Chuyện Tình Của 4 Hotboy Và Cô Nàng Cá Tính
Chương 1
Tại 1 ngôi biệt thự đang yên ắng bỗng có hàng loạt các tiếng súng vang lên, trong đó có một người phụ nữ đang cố gắng lê bước một cách khó nhọc, vệt máu từ bụng tuôn ra mỗi lúc một nhiều. Quang, vị quản gia trẻ tuổi hớt hải chạy tới:
Trịnh Quang
Bà chủ, bà không sao chứ? Còn Tiểu thư? May quá cô ấy không sao tôi còn đang lo vì không tìm thấy cô ấy. Nhưng ông chủ thì….ông ấy….
Bà chủ
Tôi biết rồi, giờ anh hãy giúp tôi một việc có được không ?
Trịnh Quang
Được, bà chủ cứ nói
Bà chủ
Hiện giờ tôi e là không thể thoát khỏi bọn chúng, anh hãy đem tiểu thư đi càng xa càng tốt. Còn đây là chiếc vòng cổ trong đó có một con chip chứa tài liệu vô cùng quan trọng, thứ mà liên quan đến sự tồn vong của công ti Thiên Ân. Khi con bé đủ tuổi anh hãy cho con bé biết sự thật. Còn bây giờ hãy đi đi, mau lên .
Trịnh Quang
Vâng, bà chủ cứ yên tâm dù có chết tôi cũng sẽ bảo vệ tiểu thư
Người Lạ
Mau lùng sục khắp nơi, chắc chắn bà ta vẫn chưa chết đâu, còn cô con gái nữa phải giết hết chúng không được để ai sống sót nghe rõ chưa.
Nghe tiếng nói đó, ông ta liền vội vàng bế cô bé đi. Sau đó thì cảnh sát kéo đến, nhưng trong nhà lúc này chỉ còn lại những cái xác, bọn chúng cũng biến mất mà không để lại dấu vết gì. Ít lâu sau vụ án được kết thúc với hai chữ tự sát.
Nhưng đâu ai biết rằng ở một vùng quê kia có 2 người còn sống sót sau vụ thảm sát đang chờ tới ngày để vạch mặt kẻ thủ ác……
Chương 2
Huỳnh Bảo Ngọc
Ba ơi, con về rồi nè. Hôm nay học mệt quá!
Trịnh Quang
Ừ , về rồi đó hả? Thôi Bảo Ngọc, con vô trong phụ chị hai con đi hôm nay ba có mua mấy con cá về nấu canh chua món con thích đó
Huỳnh Bảo Ngọc
Yeah, ba muôn năm! Ba muôn năm! Con vào trong nha!
Nghe ông nói xong nó toan bỏ đi thì bỗng có một chiếc xe ô tô dừng cổng. Từ trên xe, có hai người mặt đồ đen đẩy cửa xe ra bước đến mở cửa xe. Lúc đó một người phụ nữ trung niên vô cùng quý phái bước ra. Lúc đó khuôn mặt của ông Trịnh Quang có một chút bất ngờ lẫn sự hoảng sợ. Ông ấy nghĩ: “ Là cô Liên, sao cô ấy biết mà đến đây”
Ái Liên
Chào , lâu rồi chưa gặp anh, quản gia Quang.
Người phụ nữ bước đến, lột chiếc mũ và cặp mắt kính ra nhìn bà ta vô cùng xinh đẹp. Lúc này, ông Quang mới hoàn hồn vội mở miệng:
Trịnh Quang
Cô vào nhà đi,Bảo Ngọc con lấy ra cho cha ly nước mời khách đi.
Nó mỉm cười đi vào trong nhưng trong lòng không thoát khỏi sự thắc mắc “Bà ta là ai vậy mà nhìn bà ta đẹp quá, không chừng là người yêu cũ của ba nữa, hihi ba như vậy mà cũng có người yêu đẹp quá” Sau đó nó vừa đi vừa suy nghĩ về cái viễn cảnh ngày xưa về tình yêu của cha nó vừa lâm ly vừa bi đát
Tác giả
Chị này bị bệnh hoang tưởng nặng luôn đó !
Huỳnh Bảo Ngọc
Ê tác giả, bà vừa nói cái gì đó
Tác giả
Em đâu có nói gì đâu, *cầm dép chạy*
Xin lỗi vì đã gián đoạn ta trở lại câu chuyện. Trong lúc nó vào trong nhà thì không khí phía trước nhà bắt đầu căng thẳng:
Trịnh Quang
Cô đến đây làm gì ? Chẳng phải cô đang quản lí công ti Thiên Ân sao? Sao giờ lại trở về?
Ái Liên
Haiz đó là cách anh tiếp đón khách đến nhà hay sao? Em đến đây là vì nhớ anh mà
Trịnh Quang
Nói mau ! Ái Liên, cô đến đây có phải vì con bé Bảo Ngọc không ?
Ái Liên
Đúng vậy! em đến đây là để đón con bé. Nó phải về Thành phố S với em để học tập tốt hơn. Chỉ khi ở trên đó nó mới có đủ điều kiện để học đủ tốt để sau này còn tiếp quản công ti Thiên Ân và báo thù cho ba mẹ con bé nữa chứ. Đó chẳng phải là di nguyện của bà chủ trước khi chết sao?
Trịnh Quang
Nhưng con bé còn nhỏ với lại nó không nên bị kéo vào thế giới đen tối đó. Tôi và cô đã bị kéo vào trong đó, cô cũng hiểu nó đáng sợ như thế nào mà –
Lúc này, nó chạy ra mang trên tay là hai ly nước cam, vui vẻ đặt chúng trên bàn, nó vui vẻ nói:
Huỳnh Bảo Ngọc
Cháu mời cô uống nước.
Ái Liên
Ừ, cảm ơn cháu, cháu là Huỳnh Bảo Ngọc phải không ? Tên cháu thật đẹp giống như cháu vậy.
Huỳnh Bảo Ngọc
Cháu cảm ơn cô, cô quá khen
Ái Liên
Nếu cô bảo, cô sẽ tạo điều kiện cho cháu lên học một trường quốc tế trên đó thì sao?
Huỳnh Bảo Ngọc
Điều đó thì có thật tuyệt nhưng cháu nghĩ nếu cháu đi thì ai sẽ ở đây chăm sóc ba của cháu nên cháu thôi cháu không đi đâu.
Trịnh Quang
Nếu thích thì con cứ đi ở dưới quê ba còn có chị hai con chăm sóc mà
Huỳnh Bảo Ngọc
Nếu vậy thì cháu đồng ý ạ
Ái Liên
Vậy thì cháu lên xe đi hai cô cháu mình đi ngay cho kịp chuyến bay.
Huỳnh Bảo Ngọc
Sao ???? Đi ngay bây giờ sao? Nhưng cháu còn chưa chuẩn bị gì mà
Ái Liên
Không sao lên đó cô sẽ mua cho cháu giờ đi thôi
Nói đoạn bà Liên kéo nó đi luôn. Nó còn đang mơ màng thì mới nhận ra xe đang lăn bánh nó vội vàng tạm biệt cha và chị hai của nó. Nó nghĩ “Lần này về Thành phố S bằng mọi giá phải học thật tốt mới được, hãy đợi đó Thành Phố S ta đến đây” Nhưng trái với tâm trạng đầy vui vẻ của nó thì ba nó mang nặng một tâm tư “ Bảo Ngọc con phải cố gắng lên, có lẽ phía trước sẽ còn nhiều khó khăn nhưng ba tin con sẽ vượt qua hết”
Tác giả
Mọi người đọc vui vẻ nha 😘 !
Chương 3
Nó ngồi trong xe vui vẻ ngâm nga bài hát yêu thích, bởi giờ nó rất vui
“ Thế là được đi học trên Thành phố rồi vui quá, lên đó bằng mọi giá phải học giỏi để dành học bổng đi du học thực hiện ước mơ của mình. À mình nghe nói trên đó có nhiều món ngon lắm như là pizza, gà rán, capu gì gì đó, kem nữa,….bla…bla, sau một hồi kể đủ món mà nó được biết là Thành phố S có nó chốt lại một câu “ bằng mọi giá phải ăn thử tất cả các món đó, Thành phố S thân yêu hãy đợi ta”
Tác giả
Chị này có tâm hồn ăn uống kinh thật, bótay.com.vn
Thấy nó cười khúc khích, cô Liên hỏi :
Ái Liên
Xem ra cháu rất vui thì phải?
Huỳnh Bảo Ngọc
Dạ…cháu…cháu
Ái Liên
Cháu vui vậy là cô yên tâm rồi chứ cô còn sợ cháu buồn vì xa quê nữa.
Huỳnh Bảo Ngọc
Dạ thật ra cháu cũng hơi buồn nhưng mà sao khi học xong thế nào cháu cũng về thăm quê à nên cháu sẽ cố gắng học tốt
Ái Liên
Ừ, mà cháu cũng nên ngủ một tí đi đường từ đây về Thành phố còn xa lắm
Nói thế là nó ngủ luôn một mạch, trong lúc nó ngủ nó đâu biết rằng người phụ nữ tên Liên đang nở một nụ cười sắc bén, nhìn nó mà độc thoại:
Ái Liên
Bảo Ngọc, cháu nở được nụ cười đó cô rất vui nhưng liệu rồi sau này khi biết được sự thật đó cháu còn có thể cười tươi như lúc này không, cô tin chắc rằng cháu sẽ có thể đưa tập đoàn Thiên Ân trở về vị trí thật sự của nó. Cháu đã sẵn sàng đón nhận những thử thách phía trước chưa? Huỳnh Bảo Ngọc?
Nó không biết gì chỉ nhẹ nhàng cựa mình, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp. Mãi đến lúc nó tỉnh lại thì nó đã ở giữa dòng xe tấp nập, dòng người nhộn nhịp của thành phố mang tên Bác. Nó khẽ reo lên:
Ái Liên
Rất đẹp phải không? Nhưng ở đây chỉ là nơi bình thường thôi, còn nhiều nơi đẹp lắm khi có dịp cô sẽ đưa cháu đi còn giờ thì hai cô cháu ta sẽ đi mua một ít đồ
Sau đó nó được cô mua cho rất nhiều quần áo, toàn là quần áo hàng hiệu, còn nó thì chỉ biết thử tất cả núi đồ mà cô Liên mua, thử xong thì đầu nó xoay như cái chong chóng, đến lúc tính tiền thì nó mới giật mình những bồ độ đó cái nào cũng mắc cả cái rẻ nhất cũng đã lên đến 700.000đ. Điểm đến tiếp theo là đi mua đồng phục, ban đầu nó không hiểu tại sao cô Liên không cho nó mặc áo dài trắng đi học thì lúc sao nó mới hiểu là trường của nó có quy chế là phải mặc đồng phục của trường “ đúng là cái quy chế kì quặc” nó thầm nghĩ. Chiếc xe dừng trước một cửa hàng mang một cái tên tiếng anh nhìn cũng đủ biết đây là cửa hàng chỉ danh cho những người nhà giàu “Fashion Uniforms” chính là cái tên của cửa hàng đó. Khi mới bước vào thì đã có hai nữ mở cửa cuối chào:
Người Lạ
Xin chào quý khách! Cảm ơn vì đã đến đây! Chúng tôi có thể giúp gì?
Ái Liên
Tôi muốn lựa một bộ đồng phục của trường high school Libery
Người Lạ
Vâng xin mời quý khách đi theo tôi
“Có cần mừng thế không trời, chắc cửa hàng này lâu rồi không ai mua nên có người mua mới mừng như thế”, nó mãi đi theo cái suy nghĩ mà không biết được rằng đồng phục trường High School Libery là đồng phục mắc nhất, bán được một bộ là lời được rất nhiều. Nó ngẩn người ra một hồi rồi cũng chay theo cô Liên, bộ đồng phục được mang ra thật đẹp. Một chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn bên trong, bên ngoài đươc khoác một chiếc áo khoác không tay , kèm theo một chiếc nơ đỏ nhỏ được buộc lên bâu áo. Chiếc váy thì cao hơn đầu gối 2cm, sọc cà rô đỏ cùng màu với chiếc áo khoác. Nó lúc này thì mắt chữ O miệng chữ A không nói nên lời cô Liên nhìn sơ qua rồi khẽ gật đầu vừa ý. Nữ nhân viên tươi cười nói:
Người Lạ
Giá của bộ đồng phục này là 1 triệu
Huỳnh Bảo Ngọc
1 triệu sao?
Nó quay qua nói nhỏ với cô Liên cô ơi chắc cửa hàng này lừa gạt đó cô, có bộ đồng phục nào mà tận 1 triệu lận chứ. Thôi cháu nghĩ chúng ta nên qua cửa hàng khác đi cô.
Thấy vẻ nghi ngại hiện lên trên khuôn mặt của cô gái, sợ mất một khách hàng quý cô nữ nhân viên liền nói thêm:
Người Lạ
Thưa quý khách, quý khách không cần lo về việc giá cả đâu đó chính là giá tốt nhất, vì những bộ đồng phục này đều được may bằng thủ công cả, mà ở Thành phố này chỉ có nơi đây là có bán đồng phục này thôi nên….
Sau đó nó được cô Liên dẫn đi mua tập sách, vài thứ lặt vặt, và phần nó thích nhất là được dẫn đi ăn trong một nhà hàng nổi tiếng
Download MangaToon APP on App Store and Google Play