Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Đn Tokyo Revengers) Cảm Ơn Vì Cậu Đã Tới.

Chapter 1

Tuyết trắng.
Đó là thứ đầu tiên em nhìn thấy khi mở mắt ra.
Cả thế giới tràn ngập sắc trắng, những bông tuyết nhè nhẹ, tưởng chừng sẽ không bao giờ ngừng rơi.
Em đứng dậy, trút bỏ bộ đồ dày cộm trên người xuống, để trân chần bước xuống con đường đầy tuyết.
Các bông tuyết nhanh chóng phủ nên người em, mái tóc dài hoà lẫn với tuyết.
Xúc cảm lạnh lẽo nhanh chóng bao trùm cả cơ thể em, đôi chân trần đau rát, máu toàn thân như đông cứng lại.
Em quay lại nhặt chiếc áo choàng lên, tuỳ tiện khoác nên người, rồi ngồi thụp xuống quan sát những người đang rảo bước trên đường.
Họ đang đi đâu? Tại sao biểu cảm của họ lại khác nhau? Họ đang làm gì? Tất cả đối với em đều quá mới lạ.
Em một mình cô độc giữa dòng đời này.
-1 năm sau-
Trời hôm nay tuyết cũng rơi thật nhiều, như cái ngày em bắt đầu có ký ức.
Em đã hiểu được về thế giới này, đã có một người bạn cùng em ngắm nhìn thế giới, khiến cho em biết rằng mình không cô độc.
Nhưng điều đó không kéo dài được lâu, người bạn ấy đã mãi mãi rời xa em trong một đêm tuyết cũng rơi nhiều như này.
Hôm nay là đêm của thánh thần.
Từng đoàn người, cặp đôi rảo bước trên đường lớn. Cái giá rét khắc nghiệt của mùa đông lạnh lẽo xuyên qua quần áo luồn vào da thịt như những lưỡi dao sắc bén.
Em ngồi dựa lưng vào một gốc cây lớn, hai tay vòng qua đầu gối thu hết sự tồn tại của bản thân mình lại.
Ánh mắt tròn to lấp lánh cứ mải mê theo dõi những ánh đèn lấp lánh kia. Chắc sẽ chẳng ai đoán được em đang nghĩ gì.
Em giấu khuôn mặt xinh xắn sâu hơn trong chiếc mũ choàng. Giữa dòng người đón Giáng sinh nhộn nhịp này, chẳng có một ai chú ý đến em.

Chapter 2

Sano Manjiro (Mikey)
Sano Manjiro (Mikey)
Này này Kenchin, cậu vẫn chưa tặng quà cho tôi đâu đấy.
Có một giọng nói nào đó đã thu hút em, lần theo giọng nói em thấy cậu nhóc đang đứng dưới gốc cây thông Noel, xung quanh cậu chất đầy các hộp quà nhỏ.
Thứ thu hút em là nụ cười ấy.
Nụ cười ấy, nói như thế nào nhỉ, dường như chưa từng bị thế giới đầy tội lỗi này chạm tới.
Ngay cả những đứa trẻ cũng không có được nụ cười như vậy.
Có một cái gì đó nhói lên trong trái tim em. Đứa trẻ chỉ lặng lẽ hoà mình vào cõi người lần đầu tiên khao khát một cái gì đó.
Em muốn bảo vệ nụ cười đó.
Giữa lúc đôi bàn tay và cơ thể gầy yếu này cứ lạnh dần đi về cái giá rét, em nghĩ chả bao lâu nữa, em cũng sẽ rơi vào thảm cảnh phơi thây ngoài đường như những người chết đói quanh đây.
Em vẫn cứ theo dõi bóng hình nho nhỏ ấy, như muốn lưu giữ những gì đẹp đẽ nhất trước khi chết.
Bỗng có một bàn tay nhẹ vỗ nên vai em, khiến em giật mình lùi lại một khoảng. Khuôn mặt xinh xắn vẫn không thay đổi gì nhưng đôi mắt mở to hết cỡ đã chứng minh sự ngạc nhiên của em.
Người vừa nãy còn ở trước mặt em đã đến đây từ lúc nào.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
Anh…
Chất giọng nhỏ nhẹ lại thanh thanh, rất lâu rồi em mới nói chuyện lại.
Bởi anh cũng là người đầu tiên tìm tới em, trước giờ em chỉ lặng lẽ tồn tại tại như một cái bóng mờ ảo.
Sano Manjiro (Mikey)
Sano Manjiro (Mikey)
Cho nhóc này.
Sano Manjiro (Mikey)
Sano Manjiro (Mikey)
Chắc nhóc vẫn chưa nhận được quà giáng sinh đâu nhỉ.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
Cho em ư?
Em đỡ lấy hộp quà nho nhỏ, ôm trọn vào lòng như một bảo vật.
Ấm thật.

Chapter 3

Bỗng nhiên người cậu nhóc mất thăng bằng ngã xuống, một vòng tay mảnh khảnh ôm lấy cậu.
Em vùi mặt vào lớp áo bông ấm áp, mi mắt cũng từ từ nặng xuống.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
Cảm ơn anh.
Sano Emma
Sano Emma
Sao đỡ sốt rồi mà cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại?
Sano Shinichiro
Sano Shinichiro
Chắc phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, con bé sốt cao quá mà.
Sano Shinichiro
Sano Shinichiro
Cũng may có Manjiro phát hiện ra con bé.
Sano Manjiro (Mikey)
Sano Manjiro (Mikey)
Cậu ta cứ nhìn em chằm chằm không nhận ra mới lạ.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Mấy đứa này lui ra cho người ta nghỉ ngơi chứ, cứ vây kín thế này chỉ tổ tốn không khí.
Sano Shinichiro
Sano Shinichiro
Ông to giọng quá đấy!
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
*Đau đầu quá.*
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
*Sao lại ồn ào thế.*
Machiko nhanh chóng tỉnh táo lại, em đang ở một nơi mà mình không biết đến.
Đề phòng và cảnh giác là những bản năng đã ngấm sâu vào em sau một năm sống ở khu ổ chuột.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
*Không cảm thấy có nguy hiểm .*
*Cạch*
Cửa phòng mở ra khiến cho Machiko lùi về một khoảng.
Sano Emma
Sano Emma
A, cậu tỉnh rồi đấy hả.
Sano Emma
Sano Emma
Cậu có đói bụng không, mình lấy cho cậu ít cháo.
Đối diện với người trước mặt này, không hiểu sao Machiko lại nhẹ nhàng gập đầu.
Sano Emma
Sano Emma
Vậy cậu đợi mình một chút.
Sano Emma
Sano Emma
/Bước ra khỏi phòng./
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
*Cậu ấy đi rồi.*
Trong lòng em bỗng có chút hụt hẫng, em ghét phải ở một mình. Mặc dù bản thân đã tập quen với điều đấy.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
/Mở cửa./
Sano Manjiro (Mikey)
Sano Manjiro (Mikey)
Tỉnh rồi này.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
*Cậu nhóc tối qua.*
Nhớ lại những gì xảy ra tối qua em chỉ biết cảm thán.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
* Đúng là bị ốm khiến cho người ta trở nên yếu đuối.*
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
*Nhưng….*
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
Cậu cười thật đẹp.
Sano Manjiro (Mikey)
Sano Manjiro (Mikey)
Hả?
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
Không có gì.
Sano Emma
Sano Emma
Sao cậu lại ra ngoài, vào trong nghỉ ngơi đi.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
Tớ không sao.
Kiriyu Machiko
Kiriyu Machiko
Tớ muốn đi tắm trước được không?
Sano Manjiro (Mikey)
Sano Manjiro (Mikey)
/Bị ngó lơ hoàn toàn./

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play