Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đến... Đây... Với... Anh!

Episode 1: A...A...A...quá sướng!

Chương 1: A…A…A…quá sướng!

“A…um…a…a”

Hắn lân la đôi bàn tay thon dài vào giữa vùng cấm kị, vuốt ve một cách nhẹ nhàng để kích thích các giác quan nơi cô. Vén bức mây xuân, hắn nhìn thấy nơi viên ngọc ẩn nấu, hồng hồng, ướt át, tỏa ra mùi hương gợi tình

“A…a…em không chịu được nữa ,anh tới đi, cầu xin anh đấy” đôi môi ướt át còn vương vấn bởi nụ hôn sâu vừa rồi, phát ra những tiếng rên rỉ cầu xin làm cuộc chơi thêm kích thích.

“Cốc cốc cốc”

“Ai đấy” giọng nói bực bội của một cô gái

“Là chị, quản lý đây” tiếng nói nghiêm nghị của một cô khác

“Cạch”

“Chị làm cụt hết cả hứng viết truyện của em” cô gái đầu tóc rối bù xù, bước ra mở cửa với bộ quần áo lếch thếch

“Hi Hi, xin lỗi cưng. Nhưng có một chuyện quan trọng chị cần thông báo ngay cho em” cô nàng vừa bước vào mặt mày nghiêm túc, quần áo chỉnh tề.

“ai da, chuyện gì thì cứ để sau đi em đang có hứng”

“Bạch Hắc, đây là chuyện vô cùng quan trọng đấy”

Bạch Hắc chẳng quan tâm đặt mông cái “phịch” lên giường, cầm máy tính

“Truyện của em bị xếp xuống thứ 2 trong bảng xếp hạng truyện 18+ rồi”

Bạch Hắc đặt cẩn thận cái máy tính xuống bàn. Nằm “bịch” lên giường lăn lên lăn xuống, lăn dọc lăn ngang, vừa lăn vừa kêu la.

“A ……..A…….A……A…….A……..A……..A…….A…..A…….A…….A…….A……A....A

A ……..A…….A……A…….A……..A……..A…….A…..A…….A…….A…….A……A....A

A ……..A…….A……A…….A……..A……..A…….A…..A…….A…….A…….A……A....”

“Em thảm rồi chị Lan ơi, tháng sau mà không gửi đủ tiền về quê cho mẫu hậu thì em bị xử trảm chết! Em sẽ phải về quê cấy ruộng, chăn trâu, hót phân gà, nấu cám, cuốc đất, nhổ cỏ, bắt sâu,…HuHu” Bạch Hắc gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tùm lum.

“Có biết ai soán ngôi không” chị Lan vẫn ngồi bình thản nhấp trà

“Ai”

“Bạch Liên Hoa”

“Fuck, Fuck, Fuck, Fuck,….Fack. Đéo thể ngờ Bạch Liên Hoa là nguyên liệu làm ra xuân dược.” Bạch Hắc điên tiết gào loạn cả nhà

“Nó còn gửi lời đến cưng này” chị lan mở điện thoại đưa Bạch Hắc nhìn

“Xuân hoa đương tới mùa

Bạch Liên Hoa bung nở

Nhất Hắc tiên chỉ duy

Dập tắt”

Đọc xong mặt Bạch Hắc nổi lên mấy cái gân xanh, đen kịt lại

“Con này thâm thúy đấy, dùng thơ để khiêu chiến thiên hậu nhà ta à. Vậy bao giờ em định ra tác phẩm mới” chị Lan hỏi.

“….” Bạch Hắc lén đi ra cửa bị chị Lan túm cổ lại.

“NÓI. Mấy Ngày Nữa” chị Lan hiện hình quỷ la sát, nhìn Bạch Hắc với ánh mắt chết choc.

“Ha…Ha…Ha. Chị, thể loại này đâu phải muốn viết là viết được, phải đợi em hứng tình thì mới có cảm xúc được” Bạch Hắc cười khan, mở đôi mắt cún con nhìn ác quỷ

Chị Lan đẩy Bạch Hắc lên giường, ép bộ ngực vĩ đại lên mặt Bạch Hắc, một tay túm chặt hai tay cô, một tay thì trượt xuống gần chỗ nguy hiểm.

“Hay hôm nay chị cho tiểu Hắc biết mùi đời là gì luôn, nói gì chứ mấy chuyện này chị nhiều kinh nghiệm lắm, chị có thể dạy em những tư thế mới” chị Lan ghé sát tai Bạch Hắc nói bằng giọng thì thào, phả hơi ấm đầy kích thích.

Cô quay nhanh người với lấy cái điện thoại “alô, cảnh sát ạ, nơi đây có hiếp dâm”

“Ấy ấy ấy. Chị đùa thôi mà” chị Lan cướp điện thoại vội

“Còn lần sau là em đưa chị đi ăn cơm nhà nước đấy”

“Ây da, chỉ muốn giúp thôi mà. Hay cưng kiếm thằng bạn trai đi rồi trải nghiệm cho biết, có khi sau viết cũng sẽ lên tay hơn”

“Má em dặn rồi, khi nào cưới thì mới được léng phéng. Chứ chưa cưới mà vác cái bụng bầu về thì bả sẽ nhét xác em vào thùng xốp thả trôi sông” Bạch hắc mở to mắt nhìn chị Lan, tay đưa lên cổ cứa một đường.

“Vậy giờ cưng tính sao, fan bình luận là em viết rất hay nhưng không có tính chân thực kìa. Nếu để họ biết thiên hậu giữ ngôi mấy năm nay là gái còn trinh thì chắc nhà chẳng mấy mà sáng nhất làng” chị Lan cầm mẩu bánh mì thừa trên bàn gặm cho vui miệng.

Bạch Hắc vò đầu bứt tóc, vùi mặt vào gối hét toáng lên. Chị Lan sợ hốt vía té về.

“Thôi cưng cứ ngồi cho cảm hứng về nhé. Chị về cung đây” chị Lan ra cửu rồi lại ló mặt vào, nháy mắt với cô “Nếu cần trải nghiệm thì alo chị nha, chỉ cần cưng gọi đêm chị cũng đến”

Một đêm trằn trọc, nhức óc. Bạch Hắc cầm bát mì tôm vừa úp xong, mở máy tính xem trang tìm kiếm việc làm dễ mà tiền lương nhiều.

“A ……..A…….A……A…….A……..A……..A…….A…..A…….A…….A…….A……A....A

A ……..A…….A……A…….A……..A……..A…….A…..A…….A…….A…….A……A....A

Quả này mình giàu to rồi. Mẫu Hậu đợi nữ nhi mang châu báu về hiếu kính người”

***

Sáng hôm sau, trước một tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy.

“Vậy, sao cô nghĩ mình phù hợp với công việc này”

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, vẻ mặt nghiêng nghị, nhìn Bạch Hắc chằm chằm từ trên xuống dưới, khiến cô áp lực từ khi bước vào.

“Dạ, cháu là người từ quê lên nên mọi việc nặng nhọc cháu đều có thể làm được ạ. Hơn nữa cháu là người rất mạnh mẽ nên cô cứ yên tâm về độ “vô cùng can đảm” mà gia đình đã đề xuất ạ” cô trả lời trôi chảy

“Um, nhìn làn da ngăm này là biết người khỏe mạnh rồi, lại còn lễ phép nữa. Được.  Được” Người phụ nữ trung niên nhìn cô vẻ tâm đắc.

Nhưng rồi đột nhiên nghiêm lại “ta hỏi cô một câu nữa. Cô có sợ ma không”

Bạch Hắc không hề do dự, trả lời dứt khoát “ Không ạ”

Hừ, nếu có ma thì cũng phải xem nó có dám đụng vào cô không đã. Ba tuổi Bạch Hắc đã cùng cha ra đồng ban đêm để bắt ếch. Năm tuổi đã ngủ trong bãi tha ma để trông mộ cùng ông nội. Có lần cô còn dùng phép mà ông dạy đuổi con ma trong nhà thị trưởng làng. Nếu không phải đam mê viết truyện “tế nhị” thì có khi cô đi làm pháp sư lâu rồi.

“Tốt, vậy từ mai cô có thể bắt đầu làm việc.” người phụ nữa trung niên đứng lên đưa tay về phía cô “Hoan nghênh cô gia nhập vào đội người hầu dinh thự tập đoàn Vũ Khánh. Ta là quản gia ở đây, cứ gọi ta là quản gia Trần ”

Cô miệng cười tươi rói, vui vẻ bắt tay “Cám ơn quản gia Trần, cháu sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ”

Ra khỏi phòng xin việc, cô bị lạc trong khuôn viên siêu to khổng lồ của tòa lâu đài.

“hừ, nhà gì mà to thế! Cái sân mà như cái mê cung ” bực quá cô đá viên sỏi dưới chân.

“A…A…A”

Da gà da ốc nổi sẩn hết lên, chẳng lẽ chưa gì đã gặp ma đá. Mà khoan, tiếng này sao nghe quen tai thế nhỉ.

“A…um… thiếu gia… sướng quá…ngài làm em điên mất.”

Ôi mẹ ơi, cái giọng kích thích này. Cô lân la đi theo tiếng kêu đến một góc nhỏ, sau lưng khu nhà khóa cửa đã lâu. Đập vào mắt cô là đôi nam nữ đang tình tứ làm truyện “tế nhị”.

Chàng trai to cao, mặc chiếc sơ mi đen đã bung quá nửa số cúc, lộ ra chiếc xương quai xanh gợi tình, đang ép cô nữ hầu vào tường. Đôi tay người con trai không yên phận, lần mò xoa xuýt trái dừa căng mọng. Góc nghiêng hoàn hảo, anh ta cúi xuống như cắn như xé đôi môi của nữa hầu kia.

Ôi mẹ ơi!, mẹ ơi! Cảm hứng dâng trào! Cảnh tượng quá hoàn mĩ. Giấy bút đâu.

Bạch Hắc quay người về sau lục tung mọi thứ lên để tìm bút, chợt phát hiện đôi có người đang ở gần mình. Mồ hôi lạnh thi nhau chảy.

Cô ngẳng đầu lên thấy một người con trai ngồi trên chiếc xe lăn, đeo khẩu trang, đội mũ khín mít, đến mắt cũng bị che bởi cặp kính cận dày cộp.

Xong rồi, xong rồi, chưa đi làm mà đã bị đuổi việc rồi. Lại còn bị bắt gặp nhìn lén cái tình cảnh trớ trêu này, muốn độn thổ quá.

Người con trai ấy không nói gì, ra kí kiệu im lặng vào bảo cô đi theo.

Đi cách nơi trai gái mây mưa một đoạn khá xa, Bạch Hắc đi đằng sau chiếc xe lăn mới dám lên tiếng “Tôi bị lạc đường, nên chuyện vừa nãy chỉ là vô tình thôi!”

“…”

Người ấy chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đưa Bạch Hắc đến trước một cái cổng rất to.

Lúc này anh ta mới nói “cổng chính đấy”

“Ô..a cám ơn anh”

Cứ thế anh ta lại lặng lẽ quay chiếc xe lăn đi vào. Để lại Bạch Hắc đứng trơ trước cửa ngoái đầu nhìn theo.

Episode 2 A…A…A… đại thiếu và nhị thiếu ta đều thích!

Chương 2:

A…A…A… đại thiếu và nhị thiếu ta đều thích!

Vừa mới đặt mông vào giường, chị Lan đã xông vào nhà Bạch Hắc mặt hốt hoảng.

“Cả buổi hôm nay cưng đi đâu, làm chị lo quá”

Bạch Hắc nằm liệt trên giường, trả lời: “Em đi tìm cảm hứng”

Chị Lan: “Thế tìm được chưa?”

Bạch Hắc chồm dậy, cười nheo mắt nhìn chị Lan, nói bằng giọng phấn khích: “Không chỉ đã tìm thấy, mà bây giờ trong em khí huyết căng tràn, sức sống trỗi dậy”

Chị Lan mặt mày cũng phấn khởi theo: “thế tìm thấy ở đây, hay là cưng đã làm vài nháy rồi”

Bạch Hắc: “Tìm thấy ở chỗ làm mới”

Chị Lan trợn tròn mắt, hỏi như hỏi cung: “cưng đi làm thêm? Làm gì? ở đâu? đồng nghiệp là trai hay gái?”

“Đi làm người hầu”

“Nếu thiếu tiền như thế sao không bảo chị, hay cưng nghỉ đi về phục vụ chị, chị sẽ trả lương cho cưng” chị Lan ngồi vội lên giường túm áo Bạch Hắc nói giọng nài nỉ. “làm việc ấy vất lắm, chị không nỡ để cưng đi”

Bạch Hắc cười lớn: “Ha…Ha…Ha. Em sợ chị không có tiền mà trả cho em đâu”. Cô giơ ba ngón tay lên “Người ta là đi làm ở tập đoàn Vũ Khánh đấy. Tiền lương ở đó những ba mươi triệu một tháng ”

“Đúng là tập đoàn nổi tiếng nhất nhì đất nước có khác” chị Lan bĩu môi, quay ra liếc cô “đồ mê tiền, bỏ mặc chị em”

Đúng là Bạch Hắc nhìn thấy tiền thôi là mắt sáng lên nhưng miệng vẫn cố chấp: “Đâu thể nói thế, em là vì sự nghiệp cao cả nên mới thân chinh ra trận không quản khó khăn, nặng nhọc đấy chứ. Sau vụ lần này em sẽ đưa ra siêu phẩm không chỉ có nhiều 18+ hơn mà còn kết hợp yếu tố thần bí, ma quái. Ha ha ha… ”

“Là sao cưng nói rõ coi”

“Em đã tìm hiều kĩ các thông tin của tập đoàn và ngôi nhà đó rồi. Chủ tịch tập đoàn có hai người con, người con cả thì không được viết nhiều, nhưng vị thứ hai thì lại có một loạt danh sách người tình.” Cô miệng cười gian sảo nhìn chị Lan, “Hừm hừm. Qua đó đủ để biết anh ta trăng hoa thế nào. Và không nằm ngoài dự đoán của em, ngay sáng nay em đã chứng kiến cảnh anh ta mây mưa với cô nữ hầu trong góc khuất” Bạch Hắc tay đưa lên cằm vuốt vuốt chòm râu tưởng tượng, tỏ vẻ thông thái.

Chị Lan hét lên: “Biết thế sao em còn vào, nhỡ hắn làm gì em thì sao?”

“Em” cô chỉ tay vào mình, miệng nhếch lên một nụ cười gượng “Người ta ăn toàn sơn hào hải vị sao có thể để ý đến cọng rau dại như em”

“Ngực 93, eo 60, mông 102. Đôi mắt sắc sảo to tròn, đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu lại cộng với làn da ngăm gợi cảm, ai dám nói cưng là cọn rau bên đường chị sẽ thiến nó” Chị Lan kể một tràng, tay còn lướt qua lướt lại mấy vòng của Bạch Hắc.

“Nếu thế chắc chị phải mài dao làm việc mỗi ngày…mà thôi quay lại chủ đề”

Cô quay sang ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chị Lan nói: “Chị thấy đấy tiền lương nhiều như thế tất nhiên là nhiều người đến, nhưng lúc đi thì rất nhiều còn lúc ở thì chỉ có năm người. Điểm quan trọng mà khiến ít người đỗ, đó là ngôi nhà ấy có ma”

Chị Lan rùng mình “sao cưng biết”

“Bởi vì lúc phỏng vấn xong bà quản gia có hỏi em “cô có sợ ma không”” cô tỏ vẻ bí hiểm, ghé sát chị Lan nói bằng giọng rất trầm.

“Thôi đừng đi, mày đi mất xác chị biết tính sao?”

“Lần này nhất định em phải đi. Bạch Liên Hoa à, cứ đợi đó thiên hậu ta sẽ nhào nát ngươi thành cám cho heo ăn.”

***

Sáng hôm sau, Bạch Hắc cùng bốn cô nàng nữa đã đến dinh thự, chờ quản gia Trần phân phó công việc.

Bạch Hắc nhìn bộ đồ nữ hầu mà quản gia Trần vừa đưa cho thốt lên “wow, đồ của người hầu mà cũng đẹp thế này ạ, vải còn là loại xịn nữa”

Một cô nàng tóc vàng hoe nhìn Bạch Hắc cười khinh bỉ: “Đúng là đồ nhà quê, làm việc cho tập đoàn nổi tiếng thì tất nhiên người hầu cũng phải đẹp rồi”

Bạch Hắc nghe thế không bực còn chủ động ghé sát cô nàng đó bắt chuyện: “ha…ha… em đúng là từ quê lên thật nên hiểu biết còn hạn hẹp. Em tên là Bạch Hắc mong các chị chỉ bảo thêm ạ”

Cô nàng tóc vàng hoe và ba người kia nghe xong tên Bạch Hắc thì cười phá lên: “Bạch Hắc à, bố mẹ cô thật biết đặt tên”

Bạch Hắc miệng cũng cười phụ họa, kể  “Cũng tại mẹ em rất trắng mà ba thì lại rất đen, đẻ hai anh chị trước ai cũng đều trắng giống mẹ cả, nghĩ rằng em cũng thế nên khi mang thai em mẹ đã đặt là Bạch Tuyết, nhưng sau

khi ra đời vì đen quá phải đổi vội là Bạch Hắc”

“ha..ha…”mọi người ai nấy đều cười chảy cả nước mắt, cảm tưởng họ sắp bò lăn ra đây để cười mất.

“Ha…ha em hài hước ghê. Chị tên Linh Chi” cô tóc vàng hoe tay quệt nước mắt, tay đưa ra bắt tay Bạch Hắc.

Đồng loạt mọi người đều chào hỏi cô rất nhiệt tình. Còn quản gia Trần nhìn cô gật gật tỏ vẻ rất tâm đắc.

Khi quản gia Trần đã phân phó mọi việc ổn thỏa cho từng người, ai nấy đều đi làm việc chỉ có riêng Bạch Hắc là được bà quản gia giao thêm một việc nữa.

“Bạch Hắc hôm qua phỏng vấn cháu có nói là cháu không sợ ma phải không, vậy đi theo ta” quản gia Trần nét mặt nghiêm lại đi ra khỏi khu nhà chính.

Ồ cuối cùng cũng phải đi làm việc chính rồi. Ha…ha con ma số thảm, gặp phải ta thì mày toi rồi. Ây mà khoan, nếu mình tiêu diệt nó thì không phải cuốc sống yên bình sẽ trở lại sao, đến lúc ấy thì còn gọi gì là li kì, hấp dẫn nữa. Hay không sát sinh vội, thu phục nó bắt nó làm theo ý mình. Ha…Ha….Ha ông ơi cháu xin lỗi khi dùng bí quyết gia truyền để làm việc tội lỗi này. Ha ha sau cháu đem tiền về báo hiếu ông đền tội vậy. Ha…Ha

Quản gia Trần đi trước Bạch Hắc dẫn đường, lúc lúc bà lại quay xuống nhìn cô với ánh mắt thương cảm, nhìn thấy khuôn mặt hớn hở vui tươi của cô mà lòng thấy áy náy. Tội nghiệp con bé, mình làm việc này đúng là thất đức mà, không biết sau này nó còn có thể tươi cười vui vẻ như thế không.

Episode 3 A…A…A… đại thiếu và nhị thiếu ta đều thích! (P2)

Ra khỏi ngôi nhà chính to lộng lẫy đi một đoạn nữa đến một khu nhà nhỏ nằm gần đấy. Nói là nhỏ nhưng thực ra nó cũng to như ngôi nhà ba tầng của người bình thường rồi.

Đứng trước cửa ngôi nhà quản gia Trần có vẻ lo lắng, hít sâu một cái định gõ cửa nhưng cánh của tự dưng mở ra “Cạch”

Quản gia Trần hết hồn còn Bạch Hắc thì càng ngày càng hào hứng. Bà rụt rè đi từng bước cẩn thận vào căn nhà tối thui. Đi sâu vài bước cả hai thấy ánh sáng xanh của màn hình vi tính phía góc nhà nhưng không có ai ngồi đó cả. Đột nhiên đằng sau lưng một giọng nam trầm cất lên.

“Quản gia Trần đến sao?”

Bạch Hắc quay lưng lại ngay còn quản gia Trần giật bắn người một cái mấy giây sau mới định hình xoay người lại.

“Tách” sau tiếng búng tay của ai đó thì đèn trong nhà được bật lên.

Có ánh sáng Bạch Hắc mới nhìn rõ người trước mặt, đó là một chàng thanh niên với mái tóc trắng muốt bù xù, đeo cặp kính dày cộp, quần áo lộc lệch ngồi trên chiếc xe lăn.

Nhìn thấy anh ta quản gia Trần cúi mình lễ phép: “Chào Đại thiếu gia, tôi đến đột ngột mong cậu thứ lỗi”

“Không sao”

Thôi xong, đó chẳng phải người hôm qua bắt gặp mình nhìn trộm sao. Muốn độn thổ quá. Đơ vài giây Bạch hắc cũng định hình cúi mình chào “Chào Đại thiếu gia”

“Thưa cậu, người hầu trước của cậu đã xin nghỉ việc không lý do nên hôm nay tôi phân phó người mới đến cho cậu ạ.” Quản gia Trần quay sang chỉ tay về Bạch Hắc giới thiệu “Cô ấy tên là Bạch Hắc, từ nay sẽ là người hầu riêng của cậu ạ. Bạch Hắc qua đây cho đại thiếu gia nhìn mặt”

Quản gia Trần kéo cô từ phía sau lên trước mặt hắn xong xin lui trước. Bà ta lúc đi đến cửa thì bình thản nhẹ nhàng sau ra đến cửa thì chạy mất dép.

Giờ còn có mình cô và hắn mặt đối mặt, Bạch Hắc đứng đơ như tượng không biết phải làm gì. Một lúc sau hắn mới mở miệng trước

“Cô còn ở đây làm gì”

“Dạ…à em đợi xem cậu có phân phó gì không?” có vẻ như hắn không nhớ ra cô, mà tính ra cũng đúng hôm qua hắn chỉ lướt có cái xong ngoảnh mặt đi trước dẫn cô ra cổng sau lại nghoảnh mặt đi luôn làm sao mà nhớ được.

Hắn lại tiếp tục ngoảnh đi như thế, cho xe lăn đi về phía máy tính chỉ buông một câu: “Không cần, cô đi làm việc ở nhà chính đi”

“Vậy em xin phép cậu ạ” cáo lui xong Bạch Hắc cũng chẳng khác bà quản gia, ra khỏi cửa là chạy tóe khói về nhà chính. Cô cũng không biết tại sao mình lại chạy, nhưng cô cứ có cảm giác rợn người khi ở gần người con trai đó.

Nhìn thấy cô chạy về quản gia Trần hớn hở đi lại gần “cháu về rồi à, đại thiếu gia có bảo gì không?”

Bạch Hắc thở hổn hển, nói đứt quãng: “Cậu chủ bảo…cháu không cần…ở đấy”

Quản gia Trần gật gật đầu: “Nói là người hầu riêng của đại thiếu gia nhưng cháu cũng không cần làm gì nhiều chỉ cần đến bữa thì đưa cơm cho cậu ấy là được rồi”.

Bạch Hắc ngơ ngác hỏi “vậy đại thiếu gia không dùng bữa với gia đình sao”

Quản gia Trần im lặng một lúc sau mới nói: “Cậu ấy thích ăn một mình”. Nói xong bà nhìn cô thở mà thương, dù sao cũng là bà đã giao việc khó nhất cho cô. “Giờ cháu đi vào làm việc như mọi người đi”

***

Vì nhà chẳng khá giả gì  ngay từ bé Bạch Hắc đã sớm phải làm việc nặng nhọc giúp mẹ rồi: cuốc đất, cấy cày, khuân hàng ra chợ bán,… Nên mấy việc như lau nhà, rửa bát này với cô chỉ đáng là việc vặt. Trong khi người mới vừa làm vừa thở lúc lúc lại ngồi nghỉ thì cô lại vừa làm vừa hát, xong việc của mình rồi còn chạy đi giúp mọi người nên quản gia Trần và những người giúp việc cũ ai ai cũng quý cô.

Đến tầm trưa, nhà bếp chạy đôn chạy đáo chuẩn bị lên bàn ăn cho gia đình chủ tịch. Cứ mười người một lượt, bưng ra không biết là món sơn hào hải vị mà Bạch Hắc đến trên ti vi còn chưa nhìn thấy bao giờ.

Wow, có ba người ăn thôi mà sao nấu lắm dữ vậy. Ôi thơm quá, cái mùi hương quyến rũ này, đúng là thơm hơn mì gói mà. Vừa nhìn từng món bưng lên nước dãi Bạch Hắc đã thi nhau chảy.

Bếp trưởng Đinh là một người đàn ông trung niên rất tốt bụng, thấy cô ngày đầu tiên đi làm mà đã làm việc rất chăm chỉ đến nỗi bụng kêu cồn cào thì thấy thương nên để vài miếng thịt gọi cô lại rồi cho cô ăn vụng.

Vừa nhét miếng thịt vào miệng hai mắt Bạch Hắc đã sáng lên, miệng nhai ngấu nghiến, tay chân múa may quay cuồng. Cô ghé sát bếp trưởng Đinh tán thưởng hết lời: “Bác ơi thịt gì mà ngon quá trời vậy,…um ngon quá đi mất, bác nấu đúng là số một, lần đầu tiên cháu được ăn ngon như vậy đấy”

“Ha… ha, ta cũng là lần đầu tiên thấy có người ăn mà vui sướng như cháu đấy. Ngon sao, vậy hôm nào ta cho thưởng thức vài món còn ngon hơn thế này nhiều. nhưng..” ông đưa tay lên miệng “nhớ là chỉ có cháu được thôi đấy nên đừng nói với ai”

Bạch Hắc gật đầu lia lịa.

Ăn xong được vài miếng cô tươi tỉnh căng tràn sức sống, chạy tung tăng đi lấy thức ăn cho vị đại thiếu gia cổ quái kia.

Không biết cậu ta thích ăn gì nhỉ, thôi món gì cũng ngon gắp mỗi thứ một ít vậy.

Đang nhiệt tình gắp thì có chị Huệ - nữ hầu làm lâu năm- kéo tay cô lại: “Bạch Hắc em đang làm gì vậy, nhanh giúp chị bê mấy món này lên không chủ tịch và phu nhân đã ngồi vào bàn rồi đấy”

“Nhưng em phải lấy thức ăn cho đại thiếu gia”

Chị Huệ tay chân vội vàng nhét vào tay Bạch Hắc một đĩa đồ ăn gì đấy, nói: “Đại thiếu gia để sau đi, cho cậu ta ăn lúc nào chẳng được, việc này quan trọng hơn em nhanh tay giúp chị đi”

Bạch Hắc ngơ ngác không hiểu tại sao chị ta dám nói hiên ngang như thế về đại thiếu gia, nhưng vì bị thúc giục nên đành phải giúp.

Trên chiếc bàn ăn sang trọng dài đến nỗi mà đầu bên kia nói gì đầu bên này không nghe được, đã được trải kín toàn món ngon mà chỉ có đúng ba người.

Vị chủ tịch da đã nhăn nheo do tuổi tác nhưng vẫn toát lên khí chất hơn người. Ngài ta miệng thì nhai còn mắt thì dán vào bảng báo cáo đặt trên bàn. Ngồi gần đó là phu nhân chủ tịch, nếu không biết chắc người ta tưởng đấy là con gái ông ấy mất. Bà ta ngồi vào bàn mới gắp có vài đũa đã gọi tận bếp trưởng Đinh lên mắng sối sả, chê lên chê xuống.

Đứng hai bên bàn ăn là dàn người hầu, Bạch Hắc cũng đứng đó chứng kiến cảnh ấy thì trong lòng tức tối, chửi thầm.

Bà ta vị giác có vấn đề hay là não có vấn đề vậy, đồ ăn ngập mặt thơm ngon nhỏ dãi thế mà còn chê ỏng chê ẻo, tội nghiệp bác Đinh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bà ta không biết điều nhưng được cái biết đẻ! Nhị thiếu gia sao cậu có thể đẹp trai như vậy chứ? Khuôn mặt chuẩn man, body cuốn hút, cứ nhìn cách cậu ta ve vãn cô hầu nữa hôm trước là đủ biết giàu kinh nghiệm thế nào. Cậu giỏi thực hành tôi giỏi viết lách, hi..hi…ha..ha…ha từ nay chúng ta hợp tác vui vẻ nha, tôi sẽ cho cậu làm nhân vật chính trong chuyện của tôi.

Bạch Hắc vừa nghĩ thôi trong lòng đã thấy hào hứng, mặt không giấu nổi nụ cười đen tối nhìn nhị thiếu làm cậu ta rung mình mấy cái.

Ngắm trai mê mẩn đến nỗi tí nữa thì quên nghiệm vụ chính. Mình đúng là vô tâm mà, người ta đi lại không tiện nên mới cần người hầu riêng vậy mà mình lại để người ta chết đói, mòn mỏi chờ đợi. Ở đây nhiều người hầu rồi chắc cũng không đến lượt con bé mới như mình phải làm đâu, thôi cứ trốn đi đã.

Bạch Hắc lẩn khỏi hàng, vào nhà bếp gắp rõ nhiều thức ăn mang nặng cả hai tay, còn thêm hai cái giỏ đồ cắp hai nách, chạy một mạch đến khu nhà của đại thiếu gia. Chạy đến nơi, hớt ha hớt hải cô mới nghĩ ra vì bưng lắm quá nên không có tay gõ cửa, đành dùng đầu đập lên cửa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play