"Tĩnh Nhuệ cô đâu rồi hả?"
Dạ Tước - anh vừa về đến nhà đã hét lên, anh tiện tay vứt chiếc áo xuống ghế.
"Dạ, anh gọi gì em".
Một cô gái nhỏ hớt hải chạy từ nhà bếp ra, trên người cô vẫn chưa kịp tháo tạp dề.
"Tai cô bị điếc à mà cô không nghe thấy tôi gọi hả?"
Anh vừa nói vừa đến gần cô, sát khí tỏa khắp người.
"Em xin lỗi ".
Cô sợ hãi lùi lại phía sau, ánh mắt tủi thân hướng về phía anh mà nhìn.
Anh thấy bộ dạng sợ hại của cô thì trong lòng không tránh khỏi cảm giác khó chịu. Anh lấy tay nới lỏng cà vạt ra.
"Tối nay cô ấy sẽ đến đây, cô hãy chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho tôi".
Cô và anh cưới nhau được hai năm, đáng lẽ ra cuộc sống của cô và anh rất êm đềm và hạnh phúc nếu không có cô ta -Tô Vận xuất hiện. Từ đó anh luôn đi sớm về khuya,trên người nồng nặc mùi nước hoa của phụ nữ. Dù cô biết cô đau nhưng cô vẫn không nói gì bởi vì cô yêu anh.
"Nhưng mọi lần anh..." .
'chưa bao giờ mang cô ấy về đây' cô chưa nói hết câu thì anh đã cắt lời.
"Cô có câm miệng cho tôi không hả, ở cái nhà này cô không có quyền lên tiếng?".
Anh nói xong bỏ lên phòng.
Bây giờ nước mắt cô bắt đầu rơi. Nhiều lúc cô rất muốn buông tay nhưng cô chỉ cần nghĩ đến sẽ không gặp được anh nữa thì cô không làm được dù cô có chịu bao nhiêu đau khổ. Cô thật sự rất rất yêu anh.
.................
Tối đến .
"Tước đây là vợ anh sao?".
Cô ta một tay ôm chặt eo anh, ánh mắt liếc nhìn cô, giọng nói mang mười phần nũng nịu.
Cô ta rõ ràng biết cô là vợ anh, nhưng cô ta vẫn cô tình hỏi.
Cô chứng kiến cảnh hai người họ thân mật với nhau thì hai mắt đỏ hoe.
Anh không thèm liếc cô cái nào mà tay vuốt ve má cô ta.
"Em không cần để ý đến cô ta làm gì, cô ta không phải vợ anh".
"Tước sao anh lại nói vậy, cô ấy dù dì cũng là vợ anh mà".
Cô ta vừa nói vừa hôn vào môi anh, ánh mắt mang theo phần khiêu khích.
Anh cưng chiều nhìn cô ta.
Trước anh đối với cô cũng là ánh mắt cưng chiều đấy nhưng bây giờ đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Anh vốn dĩ không hề coi cô là vợ.
Cô không chịu nổi cảnh tượng này nữa mà bỏ vào bếp.
Ăn xong anh và cô ta lên phòng, không cần nói cũng biết bọn họ đang làm gì. Cô ở bên dưới nghe rõ tiếng ân ái của bọn họ ở trên phòng.
Cô vừa khóc vừa dọn dẹp bàn ăn,ăn lại thức ăn thừa của bọn họ. Đúng lúc đó anh lại xuống tìm cô thì nhìn thấy. Anh thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi ở trong góc bếp.
Đột nhiên tim anh rất đau nhưng anh lại không hề để ý đến nữa.
"Cô lên dọn dẹp phòng đó cho tôi".
Anh chỉ tay lên phòng mà anh và cô ta vừa ân ái xong và đấy cũng là phòng của cô và anh.
"Vâng".
Cô chỉ biết nuốt nước mắt vào trong rồi đi lên trên lầu.
Cô vừa mở cửa vào phòng thì thấy cô ta vẫn còn nằm trên giường, cô không thèm để ý đến cô ta mà nhìn xung quanh phòng. Quần áo rơi lả tả khắp nơi, trong phòng vẫn còn vương vấn mùi vị kích tình vừa rồi của bọn họ.Đột nhiên cô rất muốn nôn nhưng cô nhịn, cô bắt đầu dọn dẹp phòng.
Cô ta nằm trên giường bắt đầu khiêu khích cô.
"Cô nhìn đi Tước vì không chịu nổi được sự quyến rũ của tôi mà xé rách quần áo của tôi rồi, làm phiền cô lấy giúp hộ tôi bộ quần áo khác được không vậy?".
Tô Vận rõ ràng là câu nói nhờ vả, nhưng lại mang theo đầy sự khinh thường đối với cô.
Cô bây giờ chẳng nghe được cái gì cả vì bụng cô bây giờ rất khó chịu. Cô không nhịn được nữa chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo
"Ọe...ọe..."
"Cô không nghe tôi nói gì à? ".
Cô ta ở bên ngoài gào thét với cô.
Mấy ngày sau đó cô lúc nào cũng thấy buồn ngủ, ngửi thấy mùi dầu mỡ thì nôn thốc tháo. Cơ thể cô vốn dĩ đã yếu, bây giờ hiện tại càng thấy khó chịu hơn. Cô đến bệnh viện để khám.
"Thưa thiếu phu nhân, cô đã có thai hơn hai tháng rồi".
Bác sĩ đưa tờ chuẩn đoán thai cho cô, đáy lòng ông hiện rõ sự vui mừng thay cô.
Vàn tay cô run rẩy cầm tờ giấy khám thai.
Cô rất bất ngờ, cô vừa mừng vừa lo. Liệu anh biết được cô có thai anh có vui không hay anh lại ghét bỏ đứa bé. Không, con cô cần có ba cô không thể để cô ta phá hoại hạnh phúc gia đình cô được. Cô phải mạnh mẽ lên vì con của cô và anh và cũng vì cô yêu anh.
Từ đó, anh mang cô ta về nhà cô và anh ở, anh không thèm hỏi qua ý kiến của cô. Mà sao anh phải cần hỏi cô chứ, anh có coi cô là vợ đâu mà.
"Em cứ coi đây là nhà của mình, có việc gì thì gọi cô ta".
Anh cưng chiều nhìn cô ta nói, ánh mắt như có như không liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé đứng ở đằng kia.
"Dạ, em yêu anh".
Cô ta nũng nịu dựa vào lòng anh.
Anh dịu dàng hôn lên môi cô ta"Ngoan,anh cũng yêu em".
Những hành động như thế trước đây anh cũng làm với cô nhưng bây giờ thì khác rồi. Cô khóc cô chạy lên phòng đóng chặt cửa lại.
Anh nhìn thấy thì tim anh có chút đau còn cô ta thì cười đắc ý.
...........
"Tĩnh Nhuệ, cô đi lấy cho tôi ly nước cam".
Cô ta chân vắt lên nhau ngồi xem ti vi mà sai cô.
"Cô có tay có chân cô không biết tự đi lấy à"
Cô nói mà không buồn liếc mắt đến cô ta.
Cô ta tức nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đi ra chỗ cô.
"Cô dám ý kiến với tôi sao".
Cô quay lại liếc nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường, cô không thèm nói gì.
"Hôm nay cô chết chắc rồi".
Cô ta vừa nói xong thì tát một bạt tai lên mặt cô.
"Tôi xem cô lần sau dám cãi lời của tôi nữa không "
Cô cảm giác má cô bỏng dát, cô cũng không chịu thua quay lại tát chả một cái thật đau.
Cô ta đánh cô, cô sẽ trả lại hết, cô không thể để bản thân mình bị thiệt được.
"Chát"
"Cô dám tát lại tôi".
Cô ta tức điên lên định lao vào cô đánh cô nhưng.
"Áaaaaa... Tôi xin lỗi cô mà...cô đừng đánh tôi, tôi sẽ nghe theo lời cô".
Cô ta tự nhiên quỳ xuống bám vào chân cô khóc lóc, cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
"Tĩnh Nhuệ, cô làm cái gì vậy hả?".
Anh từ đâu chạy vào đỡ cô ta dậy.
"Vận Vận em có sao không? ".
Anh đỡ cô ta dậy, nhưng trong lòng anh chẳng biết tại sao không có một chút đau lòng nào.
"Tước, là lỗi của em anh đừng trách chị ấy ".
Cô ta khóc lóc ôm anh ,mắt xoẹt qua một tia nguy hiểm.
"Em quá hiền lành rồi, cô ta đánh em thành như vậy mà em vẫn cầu xin cho cô ta".
Cô đứng từ nãy đến giờ xem kịch vui, cô ta lật mặt nhanh hơn cả lật sách.
"Tĩnh Nhuệ, cô muốn chết phải không, ai cho cho cô dám đánh Vận Vận hả?".
Anh tức giận quát lên với cô.
Cô nghe anh quát cô thì cô đau lắm nhưng cô không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình
"Tôi thích thì tôi đánh thôi, anh ý kiến à?".
Anh không ngờ cô hôm nay dám cãi lời của anh.
"Cô cút ra khỏi nhà này cho tôi".
"Đây là nhà của tôi sao tôi phải cút chứ, nếu muốn cút thì phải là cô ta".
Cô vừa nói tay chỉ vào cô ta đang nằm trong ngực anh.
Cô lướt qua anh đi lên phòng. Bây giờ anh mới để ý đến cô, bên má trái của cô có sửng đỏ, bên môi còn dính chút máu.
Anh bây giờ mới để ý đến cô, bên má trái của cô sưng đỏ, khóe môi còn dính chút máu.
Lúc đó anh nhìn thấy cô như vậy anh thật sự rất đau. Nhưng anh lại nghĩ đến hình ảnh cô ôm hôn người khác thì anh cũng không để ý đến cảm giác đó nữa. Không phải là anh hết yêu cô nên đối xử với cô như vậy mà là anh còn lí do khác.
Cô đi lên phòng đóng chặt cửa lại, cô lại ngồi khóc một mình. Tay cô xoa lên bụng của mình thì thầm nói "con ơi ba thật sự không cần mẹ nữ rồi".
Dần dần dần bụng cô ngày một lớn hơn, cô không biết mình có thể che dấu việc mình mang thai được bao lâu nữa.
Rồi cũng có một ngày cô ta cũng nghi ngờ cô.
"Sao bụng cô lại to hơn trước vậy?".
Cô ta và anh đang tình tứ ôm nhau trên ghế, cô ta nằm trong lòng anh nũng nịu, hỏi cô.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bụng của cô không tránh khỏi sự nghi ngờ.
Cô đang lau chùi bàn thì nghe cô ta hỏi vậy thì hoảng hốt không biết làm gì. Tay cô vô thức ôm bụng mình lại.
Bây giờ anh mới để ý đến bụng của cô, hình như bụng của cô hơi nhô lên thì phải nhưng anh cũng không để ý nhiều.
"Em đừng để ý cô ta làm gì".
Anh cưng chiều vuốt tóc cô ta nhưng ánh mắt của anh như có như không liếc nhìn cô.
Hành động của anh làm cô đau nhói.
Cô ta không vì câu nói đó của anh mà buông tha cho cô.
"Cô nói gì đi chứ ".
Cô ta hất cằm lên hỏi cô.
"Tôi...".
Cô không biết nói gì cho phải, khuôn mặt cô hơi cúi gằm xuống.
"Chẳng lẽ cô đã có thai sao?".
Cô ta hốt hoảng che miệng lại, cô mà có thai thật sự là một bất lợi cho cô ta.
Anh nghe vậy thì khuôn mặt hết sức ngạc nhiên.
Cô thì sợ hãi mặt tái lại, vội vàng giải thích.
"Cô...đừng có nói linh tinh, tôi dạo này ăn hơi nhiều lên mới béo lên thôi".
Khuôn mặt anh trầm hẳn đi hình như anh cảm thấy hụt hẫng thì phải, nếu thật sự cô có thai liệu anh có thể tha thứ cho cô không. Nói thật khi anh nghe Vận Vận nói vậy thì anh có chút vui mừng.
"Tôi đi vào trong bếp nấu cơm ".
Cô vội vàng đi vào trong để tránh mặt cô ta và anh.
Cô cứ tưởng cô ta sẽ không nghi ngờ cô nhưng cô đã sai.
.........
"Tĩnh Nhuệ, tôi sẽ không để hai mẹ con cô sống yên ổn đâu, cô và con cô phải chết".
Tay cô ta nắm chặt tờ giấy khám thai, khuôn mặt hiện lên sự ác độc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play