HỒ YÊU TÌNH YÊU TAM KIẾP
GIỚI THIỆU
TÁC GIẢ
lần đầu tiên Chen viết thể loại này có gì sai sót mong các bạn độc giả góp ý dùm nhé
TÁC GIẢ
mình sẽ kể sơ về câu chuyện rồi rồi sẽ giới thiệu nhân vật sau nhé
TÁC GIẢ
cách đây vào 3000 năm về trước tại một khu rừng sâu, tại đây có rất nhiều loài yêu hồ sinh sống, nơi đây trải 3000 ngàn năm yên bình là nhờ sự cai trị của 2 dòng TỘC BẠCH HỒ và HUYẾT HỒ.
TÁC GIẢ
dưới sự cai trị của 2 tộc ở đây,vì sự liên kết giữa hai tộc và sự bình yên của các tộc nên 2 gia tộc đã kết thông gia, một là vì giao tình của 2 tộc trước giờ đã thân thiết, nay có ý kết thông gia khi, 2 tộc kết thông gia thì các con của họ vẫn chưa sinh ra ,cho đến nay cũng đã 6000 năm rồi và các đứa con của họ cũng đã được mấy ngàn tuổi rồi, nhưng sự yên bình và sự hòa bình giữa hai tộc lại không còn được như trước.
TÁC GIẢ
tí nữa mình quên mất mình nói một chút về tuổi tác
của nhân vật để các bạn dễ hiểu nhé.
ví dụ như 1600 tuổi thì = 16t nhé, 1800t là 18t
còn về nhân vật lớn hơn thì là
30000 ngàn năm tuổi thì = 30t và 40000 ngàn năm tuổi cũng z
TÁC GIẢ
các bạn độc giả muốn biết thì đón xem nhé cảm ơn các độc giả yêu quý rất nhiều vote nhắn like cho mình nhé. ❤️❤️❤️
xin nói luôn anh em nhà Họ Bạch tính cách giống y chang nhau.họ được sanh cùng ngày nhưng chỉ cách nhau vài phút à nên tuổi tác bằng nhau
Bạch Đinh 1600t đại hoàng tử Bạch Tộc
TC : lạnh lùng,nhưng rất yêu thương các đệ đệ mình
Bạch Hiên 1600t là nhị hoàng tử Bạch Tộc
TC: lạnh lùng với người ngoài dễ thương đáng yêu ở với CaCa ,nhưng cũng rất cố chấp với chuyện mình đã quyết định.
BẠCH HẠ 1600t là tam hoàng tử Bạch Tộc
TC : giống Nhị Ca Ca mình.
và tứ hoàng tử Bạch Tiêu
và tứ hoàng tử Huyết Vương
2 nhân vật này là một bí ẩn nhé chưa xuất hiện đâu
TC : của tứ Hoàng tử là một người ấm áp dịu dàng. TC : của tứ Vương Gia thì lạnh lùng nhưng khi ở bên người yêu lại là một người dịu dàng.
Bạch Tiêu 1600t là tứ hoàng tử Bạch Tộc
hiện tại thì chưa biết là mất tích hay đã chết
còn là một bí ẩn .
Huyết Vương 1800t là tứ Vương Gia ,cũng giống với
Bạch Tiêu còn là một bí ẩn .
tên của các Tộc loài yêu Tộc ở đây nhé
Mộc Tộc, thủy Tộc, Ngư Tộc ,Miêu Tộc
Lang Tộc thì mọi người sau này sẽ biết nhé
HUYẾT MÃ 1800t là Đại Vương Gia nhà họ HUYẾT
TC : lạnh lùng, nhưng đối với cậu lại là cưng chiều và bám người và rất sủng Vương PHI của mình.
HUYẾT HẠO 1800t nhị Vương Gia nhà họ HUYẾT
TC : lạnh lùng, tính chiếm hữu cao,và rất sủng Vương PHI của mình.
HUYẾT VĂN 1800t là tam Vương Gia nhà họ HUYẾT
TC : lạnh lùng, tính chiếm hữu cao, được cái rất sủng Vương PHI của mình
Huyết Vương 1600t
TC : lạnh lùng nhưng với người thương thì dịu dàng.
mấy huynh đệ hai Tộc này tính cách y xì nhau .
Tiêu Tuyên 3000 năm tuổi
Phu Nhân của Bạch Thiên .
Hàm Vân 3000 năm tuổi
vợ của Huyết Trương
Bạch Thiên 4000 năm tuổi
Tộc trưởng Bạch Tộc
Huyết Trương 4000 năm tuổi
Tộc trưởng Huyết Tộc
TÁC GIẢ
có một chút thay đổi ở hai nhân vật bí ẩn nhé .
thay vì trước đó mình sẽ trọn Trương Chân Nguyên và Ngao Tử Dật nhưng mình mình tìm hình cho hai nhân vật này hơi khó nên mình sẽ đổi lại thành Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhé.
Phần kể chuyện
tận sâu trong rừng có một ngọn núi và ở đây có các loài Yêu Hồ sinh sống,và ở đây được bao phủ bởi 2 màu hoa trắng và đỏ loài hoa này được gọi là bỉ ngạn hoa
Truyền thuyết hoa Bỉ Ngạn, thức tỉnh thế gian về ái tình.
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa vừa kịp nở lá vội tan, lá vừa chớm mọc thì hoa lại tàn, chỉ thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa, lá và hoa dẫu cùng chung một rễ, vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ… Người ta nói, đó là hoa Bỉ Ngạn.
Nhân gian đắm mộng say tình, ai hay duyên hết thì tình cũng tan?
TÁC GIẢ
mình xin kể câu chuyện nhé
tại thấy hay
TÁC GIẢ
Có rất nhiều truyền thuyết khác nhau kể về hoa Bỉ Ngạn, có một câu chuyện như thế này:
Xưa có một đôi nam nữ, theo luật Thiên Đình họ không được phép gặp gỡ. Một ngày, cả hai đã phá vỡ giới luật để tìm đến bên nhau. Chàng là một nam tử hào hoa anh tuấn, còn nàng lại là một nhi nữ đẹp tựa tiên sa. Cả hai vừa gặp đã quen thân, quyến luyến không xa rời, nguyện ước hẹn ở bên nhau đến kiếp kiếp đời đời.
TÁC GIẢ
Nhưng vì đã phạm luật Trời, họ bị đọa xuống trần gian rồi biến thành hoa và lá của cùng một cây. Lá xanh, hoa đỏ, đẹp kiêu sa nhưng chất chứa nỗi buồn. Có điều, loài hoa này rất đặc biệt, có hoa thì không thấy lá, mà có lá lại chẳng thể thấy hoa, giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp mặt.
TÁC GIẢ
Một ngày, Đức Phật đi ngang qua, thấy trên mặt đất có một loài hoa đỏ rực như lửa, vừa nhung nhớ lại vừa u sầu. Phật vừa liếc nhìn đã thấu tỏ được huyền cơ trong đó. Quả thật là:
“Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử” – Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.
Đức Phật xót thương, bèn quyết định mang hoa về miền Cực Lạc. Nhưng vì Cực Lạc là Phật quốc, là thế giới thanh tịnh và thuần khiết, nên tất cả những gì là ‘tình si’, ‘nhung nhớ’, ‘u sầu’, ‘đau khổ’… đều không được phép tiến nhập vào miền tịnh thổ. Những thứ xúc cảm con người ấy đều phải rời khỏi hoa, kết thành một màu đỏ rực lửa rồi rơi xuống sông Vong Xuyên.
TÁC GIẢ
Bởi vậy, khi về đến Cực Lạc, đóa hoa trong tay Phật đã biến thành một màu trắng tinh khiết không còn nhuốm bụi trần. Đức Phật bèn gọi nó là Mạn Đà La hoa, hoa của cõi Phật, cũng chính là một loại hoa Bỉ Ngạn.
Lại nói về màu đỏ rực lửa. Lúc ấy, Bồ Tát Địa Tạng thần thông quảng đại đã biết rằng nghiệp duyên của hoa Mạn Đà La hiện đang nằm dưới sông Vong Xuyên. Ngài bèn đến bên bờ sông, ném xuống một hạt giống, chỉ trong chốc lát một đóa hoa đỏ tươi bay ra khỏi mặt nước. Bồ Tát đón lấy hoa và nói:
TÁC GIẢ
“Ngươi đã thoát thân trở về miền Cực Lạc, sao còn đem nỗi hận tình si để lại nơi khổ ải vô biên này chứ? Vậy thì, ngươi hãy ở đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn đi về phía luân hồi. Cực Lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi (Mandarava), vậy ta sẽ gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy (Manjusaka)”.
Từ đó có hai loài hoa Bỉ Ngạn, một loại trắng ngần tinh khiết, một loại lại rực rỡ hoa lệ; một loại gợi nhớ gợi thương, chia ly đau khổ, một loại lại vô dục vô cầu, vô khổ vô bi; một loại trầm luân trong nỗi sầu nhân thế, một loại lại thản thản đãng đãng nơi Phật quốc thanh cao.
TÁC GIẢ
cảm ơn các bạn đã nghe mình kể một câu chuyện
và đây là một câu chuyện khác nữa
TÁC GIẢ
Loài hoa thức tỉnh thế nhân về ái tình
Ứng với hoa Mạn Đà La miền Cực Lạc và hoa Mạn Châu Sa bên bờ sông Vong Xuyên là hai thứ hoa Bỉ Ngạn (đỏ và trắng) sinh trưởng ở cõi thế gian. Hoa giống như lời nhắc nhở với thế nhân:
Ái tình là mộng ảo, khi duyên hết thì tình cũng dứt, trả hết nợ một đời thì đừng nên luyến tiếc mà càng thêm đau khổ. Vì con người mê đắm trong ‘Tình’ nên cần phải ngộ được chân lý này mới có thể thanh thản giữa các kiếp luân hồi.
Bởi vậy, khi nhắc đến Bỉ Ngạn hoa, người ta còn kể lại câu chuyện rằng:
TÁC GIẢ
Ngày ấy, trên dương thế có một đôi uyên ương tình thâm nghĩa nặng. Họ đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, cho đến một ngày chàng trai đi làm ăn xa đã bất hạnh gặp nạn, phải bỏ mạng nơi đất khách quê người.
Linh hồn của chàng trai đi đến bên bờ sông Vong Xuyên, bước trên con đường đỏ rực hoa Bỉ Ngạn mà không khỏi nhớ thương về người vợ chốn dương gian.“Ta không muốn luân hồi, ta phải về với thê tử của ta, nàng vẫn đang đợi chờ ta trở về”.
Chàng trai đến trước mặt Mạnh Bà, nhận được bát canh quên lãng. Anh hỏi Mạnh Bà:“Thế gian muôn màu muôn vẻ, ý họa tình thơ, cớ sao lại bắt tôi phải quên hết chuyện tình cảm xưa cũ?”. Mạnh Bà chỉ mỉm cười không nói, khiến chàng trai càng thêm chua xót. Anh tự nhủ với lòng mình:“Dù phải uống thứ nước vong tình này thì ta vẫn không muốn quên. Sau khi chuyển sinh, ta nhất định sẽ đến tìm nàng”.
TÁC GIẢ
Và ngay trong thoáng ngắn ngủi ấy quả phụ bắt gặp ánh mắt của chàng trai trẻ. Dẫu tướng mạo của chàng đã khác xưa, nhưng quả phụ vừa nhìn thấy liền hiểu ra tất cả. Cô nước mắt tuôn rơi, run rẩy không nói nên lời: Chàng đã trở lại rồi!
Sau đó, quả phụ vì nỗi nhớ thương chồng mà lâm bệnh qua đời. Khi xuống dưới Hoàng Tuyền, gặp Mạnh Bà, quả phụ liền hỏi: “Lão bà bà, có phải trước đây có một nam tử từng nói với bà rằng chàng sẽ không quên tôi, sau khi luân hồi sẽ nhất định tìm tôi phải không?”. Mạnh Bà gật đầu khiến quả phụ càng thêm đau buồn. “Chàng đã đến, vì sao lại không nhận ra ta, không nói với ta một lời?”.Mạnh Bà thấy quả phụ chưa dứt được trần duyên, bèn nói:
“Duyên phận của hai người đã hết, chia ly cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng thấy cô không đành lòng, ta sẽ cho cô được gặp lại anh ta lần nữa. Tuy nhiên, cô sẽ phải ở đây chịu khổ 20 năm rồi mới được chuyển sinh vào kiếp sống tiếp, cô có nguyện ý không?”.
TÁC GIẢ
Và ngay trong thoáng ngắn ngủi ấy quả phụ bắt gặp ánh mắt của chàng trai trẻ. Dẫu tướng mạo của chàng đã khác xưa, nhưng quả phụ vừa nhìn thấy liền hiểu ra tất cả. Cô nước mắt tuôn rơi, run rẩy không nói nên lời: Chàng đã trở lại rồi!
Sau đó, quả phụ vì nỗi nhớ thương chồng mà lâm bệnh qua đời. Khi xuống dưới Hoàng Tuyền, gặp Mạnh Bà, quả phụ liền hỏi: “Lão bà bà, có phải trước đây có một nam tử từng nói với bà rằng chàng sẽ không quên tôi, sau khi luân hồi sẽ nhất định tìm tôi phải không?”. Mạnh Bà gật đầu khiến quả phụ càng thêm đau buồn. “Chàng đã đến, vì sao lại không nhận ra ta, không nói với ta một lời?”.Mạnh Bà thấy quả phụ chưa dứt được trần duyên, bèn nói:
“Duyên phận của hai người đã hết, chia ly cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng thấy cô không đành lòng, ta sẽ cho cô được gặp lại anh ta lần nữa. Tuy nhiên, cô sẽ phải ở đây chịu khổ 20 năm rồi mới được chuyển sinh vào kiếp sống tiếp, cô có nguyện ý không?”.
TÁC GIẢ
Gặp lại người thương sau 20 năm đằng đẵng, nhưng tiếc thay duyên đã tận, tình đến lúc đã tàn.
Cô gái đứng đó như ngồi trên đống lửa, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. 20 năm qua, nỗi giày vò khắc khoải như thấu tận tâm can. Cô đã phải chịu đựng biết bao đau khổ chỉ để chờ đến phút giây này, gặp lại người chồng mà cô vẫn hằng mong mỏi.
Cuối cùng chàng cũng đến, nước mắt cô lã chã tuôn rơi.
Nhưng, người mà cô đã dành cả 20 năm đằng đẵng dưới âm gian để đợi chờ, lại tỏ ra thờ ơ lãnh đạm. Cô không thể chịu được nữa, bèn níu tay chàng: “Chàng đã quên ta rồi sao?”. Chàng trai dửng dưng nhìn cô, như nhìn một người xa lạ, anh đón chén canh vong tình của Mạnh Bà và uống cạn, rồi anh bước vào cửa luân hồi.
TÁC GIẢ
Ái tình là chi đây? Đau khổ cả một đời, nhung nhớ cả một đời, lưu luyến cả một đời, chẳng phải cuối cùng rồi cũng theo chén canh Mạnh Bà mà tan vào hư vô hay sao? Tình ái cũng giống như đóa hoa Bỉ Ngạn kia: Mỹ lệ kiều diễm đấy, nhưng chóng tàn; có hoa có lá đấy, nhưng vĩnh viễn chẳng thể ở bên nhau.
Người ta nói, hoa Bỉ Ngạn là loài hoa có độc, cho nên ái tình cũng là một thứ “độc dược”, khiến những ai chìm đắm trong đó phải đau khổ day dứt cả một đời.
TÁC GIẢ
Người ta nói, hoa Bỉ Ngạn là loài hoa nơi địa phủ, cho nên những ai không thể bước qua được ái tình sẽ chỉ khiến tâm hồn chôn vùi trong dĩ vãng.
Người ta nói, hoa Bỉ Ngạn là loài hoa rực lửa, cho nên tình ái mới khiến người ta say đắm nồng nàn. Chẳng phải người đời vẫn hay nói “tình yêu rực lửa”, “tình yêu cháy bỏng” đó sao? Nhưng thiên tình sử nào, cuối cùng rồi cũng trái ngang.
Người ta nói nhiều về ý nghĩa của hoa Bỉ Ngạn, ở Nhật Bản là ‘hoa hồi ức đau thương’, ở Triều Tiên là ‘hoa nhung nhớ’, ở Trung Quốc là ‘hoa ưu mỹ thuần khiết’. Nhưng trên tất cả, đây là loài hoa cảnh tỉnh thế nhân về ảo ảnh của ái tình.
TÁC GIẢ
hết rồi mong các bạn không phiền khi tráp đầu tiên mình lại kể truyện nhé.
Hiện Tại H
Phía sau khu rừng u ám đó đâu ai biết được là cả một tiên cảnh, và ở đây có các loài Yêu sinh sống, và được cai trị bởi 2 Tộc là BẠCH HỒ và HUYẾT HỒ.
Và tại đây có một cây cầu được bắt qua một cái hồ và có cả một vùng bỉ ngạn đỏ
hôm nay trời mây trong xanh,thì lúc này ngay gần bờ hồ trên một vùng bỉ ngạn hoa, Y đang nằm ngủ giữa một vùng bỉ ngạn
thì đột nhiên có một chàng trai hét to tên Y.
HUYẾT MÃ Đại Vương Gia
Bạch Đinh đệ mau ra đây cho ta
cậu bị đánh thức, và cũng nghe Hắn hét tên mình nhưng Y không muốn gặp Hắn nên đã im lặng.
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
*mình có nên tránh huynh ấy nữa không hay là nó rõ ràng một lần *
HUYẾT MÃ Đại Vương Gia
Đệ mà còn không ra,ta mà bắt được đệ sẽ, không tha cho đệ đâu.
HUYẾT MÃ Đại Vương Gia
đệ trốn tránh ta tới giờ cũng mấy ngàn năm rồi, đệ không thấy mệt sao,ân oán là chuyện của trưởng bối không liên quan đến chúng ta.
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
hahaha nực cười không liên quan sao,ta mất đi một đệ... đệ là ai đã gây ra hả, đệ... đệ ta chết hay sống còn chưa rõ, ngươi kêu ta coi như không có gì mà sống hạnh phúc bên ngươi sao .
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
ta không có máu lạnh như ngươi
HUYẾT MÃ Đại Vương Gia
đệ nói ta máu lạnh sao được hôm nay, ta cho đệ biết ta là người máu lạnh như thế nào.
rồi Hắn đè Y xuống vùng bỉ ngạn đỏ rực , để mà cưỡng bức Y .
HUYẾT MÃ Đại Vương Gia
đây là lời nói mà đệ dành cho ta sau, mấy ngàn nay sao lời nói yêu thương, trước kia đệ đã quên hết rồi sao hả còn ta lúc nào cũng nghĩ, về đệ yêu đệ nhưng đệ thì sao có còn yêu ta không.
Hắn nói rồi cuối xuống hôn Y một, cách mạnh bạo tay thì không ngừng sờ vào trong Y, phục của Y mà xoa nắn nhưng Y đâu tình nguyện, để Hắn cưỡng bức mình như vậy nên Y, đã ra sức chống cự lại Hắn .
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
ngươi....ma...u buông ta ra cho dù ngươi có được thân xác ta cũng không có được trái tim của ta đâu .
HUYẾT MÃ Đại Vương Gia
vậy sao nhưng ta thấy tình cảm của đệ, dành cho ta vẫn như lúc trước .
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
đó là do ngươi tự mình nghĩ ta...ta là không có
HUYẾT MÃ Đại Vương Gia
vậy đệ có dám nhìn thẳng vào mắt ta không, không dám có phải không đệ còn yêu, ta mà tại sao lại không thừa nhận chứ .
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
ta việc gì mà phải nghe lời ngươi chứ... Aaa~..ư~...ha~...ngươi dư...ng lại mau...t...ta sẽ giết chết...ngươi Aaa~... hưm~...đừng nhẹ...lại... không ngươi ma...u lấy nó ra ta...ta...không muốn có... con với... ngươi Aaa~... Áaa...ưm~... ha~ không mà đừng mà...
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
mau....dừng lại đi... ta không chịu nổi nữa... ngươi như vậy để được gì chứ.
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
ta với ngươi không thể nào ở bên, nhau được đâu Aa~...hà...hà... tất gì ngươi phải như vậy chứ Ưm~ không nha...nh...nhanh quá rồi chạm lại đi ta xin ngươi mà .
BẠCH ĐINH Đại Hoàng tử
ngươi còn không dừng lại thì ta sẽ, hận ngươi tới... chế..t mới thôi có làm ma, cũng không tha thứ cho ngươi đâu .
HUYẾT MÃ Đại Vương Gia
xem ra đệ vẫn còn yêu ta z Aaa~ hưm,~argg~...sao đệ phải tránh mặt ta tại sao tại sao hả, ta không đủ tốt với đệ sao .
sau 2 canh giờ Hắn cũng tha cho Y
Download MangaToon APP on App Store and Google Play