Tại một bệnh viện lớn của thành phố X
Mới sáng sớm thôi mà dòng người từ các khu vực đã đến, xếp thành từng hàng dài trong bệnh viện.
Trên tay họ cầm một số khám bệnh, chờ đợi để tới lượt.
Khi đi qua khu vực phòng cấp cứu, ai cũng phải ngước nhìn bóng dáng của ba đứa trẻ với bộ quần áo sờn cũ, nhếch nhác trông đến khổ.
Ba đứa trẻ ngồi ngay trên ghế xanh trước cửa phòng cấp cứu, cúi đầu để che đi vẻ mặt có chút đỏ ửng và đôi mắt sưng tấy do khóc quá nhiều.
Trong ba đứa, có một cô bé trông lớn nhất tầm 13 tuổi, tên Cố Hàm Uy.
Hai đứa trẻ còn lại nhỏ hơn 3-4 tuổi, bé trai là Cố Mệnh Vũ, bé gái còn lại nhỏ nhất là Cố Hạ Lâm.
Nhỏ như vậy, nhưng bên cạnh Uy, Vũ, Lâm không hề có sự hiện diện của một người lớn nào cả.
Có lẽ chúng không có người thân ngoài người mẹ đang nằm trong phòng cấp cứu với tình trạng bệnh không mấy khả quan.
Ba đứa trẻ đáng thương đã ngồi đó hàng tiếng đồng hồ, không ăn, không uống mà chỉ tràn ngập trong nước mắt.
Em út Hạ Lâm vẫn khóc nấc lên từng hồi, rúc đầu vào lòng chị mà nức nở.
Mệnh Vũ khẽ xoa bụng, ngước nhìn chị:
–Chị ơi, em đói, khát nước....
Hàm Uy nhìn em, đôi mắt lại trở nên long lanh, hàng mi dài chớp chớp để cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Cô lục túi lấy ra một vài tờ tiền lẻ mà mẹ cho cô ăn sáng hôm qua, nhưng cô không dùng mà đã để dành.
Cô quệt nước mắt, dặn dò của em ngồi đây ngoan ngoãn để mình đi ra kia mua chút đồ về .
Chỉ khi hai đứa trẻ gật đầu đồng ý cô mới chạy vụt đi.
...---------------------------------------...
Trong khi đó, tại một hành lang của bệnh viện, liên tục phát ra những tiếng gọi:
– Thiếu gia....thiếu gia cậu vẫn chưa hồi phục, phu nhân dặn không được cho cậu đi ra khỏi phòng.
– Đi mua nước, chẳng lẽ không được?
– Nhưng mà...thiếu gia!!
Đó là một cậu thiếu niên cao ráo trạc 15 tuổi với chiếc băng trắng quấn một vòng quanh trán.
Cậu đi với dáng vẻ vô cùng ung dung và bình thản, khuôn mặt nghiêm túc không mảy may quan tâm đến những người lẽo đẽo đi đằng sau.
Đôi mắt đen láy chứa đầy sự lạnh lùng và vô cùng thuần thục, tên Thừa Hành Kiêu.
Nhìn từ xa, cậu thấy có một cô gái đang đứng trước máy bán nước tự động.
Cậu liếc mắt ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ đứng chờ đó, rồi một mình mình bước đến chỗ cô.
Hàm Uy đang loay hoay, tay cầm tờ tiền, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy chai nước đặt bên trong máy.
Có lẽ đối với một cô gái nghèo như cô thì từ trước tới giờ chưa mua đồ trong chiếc máy như thế này bao giờ.
Thấy cậu bước đến, Cô lùi và giữa nhường chỗ cho cậu, cũng như quan sát để làm theo.
Thừa Hành Kiêu liếc nhìn người con gái bên cạnh, tay nhanh chóng nhét tờ tiền vào, bấm số để chọn đồ.
Ngay tức khắc, tiếng lộp cộp trong máy vang lên, rơi xuống hai chai nước.
Hành Kiêu cúi người lấy cả hai lên rồi quay về phía cô, đưa ra trước mặt 1 chai.
Hàm Uy nhíu mày nhìn cậu làm, vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng hành động của cậu lại càng làm cô bất ngờ cộng thêm phần bối rối, theo phản xạ ngưởng đầu nhìn.
Lúc này, cậu mới nhìn rõ được khuôn mặt trắng trẻo của cô, nổi bật là đôi mắt to tròn đầy vẻ thuần khiết và đỏ ngầu.
Khoé môi cô bất giác nở nụ cười làm cho khuôn mặt tuy nhợt nhạt mệt mỏi nhưng lại rất xinh đẹp.
– Cảm ơn cậu....à anh!
Vì thấy cậu cao hơn cô 1 cái đầu nên cô nghĩ là cậu hơn tuổi mình...
Hàm Uy " à " một tiếng rồi hỏi:
– Bao nhiêu để em trả?
– Cho đấy!
– Ơ...dạ???
Cậu gật gật đầu, không đợi cô phản ứng gì thêm mà nhanh chóng quay người, chạy lên phía cầu thang tầng hai.
Bên tai nghe thoáng qua ba từ " Cảm ơn anh "
Sau lần gặp này, Hàm Uy đã nảy sinh một cảm xúc kì lạ trong tận đáy lòng mình.
Đến tầm giữa trưa, Hàm Uy vẫn đang ngồi đó nhưng Vũ và Lâm đã dựa vào nhau mà ngủ.
" Cạch " tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra. Uy bất giác đứng dậy, mắt tràn đầy hi vọng nhìn vị bác sĩ.
Đập vào mắt cô là hình ảnh chiếc giường được đẩy ra ngoài, mẹ kính yêu nằm trên đó, tấm khăn trắng phủ kín mặt và toàn thân.
Bác sĩ khẽ thở dài bất lực, tay vỗ vai cô:
– Mọi người đã cố gắng hết sức rồi, thật sự xin lỗi cháu.
Nghe câu nói này, cả thế giới xung quanh cô dường như sụp đổ hoàn toàn.
Cô đứng bất động, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Giọng cô như nghẹn lại, không thể nào mà gào to lên được....
Hai đứa em đang ngủ nên không hề biết gì.
Chỉ có Hàm Uy chạy theo các y tá đang đẩy chiếc giường mẹ cô nằm, liên tục khóc thét:
– Mẹ....mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi mà, mẹ ơi....!!
Sau khi mẹ cô được vừa vào một căn phòng nào đó, Hàm Uy như một cái xác không hồn, mặt mũi tái nhợt, lảo đảo bước trên hành lang bệnh viện.
Hai đứa em giờ đã tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn chị đang đi đến, cả hai đều chạy nhào vào lòng chị.
Hàm Uy đau đớn gục xuống, tay giơ ra ôm các em thật chặt, không thể kiềm chế được mà khóc oà lên.
Trên đời này chỉ có mẹ là nguồn hi vọng duy nhất của cô và các em.
Bây giờ là bà đã ra đi mãi mãi, bỏ lại ba đứa con thơ còn trong độ tuổi ăn học.
Giờ đây chỉ còn mình cô là chị lớn, là chỗ dựa duy nhất của Vũ và Lâm.
Nhất định bản thân cô phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau kinh khủng này.
Hàm Uy đứng dậy vẫn ôm các em, nói trong nghẹn ngào:
– Tuy đã mẹ đã mất, chị em chúng ta phải cố gắng sống thật tốt, biết chăm sóc lẫn nhau, như vậy mẹ trên thiên đàng mới vui được....hiểu không?
Hạ Lâm vốn là em út, lại yếu đuối nhất.
Nghe chị nói vậy thì dường như đã nhận ra mọi việc, gào khóc nức nở:
– Mẹ..mẹ quay về với Lâm đi, mẹ ơi..Lâm nhớ mẹ lắm, Lâm hứa sẽ ngoan mà!!!
– Chị xin lỗi....xin lỗi vì đã không bảo vệ được mẹ, đã không chăm sóc mẹ tốt... là lỗi của chị... chị bất hiếu!!!
Cả ba chị em ôm nhau khóc nức nở.
Mọi người trong bệnh viện đứng xung quanh, ai cũng đau buồn xót xa thay cho cuộc đời bi kịch của những đứa trẻ.
Bỗng chốc, cả bệnh viện trở nên tĩnh lặng, u ám..
Cả ông trời có lẽ cũng cảm động trước sự đau đớn này, đổ mưa ngày càng to!!!
...-------------------------------------...
Ngày hôm sau
Hàm Uy dẫn theo các em đi xuống tầng một của bệnh viện.
Sau một đêm ngập tràn sự mất mát, cô như mất đi tất cả sự lực, trông khuôn mặt đờ đẫn, quầng mắt thâm lại do không ngủ tí nào.
Trong đầu cô đang rối bời và có hơi thắc mắc.
Thật sự thì từ sáng hôm qua đến giờ, chưa có ai nhắc đến nhắc cô nộp tiền viện phí.
Hàm Uy chậm rãi bước đến quầy thanh toán, ngập ngừng hỏi một cô y tá:
– Cô ơi.... tiền viện phí của bệnh nhân Phương...là bao nhiêu ạ ?
Giọng nói cô hơi ngắt quãng và khàn đi nhiều.
Cô y tá suy nghĩ một lúc rồi kiểm tra lại máy tính, vui vẻ nói với Uy:
– Có người đóng rồi cô bé ạ!
Hàm Uy nhíu mày kinh ngạc, đôi mắt tròn đen láy mở to nhìn y tá.
Do là cô không tin được là có người nào đó lại giúp mình đóng một số tiền lớn đến vậy.
Cô cúi đầu bối rối, trong đầu cố suy nghĩ xem là ai.
Trong khi đó, cô không có bất kỳ người thân nào.
Nét mặt có chút rạng rỡ hơn, khẽ hỏi nhỏ:
– Cô có thể cho cháu biết là ai không ạ??
– Người đó dặn cô không được tiết lộ danh tính, chỉ bảo đóng cho bệnh nhân phòng 08. À! Có cái này người đó gửi cho cháu...
Y tá nói rồi mở ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc vòng bằng vàng, xung quanh nạm đá quý.
Chỉ cần nhìn sơ qua là biết nó rất đắt tiền.
Nhận chiếc vòng từ tay y tá, trong lòng Hàm Uy không khỏi ngỡ ngàng và cảm động.
Hàm Uy giữ chặt chiếc vòng trong tay, lòng thầm nghĩ sẽ luôn nhớ ơn người đó suốt cuộc đời.
Và nếu như gặp lại, cô nhất định sẽ trả ơn người tốt bụng đã giúp cô rất nhiều
Hàm Uy cô có lẽ không thể bị rằng người tốt bụng đó lại chính là cậu thiếu niên đã mua cho cô chai nước.
Cậu biết cô đã mất đi người mẹ kính yêu, lại là một người chị hết lòng yêu thương các em.
Vốn là thiếu gia của dòng họ Thừa quyền thế bậc nhất, cậu không thể làm ngơ nên đã ra tay giúp đỡ, còn tặng thêm quà làm kỉ niệm.
Sau đó cậu cùng gia đình ra nước ngoài, không để lại bất cứ thông tin gì.
Và dường như cậu đã quên mất tất cả mọi chuyện về cô bé trong bệnh viện ngày hôm đó...
_10 năm sau_
Bây giờ đang là giờ cao điểm của buổi sáng. Xe cộ đông đúc chen nhau đi trên đường.
Trên các vỉa hè, những nhà hàng nhỏ cũng đã bắt đầu mở cửa đón khách, chào đón một ngày mới.
Cố Mệnh Vũ cậu vừa tốt nghiệp cấp 3 nên dùng số tiền mà cả ba chị em đã cùng tích góp để mở một quán cà phê nhỏ.
Hôm nay cũng chính là ngày khai trương quán.
Xung quanh quán trang trí những tấm poster dán tường cùng với những chậu cây bé xinh treo trên các cửa sổ, tạo cảm giác yên bình và tràn đầy năng lượng.
Mệnh Vũ đứng chống hông, nhìn một lượt bên trong quán, gật gù đầy mãn nguyện.
" Ting..Ting..." Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vũ nhìn tên người gọi khẽ mỉm cười. Cậu bắt máy đưa lên tai:
– Alo chị ạ?
– Em sắp xếp xong chưa, còn thiếu gì không để chị mua?
– Đầy đủ hết rồi. Nếu chị bận thì cứ đi đi, em tự lo liệu được mà.
– Umhum... Vậy nhé, cố lên em!! Khi nào xong việc chị sẽ qua
– Vâng ạ, bai bai chị!
Mọi người nghĩ đúng rồi đấy, người mà Mệnh Vũ gọi là " chị " chính là Cố Hàm Uy.
Hàm Uy bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều so với hồi trước.
Trưởng thành ở đây không chỉ vì ngoại hình xinh đẹp, vóc dáng cân đối mà còn về tính tình, hành động và cách suy nghĩ táo bạo.
Hiện tại, Uy đang đi tìm việc làm, đó là lí do mà cô không thể đến giúp em trai khai trương quán được.
Trên một con đường nào đó, xe cộ giờ đã qua lại ít hơn.
Quang cảnh trở nên vắng vẻ, không còn vẻ tấp nập ồn ào.
Hàm Uy lái chiếc xe đạp điện chạy bon bon trên đường.
Đi đến đâu cô đều nhìn xung quanh xem có nơi nào treo tấm biển " tuyển nhân viên " hay không.
Cô thở dài.
Thật sự thì đi làm vòng nãy giờ chưa tìm được nơi nào tuyển người cả...có chút thất vọng nên định quay đầu xe trở về.
Nhưng vừa đi đến một ngã tư, con đường này vắng vẻ ít xe cộ qua lại.
Hàm Uy ngó nhìn xung quanh rồi tăng ga chạy nhanh sang bên kia đường.
" RẦM " – một tiếng va đập mạnh vang lên như làm rung chuyển cả con đường vắng.
Một chiếc xe ô tô đang đi với tốc độ cao, thấy cô băng qua đường thì tài xế giật mình phanh gấp nhưng vẫn không thể tránh được va chạm.
Cú tông khá mạnh làm cho Hàm Uy ngã văng ra khỏi yên xe, nằm sõng soài trên mặt đường..
Cả cơ thể cô như tê lại, không còn bất cứ cảm giác gì.
Cô thấy mắt mình dần mờ đi, cảm nhận được một bên chân như đang là trên một vũng nước do máu đã chảy ra quá nhiều.
Đầu óc choáng váng như đang có một hòn đá đè nặng lên, cô muốn ngóc đầu lên nhưng không thể nào mà cử động được....
Trước khi ngất lịm đi, Hàm Uy có nghe qua được giọng nói của hai người đàn ông :
– Cô gì ơi?...Cô không sao chứ, cô ơi..!!!
– Nhanh mà kêu cấp cứu đi, gọi cái gì??
– Dạ..dạ vâng
Chỉ vậy, Hàm Uy dần mất đi nhận thức rồi chìm vào bóng tối!!
...---------------------------------------...
_Tại bệnh viện_
Hàm Uy từ từ mở mắt...Mọi thứ mờ mờ ảo ảo dần hiện rõ lên trong mắt cô.
Cô khẽ cựa đầu, nhìn xung quanh thì chợt nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
Nhìn sang bên phải, cô bất giác giật mình: Một nam nhân đang ngồi vắt chéo chân gần đó...
Đôi chân thon dài vắt chéo ẩn giấu trong lớp âu phục bên ngoài được may cắt tỉ mỉ, từng chiếc cúc áo cài rất cẩn thận....
Ánh sáng của mặt trời buổi sớm dường như không thể hòa tan được hàn băng toả ra từ người anh ta, lạnh lùng cao ngạo như một vị Quốc vương thời Trung Cổ.
Người đàn ông đó dường như cảm giác được ánh mắt của cô, đôi mắt anh ta sâu thẳm thăm lạnh lùng nhìn lên, thẳng vào mắt cô.....
Tự nhiên thấy mình đang nằm bên trong phòng và chỉ có một người đàn ông xa lạ ngồi đó, Hàm Uy có chút lo lắng:
– Anh là ai?? Tại sao tôi lại ở đây?
Vừa nói, cô vừa đánh mắt nhìn xuống thân thể mình.
Một bên chân trái bị quấn băng trắng xung quanh, không hề có một chút cảm giác nào như bị tê liệt vậy!!
( Lưu ý: Chương này có vài chi tiết tham khảo )
Download MangaToon APP on App Store and Google Play