Ngồi trên chiếc giường ngủ kingsize trong phòng mình, Quý Đình Đình hai tay ôm lấy chân mình gục đầu xuống gối, khóc nức nở như một đứa trẻ. Lắng nghe căng phòng kế bên lại truyền đến những âm thanh ngập mùi hoan ái, tiếng rên nhẹ nhàng uyển chuyển của người phụ nữ và tiếng thở dốc mạnh mẽ của người đàn ông.
Càng nghe Đình Đình càng ước cho tai mình có thể lập tức điếc đi giống như việc mắt không thể nhìn thấy vậy, để không thể nghe được những thứ âm thanh khiến cô đau đến xé lòng.
Cô đã phải hy sinh biết bao nhiêu? Trãi qua những gì? Và rốt cuộc tại sao cô lại phải nhận những thứ này cơ chứ? Cô yêu anh đến điên dại, anh lại hận cô, ghét cô đến tận xương tuỷ. Đến cả mắt cô, anh cũng bắt cô hiến cho cô gái mà anh yêu... Cuộc đời cô tại sao lại phải trải qua những thứ này?
Chính do ngày hôm đó, nếu ngày hôm đó không gặp nhau thì bây giờ cô đã không phải trãi qua những chuyện như thế này. Ngồi nghĩ về quá khứ nước mắt cô vốn đã lấm lem khắp mặt, giờ lại càng lem lúa hơn.....
___________ 3 năm trước ____________
" Minh Phong, vợ chồng Gia Lạc các con xuống đây mẹ có chuyện muốn nói với con" tiếng nói của Lâm Từ vang inh ỏi. Bà chính là phu nhân của Trình gia, vợ của ông Trình Quốc Tĩnh. Nhắc đến Trình Gia thì không ai không biết, một trong những sản nghiệp lớn của Trình gia chính là tập đoàn Triệu Hào đứng đầu thế giới về sản xuất và kinh doanh trang sức . Ngoài ra Trình Gia còn là tham gia vào các ngành như bất động sản, kinh doanh thời trang, và cả đầu tư vào giải trí. Nhưng đáng tiếc, lão gia Trình Quốc Tĩnh mất sớm nên chỉ có mình bà Lâm Từ nuôi con trai ăn học thành tài rồi ủng hộ con trai quản lý tập đoàn giúp bà.
Được một lúc thì từ trên lầu đi xuống là một người với gương mặt góc cạnh hài hoà, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt khép hờ, cặp mày rậm càng khiến anh toát ra sự kiên nghị, lạnh lùng làm cho người khác phải dè chừng. Phía sau hắn là một cặp vợ chồng, người vợ thì ngọt ngào xinh đẹp, còn người chồng thì mang dáng vẻ thư sinh, nho nhã và điềm đạm.
" Mẹ, có chuyện gì sao?" hắn nói rồi nhìn mẹ mình.
" Bộ có chuyện mới kêu mày xuống được à?" lão phu nhân liếc hắn một cái, hắn thì giả vờ không thấy rồi cũng im lặng.
" Nào, nào Đình Đình con vô đây với bác" nói rồi lão phu nhân đi ra phía cửa, nắm tay một cô gái vào nhà. Cô gái mang trên mình một bộ đồ gồm quần jean và áo sơ mi đơn giản, tóc buộc thấp, dáng người cân đối, cô gái có gương mặt rất xinh đẹp, dù mặt mộc nhưng vẫn thấy da cô rất trắng, môi thì lại rất đỏ, đặc biệt cô có đôi mắt rất đẹp, đẹp đến nổi xiêu lòng người.
" Waaaa, cô bé này thật đẹp đó mẹ" An Nhi cảm thán, cô là vợ của Gia Lạc, con trai trưởng của Trình Gia
" Đương nhiên rồi con dâu, đây là Đình Đình con gái của một người bạn rất thân với mẹ lúc trước, nay cô ấy mắc phải căn bệnh ung thư mà qua đời, cho nên mới nhờ mẹ chăm sóc con cô ấy tới khi cô bé tốt nghiệp đại học" Lão phu nhân giới thiệu về cô cho mọi người biết. Đình Đình nghe mà đỏ mặt.
Bỗng lúc này ánh mắt cô đột nhiên đừng lại trên một người chính là Trình Minh Phong , chính là anh ấy, năm cô học năm đầu đại học đã gặp anh, lúc đó anh đã học năm cuối , sự nổi tiếng của anh cả trường đều biết, cô cũng vậy rất thần tượng anh, nhưng dù chỉ một ánh mắt anh cũng chưa từng liếc nhìn cô. Dù vậy tình cảm đơn phương ấy tưởng rằng chẳng bao giờ có kết quả bởi anh là người của mây của trời, cô chỉ là một hạt cát hạt bụi làm sao so được với anh kia chứ, vậy mà giờ đây khi đứng trước anh, tình cảm ấy tưởng chừng cất giữ bao lâu lại sôi sục trở lại rồi.
" Còn gì nữa không? Không thì con lên phòng trước" Trình Minh Phong nói rồi cũng tự nhất chân đi về phòng, cũng chẳng nhìn cô một cái nào.
" Này con, con làm vậy với con bé à, thật là tức chết mà" Lão phu nhân hét lên
" Dạ không sao đâu bác" Cô cười híp cả mắt, dù sao cũng còn 6 tháng tới thời gian còn rất nhiều mà, hiện tại cô đã học được hai kì của đại học năm cuối, hẳn là còn 2 kì để ở lại bên anh mà.
Thế là từ đó cô ở lại Trình Gia, nhưng cô một mực nói với lão phu nhân mình không thể ở không được, nên cô đã làm giúp các người hầu trong nhà việc nhà.
Vài tháng sau
" Á, anh Minh Phong đây là nhà của anh sao anh? Đẹp quá" tiếng nói của một cô gái vang lên trong nhà. Lúc này vợ chồng của anh trai anh là Gia Lạc và An Nhi đang đi du lịch tại Pháp trong vài ngày, Còn Lão phu nhân thì đang đi spa với mấy người bạn, nên trong nhà chỉ có cô và 3 cô người hầu khác.
Cô nhìn qua thì biết đây chính là cô diễn viên Khuê Mễ nổi tiếng khắp cả nước, cô ta đang choàng tay anh bước vào nhà. Tại sao vậy? Tại sao tim cô đau quá, nó như nghẹn lại, nỗi đau khó nói thành lời thắt lại nơi trái tim nhỏ bé của cô
" Này cô mau lấy nước cho cô ấy mau lên" Minh Phong ra lệnh nói với cô.
" Dạ dạ vâng" Cô cúi đầu tránh cho nước mắt đừng rơi vào lúc này
Ánh mắt Khuê Mễ nhìn cô sắt lẹm làm sao ả không nhìn ra trong ánh mắt cô có gì cơ chứ. Hừ đừng có hòng, anh ấy là của tôi.
" Thôi anh Phong, em thấy chúng ta... Nên lên phòng thì tốt hơn" mặt cô ta giả vờ đỏ lên hướng mắt về phía hắn , ra vẻ ngại ngùng kinh tởm.
" Được được chiều ý em" ánh mắt hắn ôn nhu nhìn cô ta, trong nháy mắt cô quay đầu lại đi vô bếp, nước mắt chảy dài trên má.
Đi ngang căn phòng hắn để về phòng mình, cô cũng có thể nghe được những âm thanh ám muội. Trái tim cô chết lặn.
______
Hết tuần này cô sẽ rời khỏi Trình gia, không còn lí do nào cô phải ở lại đây nữa. Cũng có thể âm thầm cắt đi đoạn tình cảm dư thừa này rồi, cô thật đau lòng nhưng vẫn cố gắn chống lại thứ tình cảm ấy.
Ấy vậy mà sáng hôm nay khi vừa mở mắt dậy, cả người cô truyền đến cơn đau dữ dội nhất là phần bụng và phần hạ thân.
" Quý Đình Đình, cô đúng là đồ tiện nhân" hắn lạnh lùng bỏ lại câu nói xong liền bước ra khỏi phòng.
Cô như chết lặng, 6 tháng ở nhà hắn, hắn chưa bao giờ gọi tên cô, bây giờ gọi tên cô lại là phỉ nhổ. Đau đớn nào hơn thế nữa?? Cô cười chua sót, nước mắt bắt đầu rơi, cô khóc òa lên. Đêm qua rõ ràng cô đã về phòng, sao nay lại ở đây, rõ là bị tính kế...
__
"Mẹ nói rồi, con phải cưới con bé!" Phu nhân dõng dạc tuyên bố
" Con không bao giờ lấy loại con gái như cô ta, leo lên giường để ép con cưới? Nếu vậy mẹ cưới Khuê Mễ cho con đi, con cũng lên gường với cô ấy rồi đấy thôi"
Chát
" Súc sinh, mày lên giường với bao nhiêu đứa thì kệ mày, nhưng mày phải lấy Quý Đình Đình, vợ của mày cũng chỉ có thể là con bé, những cô gái khác đừng mơ mà bước vô được cửa Trình Gia "
"Mẹ mẹ không thể làm như thế được, cô ta chỉ là một con nghèo hèn, lại còn cố ý lên giường với con, loại như cô ta...."
Chát
" Nghèo thì sao? Tôi đây cùng ba của anh từ lúc yêu nhau còn không có đồ để ăn, anh dám nói vậy à thằng nghịch tử. Nếu mày không lấy Đình Đình mày phải cút khỏi Trình Gia ngay lập tức "
" Được, vậy con cút " hắn không tin là khi không ở Trình Gia thì hắn sẽ không làm được việc gì.
" Mày... mày.. mày... khụ khụ " bà ôm ngực trái từ từ ngồi xuống, cơn đau quá dữ dội làm bà ngất đi.
" Mẹ mẹ con đồng ý con đồng ý mẹ mau tỉnh lại "
____________________
Sau đó hắn đã làm theo lời hứa với bà là lấy cô.
Ngày cưới là một ngày trọng đại của một đời người vậy mà hắn, căng bản cũng không đến, cô dâu phải đứng đọc bản tuyên thệ một mình, với đôi mắt dù đã có lớp ren mỏng của kẹp chùm đầu che lại nhưng nếu lại gần vẫn thấy cô đang khóc, nước mắt lại một lần nữa chảy dài trên má. Từ Lâm cũng rất tức giận thằng con này nhưng đã bao lần cô gắng cũng không có cách khuyên nhủ thằng con này, nó quá cứng đầu.
Sau đám cưới của cô hai tháng Từ Lâm cũng qua đời vì bệnh tim tái phát....
________________
Hiện tại
Nhớ lại những ngày tháng sống với danh nghĩa người dưng hay người hầu của hắn có vẻ cô thấy còn thoải mái hơn bây giờ. Được làm vợ, được danh chính ngôn thuận nói yêu hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ thừa nhận điều đó, lúc nào cũng muốn ly hôn với cô, nỗi đau trong tim càng ngày càng lớn hơn khi nghe âm thanh phòng bên cạnh.
Khóc quá nhiều, kiến cơ thể cô mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
2h sau
Ầm
Tiếng cửa phòng bị đá bật ra làm cô tỉnh giấc.
" Phong, là anh đúng chứ?" cô nói thỏ thẻ giọng thật nhẹ nhàng
" Người mù như cô vậy mà cảm nhận cũng hay đấy" hắn khinh thường nhìn xuống thân ảnh mong manh đang nằm trên giường. Một tia đau sót hiện lên nhưng cũng nhanh biến mất.
" Không phải vì anh sao?" cô nở nụ cười chua sót. Nhưng nụ cười ấy lọt vô mắt hắn lại chính là sự khinh bỉ, sĩ nhục vô cùng, còn hắn dĩ nhiên không muốn bị bất kì ai khinh bỉ mình
" Cô hay lắm con đàn bà đê tiện" hắn tiến gần lại bóp lấy phần cổ trắng nỏn gầy gò của cô.
" Đau... em... đau lắm... Phong.... buông" cô vùng vẫy hơi thở cũng dần cạn kiệt.
Hừ
Hắn quăng mạnh cô xuống giường, mở tủ lấy một tờ giấy.
" Cô mau ly hôn cho tôi" hắn hét lên mạnh bạo
" Em... Em không muốn" phải cô sẽ không ly hôn, còn được bên hắn ngày nào cô sẽ hạnh phúc ngày đấy, phải chắc chắn là vậy.
"Cô đúng là bức cho tôi điên, một con mù như cô mà còn không có sĩ diện " hắn hét toáng lên, đạp mạnh xuống sàn ra khỏi phòng.
" Hơ, mù không có sĩ diện?" cô lập lại từ đó trong đầu mình nước mắt lại chảy xuống, không biết hôm nay cô đã khóc biết bao nhiêu lần rồi nhỉ. Tim cô như bị bức chết, thật sự rất đau, nó dường như phải chịu tổn thương quá nhiều rồi.
Là ai đã hại mắt cô mù? Hai tháng trước nếu anh chịu truy cứu kĩ thì đã không xảy ra. Khuê Mễ bị người khác phía sau lưng đẩy xuống đường, phía dưới cô ta là một đống miễn chai. Lúc cô ta quay lại người cô ta thấy lại là cô, bởi lúc đó cô cũng đang đi trên con đường đó.
Và rồi như thế nào? Ha ha ha, hắn đã bắt cô hiến mắt mình cho cô ả vì cô ả cứ nằng nặc nói cô đẩy.
Và giờ thì sao? Cô đưa tay trước mặt mình, hua hua vài cái, nhưng đáp lại cô chỉ là bóng đen, một bóng đen không một tia sáng.
Cô bỗng nhiên,ngã người xuống chiếc giường, cơ thể không trụ được thăng bằng mà lăn lao thẳng xuống phía sàn nhà lạnh lẽo. Hai mắt nhắm nghiền lại.
__ __ __ __
" Quý tiểu thư cô ấy có thai được 2 tháng rồi thưa thiếu gia. Thai nhi thật sự rất yếu, nên chăm sóc kĩ lưỡng nếu không có thể sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của cả mẹ lẫn con " Sở dĩ ông gọi cô là Quý tiểu thư là vì hắn không cho ông gọi bằng phu nhân, vị trí phu nhân kia chính là của Khuê Mễ tiểu thư. Ông biết Quý Đình Đình là một cô gái đáng thương, lại rất tốt bụng, vậy mà thiếu gia lại làm như vậy với cô. Hướng mắt về phía chiếc giường có một thân ảnh gầy gò ốm yếu trước mắt, ông thương sót thay cho cô gái này bị dính phải vào một tên ác ma như vậy.
" Ừ" đáp lại ông chỉ là một giọng nói lạnh lẽo thấu xương không mang một chút hơi ấm nào . Tại sao cô ta còn dám có thai với hắn chứ, loại đàn bà đó, để được làm vợ hắn , cô ta không từ thủ đoạn, giết chết cả mẹ ruột hắn , vậy mà còn ra vẻ thanh cao, thật đáng kinh tởm.
Ào ào, dòng nước lạnh dược hắn hắt lên bỗng chốc dội thẳng lên người khiến cô tỉnh dậy. Cô cảm nhận được một thân ảnh cao to của hắn đang đứng trước mặt mình . Hơi thở nặng nề của hắn làm cô biết hắn đang tức giận. Hắn nắm lấy cô tay gầy gò của cô rất chặc, kéo cô ra khỏi phòng
Bụp
Hắn quăng mạnh cô xuống sàn gạch lạnh cóng, hun hăn quát
" Cô là con đàn bà tiện nhân nhất mà tôi từng biết đến, mặt dày không biết xấu hổ còn cố gắng bám lấy tôi" hắn rống lên đầy phẩn nộ
" Phong, em không.. không có làm điều đó, tất cả những thứ em làm là đều muốn tốt cho anh mà."
"Tốt sao? Cô trói buộc tôi bên cô, kể cả người tôi yêu cô cũng hại, đây là những cái cô làm để tốt cho tôi à"
" Anh đừng có mà quá đáng như vậy chứ. Em thật sự yêu anh mà"
" Yêu ư ? Cô coi nó là tình yêu sao?? Âm mưa giết hại chính mẹ của tôi, vậy mà bà ấy còn ép tôi cưới cô, quả thật bà ấy đã bị cô lừa rồi" hắn khinh thường nhìn cô đáp
" Phong, không phải như anh nghĩ đâu, là Khuê Mễ, chính cô ta đã đánh tráo thuốc của bác gái, không phải em, a a a" lời nói chưa nói xong đã bị hắn dùng chân đá cô một phát, cơn đau truyền đến dữ dội khiến cô không kìm được đau đớn.
" Cô im miệng, cô không được xúc phạm cô ấy" đúng vậy, không ai được xúc phạm cô gái ấy của hắn.
" A anh Phong, anh đừng làm vậy kẻo đứa bé mất thì sao" Khuê Mễ từ trong phòng lao ra giả vờ ôm chầm lấy tay hắn, rặn ra vài giọt nước mắt giả tạo. Cô ta là một diễn viên giỏi, nên việc này đối với ả cũng không khó khăn gì.
" Khuê Mễ, sao em không ở trong phòng nghỉ ngơi mà chạy ra đây vậy, như vậy không tốt đâu." hắn nhẹ nhàng cưng chiều cô ta.
Cô có con với hắn sao? Đến cả cô còn không biết, hắn lại biết? Biết cô có còn mà vẫn hành hạ cô đến vậy ư ? Quả thật nghĩ đến điều này này, trái tim cô lại đau đến dữ dội, cơn đau trong tim lấn ác cả cơn đau thể xác. Cô cố gắn gượng ôm bụng đứng dậy, do không nhìn thấy nên cô không thể đứng nhanh như người khác được , giả vờ cứng rắn, nước mắt đã trào trực sắp rơi xuống rồi.
" Phong chúng ta có con rồi, anh hãy nhìn nhận lại cô ta đi, Khuê Mễ là người xấu cô ta mới là người hại chết mẹ anh" cô như dùng hết tất cả hơi sức yếu ớt để thốt lên những điều đó.
" Quý Đình Đình cô đừng ở đây nói nhăng nói cuội, chính cô là người hại chết bác ấy lại đổ lỗi cho tôi sao, cô cũng chỉ là một con mù thôi " Lúc này Khuê Mễ đi lại gần chỗ cô, giả vờ mềm yếu mà nói, nhưng những từ cuối cùng cô ta cố ý nói nhỏ lại chỉ để cho mình cô nghe được.
Chát
Sự phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm, cô vung mạnh tay tát thẳng vào gương mặt kiều diễm của ả. Xong cô dần ngã xuống đất, sức lực dường như đã không còn.
" QUÝ ĐÌNH ĐÌNH" hắn lao tới đẩy cô qua một bên " Cô còn là con người không vậy, à tôi quên mất, cô chính là con quỷ, một con quỷ giả tạo, gia nhân giả nghĩa" Nói xong hắn đá vào lưng cô một cái rồi ôm lấy Khuê Mễ.
" P.. Phong... anh..h sẽ hối hận "
" Điều hối hận nhất trên đời này của tôi chính là đã cho cô bước vào Trình Gia" hắn thẳng thừng đáp mà không chút kiên dè. Nhưng sao tim hắn lại trào dân một loại cảm xúc khó tả, thương sót cô sao? Không Không thể nào, hắn không thể nào cảm thấy thương sót cho loại đàn bà đó được. Không chừng đứa con đó trong bụng cô ta còn chẳng phải là của hắn .
" Phong.. anh hận em lắm đúng không?Em đã cứu anh cơ mà " trước khi anh bước vô phòng liền nghe âm thanh thều thào của cô. Câu cuối cùng cô nói quá nhỏ hắn không thể nghe rõ.
" Phải, tôi chỉ hận không thể giết chết cô ngay bây giờ. "hắn quát lên đầy phẫn nộ.
" Em sẽ không yêu anh nữa đâu Phong. " mắt cô nhắm nghiền lại tay đặt lên vùng bụng phẳng đang âm ĩ của mình. Cô từ bỏ rồi...
" Tốt nhất là như vậy, tôi cũng chẳng cần cái tình yêu thối nát của cô đâu. Mang nó và đứa con ngoài giả thú đó đi ngay đi"
Thế là anh lạnh lùng bế Khuê Mễ vào phòng, bỏ mặc cô đang nằm ôm bụng ở ngoài hành lang nhà. Tim cô cô cảm nhận được dường như nó đã chết rồi. Con ngoài giả thú sao? Nó là con hắn cơ mà? Hắn lại nghĩ cô là loại phụ nữ đó sao? Hahaha thật nực cười mà, cô đã thành ra vậy mà hắn còn nghĩ cô là loại phụ nữ đó. Thật là đau đớn đến xé toạt tâm can...... Mắt cô mỏi quá, nó muốn ngủ rồi.
" Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư cô sao vậy tiểu thư. Người đâu người đâu, mau gọi cấp cứu, mau lên "
____________________
Cô tỉnh lại thì đã là chuyện của 2 ngày hôm sau. Tỉnh được một lúc thì có một vị bác sĩ bước vào
" Quý tiểu thư, cô đang có con, sức khỏe lại rất yếu, tôi e là cô không thể giữ được đứa bé nữa. " Vị bác sĩ thâm trầm nói, vô cùng đồng cảm với cô gái này. Mắt cô đã không thấy đường, ấy vậy mà mấy hôm nay ở bệnh viện lại chẳng thấy ai đến thăm nôm chăm sóc, trừ người phụ nữ đưa cô đến đây lúc sắp nguy kịch đến giờ, cũng chưa thấy ai đến. Thật là một cô gái đáng thương.
" Tôi biết rồi thưa bác sĩ, con tôi khỏe chứ? "
"Cô bị động thai nặng nên chú ý sức khoẻ, mà ba cháu đâu sao lại để cô một mình ở đây? "
" Anh ấy có việc bận" cô nói rồi gắng gượng nụ cười trên môi. Nụ cười của cô rất đẹp, tuy mắt không còn, luôn nhắm lại, nhưng khuôn mặt cô khi cười lại rất đẹp. Nếu cô gái có thể thấy đường thì chắc hẳn cũng là một mỹ nhân. Vị bác sĩ cảm thán, rồi bước ra khỏi phòng cô.
Ngay khoảnh khác cánh cửa phòng đóng lại. Cô òa lên như một đứa trẻ, nước mắt thay nhau rơi xuống gương mặt kiều diễm. Con của cô, ấy vậy mà cô cũng sắp mất nó. Ông trời thật quá tàn nhẫn với cô rồi, lấy hết, lấy hết tất cả những gì cô có. Bây giờ cô chỉ còn mỗi đứa con này, giờ nó cũng sắp đi, cô không muốn không muốn.
Cô ngồi ôm gối khóc thút thít. Chắc hẳn mấy hôm nay anh cũng chẳng đến thăm cô đâu nhỉ, cô mỉm cười chua sót.
Sờ lên phần bụng của mình cô đau lòng khôn siết. Yêu hắn 4 năm, kết hôn 3 năm, cứu sống anh một lần, đem cả hạnh phúc của đời con gái trao cho hắn. Vậy cô đã nhận được những gì? Cô bị hắn chà đạp lên sự tôn nghiêm của mình, bị người đời chê trách vì ham hư vinh mà bám lấy tổng tài, mất luôn đôi mắt thứ mà cô rất giống với mẹ, lại còn sắp mất luôn đứa con đầu lòng. Còn hắn thì sao? Dẫn tình nhân về sống chung một mái nhà với vợ mình, cưỡng bức, chà đạp vợ mình trước mặt người đó. Nổi đau này với cô quá lớn, cô hận, cô hận.
Bỗng nhiên cô lại nhớ mẹ rồi, nhớ mẹ của mình. Nhớ khi còn nhỏ ngày nào cô cũng ngồi phía sau chiếc xe đạp của mẹ, mẹ chở cô đi học, hằng ngày lách cách trên chiếc xe đạp cũ của mẹ, hai mẹ con cùng cười nói vui vẻ. Cô nhớ đến căng nhà xập xệ của mình tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng ấm áp. Cô nhớ đến những món rau luộc, đậu hũ hấp mà mẹ hay làm, chúng nóng hổi ngon lành.
" Waaaa mẹ ơi, hôm nay có món đậu hũ hấp ạ?" hai mắt cô be còn mặt trên mình bộ đồ học sinh cấp 1 sáng rỡ.
" Đúng rồi con gái, mẹ xin lỗi không kiếm được nhiều tiền mua được đồ ăn ngon cho con" mắt bà cụp xuống, làn da nhăn nheo dù mới chỉ bước sang tuổi tứ tuần do làm lụng vất vả thoáng buồn.
" Ưm, không không mẹ ơi, món này rất ngon, con rất thích. Với một cô bé suốt ngày phải ăn 3 bữa rau luộc như cô nhìn món này như rất hạnh phúc, lại thấy rất ngon.
" Con gái ngoan " bà cười tươi rồi xoa đầu cô bé, các nếp nhăn xuất hiện rõ hơn, nhưng cũng có thể thấy bà đang cười rất hạnh phúc.
Nụ cười của cô lúc cạnh mẹ vô cùng hạnh phúc chứ không như bây giờ. Mẹ cô từng nói, nếu ai có được cô làm vợ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nhưng nghĩ đến đây cô lại cảm thấy nực cười. Hắn hạnh phúc sao? Đến con mình hắn còn không quan tâm. Hắn luôn muốn ly hôn, muốn cô chết. Đó là điều khiến hắn hạnh phúc sao?
" Mẹ, con đi tìm mẹ nhé, có cả cháu mẹ nữa, chắc chắn mẹ sẽ không cô đơn đâu" cô lau đi nước mắt. Ngồi thẳng dậy. Quơ tay tìm lấy cây gậy của mình. Cơ thể yếu đuối gắng gượng nhấc chân đi ra ngoài phòng. Bước từng bước lên tầng 8 của bệnh viện.
Cô đứng được trên tầng thượng cũng là 30p sau. Cô cảm nhận được những làng gió mát lạnh thổi qua người, có lẽ chúng đến đây để an ủi cho tâm hồn cô lần cuối chăng ?
" Mẹ ơi, mẹ đã không còn, người con yêu cũng không cần con. Đến cả đôi mắt, thứ mẹ thích nhất của con con cũng không giữ được. Mẹ, con xin lỗi, con sẽ đến với mẹ, còn có cháu mẹ nữa nhất định mẹ sẽ không phải cô đơn nữa đâu mẹ nhé. Tha lỗi cho con, con quá yếu đuối không thể tiếp tục được nữa, mẹ không giận con chứ? Mẹ ơi "
Cô bước thêm vài bước, gió càng mạnh hơn, một chút nữa, một chút nữa thôi, xích thêm chút nữa .....
Và rồi cô rơi xuống, dường như ngay khoảng khắc đó cô đã có thể bỏ lại đoạn tình cảm này rồi. Đặt dấu chấm cho tình yêu rác rưởi mà hắn từng nói vậy rồi...
Vĩnh biệt...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play