Trời không đổ mưa nhưng lại âm u đến hiu quạnh, giống như cảm giác uất ức nhưng không thể òa khóc. Những giọt nước mắt hay những tiếng khóc lóc trong lễ tang này chỉ là những vở kịch chưa hạ màn, là những chiếc mặt nạ được đeo lên rất cẩn thận của từng người trong Viên gia. Lễ tang của Viên lão gia được tổ chức trong biệt thự của Viên gia, rất nhiều đối tác của tập đoàn Viên Thành, hay những mối quan hệ xã giao khác với Viên gia và Viên lão gia đều đến dâng hoa thắp nhang. Nhưng đằng sau những gương mặt buồn bã, đau thương của Viên gia lại là một niềm vui lớn như mở hội trong lòng.
Viên lão gia trước khi qua đời vẫn còn giữ vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị của Viên Thành, nhưng vì sức khỏe không tốt nên đều giao hết công việc ở Viên Thành cho nhị thiếu gia cũng là Tỏng giám đốc của Viên Thành quản lí. Còn ông thì luôn phải có bác sĩ theo dõi sức khỏe thường xuyên tại nhà, tất cả thành viên trong Viên gia đều có nhiệm vụ chăm sóc ông. Nhưng cuối cùng Viên lão gia cũng không thể tránh khỏi quy luật tự nhiên của cuộc đời, ông qua đời trong một đêm hấp hối với cơn đau tim…
Tất cả thành viên của Viên gia đều biết trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, Viên lão gia đã lập di chúc và đang được luật sư niêm phong cất giữ. Bây giờ Viên lão gia đã qua đời nên đương nhiên phải mở công bố di chúc, mở thừa kế. Đấy cũng là điều mà những con người trong Viên gia đang mong chờ nhất.
Người nắm quyền chỉ sau Viên lão gia trong Viên gia chính là bà cả, cũng là vợ hợp pháp của Viên lão gia, bà được mệnh danh là phù thủy áo đen trong Viên gia, luôn tuân thủ gia pháp gia quy, sẵn sàng trừng phạt bất cứ ai làm trái phép tắc. Bà là người đã cùng Viên lão gia lập nên Viên Thành từ hai bàn tay trắng. Trên dưới Viên gia không kính thì cũng sợ bà, lời nói của bà có quyền uy chỉ sau Viên lão gia. Với bà, mặc dù không còn tình cảm nhưng Hứa lão gia vẫn luôn giữ trọn tình nghĩa vợ chồng.
Ngược lại hoàn toàn với bà thì nhị phu nhân của Viên gia lại rất ung dung tự tại, không quan tâm đến những cuộc chiến quyền lực trong nhà nhưng lại rất đanh đá chu ngoa, không hợp với bà cả nên luôn tìm cơ hội khẩu chiến. Sở thích của bà chính là mua sắm và đi du lịch cùng bạn bè, chi tiêu nhiều hơn là góp công. Nhị phu nhân luôn sành điệu là người phụ nữ Viên lão gia đem lòng yêu nhất, nên mới đưa bà về mặc cho bà cả đã phản đối rất kịch liệt.
Mặc dù chỉ mới bước chân vào Viên gia nhưng bà ba, Ôn Giai Tuệ lại giành được sự sủng ái của Viên lão gia rất nhanh. Là một cô gái trẻ trung xinh đẹp theo Viên lão gia về làm vợ bé đương nhiên chỉ nhận được sự khinh bỉ của rất nhiều người. Những người hầu trong Viên gia đều bàn tán sau lưng về cô.
Viên lão gia và bà cả có đứa con trai, cũng chính là cháu đích tôn của Viên gia- Viên Trác Nghiên, luôn được các bậc trưởng bối của Viên gia coi trọng và bảo bọc. Dù không còn tình cảm với bà cả nhưng Viên lão gia lại thương nhất chính là đứa con trai này, từ nhỏ đã cho tạo cho hắn một môi trường rèn luyện tốt nhất, cũng đã ứng định sẵn hắn sẽ là người thừa kế của Viên Thành sau này. Nhưng lại rất nực cười, Viên đại thiếu gia Viên Trác Nghiên là người duy nhất không về dự tang lễ của cha mình.
Chính vì điều này mà bà cả đang rất khó xử, không biết phải giải thích thế nào với mọi người, đặc biệt là các bậc trưởng bối.
Hiện giờ bà đang bị mẹ con bà hai tìm cách bới móc lí do Viên Trác Nghiên không về dự tang lễ của Viên lão gia.
- Chị cả, không phải em nhiều chuyện đâu, nhưng chi xem đi. Trác Nghiên thân là cháu đích tôn của Viên gia mà đến Tang lễ của lão gia cũng không về dự, thật đáng thương cho lão gia mà…
Vừa nói bà ta vừa lấy khăn lau quanh mắt.
Con gái của bà hai cũng là con gái út của Viên lão gia luôn là trợ thủ đắc lực của mẹ mình, không lần nào bà hai châm chọc khiêu khích bà cả mà cô ta không chen vào.
- Mẹ con nói đúng đấy ạ! Mẹ lớn, mọi người đều thấy từ nhỏ cha đã thiên vị anh cả rồi, vậy mà anh ấy lại không về dự tang lễ như vậy. Theo con thấy thì nên cắt quyền thừa kế của anh ấy để làm gương.
Mặc dù rất đắc ý với màn công kích của con gái nhưng bà hai cũng sợ bà cả một phần nên đành miễn cưỡng giả vờ bảo cô con gái đừng nói nữa.
Bà cả vì chuyện con trai không về dự tang lễ đã rất phiền não rồi mà bây giờ còn thêm mấy cái miệng này nữa, bà không muốn bận tâm nhưng sợ sẽ kinh động đến các bậc trưởng bối nên mới lên tiếng cảnh cáo.
- Nếu mẹ con cô thật sự quan tâm đến lão gia thì đừng biến tang lễ này thành một vở tuồng nữa. Im lặng trước khi tôi khâu miệng hai người lại.
Hai mẹ con bọn họ không biết là giật mình thật sự hay chỉ giả vờ thôi. Bà hai sau đó lại tiếp tục một màn khẩu chiến mới.
- Nghĩ đi nghĩ lại thì em cũng hiểu được lí do vì sao Trác Nghiên lại không về rồi. Có một bà mẹ nghiêm khắc như vậy hẳn là cậu ấy cũng không dễ dàng gì.
Bà cả cũng đã quen với tính cách chua ngoa của hai mẹ con này rồi, đấu khẩu chỉ làm mất đi dáng vẻ tôn nghiêm của một phu nhân thôi, nên bà vẫn thờ ơ coi như tiếng chó đang sủa.
Hình như nhà không còn chủ nữa nên bọn họ cũng chẳng còn coi trọng đại phu nhân như lúc Viên lão gia còn sống.
- Chị cả, lần này Trác Nghiên hành xử như vậy quả là không đúng với phép tắc rồi. tang lễ không về nhưng đến lúc công bố di chúc chắc chắn sẽ công bố di chúc nhỉ?
Nói xong nhị phu nhân còn cười rất đắc ý nữa, nhưng ở trong tang lễ như vậy thì đương nhiên không thể thể hiện ra bên ngoài một cách rõ ràng được.
Động tác đang đốt vàng mã của bà cả phải dừng lại vì lời nói vừa rồi của bà hai, nhưng trong sự tức tối lại không thể nói được gì.
- Tôi đã bảo cô nên ngậm miệng lại rồi.
Có thể được thấy dáng vẻ nóng giận của bà cả, nhị phu nhân không khỏi cười thầm trong bụng, đang định tiếp tục châm chọc thì không ngờ lại bị chặn lại.
- Chị hai, tang lễ của lão gia vẫn chưa kết thúc nhưng có vẻ chị đã có nhiều vấn đề cần bận tâm thì phải?
Bà cả và hai mẹ con bà hai đều cùng quay đầu lại nhìn chủ nhân của câu nói vừa rồi, hóa ra chính là tam phu nhân của Viên gia.
Vẻ đẹp của tam phu nhân Ôn Giai Tuệ đúng là xuất chúng, dù cô có mặc bất cứ kiểu trang phục gì cũng không che đi được sắc đẹp thiên phú này, từng cử chỉ, từng cái nâng tay nhấc chân của cô đều toát lên một sức quyến rũ mê người. Cô không chỉ được mọi người ca ngợi về sắc đẹp hơn người mà còn có rất nhiều tài năng, cách hành xử khéo léo, cách nói năng cũng rất sắc sảo.
Ôn Giai Tuệ cầm một bức tranh được cuộn lại, cung kính cúi chào hai vị phu nhân rồi từ từ ngồi xuống, đem bức tranh đốt theo vàng mã cho Viên lão gia. Đây là bức tranh mà cô đã vẽ cho ông lúc trước, ông từng nói với cô nếu một ngày nào đó ông qua đời thì hãy đốt nó theo cho ông.
Nhưng cái mà nhị phu nhân quan tâm lúc này không phải cô đang đốt gì mà chính là câu nói vừa rồi của cô, không phải là đang nhắm vào bà ta sao?
- Giai Tuệ, ai cũng nói cô hiểu lễ nghĩa, nhưng cô lại chen ngang cuộc nói chuyện của tôi và chị cả, đây là không có phép tắc thì đúng hơn đấy.
Nghe nhị phu nhân nói xong thì cũng vừa đúng lúc Ôn Giai Tuệ đốt hết bức tranh rồi. Cô cũng từ từ đứng lên, tao nhã đáp lại.
- Mọi người cũng đều thấy rõ chị cả đã lo cho tang lễ của lão gia như thế nào, chỉ có những ai nhàn rồi ngồi đợi mở di chúc sẽ không thể nhìn thấy điều này. Dù đúng dù sai thì đại thiếu gia cũng là cháu đích tôn của Viên gia, có mở di chúc không thì chúng ta cũng đều biết rõ ai là người thừa kế Viên Thành. Chị hai, chị thấy em nói có đúng không?
Đây chính là điều cấm kỵ nhất mà nhị phu nhân không muốn nghe, bà ta lúc nào cũng tìm mọi cách để con trai mình giành được vị trí người thừa kế của Viên gia, trong mắt bà ta Viên Trác Nghiên luôn là cái gai trong mắt. Bà ta nhìn Ôn Giai Tuệ bằng cách mắt đầy căm phẫn nhưng vẫn giở giọng thản nhiên hiền từ đáp trả.
- Không ngờ cô cũng biết cách tìm chỗ trú rồi đấy, lão gia cũng mất rồi nên chắc chắn cô không thể đứng vững được ở Viên gia nên mới tranh thủ thời cơ lấy lòng chị cả?
Ôn Giai Tuệ đã sớm dự đoán được bà ta sẽ nói như vậy nên cũng không có phản ứng gì quá kích, ngược lại còn rất bình thản nhún nhẹ vai.
Thấy thái độ có vẻ khinh khi của cô, nhị phu nhân còn định tiếp tục khẩu chiến thì nhị thiếu gia từ bên ngoài chạy vào gọi bà ta cùng cô con gái nên cuộc chiến giữa các phu nhân mới tạm thời được dập tắt.
Sau khi nhị phu nhân đi khỏi, Ôn Giai Tuệ cũng cúi chào bà cả rồi chuẩn bị lui đi.
Bà cả từ nãy đến giờ còn bất ngờ vì hành động của tam phu nhân, bây giờ mới giật mình gọi cô lại để hỏi.
- Khoan đã! Tại sao cô lại giúp tôi? Không phải cô không ưa gì tôi sao?
Nghe bà hỏi, Ôn Giai Tuệ dừng bước, chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Nhị phu nhân cũng nói rồi đấy! Em phải tìm chỗ dựa ở Viên gia chứ, hy vọng những tháng ngày sau này chị cả và đại thiếu gia có thể chiếu cố em.
Vẫn phong thái tao nhã đó, cô cúi nhẹ đầu rồi xoay người, đi về hướng cầu thang.
Bà cả ngoài mặt tuy vẫn tỏ ra rất cứng rắn, không ai có thể hạ được, nhưng ngay khi tất cả đều đã đi hết rồi thì bà liền vội vội vàng vàng gọi quản gia đi theo mình.
Bà vào phòng và lấy điện thoại gọi vào một số. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nối máy.
- Mẹ, không phải con đã nói sẽ không về rồi sao? Công việc ở đây của con rất nhiều, con không có thời gian về xem một đám ô hợp diễn tuồng đâu.
Bà cả mặc dù rất giận nhưng lại không bao giờ lớn tiếng với đứa con trai này, hơn nữa bên ngoài hiện giờ đang có nhiều người như vậy, tất cả đều đang rình rập nhau vì khối di sản khổng lồ của Viên lão gia nên bà cũng phải chú ý từng hành động cử chỉ của mình.
- Trác Nghiên, mẹ không bảo con về để khóc tang, chẳng lẽ con định không thừa kế Viên Thành sao? Nếu Viên Thành rơi vào tay mẹ con ả Lan Nhi thì mẹ của con còn mặt mũi nào để đối diện với tổ tiên nữa?
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười, sau đó là câu nói nửa thật nửa đùa của Viên Trác Nghiên.
- Nếu bọn họ đuổi mẹ thì con vẫn có thể đón mẹ đến đây ở cùng con mà.
Nhưng đấy chỉ mới là câu nói đùa, giọng điệu lẫn tiếng cười của anh ta chuyển biến rất nhanh, không khác gì đang nhắc đến kẻ thù của mình.
- Nếu ông ta còn có lương tâm thì nên biết để lại quyền thừa kế cho ai. Những gì của con thì con sẽ không để ai cướp mất cả, chúng đã hủy hoại con thì con sẽ trả lại gấp đôi, còn muốn cướp lấy Viên Thành? Không phải quá xem thường Viên Trác Nghiên này rồi ư?
Nghe được những lời này, bà cả như thở phào được một hơi, vội hỏi lại để chắc chắn hơn.
- Trác Nghiên, con nói vậy có nghĩa là sẽ về đúng chứ?
Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Viên Trác Nghiên.
- Con đã mua vé máy bay rồi, khi nào về con sẽ gọi cho mẹ. Giờ con có việc, nói chuyện với mẹ sau nhé!
Tảng đá lớn trong lòng bà cả cuối cùng cũng được tháo dỡ, bà nhìn quản gia của mình cười mãn nguyện. Vậy là sẽ không ai có thể cướp đi vị trí của mẹ con bà ở Viên gia nữa.
………………………………………
Viên gia sau khi Viên lão gia qua đời giống như vừa có một cơn qua quét qua, mọi thứ bây giờ vẫn chưa thể trở lại vị trí ổn định được, đặc biệt lại là trong thời gian chờ công bố di chúc nữa. Không giống một tang gia mà bọn họ giống như đang chờ giá cổ phiếu sau khi đầu tư hơn.
Ngoài mặt vẫn gọi nha là người một nhà nhưng sau lưng mỗi người đều đang dự tính sẵn cho mình một kế hoạch riêng cả rồi.
Mặc cho bên ngoài ồn ào hay chìm trong thù hận tham vọng thì Ôn Giai Tuệ vẫn rất bình nhiên, mỗi ngày đều ở trong phòng đánh từng bản nhạc tự sáng tác, những lúc được chạm vào từng phím đàn vang lên từng giai điệu êm dịu, mang theo những tâm tư trong lòng giải bày ra là những giây phút cô cảm giác nhẹ lòng, yên bình nhất.
- Tam phu nhân, chị không lo sao ạ? Nếu trong di chúc của lão gia không có tên của chị thì…
Mười ngón tay trên phím đàn của Ôn Giai Tuệ bất chợt không cùng nhịp nữa, cô đành dừng lại một lúc, không biết là đang nói với chính mình hay trả lời cô người hầu của mình nữa.
- Nếu sợ thì ta đã rời khỏi đây sau khi Lão gia mất rồi.
Dứt lời thì cô cũng vừa bắt đầu lại đúng nhịp của từng phim đàn, lại thản nhiên ung dung đánh lên từng ca khúc với những cung bậc cảm xúc hỗn loạn, phức tạp.
………………………………
Phi trường luôn là nơi tồn tại hai kiểu cảm giác đối lập nhau của con người, hạnh phúc đến vỡ òa hoặc sẽ đau buồn khóc lóc, là nơi tiễn những người thân yêu nhất, cũng là nơi đón những người ta luôn nhung nhớ trở về. Nhìn những dòng người chen lấn nhau đi đi về về, Viên Trác Nghiên cũng đã sớm chán ghét rồi, đó cũng là lí do mà hắn không bao giờ để ai ra tận đây để đón hắn.
Hai năm trở về Thượng Hải đúng là có nhiều thay đổi, nhưng cảm giác vẫn giống như ngày rời đi, tệ đến không còn từ nào có thể diễn tả đúng. Cho dù không muốn trở về nơi này nhưng hắn cũng không thể để kẻ khác cướp đi những thứ vốn thuộc về mình được.
…………………………….
Cuộc chiến quyền lực ở Viên gia có lẽ bây giờ mới chính thức bắt đầu, hai vị phu nhân đang dần trở mặt rõ ràng hơn.
- Cha, con cũng không biết hôm nay Trác Nghiên về ạ. Nhưng cha cũng rất rõ tính của thằng bé rồi mà, nó không thích chúng ta ra sân bay đón….
Không biết Viên lão thái gia đã lấy được tin Viên Trác Nghiên hôm nay trở về từ ai mà bây giờ đang quở trách con dâu cả vì đã không thông báo với ông để ông ra đón cháu đích tôn của mình.
Mà chính bà cả cũng vừa mới biết tin này không sớm hơn lão thái gia bao lâu cả, nhưng vì Viên Trác Nghiên ghét nhất là nhìn thấy người nhà đến sân bay để đón hắn nên bà cũng chỉ có thể đợi hắn về đến Viên gia thôi.
Trong tất cả những chuyện từng xảy ra trong Viên gia thì đây lại là trường hợp duy nhất bà cả bị Viên lão thái gia trách phạt mà bà hai lại không vui như vậy. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được lão thái gia vì thương cháu đích tôn nên mới như vậy, dù đã bỏ đi suốt hai năm và thậm chí không về dự tang lễ của Viên lão gia nhưng vị thế của Viên Trác Nghiên trong Viên gia đúng là không ai có thể cướp mất được. Đúng là dòng máu chính thống bao giờ cũng được ấn định sẵn là quân vương.
- Còn đứng đó làm gì nữa? Trác Nghiên dù có không thích nhưng nó cũng sẽ không dám làm gì lão già này đâu. Mau chuẩn bị xe đi, hai năm rồi cháu của ta mới về nên ta nhất định phải đi đón mới được.
Bà hai đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của bọn họ không xót một chữ nào, vừa uất ức vừa căm phẫn, liều lĩnh nói với lão thái gia đang vội vã chuẩn bị ra ngoài.
- Cha, Trác Việt cũng là cháu của người mà, tại sao lúc nào người cũng thiên vị Trác Nghiên vậy?
Hành động của bà ta khiến Viên lão thái gia cau mày khó chịu ngay lập tức. Ông hắng giọng nói một câu rồi chống gậy đi ra khỏi phòng khách.
- Tâm trạng ta đang rất tốt đừng làm ta khó chịu.
Bà cả ném cho bà ta một cái nhìn sắc bén rồi vội vàng đuổi theo Viên lão thái gia.
Từ trên ban công nhìn xuống vẫn rất rõ tình trạng hỗn loạn của một nhà tài phiệt, Ôn Giai Tuệ nhếch môi nở một nụ cười nhã nhặn, những ngón tay thon dài lại nhịp nhàng múa trên từng phím đàn.
Hai ba chiếc xe thương vụ đã sớm xếp hàng bên ngoài sân bay đợi ông chủ của bọn họ, đứng bên cạnh chiếc xe dẫn đầu là hai trong ba thủ hạ trung thành nhất của Viên Trác Nghiên.
Vừa thấy hắn đi ra khỏi cánh cửa tự động kia, tất cả thủ hạ đang đứng trước cửa xe liền cúi chào rất đều.
- Boss!
Gương mặt nam nhân vẫn luôn giữ một phong thái cường ngạnh, trầm ổn. Hắn nhìn lướt một vòng về chiếc xe đang dẫn đầu, giọng điệu bình ổn phân phó.
- Đừng để bọn họ đến gần tôi cho đến khi về Viên gia.
Hai tên thủ hạ cùng lúc gật đầu rất cung kính nhận lệnh.
Nam nhân không nói thêm gì, hướng cửa xe đang mở của chiếc xe ở giữa bước lên.
Sau khi ông chủ đã ổn định vị trí, cả ba chiếc xe thương vụ màu đen sáng bóng dần lăn bánh, tốc độ càng lúc càng tăng lên.
Sở dĩ Viên Trác Nghiên phân phó như vậy là vì hắn thừa biết Viên lão thái gia và mẹ hắn sẽ ra tận phi trường để đón hắn, mà thứ làm hắn thấy chán ghét nhất chính là cảnh đoàn tụ vô vị kia.
Đúng như sự sắp xếp của Viên Trác Nghiên, đoàn xe vừa đi được một đoạn ra khỏi sân bay về hướng Viên gia thì đã gặp xe của Viên gia đi theo hướng ngược lại. Chiếc xe kia có vẻ đang muốn chặn xe của Viên Trác Nghiên, nhưng lại bị chiếc xe dẫn đầu thuần thục ngăn cản một cách nhanh chóng và gọn gàng, ép chiếc xe SUV của Viên gia ra một bên đường đợi khi chắc chắn đã cắt đuôi được cho xe của ông chủ mới tăng tốc đuổi theo.
………………………….
Viên gia.
Hai chiếc xe màu đen như hai con mảnh thú lớn lao vào cổng lớn của tòa biệt thự.
Xe dừng lại giữa sân, thủ hạ lái xe của Viên Trác Nghiên rất nhanh đã xuống xe mở cửa cho ông chủ và nghiêm nghị đứng sau hắn.
Người hầu trong Viên gia vừa nhìn thấy nam nhân bước xuống xe liền đứng nghiêm cúi chào rất đều.
- Đại thiếu gia!
Viên gia? Đã hai năm không về, cũng chẳng có gì thay đổi nhỉ? Nếu không phải vì người cha “đáng kính” đã chết và bản di chúc của ông ta thì hắn sẽ không bao giờ đặt chân vào căn biệt thự này lần nữa. Cặp mắt chim ưng lạnh lẽo của người đàn ông quét một vòng bốn phía, gương mặt trầm ngâm không có biểu cảm gì đặc biệt. Hắn sải bước đi thẳng vào trong phòng khách.
Ra đón hắn là Vương quản gia. Nhìn thấy đai thiếu gia hai năm rời khỏi Viên gia cuối cùng cũng trở về, Vương quản gia như người cha già luôn mòn mỏi mong chờ, ông xúc động cười hiền từ.
- Cậu cả, ôi, rốt cuộc cậu cũng trở về rồi, nào nào, chắc cậu cũng mệt rồi, tôi đã dọn phòng cho cậu rồi, mau vào trong nghỉ ngơi trước đã.
Ánh mắt lạnh lẽo của Viên Trác Nghiên khi nhìn Vương quản gia lúc nào cũng thu lại, dịu đi vài phần. Chỉ mới hai năm mà trông ông già đi rất nhiều, nhìn đôi mắt già nua lồi lên của ông, hắn lại nhớ ngày hắn rời khỏi Viên gia hai năm trước…
- Vương thúc, vất vả cho ông rồi.
Hắn đặt tay lên vai ông vỗ vỗ hai cái rồi đi thẳng về phía di ảnh của Viên lão gia.
Nhận một nén nhang trong tay Vương quản gia, trên mặt nam nhân vẫn chẳng biểu lộ một cảm xúc mất mác hay đau khổ nào, ngược lại mà nhìn kỹ hơn sẽ thấy hắn đang rất vui và trong mắt còn một nỗi căm ghét không bao giờ có thể tiêu tan.
“Đánh chết nó cho ta! Một con người hầu mà dám âm mưu sát hại thiếu gia, đánh chết nó cho ta! Hôm nay nếu ai dám để nó sống ta sẽ đánh gãy chân kẻ đó!”
Hắn nhìn di ảnh của cha rất lâu, một cái chớp mắt đã che giấu hết những cảm xúc vừa dâng trào trong lòng, liền khôi phục lại gương mặt lạnh tanh vốn có.
- Cha, không ngờ cha con chúng ta lại gặp lại trong tình trạng như thế này.
Hắn chỉ ném một câu như vậy rồi xoay người đi khỏi. Bước đến cầu thang, hắn đột nhiên dừng lại ở bậc thang đầu tiên, một lần nữa nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn nhưng đầy thù hận. Khung cảnh yên tĩnh này thật sự là ngược lại với dự đoán của hắn, không hề náo nhiệt chút nào.
Nhưng giữa khung cảnh yên ắng này lại vang lên một khúc nhạc dương cầm làm động lòng người, tiếng đàn êm dịu nhưng đầy ai oán, nhẹ nhàng lại bi thương. Tiếng đàn dương cầm đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Viên Trác Nghiên, hắn hơi ngoảnh đầu hỏi Vương quản gia đang đứng phía sau.
- Vương thúc, trong nhà có người biết chơi dương cầm sao?
Vương quản gia trả lời không chỉ nhanh mà còn rất thành thạo như đang thuyết trình.
- Đó là tiếng đàn của bà ba đấy ạ. Ôi tôi đúng là lão già lẩm cẩm rồi, chắc cậu vẫn chưa biết lão gia đã nạp thêm thiếp. Bà ba thường ngày rất hay tấu dương cầm đấy. Cậu cả, cậu có muốn đi chào hỏi không ạ?
Nạp thiếp? Bà ba? Lão già này sau khi đánh chết người phụ nữ của Viên Trác Nghiên hắn lại không chút hổ thẹn còn nạp thiếp sao?
Nghĩ đến đây, trên môi hắn không khỏi vẽ lên một nụ cười trào phúng.
Nhưng phải thừa nhận khúc nhạc này thật sự rất hay, hắn đã nghe rất nhiều bản dương cầm nhưng chưa từng nghe một bản nhạc xuất sắc như vậy, không phải những thứ tạp âm vô vị mà khiến tâm trạng có thể điều tiết rất nhanh.
Phía sau hắn Vương quản gia đứng bên cạnh A Châu vẫn đang đợi đại thiếu gia dặn dò.
Rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng đã đưa ra quyết định. Hắn nhàn nhạt ra lệnh, không nghe ra hắn rốt cuộc đang vui hay buồn.
- Nếu là mẹ nhỏ thì nên chào hỏi một tiếng chứ. Vương thúc, dẫn đường đi!
Vương quản gia gật đầu và đi lên trước hắn hai bậc thang nhưng vẫn đứng qua một bên nhường đường cho đại thiếu gia.
A Châu phía sau cũng bước theo ông chủ.
Ba người dừng lại trước một căn phòng, tiếng dương cầm đã sát bên tai, Vương quản gia định đưa tay gõ cửa thì Viên Trác Nghiên đã ra hiệu cho ông lui xuống, chỉ để lại A Châu đứng sau hắn.
Người bên trong có lẽ chưa nhận ra có khách bên ngoài nên vẫn say sưa trong thế giới của mình.
Đứng một lúc, Viên Trác Nghiên đang định gõ cửa thì phát hiện cửa không đóng mà chỉ đang khép hờ. Hắn khẽ nhếch môi bạc, rất tự nhiên mà đẩy cửa đi vào như phòng của mình, đứng bên cạnh cửa nghe trọn vẹn bản dương cầm đã nào.
Nhìn thấy nữ nhân đó, người đang tấu khúc dương cầm êm ái này, cũng là tam phu nhân của Viên gia. Viên Trác Nghiên bây giờ không chỉ còn bị cuốn vào tiếng đàn của cô nữa mà cũng sớm bị thu hút bởi vẻ đẹp của nữ nhân đó, phải nói là tuyệt sắc giai nhân, mặc dù hắn mới chỉ được nhìn qua góc nghiêng mê người kia, chiếc cằm thon gọn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở càng tăng thêm sức quyến rũ trí mạng, chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng, làn da trắng mịn như trẻ sơ sinh, cô nàng khoác trên mình bộ sườn xám màu đen càng tăng thêm sự hấp dẫn dụ hoặc.
Lần đầu tiên Viên Trác Nghiên nhìn một người phụ nữ đến ngây ngẩn mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra, chỉ có A Châu đứng sau hắn là nhận ra sự khác thường này.
Cũng may lúc bản nhạc kết thúc, Viên Trác Nghiên đã khôi phục lại thần trí, nếu không chắc đã trở thành một kẻ ngốc đứng ngây người nhìn một mỹ nhân rồi.
Bộp! Bộp! Bộp!
Từng tiếng vỗ tay đều đặn nhưng có sức nặng thần kỳ vang lên khắp căn phòng vừa mới tĩnh lặng.
Tiếng vỗ tay cũng làm cho nữ nhân kia có chút giật mình và bất ngờ. Cô chậm rãi xoay người nhìn người đàn ông tự tiện xông vào phòng như vậy.
Một lần nữa Viên Trác Nghiên có thể nhìn rõ vẻ đẹp của cô nàng hơn. Vẻ đẹp này đúng là trời ban, dao kéo có lẽ cũng chẳng tạo nên được, đôi mắt hạnh đen tuyền lấp lánh chỉ cần liếc nhìn thôi đã hớp mất hồn vía của đối phương rồi, màu son đỏ mận tô thêm sắc cho nụ cười nhã nhặn của cô. Hắn vừa tiến đến gần cô vừa vỗ tay tán thưởng.
- Bản nhạc này đúng là viên ngọc sáng trong âm nhạc.
Nhìn nam nhân một thân tây trang màu đen toát lên một cảm giác bức bách đến khó thở này đang khen ngợi mình mà Ôn Giai Tuệ suýt chút nữa đã quên mất phản ứng. Cô chỉ tỏ ra ngạc nhiên một chút và lịch thiệp đáp lại lời khen vừa rồi.
- Đây chắc là cậu cả của Viên gia nhỉ? Cậu quá khen rồi, đây chỉ là một bản nhạc nhỏ tôi tự viết mà thôi, sao dám tự nhận là tài hoa chứ?
Cặp mắt phượng hẹp dài của nam nhân lần nữa quét dọc nữ nhân trước mặt, cô gái này từ những hành động cử chỉ nhỏ nhất không hề tùy tiện, lời nói cũng đúng trọng tâm, có vẻ không đơn giản à nha.
Hắn khẽ bật cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề chứa chút ý cười nào.
- Mẹ nhỏ, rất vui được diện kiến!
Hắn cười, nhưng là đang phấn khích và tò mò. Cô gái này trông còn nhỏ tuổi hơn hắn mà hắn phải gọi một tiếng "mẹ nhỏ", đúng là một trò châm biếm mà.
- Cậu cả, hoan nghênh cậu trở về!
Còn cô, đối với nam nhân này hẳn là phải đề phòng thôi. Không hiểu sao khi hắn vừa bước vào thôi đã tạo ra một loại khí áp bức đến khó thở, khả năng bình tĩnh trước mọi tình huống của cô vài giây trước không chút dấu hiệu báo trước mà bị lung lay bất ngờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí quỷ dị này nên được giải thích thế nào đây a?
A Châu đứng phía sau Viên Trác Nghiên cũng không hiểu được chuyện đang diễn ra trước mắt.
- Trác Nghiên, con muốn dọa chết chúng ta sao?
Không khí quái lạ trong phòng này rốt cuộc cũng đến lúc bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của bà cả Tần Mộc Du, cũng là mẹ ruột của Viên Trác Nghiên. Có lẽ vì bị chiếc xe kia chặn đường khi đến sân bay mà bà tất tốc về đây hỏi tội con trai yêu quý.
Theo sau bà là Vương quản gia.
Thấy bà đi vào, A Châu cũng biết ý mà đứng sang một bên.
Viên Trác Nghiên thu lại ánh mắt khiêu khích dò xét kia khi quay lại đối diện với mẹ hắn.
- Mẹ, chẳng phải con đã nói mẹ đừng làm những chuyện vô ích rồi sao?
Tần Mộc Du nghe con trai nhắc lại cái nguyên tắc khó hiểu này thì không khỏi bất mãn, lườm nhẹ hắn rồi nói tiếp.
- Con thì hay rồi, đâu phải mẹ rảnh rỗi như vậy, là ông nội nhất mực muốn đi đón con đấy. Vừa rồi con dọa ông suýt nữa thì tăng huyết áp rồi đấy. Còn không mau xuống xin lỗi ông đi!
Vừa nói xong, bà lại liếc nhìn Ôn Giai Tuệ đang đứng gần đó. Cũng chẳng đáp lại cái cúi chào của cô.
- Gì vậy, vừa về đến nhà đã vào đây?
Sau Ôn Giai Tuệ là Vương quản gia đang đứng phía sau, bà hừ nhẹ một tiếng.
- Vương quản gia, ông quên mất trật tự trên dưới rồi sao? Đại thiếu gia vừa vào nhà đã dẫn đến chào bà ba trước?
Đúng là không hổ danh phù thủy của Viên gia, bà luôn hà khắc như vậy với tất cả lễ nghi phép tắc trong nhà. Con trai bà là cháu đích tôn vừa mới trở về đã vào phòng diện kiến vợ bé của chồng thật không ra thể thống gì mà.
Vì không muốn Vương quản gia chịu trận cũng như để mẹ mình làm lớn chuyện lên, Viên Trác Nghiên đã đứng ra giải vây tất cả.
- Thôi nào mẹ, chúng ta xuống dưới thôi, con vừa về mà mẹ đã nổi nóng như vậy khiến người ta hiểu lầm mẹ thấy con không vừa mắt đấy.
Vẫn là con trai luôn hiểu mẹ nhất, hắn chỉ nói vài câu Tần Mộc Du đã bỏ qua hết mọi chuyện mà đi ra khỏi phòng của Ôn Giai Tuệ. Nhưng vẫn lạnh giọng nhắc cô một câu.
- Giai Tuệ, cô không cần phải xuống đâu!
Đây rõ ràng là xem thường ra mặt một cách rõ ràng nha.
Mà Ôn Giai Tuệ cũng chẳng để vào tai những lời này, cứ như đấy chẳng là vấn đề gì to tát cả.
Nam nhân kia lần nữa lại hướng đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng về phía cô, chung thủy dán trên gương mặt như thiên sứ kia. Môi bạc vẽ lên một đường cong ma mị.
Giai Tuệ?
Đó là tên của cô sao? Một cái tên rất đẹp đấy chứ?
Vương quản gia cúi chào chủ nhân của phòng này rồi nhanh chân đi theo bà cả ra ngoài.
Có vẻ như Viên Trác Nghiên vẫn chưa xem xong trò vui nên trước khi đi còn tặng cho Ôn Giai Tuệ một nụ cười châm chọc rõ ràng.
Nhưng với một nữ nhân luôn điềm tĩnh nhã nhặn như Ôn Giai Tuệ sao có thể vì chút ánh mắt hay nụ cười bỡn cợt của nam nhân kia mà ảnh hưởng chứ?
Cô nhìn cánh cửa đã đóng lại, môi anh đào xinh đẹp nở một nụ cười nhàn nhạt.
.........................
Dưới phòng khách Viên gia.
Viên lão thái gia gặp lại cháu đích tôn sau hai năm mừng rỡ hơn cả mùa xuân, liên tục hỏi thăm tình hình của Viên Trác Nghiên hai năm bên ngoài.
Bầu không khí này đúng là không hợp lắm với một tang gia, chỉ mới hôm qua còn khóc lóc trong một màu đen kịt mà hôm nay đứa cháu đích tôn này trở về thì tất cả như sang trang mới, hoặc là hạ màn vở kịch khóc thuê hôm qua. Đúng là mệnh quân chủ, dù không đến dự tang lễ của Viên lão gia nhưng chẳng một ai dám trách móc.
Cũng chính vì vậy mà mẹ con Mục Lan Nhi không vui, từ đầu đến cuối luôn đứng một bên với vẻ mặt xám xịt như gan heo.
Cuộc trò chuyện xôn xao trong phòng khách chợt bị cắt ngang bởi nhị thiếu gia Viên Trác Việt mới về.
- Anh cả, cuối cùng anh cũng về rồi!
Viên Trác Nghiên tạm dừng cuộc trò chuyện để quay lại nhìn em trai cùng cha khác mẹ kia. Hắn khẽ cười, nhưng nếu nhìn kỹ thì đấy không phải là một nụ cười chào hỏi thôi đâu.
- Trác Việt, hai năm qua cậu sống tốt chứ?
Bởi đó là một câu đe dọa chỉ hai người mới hiểu được hàm ý bên trong. Những gì Viên Trác Việt đã làm hai năm trước, hai năm qua Viên Trác Nghiên dù là trong mơ cũng không thể quên được. Anh ta dám nói mình sống tốt hắn sẽ ngay lập tức bắn vỡ sọ đứa em này!
Có vẻ như đã hiểu được lời cảnh cáo của đối phương nên Viên Trác Việt vẫn chưa dám có lời nói nào lỗ mãng.
- Anh cả, hai năm qua anh ở bên ngoài, Viên Thành đều do em và cha gánh vác, bây giờ cha đã mất thì anh em chúng ta nên nhận trọng trách này chứ?
Bề ngoài không khác gì cuộc hội ngộ giữa hai anh em, nhưng chính là đang ngầm khiêu khích nhau.
Cả bà cả Tần Mộc Du và bà hai Mục Lan Nhi đều hiểu được ý tứ bên trong nên nhanh chóng giải tán bọn họ trước khi xảy ra nội chiến lần nữa, nhất là lại trước mặt bao nhiêu trưởng bối.
Khung cảnh đầy mùi thuốc súng bên dưới đều được Ôn Giai Tuệ đứng trên lầu nãy giờ thu hết vào mắt, nhưng cô vẫn duy trì dáng vẻ nhã nhặn bình tĩnh ung dung như thường.
- Phu nhân, đại thiếu gia với chúng ta là bạn hay thù đây? Có vẻ như hai vị thiếu gia này có một mối thù rất lớn thì phải.
Đôi mắt đen láy long lanh của Ôn Giai Tuệ vẫn phản chiếu hình ảnh nam nhân khí thế bức người kia. Cô chậm rãi lắc đầu, không nhanh không chậm nói.
- Viên Trác Nghiên này không dễ đối đầu như Viên Trác Việt đâu. Vẫn nên cẩn thận với anh ta một chút vẫn hơn. Tôi không muốn chuốc lấy phiền phức đâu.
Theo phu nhân hai năm qua, nhưng đây là lần đầu tiên A Phong thấy cô e dè trước một người như vậy, chẳng lẽ Viên Trác Nghiên này sẽ ngán đường bọn họ sao?
............................
Mấy trò tung hô của Viên gia đối với Viên Trác Nghiên từ lâu đã trở thành một rạp xiếc rồi. Hắn chán nản về phòng của mình, phía sau là A Châu đang báo cáo công việc của Las Vegas.
- Boss! Đơn hàng về Thái Lan hiện đang gặp chút sự cố kỹ thuật, qua điều tra thì là có kẻ cố ý gây nhiễu động cơ. Là người của chúng ta luôn ạ, thủ hạ vẫn đang tìm kẻ đó.
Viên Trác Nghiên vừa nghe cậu ta báo cáo tình hình vừa đi tới quầy rượu lấy một cái cốc thủy tinh và một chai whisky. Hắn chậm rãi rót nửa cốc, thanh âm lạnh lẽo vang lên sau khi nghe xong tình tình.
- Đổi tàu và cả hướng đi đi, nếu còn xảy ra sơ suất thì cậu không cần về đây nữa.
- Vâng, thưa boss!
A Châu cúi đầu tuân lệnh rồi lui ra khỏi phòng.
Cùng lúc, A Minh là một thủ hạ khác của hắn gõ cửa, đem vào một sấp tài liệu và báo cáo.
- Boss! Đây là ghi chép về tam phu nhân mà anh yêu cầu.
Viên Trác Nghiên thả ly rượu xuống bàn và cầm lấy những tài liệu kia xem qua.
Ôn Giai Tuệ?
A Minh bên cạnh vẫn cẩn trọng báo cáo.
- Tam phu nhân được lão gia cứu từ hai năm trước, lão gia đã tạo điều kiện tốt nhất rèn luyện cho cô ấy hơn một năm trước khi đưa cô ấy về làm vợ lẻ.
Tốc độ của cậu ta vừa đúng phải theo kịp với tốc độ xem từng trang tài liệu của Viên Trác Nghiên.
- Theo lời của Vương quản gia và những người hầu trong Viên gia, lão gia từ lúc đưa phu nhân về đây mặc dù chưa đầy một năm nhưng vô cùng sủng ái cô ấy, phía sau hoa viên còn có một khu vườn dành riêng cho phu nhân.
Những gì hắn vừa đọc cùng những gì hắn vừa nghe.
Khỉ thật!
Đúng là một vở tuồng đây mà.
Hắn phất tay ý bảo A Minh lui đi.
Nam nhân cầm chợt nhếch khóe môi tạo nên một cười vô cùng đáng sợ.
Tưởng là thiên kim khuê cát, hóa ra cũng là xuất thân trong tầng lớp hạ lưu. Một ả đàn bà như vậy thì được ông ta sủng ái, bảo bọc trong tay. Nhưng người phụ nữ đáng thương của hắn lại bị ông ta ra tay giết chết. Ân oán này hắn nên tìm ai để đòi đây?
Phải rồi, chỉ có thể tìm người phụ nữ của ông ta thôi, ít nhất vẫn có thể đòi lại chút công bằng cho người hắn yêu.
" Cậu cả, cứu em!!!!"
" Cậu cả, em yêu cậu...."
Giọng nói đó vẫn luôn vang lên trong đầu hắn, hành hạ hắn đến đau đớn. Bàn tay đang cầm tài liệu kia bóp chặt lại, những mảnh giấy vì vậy mà nhàu nát đến không còn nguyên vẹn.
Bữa cơm đoàn viên lại là bữa cơm sau tang lễ, đây chắc là trò hề lớn nhất của Viên gia rồi. Viên lão gia vừa mất và con trai cả trở về chỉ sau tang lễ một ngày nhận được sự hoan nghênh rất lớn.
Trên bàn ăn lớn đã bày ra rất nhiều món ăn, hẳn là mở đại tiệc đây a!
Viên lão thái gia đã ngồi ở vị trí chủ tọa. Bà cả và hai mẹ con bà hai cũng đã ngồi vào bàn ăn. Sau đó là Ôn Giai Tuệ.
Mặc dù còn thiếu cả hai vị trí của hai vị thiếu gia nhưng Viên lão thái gia chỉ hỏi.
- Trác Nghiên đâu rồi, còn không mau gọi nó xuống!
Vương quản gia nhìn lại trên bàn ăn liền gật đầu chuẩn bị đi lên. Nhưng ông vừa xoay người thì Viên Trác Nghiên đã xuống.
- Ông nội, xin lỗi vì để ông đợi lâu.
Nhìn thấy cháu đích tôn của mình, những nét nhăn mặt của Viên lão thái gia rốt cuộc cũng dãn ra.
- Nào, mau ngồi xuống ăn cơm đi.
Chẳng biết tên nam nhân này là vô tình hay cố ý mà chọn vị trí đối diện với Ôn Giai Tuệ ngồi xuống, còn mang theo một nụ cười âm hiểm giễu cợt hướng về phía cô.
Ôn Giai Tuệ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt không chút kiêng nể kia, nhưng cô vẫn phớt lờ đi coi như chẳng thấy gì.
Hắn vừa ngồi xuống, Viên lão gia liền cầm đũa lên bắt đầu bữa cơm.
Cũng chính vì vậy mà bà hai Mục Lan Nhi vô cùng bất mãn, không chút do dự mà đòi công bằng.
- Ba, Trác Việt vẫn chưa xuống sao lại bắt đầu rồi?
Viên lão thái gia vừa mới cầm đũa lên liền cau mày không hài lòng, nghiêm giọng quát một câu
- Không biết tuân thủ phép tắc còn muốn cả nhà chờ nó!
Tần Mộc Du nghe được câu này lén nở một nụ cười đắc ý, nhìn ả đàn bà mặt mũi đen xì kia bằng ánh mắt hả hê vô cùng.
Mục Lan Nhi tức đến suýt nữa hộc máu, không phải Viên Trác Nghiên cũng đến trễ sao? Đúng là thiên vị rõ ràng đây mà.
Nhưng Viên lão thái gia vừa dứt lời thì Viên Trác Việt cũng vừa xuống và nhanh ngồi vào bàn ăn.
Mà Viên Trác Nghiên từ đầu đến giờ chẳng hề quan tâm cuộc chiến giữa hai người phụ nữ kia, hai mắt hắn luôn chung thủy dán trên người Ôn Giai Tuệ.
Bị cặp mắt chim ưng sâu hút kia nhìn chằm chằm như vậy mà Ôn Giai Tuệ vẫn rất thản nhiên ăn rất từ tốn. Nhưng có trời mới biết cô đang mất bình tĩnh như thế nào.
Đột nhiên một miếng thịt được để vào bát, buộc Ôn Giai Tuệ phải ngẩng đầu nhìn nam nhân có lòng tốt quan tâm đến mình. Hắn còn nở một nụ cười tà mị mê hoặc khi nhìn cô.
- Mẹ nhỏ, nên ăn nhiều hơn, trông cô rất gầy đấy.
Đôi mắt to tròn của Ôn Giai Tuệ cũng không có chút chột dạ gì mà trực tiếp đối diện với cái nhìn vô phép của hắn, còn mỉm cười vô cùng nhã nhặn.
- Cảm ơn cậu cả đã có lòng quan tâm.
Thật không hiểu sao chẳng ai chú ý đến bọn họ, chỉ toàn tranh nhau ghi điểm trước Viên lão thái gia! Vậy cũng tốt, không khí này vừa hay thuận lợi cho Viên Trác Nghiên chơi đùa với mẹ nhỏ đáng yêu này nha.
Hắn vừa ăn vừa ngước nhìn cô nàng ăn, đúng là tuyệt sắc giai nhân đến ăn cũng vô cùng xinh đẹp.
Leng keng!
Chiếc thìa bên cạnh Viên Trác Nghiên bất chợt rơi xuống, không biết hắn đang cố tình hay chỉ là ngoài ý muốn. Chiếc thìa vừa rơi thì hắn đã cúi ngay xuống để nhặt.
Cũng chính vì âm thanh đó mà thu hút sự chú ý của những người trên bàn ăn. Tần Mộc Du thấy vậy liền bảo người làm lấy một chiếc thìa khác đem ra cho hắn.
Mà nam nhân hắc ám kia khi vừa cúi xuống liền chạm vào chân của nữ nhân đối diện, ngông cuồng vuốt lên một đường.
Bị đụng chạm bất ngờ làm cho Ôn Giai Tuệ không khỏi rùng mình. Nhưng cô lại không có phản ứng gì quá kích mà chỉ rụt chân lại, nhìn phía đối diện, rất nhanh tên đó đã ngồi lên lại cùng với chiếc thìa vừa làm rơi.
Người hầu nhanh chóng chạy đến đổi chiếc thìa mới cho hắn.
Sao hắn có thể nhìn mãi mà chẳng thấy chán vậy chứ?
Mà Ôn Giai Tuệ thì vẫn rất bình thản dùng cơm.
Đây đúng là kiểu hắn gặp lần đầu tiên à nha, dù hắn trêu chọc như vậy vẫn có thể duy trì được dáng vẻ ưu nhã như chẳng có chuyện gì xảy ra đó!
Cô càng như vậy thì càng khiến hắn thêm thích thú và tò mò đây, không biết sau lớp mặt nạ kia thì dáng vẻ sợ sệt của cô sẽ như thế nào nhỉ?
............................
Viên Trác Nghiên không ngờ Ôn Giai Tuệ lại chủ động tìm gặp hắn.
- Mẹ nhỏ, có chuyện gì mà cô lại bí mật hẹn tôi ra đây vậy?
Hoa viên này là Viên lão gia lúc mới đưa Ôn Giai Tuệ về Viên gia đã tặng cho cô, đây là địa bàn của cô và ngoài cô ra sẽ không có ai đặt chân đến.
Từ nãy đến giờ Ôn Giai Tuệ vẫn giữ im lặng, bước đi phía trước. Qua một cây cầu, cuối cùng cô cũng dừng lại bên một gốc hoa gạo. Cô chưa quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt nói vào vấn đề chính.
- Cậu cả, chuyện vừa nãy trên bàn ăn, tôi sẽ xem như đó chỉ là vô ý, hy vọng anh đừng bao giờ có những hành động mạo phạm tôi như hôm nay nữa.
Nào ngờ khi Viên Trác Nghiên nghe xong những lời này, không chỉ không coi đó là cảnh cáo mà còn cư nhiên như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm.
- Ồ, thì ra là chuyện này sao? Mẹ nhỏ, thật đáng tiếc là....
Hắn cố tình dừng lại, môi bạc khẽ nhếch tạo thành một nụ cười âm hiểm. Từng bước đi lên phía trước đối diện với nữ nhân đang đưa lưng về phía mình.
- Đó là tôi cố tình đấy!
Thanh âm trầm thấp nhưng lại lạnh lẽo kề bên tai của Ôn Giai Tuệ làm cho từng sợi lông tơ trên người cô cũng dựng thẳng lên vì căng thẳng. Nhưng cô vẫn duy trì phong thái nhàn nhã vốn có.
- Cậu cả, anh nên giữ chút khoảng cách thì hơn. Tôi là người phụ nữ của cha anh, nếu anh đã gọi tôi một tiếng mẹ nhỏ thì anh nên hành xử đúng mực.
Nam nhân càng lúc càng không kiêng dè gì nữa, không chỉ dừng lại ở hành động thủ thỉ bên tai Ôn Giai Tuệ mà còn vòng tay ra phía sau cô nhanh chóng tóm gọn vòng eo mảnh khảnh như đang ôm ấp nữ nhân của chính mình. Ánh mắt nhìn cô suồng sã đến trắng trợn, ý cười mang theo vài phần trêu chọc.
- Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao? Mẹ nhỏ, trông cô vẫn tràn đầy sức sống như vậy, chắc hẳn cũng "cô đơn" lắm đây. Nếu mẹ nhỏ mở lời nhờ vả thì tôi rất sẵn lòng phục vụ.
Nhìn bàn tay đầy gân guốc to gấp đôi tay mình, những ngón tay thon dài dán chặt trên eo nhỏ, hơi nóng từ bàn tay xâm nhập vào tận da thịt qua lớp vải mỏng. Cả những lời nói thô tục không chút che đậy từ miệng hắn thốt ra, nếu không đủ bình tĩnh thì cô đã sớm cho hắn một bạt tai. Nhưng cô là Ôn Giai Tuệ, là tam phu nhân của Viên gia, những hành động theo phản xạ vụng về kia không thể có trên người cô được. Cô vẫn tĩnh lặng nhẫn nại chờ xem hắn muốn làm gì tiếp theo.
- Cậu cả, xin cậu hãy cẩn thận lời nói cũng như hành động của mình.
Đeo mặt nạ này không mệt hay sao vậy? Rõ ràng là đang run rẩy lo sợ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn bình tĩnh như vậy? Cố gắng bám trụ vị trí tam phu nhân đây sao?
- Mẹ nhỏ, tôi không phải chỉ muốn dừng lại ở đây thôi đâu. Mà còn như vậy nữa....
Đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân chỉ vừa mới trợn tròn ngước nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng đáp lời thì cánh môi anh đào đã bị chặn lại bằng một nụ hôn. Hai mắt cô càng mở to hơn vì kinh hãi.
- Uhm.....
Từng sợi dây thần kinh trong người cô chưa từng trở nên căng cứng như hiện giờ, hô hấp dồn dập, nhịp tim cũng dần loạn cả lên. Đây là nụ hôn đầu của cô mà, thế nào lại bị chính con chồng cướp mất? Đúng là hoang đường mà!
Cố gắng mím chặt môi để giữ bình tĩnh, nhưng nam nhân kia càng lúc càng ngông cuồng. Tay hắn bóp chặt quai hàm của cô, dùng sức ép cô mở miệng, cuồng loạn táo bạo hút hết mật ngọt từ đôi môi mềm mại của cô. Như chất gây nghiện vậy, càng hôn lại càng mê luyến hơn. Bàn tay đang ôm sau lưng cô cũng dần tăng thêm lực, chính là không cho phép cô có cơ hội phản kháng.
- Uhm........
Tình huống bất ngờ này khiến Ôn Giai Tuệ thật sự không thể giữ bình tĩnh nữa. Cô dùng hết sức vùng vẫy ra khỏi sự bao vây của nam nhân, hai tay cô đập loạn vào tấm lưng vững chãi cứng rắn như bức tường dày. Nhưng đều như dã tràng xây cát, hai tay cô đã mềm nhũn ra nhưng môi vẫn còn bị khóa chặt, hơi thở của cô càng lúc càng khó khăn hơn.
Nụ hôn cưỡng ép như vậy lại khiến Viên Trác Nghiên tham luyến không chịu dứt. Môi lưỡi như con rắn tách răng cô ra mà xâm nhập, quấn quýt không rời....
Không biết qua bao lâu hắn mới buông cô ra, còn cười rất đắc ý nữa.
Chát!
Mới được ân xá Ôn Giai Tuệ đã không chút do dự tặng cho tên điên này một bạt tai, cứ như đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, chỉ đợi đến lúc này mà ra tay thôi.
Sau cái tát trời giáng kia, đôi mắt long lanh của nữ nhân trừng lớn chứa đầy căm phẫn, môi đỏ mọng đã bị cắn mút đến sưng lên. Nhưng tất cả chỉ trong giây lát, cô rất nhanh đã khôi phục lại phong thái nhã nhặn.
- Cậu cả, xin anh hãy tự trọng!
Nụ cười trên môi Viên Trác Nghiên càng lúc càng đậm. Cái tát này thật sự rất mạnh, in rõ dấu năm ngón tay nên chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rát nhưng hắn không hề tức giận chút nào, còn cảm thấy thích thú hơn nữa. Hắn đưa tay lau nhẹ môi, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
- Mẹ nhỏ, hóa ra dáng vẻ lúc hoảng sợ của cô là như vậy.
Người đàn ông này càng tiếp xúc càng không đơn giản, Ôn Giai Tuệ không dám ở lại thêm nữa, không biết giây tiếp theo hắn sẽ lại làm ra hành động điên rồ gì đây. Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy mà bị cướp mất, nhưng cô không thể chọc vào người này thêm.
- Cậu cả, nếu anh còn cố tình mạo phạm tôi lần nữa thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước. Tôi xin phép!
Nhìn cô xoay người rời đi, Viên Trác Nghiên nở một nụ cười đắc ý không rõ tâm tư, liếm nhẹ viền môi lần nữa, có lẽ là cực phẩm đây? Lão già đó đúng là rất biết hưởng thụ mà.
Bên kia cầu, A Phong chạy nhanh đến choàng áo khoác cho phu nhân, còn đưa mắt nhìn qua phía bên kia một lượt mới đi theo sau cô nàng.
..................................
A Phong đưa Ôn Giai Tuệ về phòng, nhìn sắc mặt phu nhân có vẻ vừa gặp phải chuyện gì đó hoảng hốt. Cậu lo lắng hỏi
- Phu nhân, cô không khỏe ở đâu sao?
Nhìn sắc mặt của mình trong gương, Ôn Giai Tuệ không khỏi tự cảm thán. Cô không quay đầu nhìn mà chỉ nhàn nhạt nói với A Phong.
- Tôi không sao, anh lui được rồi.
A Phong gật đầu rồi đi ra, cẩn thận giúp cô đóng cửa lại. Đứng bên ngoài cửa một lúc, tâm trạng bây giờ của cậu đang dần bất an, có vẻ như phu nhân đang dần gặp phải trở ngại rồi.
Lần đầu tiên khi đứng ở Viên gia mà Ôn Giai Tuệ không thể khống chế được cảm xúc của mình, còn bị dọa đến mặt biến sắc như vậy nữa. Cô không thể để tình trạng này lặp lại lần nữa, nếu không công sức hai năm qua sẽ hoàn toàn công cốc.
...........................
Ngày công bố di chúc đã được xác định là ba ngày nữa. Mấy ngày nay từ trên xuống dưới Viên gia đều rất lo lắng số phận của mình, chỉ là không biểu hiện quá rõ ràng ra bên ngoài mà thôi.
Viên Thành cũng không khá hơn, từ lúc chủ tịch qua đời nội bộ công ty bắt đầu có sự phân hóa. Không biết chủ tịch kế nhiệm sẽ là ai.
Con trai cả của Viên lão gia đã trở về, cũng là thành viên Hội đồng quản trị của Viên Thành. Sự trở lại của hắn chính là nguyên do gây ra chia phe ở công ty. Hắn vừa trở về đã có được sự tín nhiệm của hơn nửa số cổ đông. Chiếu theo lẽ tự nhiên thì thời gian này hoặc dù có mở di chúc thì Viên Trác Việt nên được tín nhiệm vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị. Hai năm qua anh đã cùng Viên lão gia gánh vác cả Viên Thành, đưa Viên Thành vượt qua cơn khủng hoảng, bây giờ chỉ vì Viên Trác Nghiên trở về mà phải hai tay dâng hết thành quả cho hắn?
- Anh cả, tôi không ngờ anh lại gấp gáp đến vậy đấy? Di chúc còn chưa công bố anh đã chạy đến đây để lôi kéo các cổ đông rồi, đúng là anh cả vẫn luôn tranh thủ thời cơ mà.
Sau khi cuộc họp kết thúc, trên chiếc bàn tròn lớn trong phòng họp chỉ còn lại hai anh em Viên gia. Viên Trác Việt bất mãn vì sự xuất hiện rất bất ngờ của anh cả Viên Trác Nghiên.
Mà Viên Trác Nghiên đối với anh ta cũng không hề có chút nương tình, nếu hai năm trước không phải vì anh ta thì Viên Trác Nghiên hắn sẽ không ra khỏi Viên gia hai năm trời. Cứ nhìn thấy anh ta thì hắn lại nhớ đến khoảnh khắc đau thấu tâm can ngày hôm đó, chỉ muốn cho anh ta mấy đấm, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
- Hai năm qua cậu vẫn không chút áy náy thì phải. Suýt nữa thì tôi quên mất, một tên rác rưởi như cậu thì làm sao biết áy náy chứ?
Giữa hai anh em bọn họ vốn dĩ chẳng có gì gọi là tình thâm cả, mà sau sự việc hai năm trước giữa bọn họ chỉ còn ân oán vẫn chưa thanh toán.
Viên Trác Việt cũng chẳng còn gì thấy lạ khi anh cả nhắc đến chuyện năm đó. Đương nhiên anh ta chẳng có lí do gì để phải áy náy cả, còn có thể làm cho Viên Trác Nghiên rời khỏi Viên gia thì sao anh ta phải áy náy chứ? Nếu có quay lại lúc đó lần nữa thì anh ta cũng làm như vậy.
- Anh cả, hai năm rồi anh vẫn chưa quên được tiểu mỹ nhân đó sao? Thật đúng là làm cho người ta cảm động mà. Anh thấy mẹ nhỏ trông giống cô ta năm đó không? Cũng xuất thân bần hèn, được hưởng chút sủng ái đã không xem ai ra gì. Chỉ khác là cô ta là người phụ nữ của ông già đó. Nói thật với anh nhé, trông cô ta còn ngọt nước hơn cả tiểu mỹ nhân của anh đấy, có điều cô ta lại rất khó ăn, như thuốc phiện vậy đấy. Vừa quyến rũ nhưng lại ngập tràn nguy hiểm.
Mặc dù thù hận vẫn còn đó nhưng qua hai năm rồi nên Viên Trác Nghiên cũng không còn kích động như năm đó nữa. Hắn chỉ cười lạnh một cái, ném lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng họp.
- Nếu không cẩn thận bị rắn độc cắn thì xui xẻo lắm đấy.
Cánh cửa đóng lại trước mặt, Viên Trác Việt hừ lạnh một tiếng. Không phải rất giận dữ sao? Hắn nên lao vào tặng anh vài đấm như hai năm trước chứ? Sao lại bình thản như vậy? Chẳng lẽ là đã quên rồi ư?
................................
Xe của Viên Trác Nghiên về đến Viên gia đã hơn sáu giờ tối, hắn vẫn luôn giữ thói quen làm việc làm việc trên xe. Khi xe dừng trước biệt thự đợi cổng mở, hắn mới tắt tablet đi, trùng hợp là vừa thấy nữ nhân kia đang cắt tỉ mấy bông hoa treo trước sân. Khóe môi hắn nhẹ giương lên thành một đường cong tuyệt đẹp, cứ như vậy mở cửa xuống xe.
- Cậu lái xe vào trong đi!
Hành động bất ngờ này của ông chủ khiến A Châu và A Minh không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
- Vâng thưa boss!
Lúc A Châu lái xe vào cổng thì cũng là lúc Viên Trác Nghiên đi về hướng những chậu hoa đầy màu sắc kia. Từ phía sau nữ nhân đó đi đến, nhân lúc cô không biết mà ôm chầm cô, nhìn qua như một cặp vợ chồng trẻ nhưng nếu để người trong Viên gia nhìn thấy thì chính là phạm vào đại kỵ.
- Mẹ nhỏ, muộn vậy rồi vẫn còn chăm sóc những thứ này sao?
Sự xuất hiện thình lình của hắn cùng hành động không thể ngờ này làm cho Ôn Giai Tuệ lần nữa giật thót tim. Mọi sự bình tĩnh cô lấy lại mấy ngày qua chỉ vì hành động càn rỡ này của hắn mà sắp bay hết sạch. Cô phải đối phó với tên âm binh này thế nào mới có thể yên ổn đây.
- Cậu cả, anh mau buông tay ra đi. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.
Viên Trác Nghiên chính là thích nhất khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của cô. Không biết dáng vẻ sợ hãi xin tha của cô sẽ như thế nào đây.
Hắn siết chặt hai tay hơn, ép lưng cô dán sát vào ngực của mình. Cằm tì lên đầu vai nhỏ nhắn, môi đã kề sát bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào từng tấc da thịt nhạy cảm.
- Mẹ nhỏ, chúng ta đứng như vậy không phải rất hợp nhau sao? Không biết lời đề nghị của tôi cô đã suy nghĩ chưa? Chẳng lẽ mẹ nhỏ đây lại muốn thủ tiết cả đời ư?
Ôn Giai Tuệ thật sự không thể ngờ được cậu cả của Viên gia lại nói ra được những lời dung tục như vậy. Hắn càng lúc càng không kiêng nể gì mà quấy rối cô. Hiện tại di chúc vẫn chưa được công bố, nếu bị người trong Viên gia bắt gặp tình huống này thì khả năng cao cô có thể bị đuổi khỏi đây. Mặc dù đều là vợ lẻ nhưng cô không giống bà hai đã có con của Viên lão gia nên vị thế không khác gì bà cả.
- Cậu cả, anh việc gì phải để ý một góa phụ như tôi chứ? Người như cậu cả đây thiếu gì các cô gái trẻ đẹp xếp hàng đợi đến lượt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play