Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Nam Phụ Lẳng Lơ Vô Liêm Sỉ

Chương 1: Lạc lối

"Mày còn đến trường làm cái gì nữa? Sao không cút đi cho khỏi bẩn mắt bọn tao?"

"Ồ!! Thằng gay chết tiệt này vẫn còn mặt mũi mà vác mặt tới trường à? Sao không chết con mẹ nó luôn đi nhỉ? Thằng giết người!"

"Hức ... Trả lại mạng cho Cố Hạo Nhiên đi. Thằng súc sinh!!!"

"Khóc à?? Mày mà cũng biết khóc cơ đấy? Oan ức hả? Vậy thì làm anh Nhiên nhà tao sống lại đi rồi tao cho mày khóc đủ luôn."

...

Lại nữa rồi ...

Từng tiếng mắng chửi như lưỡi dao bén nhọn xuyên thẳng lên người Yến Gia Kỳ. Nước mắt cậu lặng lẽ lăn dài trên má, trái tim đau quặn lại như có hàng vạn bàn tay bóp nghẹt nó vậy.

Không được khóc.

Nhất định không được khóc.

Anh ấy đã bảo không muốn thấy mày khóc mà. Mày khóc thì anh ấy sẽ thấy buồn.

Không được khóc.

Yến Gia Kỳ ngước mắt lên nhìn trần nhà lớp học, khẽ thở dài một tiếng, sau đó vơ vội sách vở vào cặp, đeo lên vai, đi thẳng ra khỏi lớp.

Đứng ở cổng trường, cậu bắt một chiếc taxi rồi vội leo lên, nói với chú tài xế chạy xe tới khu nghĩa trang Tân Điệp, đằng sau chỉ còn vọng lại những câu chửi.

"ĐM! Có giỏi thì đừng tới đây học nữa thằng chó!"

"CÚT ĐI!!!!"

...

Nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trắng trên mộ, Yến Gia Kỳ ngồi xuống, khẽ tựa đầu lên tấm bia lạnh lẽo bên cạnh.

"Em nhớ anh. Huhu em nhớ anh, Hạo Nhiên. Hức ... Em không cố ý mà..." Nước mắt cậu khẽ rơi xuống, giọng nức nở khàn khàn.

"Em ... hức ... em xin lỗi. Huhu... Đáng chết, em mới là người đáng chết. Đáng lẽ ra em mới là người phải chết chứ. Hức ... Tại sao anh lại chạy ra cơ chứ? Sao không để em chết luôn đi? Ư..."

Phải rồi, cậu mới là người đáng chết.

Đáng lẽ cậu nên tin tưởng anh thêm một chút nữa. Đáng lẽ cậu nên nghe anh giải thích ngay khi ấy.

Có như vậy, anh sẽ không vì cậu mà buồn. Có như vậy, anh mới không vì cậu mà uống say. Có như vậy, anh sẽ không đến tìm cậu. Có như vậy, anh sẽ không phải đứng dưới mưa suốt nửa tiếng đồng hồ trong đêm đó. Có như vậy ... anh mới không cần vì cứu cậu mà bị chiếc xe tải đó đâm trúng.

Có như vậy ... Hạo Nhiên mới không phải ... nằm ở nơi lạnh lẽo này ...

Ngẩn người một lúc thật lâu, cậu vội lau đi nước mắt lã chã trên mặt mình.

Quay sang nhìn tấm hình người con trai dịu dàng bên cạnh, Yến Gia Kỳ đưa tay khẽ chạm lên tấm bia, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt ánh lên vẻ chúa xót.

"Ở đây lạnh lắm đúng không Hạo Nhiên?"

"Đừng buồn nhé! Anh không làm gì sai cả. Là do em ngu ngốc, không chịu nghe anh giải thích. Em không trách anh đâu ..."

"Anh ở bên ấy ... nhớ đừng uống rượu nữa đó ..."

"A, giờ em phải đi rồi."

"Hẹn gặp lại ... Yêu anh, Nhiên Nhiên của em ...", Yến Gia Kỳ đứng dậy, cất bước rời đi.

Trước khi ra khỏi nghĩa trang, cậu dừng lại, quay đầu về phía ngôi mộ của anh, khẽ lẩm bẩm: "Anh sẽ không phải cô đơn lâu nữa đâu ..."

...

Lang thang khắp một buổi chiều, Yến Gia Kỳ dừng chân tại một cây cầu lớn, thơ thẩn nhìn xuống dòng sông An Giang rộng lớn, xa xa là chân trời dài bất tận.

Ánh chiều tà còn sót lại một chút tia sáng yếu ớt của mặt trời trước khi lặn hẳn.

Nhìn cảnh sắc hiện ra trước mắt, những ký ức khi xưa lại ùa về, lòng gợn lên nỗi buồn man mác.

Yến Gia Kỳ năm nay 17 tuổi, chỉ còn một tháng nữa thôi, cậu sẽ phải đối mặt với kỳ thi Đại học quan trọng trong đời giống như bao học sinh cuối cấp khác.

Khi cậu vừa tròn 2 tuổi, ba cậu đã bỏ lại hai mẹ con cậu mà đi. Mẹ cậu khi còn trẻ không được học hành đàng hoàng, nên khi trụ cột duy nhất trong nhà ra đi, gánh nặng kinh tế ngày một lớn dần mà đè nặng lên đôi vai gầy gò của bà.

Cuối cùng, vì muốn cho cậu một cuộc sống tốt đẹp hơn, mẹ cậu dắt cậu lên thành phố tìm việc.

May mắn thay, mẹ cậu được gia đình Cố Hạo Nhiên nhận vào làm vú nuôi, còn tốt bụng tìm giúp cho cả hai mẹ con Yến Gia Kỳ ở lại trong một căn nhà nhỏ nằm cách căn biệt thự của họ một con ngõ.

Mẹ cậu nấu ăn rất ngon, lại chăm chỉ hoàn thành thật tốt việc trong nhà, cậu cũng rất ngoan nên ba mẹ Hạo Nhiên đối xử với mẹ con cậu rất tốt, còn coi hai người như người trong gia đình, cho cậu đi học.

Hạo Nhiên hơn cậu hai tuổi, gương mặt vô cùng ưa nhìn, lại học rất giỏi, còn vô cùng dịu dàng. Nhiều lúc, thấy cậu không hiểu bài còn tận tình chỉ dạy. Cứ như vậy, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dần dần mà hai người nảy sinh tình cảm với nhau.

Hai người cũng không hề giấu ba mẹ chuyện tính hướng của mình. Hơn nữa, thành tích học tập của cả hai đều rất tốt nên khi come out, hai bên cũng vui vẻ mà chấp nhận. Tình yêu giữa cậu và Hạo Nhiên cũng ngày càng mặn nồng.

Nhưng cho tới một buổi tối nọ, khi cậu đi dạo ngang qua công viên gần nhà thì phát hiện Cố Hạo Nhiên đang hôn một cô gái.

Cậu như chết lặng khi thấy cảnh tượng đó, bước chân cũng vô lực mà dừng lại, hai hàng nước mắt bỗng rơi xuống.

Như nhận ra điều gì, cậu thấy Cố Hạo Nhiên đưa mắt nhìn về phía cậu. Rồi như ngạc nhiên, rồi lại như hoảng sợ mà đẩy cô nàng kia ra, cất bước chạy thật nhanh về phía cậu.

Yến Gia Kỳ chợt tỉnh, hai chân rảo bước thật nhanh về phía nhà mình.

"Kỳ Kỳ."

"Kỳ Kỳ. Đợi đã!"

Cố Hạo Nhiên chạy tới nắm chặt lấy tay cậu, thở dốc.

"Em nghe anh nói. Tất cả chỉ ... chỉ là hiểu lầm thôi. Là cô gái kia tự dưng chạy đến tỏ tình với anh. Anh từ chối cô ta rồi mà cô ta cứ ... cứ dây dưa với anh ... Anh ... anh đã nói là anh có người yêu rồi. Nhưng tự dưng cô ta lại tiến tới ... rồi ..."

"CỐ HẠO NHIÊN!" Yến Gia Kỳ dùng sức hất tay Cố Hạo Nhiên, mở miệng hét lớn.

"Chúng ta chia tay đi."

"Không!!! Không được! Không được chia tay." Cố Hạo Nhiên siết chặt tay cậu, kéo cậu vào lòng rồi ôm thật chặt.

"Anh không muốn. Anh không chia tay, em phải tin anh. Kỳ Kỳ, anh không biết cô ta mà. Đừng bỏ anh mà Kỳ Kỳ." Hạo Nhiên giọng nói run rẩy, ghì chặt lấy cậu nói.

"Buông ra.", Yến Gia Kỳ gằn giọng.

"Kỳ Kỳ ..."

"BUÔNG!"

Cố Hạo Nhiên vừa buông ra, Yến Gia Kỳ vội vàng đẩy anh ra, xoay người lại, dứt khoát nói: "Chúng ta kết thúc rồi.", rồi xoay người rời đi.

Về đến nhà đã gần 7 giờ tối. Cậu vẫn như ngày thường mà nấu một bữa cơm thật ngon, để phần lại cho mẹ một phần rồi ăn cơm.

Sau khi dọn dẹp chén đũa, cậu lại đi tắm, giặt đồ, rồi lên giường nằm. Nhưng không hiểu sao đêm nay cậu không thể chợp mắt nổi.

Tại sao anh ấy lại đối xử với cậu như vậy?

Tại sao lại lừa dối cậu?

Nếu đã muốn quen người khác, chỉ cần nói với cậu một câu thôi, cậu sẽ tự rút lui mà?

Tại sao ...

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt lại, mưa rơi tầm tã, thỉnh thoảng còn hiện lên vài ánh chớp lập lòe trông đến rợn cả người.

Yến Gia Kỳ chợt nhớ ra mình chưa đóng cửa sổ, mới lại bật dậy đi về phía cửa sổ đang mở toang.

Vừa đến bên cửa, cậu liền phát hiện ra ở trước cổng nhà cậu có một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, cả người ướt sũng, ngẩng đầu mà nhìn về phía cậu.

Là Cố Hạo Nhiên. Anh ta đứng đó làm gì? Trời còn mưa lớn như vậy ...

Cậu vội khoác chiếc áo mỏng lên người, chạy xuống dưới nhà, cầm theo chiếc ô chạy ra mở cổng.

Yến Gia Kỳ vừa che ô cho mình, vừa che ô cho Cố Hạo Nhiên, giọng khó chịu nói: "Anh tới đây làm gì? Trời mưa lớn thế này mà không biết đường về nhà hả? Bộ bị điên hay gì?"

"Kỳ Kỳ ... Đừng bỏ ... hức ... đừng bỏ anh mà ..." Cố Hạo Nhiên giọng khàn khàn đáp lại.

"Hừ, anh còn uống rượu nữa hả? Anh mau về đi. Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh."

"Kỳ Kỳ ..."

"ĐI ĐI!!!! TÔI BẢO ANH ĐI CƠ MÀ?" Vừa hét lớn, cậu vừa đẩy Cố Hạo Nhiên đi về hướng nhà anh.

"Kỳ Kỳ ... Đừng ..."

Đang tính nói gì đó, hai mắt Cố Hạo Nhiên chợt mở lớn, hét lên hai tiếng "KỲ KỲ" rồi kéo cậu đẩy sang phía vỉa hè bên đường.

Khi Yến Gia Kỳ còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bên tai đã vang lên tiếng va chạm rất lớn.

RẦM.

Thời điểm cậu kịp phản ứng, giật mình xoay người lại, thì mọi chuyện đã đi quá xa rồi ...

Cố Hạo Nhiên vì cứu cậu mà chết.

Cậu luống cuống bò tới phía đằng trước chiếc xe tải, bỏ qua cơn đau do mặt bị đập mạnh xuống nền đất đá ban nãy, chỉ thấy cảnh tượng Cố Hạo Nhiên nằm lăn trên đường, mặt mày dính đầy máu hiện lên trước mắt.

"HẠO NHIÊN?? HẠO NHIÊN??"

Cậu nâng Hạo Nhiên dậy, ôm anh thật chặt, run rẩy gọi tên anh, nước mắt giàn giụa.

"Tỉnh lại đi, Hạo Nhiên? Hạo Nhiên??"

Lúc này, Cố Hạo Nhiên khẽ nâng tay chạm vào gò má Yến Gia Kỳ, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt cậu.

"Đừng bỏ ... anh mà ... Kỳ Kỳ à ... đừng khóc ... Anh ... không ... có ... phản bội ... em ..."

Nói xong, tay anh như vô lực mà buông xuống, hai mắt dần dần khép lại ...

"KHÔNG! ĐỪNG MÀ!? KHÔNGGG!!!" Yến Gia Kỳ thống khổ thét lớn.

...

Sau ngày hôm đó, ba mẹ Cố Hạo Nhiên vẫn luôn vì chuyện này mà căm hận Yến Gia Kỳ tới tận xương tủy.

Hai người còn đuổi cậu và mẹ cậu ra khỏi nhà, chỉ cần đụng mặt thì sẽ mắng chửi, nguyền rủa cậu, bởi vì cứu cậu mà đứa con trai duy nhất của họ mới chết thảm như vậy.

Mẹ cậu sau đó nửa năm cũng vì phiền muộn mà bỏ cậu đi mất. Đến trường thì bị bạn bè tẩy chay, coi cậu như tội phạm giết người, thậm chí còn nhiều lần chặn cậu ở phòng vệ sinh hắt nước bẩn, đánh đập thậm tệ.

Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua một cách vô nghĩa. Người thân duy nhất của cậu cũng bỏ lại cậu mà đi rồi, Hạo Nhiên cũng đi rồi ...

...

[Cút đi.]

[Mày đi chết đi.]

[Tại mày nên anh Hạo Nhiên mới chết.]

[THẰNG SAO CHỔI.]

[Tại mày. Tất cả là tại mày.]

[Xuống địa ngục đi!]

[Là mày hại chết Cố Hạo Nhiên.]

[TẤT CẢ ĐỀU LÀ TẠI MÀY!!!]

...

Lúc này, một loạt những âm thanh thét gào man rợ vang lên khắp tứ phía.

Yến Gia Kỳ giật nảy mình. Hai chân bắt đầu run rẩy, ánh mắt ngây dại nhìn xuống dòng nước sâu thẳm bên dưới.

Phải.

Tại mình nên anh ấy mới chết.

Hạo Nhiên đi rồi.

Mẹ ... mẹ cũng đi rồi.

Hai người yêu thương cậu nhất đã đi rồi, vậy thì cậu còn sống trên đời này để làm gì nữa?

Bóng lưng Yến Gia Kỳ lảo đảo, cậu nhìn xuống dòng nước thật lâu, rồi nhỏ giọng gọi, "Mẹ ... con xin lỗi mẹ. Là con bất hiếu. Vì con mà mẹ chịu nhiều khổ cực rồi ... Nếu có kiếp sau, con hy vọng mẹ vẫn là mẹ của con, để con có thể dùng hết phần đời còn lại bù đắp cho mẹ, để mẹ không phải chịu khổ nữa ..."

"Hạo Nhiên, em đến với anh đây. Chờ em thêm một chút nữa nhé." Yến Gia Kỳ khẽ lẩm bẩm, đôi mắt cay xè.

[Nhảy đi! Nhảy đi! Xuống đoàn tụ với mẹ mày đi.]

[Đi chết đi! Đồ sao chổi.]

[Mày hại chết Cố Hạo Nhiên, mày cũng phải chết theo anh ấy! Xuống dưới đó bồi tội với anh ấy!]

[Mau nhảy xuống đi!!!]

Những âm thanh la hét đầy tàn nhẫn kia vẫn liên tục vang lên phía sau cậu, vốn dĩ không có hình dạng, lúc này lại tựa như đôi tay của tử thần không ngừng thôi thúc cậu nhanh chóng trèo qua.

"Xin ... xin lỗi ...", Yến Gia Kỳ lầm bầm.

Lúc này, cậu như mất đi toàn bộ lý trí, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng vô hồn, vô thức trèo qua thanh chắn bằng sắt, chậm rãi buông tay, cả người cứ vậy mà rơi tùm xuống dòng sông lạnh lẽo, cho đến khi cơ thể cậu dìm sâu xuống dưới đáy sông, nhận thức dần trở nên mơ hồ ...

Chương 2: Tỉnh lại

"Đây là đâu? Sao lại tối đen như thế này?"

Xung quanh Yến Gia Kỳ là một mảng đen kịt. Không có một tiếng động, không có một bóng người, lại âm u lạnh lẽo đến cực điểm, khiến người cậu chợt cảm thấy ớn lạnh cùng sợ hãi.

"Mình ... đã chết rồi ư?!"

Bỗng lúc này, trước mắt Yến Gia Kỳ dần xuất hiện một ánh sáng yếu ớt, rồi dần hiện rõ lên một khung cảnh xa lạ.

Nơi này ...

Hình như đây là sân thượng của một trường trung học ...

Sao mình lại ở đây?

Yến Gia Kỳ đảo mắt quan sát xung quanh một hồi, chợt phát hiện trước mặt mình là một thiếu niên dáng người gầy gò, toàn thân chỗ nào cũng có những vết thương xanh tím, quần áo xộc xệch đang dựa lưng vào lan can sân thượng. Mái tóc rũ rượi xõa xuống làm cho người phía đối diện không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt.

Chàng trai thoạt chừng mới chỉ 16, 17 tuổi kia, đang khó khăn thở dốc, cả người run lẩy bẩy, ngẩng đầu lên nhìn trời miệng khóc rống: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? ... Tại sao các người lại đối xử với tôi như thế chứ? Tôi đâu có làm gì sai? ... Tôi, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? ... Hức ..."

Yến Gia Kỳ hoảng hốt, tới giờ cậu mới nhận ra chàng trai kia giống cậu đến lạ thường. Mà đâu chỉ là gương mặt, ngay đến cả giọng nói kia cũng rất giống.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Mình đang mơ sao?

A!! Không đúng, chàng trai này dường như còn thấp hơn mình một chút, cũng gầy hơn mình nữa, làn da cũng nhợt nhạt hơn, giống như bị bệnh tật đeo bám lâu ngày vậy.

"Này ... cậu kia ... Cậu có ổn không đó?", Yến Gia Kỳ cất giọng hỏi.

Hình như chàng trai kia không nghe thấy tiếng Yến Gia Kỳ, cậu lại khẽ hỏi thêm lần nữa, nhưng nhận về chỉ là tiếng khóc thống hận thấu tận trời xanh.

Bỗng chàng trai kia ngừng khóc, lấy tay phải gạt đi những giọt nước mắt đang rơi lã chã trên mặt. Tay run rẩy bám vào thanh chắn bằng sắt phía sau, dùng sức vít lấy nó, mượn lực mà đứng dậy.

Chàng trai đứng từ trên sân thượng nhìn xuống sân trường đang không một bóng người qua lại, sắc mặt u ám.

"Mệt mỏi quá ...", chàng trai lẩm bẩm.

"Không muốn sống một chút nào ..."

"Muốn chết quá đi ..."

Yến Gia Kỳ chợt khựng người lại, hai mắt trừng lớn.

Muốn ... chết sao?

Chàng trai này ... tại sao lại ...

Bất chợt, chàng trai kia bỗng động đậy, bày ra hành động như muốn trèo ra ngoài.

"Này! Này ... Cậu gì đó ơi ... Bình tĩnh lại đi.", Yến Gia Kỳ hoảng hốt thốt lên.

Nhưng chàng trai kia vẫn giống như không nghe thấy lời cậu nói, bắt đầu đưa chân trèo ra khỏi lan can, muốn nhảy xuống phía dưới.

"KHÔNG ĐƯỢC!!!"

Yến Gia Kỳ vội chạy tới chỗ chàng trai kia, muốn kéo chàng trai kia vào lại.

Nhưng không hiểu sao, cậu lại không thể chạm vào người nọ được. Giống như một hồn ma vậy ...

Cậu hoảng hốt cố đưa tay ra với lấy người kia, nhưng chẳng nắm được gì cả, đổi lấy là bàn tay chụp loạn vào khoảng không, xuyên qua người chàng trai nọ.

Thình lình, chàng trai trước mắt xoay người lại, khóe môi câu lên một nụ cười mãn nguyện, từ từ buông hai tay ra khỏi thanh chắn, thả người rơi xuống ...

"ĐỪNGG!!!", Yến Gia Kỳ hét lên.

"KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC!!!"

...

Đầu óc Yến Gia Kỳ choáng váng, như có ngàn cây búa đang bổ vào đầu cậu vậy.

Cậu chợt bừng tỉnh, thở dốc.

Trước mắt lại hiện lên trần nhà màu trắng, còn nồng nặc mùi thuốc khử trùng, làm cậu có cảm giác nhộn nhạo, muốn nôn.

Đây là đâu?

Yến Gia Kỳ muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức đến tột cùng.

Một trận đau đớn đột nhiên truyền đến, khiến cậu cảm thấy toàn thân tê dại, còn da đầu như bị ai xé rách.

Lúc này, Yến Gia Kỳ mới mơ hồ nghe thấy tiếng kinh hô của một người phụ nữ mặc đồ trắng đứng cạnh, "Tỉnh rồi! Bệnh nhân tỉnh lại rồi!".

"Người nhà cậu bé đâu rồi?? Bệnh nhân giường số 3 tỉnh lại rồi! Bác sĩ! Bác sĩ!"

...

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Mình nhớ là mình đã nhảy xuống sông rồi cơ mà? Sao lại ở nơi này? Mà ...

Yến Gia Kỳ đảo mắt nhìn quanh một lượt.

Đây là bệnh viện ... sao?

Lẽ nào ... Mình nhảy cầu không chết mà còn được người ta cứu rồi chở tới bệnh viện??

AAAA...

Sao đầu lại đau thế này?? Là lúc chìm xuống sông bị đụng vào đá sao? Người cũng đau nữa... Không cử động nổi...

...

"Gia Kỳ...Gia Kỳ... Huhu con của mẹ. Cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi...", một người đàn bà trẻ, mặt lạ hoắc khóc lóc chạy tới nắm chặt tay cậu thốt lên.

"Là mẹ không tốt. Là mẹ không tốt. Hại con chịu khổ."

"Bà ... Bà là ai?"

Yến Gia Kỳ kinh hãi.

Người đàn bà này từ đâu chui ra vậy trời?

Mẹ mình đã mất từ mấy tháng trước rồi cơ mà? Sao tự dưng lại mọc ra thêm bà mẹ nữa vậy?

"Con ... Con không nhận ra mẹ sao? Ôi trời ơi ... Bác sĩ ơi ... Ba nó ơi ..."

Người đàn bà nọ hốt hoảng hét lên gọi bác sĩ.

Vài giây sau, bác sĩ cùng một người đàn ông trung niên mặc vest chạy vào phòng bệnh.

"Ông giải thích đi, tại sao con trai tôi lại không nhận ra tôi? Tôi là mẹ nó cơ mà? Hu hu hu..."

"Cậu bé, cậu có nhận ra hai người này là ai không?", vị bác sĩ kia hướng tay chỉ về phía hai người lạ hoắc nọ.

"Tôi không biết. Tôi chưa gặp bao giờ.", Yến Gia Kỳ đáp.

"Trời ơi ...Sao lại như vậy chứ?? Con không nhận ra ba mẹ ruột của con luôn sao?", người đàn bà như không tin, hai tay siết chặt lấy cổ tay gầy gò đang cắm kim tiêm truyền dịch của cậu.

"Đau.", cậu khẽ rên lên một tiếng.

Lúc này người nọ mới nhận ra bản thân đang làm đau cậu, vội vàng buông tay ra.

Bác sĩ trầm tư một lát, liền xoay người về phía hai vợ chồng nọ, nói: "Có lẽ lúc rơi xuống đất từ sân thượng, đầu bệnh nhân bị va đập mạnh, dẫn đến chấn thương ở não bộ, gây ra chứng mất trí nhớ tạm thời, tức là lúc này bệnh nhân đã quên đi một phần hoặc toàn bộ ký ức trước đây."

Dừng lại một chút, vị bác sĩ kia nói tiếp, "Bây giờ bệnh nhân chỉ mới vừa tỉnh lại, chúng ta không được làm bệnh nhân hoảng sợ. Hai người theo tôi ra ngoài, tôi sẽ nói rõ hơn với hai người. Còn để cho bệnh nhân nghỉ ngơi thêm, tránh cho bệnh nhân lại sinh ra tâm lý hoảng loạn, không tốt cho tình trạng của cậu bé."

"Vâng vâng." Hai người vội vã gật đầu rồi đi theo bác sĩ kia ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mảng yên tĩnh.

...

Gì đây?

Chuyện này là thế nào??

Mình đây là ... sống lại?

Cậu cố gắng hết sức mới có thể ngồi dậy, lưng dựa vào thành đầu giường bệnh, mắt ngó nghiêng nhìn quanh phòng bệnh.

Phòng bệnh này thoạt trông có vẻ rất đắt tiền, là phòng VIP sao?

Đồ đạc trông rất mới, phòng cũng sạch sẽ, còn có một chiếc TV siêu mỏng treo phía đối diện giường cậu đang nằm ...

Cạnh giường được kê một chiếc tủ tinh xảo, bên trên bày đầy trái cây đã gọt sẵn, cùng với một chiếc gương cầm tay nhỏ nhắn để úp xuống.

Yến Gia Kỳ cố đưa tay với lấy chiếc gương kia, giơ lên trước mặt nhìn chằm chằm.

May quá.

Gương mặt này ... đúng là cậu rồi ...

!!!

Không đúng ... Không phải cậu.

Cậu không có gầy như vậy.

A!!! Sao lại giống thiếu niên trên sân thượng kia quá vậy?

Khuôn mặt ... cũng bầm dập y như vậy..

Đầu còn băng cả đống băng trắng xóa nữa ...

Lẽ nào là do khi đó rơi xuống...

KHOAN ĐÃ!!

Rơi xuống ...

Ban nãy vị bác sĩ kia bảo 'rơi xuống đất từ sân thượng' là nói mình ... ý là bảo mình sao?

Nhưng rõ ràng cậu trai kia mới là người ngã xuống mà?

Mình nhảy sông chứ đâu có nhảy sân thượng?

!!!

Lẽ nào ...

Lẽ nào mình nhập vào thân thể của cậu bé kia?

AAAAAA!!!!!

Không đời nào!!

Sao lại có chuyện hoang đường như vậy được? Rõ ràng mình nhảy xuống sông rồi cơ mà?

Chẳng lẽ ...

Lúc đó mình đã chết rồi, nhưng lại có cơ hội sống lại rồi nhập vào thân xác này sao?

Vậy... còn chủ nhân của cơ thể này ... đi đâu rồi??

Lẽ nào ... đã chết rồi sao?

Vậy là cảnh tượng mình nhìn thấy trên sân thượng khi đó ... chính là khoảnh khắc nguyên chủ tự tử?

Aaa!!!! Phải làm sao đây??

...

Suốt mấy ngày liền nằm trên giường bệnh, những suy nghĩ kia cứ lởn vởn trong đầu Yến Gia Kỳ, cộng thêm với việc bị hai người tự xưng là cha mẹ cậu kia cứ bám lấy cậu hỏi cậu có nhớ ra họ là ai không, làm cậu thấy vô cùng khó xử.

Hai người này hẳn là cha mẹ của nguyên thân đi. Nếu giờ cậu nói với họ, rằng đứa con trai của họ đã chết sau khi nhảy xuống từ sân thượng rồi. Còn người trước mặt họ giờ đây chỉ là một người xa lạ chiếm đoạt mất thân xác của con trai họ thôi. Thì liệu họ có tin không?

Ầyy!!

Đúng là ngớ ngẩn. Ai mà thèm tin chứ? Có khi nghe xong họ lại cho rằng đầu cậu bị chập cheng rồi tặng một vé gửi vào 'trại Trâu Quỳ' ngay ấy chứ.

Ngoài áy náy nói câu 'Xin lỗi!' hai người ra thì cậu cũng không biết phải làm sao nữa.

...

Sau hơn nửa tháng chôn thân tại bệnh viện, thương tích trên người Yến Gia Kỳ đã thuyên giảm đáng kể. Cậu cũng đã có thể tháo băng trên đầu và tay chân ra được.

Tuy rằng đã đi lại được bình thường, nhưng vẫn phải làm cả đống xét nghiệm, chụp chiếu.

Cậu nài nỉ hai người kia cho cậu xuất viện, phần vì ngại tiền viện phí đắt đỏ, phần vì cảm thấy bản thân đã khỏe, không cần thiết phải ở lại đây tĩnh dưỡng nữa.

Cậu đã khỏi lại rồi, thêm nữa, ở lại đây cũng vô cùng bất tiện, mọi hành động của cậu đều có y tá theo dõi sát sao khiến cậu thấy rất khó chịu.

Cậu không thích một chút nào.

Cuối cùng, sau khi áp dụng hết mọi biện pháp, bác sĩ cũng chỉ có thể kết luận cậu bị mất trí nhớ tạm thời, và do vết thương ngoài da cũng đã khỏi hẳn nên cậu có thể xuất viện, tĩnh dưỡng tại nhà.

"Đây là đơn thuốc tôi kê cho bệnh nhân. Liều lượng ra sao, uống lúc nào cũng đều ghi rõ trên đó cả. Người nhà hãy cố gắng chăm sóc bệnh nhân trong khoảng thời gian này, cũng đừng gượng ép bệnh nhân phải nhớ lại những chuyện trước đây vội, làm vậy sẽ gây ra áp lực tâm lý cho cậu bé, có thể sẽ khiến tình trạng bệnh của cậu bé trở nên trầm trọng hơn."

Thở dài một tiếng, vị bác sĩ kia hạ giọng trầm hơn nói, "Thỉnh thoảng, bệnh nhân sẽ có triệu chứng đau đầu, chóng mặt hoặc buồn nôn.

Nếu tình trạng bệnh nhân chuyển biến xấu hơn, tùy theo tình hình khi đó, hãy lập tức gọi cho tôi để được tư vấn, hoặc trực tiếp đưa bệnh nhân tới đây để được khám và điều trị. Còn bây giờ mọi người có thể cho cậu bé xuất viện được rồi."

"Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ.", hai người kia đáp.

"Về nhà thôi con."

Chương 3: Cuộc sống mới

"Xin, xin lỗi...", Yến Gia Kỳ nói.

"Sao cơ?", hai vợ chồng nọ ngước mắt nhìn cậu, thoáng kinh ngạc.

"Xin lỗi ... hai người... Cháu... con... không nhớ được gì cả..."

Phải nói dối khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cậu thật sự không biết phải nói rõ mọi chuyện cho hai người này như thế nào ...

Người phụ nữ trung niên nọ chạy tới ôm lấy cậu, tuy có chút xa lạ nhưng lại khiến lòng cậu thấy ấm áp vô cùng.

"Không sao, không sao đâu con! Con còn sống đã là tốt lắm rồi! Giờ chúng ta về nhà nghỉ ngơi được không? Rồi từ từ cũng sẽ nhớ lại thôi mà... Không sao đâu!!"

"Vâng."

...

Từ bệnh viện về 'nhà' chỉ mất khoảng nửa tiếng chạy xe, nhưng lại khiến cho Yến Gia Kỳ cảm thấy như đi hết nửa vòng Trái Đất vậy.

Không khí trong xe trở nên vô cùng gượng gạo, im ắng đến lạ thường, làm cậu thấy không thoải mái.

Thật ra, không phải là cậu hoàn toàn không 'nhớ' gì...

Trong hơn nửa tháng nằm tại bệnh viện chữa trị kia, không đêm nào cậu không bị giày vò bởi một vài ký ức vụn vặt còn sót lại của chủ nhân cơ thể này.

Những hồi ức đó cứ xuất hiện mỗi đêm, đeo bám cậu không tha, giống như một loại ký sinh trùng ký sinh trong não cậu, khiến cậu khó chịu muốn chết.

Hai người ngồi phía trước cậu đây chính là ba mẹ ruột của nguyên thân.

Người ba tên Yến Gia An, năm nay đã ngoài 40 tuổi, là chủ của công ty giải trí Hoa Đằng, một công ty khá có tiếng tăm trong nước. Còn người ngồi cạnh tên Thiệu Vân Như, là người mẹ hiện tại của cậu, cũng đang cùng chồng mình tham gia quản lý công ty.

Ba mẹ nguyên chủ thường ngày cũng rất bận rộn, không có thời gian quan tâm con cái nên tình cảm gia đình cũng rất lạnh nhạt.

Yến Gia Kỳ khẽ thở phào một tiếng. Chính vì hai người không thường xuyên tiếp xúc với nguyên chủ nên cậu cũng thấy an tâm một chút.

Ít ra, nhỡ cậu có hành động hay thói quen nào khác biệt cũng sẽ không làm bọn họ nghi ngờ mình.

Lại nói về chủ nhân của cơ thể gầy gò đáng thương này, người này cũng có một cái tên giống hệt cậu - Yến Gia Kỳ, vừa bước sang tuổi 18.

Do trước đây mẹ nguyên chủ sinh non, thân thể này nằm trong bụng mẹ chưa đầy 7 tháng đã ra đời. Cơ thể nguyên chủ cũng vì thế mà trở nên vô cùng yếu đuối, nên mãi đến năm 7 tuổi mới bắt đầu học lớp 1, chậm hơn so với bạn bè cùng trang lứa một năm.

Nhìn thoáng qua ký ức một lượt, có thể nói, đây là một thiếu niên vô cùng ngoan ngoãn, học hành cũng rất chăm chỉ nên thành tích học tập luôn đứng đầu lớp, cũng được thầy cô bạn bè yêu quý.

Chỉ có điều, khi vừa lên lớp 10 đã trúng tiếng sét ái tình với một đàn anh khóa trên. Gọi là đàn anh, nhưng trên thực tế nguyên thân và hắn bằng tuổi với nhau.

Nguyên thân nguyện dâng hiến cả con tim cho tên kia, nhưng đáp lại cậu chỉ là sự khinh bỉ, ghê tởm cùng ghét bỏ.

Hắn trách cậu là một tên gay, là đồ lẳng lơ đê tiện, không có liêm sỉ mà dám đi quyến rũ hắn và đám con trai trong trường, còn mắng cậu là kẻ tiện nhân chỉ vì nghe được mọi người truyền tai nhau rằng chỉ cần cho cậu chút tiền liền có thể ngủ với cậu.

Thậm chí, đám bạn cùng lớp - những người trước đây luôn vây xung quanh nguyên thân, không tiếc lời tâng bốc cậu cũng quay lưng với cậu, bắt đầu hùa theo tẩy chay cậu ở trường, thậm chí mấy tên đầu gấu trong trường còn chặn đánh, sỉ vả cậu không thương tiếc, có lần cậu còn bị nhốt trong phòng vệ sinh, bị dội nước bẩn lên người ướt nhẹp, nhếch nhác vô cùng.

Kể từ đó, nguyên thân không còn giống như trước, mặt lúc nào cũng lầm lì, không nói chuyện với ai. Tóc luôn xõa xuống che kín không nhìn rõ mắt.

Cậu bị trầm cảm, tự thu mình lại, không chịu giao thiệp với ai, thành tích trên lớp cũng vì thế mà ngày càng thụt giảm.

Cậu cũng không chịu nói cho ba mẹ biết chuyện trên trường, cứ như vậy mà âm thầm chịu đựng hết tất cả trong suốt gần hai năm trời, rồi ngày càng chìm dần trong sự tuyệt vọng, cô độc.

Mãi cho tới ngày bị một đám người lạ mặt đánh đập rồi bị nhốt trên sân thượng kia ... vì không thể chịu đựng được nữa, nên mới quyết định kết liễu sinh mệnh của bản thân, rời xa khỏi thế giới u tối này, tìm sự giải thoát ...

...

Yến Gia Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu lộ ra vài tia phiền muộn.

Trong đầu không khỏi trách cứ tại sao cậu học sinh kia lại hành động dại dột như vậy, nhưng lại chợt nhớ ra chính bản thân cũng đâu có tư cách gì nói cậu ấy đâu.

Mình cũng lựa chọn làm như vậy mà ...?!

Yến Gia Kỳ khẽ cúi đầu xuống.

Một lát sau, một tia suy nghĩ chợt vụt qua đầu cậu.

Nhưng mà ... ở nơi kia cậu sống... không có ai cả.

Nếu như có ai đó ... thì có lẽ đã khác ...

Làm gì có ai ngay từ đầu đã muốn chết đâu chứ ...

...

Còn ở đây...

Yến Gia Kỳ quay sang nhìn ba mẹ Yến.

Cậu ... vẫn còn gia đình bên cạnh cơ mà? Chỉ cần can đảm một chút nữa, không phải là được rồi sao?

Yến Gia Kỳ nhớ lại khoảng thời gian cậu nằm viện, ba mẹ thân chủ vẫn luôn thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh, đến đi vệ sinh cũng không dám, chỉ sợ lại đánh mất con trai mình yêu thương lần nữa.

Nhìn xem, không phải ba mẹ cậu vẫn luôn quan tâm tới cậu sao? ...

Tội tình gì chứ ...

...

"Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ?", một giọng nói phụ nữ cất lên phá tan mạch suy nghĩ của cậu.

"Dạ?"

"Chúng ta về đến nhà rồi.", Thiệu Vân Như xoay người lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Yến Gia Kỳ.

Trầm mặc một lúc, Yến Gia Kỳ chậm rãi đáp lại, "Vâng..."

Mở cửa bước xuống xe, hiện ngay trước mắt Yến Gia Kỳ là một căn biệt thự khá lớn.

Mình sẽ sống ở căn nhà xa hoa này ư?

Yến Gia Kỳ bỗng có cảm giác không chân thật ...

Dù sao kiếp trước cậu cũng là một tên ăn nhờ ở đậu, tiền lương của mẹ cũng không được bao nhiêu nên khi sinh hoạt cũng phải cố gắng cóp nhặt từng đồng.

Cậu thoáng nhìn một lượt, nơi đây quả thực rất đẹp. Trước nhà có một hoa viên lớn, cùng một khoảng sân được lát đá bazan, khá rộng rãi. Phía bên trái là gara để xe ô tô, nếu đi vào sâu nữa còn có một chiếc bể bơi ngoài trời.

...

Yến Gia Kỳ đi theo ba mẹ vào trong, nghe Thiệu Vân Như giới thiệu lại hết một lượt các vị trí trong nhà.

Cuối cùng, bà dẫn cậu đi lên căn phòng phía cuối hành lang tầng hai, nói: "Kỳ Kỳ, đây là căn phòng trước đây của con, mau vào đi! Vì lâu rồi không sử dụng nên có chút bẩn. Mẹ đã cho người dọn dẹp lại rồi."

"Vâng, cảm ơn ... mẹ!", Yến Gia Kỳ đáp.

"Ôi trời ơi?! Con chịu gọi mẹ là mẹ rồi sao?!!", Thiệu Vân Như giống như thụ sủng nhược kinh mà thốt lên.

"Mẹ ... con muốn ... ở đây nghỉ ngơi một chút ..."

"A? Được, được. Mẹ đi ra ngoài, con cứ nghỉ ngơi đi. À còn nữa, đây là điện thoại mới của con!", Thiệu Vân Như đưa cho cậu một chiếc điện thoại đời mới, nhìn qua là biết rất đắt rồi, "Cái cũ ... cái cũ bị hỏng rồi. Mẹ cũng đã lưu số điện thoại của mọi người vào đây hết rồi. Mật khẩu là sinh nhật con."

"Vâng, cảm ơn ... mẹ.", đến giờ cậu vẫn chưa quen với cách xưng hô này lắm.

"Ừ, con nghỉ ngơi một chút đi. Nếu thấy đói thì kêu cô giúp việc mang đồ ăn lên cho con nhé. Mẹ cũng phải chạy lên công ty giải quyết chút việc gấp."

"Vâng ạ, mẹ đi cẩn thận nhé."

"Ừ.", Thiệu Vân Như đáp một tiếng rồi quyến luyến rời đi.

...

Phòng mới của cậu thật sự rất rộng, thậm chí phòng vệ sinh còn rộng hơn phân nửa nhà cũ của cậu trước đây nữa, xung quanh được bày trí khá đơn giản, đồ dùng đều mang gam màu trắng hoặc xám, lại toát lên vẻ sang trọng.

Trên giường cậu có tới hai con gấu bông thật lớn, còn lớn hơn cả cậu nữa, trên sofa cũng có mấy con cún bông nữa.

Mấy món đồ này xuất hiện trong một căn phòng như vậy dường như có chút không thích hợp lắm thì phải?

Có vẻ nguyên chủ rất thích chúng.

Là thích ôm gấu bông khi ngủ sao?...

Mà thôi, kệ đi.

Ai cũng có sở thích riêng mà.

Lúc này, thứ hấp dẫn Yến Gia Kỳ hơn cả là giá sách cùng bàn học đặt ở gần cửa sổ phía đối diện. Trên đây chứa rất nhiều sách tham khảo, sách luyện thi, còn có sách Tiếng Anh nữa.

Đã từ rất lâu rồi, cậu vẫn luôn ước ao có được một giá sách lớn như vậy, nên hiện giờ khi ước mơ thành sự thật làm cậu vô cùng phấn khích.

Chỉ còn khoảng hơn một tuần nữa thôi là tới tháng 9 rồi. Cậu của hiện tại sẽ chính thức thay thế nguyên thân bước sang năm cuối cấp ba.

Ở thế giới kia, cậu đã chết, cũng không còn thân thích nào khác. Hơn nữa, cậu cũng không biết phải làm sao để thoát khỏi nơi đây. Bắt đầu lại cũng tốt, những gì từng trải qua kiếp trước với cậu mà nói cũng đã trôi theo dòng sông lạnh giá ngày ấy rồi.

Kiếp này, nếu có được một cơ hội sống sót lần nữa, trong cơ thể mới, với thân phận mới, cậu sẽ sống một cuộc sống thật tốt.

Cậu sẽ giúp nguyên chủ chiếu cố gia đình thật tốt, giúp cậu ấy minh oan, trả lại cho nguyên chủ sự trong sạch. Coi như đây là lời cảm ơn nguyên chủ vì đã cho cậu cư ngụ trong thân xác này.

Cậu không muốn nguyên chủ phải chịu những lời nhục mạ kia, cậu thiếu niên ấy không có lỗi gì cả, thì tại sao phải chịu đựng chúng chứ?

Huống hồ, chuyện đó khi trải qua thật không dễ dàng chút nào, dường như bị ảnh hưởng bởi những ký ức còn sót lại của nguyên thân, trong lòng cậu cũng thấy vô cùng khó chịu.

Yến Gia Kỳ nghĩ, dẫu sao cũng là cậu chiếm lấy thân thể này, ít ra cũng nên thay người này lấy lại danh dự, giúp nguyên thân, cũng như giúp chính cậu sống một cuộc đời thật bình yên.

...

Mở chiếc laptop đặt trên bàn, cậu tìm trên trình duyệt web phần mật khẩu của tất cả các tài khoản mà nguyên chủ đã lưu lại trước đây rồi sao lên điện thoại.

Mặc dù điện thoại cũ bị hỏng nhưng vẫn giữ lại được số điện thoại cũ nên mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Cậu đăng nhập vào tài khoản Facebook của nguyên chủ, hiện lên trước mắt là một tài khoản có tên "Yến Gia Kỳ", avatar để hình một con lạc đà alpaca khá đáng yêu, còn ảnh bìa là ảnh của nguyên thân, hình như là được người khác chụp giúp, hình chụp bị mờ nên trông khá là huyền bí, song vẫn nhìn ra được cậu đang nở một nụ cười dịu dàng.

Lướt qua một lượt, Yến Gia Kỳ nhận ra nguyên chủ không hay đăng ảnh selfie, cũng hầu như không đi chơi với bạn bè. Nhưng lại đặc biệt hay chụp chung với hai người con trai nọ, một người có tên nick là Tống Nghiên còn người kia tên Dư Bảo, có lẽ đây là hai người bạn thân của nguyên chủ.

Có điều, ảnh chụp gần đây nhất chính là vào trước kỳ nghỉ 30/4 - 1/5 cách đây hơn một năm, ở một quán lẩu nướng nào đó. Sau đó cũng không còn thấy họ chụp chung với nhau nữa.

Cậu vội chuyển sang Messenger, lục lại đống tin nhắn thì phát hiện họ không còn liên lạc kể từ khi đó.

Tin nhắn cuối cùng là của nguyên chủ gửi tới hai người vào buổi tối ngày 29/4 cuối năm lớp 10, "Sau này đừng bắt chuyện với tôi nữa".

Yến Gia Kỳ đoán khoảng thời gian đó chắc nguyên thân bị dính vào mấy lời đồn kia, rồi thêm việc bị tẩy chay, sợ liên lụy tới hai người bạn kia nên mới muốn cắt đứt liên lạc với họ.

Bỗng lúc này, một tiếng 'ting' vang lên, màn hình điện thoại chợt nhảy ra một khung chat.

"Cậu có khỏe không?"

Là tin nhắn từ người tên Tống Nghiên.

"Tôi khỏe rồi. Cảm ơn đã quan tâm.", Yến Gia Kỳ gõ gõ trên màn hình trả lời.

Tống Nghiên: !!!!

Tống Nghiên: Chịu nói chuyện lại rồi à? Ôi thần linh ơi!!!!

Yến Gia Kỳ: ?

Một lát sau, trên màn hình lại nhảy ra một khung chat khác, là group chat có tên 'Biệt đội bất hảo'.

Tống Nghiên: @Dư Bảo đâu rồi!

Tống Nghiên: Kỳ Kỳ chịu liên lạc lại rồi này!!!

Một phút sau...

Dư Bảo: !!!!

Dư Bảo: Hả?? Kỳ Kỳ, là cậu thật hả? Cậu có khỏe không? Nghe bảo hôm nay cậu được xuất viện rồi đúng chứ?

Yến Gia Kỳ: Ừ. Tôi ổn. Cảm ơn các cậu đã quan tâm.

Dư Bảo: Ầy, sao lại nói chuyện khách sáo với bọn này thế. Cũng đâu phải người xa lạ gì.

Tống Nghiên: Đúng đúng. Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Ông đang ở nhà đúng không, để tôi với Dư Bảo chạy qua thăm liền.

Tống Nghiên: ĐM nhân tiện phải tính sổ luôn vụ ông dám nghỉ chơi với tụi tôi mới được. Hứ!

Yến Gia Kỳ: Xin lỗi các cậu. Tôi ...

Dư Bảo: Đúng đúng, ông đáng ghét quá đi. Thế mà dám cắt đứt liên lạc với tụi tôi lâu như vậy. Hứ!

Yến Gia Kỳ thở dài, dù sao đây cũng là bạn thân của nguyên chủ, cũng là những người bạn duy nhất thật tâm đối xử tốt với nguyên chủ, trong lòng lại càng khó xử.

Nghĩ ngợi một hồi lâu, cảm thấy nếu cứ cứ giấu diếm cũng không phải chuyện tốt, cậu liền nhắn lại, "Xin lỗi các cậu. Là do tôi không đúng. Còn nữa, tôi cũng có chút chuyện muốn nói với các cậu..."

Yến Gia Kỳ: Tôi bị mất trí nhớ, nên hiện tại không còn nhớ được chuyện trước đây nữa...

...

Một khoảng im lặng.

Tống Nghiên: !!!

Dư Bảo: !!!

Tống Nghiên: CÁI GÌ CƠ??? SAO LẠI THẾ?

Dư Bảo: GÌ?? MẤT TRÍ NHỚ??

Tống Nghiên: Ông đợi ở đấy, tụi tôi bay qua liền. Chờ yên đấy, cấm đi đâu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play