Kẻ Thù
Chương 1: Khương Tử Nha
Không Ân Ân đưa hai tay đặt lại hai má của con mình, khuôn mặt cô đầy sự nghiêm túc
Khương Tử Nha gật đầu trả lời, khuôn mặt lạnh như băng
Không Ân Ân
Học, ghi nhớ và làm theo, con hãy nhớ kĩ những thứ này
Không Ân Ân nói, lạnh lùng nhìn đứa con trai duy nhất của mình
Không Ân Ân
Đến giờ ngủ rồi! Đi vào phòng ngủ đi!
Khương Tử Nha trả lời như một con robot, cậu đi vào phòng theo lời Không Ân Ân, cô tỏ ra một chút hài lòng, đứng nhìn cậu bước vào hẳn rồi mới đi khỏi
Không Ân Ân bước vào phòng của mình, ngồi trên bàn trang điểm, xóa bỏ lớp trang điểm cũ, thay đồ rồi bước đến kệ sách đối diện
Không Ân Ân đưa ngón tay lướt qua những cuốn sách, dừng tại một quyển sách màu đỏ, kéo nó ra
Một căn phòng bí mật mở ra từ một bức tường trống, Không Ân Ân bước vào, bức tường cũng đóng lại
Khương Tử Nha thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi bước vào phòng ăn
Cậu ngồi xuống, nhìn dĩa thức ăn sang trọng với khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì
Không Ân Ân
Tử Nha, không được nhìn chằm chằm vào thức ăn!
Tử Nha bắt đầu ăn một cách chậm rãi, từ tốn không hấp tấp vội vàng
Không Ân Ân
Lát nữa mẹ có khách, cố gắng đừng làm việc gì khiến họ phải nhìn ngó
Khương Tử Nha đặt đũa lên dĩa thức ăn rồi đem nó đi xuống bếp
Một lát sau, Không Ân Ân chỉnh chu bộ trang phục của mình rồi bước ra mở cửa
Nhã Kỳ bước đến, nắm lấy hai tay của cô, nở nụ cười
Nhã Kỳ
Em xin lỗi, đến nhà chị mà báo trễ quá! Em có làm phiền chị không ạ?
Không Ân Ân cười mỉm, nhẹ nhàng bước đến chỗ cô gái đang nấp sau lưng Nhã Kỳ
Không Ân Ân
Con bé trông xinh đẹp chưa? Thật dễ thương!
Nhã Kỳ
Đây là con em, Linh An
Không Ân Ân
Thế tốt thật! Linh An, con vào nhà chơi với Tử Nha nhà cô nha
Linh An vâng lời bước vào trong. Không Ân Ân bước vào trong rót nước mời Nhã Kỳ
Nhã Kỳ
Con bé Linh An nhà em khá nhút nhát, em sợ Tử Nha sẽ không thích con bé
Không Ân Ân
Không sao đâu! Tử Nha nhà chị cũng thế thôi! Hai đứa sẽ hòa hợp nhanh thôi! Em đừng lo!
Không Ân Ân
Chị nghe nói Linh An vừa đạt giải nhất trong cuộc thi học sinh giỏi văn cấp thành phố đúng không?
Nhã Kỳ
Đúng vậy ạ, nhưng con bé cần phải cố gắng hơn nữa!
Không Ân Ân
Thằng bé nhà chị không giỏi bằng Linh An nữa mà!
Nhã Kỳ
Em sẽ đưa Linh An đến đây thường xuyên để hai đứa kèm cho nhau học tập nha
Không Ân Ân gật đầu chấp nhận, nhìn Nhã Kỳ bật cười
Chương 2: Học Sinh Mới
Nhã Kỳ
Tạm biệt chị, ngày mai gặp lại
Linh An
Dạ, con chào cô con về ạ * cúi đầu*
Không Ân Ân
Ừm, Linh An ngày mai qua chơi nữa nha
Không Ân Ân vẫy tay chào 2 người đó rồi bước vào nhìn Tử Nha ngồi im lặng, khuôn mặt lạnh băng
Không Ân Ân
Tử Nha, đi thôi!
Khương Tử Nha đứng dậy đi theo Không Ân Ân vào xe
Trên xe, Không Ân Ân nhìn Tử Nha qua tấm gương trước mặt bằng đôi mắt lạnh lùng
Không Ân Ân
Khi đến trường...
Khương Tử Nha
thì không nói chuyện với những người xấu
Khương Tử Nha
thì phải lễ phép chào
Khương Tử Nha
Ở bên trong không ra ngoài
Không Ân Ân
Khi trong giờ học
Khương Tử Nha
Không nói chuyện, không ăn vụng, chép bài đầy đủ, giơ tay phát biểu nhiều lần
Không Ân Ân
Tốt. Mẹ nói trước, nếu mẹ bắt gặp con có hành động nói chuyện với người lạ thì tối nay con nhịn ăn đi!
Không Ân Ân nói xong, không thèm để ý Khương Tử Nha nữa, nhiệm vụ của cô là giúp Tử Nha trở thành một người hữu ích
Đến trường, Không Ân Ân đứng nhìn Tử Nha bước hẳn vào trường rồi mới rời đi
Khương Tử Nha
Em chào thầy ạ
Khương Tử Nha lễ phép chào thầy giáo rồi bước vào chỗ ngồi
Thầy giáo: Tử Nha, sao con không đi chơi với bạn?
Khuơng Tử Nha trả lời cho có lệ, cậu biết rõ dù cậu có muốn cỡ nào thì cậu cũng không thể làm trái lời mẹ cậu đã dạy
Khương Tử Nha nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc, cứ đờ đờ như người mất hồn. Trong lớp, cậu là người tự khiến mình cô lập với cả lớp nhưng đó là những lời mà Không Ân Ân đã dạy, vẻ đẹp của sự khác biệt là thứ đẹp nhất, Tử Nha biết rõ tất cả từng người trong lớp, tên tuổi, thân phận, sở thích, tính cách nhưng chưa bao giờ cậu bắt chuyện với người mà mẹ cậu chưa nhắc đến hoặc chưa cho phép bắt chuyện
Khương Tử Nha mở tập ra, một tờ giấy được kẹp sẵn, cậu cầm lên, đọc sơ lại, đây là thời khóa biểu mà cậu đã làm, được Không Ân Ân kiểm duyệt qua nhiều lần
Cả lớp nghe tiếng chuông liền nháo nhào lên, vội vàng vào chỗ ngồi của mình
Thầy giáo: Được rồi các em, lớp chúng ta có học sinh mới
Vừa nhắc đến học sinh mới, cả đám trai gái liền hỏi tới tấp
Thầy giáo: Trật tự! Mấy đứa cứ thấy trai là nhào đến
Thầy giáo: Em có thể bước vào
Dứt lời, anh chàng đứng nãy giờ trước cửa bước vào
Cơ Phát
Chào mấy bạn, mình là Cơ Phát
Cơ Phát vừa bước vào thì nhận ngay thiện cảm từ các bạn nữ, ánh hào quang sáng chào bao lấy con người hơi lạnh lùng ấy
Khương Tử Nha nhìn sang, cậu chẳng thấy gì đặc biệt ngoài mái tóc màu trắng ấy
Thầy giáo: Em vào chỗ ngồi đi! Chúng ta sẽ bắt đầu buổi học
Cơ Phát bước xuống, ngồi bên cạnh cậu
Khương Tử Nha nhích sang một bên cố tránh né anh ta
Cậu hy vọng tiết học sẽ trôi qua thật nhanh
Chương 3: Đánh Đập
Khương Tử Nha đứng dậy, đi một mạch ra khỏi lớp
Cơ Phát chống cằm nhìn theo Tử Nha
Khương Tử Nha
Như thường lệ nha cô
Cô bán hàng: Ừ, đây, của con đây
Khương Tử Nha bưng dĩa cơm đi, chọn một chỗ ngồi tách biệt với mọi người, ngồi xuống bắt đầu ăn
Ăn gần xong, Cơ Phát lại xuất hiện trước mặt Khương Tử Nha
Cơ Phát
Chào cậu, mình là Cơ Phát, 17 tuổi
Cơ Phát nở nụ cười, nhìn Tử Nha nhưng cậu ta không trả lời, vẫn cứ tiếp tục ăn mặc kệ anh
Cơ Phát cũng chẳng nói gì nữa, chống cằm nhìn ra xa
Khương Tử Nha ngước lên, hơi ngạc nhiên khi Cơ Phát vẫn không rời đi
Cậu thở dài, bưng cái dĩa đã ăn xong rời đi
Cơ Phát liếc sang, im lặng nở nụ cười nhạt
Khương Tử Nha đứng chờ bên ngoài đợi Không Ân Ân đến rước, chiếc xe quen thuộc cũng đến, cô bước ra, khuôn mặt cỏ vẻ hơi tức giận nhìn cậu
Không Ân Ân
Con giải thích đi! Cái gì đây?
Không Ân Ân ném đống ảnh chụp cậu và Cơ Phát, nguyên cả ngày hôm nay, anh ta cứ bám theo cậu hết lần này đến lần khác, vì thế chuyện như thế này xảy ra, cậu cũng đã biết trước
Không Ân Ân
Mẹ nói rồi! Không được nói chuyện với người lạ!
Không Ân Ân nắm lấy tóc cậu kéo lên, khuôn mặt đầy tức giận, trợn mắt nhìn cậu
Khương Tử Nha nhắm mắt lại, cố nhịn đau hy vọng Không Ân Ân nguôi cơn giận này càng sớm càng tốt
Không Ân Ân
Tại sao con lại không nghe lời mẹ hả? tại sao?
Không Ân Ân tát vào mặt cậu, Khương Tử Nha không tránh né, chấp nhận cho cô xả giận vào người mình, vết đánh đỏ ửng in rõ dấu lên mặt cậu, Ân Ân nhìn càng thích thú hơn, cô tát nữa, tát cho đến khi cậu ngã xuống, đến khi cô ta thấm mệt
Một lúc sau, Không Ân Ân khụy gối xuống, ôm lấy Khương Tử Nha, cô ta cười một cách điên dại, mắt trợn tròn nhìn lên trên, tóc tai bù xù khiến cô như một kẻ điên
Không Ân Ân
Con là của mẹ! Mẹ sẽ không cho ai làm hại đến con!
Khương Tử Nha đưa hai bàn tay run rẩy trong đau đớn lên ôm lấy Không Ân Ân, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng sự đau đớn đã khiến cậu không thể khóc
Không Ân Ân
Diệp Lan! Mẹ sẽ bảo vệ con! Mẹ sẽ bảo vệ con! Mẹ yêu con! Con đừng rời xa mẹ nữa!
Không Ân Ân
Mẹ xin lỗi! Mẹ làm đau con đúng không? Diệp Lan, mẹ xin lỗi!
Không Ân Ân nấc lên từng tiếng, sóng mũi đã cay cay, Khương Tử Nhã im lặng, cứ ôm chặt lấy Không Ân Ân không buông
Không Ân Ân bật khóc, càng ôm chặt lấy Tử Anh
Download MangaToon APP on App Store and Google Play