series truyện ma pháp sư dài kỳ TÁN TU NGHỊCH THIÊN
PHẦN I: TRẤN MA ĐẠO NHÂN
THIÊN I: BÍ TỊCH HUYỀN MÔN
HỒI I: TRUYỀN NHÂN NGŨ LINH.
Tác giả : Quỷ Nhân
Thể loại: Pháp sư, làng quê, linh dị, huyền huyễn, dị giới, tu tiên, kinh dị.
Giới thiệu!
Một bộ truyện nói về hành trình tu đạo của một Tán Tu và những trận huyết đấu tranh giành một bộ sách cổ của một vị lão đạo để lại.
Những trận chiến khốc liệt giữa hai phe cánh trong giới huyền môn, mục tiêu chung của nhóm người kia là truy lùng vây bắt một nhóm 5 người là hậu nhân truyền thừa của một giáo phái Tán Tu. Nhóm 5 người này không ai khác chính là nhóm người nắm giữ 5 trong tổng số 28 quyển bí tịch về đạo pháp tu tiên, luyện đan, trường sinh, và nhiều pháp thuật khác bao gồm cả chánh và tà.
Một bên là hậu nhân của lão Đạo Bạch Y ra sức chạy trốn và tìm kiếm 23 quyển bí tịch còn lại mà sư tổ BẠCH Y LÃO ĐẠO đã cất giấu ở nhiều nơi, nhiều mộ đạo khác nhau. Một bên là các thế lực huyền môn phương bắc, dưới sự dẫn dắt chỉ đạo và dụ dỗ của ma đạo đó là con trai của Hắc Ma Đạo Yêu. Mục đích của nhóm người huyền môn kia là tìm giết và lấy 5 quyển bí tịch cùng với 4 mảnh của tấm bản đồ dẫn đến chỗ cất giấu 23 quyển còn lại.
Với những âm mưu, ý đồ và những lợi ích từ cuộc truy sát 5 người hậu nhân của Ngũ Linh mang lại đó là con trai của Hắc Ma vương sẽ hậu thuẫn cho họ, đồng thời trao cho họ 5 quyển bí tịch nói về đạo pháp để tu luyện trường sinh hoặc đắc đạo phi thăng.
Ngoài ra con trai của Hắc Ma còn có 1 ý định khác đó là phá vỡ phong ấn mà năm xưa BẠCH Y LÃO ĐẠO đã dùng 1 phần hồn phách của mình để phong ấn cha của hắn. Đến lúc đó ma giới sẽ lộng hành và nắm quyền cai quản thống trị nhân giới.
Về phía 5 người hậu nhân Ngũ Linh thì theo di niệm của sư tổ Bạch Y truyền lại qua hàng nghìn năm. Đến thời điểm hiện tại thì thời gian sau 1000 năm phong ấn đã đến, linh lực từ kết giới phong ấn Hắc Ma đã suy yếu, nếu như không có người trấn giữ thì khó lòng mà yên ổn được. Một khi phong ấn bị phá vỡ thì nhân gian ắc có đại họa, chính vì thế ngay khi các thế lực huyền môn bắt đầu có động thái lăm le gây chiến và truy lùng thì nhóm 5 người này liền ra sức trốn chạy, đồng thời cũng đi tìm những quyển bí tịch còn lại để nhờ vào đó mà chống trả cũng như phong ấn lại Hắc Ma một lần nữa.
Cuộc hành trình của họ bắt đầu từ khi lão Mủa Sình dấn thân vào ma đạo mà sát hại tông môn. Cũng từ đây mọi âm mưu được bắt đầu triển khai, mãi cho đến khi thầy Năm Thành bị ám sát một cách dã man, và cậu Lâm con trai ông bị thư êm đến chết đi sống lại, điên điên dại dại thì mọi thứ mới thật sự bắt đầu.
Chương 1: Biến cố !
- Mai..mai ơi, con ơi..em ở đâu Mai ơi...em đâu rồi Mai ơi!
Dưới cái ánh nắng gay gắt chói chang của một buổi trưa hè, người ta thấy một người thanh niên tuổi chừng hai mươi đầu tóc rối bời, trên người đầy rẫy những vết thương đã được băng bó đang không ngừng rướm máu vừa chạy vừa gọi tên vợ mình. Người thanh niên kia không ai khác chính là cậu Lâm con trai độc đinh của thầy Năm Thành nhà ở cuối làng. Nghe đâu bên nhà cậu ấy có người vừa mới mất được đâu độ mới có hơn một tháng nay thôi, vì cú sốc quá lớn lại thêm mất mát người thân và đau đớn về thể xác lẫn tinh thần nên ngay khi phát hiện ra cả nhà đều chết hết thì cậu hóa điên ngay sau đám ma một ngày. Hàng ngày cứ mỗi khi mặt trời đứng bóng là người ta lại thấy cậu mặc độc mỗi chiếc quần cộc, đầu tóc thì rối bời chân thì mang theo sợi dây thừng màu đỏ tanh hôi mùi máu cứ lang thang chạy khắp làng trên xóm dưới mà kêu gọi tên cha, tên mẹ. Hôm nay thì cứ gọi tên cái Mai là vợ cậu cũng đã chết vào cái đêm định mệnh ấy, lúc đầu thì người ta còn sợ cậu đi lang thang rồi bị làm sao. Lắm khi cũng ngán ngẫm chán nản bởi tự dưng trưa nắng ai cũng muốn yên tĩnh nghỉ ngơi thì lại bị quấy rầy bởi một thằng điên, nhưng về lâu về dài thì người làng cũng dần quen với cái việc cứ trưa đến là cậu lại chạy quanh xóm mà gào khóc gọi tên người thân. Nhiều khi hôm nào cứ đến giờ này mà không ai thấy cậu Lâm chạy quanh kêu gào như mọi hôm, thì chắc chắn không người này thì cũng là người kia tìm đến nhà để xem cậu có làm sao không đặng còn biết mà lo liệu, chứ ngộ nhỡ cậu cũng chết bất đắc kì tử như mấy người kia ở trong nhà thì tôi. Nhưng mà trời xuôi đất khiến làm sao, cứ hôm nào mà cậu không đi thì là hôm đó cậu hoàn toàn tỉnh táo không hề có dấu hiệu gì của một người điên. Có lần hôm ấy là sau cái ngày cúng thất đầu tiên cho người nhà cậu độ hai hôm, bình thường thì cậu vẫn hay đi vào buổi trưa nhưng hôm ấy thì không ai nghe hay nhìn thấy cậu ra đường làng. Trưa hôm ấy vì mất điện, trời thì mùa hè nắng nóng nên các cô các cậu rủ nhau ra trước cái gốc cây gòn cạnh đình làng để mà vừa hóng gió cho mát, lại vừa thả trâu bò cho nó gặm cỏ rồi ngồi tám chuyện cho vơi đi cái tiết trời oi bức.
Cả đám có đến hơn mười người đang ngồi bàn tán nói về cái chết bất đắc kỳ tử của năm người nhà cậu Lâm, thì bỗng từ xa nghe có tiếng ồn ồn khàng khàng của một người đàn ông vang lên đằng sau. Cả đám người ngoái đầu nhìn lại thì thấy ấy là bác Hà trưởng thôn, thấy mọi người quay lại nhìn mình thì bác vội tót xuống giữ cho chiếc xe đạp sườn ngang đòn dông dừng lại, rồi vừa đá chân chống dựng xe bác vừa hỏi.
- Trời hôm nay nóng oi quá các cô các bác nhể, mà từ sáng đến giờ các ông các bà có ai thấy thằng Lâm nhà thầy Năm đâu không. Mọi hôm cứ đến tầm này là tôi đã thấy nó thơ thẩn vừa chạy vừa gọi tên người nhà nó quanh cái cây này rồi, mà lạ là hôm nay tôi đi ra đi vào chỗ này đến mấy lần rồi chẳng thấy nó đâu. Bây giờ ra lần nữa thì thấy các bác ngồi đây, thế có ai thấy nó đâu không chỉ cho tôi để tôi đi xem nó thế nào.
Đám người nghe bác Hà nói vậy thì người nào người nấy đều lắc đầu nguầy nguậy rồi mỗi người một câu, nét mặt ai cũng lo lắng cho cậu Lâm mà nói.
- Từ tối hôm qua là đã không thấy cậu ấy đi ra đường la hét như mọi hôm rồi bác trưởng thôn ơi.
- Thế có khi nào nó bỏ đi đâu đó rồi đi lạc không biết đường về không, chứ bình thường vào tầm này là nó đã ngồi đây mà khóc tu tu rồi.
Đang xì xào bàn tán thì bỗng một người vỗ đùi cái đét lên tiếng nói một câu khiến cho ai nấy đều hoang mang lo lắng vội vàng đứng dậy kéo nhau chạy đến căn nhà nhỏ của thầy Năm ở cuối làng.
- Chết cha rồi các ông các bà ơi, có khi nào là cậu Lâm cậu ấy chết cứng ở trong nhà giống như cha mẹ cậu ấy luôn rồi không. ối giời ơi rõ khổ, ngộ nhỡ mà cậu ấy chết thật thì đáng thương lắm các bác ơi.
- Có khi nào là cậu ấy buồn quá mà chết luôn rồi cũng nên, thôi thôi các bác ơi nhanh nhanh cái chân lên, mau mau chạy sang đằng ấy xem thế nào. Ngộ nhớ nó có bị làm sao thì còn biết đường mà cứu giúp, chứ dù gì lúc thầy Năm còn sống ông bà ấy có đối xử tệ với ai bao giờ đâu. Giờ ông ấy chết rồi chỉ còn mỗi một thằng con ở lại lo hương khói thôi, thôi thì tình làng nghĩa xóm đi bà con ơi.
Nói rồi bác trưởng thôn vội vàng luống cuống đá chân chống rồi nhảy tót lên chiếc xe đạp thống nhất cọc cạch mà gồng lưng chổng đít lên nhắm hướng về nhà thầy Năm mà đạp. Đám người kia thấy ông ấy lo lắng cho cậu Lâm như vậy thì cũng vội vã dắt xe chạy theo sau, khi đến nơi thì ai nấy đều ngỡ ngàng há hốc mồm kinh ngạc với cái cảnh tượng trước mắt. Đập vào mắt bọn họ là cậu Lâm con trai độc đinh của thầy Năm, đúng vậy không ai khác người trước mặt họ chính là cậu Lâm khôi ngô tuấn tú lễ phép ngày nào. Lúc bấy giờ ai nấy đều ngỡ ngàng khi mà mới vài ba hôm trước đây thôi, họ vẫn còn thấy cậu Lâm điên điên khùng khùng la hét chạy khắp làng. Ấy vậy mà giờ đây trước mặt họ là cậu Lâm đang hì hục chẻ củi, nhìn quanh thì thấy ngỗn ngang nào là cuốc xẻng, thau chậu chén bác rồi nào là xoong nồi đến cả bộ tam đèn lư hương bằng đồng trên ban thờ cũng được cậu lôi xuống, rồi mang hết ra chỗ cái ang nước cạnh giếng lau chùi chà rửa úp ngay ngắn trên cái nền sân gạch đỏ phơi cho ráo nước.
- Lâm..Lâm ơi, phải mày đấy không Lâm ơi?
Bác Hà trưởng thôn thấy cảnh tượng trước mắt mà ngỡ ngàng không tin vào những gì mình đang thấy, nhìn thấy cậu Lâm đang hì hục bửa củi bên hiên nhà ông liền theo thói quen đưa tay lên đầu cầm cái nón cối bộ đội xuống che che trước ngực rụt rè hỏi. Lúc bấy giờ cậu Lâm đang bửa củi nghe có người gọi thì liền quay lại, nhìn thấy bà con trong làng lại có bác trưởng thôn đang chậm rãi đi về phía mình thì vội đặt cây rìu trên tay xuống đất. Đoạn cậu đưa hai tay chà chà vào vạt áo rồi cười hồ hở vừa chạy lại chỗ mọi người đang đứng vừa nắm tay bác trưởng thôn nói.
- Dạ là con Lâm đây chứu còn ai vào đây nữa hả bác trưởng thôn, thôi ngoài này nắng lắm con mời bác Hà với bà con sang bên kia chỗ vườn cây con mới làm lại cái mái che mát lắm. Sang đó con hái mấy trái dừa rồi mọi người ngồi chơi uống miếng nước, ta nói chứ trời nắng nóng như ri mà ngồi dưới cái dàn bầu kia vừa uống nước dừa vừa nói chuyện thì có mà đi mô cũng muốn về đấy các bác ạ.
Nói xong cậu Lâm vội vàng chạy nhanh ra chỗ cái giàn bầu vừa mới lợp mấy tàu lá dừa vẫn còn xanh tươi, đoạn cậu lấy cây xào có gắn cái lưỡi liềm ngửa cổ lên chọc vài cái đã cắt được cả một buồng có đến mười mấy hai mươi trái rơi xuống đất bình bịch. Bác Trưởng thôn thấy cậu Lâm như vậy thì quay sang nhìn đám người đằng sau lưng.
- Nói chuyện mà như ri với đi mô thì chắc chắn là cậu Lâm, cậu ấy tỉnh rồi đấy. Thôi thì cậu ấy bình thường thì cũng mừng cho cậu ấy, rồi cả thầy Năm ở trên kia linh thiên cũng được an ủi phần nào. Trưa nắng thế này mà uống nước dừa thì mát khỏi phải nói, cậu Lâm cậu cũng có lòng mời thôi thì tôi với các bác cũng nên vào ngồi chơi uống miếng nước. Tiện nói chuyện hỏi thăm an ủi với cậu một chút, lát nữa trời mát rồi về lo việc nhà cũng chưa muộn
Nói một hơi một hồi lại đứng dưới trời nắng gắt có vẻ như bác trưởng thôn với đám người kia ai nấy cũng mệt, nhìn mặt người nào người nấy mồ hôi mẹ mồ hôi con lăn dài trên má rồi, nên chẳng ai bảo ai mỗi người tự tìm cho mình một chỗ ngồi yên vị bên dưới giàn bầu mà cậu Lâm vừa mới làm. Cả ngày hôm đó cả bác trưởng thôn và cả những người cso mặt ai nấy cũng đều ngỡ ngàng khi được cậu Lâm dẫn dắt đi qua hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cậu kể sau cái hôm cúng thất đầu tiên cho ông bà Năm, vợ con và cả hai đứa em thì tối hôm đó cậu nằm mông thấy thầy Năm về báo mộng cho cậu, ngoài thầy năm và bà năm thì cậu còn thấy có hai đứa em của cậu cũng về. Họ khóc, họ nói với cậu rất nhiều. Qua đó cậu mới biết được cả nhà cậu là do người ta bỏ bùa ngải để ếm hại, rồi thầy Năm phát hiện ra và gở chỉ vì người kia cao tay và dùng loại bàn môn tà đạo và cho người tìm đến nhà để xuống tay sát hại cả nhà. Sau giấc mơ đó thì cậu tự dưng bừng tỉnh ra và không còn điên dại nữa, sáng hôm sau thức dậy thì cậu mới ngớ người ra khi mà căn nhà gọn gàng sạch sẽ lúc nào cũng hương khói này nào bấy giờ nhìn không khác gì cái chuồng lợn. và thế là cậu bắt tay vào việc dọn dẹp lại mọi thứ giống như bác trưởng thôn và đám người nhìn thấy. Nhìn quanh một lượt thấy mọi thứ gọn gàng sạch sẽ thì ai nấy đều lấy làm vui và mừng cho cậu, ấy thế chỉ sau đó vài hôm thì mọi thứ lại đâu vào đó. Cậu Lâm đẹp trai khôi ngô mới mấy hôm trước bình thường thì hôm nay lại dở điên dở lại chạy quanh làng.
Lại nói về cái chết của năm người nhà cậu thì phải quay ngược lại thời gian độ hơn một tháng trở về trước. Nghe người làng kháo nhau rằng cả nhà già trẻ lớn bé hơn năm người bỗng dưng lăn ra chết sạch chỉ trong một đêm. Mà lạ ở chỗ là họ chết một cách vô cùng kỳ lạ, bà năm cùng với hai đứa con gái thì chết cứng cả người tím ngắt, bụng thì trương phình lên, hai con mắt thì trông cứ như là muốn lòi hết cả ngoài, máu mũi máu miệng rồi cả hai bên tai túa ra cứ như là chọc tiết heo chảy lên láng ra nền nhà. Riêng về cô Mai vợ cậu thì bị chặt lìa đầu, không những thế cô còn bị người ta mổ bụng và lấy đi đứa con mới thành hình được chừng ba tháng tuổi. Đáng sợ nhất là cái chết của thầy Năm Thành, lúc mà người làng phát hiện ra thì thấy ông ấy quỳ gối trước bàn thờ tổ, ngay cái chỗ mà thường ngày ông vẫn hay dùng làm nơi xem bói và chữa bệnh cũng như làm các cái lễ nghi cúng bái cho bà con. Nhìn vợ và ba đứa con chết thảm là thế, riêng về thầy Năm thì còn đáng sợ hơn nữa. có người nói chắc ấy là do cái nghiệp mà ông ấy phải trả, có người thì bảo cũng chả biết ăn ở có độc địa gì với ai hay không chứ đối với bà con trong làng thì ông bà ấy tốt lắm. từ lúc ông ấy về làng này ở cho đến bấy giờ chưa thấy nhà ấy mắc lòng hay xích mích gì với ai cả, lắm khi có người đến nhờ ông hành lễ bắt vong đuổi quỷ, hay là cúng bái gì liên quan đến mấy cái chuyện tâm linh mà nhà nghèo quá không có tiền mua đồ lễ thì ông cũng bỏ tiền ra mà làm giúp. Hay là người nào ốm đau bệnh tật gì đến nhờ ông ấy xem rồi hốt thuốc về uống, thì ông không lấy rẻ thì cũng là cho không. Mà hầu như là ông cho không, làm giúp không lấy tiền thì nhiều chứ chẳng thấy ông làm vì đồng tiền bao giờ. Người ta nói người tốt mà yểu mệnh nó là như vậy, ăn ở rõ ràng là tốt chẳng hại ai bao giờ. Ấy vậy mà chẳng hiểu cớ ra làm sao mà chỉ trong có một đêm thôi cả nhà chết ráo, vợ con thì chết cứng bụng thì trương phình lên trông cứ như là bụng con cóc, đã thế khi chạm vào thì cái bụng lại bục vỡ ra. Ta nói cái lúc ấy nhìn cảnh tượng cái bụng đang phình to bỗng dưng vỡ toạt ra bên trong toàn là dòi bọ lúc nhúc, con nào con nấy phải nói chứ nó to cứ như là con đuông dừa đặc sản ở vùng sông nước miền tây nam bộ vậy. Còn chưa kể đến bên trong còn có nào là lương, rồi rắn cứ ngoe nguẫy trong cái ổ bụng ấy mà thi nhau cắn xé nội tạng bên trong. Nào là tim, gan phèo phổi ruột gan gì đều bị chúng nó cắn lỗ chỗ, nhìn vào trông cứ như là cái tổ ong có mấy con ong non đang lắc lư phần đuôi muốn chui ra ngoài vậy. Về phần ông thầy Năm thì chết phải nói là thảm không còn gì để nói luôn, thân thể ông từ phần cổ xuống tới chân thì cứng đờ đờ quỳ gối trước ban thờ nhưng cái đầu thì chẳng thấy đâu. Phần bụng bị người ta rạch rỗng toát ra nội tạng bên trong bị lấy đi đâu mất hết, chỉ còn sót lại phần ruột già và bao tử chứa đầy những con dòi nung núc béo múp con nào con nấy to cứ như là con đuông dừa đang không ngừng cắn xé phần ruột và bao tử tạo thành vô số những cái lỗ như tổ ong. Về phần tay và chân cũng bị chặt đứa lìa nằm lăn lóc bên cạnh.
Còn về phần cậu Lâm khi ấy thì cậu đang đi buôn muối và vải cùng với một số nhu yếu phẩm nghe đâu tận trên vùng biên giới, vào thời bấy giờ cuộc sống trên các bản làng vẫn còn khó khăn nên cậu mới đánh hàng lên đó vừa bán vừa trao đổi với họ. Đến khi cậu về thì gặp cảnh tan nhà nát cửa nên ngày hôm nay người ta mới thấy cậu Lâm sáng, chiều thì bình thường gặp ai cũng chào cũng hỏi. nhưng mà cứ đến buổi trưa đúng vào giờ ngọ là lại thấy cậu vừa chạy vừa với tay về phía trước mà gọi tên vợ mình. Không những thế lắm hôm cậu còn tự cào cấu vào thân thể mình, nhìn cứ như là cậu đang cố gắng gỡ thứu gì đó vô hình bám lên người cậu vậy. Và khi trời đổ về khuya thì cậu lại mò ra gốc cây gòn phía trước đình làng mà ngồi đó lúc thì cười, lắm lúc thì khóc tu tu cứ như là một đứa trẻ con đòi mẹ bế.
Còn những vết thương trên người cậu thì ấy là do cậu bị người ta đuổi đánh, nghe đâu sau cái hôm nằm mộng ấy thì cậu có rời nhà đi đâu đó hai ngày. Lúc đi thì không ai biết, mà lúc về thì có mấy người hộ tống đưa về, những người đưa cậu về có nói là cậu mò sang làng bên đến nhà một lão thầy bùa bên xứ tàu học cả phép miên mới về. cậu tới đó đòi chém giết đòi trả thù nên mới bị lão thầy kia đánh, còn đánh như thế nào và thực hư ra làm sao thì chỉ có trời mới biết được vì lúc ấy cả hai người đang ở trong căn hầm dưới nền nhà lão ta, đến khi lão ta gọi người đưa cậu lên thì đã thấy người cậu bầm dập đầy vết thương rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến một ngày kia vào một ngày đẹp trời đúng vào cái ngày người làng tổ chức cúng tròn ba năm ngày mất của thầy Năm thì bỗng dưng cậu trở lại bình thường. Mới tờ mờ sáng mấy nhà xung quanh đã thấy cậu chong đèn nổi lửa, đến khi bà con đến đông đủ thì cậu đã mổ heo, giết gà xong đâu vào đó cả rồi. Đợi đến trưa lúc mọi người đang ăn cỗ thì cậu thông báo cậu có việc phải đi xa một thời gian, với cái lí do là cố gắng sống để thầy năm, bà năm các em và vợ cậu ở dưới suối vàng còn yên tâm nên cậu quyết định đi buôn và sống tốt để lo hương khói cho họ. Rồi cậu nhờ bà con trông nom nhà của hương khói cũng như ruộng vườn nhà cậu. Tiệc tùng ăn uống xong đến khi trời đổ về chiều thì cậu mới giao lại căn nhà cho bác Hà trưởng thôn, sau đó thu dọn một vài món đồ của thầy Năm để trên ban thờ tổ rồi mới chào tạm biệt mọi người mà rời đi.
Chương 2:
Sau khi đã bàn giao xong mọi thứ lại cho bác trưởng thôn và bà con rồi, thì cậu Lâm liền khăn gói lên đường. Người trong làng không ai biết chính xác là cậu ấy đi đâu, cũng có một vài người thắc mắc hỏi cậu đi đâu và làm gì thì cậu chỉ cười rồi bảo.
- Các cô các bác cứ yên tâm, cháu là cháu đi làm ăn. Cháu đi lên trên buôn, trên bản nơi sinh sống của người đồng bào dân tộc anh em để bán đồ. Lần này cháu đi chắc cũng hơi lâu, ước chừng có nhanh thì cũng mất đến vài ba năm. Đi kiếm tiền, lấy công việc làm niềm vui để an ủi bản thân ấy mà.
Thấy trên mặt mọi người đều trở nên đượm buồn, cậu liền nói thêm:
- Có đi mô thì cháu cũng về làng chứ có bỏ làng đi luôn đâu. Ở đây còn mồ mả ông bà, còn cả cha mẹ rồi vợ con cháu nữa mà. Thôi các bác trông nhà giúp con một thời gian, con đi đây.
Nói dứt lời cậu móc trong túi ra một sấp giấy bạc dúi vào tay bác trưởng thôn, cùng với đó là chùm chìa khóa nhà và vài ba cái chìa khóa tủ đựng giấy tờ đất đai. Đưa xong cậu vẫy tay chào mọi người rồi khoác vội chiếc balo con cóc lên vai nhắm hướng đường lớn mà đi. Bác trưởng thôn thấy cậu đi bộ ra hướng đó thì chắc mẫm là cậu ra bến xe, ngay lập tức bác quay sang hỏi mấy người bên cạnh.
- Thế nhà ai có công nông ở gần đây không, ai có thì nhanh nhanh cái chân chạy về lấy chở cậu Lâm một đoạn đi. Chứ thấy cậu đi về hướng đường lớn thì chắc chắn là ra bến xe rồi.
Nghe bác Hà nói xong thì một người trong số đó lên tiếng.
- Có...có nhà em có bác Hà ơi, mới vừa đi kéo gỗ cho hợp tác xã về vẫn còn để chỗ đình làng kia kìa.
- Đi đi nhanh, lên xe tôi đèo anh ra đó. Từ đây ra bến xe đường còn xa lắm, nhanh nhanh giúp cậu ấy một đoạn. Khổ thân
Nghe bác trưởng thôn nói vậy thì người kia liền nhanh chóng nhảy tót lên ngồi trên gác ba ga sau. Cứ như vậy mà người trước cong lưng chổng đít đạp, người sau thì thòng hai chân xuống đất mà chống đẩy theo được một lúc thì cả hai cũng đến chỗ để cái xe công nông. Lúc này cậu Lâm đang chậm rãi rảo bước trên con đường làng đầy sỏi đá dẫn ra lộ lớn, vừa đi cậu vừa đảo mắt nhìn ngắm lại cái quan cảnh ruộng đồng xanh ngát, nhìn những thuở ruộng xanh tươi đang vào kỳ trổ bông. Dưới cái ánh nắng vàng êm dịu của buổi chiều quê, loáng thoáng có tiếng chim ríu rít trên những tán cây ven đường. Hòa vào đó là tiếng của đám trẻ con đang nô đùa, hò hét í ới gọi nhau thúc trâu về nhà. Nhìn những đứa trẻ ngây ngô nô đùa hồn nhiên mà bất chợt trong lòng cậu dâng lên một nỗi buồn, bất giác cậu nhớ đến chị Mai vợ cậu, và nhớ đến đứa con còn chưa kịp chào đời của cậu. Cậu thầm nghĩ cớ làm sao mà con người lại độc ác và tàn nhẫn đến như vậy, vợ cậu, con cậu họ đâu có lỗi lầm gì. Đứa bé chỉ mới vài tháng thai kỳ hình hài vừa mới chớm thì nó có lỗi lầm gì đâu, vậy mà cái bọn ác ôn bàn môn tà đạo kia lại nhẫn tâm tước đi cái quyền được sống, được làm người, được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, được vui chơi nô đùa rồi làm cha, làm ông của nó.
Còn chị Mai vợ cậu nữa, chị ấy cũng đâu có lỗi lầm gì khi lấy cậu về làm dâu nhà cậu đâu. Phải chăng ấy là cái sự đời trớ trêu mà ông trời đang trêu ngươi cậu, cậu tự hỏi cậu đã làm gì sai ở kiếp trước và cả kiếp này, để mà giờ đây ông trời lại nhẫn tâm lấy đi hết những người thân bên cạnh cậu đưa họ đến một nơi tăm tối, âm u. Một thế giới chỉ giành cho những oan hồn. Nghĩ đến đây bất giác khóe mắt cậu cay cay, thương vợ xót con thì đã đành, đằng này cả cha lẫn mẹ cả đời lam lũ tu tâm tích đức, đến cả hai đứa em gái sắp sửa sang nhà chồng cũng bị người ta nhẫn tâm ra tay sát hại đến chết cũng không được thanh thản.
- Lâm...Lâm ơi, chậm...chậm lại cậu Lâm ơi!
Đang miên mang với những dòng suy nghĩ, chợt nghe có tiếng ai đó gọi tên mình thì cậu Lâm liền bước chậm lại. Đưa tay lên vệt đi những giọt nước mắt từ nãy đến giờ đã lăn dài trên má tự bao giờ, cậu xoay người lại nhìn thì thấy ấy là bác Hà trưởng thôn và một người nữa đang cầm lái chiếc xe công nông ì ạch là anh ** Đen. Thấy chiếc xe đang đến gần cậu Lâm toang lên tiếng hỏi thì bác Hà trưởng thôn đã nói.
- Cậu Lâm đi ra bến xe đấy phỏng, nào nào lên...lên đây để tôi với thằng ** tiễn cậu ra đó một đoạn. Chứ tầm này mà cậu đi bộ ra đến đó thì chắc cũng không còn chuyến xe nào đâu.
Cậu Lâm nghe bác Hà nói vậy thì vâng dạ cảm ơn rồi vội leo lên xe. Chẳng mấy chốc mà cậu đã có mặt ở bến xe, cậu chào tạm biệt hai người họ rồi bước nhanh lên xe, ngồi trên xe nhìn ra ô cửa kính vẫy tay chào mà cậu thầm nghĩ.
- Cũng may là nhờ có bác trưởng thôn và anh ** Đen cho đi nhờ một đoạn, chứ không thì đêm nay có khi cậu lại phải đợi đến gần sáng mới có xe đi rồi.
Ngồi tựa lưng trên hàng ghế cuối, cậu nhắm mắt lim dim chờ xe cập vào bến thì....
- Ải ơi....phúa nọong ơi..là e đây..về với bản.về với làng em nha.e về với giàng với bố rồi.bọn người tàu chúng nó ác lắm ại ơi..chúng nó giết bố giết cả nhà mk rồi.còn mổ bụng bắt luôn cả con mình đi rồi ại ơi......
Đang miên man thì cậu Lâm nghe loáng thoáng bên tai có tiếng khóc thút thít, rồi lại nghe vây quanh cậu có tiếng nói. Đúng chính là giọng nói ấy, giọng nói của người con gái dân tộc thiểu số vùng Tây Bắc ấy. Nơi có những dãy núi cao bạt ngàn với những tán hoa ban khoe sắc, nơi đó có một cô thiếu nữ tên Lò Thị Mai người con gái mà cậu hết mực yêu thương. Và cái giọng nói ấy cũng đã lâu rồi cậu chưa được nghe, kể từ cái hôm mà nhà cậu xảy ra chuyện cho đến ngày hôm nay, thì cậu chưa một lần nào được nghe lại cái giọng nói triều mến, êm dịu đã làm cậu say đắm ngày nào dù chỉ là một lần sau cuối. Nhiều hôm nằm mộng cậu nhớ vợ đến mức kêu gào tên vợ trong mơ, rồi giật mình tỉnh giấy trong đêm.
Nghe thấy những câu nói kia cậu vội vàng mở mắt ra thì ngỡ ngàng, trước mặt cậu lúc bấy giờ không phải là khung cảnh của chiếc xe đò. Mà lúc này cậu thấy mình đang ngồi trên một mõm đá nhô ra trên sườn đồi, bên dưới phía xa xa là những tán hoa ban. Và trước mặt cậu là một nấm mồ, bên trên có một tấm bia khắc tên vợ cậu chính là chị Mai.
Đang bàng hoàng chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra thì chớp mắt một cái, cậu lại thấy mình xuất hiện ở một nơi khác. Lần này là cậu đứng bên ngoài một căn nhà sàn, cậu thấy bên trong loáng thoáng có rất nhiều người đang tập trung lại bàn tán với nhau điều gì đó rất ồn. Lại thêm có một người đàn ông đứng giữa đám người kia mà múa may quay cuồng, hình như ông ta đang làm lễ nhìn điệu múa thì cậu đoán có vẻ như là bên trong đang làm đám ma. Thấy vậy cậu định bước vào trong xem sao, ấy thế nhưng khi vừa định đặt chân bước lên bậc cầu thang thì cậu khựng lại rồi tự hỏi
- Đây là đâu, tại sao mình lại ở đây. Ở đây có tới hai cái cầu thang, vậy thì mình nên đi bên nào, tang chang hay là tang quản đây. À phải rồi, đúng rồi nam bảy nữ chín. Vậy thì tang chan có chín bậc và nằm ở cuối nhà, thì chắc chắn là chỉ để cho phụ nữ đi, như vậy thì mình đi ở cái bên phải có bảy bậc.
Thế rồi cậu nhanh chân bước vội lên trên, vừa lên đến nơi thì hai mắt cậu bỗng dưng nhòe đi. Đầu cậu đau như búa bổ, mọi thứ trước mắt của cậu Lâm lúc bấy giờ trở nên vô cùng hoảng loạn. Cậu thấy cảnh bên trong căn nhà lúc thì vừa giống đám ma, lúc lại trông cứ như là đám cưới. Bên tai cậu lúc bấy giờ nghe có cả tiếng khóc thảm thiết của một đám người, đôi lúc lại nghe thấy tiếng khèn, tiếng chiêng vui tươi. Mọi thứ trước mắt cậu Lâm lúc bấy giờ cứ quay cuồng đảo lộn từ khung cảnh này đến khung cảnh khác, trông cứ như là cậu đang ngồi trước một màn ảnh tua đi tua lại những thước phim cũ một cách vô trật tự vậy. Tâm trí cậu lúc này hoảng loạn vô cùng, hai chân cứng đờ cứ như là để bê tông dính chặt xuống đấy không thể nào nhúc nhích được. Trời đất quay cuồng hai mắt cậu tối sầm lại.
- Ơ ắn bả keo ma dam ò? ( ơ thằng người kinh lên chơi à )
Trong lúc trời đất đang quay cuồng thì cậu bị đánh thức bởi một câu nói quá đỗi quen thuộc, vừa ngẩn mặt lên còn chưa kịp đáp lời thì đã đoạn loạn choạng bước lùi lại vài bước rồi ngã uỳnh xuống đất.
Giật mình ngồi bật dậy thì cậu thấy mình đang nằm dưới sàn xe, ngẩn mặt nhìn quanh một lượt mới phát hiện ra những thứ mà cậu vừa thấy kia chỉ là một giấc mơ. Ấy thế nhưng cớ làm sao mà giấc mơ ấy nó lại thật, nó thật đến từng cành cây ngọn cỏ như vậy. Thật đến từng tiếng khèn làn gió và cả mùi hoa ban thơm ngát, rồi cả người đàn ông gọi mình lúc mình bước loạn choạng rồi ngã xuống kia sao lại giống đến thế.
- Này...thằng người kinh. Mày làm sao thế?
Đang miên mang suy nghĩ thì cậu thoáng giật mình một cái, vội ngẩn mặt lên thì thấy một người đàn ông tầm hơn sáu mươi tuổi đang đặt tay lên vai cậu. Nhìn sơ qua về nước da, cũng như quần áo thì cậu đoán người này chắc chắn không phải là người miền xuôi. Lại thêm cái chất giọng kia thì liền chắc mẫm ông ta là người đồng bào dân tộc tnên. Chắc mẫm là vậy nên cậu vội đứng dậy ngồi lên ghế rồi nhìn ông ta nói.
- Dạ thưa già con không sao, lúc nãy ngủ quên chắc xe chạy giật quá nên....
Còn chưa nói hết câu thì cậu lại nghe thấy mấy người ngồi ở đằng trước, ai nấy đều ngoái đầu lại dồn hết ánh mắt về hàng ghế cuối chỗ cậu đang ngồi mà nhìn. Loáng thoáng cậu còn nghe có người xì xào với nhau rằng.
- Này các bác nhìn xem, trông như thế kia mà thấy cứ nàm thao ấy.
- Ối giời tiên sư bố nó chứ cái thằng đó nó bị điên đó mà, hàng ghế đó có mỗi mình nó ngồi. Ngoài nó ra thì làm gì còn có ai nữa đâu, từ nãy đến giờ nó cứ lảm nhảm cái gì đó rồi kêu gào xong giờ thì nói chuyện một mình, lại còn nhìn sang bên cạnh cứ như là đang nói chuyện với ma ấy.
Một người khác nghe vậy cũng lên tiếng nói.
- Hình như là thằng đó nó nói chuyện với ma đấy các ông ạ, tôi là tôi để ý từ lúc bước lên xe là nó lạ lắm. Đấy nhìn mặt nó mà xem, u ám cứ như là người bị trúng tà. Nhìn nó cứ ghê ghê, mà có khi nào là nó nói chuyện với ma không nhỉ, hay là trên xe này còn chở thêm một vài con ma nữa.
Nghe đám khách thập phương mỗi người nói một câu ồn ào, đang đi trên xe mà cứ nhắc đến ma quỷ thì bác tài xế lúc này mới nhìn qua kính chiếu hậu mà quát.
- Thôi thôi các ông các bà im giùm cái miệng đi cho tôi nhờ, vớ va vớ vẫn điên với chả khùng gì ở đây. Ăn nói luyên thuyên, lo mà bám cho chặt vào kẻo tí nữa lại ngã chổng vó như nó bây giờ, xe sắp chạy ngang qua đoạn đường ổ gà ổ voi rồi đấy. Ngồi đấy mà ma với chả quỷ, điên máu ông lao xe xuống vực cho chúng mày thành ma hết luôn bây giờ.
Nghe bác tài xế quát rồi còn dọa lao xe xuống vực thì ai nấy đều tái xanh mặt mũi, bởi lúc này là xe đang đi trên một cung đường đèo. Một bên là vách núi, bên còn lại là vực sâu nhìn xa xa thì thấy có biển. Ngộ nhỡ mà bác ấy lao xe xuống thật thì có mà mười tám đời tổ tông các cụ về đỡ cũng không được. Thế là không ai bảo ai, tự giác mỗi người đều ngồi im phăng phắc đến cả cái đánh rắm cũng chẳng giám phát ra tiếng.
Lúc này cậu Lâm ngồi ở hàng ghế cuối nghe thấy vậy thì ngơ ngác, đoạn cậu đảo mắt nhìn sang hai bên thì lại không thấy người đàn ông kia đâu. Bất giác cậu nhớ lại lời mấy người kia nói là cậu nói chuyện với ma, thì da gà da chó óc ác gì nổi hết cả lên. Cả người cậu bắt đầu có cảm giác sờ sợ rờn rợn, đưa tay túm vội cái balo con cóc để lên đùi rồi vòng hai tay về trước mà ôm chặt cứng cứ như là sợ bị người ta lấy mất. Ấy là khi người ta nhìn vào thì thấy cậu Lâm, cậu ấy ngồi ở hàng ghế sau mà cứ ôm khư khư cái balo, mặt mũi thì trông cứ như là một đứa trẻ con sợ người lạ. Và giống một thằng điên hơn là đằng khác.
Bởi lúc bấy giờ trong mắt của cậu mọi thứ trước mắt không phải là đang ngồi trong xe, mà là cậu đang ngồi trên một cái bệ đá. Và trước mặt cậu lúc bấy giờ là đám người của lão thầy Tàu bên làng bên, lão ta giương cái ánh mắt đỏ lòm lòm như là máu. Đồng thời vươn hai cánh tay lở loét đầy rẫy những con dòi trắng hêu hếu, nhìn chúng nó to cứ như là con đuông dừa đang không ngừng cắn xé da thịt lão mà chui ra chui vào đưa về phía cậu. Và Thứ mà cậu ôm khư khư trong người, miệng thì liên tục kêu gào lúc này không phải là cái balo con cóc mà chính là đứa con vừa thành hình trong bụng chị Mai vợ cậu.
- Không...không được bắt con tao. Buông...buông ra, thả con tao ra...
Thấy cậu Lâm cứ kêu gào, nói đi nói lại đúng một câu như vậy thì đám người kia lại ồn ào. Người nào người nấy cứ nhao nhao lên nhìn về phía cậu mà bàn tán, chửi rủa cứ như là bầy ong vỡ tổ. Ấy thế nhưng lúc bấy giờ cậu Lâm đang bị lạc vào một nơi khác, một nơi tăm tối mịt mù xung quanh chỉ toàn là một màu đen với cái hình dáng ghê tởm của lão thầy tàu. Cậu nào có nghe được những người kia nói gì và chửi cậu cái gì nữa đâu, cậu cứ ngồi đó mà co rúm người lại dưới sàn xe rồi kêu gào. Bác tài xế vốn dĩ là người quen của thầy Năm cha cậu, và cũng đã nhiều lần đến chơi nhà và cũng biết rõ tình hình chuyện nhà cậu. Lại thêm chuyến đi lần này ông cũng biết là cậu đi đâu và làm gì, gặp ai và cậu đang bị gì nên cũng mặc kệ không nhắc đến cậu mà chỉ quát rồi dọa lao xe xuống vực cho đám người kia im miệng.
Xe chạy được một lúc thì dừng lại trước một cái miếu nhỏ bên đường, vừa dừng xe bác tài đã vội mở cửa rồi thò đầu ra mà nói lớn.
- Thằng Lâm nó bị hành nặng lắm rồi anh Hai ơi, anh nhanh nhanh lên chứ không thì thằng nhỏ nó chết mất.
Tiếng của bác tài vừa dứt thì đã có tiếng của anh lơ xe la lên oai oái
- ối giời ơi cứu cứu em bác tài ơi, đau..đau quá má ơi, cứu cứu em với bác ơi. Nó cắn muốn đứt mẹ ngón tay em rồi ối giời ơi.
Bác tài xế vừa nghe đến đây vội rụt đầu vô nhìn về hướng cuối xe thì hoảng hốt, đập vào mắt ông lúc này là mười mấy người khách đang vây quanh cậu Lâm và anh lơ xe. Vội chạy đến thì thấy họ đang cố gắng giữ chặt cậu Lâm đè cậu nằm ngửa ra ghế, một vài người khác thì cố gắng gỡ bàn tay anh lơ xe ra khỏi miệng cậu. Nhìn thấy cậu Lâm mắt nhắm nghiền mà miệng thì cắn chặt tay người kia đến bật cả máu thì ông vội nói.
- Nhanh nhanh lên anh Hai ơi, nó bị nặng lắm rồi.
Câu nói của ông vừa dứt thì sau lưng vang lên một giọng nói khàn khàn.
- Cứ từ từ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Lấy cái quần trùm lên đầu nó là xong ngay ấy mà.
Một câu nói hết sức mất bình thường và vô cùng cợt nhả, tưởng chừng như đó chỉ là một câu nói vui thôi. Ấy thế nhưng câu nói của người kia trong lúc nguy cấp như thế này thì, quả thật nó lại khiến cho ai nấy nghe thấy cũng đều trố mắt mà nhìn về phía buồng lái. Mặc kệ cho những người khách trên xe và bác tài xế nhìn mình, thậm chí có người còn buộc miệng mà chửi.
- Tiên sư bố cái thằng điên, cứu người thì không cứu ở đó mà nói linh tinh.
Người đàn ông vừa mới xuất hiện kia vẫn cứ bình thản mà chậm rãi bước đến gần, đoạn ông ta móc từ trong túi đồ của một cô gái đang mang bầu đứng sớ rớ bên cạnh ra một cái quần con con. Sau đó nhanh tay trùm thẳng lên đầu cậu Lâm, đoạn đưa tay lên kết thành một ấn pháp vỗ mạnh lên trán cậu mà hô lớn " Cút mẹ mày đi ". Đám người kia thấy hành động này của ông ta thì trố mắt nhìn, có người còn buông lời chửi ông ta là điên khùng và nhục mạ các thứ. Ấy thế nhưng loáng một cái ai nấy đều im lặng mà ngỡ ngàng, khi mà chỉ mới đó cậu Lâm còn vùng vẫy kịch liệt, thì giờ đây đã ỉu xìu. Cả người mềm cứ như là cọng bún thiu nằm im bất động, đám người thấy cậu nằm im như vậy thì cũng buông tay ra rồi theo lời của bác tài xế mà ai về chỗ nấy yên vị trên ghế ngồi.
Sau khi ai nấy đều đã yên vị chỗ ngồi, và bàn tay anh lơ xe cũng được người đàn ông kia băng bó xong thì bác tài cho xe chạy tiếp. Lúc này đám người trên xe mới được dịp nghe bác tài giới thiệu về người đàn ông lạ mặt kia.
Chương 3:
Nói về người đàn ông kia vậy ông ta là ai, và vì sao mà bác tài xế lại dừng xe đúng lúc cậu Lâm bị như vậy để mà cầu cứu ông. Và ông ta có tài phép gì mà chỉ dùng mỗi một cái quần cỏn con của cô gái đang mang bầu, và chỉ đánh đúng một cái đã khiến cho cậu Lâm không còn vùng vẫy nữa mà nằm im như vậy. Ông ta không ai khác chính là Đinh Khải, ông còn được người ta gọi với cái tên là ông thầy Hai Điên, thầy bùa Đinh Khải hay thậm chí họ còn gọi ông là thầy chửi. Sở dĩ cái lí do vì sao mà người ta gọi ông với những cái tên như vậy là vì ông không giống với những người mang nghiệp thầy pháp khác. Những thầy khác thì thường là họ chỉ làm những việc như cúng bái, bốc mộ, xem phong thủy, bắt ma hay trừ tà..v...v chung quy là mỗi người như vậy họ chỉ làm những việc liên quan đến tâm linh nhất định theo thế mạnh của họ. Ấy thế nhưng ông thầy bùa Đinh Khải này thì lại khác, ông không chỉ khác người ta ở cách làm mà còn khác đến cả hành động và lời nói. Ví dụ điển hình nhất là chuyện cứu cậu Lâm vừa rồi, nếu như là một vị pháp sư hay thầy khác thì họ sẽ nhanh chân chạy đến xem xét, rồi tung ra cơ man những thứ chuyên dụng như là những lá bùa vàng vẽ mực chu sa đỏ, và họ cũng sẽ không nói những câu giống như ông. Thêm một cái nữa là ông thường sẽ ra tay giúp khi mà người thân của người bệnh lên tiếng chửi rủa, nhục mạ ông thậm tệ chửi ông còn hơn cả chửi con chó và đợi cho người kia sắp lìa đời thì lúc ấy ông mới ra tay để mà cứu giúp. Chính vì những điều ấy mà ông thường được người ta gọi là thầy Hai Điên và thầy bùa chửi nhiều hơn là gọi thẳng tên hoặc gọi là thầy Hai.
Lại nói vì sao mà bác tài xế lại biết và dừng xe đúng ngay chỗ cái miếu hoang bên đường ấy, rồi gọi Đinh Khải lên xe để giúp cho cậu Lâm là vì họ đã có hẹn trước. Và lí do nữa là thầy Đinh Khải đến đó để đợi và đón cậu Lâm
Sau một hồi nghe bác tài vừa lái xe vừa nói ra rả về lão thầy Bùa Đinh Khải, thì bấy giờ tất thảy những người đang có mặt trên xe mới bật ờ hóa ra ông ta là thầy bùa. Tên tuổi thì rõ đẹp và hay là thế, mà khổ nỗi là cái tính hơi kỳ cục như vậy thì bảo sao lúc nãy phải có người chửi cha mắng mẹ lão mới chịu ra tay.
" Chuyện xưa vừa dứt bên gốc ban già.
Lộc non cựa mình xòe cành hoa trắng.
Như cô gái Thái da trắng như ngọc, đẹp tựa trăng rằm e lệ bước ra. "
Đám người trên xe đang mãi mê với câu chuyện của bác tài xế kể về lão thầy bùa lạ đời Đinh Khải, thì bỗng dưng cả đám tất thảy có đến mười mấy người đang bàn tán xôn xao bỗng im phăng phắc. Không ai bảo ai, người nào người nấy đều quay phắc người lại mà hướng mắt nhìn về phía hàng ghế cuối xe. Đập vào mắt họ lúc này là cậu Lâm vẫn đang nằm dưới sàn xe cạnh chân ghế, ấy thế nhưng điều làm cho họ bất ngờ là cậu vẫn nằm đó, hai mắt thì nhắm nghiền nhưng hai thì lại giơ lên trời mà ngoe nguẩy trống cứ như là đang múa. Miệng thì cứ liên tục hát đi hát lại đúng ba câu hát nọ, cứ hát xong tiếng kinh là cậu lại hát tiếp cũng ba câu đó, nhưng mà là tiếng của người đồng bào dân tộc. Tiếng hát của cậu cộng hưởng với lời bài hát cứ bay bỗng trầm ấm, lúc lên cao lúc thì xuống thấp khiến cho ai nấy đều mê mẫn mà ngồi im lặng chăm chú lắng nghe. Bọn họ cứ ngồi đó vừa lắng tai nghe, vừa tập trung ánh mắt nhìn vào đôi tay đang giơ lên trời mà mua may ngoe nguẩy. Đám người cứ ngồi im như vậy mà nhìn về phía cậu Lâm đang nằm, chốc chốc lại có vài người thích thú mà cũng í ới hát theo. Mở đầu là lão Đinh Khải, tiếp đến là vài người khác rồi cô gái mang bầu, nhịp độ bài hát cứ thế lan dần lan dần rồi tất cả những người có mặt trên xe đồng thanh hát theo cậu lúc nào không hay. Đang say xưa với những câu hát nói về một loài hoa đặc trưng của vùng núi cao Tây Bắc, người nào người nấy đều hòa mình vào cái giai điệu ngân vang ấy mà tưởng tượng như mình đang ở trên bản thì bỗng dưng chiếc xe rung lắc dữ dội, rồi tiếng phanh xe ken két vang lên mỗi lúc một lớn rồi giật mạnh một cái. Chiếc xe đang lao bon bon trên đường với tốc độ nhanh, thì bỗng dưng bác tài xế phanh gấp rồi dừng lại giữa đèo. Vì xe đang đổ đèo mà lại phanh gấp bất ngờ nên khiến cho những người có mặt trên xe ai nấy đều được một phen hú vía.
Mà nói bọn họ sợ đến hú hồn bạt vía thì tính ra nó cũng đúng, và hợp với hoàn cảnh lúc bấy giờ chứ chẳng có sai đi đâu được. Bởi đang yên đang lành thì tự dưng xe lại chạy lượn lờ qua lại cứ như là con rắn nó bò, tiếp đến là phanh gấp khiến cho đám người hết lắc bên này rồi lại sang bên kia. Cho đến khi chiếc xe dừng lại hẳn thì cả đám lại được một phen nhoài người về phía trước, chiếc xe xốc nãy đến độ có người còn bị xốc văng lên chạm đến nóc xe vì cái tội hát hăng quá mà nhún nhảy. Định thần lại thì thấy trước mắt qua ô cửa kính là một mảng màu đen kịt, ánh đèn xe rọi xa đến như thế mà cũng chẳng thấy được nó đang rọi vào đâu. Lúc này cả đám hành khách mới nghe được tiếng của bác tài xế vang lên ở phía trước buồng lái.
- Nào nào mọi người bình tĩnh, thế có ai bị làm sao không. Xin lỗi bà con nhá, vừa rồi có hai cái đứa ất ôn nào chạy xe vượt ẩu quá. May mà tôi xử lý kịp thời chứ không thì giờ này có khi mình nằm hết cả dưới đèo làm ma rồi.
Nói đoạn ông quay sang nhìn anh lơ xe, hiểu ý anh lơ vội mở cửa nhảy tót ra ngoài. Thấy thằng lơ đã vào vị trí thì lúc này bác tài mới khởi động lại xe rồi vào số, theo chỉ dẫn của anh lơ ở bên ngoài qua kính chiếu hậu mà cứ thế ông cho xe lùi lại rồi tấp vào lề. Qua một hồi huơ tay múa chân thì cuối cùng đám hành khách cũng hiểu ra được vấn đề, ấy là lúc xe đang đổ đèo thì gặp phải một đôi nam nữ đi xe máy ngược chiều. Chả hiểu hai đứa kia nó đi kiểu gì, hay là thằng kia nó thích lên bàn thờ ăn ga nguyên cả con, với chuối xanh cả nải mà lại tắt đèn rồi vượt ẩu qua mặt chiếc xe tải chạy cùng chiều với nó. Thấy chúng nó không né mà cứ lái cho xe hướng thẳng vào xe mình, thế là bác tài vội đánh vô lăng cho xe né chúng nó và cả chiếc xe tải ngược chiều kia, vậy nên thành ra mới xảy ra cớ sự suýt chết hết cả xe như vậy.
Sau khi đã tỏ tường mọi chuyện rồi thì lúc này những hành khách kia mới thở phào nhẹ nhõm. Nói xong thì bác tài xế bảo mọi người tranh thủ đi vệ sinh giải quyết nỗi buồn rồi xuất phát tiếp, vì lúc bấy giờ trời cũng đã về đêm, đường đèo thì vào thời ấy ban đêm ít có xe đi qua nên cũng khá vắng vẻ. Tranh thủ đường vắng để đi cho kịp chuyến sau, cũng tiện cho mọi người đến bến sớm tránh trời khuya sương xuống lại khó đi. Thế là đám người tản ra mà tranh thủ đi giải quyết nỗi buồn, kẻ thì đi vệ sinh người thì tranh thủ lên xe kiểm tra lại hành lí. Đợi mọi người tản ra hết rồi lúc này bác tài xế mới ghé sát tai lão Đinh Khải mà nói nhỏ.
- Hông ấy anh coi thử xung quanh đây có cái miếu nào không anh Hai, chứ thiệt tình là lúc nãy em không có dám nói thiệt. Đoạn đường này em đi qua nhiều lần rồi nên em biết, hai cái đứa mà em nói kia nó không phải người. Cánh tài xế bọn em đi ngang qua đây gặp hoài à, mà tìm thì không có thấy miếu hay mộ gì hết. Hông ấy....
Bác tài xế còn chưa nói hết câu thì Đinh Khải đã cắt ngang lời ông mà cười hềnh hệch nói.
- Dễ gì mà tìm được đâu chú. Cái mộ hai đứa nó bị người ta sơ ý mà sang bằng từ lâu rồi. Chú mày còn đang giẫm lên trên mộ của chúng nó kia kìa.
Đoạn ông đưa tay lên kết thành một cái ấn, rồi làm thêm cái gì đó nữa. Nói ra thì dong dài chứ thật ra thì tay ông làm rất nhanh, nhanh đến nổi bác tài xế còn chưa kịp nhìn thì đã bị ông đánh một cái rõ đau lên trán. Sau đó kẹp hai ngón tay có dính cái gì đó hơi ướt quẹt ngang qua mi tâm rồi đưa tay đập lên hai vai bác tài mà nói
- Rồi giờ chú nhìn xem có phải hai đứa nó đi chiếc Win, quần áo nhìn giống dân sài gòn đang ngồi bên trái chú cười không.
Tức thì bác tài xế quay sang thì liền vội vàng nhảy lùi ra sau lưng Đinh Khải đứng run lên bần bật. Cứ ngỡ đâu bên cạnh ông chỉ là hai đứa kia thôi nên cũng tò mà quay sang nhìn, thế nhưng ông nào có ngờ rằng bên cạnh ông không chỉ có hai mà là một đám người. Không phải nói đúng hơn là ma là linh hồn của những người đã chết ở cung đường đèo này, trước mắt ông già trẻ, lớn bé, què quặt cụt đầu, sứt tay, có đứa còn đứt luôn cái thân mình tách ra làm hai đầu thì dẹp lép nằm dưới bánh xe ông. Thấy bác tài xế run rẫy như vậy thì lão Đinh lại được dịp ôm bụng cười nắc nẻ nói.
- Sợ cái gì, chú mày nhìn lại xem. Thấy bọn nó có đứa nào ghê sợ đâu, ngoại trừ cái thằng thân đứt làm hai kia thì đứa nào cũng cười kia kìa.
Mặc dù là có phần hơi sợ, thế nhưng bác tài xế vẫn mặt lì mà hé mắt ra nhìn lần nữa thì quả thật là đám vong ma kia quả thật không có đáng sợ như ông nghĩ. Nhìn ngắm một hồi rồi lão Đinh thu lại phép không cho bác tài nhìn nữa, đoạn ông trả lại lửa tam muội trên hai vai cho bác tài xế rồi bảo ông đi lấy ít đồ ra cúng cho đám vong kia.
Lúc này hai người bác tài xế và lão Đinh Khải đang thắp nhang trên mộ của hai cái vong đi xe máy kia, ngay khi bác tài xế vừa khấn vái xong còn chưa kịp cắm nhang xuống đất thì.
- Thầy...thầy ơi cứu cứu...thằng này nó bị làm sao rồi này bác tài ơi.
Nghe tiếng la của đám người, ngay lập tức bác tài xế vội cắm nhang xuống đất rồi cùng Đinh Khải chạy nhanh lên xe. Vừa mở cửa xe bước vào thì đã thấy đám khách trên xe đang bu đông bu đỏ bên cạnh cậu Lâm, vội vàng chạy xuống cuối xe rẽ đám người chen vào thì bác tài sửng sốt.
- Ối rồi ôi làm sao thế này, sao tự dưng đang yên đang lành lại máu me be bét thế này hả Lâm ơi. Có nghe chú nói gì không Lâm ơi!
- Nào nào bình tĩnh chuyện đâu còn có đó. Bà con cô bác với chú tài xế tránh ra tôi xem nào.
Nói rồi Đinh Khải giang tay gạt hết đám người kia dẹt qua hai bên, vừa lách người chen vào nhìn thấy hai mắt cậu Lâm lúc bấy giờ toàn là tròng trắng trợn ngược. Mồm miệng gì toàn là máu đen có đỏ có, cả người cậu thì cứ nằm trên sàn xe mà giật nãy lên đành đạch trông cứ như là mấy con cá cắn câu bị kéo lên bờ thì nói.
- Ối giàng ơi mày làm cái gì mà mày lại giãy đành đạch cứ như là con cá thế này hả con.
- Ơ hay cái ông này. Thấy nó như thế này còn không mau cứu nó mà còn đứng đó chống nạnh nới liên thiên cái gì đấy hả.
- Cái mả cha tiên sư bố tám đời nhà ông nha ông Khải điên, có cứu thì cứu lẹ đi còn kịp. Kéo nó chết ra đó thì lại khổ.
Một người khác cũng lên tiếng nói
- Chả hiểu thầy bà cái rắm chó gì mà thấy người ta bị như thế, sắp chết đến nơi thế kia mà vẫn đứng đó nói trăng nói cuội được thì cũng hay thật đấy.
- Thôi thôi mặc xác ổng đi, các ông các bà xem nó thế nao rồi. Ai đứng trong đó sờ mũi nó thử xem nó có còn thở hay đã chết đặng còn biết mà tính.
Tiếng của đám khách bức xúc trước cái thái độ dửng dưng của lão Khải vừa dứt, thì ngay lập tức có người đưa tay lên mũi cậu Lâm định kiểm tra xem cậu còn thở không. Bởi lúc bấy giờ cậu không còn giãy giụa nữa mà đã nằm im bất động, hai mắt nhắm nghiền, máu mồm máu miệng thì cứ tuông ra ào ào. Ấy thế nhưng ngay khi khi người kia vừa đưa tay vào còn chưa kịp chạm vào mũi cậu Lâm, thì bỗng dưng hai mắt cậu mở trừng trừng toàn là tròng trắng. Từ trong miệng cậu tuông ra cơ man nào là thứ dịch đen lòm hôi thối, kèm theo đó là mấy con dòi trắng hếu to bằng cả ngón tay. Thấy vậy ngay lập tức đám khách liền tá hỏa mà vội vàng chen lấn xô đẩy nhau chạy về phía trước đứng tụm lại một cục chỗ buồng lái.
Lúc bấy giờ ở phía cuối đuôi xe chỉ còn lại hai người đó là bác tài xế, lão Đinh Khải và cậu Lâm đang nằm co giật dưới sàn. Bấy giờ những người khách kia mới nhận ra là từ nãy đến giờ, trong lúc bọn họ còn mãi lo chửi rủa thì ông đã ngồi xuống bên cạnh cậu Lâm. Lúc này ở cuối xe đã thoáng hơn, dựa vài ánh đèn trên trần xe hắt xuống và vị trí họ đứng cũng không xa lắm, nên cơ hồ họ thấy được rõ mồn một trên tay lão Khải lúc bấy giờ đang cầm một con dao dài độ chừng một gang tay người lớn màu đen. Đang chăm chú nhìn thì nghe có tiếng của lão nói.
- Hai người, là đàn ông to khỏe một chút. Nhanh nhanh cái chân lên, lại đây phụ giữ nó giúp tôi.
Lời của ông vừa dứt thì liền có hai anh thanh niên cao to, hai người này chính là những người chửi ông nhiều nhất vội rẽ đám người bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh. Theo chỉ dẫn hai người kia giữ chặt mỗi người một tay, bác tài xế thì ngồi đằng sau giữ chặt hai chân, anh lơ xe thì luống cuống chẳng biết thế nao mà anh vớ luôn cái nón cối trên đầu một anh thanh niên để luôn bên cạnh lão Đinh Khải nói.
- Dùng tạm cái này đi thầy ơi, giờ này mà đi tìm chậu thì chắc nó chết mất.
- Thôi thì cũng được, thà có còn hơn không. Bây giờ là im lặng hết, cấm có ai được nói câu nào nghe chưa hử. Mấy thằng mày cứ giữ chặt nó lại không cho co giãy là được, còn mấy con mụ kia thì ở yên đó cấm đứa nào lại đây. Lơ ngơ thì ngải nó ăn bỏ mẹ chúng mày hết đấy.
Dứt lời ông lôi từ trong ngực áo ra một gói giấy nhỏ, bên trong có chứa thứ bột màu đỏ có mùi tanh tanh cứ như là máu vàoọt cái lọ nước nhỏ cũng có màu hơi đỏ đưa cho anh lơ xe nói.
- Mày lấy gói bột này đi ra ngoài rải đều một vòng xung quanh xe, tính từ bánh xe ra một bước chân. Nhớ là phải rải đều đấy, đi nhanh đi rồi vào đây, khi nào tao bảo nước, thì mày đổ một ít lên giữa trán nó nghe rõ chưa.
Anh lơ xe nghe xong thì liền đứng dậy làm theo. Đợi anh lơ đi rồi lão Đinh Khải mới nhìn ba người còn lại là hai anh thanh niên và bác tài xế nói.
- Ba thằng mày bắt đầu được rồi, cứ dùng hết sức mà đè đi không có gì phải sợ.
Dứt lời ông đưa con dao nhỏ lên trước mặt, đoạn lấy ra một lá bùa màu đỏ đưa lên miệng lâm râm đọc cái thứ tiếng gì đó nghe cứ như là tiếng dân tộc. Chớp mắt một cái, tiếng đọc lâm râm của ông vừa dứt thì lá bùa trên tay bừng cháy lên một ngọn lửa xanh. Nhanh tay ông đưa huơ qua hươ lại vài vòng rồi " Hự "
Cậu Lâm đang nằm co giật miệng ói máu thì bỗng hự lên một tiếng rõ to, sau đó thì vùng hãy gào thét nghe vô cùng đau đớn theo từng nhát dao cắt của lão Đinh Khải lên thân thể cậu. Ba người bác tài xế thấy cậu Lâm vùng vẫy giữ quá thì liền ngồi hẳn lên tay và chân cậu, về phần lão Khải thì sau khi huơ con dao qua ngọn lửa của lá bùa xong, lão nhanh tay cắt hai bên bả vai của cậu Lâm mỗi bên một đường dài. Tiếp đến là hai bên bắp tay mỗi bên cũng cắt một đường tương tự. Cuối cùng là lão cầm dao nhắm thẳng giữa bụng cậu mà cắm mạnh xuống rồi.....
- Hự...há há
Download MangaToon APP on App Store and Google Play