4 quyển liên tiếp.
P1. Tổng tài ác ma tôi cầu xin buông tha
P2. Tổng tài phu nhân không dễ chọc
P3. Ác ma tổng tài xin nương tay
P4. Thương nhớ người dưng: Anh đi tìm em giữa biển người.
(((THƯƠNG NHỚ NGƯỜI DƯNG: ANH ĐI TÌM EM GIỮA BIỂN NGƯỜI chính là viết tiếp câu chuyện còn dang dở ở ÁC MA TỔNG TÀI XIN NƯƠNG TAY
Hai nhân vật chính là Cao Thế Thanh và Du Nguyệt còn có Bạch Tuệ San và Cao Thiên Tường....và cặp đôi phụ Bạch Ái Linh - Mã Tuấn Tài.)))
...♥️. . ♥️ ...
Đêm vắng lặng yên tĩnh như tờ, cô gái nhỏ nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền cứ ngỡ đang chim sâu vào giấc ngủ nhưng thật ra gương mặt cô đang lấm tấm mồ hôi, đôi mày cau lại hết cỡ, cô đang mơ - giấc mơ mà qua nhiều năm rồi nó vẫn không ngừng ám ảnh cô.
Trong mơ
Cô là một cô gái 18 tuổi yêu đời, tuổi xuân đang phơi phới tràn đầy nhiệt huyết, cô ấp ủ ước mơ thi vào trường Đại Học Kinh Tế danh tiếng ở thành phố S hoa lệ này.
Nhà cô nghèo để có tiền đi học cô phải cật lực kiếm sống, sau những giờ tan học công việc mà cô làm chính là lao công cho một quán bar kim khách sạn nhỏ, công việc này thường vào ban đêm khi những vị khách giàu sang dần giải tán khỏi bàn tiệc.
Du Nguyệt bước đi vội vã trên con đường có ánh sáng yếu ớt lập lòe treo trên những trụ điện, không gian khung quanh tĩnh mịch đến đáng sợ. Cô bước vào quán bar, những đứa bạn cũng lần lượt tới, ai cũng nhà nghèo như cô nên mới đến đây với một tâm thế tiền là tất cả. Ông chủ lúc nào cũng tiếp đón nồng hậu, Du Nguyệt không nghỉ ngợi gì nhiều đi thẳng lên lầu 2, còn những người bạn của cô thì ở lầu 1 và tầng trệch. Cô bắt tay vào làm việc, những căn phòng này cô đã quen thuộc quá rồi nên không hề đề phòng gì.
Khi chỉ còn mỗi căn phòng cuối cùng Du Nguyệt thở hì hục vì mệt mỏi, nhưng vẫn gắng gượng bước vào làm nốt cho xong.
Vừa mở cửa bước vào. Căn phòng tối mịt làm bước chân cô sửng lại, một sự lo sợ không tên làm cô hơi chần chừ. Du Nguyệt định mở công tắc điện thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cô chưa kịp định thần thì có ai đó bất ngờ xong vào phòng, tiếng chốt cửa kèm sau đó khiến Du Nguyệt thót tim, cô căng thẳng lùi lại, đôi mắt nhìn vào khoảng đen tối trước mắt mà lòng lo sợ.
Cô còn chưa kịp phản ứng xem là ai thì cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy kéo thẳng vào giường.
Trong bóng tối Du Nguyệt bị một người đàn ông lạ mặt đè xuống giường.
Cô hoảng sợ cực độ quyết liệt kêu cứu, miệng cho kịp thốt ra lời, đã bị bàn tay của người đó bịt chặt. Cả người cô chịu sức nặng cực lớn khi người đó đang ngồi trên phần bụng của cô, hai tay hắn bịt chặt miệng cô lại.
Căn phòng tối đen như mực đưa tay không thấy năm ngón, Du Nguyệt căng thẳng tới mức cả người lạnh ngắt, hai tay run lẩy bẩy nắm chặt lại cố gắng để bản thân bình tĩnh.
Không gian tĩnh lặng chưa được lâu bên ngoài nghe thấy tiếng nói cười của một đám phụ nữ:
“Mới đây thôi mà, sao giờ không thấy nữa rồi.”
“Đi tìm đi.”
Giọng nói vọng vào phòng khe khẽ cũng đủ làm Du Nguyệt đoán ra được người mà họ đang tìm kiếm chính là người đang ở trong phòng này.
Khi không còn nghe tiếng nói nữa, Du Nguyệt kịch liệt vùng vẫy thoát ra khỏi người này, nhưng do sức lực cô có hạn bao nhiêu cố gắng cũng đều bằng không, ngoài việc nằm im chịu trận tùy thời cơ mà ứng biến ra không còn cách nào khác nữa.
Hơi thở hắn phả ra nồng nặc mùi rượu vang, trái tim Du Nguyệt như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi cảm nhận được mùi sát khí lan toả xung quanh hắn, bàn tay hắn bịt chặt miệng cô không có ý định buông ra, Du Nguyệt hít thở thật sâu, hai ngón tay khẽ cử động sau đó giờ lên cao trúng mặt người đàn ông, hắn bị đau buông Du Nguyệt ra, cô theo bản năng định vụt chạy.
Trong căn phòng tăm tối mù mịt bất ngờ loé lên ánh sáng Du Nguyệt còn chưa kịp nhìn kĩ đó là gì thì mơ hồ cảm nhận được có một vật sắc nhọn đang kề vào cổ mình. Ánh sáng từ vật đó hắc ra, Du Nguyệt không dám nhúc nhích hay phản kháng, cô nuốt nước bọt không dám thở mạnh, cô có cảm giác mình đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vùng vẫy cỡ nào cũng không chạy thoát được.
Du Nguyệt hoang mang sợ hãi, nội tâm kích động mãnh liệt, đại não căng thẳng kinh hãi khi giọng của người đàn ông bất ngờ vang lên:
“Cởi hết quần áo ra, rồi nằm xuống.”
Giọng nói khàn đục, thở dốc của người đàn ông bất ngờ vang lên, qua mấy giây suy nghĩ. Người đàn ông lại tiếp tục nói:
“Đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.”
Du Nguyệt chần chừ, vật sắc nhọn đang kề trên cổ cô ngày một lún sâu.
Cô không muốn chết, cô chỉ mới 18 tuổi thôi, cô không muốn chết, Du Nguyệt đấu tranh tâm lý dữ dội mới từ từ đứng dậy, hai chân sợ hãi muốn nhũng ra vẫn gắng gượng bước từng bước chân nặng nề đi vào nhà vệ sinh.
Thế Thanh cầm một con dao bấm đi ở đằng sau Du Nguyệt, người anh hiện tại rất khó chịu vì trúng phải thuốc kích dục, buộc phải dùng cách hèn hạ như thế này, anh cũng bất đắc dĩ lắm nếu giờ anh nói ra thân phận của mình, chưa chắc cô gái này đã tình nguyện dâng hiến cho anh đâu, anh không muốn tên tuổi của mình trở thành đề tài bị bêu riếu trên mạng xã hội, anh lại càng không muốn Cao Thiên Tường đắc ý, trong ý niệm của Thế Thanh lúc này xem Du Nguyệt như nữ thần trong đời mình, hứa sẽ chịu trách nhiệm với cô.
“Đi nhanh đi.”
Sau giọng điệu hối thúc là tiếng thở dốc nặng nề như đang cố chịu đựng cái gì đó, Du Nguyệt kinh hãi, trong lòng đoán ra việc mình sắp trải qua đáng sợ tới mức chân cô sắp nhũng rồi không thể bước tiếp được nữa.
Du Nguyệt bất ngờ, quỳ rạp xuống sàn đập đầu van xin:
“Tôi cầu xin anh tha cho tôi, tôi còn chưa hẹn hò kết hôn, tôi còn rất trẻ, tôi con tương lai, còn mẹ già, cầu xin anh tha cho tôi.”
Du Nguyệt điên cuồng gào khóc cúi lạy mong Thế Thanh tha cho mình. Thế Thanh bị thuốc hành mất hết lý trí nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nói ra một câu đầy day dứt:
“Một là sống hai chết chọn đi. Chọn xong rồi Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Giọng khàn đục, hơi thở nặng nhọc vất vả nói ra. Giờ khắc này anh đã không còn là chính mình nữa rồi, chính anh còn phải hoảng sợ với cái giọng âm trì lạnh lẽo của mình.
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện những tia chớp ngang trời vụt sáng chiếu vào phòng, Thế Thanh kịp thời nhìn cô gái nhỏ nhắn đáng thương run rẩy đang quỳ rạp dưới chân mình lòng đầy thương cảm.
Ánh sáng vụt tắt, từng hạt mưa rơi lộp bộp trên mái nhà rồi ngày một lớn dần, tiếng gió tiếng sấm tiếng mưa át đi tiếng hét thất thanh của Du Nguyệt.
Tất cả mọi người đều ở tầng 1 và tầng trệt không ai để ý đến Du Nguyệt cả vì nghĩ cô đang dọn dẹp ở tầng trên mà thôi. Cũng không ai nghĩ rằng nơi này có một căn phòng vip hạng sang với giá thuê đắc đỏ, Thế Thanh cũng từ nơi này mà chạy ra vì bị ông anh họ Cao Thiên Tường tính kế.
Thế Thanh lạnh lùng kề dao lên cổ của Du Nguyệt, lôi cô dậy mặc kệ cô gào khóc van xin trong tuyệt vọng.
“Tha cho tôi... Cầu xin anh tha cho tôi.”
Trong bóng tối tiếng khóc, tiếng van xin của Du Nguyệt nghe xé lòng, xót dạ.
Bị Thế Thanh lạnh lùng cởi sạch quần áo, thân người cao lớn của anh chèn ép Du Nguyệt áp sát vào tường, mặt cô bị bề mặt bê tông ma sát gây đau rát, cô vùng vẫy lao ra cửa bị anh kéo trở lại.
“Thả tôi ra tên khốn, tôi hận anh. Có ai không cứu tôi với.” Bất lực trong việc chạy trốn Du Nguyệt gào thét kêu cứu, nước mắt tuyệt vọng rơi đầm đìa trên gương mặt cô gái bé nhỏ khi tiếng của cô hoàn toàn bị tiếng mưa tiếng sấm lấn át, kêu gào đến lạc giọng nhưng chỉ mình cô nghe thấy khiến Du Nguyệt mất đi lý trí. Cô bất giác cười, nụ cười khe khẽ thê lương, oán hận, cô cất cao giọng trong sự phẫn nộ tột cùng:
“Tên khốn nạn đi mà làm tình với xác chết đi.”
Lời vừa dứt, Thế Thanh cảm giác chuyện chẳng lành nên đút cánh tay của mình vào miệng của Du Nguyệt.
Quả nhiên cô gái nhỏ định cắn lưỡi tự sát. Thế Thanh thở phào khi kịp thời ngăn cản.
Nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực của Thế Thanh làm Du Nguyệt sợ hãi, cô ngập ngừng mấy giây rồi bất ngờ giơ tay mình lên kìm chặt cách tay của Thế Thanh, sau đó chọn chỗ nào nhiều thịt điên cuồng cắn xuống.
Bao nhiêu bất mãn, căm ghét, uất ức, sợ hãi trong lòng Du Nguyệt đều trút hết vào lực đạo nơi hàm răng của mình, vì thế bắp tay của Thế Thanh trở thành nơi để Du Nguyệt phát tiết.
Bị cắn bất ngờ, Thế Thanh cau mày hết cỡ, mặt mũi nhăn nhó vì quá đau. Thế Thanh cắn răng chịu đựng, con dao bấm trong tay tuỳ tiện vứt sang một bên, bàn tay còn lại của Thế Thanh di chuyển xuống bên dưới kéo khóa quần.
Anh khó chịu lắm rồi, nơi tư mật căn cứng sừng sững như muốn nổ tung khó chịu vô cùng.
Du Nguyệt cắn cho tới khi mùi máu tanh nòng xộc thẳng vào miệng mới chịu dừng lại, cô toan bỏ chạy liền bị Thế Thanh nắm kéo lại.
“Thả tôi ra.”
Thế Thanh cảm nhận bắp tay của mình rịn máu, tê dại đau đớn lan truyền ra toàn thân, dù vậy cũng không bằng vật thể đang căn cứng phía dưới.
Anh cởi cà vạt của mình chéo tay Du Nguyệt ra đằng sau rồi trói chặt.
“Cứu tôi với. Có ai không cứu với.” Du Nguyệt biết mình không còn cơ hội để bỏ chạy nữa rồi nên mới gắng sức mà hét lên hy vọng có người nghe thấy, ông trời lại không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô khi mưa mỗi lúc một lớn và không có một dấu hiệu dừng lại.
“Cầu xin anh tha cho tôi, tôi còn nhiều hoài bão chưa thực hiện.”
Thế Thanh cởi sạch quần áo trên người của mình và cô gái nhỏ. Mùi hương sữa tắm thoang thoảng phát ra từ người của Du Nguyệt làm anh càng thêm hưng phấn.
Bị thuốc kích dục hành hạ anh bỏ ngoài tay những lời van xin nghe não nề đứt ruột của Du Nguyệt. Dùng ngụy trang lạnh lùng nhất Cưỡng đoạt cô không chút nhẹ nhàng.
Khi hạ thân sừng sững hiên ngang được phóng thích, anh gì chặt cô xuống nền nhà lạnh lẽo, phía sau đâm thẳng vào nơi sâu nhất của Du Nguyệt.
“A... Đau quá. Cứu với. Cứu tôi với.”
Hạ thân đột nhiên được lấp đầy, Du Nguyệt đau đớn kêu lên một tiếng, nước mắt lập tức trào ra không ngừng.
Bên dưới hạ thể bị chiếm hữu, bị ra ra vào một cách mạnh bạo, ngoài đau đớn và thống khổ và kinh tởm ra thì Du Nguyệt không cảm giác được gì cả ngoài sự ẩm ướt lành lạnh chảy ra giữa hai đùi, nước mắt Du Nguyệt rơi đầm đìa trên mặt, cô biết mình bị mất trinh rồi, cô không còn sức lực để kêu gào la hét nữa, cô nằm im phó mặt tất cả cho ông trời.
Làn da mịn màng của cô phủ đầy mồ hôi. Bộ ngực mới lớn của thiếu nữ bị người đàn ông nhào nặn, cô cắn răng chịu đựng hết thảy mọi sự đụng chạm trên cơ thể mình.
Đằng sau tiếng thở dốc nghe nặng nề là người đàn ông không ngừng chiếm hữu hạ thân của Du Nguyệt bằng những cái va chạm liên hồi.
Qua một lúc sau. Thế Thanh cảm giác cô gái nhỏ đã thấm mệt mới cởi trói cho cô. Thuốc kích dục mà anh uống phải chắc không phải loại tầm thường, mặc dù đã hóa giải được mấy phần nhưng anh vẫn thấy từng tất tế bào trên da thịt mình đang di chuyển như những dòng điện đang chờ được giải phóng, thật khó chịu vô cùng.
Thế Thanh luyến tiếc luận động thêm vài cái mới rời khỏi người của Du Nguyệt.
Trong mê man Cô cảm giác bị bế lên giường, thân thể bị một vóc dáng cao lớn phủ lên. Hai chân tiếp tục bị tách ra, hạ thể tiếp tục bị chiếm hữu không thương tiếc. Suốt một đêm dài cô bị người đàn ông cưỡng đoạt mấy lần, lần nào cũng rất mạnh bạo lần nào cũng muốn rút hết linh hồn của cô vậy. Cô không có cảm giác gì đặc biệt ngoài việc thấy kinh tởm và bài xích....
Du Nguyệt từ trong mơ tỉnh lại, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, nước mắt xót xa lạnh lẽo rơi xuống hai bên má, sự việc đã diễn ra hơn gần 6 năm rồi mà mỗi lần nhớ lại con tim cô nhói lên từng hồi, giấc mơ đầy ám ảnh này vẫn không ngừng dai dẳng đeo bám cô.
Du Nguyệt ôm gối ngồi co ro trên chiếc giường nhỏ, từng chuyện từng chuyện trong quá khứ hiện lên trước mắt cô.
“ “Hôm sau, trời còn chưa hửng sáng cô tỉnh dậy phát hiện trên cổ mình có một sợi dây chuyền làm bằng bạch kim rất đẹp và một sấp tiền mặt rất dày, không biết bao nhiêu nhưng chắc nó không hề ít.
Cô nhìn nó thật lâu, hoang mang lo lắng vô cùng, Du Nguyệt hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại tinh thần, sau đó mặc lại quần áo, cầm lấy tiền bước ra, cô đụng phải ông chủ, ông ấy nhìn thấy cô ngạc nhiên có hỏi vài câu, cô không để tâm đến, hốt hoảng bỏ chạy.
Trong đầu của Du Nguyệt lúc đó, nghĩ đến đầu tiên chính là tìm đồn cảnh sát báo án, nhưng còn chưa tới nơi điện thoại trong túi lại reo lên, là điện thoại của ba mẹ, Du Nguyệt không ngại ngần ấn kết nối:
“Chị mày có chuyện rồi con ơi, nó bị người ta cưỡng hiếp thảm lắm đang ở bệnh viện.”
Lúc đó cô đã quên hết những ấm ức, đau khổ của bản thân mà chạy đến bệnh viện. Nhìn thân thể chị chỗ nào cũng bầm tím sưng to lên, chỗ ấy còn bị rách chảy rất nhiều máu thê thảm hơn những gì mà cô tưởng tượng, lúc đó Du Nguyệt mới biết tình cảnh của mình hôm qua chẳng là gì so với chị cả, cô dấu ba mẹ mọi thứ dùng số tiền mà người đàn ông đó cho, đóng viện phí và mua thuốc men cho chị.
Lần đó ba mẹ cũng có báo cảnh sát nhưng họ bất lực trong việc tìm ra thủ phạm, chị thì lúc tỉnh lúc mê, trở thành kẻ ngu ngơ điên loạn, vụ án cũng dần chìm vào quên lãng.
Mãi sau này cô mới biết chỉ vì bảo vệ cả nhà nên chị mới giả vờ như vậy, lòng chị đau đớn lắm nhưng vẫn phải cắn răng nuốt nước mắt vào trong giả vờ làm người điên suốt gần ấy năm dài đăng đẳng.
Hoàn cảnh không cho phép cô ích kỷ nên Du Nguyệt từ bỏ ước mơ học đại học của mình trong ngậm ngùi đau nhói.
Cuộc sống túng quẫn đến cùng cực khi Ba bất ngờ ra đi trong một lần làm việc quá sức, mẹ thì phát hiện bị ung thư không lâu sau khi ba mất.
Cuộc sống của Du Nguyệt sau đó vất vả chật vật đến đáng thương, một mình cô phải gồng gánh cả gia đình.
Sau lần bị cưỡng hiếp đó, Du Nguyệt trở nên trầm lắng ít nói hơn, gai góc ngang tàng hơn, dễ cáu gắt mỗi khi có ai đó cố tình đụng chạm với ý đồ không tốt với mình.
Số tiền người đàn ông đó để lại giúp Du Nguyệt sống tốt một thời gian, mỗi lần cầm tiền của hắn là tim cô se thắt đau đớn, từ trong sâu thẳm tâm hồn cô không hề cảm kích hắn mà rất hận rất hận người đó. Hận hắn khiến cô không thể yêu thêm ai nữa.
Sau hôm ấy cô không trở lại nơi ám ảnh đó một lần nào nữa, Du Nguyệt cũng hạn chế đi ngang qua nơi ấy, cô nghỉ học cắt liên lạc với bạn bè trở thành chỗ dựa cho mẹ và chị.
Có một lần, Du Nguyệt làm phụ bếp trong quán ăn nhỏ, cô một thân một mình không người thân thích bị chủ quán lợi dụng sàm sỡ còn toang cưỡng hiếp, trong tích tắc Du Nguyệt như hoá người điên dại cô quơ lấy cái chài quật tới tấp vào đầu tên dâm tặc, mặc mọi người can ngăn vẫn không hề nương tay cho tới khi hắn gục xuống đầu bê bết máu cô mới chịu dừng lại.
Tên dâm tặc bị chấn thương sọ não dù không chết nhưng để lại di chứng suốt đời về sau. Du Nguyệt bị kết án 5 năm tù. Trong thời gian ở tù cô được bạn tù nhờ vả chăm sóc Lâm Di, Du Nguyệt lúc đó không còn cách nào khác đành phải phá vỡ quy tắc của bản thân để kiếm tiền. Mẹ thì gắng sức ra vào thăm cô mỗi tháng.
Ra tù tính cách của cô ngày một trưởng thành hơn, chính chắn hơn nhưng mà độ gan lì vẫn tăng chứ không hề giảm. Cho tới khi gặp Thế Thanh cô mới biết rung động như thế nào, biết bản thân phải dịu dàng, đoan trang, thùy mị phải ra dáng con gái một chút người ta mới không ghét mình.” ”
Bị giấc mơ làm phiền Du Nguyệt không ngủ lại được nữa, cô thơ thẩn cầm điện thoại lên, 5 giờ sáng rồi.
Du Nguyệt miễn cưỡng bước xuống giường, đánh răng rửa mặt chải đầu thay một bộ quần áo đơn giản rồi bước ra khỏi phòng.
Cô rón rén bước xuống cầu thang, định rằng sẽ nấu một bữa sáng thật thịnh soạn cho chị và Thế Thanh, bất chợt nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ Thế Thanh không ăn ở nhà, mà chở chị đi ăn nhà hàng rồi sẵn tiện mua cho cô một phần luôn nên Du Nguyệt đành thôi ngay ý định của mình.
Cô nằm trườn trên sofa một lúc, cái bụng bất ngờ sôi sục cảm giác đói meo làm Du Nguyệt khó chịu, cô ngồi bật dậy đi thẳng xuống phòng bếp mở tủ lạnh, có tôm mực cô xắn tay áo nấu cho mình một tô mì.
Tiếng bước chân bất ngờ vang lên ở cầu thang, Du Nguyệt lắng tai nghe thử, tưởng chị mình, cô lên tiếng:
“Sao chị dậy sớm thế? Không ngủ thêm cho khỏe.” Du Nguyệt vừa nói vừa đổ nước sôi vào tô mì, mắt dán chặt vào tô nước nghi ngút khói.
Bỗng nhiên cái giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên:
“Sao cô không ngủ thêm mà dậy chi sớm vậy?”
Nghe giọng nói có phần quen thuộc, Du Nguyệt nhẹ nhàng ngước mắt lên suýt chút nữa giật bắn người khi Thế Thanh đang đứng dựa tường, đầu tóc rối bù hai tay khoanh lại, gương mặt đờ đẫn, hai mắt thâm quầng trông khá mệt mỏi.
Cả hai nhìn nhau mấy giây, Du Nguyệt vén tóc mai bối rối, cô nói:
“Thế sao anh không ngủ mà xuống đây.”
Thế Thanh nhìn Du Nguyệt nhún vai, cất giọng hờ hững:
“Tôi gặp ác mộng nên không ngủ được.”
Du Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, cô tò mò:
“Anh nhìn thấy gì.”
“Thấy cô.” Thế Thanh không ngại nói ra.
Du Nguyệt bất ngờ, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, cô ồ lên kinh ngạc:
“Hảaa...”
Biết mình hơi lỡ lời Thế Thanh vội vàng chữa cháy:
“Tôi không hiểu vì sao tôi lại mơ thấy cô.”
Thế Thanh gãi đầu, vành tai đỏ lên nhớ lại giấc mộng lạ lùng đêm qua, anh mơ thấy mình đang ân ái với một cô gái trong căn phòng của 6 năm trước mà cô gái đó hiện lên trong giấc mộng của anh lại chính là Du Nguyệt, anh giật mình tỉnh lại mồ hôi đầm đìa, liên tục thở gấp, cõi lòng hoang mang không biết có điềm gì hay không. Sau đó vì không ngủ được nữa nên làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà luôn.
Du Nguyệt rủ mắt buồn bã, âm thầm cất lên tiếng lòng:
“Nằm mơ thấy mình là gặp ác mộng sao?” Du Nguyệt nở nụ cười chua chát, gương mặt lộ ra vẻ thất vọng. Cô quay đầu đi hướng khác vì không biết phải đối mặt với Thế Thanh thế nào.
Thế Thanh thở dài mệt mỏi, đang dựa tường bất ngờ thay đổi tư thế, dang đứng thẳng tắp đi về phía cô:
“Cô đang nấu mỳ phải không? Nấu cho tôi một tô luôn đi.” Thế Thanh vừa nói vừa nhìn vào tô mỳ của Du Nguyệt, sau đó anh nói thêm:
“Mà thôi tôi tự nấu cũng được. Cô ăn của cô đi để một hồi nữa mỳ nó nở tè le khó ăn lắm.”
Nói xong Thế Thanh đi thẳng một hơi mở tủ lạnh lấy thịt trứng, lấy mỳ để nấu, nhìn dáng vẻ và hành động trông rất thuần thục, không chỗ nào giống thiếu gia nhà tài phiệt từ nhỏ ngậm thìa vàng ăn sung mặc sướng cả mà giống một ông chồng đảm đang hơn.
Lúc này, Du Nguyệt mới lặng lẽ nhìn theo từng cử chỉ linh hoạt của anh rồi âm thầm khắc sâu vào tim, Thế Thanh không hề biết đang có một đôi mắt nhìn mình đắm đuối nên không để ý đến xung quanh.
Du Nguyệt lặng người nhìn anh thêm mấy giây mới ngậm ngùi cầm tô mỳ bước nhanh ra phòng bếp.
Miệng thì ăn ngẫu nghiến cố nuốt cho trôi tỏ ra mình vẫn ổn, lòng dạ thì lại buồn rười rượi, cứ lâu lâu lại liếc mắt nhìn vào phòng bếp tìm kiếm bóng dáng ai kia. Dẫu biết tình cảm của mình dành cho Thế Thanh chưa tới mức sâu đậm, tuy nhiên cô vẫn không có cách nào khiến con tim mình ngưng nghỉ về anh.
Du Nguyệt nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn trong phòng bếp mà thẫn thờ, cho tới khi Thế Thanh bưng tô mỳ đi ra, cô mới vội rời đi ánh mắt của mình.
Thế Thanh kéo ghế ngồi phía đối diện với cô, mặc dù đầu tóc của anh có hơi rối, gương mặt phờ phạc hơn thường ngày nhưng nhờ đôi mắt tinh anh, sống mũi cao thẳng mà những đường nét hài hoà chuẩn mực không bị dìm, còn vô tình làm tăng thêm sự nam tính quyến rũ trên gương mặt anh.
Thế Thanh cặm cụi với tô mì của mình, đang ăn một cách ngon lành, bất ngờ Du Nguyệt lên tiếng:
“Anh thích chị tôi lắm sao?”
Thế Thanh dừng ngay động tác đang ăn của mình, anh buông đũa xuống, ngước mặt lên nhìn Du Nguyệt với ánh mắt kiên định mà quả quyết rằng:
“Cô ấy là nữ thần trong lòng tôi.”
Nói xong anh cầm đũa lên ăn tiếp, Du Nguyệt nhìn anh mắt bắt đầu đỏ lên, mi mắt kịp chớp chớp để ngăn lại những dòng cảm xúc trơ trẽn của mình, lương tâm nhắc nhở chính mình rằng "người đàn ông trước mặt là chồng tương lai của chị mày. Mày không được tơ tưởng đến.”
Du Nguyệt cười gượng, cố gắng ổn định cảm xúc lại, cô nói:
“Vậy sau này phải nhờ anh chăm sóc chị tôi rồi.”
“Điều đó là đương nhiên, cô không nhờ thì tôi cũng tình nguyện chăm sóc cô ấy.”
Dù đoán được câu trả lời, nhưng khi nghe chính miệng Thế Thanh thốt ra Du Nguyệt không tránh khỏi cảm giác tủi thân và thất vọng.
Cô cảm thấy mình bắt đầu trở nên ích kỷ, có phải ai đang yêu rồi cũng trở nên như vậy, Du Nguyệt căng thẳng, hoang mang, bàn tay giấu dưới mặt bàn không ngừng nắm chặt lại, từng khớp ngón tay nổi cộm lên đủ thấy cô đang lo sợ.
Có một điều gì đó thôi thúc cô phải rời khỏi đây.
Một lúc sau.
Thế Thanh ăn xong dọn dẹp đi lên phòng rồi mà Du Nguyệt vẫn còn thất thần, còn lén lau nước mắt.
Thế Thanh đang đi lên cầu thang bỗng dừng lại mấy nhịp bước chân, anh quay đầu nhìn Du Nguyệt với ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, sau đó bước tiếp lên phòng. Anh đã cảm nhận được có một chút khác lạ từ Du Nguyệt. Nhưng là gì thì anh tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được.
Du Nguyệt nhìn tô mì toàn là mì, ngấy tới tận cổ vẫn gắng nuốt xuống, ăn xong cô uống liền một ly nước để giảm ngấy.
Đến 7 giờ sáng.
Du Hòa mặc một bộ váy dài tay, chân váy qua đầu gối màu xám trông lịch sự nhã nhặn, hình như bộ váy này là do anh mua, Thế Thanh đi song song kề cận bên cạnh sợ chị té ngã, ánh mắt anh ôn nhu thâm tình nhìn chị không rời.
Du Nguyệt nhìn thấy cõi lòng lạnh giá tận xương, ánh mắt đố kị lại pha chút buồn bã quay mặt đi nơi khác.
Thế Thanh quan sát từng cái biểu cảm của Du Nguyệt thâm tâm bắt đầu nghi ngờ cô nàng này đang có tâm sự.
Du Hòa cũng vậy, ngoài mặt chị luôn tỏ ra bình thường nhưng bên trong nghi ngờ em gái mình có tình cảm với Thế Thanh từ lâu rồi, chỉ là ngại thân phận địa vị nên không nói ra mà thôi.
Chị cũng cảm nhận được sự quan tâm của Cao Thế Thanh dành cho mình là thật lòng thậm chí còn quá mức làm Du Hòa thấy mình thật vô dụng.
Cảm xúc đối với Thế Thanh cũng rất mơ hồ không rõ ràng, nhưng chị dám chắc đó không phải là tình yêu bởi vì sự rung động trong chị đã hoá băng đá đông đặc lại thành một khối trong tim rồi không thể chạm vào, cũng không thể di chuyển, nó đã chai lì theo những đau khổ tủi nhục mà chị đã trải qua trong quá khứ. Giờ chị chỉ còn mối bận tâm về đứa em đáng thương của mình mà thôi. Du Hòa nhìn em gái đang đứng cách đó vài mét, bất ngờ cất giọng:
“Du Nguyệt. Chị em mình
hôm nay ra ngoài ăn cơm, sẵn ghé bệnh viện thăm mẹ luôn.”
“Vâng.” Du Nguyệt nghe chị nói thì gật đầu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh chị mà lẳng lặng đi trước ra cửa.
Ăn sáng xong.
Thế Thanh chở hai chị em đến bệnh viện.
Tại đây bác sĩ thông báo mẹ của cô không còn cầm cự được bao lâu nữa, khuyên hai chị em nên ở cạnh bà nhiều hơn.
Du Nguyệt và Du Hòa đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này, biết rằng nó sớm muộn cũng sẽ đến nhưng khi nghe bác sĩ nói, cả hai chị em không tránh khỏi cảm giác mất mát tràn ngập trong tim, cả hai ôm lấy nhau an ủi, nước mắt lăn dài trên mặt mỗi người.
Thế Thanh nhìn thấy cũng buồn bã theo.
Những ngày sau đó, hai chị em túc trực bên cạnh mẹ không rời, Thế Thanh cũng có mặt vào mỗi tối để an ủi.
Khoảng một tuần sau, bà cảm thấy toàn thân mình đau đớn, từng vết tụ máu liên tục xuất hiện trên da, hai chân bắt đâu tê liệt không còn cảm giác, trái tim đập từng nhịp từng nhịp thoi thóp, hơi thở nặng nhọc bà liên tục thở gấp, biết mình sắp đi nên bà đã kịp nắm tay Thế Thanh đặt lên mu bàn tay của Du Hòa cất giọng thều thào uất nghẹn như muốn gửi gắm:
“Bác nhờ con chăm sóc Du Hòa.”
Nói rồi bà nhìn Du Nguyệt rồi lại liếc sang Thế Thanh tiếp tục nói:
“Nhờ con tìm cho con Nguyệt nhà bác tấm chồng tốt, hai chị em nó đứa nào cũng khổ tội nghiệp. Nhờ con hết.”
Du Nguyệt và Du Hòa khóc sưng mắt, cố kìm nén bi thương trong lòng mà nhìn mẹ chăm chú lần sau cuối.
“Hai chị em con phải biết nhường nhịn đùm bọc nhau có biết không.”
“Tụi con biết rồi.”
Tiếng nức nở vang vọng trong phòng không dứt, mắt Thế Thanh cũng đã đỏ hoe từ khi nào.
Nói xong câu cuối mắt bà trợn ngược rồi nhắm mắt xuôi tay, ra đi nhẹ nhàng thanh thản.
Hai chị em Du Hòa, Du Nguyệt khóc thương tâm, đau đớn gọi tên mẹ trong tiếng nấc nghẹn bi thương.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play