Lại một thế giới nữa có kết cục bi thảm chẳng khác gì những thế giới trước đó.
Một nam một nữ ăn vận sang trọng nằm dưới đất cùng với một vũng máu lớn.
Khung cảnh xung quanh vừa hỗn loạn vừa đẹp mắt đến lạ thường.
Đại sảnh lộng lẫy không biết từ khi nào đã bị nhấn chìm trong biển lửa, ngọn lửa không ngừng cháy lớn thiêu rụi mọi thứ đắt tiền được trang hoàng bên trong đại sảnh.
Ánh lửa chói chang và nóng rực khiến cho cả căn phòng lớn này ngập chìm trong một màu đỏ loá mắt.
Cái đèn chùm lớn được làm từ thuỷ tinh cao cấp vì lửa đốt mà rơi từ trên cao xuống vỡ tan tành càng tô thêm điểm diễm lệ dị thường cho cảnh tượng trước mắt.
Cả không gian khi đó bị bao trùm trong biển lửa đỏ rực, những người không thể thoát thân vẫn còn bị mắc kẹt lại trong mớ hỗn độn này không ngừng đập mạnh vào cánh cửa lớn dẫn ra bên ngoài mà kêu gào khóc lóc.
Tiếng gào khóc hoà cùng tiếng cầu khẩn, van xin của những con người còn sót lại trong biển lửa như biến hoá thành một bản hoà âm êm tai khiến cho cái người ngồi trên cao vô cùng hài lòng.
Người con gái ngồi phía trên thành lan can của tầng trên nhìn xuống những con người bên dưới như thể đang ngắm nhìn những con kiến đang chết dần chết mòn trong ngọn lửa.
Mái tóc trắng ánh kim không ngừng phản chiếu ánh lửa hoá thành màu đỏ của ngọn lửa đang dần lớn hơn, gương mặt tinh xảo không có lấy một biểu tình, đôi mắt đen láy vô thần chẳng khác gì con rối nhìn chằm chằm vào những người kia làm cho bọn họ cảm thấy sức nóng của ngọn lửa như trở về thành số không và đang dần nhảy xuống con số âm độ.
Đôi nam nữ vốn dĩ còn nằm rạp dưới vũng máu đã tỉnh lại từ lúc nào.
Người nữ ôm đỡ lấy thân thể với thương tích đầy mình của người nam một cách khó nhọc.
Hai người hướng mắt nhìn lên người con gái ngồi trên cao với ánh mắt đầy hận thù và tràn đầy chính nghĩa.
Người nam hơi yếu ớt cố lấy hết sức tàn còn sót lại rồi gào lớn:
“Long Quân Dao, tại sao cô có thể độc ác đến như vậy? Ân oán của chúng ta thì cứ trút lên người tôi này. Tại sao cô lại làm hại người vô tội?”
“Long Quân Dao, cậu dừng tay lại đi! Tại sao cậu lại biến thành thế này cơ chứ?” Người con gái nước mắt lưng tròng, hai mắt rưng rưng nhìn người ngồi trên cao hét lên đầy thất vọng.
“Người vô tội sao?” Người con gái được gọi là Long Quân Dao hơi bần thần, cô ngồi trên thành lan can hai mắt vô thần nhìn xa xăm lẩm nhẩm gì đó.
Vẫn còn ngồi tại chỗ tự lẩm nhẩm cái gì đó, bỗng lúc này Long Quân Dao đứng dậy.
Cô đứng trên thanh sắt nhỏ của lan can cứ như bên dưới chân cô là mặt đất bằng phẳng.
Lướt mắt nhìn hết một lượt mọi thứ trước mặt, trên khuôn mặt luôn lạnh băng chợt xuất hiện một nụ cười.
Khoé môi hơi cong lên, nhoẻn miệng nở nụ cười tươi rói đến mức đáng sợ.
Long Quân Dao hơi nghiêng đầu nhìn đôi nam nữ bên dưới, cô không trả lời câu hỏi của bọn họ mà chỉ nhẹ nhàng chỉ thẳng vào từng người đang có mặt ở đây và nêu lên từng tội trạng của họ.
Hối lộ, cưỡng hiếp, cắt xén vật liệu xây dựng dẫn đến nhiều công trình đổ vỡ khiến cho nhiều người mất mạng và nhiều tội danh kinh khủng khác.
Tất cả những kẻ ở đây đều là người ở tầng lớp thượng lưu làm giàu trên xương máu và tính mạng của người khác, không những vậy, vì bọn họ có tiền nên tất cả tội lỗi của họ đều được tha thứ bởi pháp luật. Vì có tiền nên tội án của bọn họ đều được giảm đi rất nhiều, thậm chí là như không.
Kẻ giết người chỉ mất 2 đến 5 năm tù, cưỡng bức thì chỉ mất 1 đến 3 năm tù... v.v
Những thứ vừa được nói ra khỏi miệng của Long Quân Dao làm cho đôi nam nữ bên dưới như chết đứng hoá thành tượng.
Bọn họ không biết, bọn họ không hề biết những kẻ bề ngoài đạo mạo sạch sẽ này lại có thể dơ bẩn đến vậy.
Nhìn dáng vẻ đông cứng của hai người họ, Long Quân Dao cảm thấy rất thoả mãn.
Cô thật sự rất thích nhìn những bộ dáng, biểu cảm này của những kẻ luôn cho mình là chính nghĩa, là tốt đẹp này.
Long Quân Dao cô đây thực sự muốn nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ kế tiếp của hai người họ khi chợt nhận ra bản thân và đối phương cũng không phải người tốt lành gì như những gì mình đã nghĩ.
Thật mong chờ!
Cô khi đó lại cười lên một tràng cười đầy vui sướng rồi bắt đầu nói tiếp những thứ tưởng chừng đã được chôn vùi.
Đôi nam nữ này đích thực là nam chính và nữ chính của thế giới này.
Một thế giới xoay quay một vị tổng tài bá đạo cùng với một người con gái ngây thơ yếu đuối cần được bảo vệ.
Nam chính từng say rượu lái xe đâm chết người hồi thời đại học, nhưng vì gia thế khủng nên mọi chuyện đều được dàn xếp ổn thoả, còn bản thân nam chính bị chấn thương ở đầu nên mất trí nhớ và hoàn toàn không nhớ gì về vụ việc bản thân đã đâm chết người kia.
Nữ chính, người vốn được miêu tả như một đoá hoa sen trắng ngọt ngào và thuần khiết nhất. Nhưng có thể do chính sự ngây thơ và vô tư ấy, nên đến chính bản thân cô ta cũng quên mất bản thân ở những năm thanh xuân cấp ba đã từng là một kẻ thích bắt nạt người khác đội lốt người bị hại.
Và người bị hại đến suýt mất cả mạng chính là cô bạn thân của cô ta, thế rồi có lẽ là do vầng hào quang của nữ chính nên đến cuối cùng người bị hại và kẻ đầu sỏ lại tiếp tục trở về làm bạn thân.
Từng sự thật được bốc trần bởi Long Quân Dao khiến cho cả hai người kia hoàn toàn chết đứng không dám tin vào những gì mà bản thân vừa được nghe.
Không, trong kí ức của bọn họ hoàn toàn không có những sự việc đó. Bọn họ là người tốt! Là người bị hại cơ mà!
Nhìn thần sắc của hai kẻ bên dưới không ngừng biến hoá phức tạp, Long Quân Dao khi đó đột nhiên bật cười thành tiếng.
Nam chính và nữ chính khi đó hình như cũng đã dần dần mờ nhạt nhớ lại những thứ trong lời nói của cô.
Dáng vẻ thất thần không thể tin rồi dần trở nên quằn quại đầy đau khổ và dằn vặt lương tâm của bản thân.
Ôi cái dáng vẻ này, đúng rồi, chính là cái dáng vẻ mà cô luôn yêu thích.
Tưởng chừng đã có nhưng thật ra không có, tưởng chừng trong sạch nhưng hoá ra cả thân đều là bùn lầy.
Ôi, cái hương vị tràn ngập đau khổ này thật tuyệt vời!
Cô thật sự muốn tất cả những nhân vật chính mà bản thân gặp được đều phải nếm trải cái cảm giác đau khổ giống như cô khi mất đi người ấy.
Tất cả tưởng chừng đã ổn thoả nhưng rồi lại đột ngột hoá thành hư không.
Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác? Đúng vậy, cô chính là như vậy đấy! Nếu không phục thì bọn họ có thể phản kháng cơ mà.
Nhưng mà, chẳng qua là những kẻ đó không thể nào làm được gì mà thôi.
Nhìn cái bộ dạng không thể chấp nhận được sự thật ấy của bọn họ thật là khiến cho cô phấn khích, nhìn cái bộ dáng đau khổ tột cùng bọn họ thật là khiến cho cô tràn đầy khoái cảm.
“Đến lúc kết thúc cuộc chơi rồi!” Tiếng cười lanh lảnh bỗng biến mất, vẻ mặt của Long Quân Dao lại quay về lạnh băng như cũ rồi nói lớn.
Giơ tay lên chuẩn bị kết thúc tất cả bằng một cái búng tay nhưng thật không ngờ đột nhiên có ai đó từ phía sau đẩy mạnh đến.
Cô đột ngột bị đẩy mạnh, vì không lường trước được nên Long Quân Dao đã té từ trên tầng một xuống.
Khoảnh khắc rơi từ trên cao xuống thì cả không gian, thời gian như bị làm chậm lại.
Hướng mắt nhìn về phía người đã đẩy mình xuống, Long Quân Dao một chút kinh ngạc cũng không có.
Không khó để đoán được rằng kẻ cuối cùng xuống tay với mình là ai, cô nhìn hung thủ đã đẩy mình xuống lầu rồi đôi môi khẽ mấp máy nói gì đó.
Long Quân Dao lúc đấy rơi từ trên cao xuống bị thanh sắt nhô ra từ đèn chùm đã rơi xuống trước đó đâm xuyên qua ngực.
Dòng máu đỏ tươi bắt đầu tuôn ra nhuộm đỏ chiếc đèn chùm thuỷ tinh trong suốt.
------------------------
Chớp mắt một cái thì cô đã thấy mình đã quay lại không gian của hệ thống.
Nghĩ lại tư thế chết ban nãy cũng xem như là đẹp mắt đấy! Rất kinh diễm! Nhất là khi phối hợp cùng khung cảnh tràn ngập lửa đỏ thì lại càng đặc biệt chói mắt.
Giữa không gian rộng lớn vốn dĩ ban đầu chỉ có mỗi một màn hình ba chiều lớn trôi nổi giữa không trung thì nay lại xuất hiện thêm một cái ghế lớn đầy sang trọng tựa như chiếc ghế dành cho bậc đế vương.
Bước đến gần cái ghế rồi ung dung ngồi xuống.
Long Quân Dao vừa ngồi xuống ghế thì hệ thống liền xuất hiện.
Hệ thống trong bộ dạng giống hệt người trong lòng của cô nên mỗi khi nhìn thấy hệ thống thì cô cảm thấy có chút không thoải mái.
“2503, không biết đây là lần thứ mấy mi giết ta rồi nhỉ?”
[Đó là lệnh của hệ thống chủ đại nhân và tôi không thể cãi lệnh. Ký chủ, tôi biết cô vẫn còn để tâm những việc đã diễn ra ở ảo cảnh nhưng cô cũng đâu thể đẩy tất cả tiểu thế giới vào cùng một bi kịch là sụp đổ cơ chứ. Nếu không phải do tôi không thể nào cưỡng ép cô rời khỏi tiểu thế giới thì tôi cũng không muốn ra tay với cô. Tôi chẳng qua cũng chỉ là một hệ thống nhỏ nhoi với mong ước là có thể hoà thuận với ký chủ thôi mà.]
Đúng vậy, hệ thống nó đã cố hết sức rồi, những lần trước nó đều rất hoàn hảo cưỡng chế ký chủ rời khỏi tiểu thế giới. Thế nhưng về sau nó lại không thể làm được nữa, ban đầu khi tình trạng đó vừa diễn ra thì nó cũng rất sốc và hoang mang nhưng rồi dần nó cũng quen với điều đó.
Và cũng chính nhờ hệ thống chủ đại nhân rà soát tất cả dữ liệu hệ thống thì mới phát giác ra được một phần chương trình của hệ thống đã bị Long Quân Dao nhúng tay vào điều khiển từ bao giờ.
Thậm chí, từ lần đó trở đi tiểu hệ thống nó cũng chẳng thấy hệ thống chủ đại nhân xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Có lẽ là đã bị ký chủ khống chế rồi...
Ký chủ này của nó dường như quá nghịch thiên rồi, tiểu hệ thống nó muốn khiếu nại...
Long Quân Dao ngồi trên ghế lớn ở không gian hệ thống như thể cô không phải là người bị khống chế bởi sự ràng buộc của hệ thống, mà mọi thứ hoàn toàn đảo ngược mới đúng.
Cô chính là kẻ thống trị và cái hệ thống nát này chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của cô mà thôi.
Liếc mắt nhìn người mang vẻ ngoài có vài phần giống người nọ, Long Quân Dao hơi nhíu mày rồi cất giọng:
“2503, mi nghĩ sao về việc phản bội hệ thống chủ mà về phe ta nhỉ?”
Tiểu hệ thống đang cố giảm thiểu sự tồn tại của bản thân khi n ày bị hỏi thì giật bắn người rồi hoang mang quay sang nhìn người vừa nói.
Ánh mắt mang theo vài phần e sợ nhìn về phía người con gái vốn dĩ có mái tóc đen nhánh đầy cuốn hút nhưng nay nó đã biến thành một màu trắng đầy tà mị.
Nhìn người n ọ đang ngồi bắt chéo chân, một tay chống cằm đầy nhàm chán vẫn còn đang không rời mắt khỏi mình, tiểu hệ thống lúc đó hơi run lên rồi cố lấy thêm một vài phần dũng khí rồi mạnh dạn trả lời:
[Ký chủ, tôi đường đường là một hệ thống liêm chính nên đừng hòng lôi kéo được tôi!]
Đáp lời của ký chủ xong, hệ thống hơi đưa mắt quan sát sắc mặt của ký chủ.
Từ khi thoát khỏi cái ảo cảnh kia thì tính khí của ký chủ rất thất thường, nếu nó vẫn còn muốn hoạt động thì tốt nhất phải dè chừng ký chủ.
Trông thấy dáng vẻ không chút bận tâm của ký chủ đối với mấy lời mà mình vừa nói thì tiểu hệ thống lại bắt đầu nói:
[Ký chủ, cô liệu còn nhớ nhiệm vụ ban đầu và chính là nghĩa vụ mà cô phải hoàn thành hay không?]
“Hửm?” Long Quân Dao không đáp lời mà chỉ khẽ nhướng mày nhìn hệ thống.
Chỉ với một cái nhướng mày của cô cũng đủ doạ cho hệ thống nhỏ đứng cách đó không xa khẽ run lên.
Nó khi đó run run nói tiếp:
[Nếu ký chủ đã quên thì với bổn phận của hệ thống giám sát thì tôi xin nhắc lại một lần nữa những nhiệm vụ mà ký chủ phải hoàn thành. Đó là đoạt lấy vầng hào quang của nhân vật chính nhưng vẫn không đẩy tiểu thế giới đến bờ sụp đổ.]
Hơi nuốt nước bọt, hệ thống dừng lại một giây rồi liếm liếm đôi môi có chút khô khốc sau đó mới nói thêm:
[Thông tin của ký chủ.
Tên đầy đủ: Long Quân Dao.
Tuổi: 27
Nghề nghiệp: CEO
Tài sản: Ẩn
Cấp hiện tại: Không thể hiển thị.
Vật phẩm: Ẩn.
Kỹ năng: Không thể hiện thị.
Khống chế: Đã bị khoá.]
Đọc xong hết mớ thông tin của ký chủ, nhớ lại ngày trước, hệ thống nó vẫn còn nhớ như in lần đầu nhìn thấy những từ ‘ẩn’, ‘khoá’ rồi đến ‘không thể hiển thị’ thì nó đã sốc và hoang mang đến mức nào. Nó biết rõ người gây ra chính là ký chủ, nó cũng có tra hỏi ký chủ nhưng mọi thứ đều trở nên vô ích.
Tiểu hệ thống thật là ghét ký chủ của nó quá đi, người gì thật quái lạ!
Ban đầu, nó nhận định ký chủ cùng lắm chỉ là hơi lạnh lùng và cách làm việc có hơi độc đoán và sát phạt có hơi quá mức quyết đoán.
Thế rồi, nó thật không thể nào nhận ra được rằng từ lúc nào mà ký chủ lại biến thành con người của bây giờ.
Có lẽ là bắt đầu từ lúc ảo cảnh kết thúc, cũng chính là lúc người trong lòng ấy mất mạng ngay trước mắt của ký chủ.
Hệ thống khi đó e dè ngước mắt nhìn trộm Long Quân Dao, nó nhìn nhìn mái tóc trắng xoá của cô rồi thầm nghĩ, có lẽ lúc đó ký chủ đã bị đả kích rất nhiều nên mái tóc đen như gỗ mun tuyệt đẹp kia mới trong phút chốc biến trắng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Trong lúc hệ thống vẫn còn nghĩ vẩn vơ, Long Quân Dao ngồi ở ghế dùng ngón trỏ gõ gõ xuống thành ghế theo từng nhịp một cách nhàm chán rồi bỗng cất giọng:
“2503, tiếp tục xuyên đi!”
[Tiếp nhận lệnh! Tiến hành xuyên!]
----------------------------
Từ sau sự kiện ảo cảnh chết tiệt kia, Long Quân Dao hận không thể nào phá nát cái hệ thống chủ ngay tức khắc.
Cô biết chủ ý đưa cô vào ảo cảnh chính là của cái hệ thống máy chủ, nhưng tại sao hệ thống chủ lại phải làm vậy và với mục đích là gì thì bản thân cô vẫn chưa rõ.
Nhưng Long Quân Dao thật sự không thể nào chấp nhận nổi việc nhìn A Khiết ngã xuống và dần mất đi sự sống trước mắt mình. Thế nên cũng từ lần đó mà cô đã công khai khiêu chiến với hệ thống chủ.
Những yêu cầu được đưa ra bởi hệ thống máy chủ, không cần biết nó là gì thì Long Quân Dao đều làm ngược lại. Cô chính là muốn cái hệ thống chủ ấy tức đến chết, nếu được thế thì thật tốt.
Có thể cũng chính vì sự khiêu khích ấy mà hệ thống chủ cũng bắt đầu tiếp nhận sự thù địch của Long Quân Dao.
Ở những thế giới kế tiếp, hệ thống máy chủ liên tiếp khoá đi kỹ năng của Long Quân Dao và ép cô vào thế khó. Thậm chí, những hoá thân của A Khiết cũng bị hệ thống chủ thao túng hết năm lần bảy lượt muốn mưu sát cô.
Sau nhiều lần không thể lợi dụng hoá thân của A Khiết giết Long Quân Dao, hệ thống chủ chuyển sang muốn xoá bỏ sự tồn tại của Tống Lộ Khiết khỏi tất cả tiểu thế giới, thậm chí là xoá luôn cả dãy số liệu của cô nàng khỏi bộ nhớ vận hành.
Cũng chính từ lúc đó, khi phát hiện ra ý đồ của hệ thống chủ thì Long Quân Dao đã mạnh mẽ phản kháng.
Hiện tại cô đã khống chế được hệ thống chủ, tuy không được gọi là hoàn toàn nhưng vẫn xem như trong một khoảng thời gian thì nó sẽ không làm phiền, cũng như là gây hại đến cô và A Khiết.
Và cũng bắt đầu từ giây phút này, Long Quân Dao cô quyết sẽ chơi chết cái hệ thống chủ chết tiệt này!
Tiếp nhận lệnh xuyên từ ký chủ.
Có thể nói, bây giờ Long Quân Dao chính là chủ nhân của hệ thống 2503, thế nên nó cũng không dám làm trái lời của cô quá nhiều. Không chỉ thế, thêm một điều để tiểu hệ thống không dám chống đối ký chủ chính là cô bây giờ rất đáng sợ, nhất là mỗi khi ký chủ cười.
Tiểu hệ thống thật sự không thể nào quen được với cái nụ cười rợn người ấy của ký chủ, mặc dù nó đã nhìn qua vô số lần.
Sau khi đưa ký chủ xuyên đến tiểu thế giới kế tiếp, tiểu hệ thống nó bây giờ chẳng còn trông mong gì ở ký chủ sẽ hoàn thành bổn phận nữa, bây giờ nó chỉ mong rằng ký chủ sẽ không phá hỏng cả tiểu thế giới này thôi.
Nó mong là thế…
- - -
Long Quân Dao dần tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
Đôi mắt phượng sắc sảo chậm rãi mở ra. Cô khi đó chậm chạp đảo mắt nhìn quanh một lượt khung cảnh xung quanh.
Căn phòng tồi tàn, tối đen và trong không khí còn pha chút mùi hương ẩm mốc, nhờ vào ánh sáng của trăng bên ngoài rọi vào nên hiện tại bên trong phòng cũng xem như là không quá tối.
Long Quân Dao lúc đó lờ mờ nhìn thấy được sự bừa bộn lẫn bẩn thỉu của căn phòng này.
Nơi mà cô nằm chỉ có duy nhất một tấm chiếu mỏng lót bên dưới sàn lạnh lẽo, tấm chăn được phủ trên thân thể cô cũng mỏng tanh.
Chẳng những thế, khắp mọi ngõ ngách của căn phòng nơi nào cũng bám đầy mạng nhện do lâu ngày không dọn dẹp.
Vẫn chưa rời khỏi chỗ nằm, Long Quân Dao lúc đó lờ mờ nghe được tiếng bước chân của ai đó đi ngang qua căn phòng này.
Bọn họ vừa đi qua vừa không ngừng bàn tán về cô.
“Hình như tiểu thư bị thiếu gia nhốt trong phòng này.” Người A không chút kiêng dè mà nói lớn.
“Tiểu thư cái gì, chẳng qua là một đứa mồ côi may mắn được lão nhân gia đại nhân nhìn trúng mà thôi. Nếu không có lão nhân gia đại nhân của chúng ta, nói không chừng cô ta đã chết bên ngoài từ lúc nào không hay.” Người B vừa cười vừa đáp lại lời của người A có lấy một sự kiêng nể.
Long Quân Dao nằm bên trong căn phòng cũ, cô lúc đó rất tỉnh táo, cô tỉnh đến mức có thể nghe rõ mồn một những lời của bọn họ, cả những hàm ý coi thường trong lời của họ.
Thì ra nguyên chủ ở chỗ này lại thê thảm đến vậy, đến cả kẻ ăn người ở cũng chẳng xem cô ra gì.
Cô khi đấy lòm còm chống đỡ cơ thể ướt đẫm mồ hôi ngồi dậy khỏi chiếc chiếu mỏng, ánh mắt trước đó vốn dĩ vẫn luôn mang theo một tia lờ đờ mê man của người bệnh nay đã biến mất và thay vào đó là một mảnh tĩnh lặng lạnh băng.
Nghe thấy tiếng động phát ra bên trong phòng, hai kẻ bên ngoài căn phòng hơi dừng bước.
Hai người họ khi này có chút tò mò vì không biết rốt cuộc người bên trong phòng này còn sống hay đã chết nên liền áp tai vào cửa để nghe ngóng.
Cố gắng áp tai nghe ngóng đủ kiểu, đủ tư thế nhưng bên trong căn phòng đã không còn phát ra tiếng động nữa, hai người họ lúc này mới nhìn nhau rồi bày ra vẻ mặt thất vọng sau đó mới rời khỏi.
Hai kẻ kia vừa rời đi không lâu thì bỗng bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ bên ngoài bỗng vang lên âm thanh kẻo kẹt, một người nào đó đẩy cánh cửa bước vào cùng với trên tay là một chậu nước lạnh và cái khăn sạch, có lẽ những thứ đó dùng để giúp cơ thể của Long Quân Dao hạ nhiệt sau cơn sốt.
Cánh cửa được mở ra, ánh sáng của vầng trăng ngày rằm chiếu thẳng vào bên trong căn phòng lạnh lẽo, u tối, tồi tàn này.
Người vừa mở cửa khi này nhìn thấy Long Quân Dao đã ngồi dậy và đang quay sang nhìn mình thì liền đánh rơi cả chậu nước trên tay xuống đất.
Kinh hãi không dám tin vào những thứ mà bản thân đang nhìn thấy, người này hãi hùng mở to mắt còn hai tay thì bịt chặt lấy miệng để cố ngăn chặn tiếng thét không thoát ra khỏi cổ họng.
Ánh sáng của trăng chiếu thẳng vào phòng, soi rọi lên thân thể của Long Quân Dao, mái tóc trắng bạch kim lúc đấy không ngừng lấp lánh dưới vầng sáng của ánh trăng.
Mặc dù lúc này đã bình tĩnh hơn, nhưng người đang đứng trước mặt Long Quân Dao vẫn không thể che giấu đi được sự hãi hùng của bản thân, người phụ nữ đứng trước mặt cô không ngừng run rẩy, bà lúc ấy gần như chạy vụt đến mà ôm chầm lấy cô.
Người phụ nữ hai mắt chợt ứa lệ rồi đau lòng đưa tay xoa xoa nhẹ mái tóc của Long Quân Dao và nói:
“Tiểu thư, mái tóc của cô...”
“Mái tóc của tôi làm sao?” Long Quân Dao nhàn nhạt không chút để tâm hỏi lại.
“Nó đã bạc trắng cả rồi! Là tôi không tốt! Là tôi không chăm sóc tốt cho tiểu thư!” Người phụ nữ ôm lấy cô bỗng chốc oà lên khóc.
Hơi ngớ người trước tình cảnh kỳ quặc này, không biết phải làm như thế nào thì người trước mặt mới ngừng khóc nên cô khi đấy chỉ biết im lặng rồi đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên cái bờ vai gầy gò của đối phương.
Chờ đến khi người phụ nữ đau lòng xong, cô lúc đó mới qua loa nói vài lời rồi mau chóng tìm cớ gì đó để đuổi khéo bà ấy đi.
Trước khi người phụ nữ rời khỏi vì để không bị người nào khác phát hiện bản thân đã lẻn đến đây chăm sóc cho cô, bà ấy đã nhanh chóng thu dọn cái chậu nước bị rơi đang nằm trên đất cùng với một vũng nước lớn.
Do không có bất cứ thứ gì để lau chùi vũng nước, người phụ nữ không chút chần chứt xé rách một bên tay áo để lau dọn.
Khi tay áo của bà bị xé đi, cánh tay gầy nhom lộ trước mắt Long Quân Dao.
Cánh tay của bà gầy đến mức lộ đầy gân xanh, làn da thì xám xịt, thậm chí còn có những đóm đỏ bầm như vừa va chạm mạnh hoặc do một kẻ nào đó đánh mà để lại.
Nhìn chăm chú những vết bầm tím trên tay của bà nhưng cô một lời cũng chẳng nói hay hỏi han gì. Cô lúc đó chỉ đơn giản là im lặng.
Chờ đến khi người phụ nữ thu dọn xong thì cô bảo bà mau rời đi trước khi bị người phát hiện.
Bởi vì đây là con đường duy nhất dẫn đến căn phòng này và cũng do một phần là nơi này đã lâu không còn được dùng đến nên cũng ít người qua lại, thế nhưng nó cũng không đồng nghĩa sẽ không có người lui đến đây.
Vì để tránh kẻ khác bắt gặp bà ở đây và cũng để tránh bà ấy lại bị trách phạt thì Long Quân Dao mau chóng bảo bà rời khỏi nơi này.
Sau khi người đã đi mất, Long Quân Dao lúc đấy chỉ còn một mình ngồi trong căn phòng tối, cô khi này mới bắt đầu tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play