Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mật Ước Xuyên Thư

Chương 1: Sự Sống! Sao Mày Mong Manh Quá Vậy?

Sau một hồi dây dưa không nỡ, Vũ Thiên Nam cuối cùng mới thành công ngoi đầu ra khỏi tấm chăn dày cộm, có màu trắng sạch sẽ của mình. Hắn khẽ động nên vô tình làm rơi một quyển sách xuống dưới sàn... Một cuốn sổ cũ kĩ. có chút theo bản tính liếc qua, vừa cảm giác quen thuộc lại vừa như xa lạ, khó hiểu không tả nổi.

"?!... Sao nó lại ở đây? Cuốn sổ à? ... kệ đi." Hắn nghĩ vậy, có điều sự mệt mỏi của cơ thể đã làm hắn không thể quản thêm nhiều chuyện như vậy.

Nhìn chung thì mọi thứ trong căn phòng đều được sếp sắp gọn gàng đâu ra đấy, diện tích cũng khá là rộng rãi, chỉ trừ cái bàn học kế sát giường ngủ là chiếm một góc lộn xộn mà thôi.

Vũ Thiên Nam Lại cất tiếng rên chuẩn lười nhác ngái ngủ, bộ dạng uể oải, sắc mặt tái nhợt, mái tóc bù xù không khác gì tổ quạ lúc này khiến mã ngoài vốn dĩ anh tú khôi ngô của hắn bị biến thành ba phần phờ phạc bảy phần ngu ngơ. Vô cùng thiếu sức sống.

Bình sinh đã vậy, hiện tại trông còn chán đời hơn, hắn sau một hồi đấu tranh với chính mình, lăn lộn trên giường một vòng yếu đuối, còn dụi dụi mắt, cuối cùng có thể miễn cưỡng tỉnh rồi. Hắn ngạc nhiên vì nghĩ nghĩ bản thân hôm nay vậy mà lại dậy sớm hơn cả chuông báo thức hàng ngày.

Thế là chẳng cần nghĩ ngợi, hắn lật người nằm úp chống cằm, trườn cái vẻ mặt lười nhác nhưng lại rất khả ái khó ai bằng ra hướng bên ngoài ô cửa sổ. Đuôi mắt cong cong mà hưởng thụ.

...Ánh mặt trời xuyên qua bức rèm, lọt vào bên trong căn phòng của hắn, những chiếc bóng nắng tròn tròn lay động nghịch ngợm, phô diễn chuỗi lung linh nhưng vẫn cực thanh bình dễ chịu

"Thời tiết hôm nay đẹp thế nhờ..." Vũ Thiên Nam không khỏi cảm thán. Rất nhanh, cái không gian yên bình êm ái liền cám dỗ hắn, cuốn lấy hắn không trượt phát nào, hắn bắt đầu lim dim, thiếp đi.

...Có gì đó sai rồi. (giống như được tổ tiên mách bảo)

"Huh???"

Hắn nhìn phắt lên cái đồng hồ rồi lập tức hốt hoảng như gặp phải ma quỷ.

"MƯỜI GIỜ BA MƯƠI!!!..."

Yết hầu cố nuốt xuống cái ực, có vẻ hắn vẫn chưa thể nào tiêu hoá được hiện thực này. Cuối cùng: "bốp!" hắn có thể làm gì ngoài tự mình trừng phạt, vỗ cái trán thật mạnh.

Tụt xuống giường, hắn lật đật sờ soạng tứ tung mọi thứ, muốn khẩn trương tìm kiếm chiếc điện thoại của mình.

"Không lý nào lại ngủ như chết vậy! Nhất là khi còn cố tình điều chỉnh mức âm lượng to muốn khủng bố ấy." Vũ Thiên Nam lại có chút hoài nghi chính mình.

Thấy rồi. Nhưng mà, bị chôn vùi giữa đống sách vở hỗn loạn. Nó nằm im, lạnh ngắt như chiến binh tự nạn đã lâu vậy. Gương mặt của Vũ Thiên Nam càng lúc càng trắng xanh lẫn lộn rồi.

Là hết pin.

Nếu như còn đủ sức hắn nhất định đã hét toáng lên một trận cho banh cái nóc nhà rồi.

"Vũ! Thiên! Nam! ... hôm nay mày lại tiếp tục bỏ học vì ngủ nướng a! Một tuần. H, Hai lần rồi nha... lại còn không có giấy xin phép nữa chứ! Ài, rốt cuộc ngươi đang làm cái quái gì vậy?... Hức, cứ kiểu này không sớm thì muộn mình sẽ bị đuổi cổ khỏi trường học mất." Hắn vùi đầu vùi tóc chán trường, chỉ hận chính mình không đủ can đảm đi nhảy lầu tự tử ngay lúc này, chít quách cho nó xong. 

Chưa đầy một giây lát, chiếc điện thoại cũng được hồi sinh, Chỉ là, hắn vừa mở nguồn, những dòng thông báo liền ùn ùn hiện lên, đọc không kịp.

[Bạn đã bị bỏ lỡ 9 cuộc gọi đến từ Lương Nhật Khánh…]

[Bạn đã bị bỏ lỡ 5 cuộc gọi đến từ số máy 058316….]

Hắn lẩm bẩm gì đó, vẻ áy náy tự trách.

 Messenger:

[Bạn có 12 tin nhắn mới chưa đọc]

Hắn trực trực tiếp chọt vào cái mục được cho là ở phạm trù trọng đại nhất!

...

[Dương lớp trưởng: Hình ảnh đại diện một cuộc trò chuyện]

Còn chưa kịp bấm chọn vào chỗ nào, cũng chưa kịp chuẩn bị một màn thuyết trình cụ thể, giải thích này nọ, điện thoại của hắn liền có một cuộc gọi đến.

[Dương lớp trưởng: đang gọi...]

Hắn căng thẳng nuốt khan, nhấc máy nói: "A. a lô..."

Chỉ là khi bị một màn chất vấn dồn dập Vũ Thiên Nam hắn đang có sẵn vết đen trong lòng, "húp cháo loãng cũng mắc nghẹn". Nói năng cũng không giữ được tự nhiên nữa.

Đại khái là hắn đang bị chúng bạn cho lên thớt vì cái tội nghỉ học vô tội vạ, làm bọn họ vô cùng cực khổ với những mớ rắc rối hắn khơi mào.

Và, hắn có trình bày cả tá lý do hòng bào chữa lỗi lầm của mình thì với người khác, dù muốn dù không, nghĩ thế nào chăng nữa, trong mắt bọn họ hắn chính là một tên đánh trống bỏ dùi đúng cả về nghĩa đen lẫn bóng!

_______&______

Đầu giờ chiều.

Hắn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi sách xe đạp ra cổng để đến trường. 

Đúng lúc này lại có cuộc gọi đến, hắn vội vàng khóa cổng sau đó đeo tai nghe lên để vừa đi vừa có thể nói chuyện điện thoại mà không bị bất tiện.

"A lô," hắn nói: "mẹ à, có chuyện gì thế ạ?"

"... Vâng con đang đi học rồi, mẹ không phải lo đâu, con vẫn ổn?"

Đây là cuộc gọi từ mẹ của Nam. Bà ấy có lẽ không yên tâm về sức khỏe của hắn dạo gần đây nên rất thường xuyên gọi về. "Sáng nay mẹ trông con còn không dậy nổi mà. Sao con không chịu nghỉ tiếp?"

Hắn gượng cười nói: "Hơ, con hôm nay mà không đến nữa là coi như tiêu đời luôn đó. Cứ bỏ việc dở chừng người ta sẽ ghét bỏ con trai mẹ đó mẹ à!"

Mẹ hắn nói tiếp:

"Hứ? ai mà có thể ghét con cho được? Hả, Được rồi nếu con đã khăng khăng như vậy mẹ cũng không thể cản được. Nhưng nhớ phải cẩn thận cho mẹ nha."

"Vâng."

"À, con đã đến gặp vị bác sĩ mà mẹ nói hôm trước chưa?"

Hắn đáp: "Rồi mẹ ạ, nhưng mà kết quả vẫn như mọi lần thôi." Nói đoạn hắn lại không nhịn được thở dài: "Haii… con đã nói rồi, không có gì mới đâu mà mẹ cứ… lần nào đi khám bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì, chỉ là do bị suy nhược thần kinh, hoặc thiếu một số dưỡng chất cơ bản này nọ. Đấy, lần nào chẳng vậy, con thuộc lòng luôn rồi, cho nên mẹ yên tâm đi nha."

"Không thể được chủ quan, mẹ có thấy con lêu lỏng quá đà hay lao động cực nhọc gì đâu, hay là con cứ nghe mẹ đi kiểm tra não bộ lại lần nữa nhé, mẹ sợ là do có di chứng khác nữa con ạ. Còn không được cãi lời, nếu như nội trong ngày mai con không cho mẹ xem cái giấy kết quả, bắt buộc mẹ phải bay về, lôi con đi đó. Mẹ không đùa đâu."

"Mẹ..." Hắn nghe xong xị mặt như bánh đa ngâm nước muốn từ chối nhưng sợ bà ấy lo lắng, miễn cưỡng nhận lời, đáp: "Vầng. Còn đi."

Hắn tuy là nói chuyện qua điện thoại nhưng cũng biết rõ công việc mà bà đang làm là gì. Hắn chú ý thanh lọc qua dòng xe cộ hối hả trên đường phố liền có thể nghe được động tác gõ phím nhanh như chớp giật của mẹ ở đầu bên kia truyền qua. Hắn cười vui vẻ nói tiếp: "Cùng lắm con chỉ rối loạn dây thần kinh... buồn ngủ thôi hì hì.."

Bà ấy hiện giờ đang ở nước ngoài, là một tiểu thuyết gia nổi tiếng được nhiều người yêu mến. Bố của hắn thì lại làm việc trong viện nghiên cứu lịch sử quốc gia. Cũng thường xuyên nay đây mai đó. Có thể nói hắn được thừa hưởng rất nhiều tinh hoa từ người cha và người mẹ này, Nhất là cái phong cách phóng khoáng thích được tự do, vui vẻ, nhiệt tình.

Hồi còn nhỏ một lần đi chơi công viên bất ngờ xảy ra một vụ tai nạn, hắn lại đặc biệt xui xẻo nên dính phải, cuối cùng phải làm rất nhiều cuộc phẫu thuật mới giữ được tính mạng đến hôm nay. Không ít lần hắn bị mẹ nhắc nhở nhất định phải cẩn thận trong mọi sự mọi đàng. Hôm nay cũng thế. Mẹ hắn sau một hồi mải mê cũng nhớ ra mình đang gọi điện cho con trai. Bà tỏ ra khẩn trương nói: "Được rồi mẹ con mình sẽ nói chuyện sau vậy, con đi đường chú ý cẩn thận. Nhất định phải giữ an toàn cho mình đấy!"

Nam giọng điệu nhàm chán: "Vâng, con biết rồi."

Mẹ của hắn lại không nhịn được nói tiếp: "Con đấy! Mẹ chẳng thể yên tâm chút nào."

Hắn vẫn rất chăm chú lắng nghe

 "Người ta bảo quá tam ba bận, con xem con mấy bận?"

Mẹ hắn bỗng nhiên thở dài. Nói: ''Hôm nay mẹ cứ cảm thấy không ổn sao sao ý, nóng ruột nóng gan quá, làm việc cũng không hiệu quả. Mẹ lo lắng cho con lắm."

Đến đây hắn đột nhiên trống rỗng hoàn toàn. Chớp nhoáng cả bầu trời tối đen.

Hơi thở bắt đầu dồn dập cứ như vừa gặp phải một thứ đáng sợ, hắn nói: "Mẹ. Mẹ tắt máy đi, con qua đường đây. Con chào mẹ."

Câu nói "Con chào mẹ" vừa kịp dứt bên tai thật không ngờ cũng chính là câu nói thay lời vĩnh biệt của hắn với bà ấy.

Ở đầu máy bên kia, mẹ của hắn thất kinh khi nghe thấy một loạt âm thanh chói tai từ xe cộ cùng tiếng va đập lạnh lẽo. Sau đó chỉ còn là những tiếng "Tút! Tút!..." Kéo dài vô tận thê lương.

Điện thoại của con trai bà đã không bao giờ gọi được nữa.

Bà ấy nức nở giống như người điên, bộ dạng khẩn trương nhưng hoàn toàn bất lực... khóc cười trong tuyệt vọng.

"Không!..con à, Nam ơi! Nam!!!..."

Chương 2: Cuộc gặp gỡ tầm cỡ thế kỷ.

Khi thần trí của hắn còn ở trạng thái mê man hỗn loạn, bên tai không ngừng nghỉ một giọng nói của nam nhân, không biết là ai nhưng gã một lòng thúc giục hắn khẩn trương tỉnh lại. 

Nam nhân này đúng là giọng nói lanh lảnh, cũng có chút gọi là dễ nghe nhưng phiền phức thì thật sự có thừa rồi. 

Nam cảm tưởng, gã đã nhiệt tình quá... bức hắn phát điên rồi. 

Ngày nào cũng vậy, cái này không phải là gọi tỉnh mà là muốn hắn xuống mồ sớm hơn thì có nha!  

Thời gian qua đi thì không biết rõ ràng là bao lâu nhưng để mà tả cho chính chính xác thì... Vũ Thiên Nam cảm thấy cơ thể mình ươn ra rồi.

"Không thể tỉnh dậy, không thể cử động. Chán và chán !!!"

Vụ tai nạn hôm đó, được người ta chuyển vào viện, cứu được tính mạng nhưng từ đây về sau phải sống đời thực vật. Vậy là may hay rủi chứ hả?

Cái cảm giác đó mỗi lần nghĩ đến thôi sẽ liền đau buốt tận xương tủy. Huhu... Đau đớn hơn nữa là bắt một thằng thanh niên mới mười bảy tuổi, chưa kịp trải sự đời như hắn mất hết mọi khả năng tự mình sinh tồn, nằm liệt một chỗ thậm chí còn không biết được ngày nào tỉnh lại. 

"Thế thì sống để làm gì?... Không bằng để ta chết đi cho xong, hu hu!"

Nội tâm hắn lúc này bế tắc nghiêm trọng, thét gào tuyệt vọng... Vậy mà lại bất chợt bị cắt đứt rồi.

Lại là giọng kẻ nọ phát ra:

"Vũ Thiên Nam, tỉnh lại đi, mau! Bổn tọa chờ ngươi cả mấy tháng trời rồi đó, sốt ruột quá rồi. Tỉnh đi! ... Tên trời đánh này, Cảnh cáo lần cuối đó, còn không chịu tỉnh ta sẽ đập nát cái xác của ngươi! Bản tôn không thích đùa đâu!"

Vũ Thiên Nam tràn đầy căm phẫn. Đến cả quyền than vãn tuyệt vọng hắn cũng bị quấy rầy thì thật sự là quá đáng lắm rồi. Mấy loại từ ngữ thô tục kiểu này hắn bình thường không bao giờ động tới nhưng hôm nay, giờ phút này đã không nhịn được nữa, xuất hiện từng chuỗi trong đầu hắn, bắn ra tung tóe như pháo hoa vậy. Hắn chửi rủa trong bực bội.

Học sinh ba tốt cái gì? Thực tế ác ôn đã xô đẩy hắn xuống vực rồi, hắn còn nhịn được mới lạ.

"Để cho bố này yên!" Vũ Thiên Nam cuối cùng là gồng mình dặn hết năm chữ.

Gã kia cũng bật thốt trong kinh ngạc: "Bố?!... Ngươi vừa mới nói gì, nói lại lần nữa xem!"

Nam cũng giật mình, mở mắt.

Tỉnh rồi.

Hắn nhận ra mình vậy mà lại thoát khỏi những trận mê man muốn vô tận, ha. (mừng quá liền không tự chủ mà bật cười một tiếng)

Hắn liền chú ý đến người vừa nói chuyện với mình, bốn mắt nhìn nhau. Người đối diện có vẻ cũng chưa dứt ra được khỏi sự kinh ngạc, lại đem theo vài tia lửa giận ném tới hắn, nửa ngày chưa nói xong ba chữ: "ngươi.. ng ...ngươi, tỉnh... rồi…" 

Vũ Thiên Nam không chút nghĩ ngợi, thành thật đáp một cái: "Ừ."

Kẻ nọ lại lập tức nhảy ra sau một bước, mặt đen tức tối: "Hừ, tên khốn, ngươi vừa xưng hô với ta là gì? ...Bố?!"

Vũ Thiên Nam lúc này, thấy được toàn bộ dụng mạo dáng hình kia lại càng thập phần sửng sốt có chút nổi gai ốc mà hét: "Ngươi là ai?"

Kẻ nọ liền tự mình trấn chỉnh sau đó nói: "Ta... ta là ai ngươi còn không biết? Giả ngu à?"

Vũ Thiên Nam có vẻ nghi ngờ: "Hay ta lại đang nằm mơ vớ vẩn rồi?" Lẩm bấm xong thì tự giác nhắm mắt như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Kẻ nọ liền không chịu để yên, xông tới túm cổ hắn, mặc sức hét lớn: "Thằng nhãi này, ai cho phép lơ đẹp ta như vậy, Dậy! Dậy! Tỉnh dậy! Ta đập chết giờ!"

Hắn cũng không thể nhịn được hơn, rống lên đáp trả: "Có thể câm cái miệng thối lại được chưa? Ngày chết tiệt nào cũng tới ầm ĩ lên là thế nào, mà rốt cuộc ngươi là ai hả? Coi đến cảnh người nhà ta còn không đến mức độ, gọi ta như vậy. Buông tay ra! Ai quen biết gì với ngươi. Sao ngươi lại có vẻ ngoài giống ta như vậy?"

"Hừ, ta không bỏ, ta đang muốn giết ngươi! Ngươi còn cố diễn kịch đi!"

"Diễn cái gì mà diễn. Đây vẫn đang là bệnh viện nhỉ, Không buông thì ta sẽ la lên, nhất định sẽ có người chạy tới! Cứu mạng!..."

Gã này… chưa đợi hắn gào hét liền trực tiếp đem tay bịt chặt miệng hắn lại.

Nam nhìn rồi lại nhìn, lí do hắn nổi da gà chính bởi vì đang phải đối diện với một kẻ có ngoại hình giống mình như đúc, vẫn chưa hiểu hết được chuyện gì đang xảy ra.

Đến khi vài ngụm khí yếu ớt cũng bị cắt đứt liên lạc với phổi của hắn, Khiến hắn cảm giác mọi thứ lại trở nên tối sầm như cũ, bàn tay lạnh lẽo của kẻ nọ mới có chút buông lỏng, chỉ là cơ thể của hắn vẫn còn đang trong tình trạng tê liệt, hoàn toàn không cách nào tự chủ nên hắn bị rơi một cách tự do thậm chí bị lăn xuống sàn cũng không hề cảm thấy bị đau đớn chỗ nào.

Chỉ là, khi hắn ngước lên nhìn lại lần nữa, mảnh không gian liền bỗng chốc hoá sụp đổ tan tành. Hắn vậy mà lại cứ thế bị trôi tuột ra ngoài, tách rời khỏi thân xác của mình!

Hoàn toàn câm nín rồi.

Thôi xong.

Vũ Thiên Nam đã hồn lìa khỏi xác.

Nước đi này hơi sai, cho em lại...

Tuy rằng lúc này hắn đối mặt với nghịch cảnh, có chút chán đời thật nhưng mà vẫn là chưa thật sự muốn chết! Được không.

Căn bản còn có vài tia hy vọng bình phục cơ mà, chết là chết thế nào?

Hắn thấy kẻ có dung mạo giống mình kia không chịu nói lời nào mà chỉ lo thực hiện các động tác kỳ quái, không ngừng nhằm vào xác của hắn. Lập tức cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra, hắn vội vã nhào lên nhập vào lại cái xác mình.

Từ lúc hắn 'tỉnh', gã kia không nói không rằng một mực đem xác hắn thi triển mấy loại thủ pháp này nọ, tuy Nam không hiểu rõ nhưng cũng đoán được âm mưu của gã là đang nhắm vào cái thân thể của mình mà chiếm đoạt hoặc giết hại.

Thảo nào, gã nhiệt tình muốn lôi ta tỉnh như thế.

Bình thường một người bị hôn mê bất tỉnh ở trường hợp nghiêm trọng, cơ thể và hồn phách sẽ không được duy trì dung nạp ổn định, do vậy sẽ tự động phân chia rất rõ ràng. Hoặc tự đào thải nhau.

Nếu không phải tại gã này, Nam nhất định không để đến mức thoát xác! 

Hắn nổi điên quát:

"Là ngươi có ý đồ bất chính! Này! Ngươi định làm cái gì vậy hả???"

Gã kia cuối cùng không nhịn được quát lớn.

"làm cái méo gì thế, ta là đang giúp ngươi đó được không? Ở yên một chỗ giùm đi."

"Ta bị ngu chắc, nực cười, làm gì có kiểu giúp như này hả, ngươi mau cút đi! Tất cả là tại ngươi nên ta mới ra nông nỗi này. Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi muốn gì? Trả lại thân thể cho ta mau."

Nam khó khăn cản trở gã... cũng gặp khó khăn tìm đường trở vào cơ thể của chính mình.

Cả hai cùng nhau giằng co một trận nảy lửa, cuối cùng không ai thắng hết. 

Gã mệt bở hơi tai còn Nam thì suy yếu đi nguyên khí, hình ảnh âm hồn bị loãng vào trong không khí rất rõ rệt. Trận gió mà khẽ thổi qua lúc này hắn nhất định sẽ tan đi như một làn khói trắng.

Nam hoảng hốt nhìn mình dần trong suốt. Hắn còn không dám cử động, cũng không dám mắng chửi gã sao chổi kia nữa.

''Ngươi… giúp như thế nào..."

Chương 3 Màn Trùng Sinh Nghiệt Ngã

Gã kia rốt cuộc cũng tìm được chút bình tĩnh ra, nói: "Không phải sợ, chỉ là một vài chỗ của ngươi đang không tốt. Không đến nỗi bị tiêu tán đâu."

Nam nghe xong không yên tâm lắm, khổ sở lắc đầu. Hắn không biết tên điên trước mặt là từ đâu nhảy vào, lòng càng thêm hoang mang lo lắng. Ý thức được căn bản mình không phải đối thủ của nó.

Người nọ lên tiếng mắng: "Ngươi đúng chẳng được tích sự gì ngoài đần độn và vô dụng. Vì thế toàn quyền quyết định phải ở ta. Ta phải vào trong đó! Nghe không?"

Nam cương quyết lắc đầu: "Ngươi thật vô lý, ta cùng ngươi rốt cuộc có quan hệ gì? Ngươi tự cho mình thông minh độc chiếm thân xác ta sao."

"Câm miệng! Ngươi nói ra thêm lần nữa ta nhất định tiễn ngươi hồn xiêu phách tán!"

Trông sự hung dữ đáng sợ hiện trên gương mặt điển trai của gã Nam hồi hộp căng thẳng nói.

"Ngươi cũng giống ta. Sao tính tình dã man con ngan thế?"

Mặt gã kia lập tức chuyển thành đen xì.

"Ta không có chút gì gọi là liên quan ngươi. Đó là một điều xấu hổ!"

Nam hồn nhiên tươi cười nói.

"Này. Ngươi đừng cái kiểu khó ở với ta nữa được không, mau giải thích giùm đi. Ngươi từ đầu chui ra?"

Gã hừ lạnh một cái, liếc xéo hắn: "Quên rồi?! Chết tiệt. Ngươi, mẹ nó sao ta lại được tạo ra từ một thằng cha tưng tửng thế này! Ta không muốn tính toán thì thôi đi, ngươi còn dám quên, mặc kệ ngươi... bây giờ thì miễn phận ngáng đường nha.Tránh ra cho con làm chuyện đại sự!" 

Gã chưa để dứt lời liền tiếp tục công chuyện của gã, Nam tiếp tục liều lĩnh một phen, lại chắn ngang ở thân xác mình ngăn cản.

"Đây là đường sống duy nhất của ta, tuy nó mờ mịt nhưng ta cũng không đành lòng nhượng lại cho ngươi. Không được!"

Người trước mặt hắn lại giống hắn y trang khuôn đúc từ vóc dáng, mặt mũi, đến giọng nói cử chỉ, khác duy nhất là kiểu cách đầu tóc trang phục thôi.

Khả năng chính là hai kẻ không cùng một thời đại.

Cuối cùng gã không xuống tay, cố gắng kiềm chế nói: "Đứng lên nói chuyện đàng hoàng nhanh gọn chút đi. Ta không có thời gian lằng nhằng cùng ngươi đâu."

Nam đứng dậy. Nhìn mặt gã mười phần nghiêm túc. "Nói đi ta nghe.''

Gã nói: "Cùng ta hoán đổi thân phận đi. Đôi bên có lợi."

Nam nghe vậy liền kinh ngạc rồi.

"Ngươi điên à?"

Sau lại không khỏi nghi ngờ. "...Thân xác ngươi bị cái gì rồi à? tại sao cần đến cái thân thể tứ chi bất động này của ta. Hay là… bị hết hạn sử dụng?"

Có vẻ như gã muốn tiết kiệm thời gian bằng mọi giá lúc này, trực tiếp phớt lờ cơn bức xúc trong người, liền lạnh giọng nói tiếp.

"Hoàn toàn không, đảm bảo là không, nó nguyên vẹn không một vết sứt mẻ. Nhà ngươi cứ yên tâm sử dụng, còn nữa tu luyện đều đặn nó sẽ là cả nghìn năm, thậm chí mười nghìn năm nữa, ta đây đã sống được gần nghìn năm rồi vẫn giữ được vóc dáng ổn định như vậy, thấy không?!"

Gã không đủ kiên nhẫn đợi câu trả lời một mạch tiếp tục: "Nói cho ngươi, ta là bị người khác triệu tới đây, không ngờ có thể gặp ngươi còn biết Vũ Thiên Nam ngươi là làm ra những chuyện tốt gì, vĩ đại và ghê gớm cỡ nào…(gã nói mà nghiến răng nghiến lợi)... không phải ta chán ghét ngươi đâu mà thật sự rất muốn xé ngươi thành trăm mảnh nữa!"

"Thôi, ta xuôi xuôi ngược ngược cuối cùng vẫn là mở rộng từ bi độ ngươi một kiếp, cho ngươi mượn thân thể này sống lại, ta cũng sẽ ở đây phó trợ cái xác ngươi hồi phục. Ngươi thấy sao? Từ đầu ta e ngại phải dài dòng văn tự với ngươi mà cuối cùng tránh cũng không được."

Nam nghe liền nói: "Trên đời không có bữa ăn nào tự nhiên miễn phí cả. Cho nên…"

Gã rất thẳng thắn: "Đương nhiên, đối lại ngươi phải làm cho xong một việc. Chính là tự mình chịu trách nhiệm việc làm ngươi gây ra"

Vũ Thiên Nam càng nghe càng không hiểu, lại suy nghĩ thử rốt cuộc bản thân đã làm gì: "Ta có làm gì nên tội à?

Người kia như lường tới thất bại liền vội vàng đi cướp quyền lên tiếng của hắn:

"Ngươi nghe cho hết đã.. ta nói cho ngươi cái này rồi ngươi sẽ không thể nào từ chối đâu. Ngươi có biết vì sao ngươi phải nằm ở tại không?"

Nam như bị sét đánh: "Tại.. tại sao?"

Gã sờ tay lên cằm, gật gù ra chiều nghiền ngẫm: ''Ngươi có lẽ phải đoán ra những sự việc bất trắc liên tục sảy đến với ngươi không thể nào là tự nhiên trùng hợp đi."

Nam khó hiểu càng khẩn trương hối gã: "Biết được chuyện gì của ta thì nói mau xem nào! Đừng có ra chiều thần thần bí bí!"

"Ngươi yên tâm, dù lúc này không chịu sớm muộn ngươi cũng phải tới đó để thế chỗ ta thôi, sau đó từng bước ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của chúng, giúp chúng thành công tái tạo thế giới khác, phiên bản tương tự như nơi này... Một quân chốt đặc biệt."

Nam nghe rồi tắm tình chấn động, cảm xúc hỗn loạn.

Gã kia còn không quên tặng kèm một câu mỉa mai móc máy cùng nụ cười: "Ngươi vĩ đại quá mà."

Nam vẻ ngơ ngác mịt mờ sau đó cười cười: "Ngươi… hoang tưởng quá rồi, nói mà ta chẳng hiểu gì cả. Nãy giờ ngươi tấu hài quá rồi,  ta lại thấy ta không thấy vui gì hết, thật đó.''

Trước thái độ này của hắn, người kia có vẻ sốc rồi. "Ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu vậy, mẹ nó, ta nói ngươi đang làm một con rối trong tay người khác đó!"

Hắn ngơ ngác: "Vậy ngươi là ai?"

Nghe xong chân gã như bị trượt một cái. Thất kinh:

"Ngươi!"

Gã kia đứng thẳng lại, trái ngược hoàn toàn với vài giây trước. Chỉ ngón tay vào mặt hắn, bộ dạng bùng nổ: "Ngươi ~ ta...ta Nhịn lại nhịn ngươi! Được, quên phải không? Dsể ta nhắc cho ngươi nhớ, Ta- Trần Nhan Việt, bị lôi ra từ cuốn sách thần kinh chết tiệt của ngươi kia kìa!"

Nam nhìn Theo hướng cửa gã nói thấy quá nhiên là có một cuốn sổ màu đen đã cũ ở góc bàn bên đó.

"Ngươi nói xem nó là ở đâu mà có?"

Nam bị cứng họng: "Là thật như vậy á."

Gã dứt khoát khẩn trương đáp: "Thật."

Vũ Thiên Nam không biết nên khóc hay cười lúc này.

Trần Nhan Việt liền phát tiết mắng hắn thẳng mặt, một chút khách khí cũng không có: "Thật đúng là khốn nạn!"

Vũ Thiên Nam càng tỏ ra ngơ ngác vô tội.

Cái gì đến cũng đến.

Tình huống về sau trở nên bị động và dồn dập hơn do phát hiện một đoàn người gấp gáp đang tiến vào trong phòng bệnh, Nam không biết đó là bác sĩ của bệnh viện hay là người của tổ chức bí ẩn gì đó mà tên Trần Nhan Việt kia đã nói với hắn, nhưng dù có là ai thì cũng không thể để cảnh tượng này rơi vào mặt họ được, phải nhanh chóng rời khỏi. Nam cứ vậy liền ngoan ngoãn làm theo lời gã.

Lúc đó, ngay sau khi hoán đổi thân xác với nhân vật nguyên bản…cái đó... nó có được gọi là tiểu thuyết không? Chắc là không đâu, cuốn sổ đó chỉ đơn giản là một công cụ hỗ trợ cho Nam luyện viết chữ hồi hắn còn nhỏ thôi. Càng không thể ghép lại thành văn.

Hôm trước một vài người bạn đã tới nhà của hắn trong lúc vô tình thế nào vớ được nó rồi ném vào mặt hắn mắng hắn là đồ rảnh rỗi sinh nông nổi!

"Viết cái gì không viết bày đặt làm tiểu thuyết! Lại chọn còn chọn lọc hết những người trong nhóm bạn bè đem làm hình mẫu thiết kế cho các nhân vật đó nữa." 

"Thật là không còn gì để nói với cậu nữa luôn đó!..."

Hắn bị họ doạ một trận.

Giải thích đây là có chỗ hiểu lầm nhưng họ vẫn không chịu nghe còn nói sẽ kiện hắn vì tội sao chép hình tượng người khác mà không xin phép bản quyền!

Nam mới đầu còn không nhớ được cái đó là của mình nữa a. 

Chỉ toàn một bộ dạng biểu tình ngơ ngác. 

Đến khi mở ra coi thử phát hiện bọn họ mắng hắn quả nhiên cũng có cái lý của họ, cuốn sổ đó xem qua không khác gì một loại tài liệu phác thảo nhân vật làm tiểu thuyết nha, có điều khi tìm hiểu kĩ càng mấu chốt thời gian và nét bút đi kiểu non nớt, tất cả mới vỡ lẽ, cái đó là bằng chứng ngoại phạm vừa đủ cho Nam dùng.

Cuốn sổ đó vốn dĩ có từ quãng thời gian trước khi hắn gặp tai nạn và phải làm phẫu thuật não bộ mấy cái hồi ức tuổi thơ hắn sớm vì chuyện đó mà bị quên sạch sẽ rồi. 

Cái thời điểm ấy hắn mới chỉ khoảng chín mười tuổi làm gì có khả năng quen biết chúng bạn, sao có thể cho rằng hắn dựa theo hình tượng của bọn họ mà thiết lập cho các nhân vật ấy.

Cuối cùng không ai trách tội hắn được liền nhanh chóng bỏ qua.

Có điều chuyện này chính là có gì rất lạ lùng và khó nắm bắt... nó quá ăn khớp! 

Các nhân vật trong đó không chỉ tên tuổi, mà ngay cả tính cách cũng rất trùng khớp với người ngoài đời thực. Nam vẫn còn ấn tượng sâu sắc biểu cảm của từng người khi ấy, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ. Nhìn nhau mà không biết nên nói gì, sống lưng âm thầm lạnh. 

Ờ, nói chung thì ở đó còn ghi chép nhiều kiểu nhân vật khác, cũng không hẳn chỉ riêng biệt về những người bạn của hắn. Cho nên đều là trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà.

Tạm thời gác lại chuyện xưa, trước khi rời khỏi thế giới thân thuộc, nhân vật hàng nguyên bản không rõ là chính hay phụ trong cuốn sổ liền không ngừng tíu tít dặn dò hắn đủ thứ…

Hắn ngơ ngác một hồi chẳng biết có để được lời nào trong đầu hay không.

Rốt cuộc trải qua một trận giống như bị điện giật, tê dại và rung lắc toàn thân. 

Hắn đến nơi rồi.

Còn chưa kịp mở mắt, chân cũng chưa trụ vững lên mặt đất lại liền bị cú địa chấn làm cho chao đảo thân hình, cuối cùng rất nhanh, Nam mất thăng bằng trực tiếp ngã nhào còn ăn phải một mớ đất cát vào mồm nữa, lúc này khung cảnh hỗn loạn mịt mùng là không thể tưởng tượng được.

Xem xem xem!!! Ta xuyên đến nơi nào mà ác ôn thế này!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play