc thật nhiều.
Jeon Jungkook
Chae Chae, em làm sao vậy, anh hỏi gì cũng không trả lời, còn khóc ướt cả áo anh này..
Bỗng, Chaeyoung phì cười. Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh chẳng khác nào đứa trẻ đang hờn dỗi.
Jeon Jungkook
Chae Chae, không được cười, phải trả lời anh.
Park Chaeyoung
Không muốn trả lời!
Vừa nói, cô vừa thu dọn lại đồ đạc lại cho anh.
Ngày mai....anh xuất viện rồi!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play