“Ê học sinh mới kìa mấy bà, ra coi nhanh đi. Đẹp trai lắm.”
Sáng sớm đầu tuần, trường học K ở thị xã X đông vui hẵn lên bởi tiếng xì xào của những cô bạn học sinh. Ai nấy cũng từ hành lang trở vào lớp rủ thêm mấy bạn nữ trong lớp thậm chí là nam ra ngoài hành lang xem học sinh mới.
Tiếng xì xào hỏi nhau biết ai hay không, học sinh mới đẹp trai hay không rồi rủ thêm mấy đứa trong lớp ra xem học sinh mới.
Bỗng chốc cả hành lang ba hai dãy lầu trong trường từ khu A đến khu C sôi động hẵn lên, ai cũng nháo nhào nóng lòng xem học sinh mới chuyển đến.
Dưới sân trường, một chàng trai mặc áo trắng với quần tây đen cùng giày và mang balo đang đứng dưới góc me tây cổ thụ đang đỏ rộ hoa. Nhìn chàng trai này cũng khá cao tầm hơn một mét bảy thì phải, nước da trắng nhìn mịm màn vô cùng. Gương mặt góc cạnh và sống mũi cao rất đẹp, môi cũng đỏ nữa chứ, mấy học sinh nữ đi ngang cầm lòng không được khen anh chàng đẹp trai.
Chàng trai nở một nụ cười thôi khiến mấy bạn nữ vừa đi qua đã sai nắng ngay rồi, phía trên hai dãy lầu tiếng hò hét và tiếng gọi càng lúc càng nhiều.
“Bạn ơi, bạn tên gì vậy?”
“Bạn ơi bạn đẹp trai quá!”
“Bạn ơi, quay lên đây cười với tụi mình được không?”
Chàng trai này chính là Quang Khải, hôm nay cậu mới chuyển trường đến đây, anh cậu đang trong phòng nói chuyện với thầy hiệu trưởng và cậu đứng ngoài chờ. Bị mấy bạn nữ trong trường hò hét bảo cười, Quang Khải quay mặt lên góc nghiêng tuyệt đẹp của mình mỉm cười theo lời các bạn nữ.
Nụ cười của Quang Khải như tỏa nắng con tim các bạn nữ trong trường, sau nụ cười ấy tiếng hò hét ngày một nhiều hơn. Cả con trai cũng có, còn đòi Quang Khải làm bạn trai mình nữa, Quang Khải nghĩ...
Trường này loạn hết cả lên à, ông đây là con trai đấy. Bạn trai cái gì mà bạn trai, định bẻ ông sao?
Lớp 12A3.
Trong lớp 12A3, ở gần cuối góc lớp, một học sinh đang đọc sách tỏ ra khó chịu khi bên ngoài ngày một ồn hơn. Anh bảo quyển sách trên tay xuống đưa tay lên phía trên kêu cậu bạn thân của mình hỏi có chuyện gì thì bạn anh bảo có học sinh mới chuyển đến. Sắc mặt anh liền khó coi, bạn thân anh liền quay xuống nhìn thẳng anh hỏi:
“Mày bị sao vậy?”
“Học sinh mới thôi mà đám con gái làm gì la hét đến thế, nhứt hết cả đầu.”
“Học sinh mới nó đẹp nên tụi con gái thích là đúng. Mày đó đừng có như vậy, cười lên đi.”
Anh tên Hải Đăng, còn cậu bạn thân tên Hoàng Phi. Hai người chơi với nhau từ cấp hai tới bây giờ, nhóm bạn của anh còn có Kiến Văn nữa nhưng sáng giờ chưa thấy đâu.
Hoàng Phi thở dài nhìn Hải Đăng, tính Hải Đăng đó giờ sống rất hướng nội, chỉ có học và học. Còn mọi chuyện bên ngoài ra sau thì tùy, người với tính cách như vậy lại được các học sinh nữ trong trường để ý vô cùng. Nhưng đối với chuyện tình cảm Hải Đăng hoàn toàn không hứng thú gì cả.
Có lần bạn nữ cùng lớp năm lớp mười tỏ tình, anh liền từ chối khiến cô bạn tức khóc đến nổi mấy hôm sau phải xin chuyển lớp vì tránh mặt Hải Đăng. Mà cô bạn đó lại là học sinh nữ được rất nhiều học sinh nam để ý nữa chứ, không biết Hải Đăng nghĩ gì.
“Ê Đăng, nếu học sinh mới chuyển đến lớp mình học thì mày tính sao?”
“Thì có sao. Miễn đừng phiền tới tao như mày là được.”
“Mày cứ nói tao phiền...”
Đang định tranh cãi với Hải Đăng thì Kiến Văn đã vào lớp, Kiến Văn đi thẳng lại chỗ ngồi cạnh Hoàng Phi đặt balo xuống ghế rồi kéo ghế ngồi xuống. Hoàng Phi thấy Kiến Văn liền đưa tay đụng vào vai Kiến Văn hỏi:
“Gì căng vậy anh trai?”
“Sáng sớm vào trường ồn quá nên cọc.”
Hoàng Phi cảm thấy đúng thật, hình như ngoài hành lang càng lúc càng ồn thì phải, Hải Đăng muốn đọc sách mà chẳng thể nào tập trung được. Anh đặt cuốn sách xuống bàn rồi mặt đầm đầm sát khí bước ra khỏi lớp, Kiến Văn và Hoàng Phi nhìn nhau...
Không biết Hải Đăng muốn làm gì.
“Yêu cầu tất cả các học sinh ngoài hành lang giữ trật tự, các bạn đang làm phiền đến nhiều người xung quanh đấy có biết hay không? Một lần nữa tôi yêu cầu các bạn trật tự, còn không quý thầy cô giám thị lên xử lý các bạn.”
Nghe được tiếng loa, các học sinh rỉ tai nhau bảo giữ yên lặng, đám đông ngoài hành lang cũng dần dần tản ra hết. Hoàng Phi và Kiến Văn biết tiếng loa vừa rồi là của ai nên cũng không mấy ngạc nhiên, một lúc sau Hải Đăng cũng trở về lớp.
Ngồi lại vào bàn vầ cầm cuốn sách đang đọc giỡ ban nãy lên đọc tiếp, sắc mặt Hải Đăng vẫn lạnh lùng không nói một lời nào. Hoàng Phi kéo Kiến Văn nói nhỏ gì đó, Hải Đăng cũng không quan tâm đến mà tiếp tục việc của mình.
Hoàng Phi:
Các bạn có thắc mắc tại sao khi nãy nghe tiếng loa của Hải Đăng mà các học sinh điều nghe theo hay không? Mình ở trường mình cậu ấy được xem là một đàn anh có tiến trong trường đấy. Nhưng không phải kiểu côn đồ hay bạo lực, những phần sau bạn sẽ rõ hơn những gì mình nói.
Tiếng trống vào học vang lên, mọi người cũng bắt đầu vào lớp ổn định vị trí trong lớp, hôm nay là thứ hai đầu tuần nên sau tiết chào cờ là tiết sinh hoạt chủ nhiệm. Trong lúc đợi giáo viên chủ nhiệm lên sinh hoạt, Hải Đăng đã chủ động đi lên đứng giữa lớp. Dường như mọi người cũng đã quen nên không ai ngạc nhiên cả.
“Tuần vừa rồi lớp chúng ta thi đua không tốt lắm, dưới sân cờ lớp chúng ta đứng hạng hai chắc cô buồn lắm. Vậy nên tuần này chúng ta phải cố gắn lấy lại phong độ cho lớp và cô nữa, mấy bạn thấy sao?”
“Tụi mình đồng ý với lớp trưởng.”
“Mình cũng vậy.”
“Nhất trí.”
Hoàng Phi:
Đây được coi là tiền sinh hoạt lớp để lát nữa giáo viên chủ nhiệm sinh hoạt lớp, từ năm lớp mười Hải Đăng đã hướng lớp theo cách này rồi. Nói chứ cậu ấy làm lớp trưởng năm nay nữa đúng mười hai năm đấy các cậu, tài thật chứ. Lớp mình là lớp chọn nên lớp chỉ có hai mươi bốn người thôi, được một phòng thi rồi còn gì. Thế nên có ít người nên công việc lớp trưởng của Hải Đăng cũng không khó cho mấy nên cậu ấy quản lý lớp rất tốt.
Sau khi Hải Đăng bàn với mọi người phương án học tập cho tuần này thì giáo viên chủ nhiệm của lớp cũng lên tới. Theo sau là bạn học mới lúc sáng, mấy bạn nữ trong lớp thấy vậy liện khác hốc mồn ngạc nhiên nhìn Quang Khải còn cố ý chào Quang Khải nữa.
Lớp đứng lên chào cô.
“Mấy em ngồi xuống đi, để cô giới thiệu bạn mới cho lớp nha.”
“Dạ...”
Lớp sôi động lên hẵn, nhất là những bạn nữ. Cô mỉm cười giới thiệu Quang Khải cùng lớp rồi chỉ tên và chỗ ngồi của từng bạn cho Quang Khải nhớ, vì lớp không đông mấy nên nghe sơ qua Quang Khải đã nhớ gần hết rồi.
“Bạn mới chuyển đến, nên mấy em nhớ giúp đỡ bạn nhiều hơn đấy.”
“Dạ cô.”
“Ừm... không biết bạn Khải muốn ngồi đâu em?”
Đến phần sắp chỗ ngồi cho Quang Khải, cô giáo đứng nhìn tới nhìn lui không biết nên để Quang Khải ngồi đâu cho hợp ý bèn hỏi Quang Khải. Mấy bạn nữ trong lớp tranh thủ cơ họi chỉ tay bảo Quang Khải ngồi cùng với mình nhưng hình như Quang Khải không mấy để tâm tới.
Nhìn tới nhìn lui, Quang Khải nhìn thấy Hải Đăng sắc mặt đang lạnh lùng nhìn mình, sống lưng Quang Khải có chút hơi ớn lạnh khi nhìn ánh mắt đó. Nhìn ánh mắt ấy càng lâu thì Quang Khải lại càng cảm thấy quen thuộc nhưng nhất thời không nhận ra là ai cả.
Một lúc sau Quang Khải bước xuống bục và tiến đến chỗ ngồi của mình, mấy bạn nữ rất mong Quang Khải sẽ ngồi cùng mình. Nhưng không... bạn hiểu rồi đấy, Quang Khải cậu ấy sẽ ngồi đâu. Chỗ cậu ấy chọn chính là ngồi gần Hải Đăng máu lạnh.
Mấy bạn nữ có vẻ thất vọng nhưng cũng biết làm sao, ngồi cạnh Hải Đăng, cậu định quay sang bắt chuyện thì thấy Hải Đăng chỉ dùng một ánh mắt sắc lạnh nhìn mình. Quang Khải biết Hải Đăng không thích mình nhưng vẫn ngồi chung vì người ta nói nơi nguy hiểm là nơi an toàn.
Hoàng Phi và Kiến Văn bên trên vui vẻ quay xuống giới thiệu tên và làm quen, Quang Khải cũng bắt nhịp và kết bạn được với Hoàng Phi và Kiến Văn. Nhìn Hải Đăng hơi lạnh lùng Hoàng Phi bảo tính Hải Đăng không thích nói chuyện, không cần quan tâm nhiều.
“Tính cậu ta là vậy đó, lạnh lùng ít nói lắm, bạn đừng để ý. Nhìn vậy thôi chứ tốt tính lắm.”
“Ừm...”
Hải Đăng hừ lạnh một tiếng rồi dùng ánh mắt bảo Hoàng Phi và Kiến Văn quay lên để cô sinh hoạt. Ánh mắt Hải Đăng nhìn Quang Khải lạnh lùng khiến cậu một lần nữa lạnh sống lưng, nhưng một cảm giác gì đó quen thuộc lắm khi nhìn Hải Đăng...
Cô chủ nhiệm lớp Hải Đăng cũng là năm thứ ba rồi, cô là một cô giáo trẻ rất tâm huyết với nghề và xinh đẹp. Biết bao nhiêu thầy trẻ trong trường dòm ngó đến cô nhưng điều bị những đứa con của cô bảo vệ không cho các thầy dòm ngó.
“Đăng, em đã bàn qua cùng các bạn rồi đúng không? Cho cô xin ý kiến với được hay không?”
“Dạ thưa cô, thì tuần qua lớp chúng ta có một số bạn đi trễ với nghỉ học có xin phép. Mặc dù không nhiều nhưng ảnh hưởng thi đua của lớp làm lớp chúng ta thua lớp về nhất chỉ một điểm.”
“Ừm...”
Lớp Hải Đăng thi đua 125 điểm thua lớp về nhất 126 điểm, lớp Hải Đăng sau nghe nghe kết quả dưới cờ điều tức trong lòng. Phải chi thua nhau nhiều điểm cũng không tức, đằng này lại thua chỉ có một điểm.
“Em mong cô đừng phạt mấy bạn đi trễ, tuần rồi cô cũng thấy rồi đó. Nắng nóng như thế mà còn bắt tụi em học chiều liên tục để kịp chương trình, trong khi tụi em có đủ khả năng tự hoàn thành những bài đó.”
“Cô sẽ nói với thầy hiệu trưởng xem xét lại cho các em, dù sao các em cũng là học sinh giỏi của trường. Em đã nói thế rồi thì cô cũng không thể nào không đồng ý với em được. Mấy bạn vi phạm thì tuần này cố lên, nếu giỏi cuối tuần cô sẽ cho lớp chúng ta thi đấu đá banh cùng nhau. Có được không?”
“Dạ...”
Hải Đăng là vậy đấy, lạnh lùng ít nói bao nhiêu thì mỗi lần lớp hay bạn bè có chuyện điều giúp đỡ lớp và bạn bè cả. Cô biết Hải Đăng không muốn cô phạt các bạn vi phạm nên đã chặn lời cô trước xin cô không phạt và hứa cải thiện. Cô cũng từng công nhận Hải Đăng tốt tính nhưng có điều lạnh lùng.
Sau khi kết thúc tiết sinh hoạt vui vẻ cũng là tới hai tiết văn – cô chủ nhiệm lại là giáo viên chủ nhiệm lại là giáo viên
dạy văn của lớp nữa mới khổ chứ. Quang Khải hôm nay mới chuyển đến nên chưa có thời khóa biểu, chỉ mang theo một cuốn tập thôi; sách giáo khoa thì không.
“Bài thơ sóng của nữ sĩ Xuân Quỳnh được tác giả sáng tác năm 1967 trong chiến đi thực tế ở biển Diêm Điền...”
Hải Đăng ngồi cạnh lúc nghe cô giảng bài nhìn sang Quang Khải không có sách liền đẩy sách mình ra giữa bàn cho Quang Khải xem. Thấy Hải Đăng cho mình xem sách, Quang Khải mỉm cười gật đầu cảm ơn và tiếp tục nghe cô giảng bài.
Ai nói tiết văn là chán và buồn ngủ thì tại người đó không biết các học thôi, ai mà biết cách học thì sẽ cảm thấy tiết văn thú vị và hấp dẫn vô cùng. Lớp Hải Đăng giờ văn là sôi động nhất vì học ngay chủ nhiệm nên sẽ cởi mở hơn trong lúc giảng và học bài.
“Trong đoạn thơ:
“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau”
, hai câu thơ đầu tiên giúp chúng ta hiểu somgs và gió là hiện tượng tự nhiên có thể lý giải được. Nhưng để định nghĩ về tình yêu bắt đầu từ đâu thì mãi mãi muôn đời không thể nào lý giải được... vậy các em có thể cho cô biết định nghĩa tình yêu là như thế nào không?”
Cả lớp sau khi nghe cô giảng bài thì quay nhìn bạn cùng bàn nói về câu hỏi cô mới vừa nói, cả lớp xì xào cả lên. Một lúc sau thì Quang Khải cũng giơ tay.
“Cô mời Khải.”
“Dạ thưa cô, em không biết định nghĩa tình yêu ra sao. Nhưng em có biết một bài thơ nói về tình yêu ngây thơ và đơn giản có thể nói được nỗi lòng của em.
“Làm sao cắt nghĩa được chữ yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiềm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...”
Bài thơ trên của tác giả Xuân Diệu thưa
cô.”
Quang Khải sau khi đọc những câu thơ, trong đầu cậu liền hiện ra một hình ảnh bãi cỏ rộng có hai đứa bé trai đang nô đùa cùng nhau vào một buổi chiều có gió nhẹ và mây bay. Buổi chiều ấy đẹp tuyệt, màu cam của sắc trời cùng tiếng cười đùa của hai đứa trẻ.
“Ừm... em có thể giải thích cho cô và các bạn hiểu ý nghĩa hay không?”
“Dạ được... bốn câu thơ trên theo bản thân em cảm nhận thì tình yêu nó không có thể nào bản thân em hay cô hay mấy bạn có thể tự quyết định, định nghĩa nó được. Tình yêu nó có thể bắt đầu từ cái đơn giản như một buổi chiều nắng cùng nhau đi trên bãi cỏ vui đùa, cùng tận hưởng gió trời sang thu. Theo em tình yêu cũng có thể bắt đầu từ lời hứa nữa thưa cô, từ sợi dây chuyền hẹn ước. Em xin hết.”
“Cô cảm ơn bạn Khải đã đưa ra những giải thích hay cho những câu thơ trên, cô không bác bỏ hay xác nhận đúng vì trong cái gọi là tình yêu nó là cảm nhận của mọi người. Mỗi cá nhân sẽ có lời giải riêng cho chính bản thân mình. Thôi cũng hết giờ rồi, chúng ta nghỉ tại đây. Tiết sau chúng ta sẽ nói tiếp về chủ đề này.”
Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, cô chào lớp rồi rời đi. Bạn bè trong lớp cũng qua chỗ Quang Khải bắt chuyện làm quen cùng cậu, Hải Đăng bên cạnh không nói lời nào mà rời đi, Hoàng Phi mỉm cười bảo đừng quan tâm.
Hải Đăng giờ ra chơi lại lên sân thượng, anh kéo từ cổ áo mình ra một sợ dây chuyền rồi nhớ đến lời Quang Khải nói ban nãy. Tình yêu có thể bắt đầu từ một sợi dây chuyền.
“Cuối cùng anh cũng tìm được em.”
Dưới lớp, mọi người quay quanh Quang Khải để làm quen cậu, được một lúc Quang Khải cảm thấy rất khó chịu vì mấy bạn nữ cứ hỏi cậu nhiều việc không đâu. Nhưng không muốn để bạn mới phải buồn lòng Quang Khải đành trả lời hết, nhưng tuyệt nhiên một câu hỏi có người yêu chưa Quang Khải
không trả lời.
Bỗng bên ngoài có một đám học sinh nhìn có vẻ côn đồ bước vào lớp Quang Khải, mọi người trong lớp thấy vậy liền xì xào cùng nhau. Có hai học sinh nam của lớp sau khi nói gì với nhau xong liền đi ra ngoài và vội vã chạy đi đâu.
Quang Khải không biết chuyện gì thì đám học sinh ấy đã trước mặt Quang Khải, Hoàng Phi và Kiến Văn thấy vậy liền đứng lên ra mặt. Bị Hoàng Phi và Kiến Văn chặn trước mặt tên đứng đầu có vẻ không thích điều này, liền đẩy Hoàng Phi và Kiến Văn sang một bên.
“Mày định kiếm chuyện với lớp ta sao O?”
“Tao không kiếm chuyện với tụi mày tránh ra cho tao. Tao muốn kiếm nó, học sinh mới.”
Hoàng Phi và Kiến Văn biết chắc tên O muốn kiếm chuyện với Quang Khải nên ra sức ngăn trước mặt không cho tên O có cơ hội tiếp cận Quang Khải khiến hắn ta rất tức giận.
Hắn ta là học bá của trường, không sợ ai cả. Mấy lần bị đuổi học nhưng vẫn chứung nào tật nấy không đỗi được tý nào, mấy năm trước cũng vì hắn ta mà một đàn anh khối mười phải phải chuyển trường vì nhục nhã. Hắn ta không sợ ai cả, nhưng chỉ sợ một người mà thôi.
Trên sân thượng, Hải Đăng mãi đang suy nghĩ gì đó bị hai cậu bạn ban nãy chạy khỏi lớp kêu làm cắt đứt dòng suy nghĩ. Hải Đăng mặt lạnh nhìn sang hỏi có chuyện gì thì hai người bạn ấy nói tên O đến lớp kiếm chuyện với học sinh mới. Hải Đăng nghe vậy liền tức tốc trở lại lớp.
Bên dưới lớp, Quang Khải kêu Hoàng Phi và Kiến Văn tránh ra để mình giải quyết, tên O cười to thành tiếng bảo với thân hình yếu ớt của Quang Khải mà muốn làm anh hùng thì còn khuya.
Hắn ta thấy Quang Khải tiến lên phía trước liền túm cổ áo cậu, kéo cậu về phía hắn định đánh cậu một trận thì nghe tiếng Hải Đăng ngoài cửa. Lực tay chưa kịp thả đã phải dừng lại vì nghe tiếng một người.
“Mày mà đánh học sinh mới lớp tao thì mày cẩn thận đấy O.”
Nghe Hải Đăng nói thế, tên O bỏ cổ áo Quang Khải ra rồi quay lại nhìn Hải Đăng với ánh mắt lo sợ bảo chỉ giỡn với học sinh mới thôi không có ý gì. Hải Đăng cười nhạt một tiếng rồi bảo đám tên O mau biến khỏi lớp mình.
Nghe thấy tiếng quát của Hải Đăng, mấy tên đàn em và O liền lo sợ bỏ chạy, hôm nay tụi thằng O đi kiếm chuyện mà không chịu coi lớp ai làm chủ rồi. Cả lớp cũng trở lại yên bình, Hoàng Phi và Kiến Văn bảo Hải Đăng về hơi trễ nhưng vừa hay kịp lúc.
Hoàng Phi:
Các bạn biết vì sao Hải Đăng có tiếng nói và là đàn anh trong trường rồi chứ, điều là vì mọi người sợ tên O. Chỉ có mỗi Hải Đăng không sợ hắn ta và tên O lại sợ ngược lại Hải Đăng nên mọi người nể phục chứ không phải sợ vì là đàn anh.
Hải Đăng ban đầu còn nhìn Quang Khải nhưng lúc sau trở lại chỗ ngồi chẳng thèm đối hoài gì tới cậu. Chẳng hỏi thăm cậu một tiếng nào mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng mỗi khi Quang Khải hỏi gì. Kiến Văn và Hoàng Phi chỉ biết thở dài, không biết Quang Khải mới đến có thù hằng gì với Hải Đăng và Hải Đăng lại như thế.
Sáng ngày hôm sau.
Trong lúc đi cùng nhau lên lớp, Hoàng Phi thấy Quang Khải cũng vừa tới trường liền bảo Hải Đăng chờ Quang Khải đi cùng thì Hải Đăng vẻ mặt tỏ ra khó chịu. Hải Đăng bảo Hoàng Phi muốn chờ thì chờ còn bản thân đi lên lớp trước, Hoàng Phi bảo Kiến Văn đi cùng Hải Đăng còn bản thân sẽ đợi Quang Khải đi cùng.
Kiến Văn gật đầu rồi cùng Hải Đăng đi lên lớp trước, Hoàng Phi đứng lại chờ Quang Khải đi lại gần. Thấy Hoàng Phi, Quang Khải liền nở một nụ cười, mấy bạn học sinh nữ đi bên cạnh liền tụ lại cùng nhau bàn tán xì xào.
Quang Khải nhìn với ánh mắt không hiểu tại sao mọi người lại xì xào chỉ trỏ mình như thế. Hoàng Phi đi lại vỗ vai Quang Khải bảo cậu đừng quan tâm bọn họ nói gì, tại Quang Khải mới chuyển trường và đẹp trai nên mọi người mới vậy.
“Cậu yên tâm đi, vài hôm thôi cũng sẽ hết. Trường này được cái nhất thời.”
Quang Khải gật đầu rồi cùng Hoàng Phi đi lên lớp, trong lúc đi Hoàng Phi giới thiệu từng ngóc ngách trong trường cho Quang Khải nắm rõ. Nào phòng thực hành rồi các phòng giáo viên, cả những giáo viên hai người gặp Hoàng Phi cũng nói tên cho Quang Khải nghe cả.
Sân trường đang vào Mua me tây nở rộ nên khắp nơi trên sân trường điều là những xác hoa rơi. Trường khác ở nơi này thì không biết sao, chứ trường này đây thì phong cảnh hữu tình nhất là nhứng tán me tây cổ thụ có những nhánh không quá cao có thể leo lên.
Một lúc sau Quang Khải và Hoàng Phi cũng lên tới lớp, lúc này Hải Đăng đang ngồi đọc sách như mọi khi. Liếc nhìn thấy Hoàng Phi và Quang Khải đã tới lớp, Hải Đăng chẳng buồn nói lời nào cứ tập trung vào sách của bản thân đang xem.
Quang Khải đi lại chỗ ngồi, cậu đặt balo xuống chào Hải Đăng buổi sáng thì bị Hải Đăng phủ không quan tâm đối hoài tới. Kiến Văn và Hoàng Phi thấy vậy liền quay xuống nói Hải Đăng đừng thái độ như vậy liền bị anh bảo lo chuyện bao đồng.
Kiến Văn nghe vậy không chịu được liền lớn tiếng với Hải Đăng, cả hai xảy ra mâu thuẫn chỉ vì Hải Đăng bảo Hoàng Phi và Kiến Văn lo chuyện bao đồng. Sau khi cãi vã cùng nhau, Kiến Văn xoay người lên không nhìn Hải Đăng nữa và bảo Quang Khải và Hoàng Phi đừng chơi với loại người như Hải Đăng.
Hải Đăng nghe thế liền bảo không cần bạn như Kiến Văn, hai người cạch mặt nhau không ai nói một lời. Hoàng Phi định mở miệng giải hòa thì bị Hải Đăng và Kiến Văn la lớn tiếng bảo im. Hai người Hoàng Phi và Quang Khải nhìn nhau không nói được một lời nào.
Mới sáng còn cùng nhau đi lên lớp mà bây giờ lại cạch mặt không nhìn nhau, Quang Khải cảm thấy có lỗi vô cùng vì mình và Hải Đăng giận nhau với Kiến Văn. Quang Khải tự trách bản thân vô cùng, Hoàng Phi vỗ vai lắc đầu ăn ủi bảo Quang Khải không sao, mấy hôm sẽ ổn thôi.
Ngồi trong lớp cả buổi sáng, Quang Khải cảm thấy không khí áp lực vô cùng với bản thân cũng như Hải Đăng và Kiến Văn cùng Hoàng Phi. Chỉ vì một câu nói nhỏ mà hai người bạn lại giận nhau mới tức chứ, Quang Khải nhiều lần muốn nói xin lỗi Hải Đăng và Kiến Văn nhưng điều bị Hải Đăng chặng họng bảo yêm miệng không cho nói.
Giờ ra về, Kiến Văn mang balo đi trước không thèm chờ nhóm như mọi lần, Hải Đăng cũng thở thành tiếng rồi mang balo đi ngược hướng với Kiến Văn không muốn nhìn nhau. Hoàng Phi và Quang Khải đứng nhìn hai người đi hai hướng không biết nên làm thế nào. Đi với bên nào cho hợp tình họp lý đây?
“Cậu đi với Đăng đi, mình đi cùng Văn.”
“Ừm...”
Hai người chia nhau chạy đi theo, Quang Khải rất nhanh bắt kịp Kiến Văn đi phía trước, bên ngày Hoàng Phi cũng vừa hay bắt kịp Hải Đăng.
Đi cùng nhau, Quang khải không biết nên mở lời với Kiến Văn như thế nào, chỉ biết đi cạnh Kiến Văn mãi. Một lúc sau, Kiến Văn quay lại nhìn Quang Khải khiến Quang Khải giật hết cả mình.
Nhìn Quang Khải một lúc Kiến Văn mới mở lời hỏi vì sau Quang Khải đi theo mình, Quang Khải chỉ biết mỉm cười cúi đầu xin lỗi Kiến Văn. Kiến Văn nhìn Quang Khải ái nái hỏi tại sao lại xin lỗi mình thì Kiến Văn bảo:
“Lúc sáng... thật ra... do mình mà cậu với lớp trưởng mới giận nhau, cho mình xin lỗi thêm một lần nữa.”
“Không có gì đâu. Thật ra tao chỉ không muốn nói chuyện với thằng Đăng thôi, anh em với nhau không giận nhau làm gì. Tại giận quá nên mới nói vậy. Làm mày và thằng Phi lo lắng rồi.”
Nói xong Kiến Văn bảo Hoàng Phi đi nhanh cùng mình còn về nhà, đứng đây nói chuyện một hồi ba mẹ Quang Khải lo lắng. Quang Khải mỉm cười cảm ơn Kiến Văn và nhanh đi theo cùng Kiến Văn xuống lầu.
Bên Phi thì Hải Đăng vẫn lạnh lùng như thế, Hoàng Phi nói gì thì Hải Đăng cũng chẳng quan tâm tới. Hoàng Phi cứ đi theo nói mãi, nói mãi khiến Hải Đăng chịu không nổi nữa liền quay sang nhìn Hoàng Phi với ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng nói:
“Mày im... mày nghỉ tao giận thằng Văn à. Chơi chung bao năm mà mày không biết sao?”
“Nhưng mày với thằng Văn đâu cần thái độ như vậy chứ, dù sau thằng Khải cũng là học sinh mới. Mày
nên cởi mở hơn đi chứ.”
“Mày kêu nó biết tao là ai trước đi, tao sẽ cởi mở với nó.”
Nói xong Hải Đăng quay lưng rời đi, Hoàng Phi vẫn chưa kịp hiểu ý Hải Đăng là gì thì đã không thấy Hải Đăng đâu. Hoàng Phi ba chân bốn cẳng thật nhanh chạy theo Hải Đăng.
Dưới nhà xe, Kiến Văn và Hải Đăng không thèm nhìn mặt tới nhau, sáng ra rõ ràng còn thân thiết mà bây giờ như người dưng vậy. Hoàng Phi đứng giữa thật không biết nên làm gì cho ổn...
“Đăng, Văn... đi trà sữa không.”
“Mày bao thì tao đi.”
Hải Đăng và Kiến Văn đồng thanh như thế làm Hoàng Phi lo lắng vô cùng, cũng vì để hai đứa bạn của mình giải hòa Hoàng Phi chấp nhận bao trà sữa cho hai thằng bạn. Hoàng Phi tự nhủ trong đầu hôm nay đúng là mình ngu thiệt, lo chuyện bao đồng rồi mất tiền hoang mạng.
Ở quán trà sữa, Hoàng Phi đành bỏ tiền mình ra mua ba ly trà sữa để giải hòa mối quan hệ. Sau khi đợi Hoàng Phi mua xong Hải Đăng mới nhìn Kiến Văn rồi cả hai đưa tay cùng nhau giải hòa. Hoàng Phi đã hiểu ra rồi, thì ra hai người muốn Hoàng Phi bao trà sữa nên mới như thế.
Phi à, hôm nay ngu nhiêu đây đủ rồi... mà kệ đi, hai tụi nó không nói chuyện với nhau thì cũng không tốt. Kệ đi... ba ly trà sữa đáng bao nhiêu chứ... huhu... tiếc tiền quá.
*
Chiều thứ năm, lớp có tiết học thể dục. Hôm nay thầy cho nghỉ sớm nên cả lớp tỏ chức cùng nhau chia đội chơi bóng rỗ. Hải Đăng cùng Hoàng Phi và Kiến Văn vào một đội, còn Quang Khải thì ngồi ở hàng ghế xem mọi người thi đấu.
Bây giờ Quang Khải mới nhận ra một điều là lớp nữ rất ít, chỉ có mười nữ trên hai bốn học sinh của lớp thôi. Mặc dù số lượng ít nhưng lại là thành viên vô cùng quan trọng của lớp về việc cổ vũ sôi động.
Quang Khải chỉ có một điều thắc mắc nho nhỏ thôi, cả tuần nay cậu để ý lớp cậu học toàn trai xinh gái đẹp. Không biết có sự sắp xếp ở đây hay không mà điều này cậu phải công nhận. Lớp học giỏi lại thêm trai xinh gái đẹp thì ai mà chịu được chứ, nhưng lại có một lớp trưởng máu lạnh đến vô cùng.
Quang Khải tức là không thể giết Hải Đăng, mỗi lần nhìn Hải Đăng lạnh lùng với mình cậu lại sục sôi ý nghĩ đấy. Quang Khải thật sự không biết bản thân đã làm điều gì đắt tội với Hải Đăng, nghĩ nhiều đêm dài mà vẫn không thể nghĩ ra...
Cậu đã lạnh lùng với tôi, thì tôi càng làm phiền cậu nhiều hơn... mặc dù nhìn cậu rất quen nhưng nhất thời tôi không biết được cậu là ai cả. Tôi có cảm giác thích cái tính lạnh lùng này của cậu rồi đấy lớp trưởng đại nhân.
Trận đấu kết thúc, hai bên với tỉ số hòa nhau mà mọi người cũng đã mệt lã người hết cả đi. Mấy bạn nữ cũng mang nước sang để mọi người uống, Quang Khải nhìn Hải Đăng cầm cầm lấy ba chai nước mang sang đưa Hoàng Phi, Kiến Văn mỗi người một chai cùng khăn.
Tới Hải Đăng, lúc này anh đang ngồi dưới sàn đấu người đầy mồ hôi lã chả, Quang Khải nhìn anh rồi đưa nước và khăn cùng lúc. Hải Đăng thở hì hục quệt tay lau trán rồi ngước nhìn lên khi có người đưa mình khăn và nước.
Thấy Quang Khải, Hải Đăng có chút bất ngờ nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy rồi đứng người dậy gật nhẹ đầu
cảm ơn Quang Khải.
“Cảm ơn.”
Trong lời nói lạnh lùng ấy có chút gì đó ấm áp bên trong, Hoàng Phi và Kiến Văn thấy vậy nhìn nhau mỉm cười. Quang Khải mỉm cười đáp lại rồi trở lại ghế khán giả ngồi nhìn mọi người.
“Tao thấy cũng chiều rồi, nghỉ thôi Đăng. Mai cô trả bài nữa đó.”
“Ừm... về bảo chị màỳ ngày mai kêu thằng Đăng đi. Cho nó trả bài thơ có tình yêu cho nó biết tình yêu
là gì.”
“Tao lo ngày mai bả lại kêu tao nữa, ai nó em trai của giáo viên thì được ưu ái chứ. Ở trường là giáo viên thục nữ bao nhiêu thì về nhà là chị gái ác quỷ bấy nhiêu, tối nay tao phải về rửa chén rồi học bài nữa.”
Thì ra cô giáo chủ nhiệm lớp Hải Đăng là chị gái của Hoàng Phi, nghe Hoàng Phi nói Quang Khải mới biết. Lúc đi cùng Quang Khải và mọi người ra nhà xe, Hoàng Phi liên tục nói xấu chị mình với Quang Khải, Quang Khải nghe xong chỉ biết mỉm cười mà thôi.
Năm vừa vào lớp mười, Hoàng Phi không ngờ lại gặp chị mình trong trường này và còn là giáo viên chủ nhiệm nữa mới đau. Chủ nhiêm một năm thôi đã đủ chết rồi, ai mà có dè lại chủ nhiệm đến tận bây giờ ba năm chứ. Hải Đăng và Kiến Văn năm lớp mười một mới biết được cô chủ nhiệm mình là chị gái Hoàng Phi.
Còn tưởng là em trai giáo viên thì được ưu ái, nhưng sự thật lại khiến Hoàng Phi đau lòng vô cùng. Giờ kiểm tra hay trả bài, chị gái lại bắt lỗi từng câu chữ của cậu em trai, không hạ điểm thì thôi chứ đừng mong nâng điểm. Hoàng Phi cũng đau khổ vô cùng chứ, mỗi lần biết có trả bài hay kiểm tra điều giành với chị làm việc nhà để tới
lúc trả bài hay kiểm tra không bị chị làm khó.
Trở về nhà sau một ngày học dài, vừa về tới nhà Hoàng Phi đã ngoan ngoãn chào chị của mình. Thấy em trai mình về hơi trễ, chị Hoàng Phi liền hỏi Hoàng Phi đi đâu thì Hoàng Phi bảo chơi bóng rỗ cùng bạn nên về hơi trễ.
Chị Hoàng Phi gật đầu chấp nhận lời bào chữa rồi bảo Hoàng Phi đi tắm rồi xuống ăn cơm, hôm nay ba mẹ ra ngoài nên chỉ còn hai chị em ăn cơm cùng nhau thôi. Hoàng Phi thở phào rồi phi nhanh lên trên phòng tắm rửa rồi chạy xuống vào bàn ăn cùng chị hai mình.
“Hai... em thấy chị nên có bạn trai được rồi đấy. Chị cứ ế như vậy mãi em không yên tâm, lỡ mốt em có gia đình rồi chị sống cùng ba mẹ tới già sao?”
Trong lúc ăn cơm, Hoàng Phi hỏi một số chuyện về tình cảm của chị hai mình, lúc trước chị hai Hoàng Phi cũng từng có bạn trai. Nhưng vì một số chuyện nên chia tay năm chị cậu vừa ra trường, nay cũng được bốn năm rồi. Hoàng Phi luôn lo cho chị mình ở một mình như vậy cũng không phải cách tốt, dù sao xinh đẹp và giỏi gian như chị cậu mà cứ độc thân mãi như vậy cậu không yên lòng tý nào.
“Út... có phải em muốn đuổi chị phải không thằng nhóc con?”
“Dạ không... em thấy thầy hiệu trưởng trường mình hợp với chị đó. Thầy vừa đẹp trai, lại giỏi nữa. Mới vừa ra trường công tác hai năm đã lên ghế hiệu trưởng rồi. Em và bạn em thấy thầy có tình cảm với chị đó, sao chị không chấp thuận đi.”
Chị hai Hoàng Phi thở dài, vẻ mặt có chút buồn bã.
“Thầy ấy là bạn trai cũ của chị đó nhóc. Thôi ăn cơm đi rồi đi học bài, mai chị nói trước kêu mày trả bài đó.”
“Em biết rồi, bài vở em học cả rồi. Ngày mai mời chị.”
“Ừm... lát rửa chén cho chị, chị còn phải đi chấm bài nữa.”
“Dạ...”
“Đăng ơi, xuống ăn cơm.”
“Dạ em biết rồi anh hai. Mà anh hai, mẹ đi đâu rồi anh?”
Hải Đăng từ trên phòng đi xuống khi nghe tiếng anh hai gọi mình, anh cũng vừa mới tắm xong, khắn tắm còn quấn trên cổ. Thấy em trai mình đi xuống hỏi mẹ, anh trai Hải Đăng liền mỉm cười bảo mẹ có việc nên ra ngoài rồi. Trước khi đi mẹ có dặn ở nhà anh em ăn cơm trước không cẩn phải đợi.
Cũng hơn sáu giờ mấy rồi mà hình như anh hai Hải Đăng đang chờ gì đó mà cứ nhìn ra ngoài mãi mà không cầm đũa ăn cơm. Hải Đăng thấy vậy hỏi anh trai có gì thì anh bảo út chưa về mà cũng đã trễ rồi.
“Anh đừng lo, nó về tới rồi kìa.”
Bên ngoài, một cậu nhóc mang ba lo mặc đồng phục học sinh chạy vào nhà, vừa tới cửa đã la lớn thưa hai anh đi học mới về rồi. Anh hai Hải Đăng bảo út vào ăn cơm luôn rồi hãy đi tắm, út gật đầu rồi chạy xuống bếp ngồi cạnh hai anh mình.
Út bảo vì nãy đi học thêm và đưa bạn về nhà nên về nhà hơi trễ, kêu anh hai và anh ba đừng la mình. Anh hai xoa đầu rồi mỉm cười bảo không có việc gì thì tốt rồi, đưa bạn về nhà về trễ chút không sao.
Nụ cười của anh hai Hải Đăng rất đẹp, anh có một chiếc răng khểnh mỗi khi cười trông anh đẹp hơn muôn phần. Em trai út nhà Hải Đăng cũng không kém cạnh hai ông anh của mình. Ba anh em ai cũng đẹp trai cho riêng mình không lẫn vào ai được.
Anh trai tên Hải Uy, tiếp theo là Hải Đăng và sau cùng là Hải Huy, anh trai Hải Uy hiện tại đang là giáo viên cấp ba, cũng chính là thầy hiệu trưởng trường Hải Đăng đang học. Thảo nào có anh trai làm hiệu trưởng nên ở trường hổ báo với Hoàng Phi vậy.
Cậu út thì đang học lớp chín ở trường cấp hai cũng gần nhà, mẹ ba anh em cũng làm giáo viên. Và là bộ trưởng bộ giáo dục không có gì lớn lao cả, với lương giáo viên của mẹ và anh trai nên cuộc sống nhà Hải Đăng cũng khá giả rất nhiều.
Ăn cơm xong, anh hai kêu cậu út lên trên phòng tắm rửa rồi học bài một lát rồi đi ngủ đừng thức quá khuya. Hải Đăng thì ở lại phụ anh rửa chén, bát và có một số chuyện muốn nói cùng anh mình.
“Anh... chị Thảo Chi hình như chưa biết em là em trai của anh.”
“Em muốn nói gì hả Đăng?”
Hải Uy chưa hiểu ý em trai mình lắm, anh đặt lại chén lên kệ rồi tắt vòi nước quay sang nhìn Hải Đăng, Hải Đăng thấy anh mình không nói nên hỏi tiếp:
“Anh vẫn còn thích chị Chi có phải không?”
“Anh...”
“Anh đừng giấu em, em biết hết rồi. Anh biết tại sao bấy lâu nay trong trường tụi em luôn không để mấy thầy mới ra trường có cơ hội tiếp gận với chị Chi không? Em biết anh còn thích chị ấy, Phi nó là em trai chị Chi nên tụi em dễ phần hành xử hơn.”
“Em đừng lo chuyện của anh, chị. Hồi đó anh chị đã quyết định đường ai nấy đi rồi, bây giờ quay lại chắc chị ấy không đồng ý đâu.”
“Em nói vậy thôi, còn anh muốn làm gì thì tùy. Sáng mai tới lượt nên nấu cơm sáng, anh ngủ thêm chút đi không cần phụ em. Giờ em đi học bài.”
Nói xong Hải Đăng quay đi, vẻ mặt có chút thất vọng về anh Hải Uy, mấy năm trước cả hai người cùng nhau nói lời chia tay rồi vui vẻ đường ai nấy đi. Không ngờ sau khi ra trường đi dạy lại được phân công về trường dạy cùng nhau, chuyện tình cảm của hai người chỉ có Hải Đăng và Hoàng Phi biết thôi.
Nhìn theo Hải Đăng đi lên lầu, Hải Uy cảm thấy có lỗi với em trai vì phụ ý tốt cả em mình giành cho. Anh thở dài nhìn đồng hồ rồi đi lên phòng làm một số việc sổ sách.
Trên phòng, Hải Đăng ngắm nhìn tấm hình đã phai màu đen trắng trong khung kính đã phai màu. Nhìn trong tấm ảnh, hình ảnh hai cậu bé ngồi cạnh nhau mỉm cười trên đồi hoa mặt trời phía sau thật đẹp.
Hải Đăng lại đưa tay vào cổ áo lấy sợ dây chuyền có chiến nhẫn ra ngắm nhìn, nhìn ảnh rồi nhìn dây chuyền anh lại mỉm cười trong vô thứ. Anh đặt tấm ảnh lại chỗ cùng rồi đi lại bàn học ôn bài để sáng mai trả bài cho cô.
Đêm nay có vẻ trời hơi nhiều mây, cả sao trên trời cũng bị mây che kín, gió ngoiaf trời mỗi lúc một lớn hơn. Tiếng cây xào xạc một lúc một nhiều, mẹ Hải Đăng cũng đã trở về nhà, bên ngoài trời lớt phớt vài hạt mưa. Có lẽ tối nay sẽ là một cơn mưa lớn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play