[Yandere Simulator] Câu Chuyện Của Riêng Tôi
Câu Chuyện Về Tôi
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe...
Kể cho các bạn nghe về 1 câu chuyện.
Là câu chuyện của riêng tôi.
Là học sinh cao trung năm hai của trường Akademi.
Tôi trông thật dễ thương, đáng yêu và mỏng manh, yếu đuối, dụt dè khi nhìn từ vẻ bề ngoài.
1 khoảng trống mà không thể lấp được dù có cố...
Nó ở trong con người tôi, tấm thân nhỏ bé gầy gò yếu đuối này...
Nó là 1 lỗ hổng,..trong trái tim tôi...
Trái tim không phải là 1 bộ phận nằm trong cơ thể tôi...
Mọi thứ tôi nhìn nhận về thế giới, cuộc sống, tất cả...
Tôi luôn có cảm giác....cảm giác mình vẫn bị thiếu thứ gì đó, 1 thứ khiến tôi không được hoàn thiện.
Chiếc mặt nạ giả tạo là thứ giúp tôi có thể hoà mình với xã hội.
Kí ức mà tôi không thể quên...bác sĩ, giường bệnh, mọi loại thuốc hay dụng cụ mổ xẻ...
Bố mẹ tôi cũng không khó để nhận ra rằng...tôi bị như vậy.
Họ đưa tôi đi đến khắp mọi nơi, mọi bệnh viện mà tôi cũng không thể đếm nổi.
Họ luôn cố gắng “sửa” tôi, hoàn thiện tôi.
Họ bất lực khi phải mang tôi đi chữa trị hết nơi này đến nơi khác.
Bố mẹ tôi nhiều lần cãi vã.
Tôi đã nhận ra...lí do họ cãi nhau...lí do họ luôn đưa tôi đi, là tôi.
Khi ấy tôi đã cố gắng hành xử như 1 đứa trẻ bình thường, bố tôi không còn lo lắng về nó nữa,...bố tôi hạnh phúc lắm!
Nhưng tôi biết, trong sâu thẳm trái tim ông, ông biết tôi chỉ đang cố gắng diễn kịch.
Mẹ tôi thì ngược lại, bà biết lí do tại sao, tại sao tôi lại như vậy nhưng bà không quan tâm đến nó lắm.
Bà vẫn luôn dịu dàng như vậy.
Bà luôn nói với tôi rằng: “1 ngày nào đó, con sẽ tìm được tình yêu của mình...người cho con cảm giác mình được hoàn thiện...
Và lúc ấy, nó sẽ lấp đầy khoảng trống trong trái tim con” bà mỉm cười và nói.
Ở trường, tôi bị xa lánh, luôn bị bắt nạt và cô độc.
Chúng nói tôi không bình thường, đúng đấy, tôi khác thường mà...
Như ở nhà, tôi bắt đầu tỏ ra như 1 đứa trẻ bình thường, bắt đầu học hỏi mọi cảm xúc thường có trong xã hội và hoà nhập với nó.
không ai xa lánh hay bắt nạt tôi nữa, tôi có nhiều bạn hơn và biết được nhiều thứ hơn.
Nhưng...tôi vẫn chẳng cảm nhận được gì hết...tôi vẫn vậy, 1 kẻ vô cảm.
Mọi chuyện vẫn luôn vậy nhưng từ khi tôi học cao trung năm 2.
Cuộc đời tôi như được bước sang 1 trang mới.
Tôi có thể cảm nhận được mọi thứ.
—kết thúc giới thiệu đầu—
C2: Anh Chàng Lớp Trên
Ayano Aishi
Ui za!! [ngã xuống đất]
Ayano Aishi
Đau quá...[ê ẩm]
Taro Yamada Senpai
[gãi đầu luống cuống] A ỪM—EM KHÔNG SAO CHỨ?!!
Taro Yamada Senpai
[giơ tay ra phía trước]...
Ayano Aishi
[nắm tay anh] ui za...
Taro Yamada Senpai
[kéo lên]
Ayano Aishi
... [nhìn anh]
Đó là lúc màu hồng hiện rõ và mạnh mẽ bao bọc xung quanh tôi.
Những trái tim nhỏ bé bay xung quanh trong mắt tôi.
Cuối cùng tôi đã tìm thấy...
Người đã lấp kín khoảng trống trong tôi.
Yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Taro Yamada Senpai
Do anh mải đọc sách nên va phải em...ừm cho anh xin lỗi nhé!
Taro Yamada Senpai
À...em này...em không sao chứ?
Ayano Aishi
[đỏ mặt ngại ngùng] a-ưm...em không sao ạ!
Taro Yamada Senpai
[mỉm cười] vậy là tốt rồi! Chào em nhé!
Tôi muốn gần anh ấy nhiều hơn.
Ayano Aishi
[túm lấy áo dật dật] à ừm anh...
Taro Yamada Senpai
Sao vậy?
Ayano Aishi
E-em...em...chưa biết tên anh...
Taro Yamada Senpai
À...anh là Taro Yamada.
Taro Yamada Senpai
Rất vui được làm quen với em!
Osana Najimi
TARO KUNNNNNN!!!
Taro Yamada Senpai
Ơ...Osana...[gãi đầu]
Osana Najimi
CẬU ĂN GÌ SÁNG NAY MÀ LỀ MỀ CHẬM CHẠP THẾ HẢ?!!
Osana Najimi
SẮP VÀO LỚP RỒI ĐẤY!!
Taro Yamada Senpai
[rảo chân thật nhanh đến chỗ cô] ờm tớ xin lỗi...
Osana Najimi
[chống tay lên hông mặt cáu kỉnh tay thì chỉ giữa mặt anh] XIN LỖI XIN LỖI SUỐT NGÀY XIN LỖI!
Osana Najimi
Bla...bla...bla...bla....
Sự ghen ghét, cay nghiệt trong tôi ngày càng lớn lên, khi tôi nhìn con nhỏ kia.
Khi bạn đang muốn nói tên cho anh ấy biết thì lại có kẻ xen ngang phá đám.
Cô ta dám làm vậy với Senpai.
Tôi không biết ả là ai và dám làm vật với Senpai...
Tác giả
Hii chào mọi người nhá!!
Tác giả
Mình là tác giả đây!!
Tác giả
Mình có 1 số lưu ý khi các bạn đọc hãy chú ý đến nha!!
Tác giả
[...] hành động, bộc lộ cảm xúc
Tác giả
Có từng này thôi mong các bác lưu tâm.
Tác giả
Đừng quên theo dõi bộ truyện này nữa đấy!! (đọc chùa đừng trách bệnh viện là nhà)
Tác giả
Cảm ơn mọi người đã đọc! Đọc xong đừng quên cho mình 1 like và theo dõi bộ truyện này nhé❤️❤️
C3: Buổi Học Đầu Tiên
Ayano Aishi
[cầm điện thoại lên đọc]...tks! Nhảm nhí!
Cô mặc kệ tin nhắn hiện lên trên màn hình chính khoá của cái điện thoại.
Đầu cô giờ đang muốn nổ tung vì có người vừa nãy đối xử tồi tệ với người cô yêu.
Hồi chuông vào học cũng đã vang lên.
Cô cũng không chần chừ về việc sẽ không vào lớp.
Ayano Aishi
“Tsk!! Đã vào học rồi sao.”
Ayano Aishi
[Tăng tốc chạy về lớp]...
Ayano Aishi
Hộc...h-hộc...[thở dốc]
Giáo viên
Mới đầu năm học mà ý thức không tốt làm ảnh hưởng tới lớp!
Ayano Aishi
E-em xin lỗi cô ạ! T-tại nãy em bị ngã...n-nên chạy từ phòng y tế đến đây ạ...
Giáo viên
Em bị ngã? [nheo mắt nghi ngờ]
Giáo viên
Thôi được rồi! Không làm tốn thời gian của cả lớp nữa.
Giáo viên
Em về chỗ đi! Chúng ta sẽ bắt đầu vào bài học mới...
Ayano Aishi
[lững thững về chỗ ngồi]...
Ayano Aishi
[rủa thầm] “tsk! Bạn học cùng lớp à!?”
Không khó để nhận ra kẻ địch ngồi gần mình, Osana và cô chỉ cách nhau 1 cái bàn.
Hết tiết học này đến tiết học khác, cứ mỗi lần hồi chuông báo nghỉ giải lao vang lên.
Cô đều nhanh chân tăng tốc chạy ra khỏi lớp để tìm mục tiêu của mình.
Cô không ngừng đứng quan sát từ xa theo dõi người mà cô yêu,...
Thậm chí còn đứng núp ở 1 chỗ tự nói chuyện 1 mình.
Cô “nghiện” senpai mất rồi...
Nhưng tiếc rằng Osana luôn bám theo anh, không những thế mà còn luôn mồm “phóng độc” vào mặt anh.
Nhưng dù vậy cô cũng chẳng thể làm gì họ.
Cả ngày luôn tìm hết cách này đến cách khác để được ngắm anh, nhìn anh,
Thời gian không cho phép việc cô có thể ngắm anh mãi được. Và cuộc chơi thì cũng phải có điểm dừng.
Buổi học đầu tiên của năm học mới tại trường cao trung Akademi cũng đã kết thúc.
Đương nhiên là cô cũng sẽ theo dấu chân của senpai của mình về nhà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play