“Không vui, không buồn, không hờn, không giận, không đau, không thương... Trần Vũ, anh không có tim sao?”
Tim? Hình như không có thật. Hoặc là nói..... dường như đã đánh mất từ lâu lắm.
Tình tiết xuyên nhanh bắt đầu từ chương thứ tư, xin hãy kiên nhẫn đọc hết.
Chương 1: Mất cha mẹ.
“Không vui, không buồn, không hờn, không giận, không đau, không thương,... Trần Vũ, anh không có tim sao?”
Trần Lan đau đớn nhìn người anh trai đang đứng trước mặt mình. Đằng sau lưng cô là hai cỗ quan tài đen, bên trên là di ảnh của cha mẹ hai người.
Đúng vậy. Họ mồ côi cha mẹ rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay. Thế nhưng nhìn mà xem, người thân duy nhất bây giờ của cô vẫn đứng im như tượng, ánh mắt nhìn chằm chằm di ảnh, khuôn mặt không nhìn ra nổi một tia cảm xúc.
Trần Lan luôn không thích anh trai mình. Anh cô từ khi sinh ra chỉ khóc duy nhất một lần khi chào đời, sau đó suốt 28 năm cuộc đời, anh ta không bộc lộ thêm một tí cảm xúc nào nữa.
Cha mẹ vẫn luôn buồn phiền, chạy ngược chạy xuôi tìm phương pháp chữa căn bệnh quái gở của anh ta. Đến nỗi sau khi sinh Trần Lan, họ trực tiếp ném cô cho bảo mẫu , thời gian liếc nhìn cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ha, cha mẹ à, hai người nhìn đi. Các người đi rồi, anh ta còn không thèm rớt lấy một giọt nước mắt. Trần Lan bật khóc. Sau này cô phải sống như thế nào đây? Anh trai cô như thế cô phải biết làm thế nào?
Nhìn em gái gần như ngã quỵ trước mặt, Trần Vũ tự hỏi, Vì sao? Anh rõ ràng rất đau lòng nhưng anh lại không khóc được, không biểu hiện ra được, cũng không biết phải làm thế nào cả.
Thân bằng cố hữu đến thăm viếng cũng bất lực thở dài. Con trai lớn nhà họ Trần này, từ nhỏ đã bị phán định mắc chứng tự kỷ, ông bà Trần luôn cố gắng tìm cách chữa bệnh cho con. Chữa cũng chữa đến gần ba mươi năm, thằng bé vẫn không mở miệng nói được quá năm câu, không nhếch mép cười nổi lấy một cái.
Có lần họ còn thấy bà Trần gào thét với nó, cầu xin nó cười với bà một cái, hay khóc 1 lần thôi cũng được.
- Lan à, con bớt đau thương. Người đã mất không thể sống lại được, quan trọng vẫn là người con sống. Con xem anh trai con đã như vậy, con mà còn không gượng dậy thì hai anh em biết sống làm sao?
- Dì út, dì út ơi, con mất cha mẹ rồi. Con mồ côi cha mẹ rồi dì ơi...
Lâm Na nước mắt lưng tròng ôm lấy Trần Lan. Bà sao không hiểu chứ vì nằm trong cỗ quan tài đen kia là chị gái ruột của bà. Vừa mới hôm qua thôi chị gái còn gọi điện hớn hở nói với bà, “Na ơi, thằng Vũ nó vừa nhặt thỏi son rơi cho chị. Trước đây nó còn không thèm phản ứng với thế giới bên ngoài. Con chị có thể cứu rồi em ơi”.
Mới hôm qua, cũng chỉ là mới hôm qua mà thôi. Hôm nay, bà cũng mất chị rồi. Cuối cùng đau thương cũng không nén nổi nữa, bà ôm lấy Trần Lan mà khóc lớn.
Mọi người cũng không biết làm sao chỉ có thể lần lượt tiến lên an ủi, người vỗ vai, người xoa đầu, người cho họ một cái ôm.
Trần Vũ ngơ ngác nhìn hết thảy, thì ra là làm như thế à. Anh cứng ngắc bước đến gần Trần Lan và Lâm Na, trong ánh mặt nghi hoặc của mọi người, ôm lấy em gái mình. Trần Lan kinh ngạc quên cả khóc, mở mắt thật lớn nhìn anh trai. Trần Vũ giật giật khoé miệng, đưa cánh tay không quá tự nhiên vỗ nhẹ lên đầu cô hai cái.
- Không....khóc....
Tiếng nói khản đặc do lâu ngày không mở miệng, lại ngắc ngứ không rõ ràng nhưng đủ để chấn động lòng tất cả người ở đây. Trần Lan ngơ ngác nhìn anh trai thật lâu, sau cùng cô ôm ghì lấy anh trai, mạnh đến nỗi làm Trần Vũ ngã ngồi xuống đất. Cô oà khóc thật to, đem thống khổ hai mươi hai năm cuộc đời trút ra hết. Trời mới biết miệng cô nói ghét anh nhưng trong thâm tâm cô mong một lần được anh trai dỗ dành yêu thương như người khác đến nhường nào.
Lâm Na nhìn hai đứa cháu, lại nhìn lên linh đường, chị ơi, anh ơi, nhìn thấy không? Con trai hai người thật sự có thể làm một người bình thường được rồi
Hết chương 1
Chương 2: Anh trai không hề ngốc.
Cha mẹ hoả táng được một tuần, Trần Lan tạm thời tiếp nhận sản nghiệp của gia đình. Phải nói dù cha mẹ không dành nhiều thời gian cho cô nhưng cũng không hề bỏ mặc cô, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện đã giao cô cho trợ thủ đắc lực dạy dỗ. Cho nên dù là con gái nhà giàu nhưng Trần Lan lại không chảnh choẹ kiêu kì như những cô gái khác, mà dành tâm huyết của mình để học tập mong có một ngày cha mẹ nhìn cô lâu hơn một chút. Vì thế thời điểm cha mẹ gặp tai nạn ra đi đột ngột, cô vẫn có thể tiếp nhận công việc của họ. Có điều, cô có biết nhiều đi chăng nữa thì cũng chỉ là một con nhỏ vừa tốt nghiệp đại học, có một số công việc thực sự khó đem cô quay đến mòng mòng, không thể không dắt theo cái đuôi dài 1m75 đi cùng.
Ném anh trai ngồi chơi với bộ trò chơi trí tuệ, cô lại cắm đầu duyệt hồ sơ. Cứ như vậy cũng được nửa năm rồi. Rất mệt mỏi nhưng Trần Lan vẫn cố gắng hết sức mình. Dù sao đây cũng là công ty cha cô tay trắng gầy dựng lên, cô không thể để nó sụp xuống được.
- Lan, Lan, chơi với anh.
Chẳng biết Trần Vũ từ lúc nào đã đứng trước mặt cô, tay giơ một khối rubick đưa cho cô.
- Anh à, em bận lắm. Anh qua kia chơi một lát em làm xong sẽ chơi cùng anh được không?
- Lan nói không giữ lời.
- Em thật sự bận lắm. Anh nhìn này, cả một đống hồ sơ cần phải làm nữa.
Cô chỉ vào chồng hồ sơ trước mặt mình, Trần Vũ bĩu mỏ đưa mắt ngó ngó, sau đó là một khoảng im lặng. Trần Lan vẫn tiếp tục làm việc, Trần Vũ thì lại đem chồng hồ sơ lật qua lật lại. Bỗng anh nói:
- Sai rồi.
- ???
- Chỗ này sai rồi.
Trần Vũ chỉ vào một điểm trên tập hồ sơ, Trần Lan nghi hoặc cầm lên xem.
- Không có nha. Sai ở đâu chứ?
- Chỗ này này.
Trần Lan nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy sai chỗ nào, cô nghĩ rằng anh trai nghịch ngợm muốn kiếm cớ để cô chú ý.
- Anh à, đừng quậy. Mấy cái này anh xem hiểu sao?
Trần Vũ bĩu bĩu môi, anh chỉ vào một điểm rồi nói:
- Chỗ này, thừa 2 số 0.
Trần Lan cau may, nghiêm túc nhìn lại. Càng nhìn càng thấy có vấn đề. Cô liền nhấn điện thoại gọi thư ký.
- Chị Minh, chị vào đây một chút.
Tiểu Minh mở cửa bước vào:
- Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?
- Đây là hồ sơ xin duyệt mua hàng của bộ phận kế toán, chị thử tính toán lại xem con số cụ thể là bao nhiêu?
- Vâng... Tổng Giám đốc, là 17 triệu 470 ngàn. Ý sao ở đây lại ghi là 174tr700 ngàn. Bộ phận kế toán sao lại đem hồ sơ sai sót bậc này trình lên
Trần Lan cau mày thật chặt. Thêm một số 0 thì có thể vô ý, nhưng hai số 0 thì là cố tình. Dưới anh mắt kinh ngạc của Tiểu Minh, Trần Lan đem toàn bộ hồ sơ đưa cho Trần Vũ duyệt, bảo anh chỗ nào sai thì khoanh mực đỏ lại.
Giống như tìm được thiên đường mới, Trần Vũ hí hửng xem hồ sơ, tốc độ có thể nói là gió cuốn mây bay. Chưa đến 20’ một tập hồ sơ dày cộp đã được duyệt xong. Trần Lan và Tiểu Minh há hốc mồm. Nhìn những điểm đỏ trên các trang giấy, ngót nghét gần 20 điểm, Trần Lan liền cùng Tiểu Minh tính toán lại. Càng tính càng giận. 20 điểm trong đó 11 điểm là gian lận chi phí nhập hàng, tính lương,... 9 điểm còn lại là lãi suất thực của các đơn hàng lớn. Tính sơ sơ thiệt hại khoảng hơn 6 tỷ. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết số tiền này đi đâu.
RẦM!!!!
Trần Lan tức xanh mặt, đập bàn cái rầm. Trần Vũ giật thót lùi vào một góc ghế sô pha run lẩy bẩy. Tiểu Minh cũng giận không kém.
- Tổng giám đốc, để tôi đi điều tra, thu thập đủ bằng chứng đem họ ra toà. Khốn nạn thật. Đây là bắt nạt cô mới nhậm chức muốn ăn chặn tiền của công ty.
- Chị đi đi, làm kín kẽ. Tôi muốn đánh họ không kịp trở tay.
- Vâng.
Tiểu Minh lập tức đi ra ngoài. Vừa mở cửa đã thấy một đám người đang tò mò nhìn lại đây.
Cô cau may:
- Các cô không đi làm việc tụ tập ở đây làm gì?
- Ấy chị Minh, không phải chúng tôi nghe thấy tiếng động lớn trong phòng tổng giám đốc nên mới chạy lại xem có việc gì sao?
- Không liên quan đến các cô mau trở về làm việc hết cho tôi.
Tiểu Minh lớn tiếng quát. Dù gì cô cũng làm thư ký kiêm trợ lý tổng giám đốc ở công ty này từ khi nó còn là một công ty nhỏ nên tiếng nói vẫn có chút uy lực. Đám đông lập tức giải tán.
Nhìn bóng Tiểu Minh đi khuất, mấy cô gái vừa rồi lại túm lại lao xao:
- Xì, không phải là con mụ già ế chỏng chơ thôi sao, làm như mình là mẹ thiên hạ không bằng.
- Chứ gì nữa. Nịnh bợ tổng giám đốc Trần, giờ ổng mất rồi lại bợ đít con gái ổng.
- Mà này, tôi nói tổng giám đốc mới cũng ngu bỏ mẹ. Tôi nghe đc tụi kia thỉnh thoảng làm sai số để kiếm lợi. Ban đầu chỉ nhỏ nhỏ rồi làm lớn dần lên mà nó cũng không nhìn ra được.
- Nhìn thế đếch nào được, bọn nó thủ đoạn tinh vi lắm. Tổng giám đốc mới còn trẻ quá nhìn không ra cũng bình thường. Hơn nữa còn phải dắt theo anh trai, vừa làm vừa trông anh thì nên cơm cháo gì.
- Ây, cái cậu đó nhìn đẹp trai ngời ngợi đáng tiếc lại là một thằng thiểu năng. Phí của trời.
- Bla bloo....
Trần- phí của trời- Vũ đang rưng rưng nhìn em gái.
- Lan Lan giận rồi. Anh làm sai rồi à?
- Không, anh không sai gì cả. Anh trai thật lợi hại nha.
- Thế nhưng Lan đang giận mà.
- Vâng. Em giận nhưng không phải giận anh, em là giận cái lũ người đang cướp cơm của anh em mình kìa.
- Cướp cơm. Là sẽ bị đói à?
- Ừm ừm. Anh em mình sẽ bị đói.
- Khốn nạn, anh phải bảo vệ cơm
- Ừ ừ bảo vệ cơm.
Nhìn anh trai tay chống nạnh, chân dẫm lên bàn bộ dáng hùng hổ, Trần Lan cười tít cả mắt. Anh trai cô không hề ngốc, mà ngược lại, anh cô chính là thiên tài. Hơn nữa, nhìn đi. Anh ấy càng ngày càng có sức sống, càng ngày càng trưởng thành hơn không phải sao? Cha mẹ dưới suối vàng có thể yên lòng rồi.
Hết Chương 2
Chương 3: Anh trai, không nên ngủ lười.
Trần Vũ ngồi trên sô pha ở nhà, tay cầm bỏng ngô nhét lia lịa vào miệng, mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi không rời. Thời điểm Trần Lan xuất hiện trên màn hình, anh vỗ tay liên tục.
- Em gái, em gái!!!
- Vâng đúng là cô chủ. Cậu chủ mau ngồi xuống đừng kích động.
Trên ti vi là tin tức về phiên toà sáng nay.
“Tổng Giám đốc công ty TNHH Thiềm Vũ, Trần Lan đã đệ đơn lên TAND thành phố Hà Nội, kiện Giám đốc bộ phận kế toán Vương Hải, Trưởng phòng tài chính Tô Lập Văn, phó tổng giám đốc Trần Minh Hữu tội danh tham ô, biển thủ tiền công quỹ của công ty, lợi dụng sơ hở trong công tác quản lý lén lút thực hiện các hành vi rửa tiền phi pháp....” Màn hình tối đen.
- Ơ, anh đang xem mà.
- Xem cái gì mà xem, hôm nay chúng ta có hẹn với dì út không thể tới muộn được. Mau lên thay đồ rồi đi thôi.
Trần Vũ phụng phịu nhét bỏng ngô vào tay cô bảo mẫu, thình thịch lên lầu thay quần áo rồi tung tăng theo Trần Lan lên xe.
Nhà dì út ở ngoại ô, so với trong nội thành thì không khí mát mẻ hơn nhiều lắm.
- Alo, vâng dì ạ. Vâng, chúng con đến cầu Nhật Tân rồi, một lát nữa là tới nơi thôi. Vâng, con biết rồi.... Ối
Tiếng phanh xe chói tai kéo lê suốt một đoạn đường, Trần Lan hốt hoảng kéo anh trai, miệng hét lớn:
- Có chuyện gì, xảy ra chuyện gì?
- Cô chủ xe tải kia điên rồi. Nó đang tông vào xe chúng ta.
Mới nói dứt lời chiếc xe đó lại vít ga tông trực diện vào đuôi xe của Trần Lan. Tài xế không giữ nổi tay lái, chiếc xe liền nghiêng ngả rồi đâm thẳng vào thành cầu. Trước khi mất đi ý thức, Trần Lan thấy Trần Vũ nhào về phía mình.
..........
-Lan, Lan, con tỉnh rồi. Doạ chết dì rồi.
- Ưm....
Trần Lan ý thức mơ hồ, mất một lúc lâu mới tìm lại được chính mình. Cô hơi cử động, lập tức cơn đau nhức toàn thân ập đến.
- Đừng vội cử động, con bị thương nặng lắm.
Cô hít sâu vài lần mới có thể ổn định lại, sau đó nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện, dì và chú đang đứng bên giường bệnh mắt đỏ hoe nhìn cô.
- Dì... Anh con... đâu?
Lâm Na nhìn cô, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Lòng Trần Lan lộp bộp rơi xuống. Cô trầm giọng hỏi lại:
- Dì! Anh con đâu?
- Lan à, Thằng Vũ nó đi rồi con ơi. Huhu
- Sao có thể? Không thể nào? Dì đùa con thôi đúng không? Anh con chắc đang chơi trốn tìm cùng con, nhờ dì lừa con đúng không? Nghịch ngợm quá, con phải đi tìm anh ấy.
Trần Lan chống tay muốn ngồi dậy, vết thương trên người đau đến đòi mạng nhưng dường như cô chẳng cảm thấy. Cô chỉ biết cô phải đi tìm anh trai. Anh trai ngốc như vậy lỡ đi lạc thì sao đây.
- Lan con ơi....
Lâm Na khóc không thành tiếng, nói không ra lời. Cuối cùng vẫn là chồng của bà, ông Đăng lên tiếng:
- Thời điểm xe đâm phải thành cầu, anh trai con lấy thân mình che cho con. Lúc người đi đường phá đước cửa xe ra, đã thấy anh con bị thanh chắn bảo hộ xuyên qua ngực. Tay nó vẫn nắm chặt mũi nhọn của thanh sắt lúc đó chỉ cách đầu của con 5cm.
- ......
Dượng hít sâu vào một hơi rồi mới nói tiếp:
- Lúc đó anh con vẫn còn tỉnh táo. Nó nói với mọi người : “Cứu em gái”. Lúc đó không ai dám động vào các con, chỉ sợ sơ sẩy một cái cả hai đứa đều không cứu được. Cuối cùng phải đợi cứu hộ đến, tháo dỡ hết khung xe mới đem được con ra. Nhưng mà.... Anh con đã không đợi được nữa.....
Trần Lan như chết lặng. Thật lâu trong phòng bệnh phát ra tiếng nức nở, càng lúc càng lớn, rồi hoá thành tiếng gào thét tê tâm phế liệt....
“ Sáng hôm qua một vụ va chạm xe trên cầu Nhật Tân hướng đi Thăng Long-Nội Bài khiến 1 người bị thương nặng, 3 người tử vong. Theo thông tin từ camera hành trình của một tài xế xe contener, chiếc xe tải nhỏ đang đi di chuyển đến gần xe Mercedes 4 chỗ thì đột nhiên tăng tốc đâm mạnh vào đuôi chiếc xe này, sau đó đâm thêm một lần nữa khiến chiếc xe con mất lái tông thẳng vào thanh chắn bảo hộ cầu. Tài xế của 2 chiếc xe tử vong tại chỗ, nam thanh niên trong xe Mercedes bị thanh chắn bảo hộ xuyên qua phổi, tử vong trên đường đi cấp cứu. Hiện tại....”
Cảnh sát Lương tắt đi tin tức thời sự trên màn hình, thở dài quay sang nói với đồng nghiệp:
- Sao lại ngang trái vậy chứ? Vốn là phải tống Trần Minh Hữu vào tù nhưng lại nể vì đối phương là bác ruột, cứ thế mà tha chỉ đòi bồi thường. Giờ thì hết rồi. Bồi thường bồi bằng mạng của cháu trai luôn rồi.
- Vậy mới nói, cô gái đó còn trẻ quá, lòng dạ vẫn còn mềm yếu. Nếu cứng rắn hơn thì đã không gặp hoạ.
- Haizzzz!
Trần Lan có hối hận không? Có, cô hối, cô hận. Hận Trần Minh Hữu, hận cả chính bản thân mình nữa. Hận Trần Minh Hữu quá tàn nhẫn, hận chính mình quá mềm lòng. Anh trai của cô không còn nữa, từ hôm nay, Trần Lan cũng không còn là Trần Lan nữa.
Cô vỗ về tấm di ảnh trong lòng, dịu dàng nói:
- Anh à, đừng ngủ lười nữa. Về nhà với em, nhé?
Hết chương 3.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play