(BH) Thật Sự Quên Ta Rồi Sao?
Kím chuyện
Lục Huyền
(Che tai) Cô hét như vậy lỡ ta té từ trên cây xuống thì sao
Hạ Tâm
Ngươi có té cũng đáng đời lắm
Hạ Tâm
Suốt ngày cứ leo lên đó
Hạ Tâm
Ngươi càng ngày càng không giống người mà
Lục Huyền
(Nhảy xuống) Ta không giống người thì giống cái gì?
Hạ Tâm
(Cười) Giống khỉ đó!
Hạ Tâm
(Chạy) Nương kêu ngươi về ăn cơm
Lục Huyền
Ha...Cô chạy nữa đi
Hạ Tâm
(Trốn sau lưng) Nương, người xem, Lục Huyền lại ăn hiếp con kìa
Hạ Thị
(Cười cốc đầu) Đừng tưởng nương không biết là con chọc người ta trước
Hạ Tâm
(Bĩu môi) Hứ, con đâu có trêu, chỉ nói sự thật thôi
Hạ Tâm
Có cô nương nhà nào suốt ngày leo lên cây ngủ không
Hạ Uyển
(Nhéo tai y) Lục Huyền!
Hạ Uyển
Muội không xem lời ta ra gì phải không?
Lục Huyền
Không có, tỷ thả ra trước đã
Lục Huyền
(Xoa xoa tai) Tỷ hung dữ như vậy chắc chắn không kím được lang quân
Hạ Tâm
"Lục Huyền ơi Lục Huyền, ngươi đúng là đại ngốc mà"
Hạ Uyển đang tức giận bước lên chuẩn bị nắm tai Lục Huyền thì Hạ Tam ngăn lại
Hạ Tam
Được rồi, được rồi, vào ăn cơm đi
5 người đang ăn cơm vui vẻ thì nghe tiếng la hét ở ngoài cổng
5 người đặt đũa xuống ra ngoài. Mỗi người một nét mặt.
Hạ Tam nghi hoặc không biết mẹ mình lại muốn gì.
Hạ Thị sợ hãi bà đến làm khó dễ.
Hạ Tâm chán ghét thầm mắng trong lòng.
Hạ Uyển bình tĩnh, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì.
Lục Huyền thờ ơ không quan tâm lão thái thái kia, lâu lâu liếc sang Hạ Uyển xem nét mặt nàng thế nào
Hàng xóm đổ ra xem trò vui, chỉ chỉ rồi nói gì đó
Hạ Tam
Mẹ, sao mẹ lại tới đây
Trả ơn lão thái gia
Liễu Trình
Năm đó các ngươi mượn 10 lạng bạc, giờ trả lại đi
Hạ Tam
Mẹ, 10 lạng đó là tiền cha cho bọn con ra ở riêng
Liễu Trình
Giờ ông ta chết rồi, ai làm chứng chứ
Liễu Trình
Không nói nhiều, lão tứ sắp cưới vợ rồi, cần tiền gấp
Hạ Tam
Chúng con không có tiền
Liễu Trình
(Chỉ chỉ) Nhà các ngươi có tới 3 nha đầu, bán 1 đứa đi
Liễu Trình
Cũng phải gả đi thôi, giờ bán còn kím được chút tiền
Lục Huyền
(Bước ra) Lão thái thái bà già rồi nên đầu óc lú lẫn à?
Lục Huyền
Tiền đó rõ ràng là là lão thái gia cho, giờ ông ấy chết bà đổi trắng thay đen không sợ ông ấy đội mồ sống dậy à!
Hạ Thị
(Kéo lại) Lục Huyền, đừng nói bậy
Liễu Trình
*Giận* Ngươi...ngươi
Liễu Trình
Cái thứ khôn nhà dại chợ!
Liễu Trình
Năm đó là ai nhặt ngươi về hả!
Lục Huyền
Nhặt ta về là lão thái gia, không phải bà
Liễu Trình
Cái thứ không có cha sanh mẹ dậy!
Liễu Trình vung tay xuống muốn đánh Lục Huyền không ngờ Hạ Uyển lại ra đỡ
Hạ Uyển
(Nói nhỏ) Lục Huyền, đi xuống
Liễu Trình
(Ngồi xuống ăn vạ) Trời ơi, ta đây xem nè trời, một nhà bọn họ ăn hiếp bà già nè trời
Người xung quanh đều chỉ đứng nhìn, không có ý can thiệp vào
Lục Huyền
Lão thái thái, 1 tuần sau, ta đưa cho bà 20 lạng bạc
Lục Huyền
Ta đưa rồi mà bà còn đến làm phiền thì đừng trách ta!
Liễu Trình
(Cười) Lời này là ngươi nói
Lục Huyền
(Quát) Là ta nói!
Lục Huyền
Nhưng bà nhớ cho kĩ, tiền này là tiền ta trả ơn cho lão thái gia
Liễu Trình
Được được, là trả ơn cho ông ấy
Liễu Trình lấy được tiền rồi liền đi về, những người kia cũng từ từ giải tán theo
Lục Huyền
Hạ thúc yên tâm, con nói được làm được
4 người ai cũng đều không tin Lục Huyền
Hạ Uyển khóc
Hạ Uyển
Cha, nương con đồng ý làm thiếp Ngô lão
Lục Huyền
*Thất vọng* Tỷ cũng không tin ta sao?
Hạ Uyển không đành lòng muốn y buồn nhưng mà 20 lạng...
Lục Huyền
5 ngày sau hẵn nói chuyện này được không?
Hạ Tâm
Bà già đáng chết mà
Hạ Thị
Dù sao đó cũng là bà nội con
5 người cũng không còn tâm trạng ăn cơm, cơm vào đến miệng đều thấy nhạt nhẽo
Buổi tối khi mọi người đều ngủ say rồi thì Hạ Uyển đứng dậy ra ngoài lặng lẽ khóc
Hạ Uyển
(Lau nước mắt) Sao chưa ngủ
Lục Huyền
Ta chắc chắn sẽ kím được mà
Lục Huyền
(Quay mặt đi) Sẽ có cách thôi..
Lục Huyền
Tỷ biết ta chắc chắn sẽ cản được lão thái thái sao còn ra đỡ
Hạ Uyển
Muội cản bà ấy xong sẽ để yên sao?
Hạ Uyển
Nhớ lời ta, muốn ngủ thì về nhà ngủ, đừng hở chút là đánh người
Lục Huyền
Vừa rồi sao lại khóc?
Lục Huyền
*Khó chịu* Ta đáp ứng
Lục Huyền
*Đỏ mặt* Tỷ làm gì vậy chứ
Hạ Uyển
(Cười) Ngại cái gì
Lục Huyền
(Quẹt nước mắt trên mặt nàng) Sao lại khóc
Lục Huyền
(Kéo lại) Không trả lời ta không cho tỷ đi
Vào nhà rồi Lục Huyền cũng không để yên. Hạ Uyển trừng nàng mấy cái nhưng cũng không có tác dụng
Lục Huyền
Tỷ không nói phải không?
Hạ Uyển
(Chui vào người Lục Huyền)
Cả người cô run lên liên tục
Hạ Uyển
Còn lộn xộn nữa ta không nói chuyện với muội đâu
Hạ Uyển đã nói vậy rồi Lục Huyền cũng không dám phá nữa, lẳng lặng ngủ
Hôm sau khi mặt trời còn chưa ló dạng thì Lục Huyền đã rời đi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play