Văn án
Vào một ngày đông giá lạnh, có hai tinh linh bé nhỏ cất tiếng khóc chào đời. Trùng hợp được sinh vào cùng một ngày, ở cùng một phòng bệnh, thậm chí nhà cũng sát cạnh nhau. Gia đình hai bên mau chóng thân thiết, Mộc Lạc Hi và Triều Khắc Hàn đáng ra cũng sẽ rất xứng đôi. Hai người họ chỉ hơn kém nhau một giờ, vô tình trở thành một ngày, từ đó mà mạng hai người lại khắc nhau. Có thể yêu, nhưng không thể cưới, Khắc Hàn và Lạc Hi, định sẵn là không có hy vọng ở cùng nhau. Nhưng mà.. có thể có ngoại lệ hay không?
...
- Nín đi\, tao cho kẹo này.
Hắn huơ huơ cây kẹo trước mặt nó. Một giây sau nó lập tức im bặt, giành lấy cây kẹo trên tay hắn.
- Ngoan. - Hắn cười dịu dàng\, xoa đầu nó.
...
- Nó thích mày sao?
- Ừ.
- Mày thích nó không?
- Không.
- Vậy thì được. - Hắn nhìn nó cười
...
- Mấy thằng thích mày để tao lo\, mày chỉ việc thương tao là đủ. - Hắn nghiêm túc.
- Mày chắc lo được? - Nó khinh thường.
- Chắc chắn.
...
- Không được!!! Bọn chúng nhất định không thể bên cạnh nhau.
...
"Đợi tao, nhất định tao sẽ trở về, nhất định!"
...
"Đã bao lâu rồi? Vì sao mày còn chưa quay về?"
Chương 1 - Chào đời
Tháng 11 giá lạnh, những con phố tràn đầy hoa tuyết trắng xóa. Bệnh viện Thiên Ân vào tầm khuya bỗng nhốn nháo hơn hẳn. Bác sĩ thay nhau ồ ạt ra vào phòng sinh, nghe nói, phu nhân nhà này khó sanh.
Đồng hồ điểm 12 giờ khuya!
Oaoaaoa..
Tiếng khóc lại được truyền đến, bên cạnh là nụ cười mãn nguyện của người mẹ. Mộc gia cuối cùng cũng có được một cô tiểu thư sau vị thiếu gia nghịch ngợm, cô ấy - Mộc Lạc Hi.
Một giờ trước.
Oaoaaoa
Tiếng khóc chào đời của một tiểu tinh linh bé nhỏ, là một bé trai. Triều gia sau này, sẽ do hắn - Triều Khắc Hàn nắm quyền thừa kế!
Phòng hồi sức 4
Một người phụ nữ khác được y tá đưa vào, vẫn còn vì mệt mà ngủ thiếp đi. Giường bên cạnh cũng có một người khác, ngủ mê man. Căn phòng vì thế mà chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn.
Buổi sáng hôm sau, Hải Yên tỉnh dậy sau một hồi sinh mệt mỏi, dáo dác tìm bóng dáng chồng mình, Hoắc Luân vừa hay bước vào, lên tiếng:
- Em tìm anh à?
- Không tìm anh thì tìm ai? - Cô liếc anh.
- Được được\, cháo đây\, ăn đi.
Anh đổ cháo ra chén, đưa trước mặt cô, còn nhiệt tình thổi rồi đút cho cô. Trên môi cô vô tình lộ ra nụ cười hạnh phúc.
- Anh xem vợ chồng người ta.
Tiểu Huyên ngồi trên giường chán nản nhìn chồng mình, rồi đưa mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ.
- Vợ chồng son. - Châu Khải chép miệng.
- Thế hai ta thì cưới được bao nhiêu năm rồi chứ?! - Cô hậm hực.
- Gần năm thứ bảy rồi\, già rồi. - Anh cầm đồ điều khiển vừa chuyển kênh vừa lẩm bẩm.
- Anh.. - Cô tức nghẹn họng. - Không thèm để ý anh.
Nói rồi trùm chăn quay vào trong nhắm mắt ngủ, vợ chồng Triều nhìn họ rồi bụm miệng cười trộm, vợ chồng nhà này thật đáng yêu mà.
Một khắc sau, Châu Khải quay lại, tay cầm chén cháo, lay nhẹ vợ:
- Dậy đi cô\, ăn cháo!
Tiểu Huyên nghe gọi lập tức ngồi dậy, cô biết mà, anh chỉ là khẩu xà tâm phật, anh thương nhất cũng chỉ có cô.
Đến khi cô ăn xong, Hải Yên vui vẻ ngồi lại bắt chuyện, hai ông chồng cũng bàn với nhau chuyện trên trời dưới đất.
Biết được cả bốn người đều cùng tuổi, chỉ là vợ chồng Mộc cưới sớm hơn một năm. Hai cô vợ đều vừa mới sinh con, vừa hay lại một trai một gái. Càng nói thì càng thân thiết, họ nói rằng nếu sau này có duyên gặp lại, sẽ cho hai đứa con một đường tình duyên thật đẹp.
Duyên phận, là do trời, mà một phần, cũng do chính bản thân tự nắm bắt.
Hai tháng sau, Tiểu Huyên nghe tin, căn biệt thự kế bên có người chuyển đến. Khi cô ra vườn tưới cây, vô tình bắt gặp xe chuyển nhà dừng trước ngôi biệt thự kế bên. Cô tò mò ló đầu qua xem, dù gì cũng là hàng xóm, trước sau cũng phải thân thiết thôi.
Là vợ chồng Triều! Không thể nào, sao lại trùng hợp đến thế?
- Huyên. Nhà cậu ở đây?? - Hải Yên thấy cô đứng ngẩn ngơ liền hỏi.
- Ừ. Nhà tớ. Cậu chuyển đến đây sao?
- Oa\, chúng ta thật có duyên nha.
Yên cười, mừng rỡ ôm lấy cô, họ có duyên, con họ cũng rất có duyên.
Từ khi hai nhà gần sát nhau, hai đôi vợ chồng càng ngày càng thân thiết, gần như một gia đình. Mộc Lạc Hi và Triều Khắc Hàn, từ nhỏ đã dính nhau như sam, một chút thói quen tách rời cũng không có. Trái lại, hai gia đình lại vô cùng thích như thế, Triều gia rất thích Hi nhi, mà Mộc gia cũng rất ưng Khắc Hàn.
Câu chuyện của họ, từ đây sẽ chính thức bắt đầu!
Mộc Lạc Hi giống mẹ, gương mặt hai tuổi còn búng ra sữa ai gặp cũng không khỏi cảm thấy yêu mến. Khuôn mặt hơi mũm mĩm, chiếc mũi nhỏ xíu trông rất dễ thương, làn da trắng mịn màng. Mái tóc đen huyền xõa trên vai, mỗi lần đùa giỡn lại phấp phới trước gió. Bởi vì còn rất nhỏ, nhan sắc còn chưa được phác họa rõ ràng. Nhưng cô có đôi mắt giống ba, màu nâu mọng nước, cực kì động lòng người.
Triều Khắc Hàn mang nét giống ba, tuy còn rất nhỏ nhưng đã vô cùng điển trai. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy giống mẹ, sắc bén mà chứa đầy tia nghịch ngợm. Hắn có hai chiếc răng vừa mới nhô lên, mỗi lần cười lại trông vô cùng đáng yêu. Nụ cười thường thấy ở hắn, chính là trước lúc bắt đầu trò quậy phá của mình, cười rất nham hiểm.
Lạc Hi quậy phá, cộng thêm Khắc Hàn, thật sự có thể nghịch đến long trời lở đất.
Hai người chỉ mới hai tuổi, cũng chỉ mới biết đi. Hai đứa bé từ nhỏ đã vô cùng gian xảo, lúc Mẹ Huyên và mẹ Yên cùng ở đây thì ngoan ngoãn ngồi yên. Họ đi khỏi liền lập tức rượt đuổi nhau, chưa giỏi đi đã học chạy.. trời ạ! Hai tuổi đã biết rượt bắt.
Lúc ba tuổi
Từng bước đi của chúng dần chững chạc hơn, những lần vấp ngã cũng không còn. Miệng cũng đã nói được những tiếng bập bẹ, có thể gọi ba gọi mẹ và gọi tên nhau. Chúng lại ngày một thân thiết hơn nữa rồi.
Hai người cùng học chung một lớp ở một ngôi trường mẫu giáo gần nhà, hằng ngày vẫn cùng đến trường và về nhà.
Sáng thứ hai
Tiếng chuông cửa vang lên, ba Khải đặt tờ báo xuống bước lại mở cửa mà chẳng cần nhìn trước là ai, như là đã quen với việc này lâu rồi.
– Cháu chào cô Huyên, chú Khải.
Cửa vừa mở liền nghe tiếng gọi thật to của hắn.
– Khắc Hàn ngoan, vào đây.
Như là thói quen, hắn chạy vào bếp, tìm kiếm chiếc ghế của mình và ngồi xuống, rất tự nhiên.
Lạc Hi nằm trên chiếc giường êm ái trở mình, ở dưới ồn ào quá.
– Hi nhi, dậy mau, trễ giờ rồi.
Mẹ Huyên từ dưới lầu gọi vọng lên, mẹ cô tuyệt đối là người không thể chọc giận nha. Lạc Hi liền bật dậy, dụi dụi đôi mắt, lê thân vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Sau khi mọi thứ xong xuôi, cô thay đồng phục nhanh chóng xuống lầu.
– Lại đến ăn chực?! – Vẫn còn trên cầu thang cô đã nói.
– Ngày nào cũng vậy mà cậu không quen được à?
Hắn ung dung vừa ăn vừa nói, đôi chân chỉ ngắn chưa chạm đất, ở dưới bàn đung đưa.
– Tại cậu mà phần ăn của tớ lúc nào cũng bị chia đôi đấy.
Cô tức giận nói, chạy lại nhéo má hắn, trong mệng đang ngậm cơm khiến hắn chẳng biết kêu thế nào. Cô một giây sau tức giận liền trở lại bộ mặt tội nghiệp nhìn mẹ mình.
– Mẹ!! Ít thế sao?!
Một trái trứng, một miếng thịt bò, hai thanh xúc xích cùng với chén cơm và ly sữa..
– Đừng nói nhiều. – Mẹ nó lườm.
Hắn sau khi ăn xong trước liền ngồi chờ cô, quan sát khuôn mặt nhỏ bé, càng chăm chú, càng phát hiện khuôn mặt đó rất dễ nhìn. Không khỏi cảm thán "con bé này, lại dễ thương thêm rồi".
– Chào cô chú tụi con đi học. – Hắn lễ phép cúi người.
– Ừ đi cẩn thân nha. – Mẹ Huyên đáp.
– Oáii.. Tớ chưa ăn xong mà...
Bị hắn nắm cổ cô ú ớ, ba mẹ chẳng ai thèm đoái hoài nhìn ra ngoài này cả. Cô còn chưa kịp ăn xong mà, còn cả ly sữa bỏ dỡ, "Khắc Hàn!! Đồ xấu xaaa"
– Đi. Ăn nhiều rồi.
Suốt quãng đường cô hậm hực, không thèm nói với hắn lời nào. Vào lớp ngồi kế nhau cũng không thèm nói chuyện, hắn kiếm chuyện với cô cũng không thèm quan tâm. Hừ, cô nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại mối thù này!
Bình thường cô rất ít nói, hiếm khi nói chuyện với bạn bè trong lớp, dù là trả lời cũng một hai chữ. Chuyện lạ là hôm nay lại chủ động bắt chuyện với mọi người, đặc biệt là con trai, còn nói rất nhiều.
Cô biết hắn không thích con trai lại gần cô, cũng không hiểu tại sao.
Mấy đứa nhóc được cô bắt chuyện thì vui sướng bay lên tận chín tầng mây. Lạc Hi ngày thường chỉ nói chuyện với Khắc Hàn hôm nay lại không thèm nhìn hắn nữa, chuyện lớn rồi.
Mấy đứa bé gái lại thừa cơ chạy đến cạnh hắn, nói đủ thứ chuyện, khiến tai hắn nhức chết đi được. Khắc Hàn ngày thường muốn lại gần nhất định phải bước qua xác Lạc Hi đó, bây giờ là cơ hội tốt.
Hắn lên tiếng đuổi đi hết đám con gái, mà tụi con trai cũng bị hù muốn tháo lui. Bọn họ đi hết rồi, lại là hắn, trả thù thất bại, cô trừng mắt nhìn hắn, vậy mà hắn chỉ đáp lại bằng nụ cười đắc ý.
Cả ngày hôm nay dù làm cách nào cũng không chọc tức được hắn khiến cô tức muốn điên.
Hắn không biết cô không hiểu thật hay giả bộ ngây thơ, vậy cũng không biết! Cả ngày nay hắn đã vài lần bực dọc muốn chết rồi. Cô có nhận ra hay không đám nhóc đó đều mến cô, còn dám chủ động bắt chuyện.
Trên đường về cả hai lại chẳng nói chẳng rằng, Mộc Lạc Hi đột nhiên ngồi xổm xuống đất, lớn tiếng nức nở, bởi vì hay dùng chiêu này để xin ba mẹ đồ chơi nên đến bây giờ có rất nhiều kinh nghiệm nha..
Hắn đi phía trước nghe tiếng cô khóc liền hoảng hốt quay lại. Thấy mặt cô toàn là nước mắt, hắn luống cuốn chẳng biết làm gì. Bỗng nhiên nhớ ra, từ trong cặp lấy ra chiếc kẹo mút, cô bé này rất thích kẹo, nên trên người hắn lúc nào cũng có sẵn.
– Nín đi, tớ cho kẹo này. – Hắn huơ huơ cây kẹo trước mặt cô.
Cô nhìn cây kẹp trước mắt đến phát thèm nhưng mà phải nhịn, nhịn đi, ăn vạ thêm tí nữa, cô càng khóc to hơn, khiến hắn quýnh lên.
– Nè, nín đi, tớ cho kẹo mà.
– Không.
– Không ăn kẹo sao? – Hắn ngạc nhiên.
– Cậu lúc nào cũng ăn hiếp tớ. – Cô nức nở.
– Ừ. Tại tớ xấu, rồi mau nín đi.
– Cậu giành đồ ăn của tớ.
– Ừ. Tớ sai.
– Cậu không cho tớ chơi với mọi người.
– Từ nay cậu muốn làm gì cũng được. Mau nín đi. – Hắn khổ sở nói.
Mộc Lạc Hi có nghe nhầm không, hắn tự nhiên lại dễ dãi như thế làm cô cảm thấy không quen. Cô im lặng không khóc nữa, ngồi yên bên đường.
– Ăn không? – Hắn cười
– Ăn!
Cô đưa tay giựt lấy.. Hụt rồi.
– Không cho. – Hắn giơ kẹo lên cao khiến cô với không tới.
– Tớ khóc tiếp. – Cô tỉnh queo.
Hắn hốt hoảng đưa cây kẹo cho cô rồi mới ngỡ ra mình bị lừa, con bé này ngày càng gian xảo. Đạt được mục đích, cô cười híp mắt ngậm lấy cây kẹo. Mộc Lạc Hi chỉ thích một Khắc Hàn thích chọc phá mình thôi, ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì có chút không quen.
– Cậu nói rồi đấy, từ nay về sau tớ muốn làm gì tùy tớ đấy.
– Tớ không có nói. – Hắn lơ đi.
– Cậuuu... – Cô trừng hắn.
– Hắc hắc.. – Hắn lè lưỡi trêu.
Cô rượt hắn suốt con đường về nhà, hoàng hôn ngập trong tiếng cười của hai đứa trẻ.
Ba năm mẫu giáo cứ thế trôi qua, chọc cô là thú vui của hắn mà lần nào cô cũng không kiếm được cách nào khác để trả thù, cứ lặp lại chiêu cũ, khóc rồi lại khóc, hắn vài lần đầu vẫn còn lúng túng, sau đó biết được cô cố tình thì vẫn chấp nhận bị lừa mà kiên nhẫn dỗ cô nín khóc.
Năm năm tiểu học cũng không khác nhiều lắm, vẫn chung trường chung lớp. Hắn hằng ngày vẫn qua nhà cô ăn chực rồi cùng đến trường. Đôi lúc cô dậy sớm sẽ qua nhà hắn, lên phòng hắn, làm đủ trò để lôi hắn dậy. Tiểu học chỉ khác một chút là sỉ số lớp tăng kéo theo những người thích họ cũng tăng.
Lên cấp hai, có hẳn hai hội hâm mộ của Mộc Lạc Hi và Triều Khắc Hàn, đương nhiên nhờ có hai hội nhảm nhí đó mà tình cảm hai người càng thêm thân thiết.
Chỉ cần có người theo đuổi hắn, hắn liền đem cô ra làm bia đỡ đạn. Ngược lại có người theo đuổi cô, chẳng cần cô nhờ, hắn tự động chen vào làm bia đỡ đạn, không cần biết cô thích hay không.
Cho đến năm cuối cấp hai, có một người con trai, dũng cảm theo đuổi cô, mặc cho hắn xuất quân bao nhiêu lần cũng không ngăn được anh ta. Trong lòng hắn bắt đầu bất an, cô không thể thích người khác được, chỉ được nhìn thấy hắn.
Anh ta theo đuổi, nhận xét cô là một tảng băng, ngàn năm cũng không tan. Anh không hiểu tại sao cô lạnh nhạt với anh nhưng lại thân với hắn như thế, cô không chỉ lạnh lùng, mà còn rất khó hiểu..
– Lạc Hi. Tối nay cậu rảnh không? – Đặng Dĩ Hằng gọi cô lại.
– Làm sao? – Cô ngơ ngác.
– Tớ.. Tớ muốn mời cậu đi ăn. – Anh nói có chút ngập ngừng.
– Không cần đâu. Cám ơn.
Nói rồi cô liền bỏ đi, cô không có hứng thú với bọn người này, hơn nữa cô còn rất nhiều bài tập. Ngồi vào chỗ mình, cô mở sách ra chăm chú đọc.
– Ra chơi cũng học? – Người bên cạnh ngóc đầu dậy.
– Mày biết trong lớp tao không có học. – Cô trả lời qua loa.
– Đi. – Hắn đứng dậy, kéo cô lên.
– Đi đâu?? – Lạc Hi cố sức giãy giụa.
– Mày đói rồi.
– Không đóii. – Cô không phục.
Ục ục ~~
"Trời đất cái bụng phản chủ, đúng là phản chủ mà" cô cắn răng nghiến lợi nhìn hắn, đánh chết cũng không chịu đi. Triều Khắc Hàn kéo tay cô đi, sức lực của cô làm sao đọ được với hắn chứ?
– Tên kiaaa!!!! Thả tao ra.
– Không thả.. – Hắn vẫn kéo cô đi.
Vô lực phản kháng, chỉ còn cách biết điều ngoan ngoãn nghe lời, nếu không để hắn tiếp tục lôi đi như thế thật xấu hổ.
– Thả ra. Tao tự đi.
Hắn thả cô ra, nhưng vẫn nắm lấy tay cô, hai người đi song song nhau đến căn tin. Dọc đường ai cũng nhìn họ, ai mà chẳng biết hai người nổi tiếng nhất trường này, trai xinh gái đẹp, lại còn học giỏi.
Trong trường còn truyền lại lời đồn, Lạc Hi không bao giờ có quan hệ thân thiết với người khác giới nào ngoài Khắc Hàn, không chừng giữa họ lại xảy ra chuyện gì đó, chắc là yêu sớm. Có người còn nói, Mộc Lạc Hi là cô gái khó theo đuổi nhất, chưa có chàng trai nào có thể tiếp cận được cô.
– Hi nhi, ăn gì? – Hắn hỏi nó.
– Kem.
– Ăn thế làm sao no? – Hắn nhướng mày, cô luôn thích kem.
– Sandwich với sữa được rồi. – Cô bĩu môi – Nhưng phải mua cả kem cho tao nữa.
– Đợi tao.
Hắn vừa rời đi, một cô gái có mái tóc màu nâu, đôi mắt bồ câu có chút thâm quầng, làn da trắng và bờ môi hồng hào, cô ấy là Trạc Ly Hân, bạn thân cả quãng đường cấp hai của cô. Ly Hân đi đến ngồi đối diện cô, có chút phẫn nộ.
– Lại đi không rủ tao.
– Mày chỉ biết đến truyện thôi, có quan tâm tao đã ra ngoài lúc nào đâu. Xem kìa, tối qua lại thức khuya chứ gì!
Mộc Lạc Hi trừng cô, Ly Hân chính là như thế, khiến cô rất nhiều lần lo lắng.
– Ừ, đọc cho hết! – Cô cười – Mày ăn gì?
– Khắc Hàn đi mua rồi. – Lạc Hi nhún vai.
Trạc Ly Hân nhìn bộ dáng chẳng cần phải lo lắng gì của cô mà bĩu môi, chỉ biết trách nàng không có trúc mã như người ta.
– Mày không thấy nó suốt ngày ăn hiếp tao hả. – Cô bày ra bộ mặt tội nghiệp.
– Thôi đi, được soái ca như thế ăn hiếp mỗi ngày tao cũng tình nguyện. – Trạc Ly Hân nhếch môi khinh thường, bạn học Lạc Hi đây đúng là sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng mà.
– Mày bớt đọc ngôn tình, bớt ảo tưởng đi. Soái ca là nhân vật hư cấu. Mày cần tao nói bao nhiêu lần nữa hả!? – Cô chép miệng
– Đang nói gì?
Hắn từ đâu đi tới ngồi xuống bên cạnh Mộc Lạc Hi, đặt đồ ăn lên trước mặt cô, cô nhìn nhìn, rồi quay sang hỏi hắn.
– Kem đâu?
– Ăn xong đã, một lát mua.
– Không có phần tao à? – Ly Hân trợn mắt.
– Tự đi mua. – Hắn đáp ngắn gọn.
– Đồ ích kỉ. – Cô nhe răng nhìn hắn.
Đặng Dĩ Hằng đứng phía sau, trên tay là hai phần cơm, anh vốn muốn mua cho Lạc Hi, nhưng không ngờ cô được người ta lo lắng đến thế. Liếc mắt thấy cô gái trước mặt đưa lưng về phía mình, hay là mặt dày một chút vào ngồi rồi đưa phần cơm này cho cô ấy?
– Cho cậu. – Anh đặt phần cơm trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh.
Trạc Ly Hân ngước mắt nhìn qua, trai đẹp, da trắng, mũi cao, thoạt nhìn trông đàn ông hết sức, cô nhìn đến thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
– Lau sạch miệng mày đi. – Mộc Lạc Hi cố ý chọc.
Lãnh trọn nguyên cái lườm sắc nhọn, ánh mắt còn mang theo ý anh ấy là của tao cấm mày giành, nhận được ánh mắt cô, Lạc Hi chỉ nhún vai không quan tâm lắm.
Cái cô quan tâm là tên này vừa nãy còn bảo mời mình đi ăn, bị từ chối liền đổi mục tiêu thành bạn thân của cô?
Khó trách, Trạc Ly hân cũng rất đẹp, những người theo đuổi cô là chín con đường cũng đếm không hết. Lựa chọn của cô rất nhiều, vậy thì tạm thời không cần lo lắng cô sẽ thích anh.
Mà bây giờ Ly Hân cô còn ý thức quan tâm đến tên Đặng Dĩ Hằng là một tên háo sắc sao? Tâm trí cô bây giờ treo trên mây rồi.
"Cậu ấy mua cơm cho mình. Cậu ấy đẹp trai quá. Soái ca của mình xuất hiện rồi sao" Cô ngẩn người.
Trạc Ly Hân ngốc nghếch, anh ta chỉ vì muốn tiếp cận Lạc Hi thôi, cô đâu hề biết, mà cũng chẳng còn tâm trí quan tâm tới nữa.
– Tao muốn ăn kem.
Cô ăn xong ngồi nhìn mặt bàn nói một mình, lúc này hắn đang ngồi thẳng, vừa vặn bắt gặp khuôn mặt hết sức dễ thương của cô.
Trái tim hắn lệch đi hai nhịp, lâu rồi hắn không để ý, cô đã đẹp đến thế này rồi, không còn là cô bé ngày xưa núp sau áo hắn nữa.
Mộc Lạc Hi càng lớn càng xinh đẹp, mái tóc đen huyền xõa dài trên vai, môi hồng đào ướt át, đôi mắt nâu mọng nước. Cô bây giờ là chỉ cần một cái chớp mắt, một cái mím môi cũng hút hồn người đến đờ đẫn. Mỗi một lần chớp mắt là hàng lông mi cong vút lại theo đó rúng động, rất mê người.
Cô ngày càng xinh đẹp, vệ tinh lại ngày càng nhiều rồi, hắn chán nản thở dài, cô bé này chỉ có thể của hắn.
– Tớ đi mua cho cậu. – Đặng Dĩ Hằng nhanh nhẹn đứng lên.
Hành động của anh khiến Ly Hân có chút đờ người, sao lại quan tâm Lạc Hi đến vậy? Nhưng rồi cô mau chóng gạt đi, thầm nghĩ: "cậu ấy đúng là tốt bụng."
Năm phút sau anh quay lại trên tay là hũ kem vị dâu, làm sao anh có thể thiếu sót như thế lại quên mất hỏi cô thích ăn vị gì, cứ thế tùy tiện mua. Anh đưa cho cô rồi thất vọng nhận lấy cái lắc đầu, cô bảo muốn ăn kem sao giờ lại không nhận?
– Hi nhi chỉ thích vị sô-cô-la, hơn nữa chỉ thích kem cây.
Hắn xoa đầu nó cười nhẹ nhàng, như âm thầm bảo rằng "không ai hiểu nó bằng tôi đâu, vậy nên đừng cố gắng vô ích". Cô cười đến híp mắt, ngước đầu lên vừa vặn lọt hết cả vào bàn tay to của hắn, như chú mèo con ngoan ngoãn bị đoán trúng tâm trạng.
Đặng Dĩ Hằng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút nhức nhối, thật mất mặt, nhưng anh nhịn, vì mục địch cuối cùng anh phải nhịn.
– Ly Hân thích vị dâu. – Cô quay qua nhìn anh.
Anh cười trừ gãi đầu, đưa kem cho Ly Hân, trong lòng Ly Hân lại nghĩ rằng anh có lẽ anh vốn muốn mua cho cô, nhưng ngại ngùng nên mới phải vòng vo tam quốc như thế.
– Khắc Hàn! Hi nhi muốn ăn kem. – Cô chớp chớp mắt nhìn hắn.
– Tại sao những lúc khác không thấy mày ngoan ngoãn như thế? – Hắn nhướng mày. – Đi mua kem.
– Thật tốt. – Cô kích động nhảy lên, choàng tay qua vai hắn.
Ngay lập tức căn tin tràn đầy tiếng ồn, một giây tin tức nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt.
– Công nhận sức ảnh hương mày lớn ghê. Họ đồn ầm ngoài kia kìa!
Trạc Ly Hân vừa vào lớp đã ngồi vào chỗ miệng nói không ngừng.
– Nói gì? – Cô còn mãi mê ăn kem, không quan tâm hỏi.
– Lúc mày ôm Khắc Hàn ở căn tin.
– Rồi sao?
Vừa nói cô vừa quay qua đưa kem ra trước mặt hắn, hắn mở miệng, cô lại còn dám ở trước mặt nàng thể hiện màn thân thiết như vậy nữa chứ.
– Làm ơn hãy quan tâm đến những người cô đơn.
– Bình thường mà?
Mộc Lạc Hi ngạc nhiên, mấy hành động này là vô cùng bình thường, từ nhỏ đến lớn họ như vậy quen rồi.
– Ừ. Bình thường. – Hắn lười biếng chớp mắt.
– Hai người... là yêu sớm sao? – Trạc Ly Hân bán tín bán nghi.
– Cái gì yêu sớm? – Cô chớp mắt. – Không có.
– Vậy sao lại dính nhau như vậy? – Nàng ta thắc mắc.
– Bọn tao luôn dính nhau như vậy mà? Thanh mai trúc mã a.. mày cũng đâu phải ngày đầu biết. – Mộc Lạc Hi vừa ăn vừa nói bâng quơ,
– Nè, nhưng mà hai người thân tới vậy ba mẹ hai người có biết không đó?
– Có buổi sáng nào mà nó không qua nhà tớ ăn chực đâu. – Mộc Lạc Hi vừa nhắc tới đã lộ vẻ bất đắc dĩ.
– Thần kì.. Ba mẹ hai người thế mà chẳng cấm hai người yêu sớm. – Ly Hân bĩu môi.
– Đã bảo không yêu sớm. – Lạc Hi lặp lại.
Triều Khắn Hàn ở bên cạnh nhướng mày, mặc cô muốn nói gì thì nói. Ly Hân buồn bực giơ tay vỗ vào mặt cô, lực đánh rất nhẹ, chỉ là đùa giỡn một chút, họ vẫn hay đùa với nhau như thế.
– Sau này hai người cưới luôn đi.
– Sao mày đánh tao? – Mộc Lạc Hi trợn mắt.
Tiếng hai con người đùa giỡn ngày một náo nhiệt, vang khắp lớp, cả lớp truyền lại những tiếng cười giòn tan, bốn năm chung sống cùng một lớp, mọi người đều quá hiểu tính nhau rồi. Và đương nhiên sẽ không có một đứa con gái nào dám ngó ngàng đến hắn, không phải sợ cô mà là tự biết mình không sánh bằng. Còn con trai, chỉ cần lại gần cô lập tức sẽ bị hắn đuổi như đuổi tà, chỉ là những tên khác ngoài lớp không biết lửa nguy hiểm còn cố tình chọc vào.
Lúc Lạc Hi bắt thóp được cô, vừa định lên tiếng phản bác lại, cửa lớp truyền đến tiếng gọi:
– Triều Khắc Hàn.
Nghe được người gọi tên hắn, cô vô thức ngước đầu lên nhìn, Đặng Dĩ Hằng? Nó nhướng mày, cậu ta tìm Khắc Hàn có việc gì? Mông lung đưa mắt về phía hắn, nhìn thấy hắn vô tư dựa lưng vào tường nghe nhạc, sóng trong lòng cũng lặng đi một tí.
– Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút. – Đặng Dĩ Hằng lại lên tiếng.
Lúc này Mộc Lạc Hi đứng dậy, đi về phía hắn, cô rất tò mò muốn biết cậu ta tìm hắn có việc gì nên một mực muốn hắn đi.
– Đi. – Cô kéo tay hắn.
– Không thích. – Hắn một chút cũng không bị chuyển động.
– Người ta tìm mày, mày có biết lịch sự hay không?
Cô kéo mạnh hơn nữa, hắn miễng cưỡng đứng dậy, cuối xuống nhìn cô, không ngờ nha, nhanh vậy đã cao hơn cô cái đầu.
– Muốn biết hắn nói gì với tao sao? – Hắn cuối xuống ghé tai cô nói nhỏ.
Mộc Lạc Hi liền gật đầu lia lịa, nói hắn đi guốc trong bụng cô cũng không quá đáng, cô nghĩ gì hắn cũng biết.
– Đợi tao. – Hắn xoa đầu cô rồi đi ra ngoài.
Trên sân thượng.
– Cậu có thích Lạc Hi hay không? – Đặng Dĩ Hằng một mặt không biểu cảm hỏi.
– Liên quan đến cậu sao?
Hắn nhướng mày, lại một người thích Lạc Hi, muốn theo đuổi Lạc Hi? Nực cười! Trừ khi Hi nhi thích người đó, hắn sẽ suy nghĩ lại, bằng không hắn cũng sẽ không buông tay.
– Nếu cậu không thích cậu ấy thì mau tránh xa nhường cho người khác.
– Nhường? – Hắn nhếch mép – Cậu xem Hi nhi là gì? Đồ chơi?
Đặng Dĩ Hằng nhất thời cứng họng, không tìm được lời nói tiếp theo. Hắn nhàn nhạt nói tiếp:
– Nếu như cậu xem Hi nhi như đồ chơi, xài xong rồi vứt thì tôi khuyên cậu tránh xa cô ấy ra. Nếu cậu đối với Hi nhi là tình cảm nhất thời thì cũng đừng lại gần cô ấy. Cậu nên xác định kĩ tình cảm của mình rồi mới quyết định, để tôi biết được cậu tiếp cận Hi nhi là vì mục đích gì, tôi nhất định xé xác cậu ra. Nếu cậu nghĩ mình đủ bản lĩnh thì cứ việc theo đuổi, nhắc nhở cậu, Hi nhi đối với người khác giới ngoài tôi ra đều là băng sơn vạn năm không tan. Cuối cùng tôi muốn nói, cậu nghe cho rõ...
Hắn tay trong túi quần, tiến lại gần Đặng Dĩ Hằng, ghé vào tai anh nói nhỏ vừa đủ hai người nghe:
– Lạc Hi, là của tôi.
Dứt lời, hắn liền nhấc chân rời khỏi sân thượng, bỏ lại một Đặng Dĩ Hằng vẫn còn thờ thẫn. Vốn là anh muốn gọi hắn lên, nói rõ và bảo hắn tránh xa cô một chút, không nghĩ tới uy hiếp không đuợc hắn mà ngược lại bản thân còn bị hù đến khiếp sợ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play