"Ông xã....em...muốn... đi...làm..."
"Anh cho em đi làm nha "
Hắn kiên quyết trả lời, giọng có chút lạnh lùng,:
"Không, em nghĩ anh nuôi không nổi em à ở nhà đi .Đi làm cực lắm với lại anh lo nữa "
Khi cô kiên quyết muốn làm việc gì đó ,thì không ai có thể ngăn cản cô được.
"Không em muốn đi làm, ở nhà hoài chán lắm.Anh cho em đi làm đi mà ông xã... Năn nỉ á...ông xã cho em đi làm đi mà ."
"Anh đã nói không là không ,không nói nhiều."
Anh nhìn cô với đôi mắt gian tà :
"Nếu em có thời gian rãnh rỗi như vậy thì mình...vận động một chút đi .Biết đâu sẽ có một thiên thần nào đó ....khi đó em sẽ không rãnh rỗi nữa đâu nhé ...Bà Xã."
Cô lo sợ khi anh gương đôi mắt gian tà nhìn mình, nghe nói xong cô nghĩ(không biết mấy ngày mới xuống được giường đây)cô nuốt nước bọt cái ực...Cô ấp úng trả lời anh vừa nói vừa chạy ra cửa.
"Không...không...không...em không rảnh em có hẹn rồi baby bye ông xã nha "
Nhưng mà cô không nhanh bằng anh,anh chồm tới bắt lấy cô và dắt cô lên phòng:
"Bà xã em nghĩ là em chạy thoát sao "
Cô vùng vẫy trên lưng anh,vừa đánh vừa la:
"KHÔNG...EM...KHÔNG...CHỊ...ANH LÀ ĐỒ LƯU MANH...aaaaa Thả em ra..."
Tiếp đó là tràng cười từ anh phát ra.
1tháng sau tại phòng tập đoàn.....
"Lãnh tổng! Phu nhân.... cô ấy lại trốn rồi."
Thư ký Lâm gấp gáp nói nhưng cũng có chút ấp úng lẫn kiêng dè. Bởi vì người bỏ trốn ở đây là phu nhân người mà boss yêu thương cưng chiều , cô ấy nếu có bị gì, anh chắc chắn là người bị xử tử đầu tiên .
Người đàn ông đang ngồi làm việc nghiêm túc bên cạnh chiếc bàn, đôi mắt chăm chú đọc những xấp tài liệu, hắn ta trên người lại toả ra một luồng khí lạnh nhưng rất có sức hút gì đó khiến người nhìn bị mê hoặc nhưng khi đứng gần cũng phải run rẩy.
Sắc mặt Lãnh Thiên khi nghe tin này cũng chẳng có gì thay đổi, vì nó đã quá quen thuộc với hắn rồi. Hắn một bên duyệt tài liệu một bên nhàn nhạt đáp lời:
"Cứ để cô ấy trốn!Khi nào chơi chán cô ấy cũng sẽ về thôi."
"Nhưng mà....Phu nhân cô ấy....."
Thái Lâm định nói gì đó nhưng vội nuốt lại lời kia . Bởi vì anh thấy boss nhà mình đang nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm nha......Nhưng mà bây giờ nói ra cũng chết mà không nói cũng chết, thật không biết nên làm thế nào à...... Hàn khí boss anh tỏa ra hơi nhiều rồi tuy anh đứng xa mà rung hết cả người ,đáng sợ thật.
Những lần trước phu nhân chỉ đi tay không, bây giờ cô ấy lại mang theo cả hành lý nên chắc chắn sẽ một đi không trở lại.
Lãnh Thiên thấy thư ký của mình đứng yên mà tâm hồn lại bay đi nơi nào rồi nên liền lên tiếng nói hỏi :
"Thư ký Lâm,cậu còn muốn nói gì ư?"
Thái Lâm đang trầm tư chìm trong suy nghĩ lại bị giọng nói lạnh như băng của boss mình mà kéo về hiện tại. Anh ta cúi đầu vẻ mặt khó xử đáp:
"À....không gì thưa Lãnh tổng."
"Nếu không có gì thì đem xấp hồ sơ này về phòng kế toán đi."
Anh nhận lấy xấp hồ sơ trên bàn rồi cúi người đi.
Thấy Thái Lâm đã đi, hắn đặt chiếc bút xuống bàn, ngã lưng dựa vào ghế, hắn lộ ra sự mệt mỏi và đầy dẫy thái dương của chính mình.Nhưng tâm tình lại đã bị tác động, nghĩ đến người con gái kia hắn thật sự không thể tập trung nữa rồi.
"Thiên Tuyết! Em muốn trốn, cả đời này nghĩ cũng đừng nghĩ mà có thể trốn khỏi anh."
Đây là khẳng định hắn sẽ không bao giờ để cô trốn thoát khỏi mình cũng như rằng cô chỉ có thể là của hắn.
1 tuần trôi qua...
"Rốt cuộc là đã tìm thấy chưa?"
Lãnh Thiên lộ ánh mắt nguy hiểm xung quanh tỏa ra khí lạnh ,gương mặt và sát khí, bây giờ hắn như thể rất muốn giết người nếu như người kia trả lời không đúng ý hắn.
Tên thuộc hạ bị khí thế của hắn làm cho run rẩy,lấy hết can đảm của chính mình bước lên một bước nói với hắn:
"Thưa chủ tịch.... Phu nhân cô ấy.... Cô ấy đang ở ..... Ở viên trang của Trần tổng."
"Trần Minh Hạo ? "
"Đúng vậy ạ, phu nhân cô ấy đang ở chỗ của Trần tổng."
Nghe đến đây Lãnh Thiên lại im lặng, nhưng trong lòng đang rất giận dữ như nước lũ muốn quét sạch tất cả mọi thứ xung quanh.
"Thiên Tuyết! Em giỏi lắm."
"Người đâu... mau chuẩn bị xe đi đón phu nhân"
"Đã rõ thưa Lãnh tổng."
Nói là làm liền bọn họ nhanh chân điều người đi đến chỗ của Trần tổng. Tâm trạng Lãnh Thiên bây giờ là đang rất rối, 1 tuần nay hắn tìm kiếm cô mệt mỏi như thế nào, bây giờ lại nghe tin cô đang ở nơi đối thủ của mình. Càng nghĩ đúng là càng khiến hắn tức điên .
*Viên trang nhà họ Trần.
Thiên Tuyết vui vẻ ngồi ăn bánh xem phim trên ghế sofa. Nam Phong ở kế bên cũng vui vẻ không kém, thì thật ra là nhìn cô vui thôi là anh cũng đã cảm thấy vui rồi.
"Xem phim thôi có cần vui như vậy không ?"
"Không phải rất vui sao, anh xem kìa, haha. Còn cái đó thật sự rất ngốc nha."
Thiên Tuyết càng cười càng khiến tim Nam Phong đập nhanh. Cô cười thật sự rất đẹp.
"Thiên Tuyết, em có định....."
"Lãnh phu nhân, em đã chơi đủ chưa. Hay lại muốn chơi thêm nữa ?"Hử..."
Nam Phong chưa kịp nói hết lời thì lại bị giọng nói trầm thấp của tên nào đó cắt ngang.
Lãnh Thiên bước vào, trên người hắn một thân kiêu ngạo mà nhìn cô. Xem mọi thứ xung quanh chỉ là không khí, càng không xem xét chính hắn lại đang ở trên địa bàn của người ai.
Nam Phong thấy hắn liền khó chịu rồi lại nhìn cô lúc này đã bị hắn làm cho ngơ ngác.
Thiên Tuyết đơ người ra một lúc, liền hồi phục. Cô lười biếng vừa ăn bánh vừa trả lời:
"Anh là ai? Quen nhau sao?"
"Không quen..hử... nhưng trên pháp luật đã là vợ chồng."
Giọng nói có phần lạnh lẽo vang lên.
Cô bướng bỉnh trả lời :
"Ai là vợ chồng với anh chứ. Đúng là ảo tưởng!"
Giọng nói có phần trầm thấp vang lên:
"Chậc.....! Lãnh phu nhân đây là đang muốn hồng hạnh vượt tường tôi ư?
Cô lại nói:
"Nếu tôi nói đúng thì sao"
Không còn cách nào khác anh đành phải xuống nước với cô :
"Không giỡn nửa...mau theo anh về anh cho em đi làm được chưa,đừng bướng bỉnh nữa "
Giọng nũng nịu của cô vang:
"Thật không???Anh hứa cho em đi làm rồi đó nha"
"Thật.Ừ anh cho em vô công ty anh làm được chưa "
Không quan tâm ở đây có người, cô ôm và thơm vào má anh và nũng nịu nói:
"Ok nè.Yêu ông xã quá đi "
Nam Phong nhìn hai người hạnh phúc mà đau lòng, rõ ràng là anh gặp và biết cô trước nhưng tình yêu của cô không dành cho anh.Phải chi lúc đó anh can đảm thổ lộ với cô thì có lẽ tình yêu bây giờ cô đã dành cho anh.
Bây giờ anh âm thầm quan tâm, bảo vệ cho cô và đứng xa nhìn cô hạnh phúc bên tình yêu của mình. Nhìn hai người anh nói với giọng chọc ghẹo nhưng trong mắt anh chứa nhiều đau thương:
"Bây giờ hai người tính ôm nhau tới bao giờ,tui không muốn ăn lẩu lương mà hai cứ phát hoài .Nếu giải quyết xong rồi thì về nhà mà ôm ấp đừng ôm ấp ở đâu chướng mắt"
Hắn nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng và nguy hiểm. Khiến cho anh phải sợ hãi mà im lặng.Hắn nói với giọng lạnh lùng.
"Cảm ơn Trần tổng đã chiếu cố phu nhân của ta trong thời gian qua.Nếu có chuyện gì khó khăn Lâm tổng cứ nói tôi 1 tiếng"
Nam Phong nói bằng giọng cao ngạo của mình:
"Trần tổng tôi đây cần anh giúp đỡ sao..hứ..không cần anh quan tâm. Tôi giúp đỡ Thiên Tuyết vì tôi xem em ấy xem tôi như anh trai và tôi cũng xem em ấy như em gái tôi ."
Hắn trả lời lạnh lùng lẫn tàn nhẫn :
"Phải không đó...Trần tổng cô ấy xem anh là anh trai thì anh có chắc là anh xem cô ấy là em gái không..hay là gì khác "
Cô nghe nãy giờ mà không hiểu nên ngước mặt ngây thơ lên hỏi :
"Hai người nói ý gì vậy, sao em nghe không hiểu cái gì mà em gái rồi cái gì không phải em gái là sao dạ"
Nam Phong trả lời có phần ấp úng, khi tình cảm mình chôn giấu bị vạch trần ..
"Anh nói vậy là có ý gì đây...đương nhiên là tôi xem em ấy là em gárồi ."
"Không có gì đâu em đừng suy nghĩ nhiều. Anh đương nhiên sẽ hiểu tôi nói gì thôi mà..Đúng không Trần tổng."
Hắn nói tiếp với giọng dịu dàng xen lẫn là sự nuông chiều :
"Thôi trễ rồi mình về đi "
Cô nói dịu dàng với anh và hắn :
"Được rồi vậy mình về thôi ông xã .Bye nha Nam Phong khi nào rảnh em rủ anh đi cafe nha "
"Ok ,được rồi có gì gặp lại sau baby bay em"
Hắn trả lời lạnh lùng lẫn tàn nhẫn
"Phải không đó...Lâm tổng cô ấy xem anh là anh trai thì anh có chắc là anh xem cô ấy là em gái không..hay là gì khác "
Cô nghe nãy giờ mà không hiểu nên ngước mặt ngây thơ lên hỏi :
"Hai người nói ý gì vậy, sao em nghe không hiểu cái gì mà em gái rồi cái gì không phải em gái là sao dạ"
Nam Phong trả lời có phần ấp úng, khi tình cảm mình chôn giấu bị vạch trần .
"Anh nói vậy là có ý gì đây...đương nhiên là tôi xem em ấy là em gái rồi "
Hắn lại nói :
"Không có gì đâu em đừng suy nghĩ nhiều. Anh đương nhiên sẽ hiểu tôi nói gì thôi mà..Đúng không Lâm tổng."
Hắn nói tiếp với giọng dịu dàng xen lẫn là sự nuông chiều :
"Thôi trễ rồi mình về đi "
Cô nói dịu dàng với anh và hắn :
"Được rồi vậy mình về thôi ông xã .Bye nha Nam Phong khi nào rảnh em rủ anh đi cafe nha "
"Ok ,được rồi có gì gặp lại sau baby bay em"
Hắn nghe cô nói đi riêng với Nam Phong trán nổi dày vạch đen,có chút tức giận nhưng cũng dịu dàng nói với cô:
"Đi thôi"
"Vâng ạ "
Hai người bước ra khỏi cổng và lên xe vì đã có người đợi từ trước ở đó rồi.
Đúng như lời hứa sáng hôm sau hắn đưa cô vào công ty làm việc. Sáng sớm cô đã chuẩn bị để đi làm rồi ,với trạng thái vui vẻ hăng hái đi làm thì lên tới nơi làm việc việc thì cô suy sụp hoàn toàn.
Vì chỗ làm việc ghi chức vụ là :VỢ CỦA LÃNH TỔNG !
Và sau đó là 1 tràng tiếng la.....
AAAAAAAAAAAAAa....aaaaaaaaaaaaaaa...LÃNH...THIÊN ...ANH.......ĐƯỢC...LẮM
Ở một nơi nào đó trong Tập đoàn Có 1 người con trai mang sắc thái lạnh lùng khẽ mỉm cười, làm cho m.n ngạc nhiên vì boss lại mỉm cười.Ai cũng thất mất nhưng riêng thư ký thì biết ai làm cho boss anh mỉm cười không phải là phu nhân thì còn ai vào đây nữa chứ.
Tối đó về cô đã giận anh...Và hôm đó có vị tổng tài cao cao tại thượng nào đó đã làm bạn với sofa 1 tuần liền ...
Vì không muốn ngủ sofa tổng tài nào đó đã nhượng bộ đi năn nỉ vợ và hứa chắc chắn là sẽ cho vợ làm việc chức vụ trợ lý của anh.
Sáng hôm sau trong 1 căn phòng có một đôi vợ chồng ôm ấp nhau ngủ. Cô thức dậy trước nhưng vì chưa tỉnh ngủ nên giọng cô có hơi Khàn khàn mà gọi anh :
" Ông xã...sáng rồi dậy đi"
Thật ra thì lúc nào anh đã thức trước cô hết nhưng chưa muốn rời giường lên ngắm nhìn cô vợ xinh đẹp của mình.
" Không...không muốn đi làm ."
"Anh muốn ở nhà ngắm vợ à"
Cô mỉm cười nhẹ rồi nói :
" Không giỡn nữa.... anh không muốn đi làm thì kệ anh nhưng em muốn đi làm à nha "
" Vậy thì anh nằm đây đi em chuẩn bị đi làm đây"
Nghe cô nói anh có ngạc nhiên. Nhưng vẫn nói với cô giọng nhẹ nhàng và có chút bất đắc dĩ :
" Thôi được rồi...em dậy chuẩn bị đi anh đưa em đi làm"
Vừa nói vừa hôn vào má anh rồi chạy vào phòng tắm
" Vâng...Ông xã em đi chuẩn bị liền "
Anh lấy đồ và bước qua phòng làm việc để thay đồ ,phòng anh liên kết với phòng làm việc nên có thể duy chuyển dễ dàng.
Không lâu sau anh bước ra trong bộ áo vest màu đen và quần đen và chiếc áo sơ mi trắng cùng với cà vạt màu đen.
Còn cô bước ra trên người cô mặc mặc chiếc váy trắng ngang đầu gối trang điểm nhẹ,đi giày cao gót cùng túi xách hiệu.Trông cô rất đẹp như tiên nữ vậy
Anh thì màu đen cô thì màu trắng trông rất đối lập nhưng lại làm hai người nổi bật hơn.
Anh nhìn cô dịu dàng và mỉm cười nói
"Bà xã... "
"Trông em như thiên thần vậy "
Cô trả lời anh có phần nũng nịu và tinh nghịch :
"Đúng rồi trông em như thiên thần còn anh thì như ác quỷ vậy "
Nghe cô nói anh là ác quỷ anh có chút trầm tư anh nghĩ anh từng nghe người ta nói (thiên thần sẽ cả thế giới mà hi sinh người mình yêu nếu cô là thiên thần thì cô có như vậy không . Còn nếu anh là ác quỷ thì cho dù có chuyện gì thì anh vẫn bảo vệ người anh yêu mà sẽ hủy diệt cả thế giới này sẽ không bao giờ gây hại đến cô).
Anh nghĩ vậy nhưng không nói ra chỉ nhìn cô
mà mỉm cười.
Hai người xuống ăn sáng xong rồi ra xe đã chuẩn bị trước để đi tới công ty .Chạy gần tới công ty thì cô lại nói:
"Ông xã...anh cho em xuống đây nha"
Anh nhìn cô thắc mắc hỏi :
"Tại sao lại dừng ở đây ???"
"Để anh đưa em tới công ty luôn chứ"
Cô nói bằng giọng có chút khó xử :
"Không được...."
"Em không muốn anh đưa em tới công ty"
"Tại sao chứ . Em không muốn mọi người biết về quan hệ của chúng ta"
Anh chút tức giận và quát lên :
"Để mọi người biết quan hệ của chúng ta thì sao. Em cảm thấy xấu hổ khi làm vợ anh à"
Cô có chút giật mình trước hành động của anh .
Nhưng trong công ty ngoài thư ký ra thì không ai biết cô là vợ anh cả,cả báo chí truyền thông đều không ai biết anh đã có vợ.Cô sợ họ lời ra tiếng vào vì là phu nhân chủ tịch nên được ưu ái không cần thông qua phỏng vấn mà được nhận trực tiếp .Cô muốn vào bằng năng lực của mình.Rồi cô ấp úng có chút bối rối trả lời
:
" Không phải như vậy...Em không có xấu hổ hay gì cả. Em không muốn mọi người biết em có quan hệ với anh như vậy thì mọi người sẽ lời ra tiếng vào em vào là dựa vào quan mới có chức vụ này ,nói em đi cửa sao"
Anh vẫn tức giận nói giọng đã nhẹ hơn không còn quát nữa:
" Thì có sao đâu em vợ anh mà ai dám nói gì em .Anh giết kẻ đó"
Cô nũng nịu nhẹ giọng khuyên anh:
"Thôi mà ông xã xã... Anh nghe em lần này đi được không."
"Đừng cho ai biết quan hệ của chúng ta mà,đợi tới lúc nào chúng ta công khai được không .Em hứa với anh luôn á"
"Đi..nha...nha...Lão công."
Không còn cách nào khác với cô anh đành bất đắc dĩ đồng ý với cô :
"Được rồi không công khai cũng được. Nhưng mà phải có điều kiện ...."
"Sao..."
"Không được tiếp xúc hay lại gần đàn ông, giờ nghỉ trưa phải lên ăn cùng anh,anh sẽ đưa và đoán em đi làm. Em đồng ý không ".
Cô tính từ chối bỏ bớt điều kiện, anh gương đôi mắt nguy hiểm lên nhìn cô không cách nào khác đành phải chấp nhận thôi.Anh đã nhượng bộ rồi cô không thể được nước mà làm tới được:
"Nhưng...vâng ạ "
Sau đó anh thả cô xuống cho cô lội bộ tới công ty, còn mình lái xe đi trước tới công ty. Sau khi cô tới đã đi thẳng tới phòng làm việc của mình. Đúng như anh nói là anh cho cô làm trợ lý của chủ tịch và làm việc chung với thư ký Lâm
Vừa quay lại đã gặp khi thư ký Lâm từ ngoài cửa đi vào nên cô cắt tiếng chào hỏi :
"Chào buổi sáng thư ký Lâm.
"Có gì mong cậu chiếu cố nha"
Thư ký Lâm nghĩ không biết là anh chiếu cố phu nhân hay là phu nhân chiếu cố anh đây nữa...Hazzz.Nhưng anh vẫn cung kính trả lời cô:
"Vâng phu nhân chào buổi sáng. "
"Phu nhân người đừng nói vậy, chỉ sợ là người chiếu cố tôi thì có ,chứ boss..."
Không cần nói cô cũng biết tính ông xã mình ra sao.Cô vẫn nhẹ nhàng đáp:
"Đừng gọi tôi là phu nhân hoài mọi người sẽ biết đó"
"Cứ gọi tôi là trợ lý Thuyết là được rồi "
Thư ký Lâm có vẻ dè chừng ấp úng trả lời:
"Không...không đâu phu nhân boss mà biết là tôi bị trừ lương mất"
Cô thấy vẻ mặt ấp úng dè chừng của thư ký Lâm thì nói:
"Được rồi...vậy như vầy đi"
"Khi có anh ấy thì anh gọi tôi là phu nhân, còn không có thì gọi là trợ lý Thuyết được không. Tôi không muốn mọi người biết mối quan hệ của tôi với ảnh.
"Dạ được thưa phu nhân "
Cô bất đắc dĩ nói :"Lại nữa...thôi làm việc thôi nào "
"Vâng ạ"
Mới đó mà tới trưa rồi, thư ký Lâm từ ngoài bước vào sau đó nhìn sang phu nhân mà nói:
"Thưa phu nhân ,boss giận là tới trưa nhắc người phải vô phòng ăn cơm trưa cùng boss ạ.Đây là đồ ăn trưa của hai người đây ,phu nhân đem vô giùm tôi nha."
Cô đang chăm chú làm việc,nghe thư ký làm nói vậy khi vội ngước lên mà trả lời:
"Đã nói đừng gọi tôi là phu nhân rồi mà.Thôi tôi biết rồi"
Sắp xếp tài liệu gọn gàng sau đó lấy hộp đựng cơm theo rồi đi vô phòng Chủ tịch . Trước khi đi cô cười nói với thư ký Lâm:
" Cảm ơn anh."
"Thái Lâm anh cũng đi ăn trưa đi ,ăn trưa vui vẻ nha ."
"Vâng cảm ơn Phu Nhân. ."
Vừa tới phòng làm việc của Chủ tịch tính gõ cửa chưa gì cửa đã mở ra nhìn thấy cô, lên tiếng bằng giọng nói dịu dàng thường ngày:
"Tới rồi sao? Vào đi."
Thiên Tuyết gật giật rồi đi theo anh bước vào phòng.Nhân lúc Lãnh Thiên đi rửa tay, cô tranh thủ lấy thức ăn đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của anh.
Lãnh Thiên rửa tay xong, mới chú ý đến là vì lớp trang điểm và cái váy làm tôn lên làn da và dáng người đẹp tuyệt vời của cô. Anh nhớ rõ, chiếc váy này do anh mua cho cô, chỉ là, trước đây cô chưa từng mặc qua.Anh biết, cô mặc nó vào nhất định rất đẹp.
Thiên Tuyết bày thức ăn xong thì thấy anh đứng trước nhà vệ sinh nhìn mình chằm chằm.Đó là chuyện bình thường vì khi có 2 người anh đều như vậy cả.Thiên Tuyết mỉm cười, nói.
Mau tới ăn cơm đi."
"Được."
Ra vẻ bình tĩnh, anh lên tiếng rồi tới sô và ngồi xuống.Thiên Tuyết đẩy thức ăn sang chỗ anh anh rồi nói :
"Anh nhìn vô em thấy anh ốm lắm rồi á "
Anh nói giọng có phần nũng nịu mà dịu dàng:
"Anh biết rồi bà xã, em nói gì anh cũng nghe cả"
Thấy cô không muốn nói thêm gì nữa, liền yên lặng cầm đũa ăn cơm.Dù chỉ ăn cơm trên bàn làm việc, động tác của anh vẫn vô cùng tao nhã và quyến rũ.Thiên Tuyết bối rối xoa xoa tà áo:
"Thức ăn đã đưa đến rồi,anh cũng ăn xong rồi giờ em về làm việc đây."
"Được rồi em đi đi.Nhưng phải hôn anh trước khi đi "
Cô đỏ mặt ngượng ngùng nói :
"Anh... lưu manh"
Anh cười gian và nói :
"Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi bà xã à.Sao em có muốn về làm việc nữa không...???"
"Hay là ở đây chúng ta vận động một chút nha "
Cô đỏ mặt nói :
"Anh..cầm thú "
"Anh chỉ cầm thú với em thôi "
Cô nhẹ lại gần rồi hôn nhẹ lên môi anh, anh vươn tay ra sau lưng cô, ôm chặt cô rồi từ từ nhắm mắt lại cô hôn dịu dàng nhưng anh không muốn anh còn muốn nhiều hơn.Giữ chặt đầu cô mà hôn sâu hơn, cô có cảm giác bị động tác hôn mãnh liệt của anh cướp hết hơi thở. Chỉ qua vài phút, miệng của cô đã đau đến mức không cảm giác.
Hơi thở vừa thơm ngát, vừa ấm áp của cô tỏa trên mặt anh, đánh một đòn trí mạng vào người anh.Anh muốn cô..anh đưa tay vén đầu cô lên mà xoa nắn bầu ngực của cô chưa xong anh còn trực tiếp thô bạo cởi quần áo trên người cô.
Cô vùng vẫy rồi đánh anh:
"Buông em ra....Đây là nơi làm việc không được ....Anh là đồ lưu manh....cầm thú ..buông em ra.......em không muốn "
Anh cười gian trá, rồi bồng cô vô phòng riêng của Chủ tịch,trong đây với căn phòng đầy đủ tiện nghi tiên tiến nhất. Anh bồng cô tiến tới giường.....Aaaa mắc cỡ chết đi được. Cô không dám nhìn anh. Hơn nữa, động tác của anh thật khó nhìn, cứ như một dã thú đã đói bụng nhiều ngày, muốn nuốt sạch không chừa từng giọt máu của cô.
"Đau... Thiên...Thiên... em đau."
Nghe thấy lời này, anh lập tức như bị kim đâm, vội vàng dừng lại. Sắc mặt anh vô cùng khó coi, thanh âm khàn khàn đến lạ lẫm, nói:
"Đau sao? Anh... Xin lỗi, anh..."
Mang theo vẻ áy náy, anh lấy lại giọng nói:
"Anh... Anh sẽ nhẹ một chút."
Dứt lời, anh liền cử động, chuyển hướng về phía bên kia của cô.Mà lần này, động tác của anh quả thực đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Thiên Tuyết xấu hổ đỏ mặt, hết lần này đến lần khác không chịu được kích thích, vài lần không kiềm được mà kêu thành tiếng. Chỉ cần cô kêu một tiếng, thân thể anh liền cứng đờ, động tác trở nên thô bạo hơn rất nhiều.
"Bảo bối ... Nếu đau em phải nói cho anh biết, anh sẽ dừng lại ngay, hiểu không?"
Động tác của anh vô cùng thong thả, giọng nói dịu dàng đến kì lạ.Một lần rồi một lần, từ chân tới đỉnh đầu, sau đó đạt tới đỉnh điểm rồi lại lần nữa hạ xuống. Cảm giác mê muội này thật khiến người ta không nhịn được mà thét chói tai. Khi đang ngập chìm trong khoái cảm này, Thiên Tuyết có nhiều lần không chịu được mà muốn bất tỉnh.
Sau đó anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô vào phòng tắm. Thiên Tuyết an bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, mệt đến nỗi không động đậy được cả đầu ngón tay, vì quá mệt mỏi nên cô đã thiêm thiếp ngủ.
Sau khi làm vệ sinh sạch sẽ xong rồi anh mặc quần áo rồi đưa cô về biệt thự của mình. Vừa vào biệt thự quản gia và người hầu đứng trước cửa đoán và chào :
"Kính chào..."
Nhưng anh không cho và ra hiệu cho mọi người lui về làm việc mọi người thấy cô ngủ nên cũng biết mà lui ra Rồi anh bồng cô đi lên phòng và anh nhẹ nhàng đặt cô lên gường và sau đó thay đồ rồi nằm xuống ôm cô ngủ .
Sáng hôm sau mệt mỏi nên cô chưa muốn dậy mà chỉ muốn ngủ .Anh thức trước nhưng không kêu cô mà cho cô ngủ thêm .
Nhưng cô mang máng thức dậy ,mà nói nói với giọng ngáy ngủ với anh:
"Ông xã... hôm nay em mệt .Em không đi làm đâu "
Anh hôn nhẹ lên má cô rồi cưng chiều nói với cô :
"Anh biết rồi...Anh ngủ đi cho khỏe"
Nói xong rồi anh bước ra khỏi phòng, rồi đóng nhẹ cửa lại rồi bước xuống lầu.
Gặp quản gia và người hầu đang đứng đợi, anh vừa bước xuống mọi người cung kính nói :
"Chào buổi sáng thiếu gia .Đồ ăn đã chuẩn bị xong mời người vào dùng ạ"
Xung quanh anh tỏa ra khí lạnh, làm cho người khác phải run sợ, anh trả lời quản gia đầy lạnh lẽo và nghiêm nghị :
"Ta không ăn đâu bây giờ ta phải tới công ty rồi.Các người lui đi .À...mà khoan...."
"Thưa thiếu gia có gì căn dặn "
"Nấu một ít canh gà tìm thuốc Bắc hầm tẩm bổ cho thiếu phu nhân .Khi nào cô ấy dậy thì bảo cô ấy điện cho ta.Mà đừng có kêu đợi cô ấy thức rồi dọn ra."
"Dạ thiếu gia "
Người hầu trong nhà không ai không biết thiếu gia yêu chiều, cũng sủng thiếu phu nhân như thế nào à .Chỉ cần là thứ thiếu phu nhân thích thiếu gia sẽ lấy cho bằng được để tặng cho phu nhân.
Có 1 lần thiếu phu nhân thèm ăn cá mà không có chuẩn bị kiệp cô ấy nhìn trúng hồ nuôi cá yêu thích nhất của thiếu gia ,đó là cá rồng Platinum được biết nó rất đắt đỏ khoảng 500.000 USD gần 9 tỷ đồng(không biết đúng không nữa có gì thắc mắc m.n tra Google giùm mình nha 😁 )
Hồ cá đó được thiếu gia chăm sóc không ai có thể lại gần được, huống chi là lại xem hay bắt nó .Nhưng thiếu phu nhân bắt và làm thịt nó cho thiếu gia nhưng mà thiếu gia không nói gì mà ăn ngon lành còn dặn nếu phu nhân muốn ăn thì cứ bắt mà làm cho cô ấy ăn không được để cô ấy bắt hoặc xuống bếp nếu không các người nghĩ việc đi.Cho thấy thiếu gia rất là yêu thương và cưng sủng thiếu phu nhân.
Gần tới trưa, ánh mặt trời chiếu những tia sáng êm dịu xuống, tinh tế như những hạt cát, xuyên thấu vào trong phòng qua cửa sổ sát sàn, rải từng vầng sáng ấm áp lên tấm thảm trải sàn trong phòng ngủ.
Ánh sáng như một đôi tay dịu dàng, nhẹ nhàng mơn trớn dáng vẻ xinh đẹp đang nằm trên giường.
"Ừ..."
Thiên Tuyết chậm rãi mở mắt ra!Cô theo bản năng duỗi lưng, mềm yếu nằm trên giường.Sau đó cô vùi đầu vào trong chăn, mái tóc dài xõa xuống quấn quanh làn da trắng trẻo càng khiến cô thêm phần xinh đẹp.
Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Lãnh Thiên đã từng nằm.Ánh mắt của cô chan chứa tình cảm...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play