[Inuyasha] [Đam Mỹ] Nại Lạc Sinh Hoàn
Chapter 1
Sesshomaru ngồi trầm tư nhìn kính chiêu hồn, mái tóc màu trắng nổi bật, phủ xuống như suối nước, tay như có như không gõ gõ trên mặt bàn.
Trong căn phòng được xây dựng theo kiến trúc Trung Nguyên, bức bình phong ngăn cách gian ngoài và trong, trên bàn để một bình hoa anh túc đỏ, toả ra mùi hương khiến người ta an tâm thư thái. Nhưng Sesshomaru lại không cảm thấy như vậy.
Bên ngoài phòng có tiếng bước chân người, là một nữ yêu quái, người chưa thấy nhưng mùi hương hoa anh túc đã toả ra. Mày kiếm của hắn nhíu càng sâu.
Kesinohana
Sesshomaru, khách quý của ta, ngươi vẫn ngồi đó ưu sầu sao?
Kesinohana đứng dựa vào cửa, khoanh tay nhìn tên yêu quái đang nhăn nhó, sát khí toả ra đang nhắm thẳng vào cô. Cô cũng không sợ hãi, nhún vai toả vẻ bất đắc dĩ.
Kesinohana
Người là do ngươi cứu, ta cũng không có làm gì ngươi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy!
Sesshomaru
Đừng tưởng ta không biết ngươi dùng thuật thôi miên. Nói, ngươi có mục đích gì?
Kesinohana
Ôi nào ôi nào. Vốn nghe nói đại nhân Sesshomaru là một người thông minh, sức mạnh lại toàn diện, ta đây chỉ là một tiểu yêu bình thường, hà cớ gì ngươi phải gây khó dễ cho ta?
Sesshomaru im lặng không nói, sát khí lại toả ra nặng hơn. Là một khuyển đại yêu quái vượt trội, loài yêu quái nào hắn cũng từng gặp qua, nhưng loại đang đứng trước mặt này khiến hắn phải suy ngẫm. Về sức mạnh, hắn cảm nhận được rõ ả yêu quái này không mạnh bằng hắn, nhưng tốc độ của ả khiến hắn phải dè chừng.
Ả ta tự xuất hiện tại bờ suối nơi hắn nghỉ ngơi, nhưng phải tới khi Rin gọi ả, hắn mới nhìn tới. Ả tự xưng là Kesinohana, là yêu quái hoa đang đi ngao du, vô tình nghỉ lại tại nơi này. Hắn không hề để tâm, những năm này, các loài yêu quái khác nhau thấy hắn mang theo con người liền nghỉ hắn dễ dãi, tới nương nhờ vào hắn không ít. Nhưng câu nói của ả khiến hắn không thể không chú ý tới.
Kesinohana
Sesshomaru đại nhân, kẻ mạnh nhất trong các yêu quái, đáng tiếc sau khi Naraku bị tiêu diệt, cũng không còn ai đủ mạnh để có thể tranh luận sức mạnh với ngài. Cuộc sống như vậy thật nhàm chán!
Jaken
Yêu nữ to gan, ngươi sao có thể nói chuyện với đại nhân như thế hả?
Kesinohana
Ngài là người thông minh, không cần ta nói ngài cũng đã hiểu rồi chứ?
Kesinohana
Kẻ mạnh tranh với kẻ mạnh, mới gọi là thống khoái. Ngài luôn theo đuổi sức mạnh chân chính của mình, nhưng hiện tại sắp không còn ai mạnh bằng ngài, không phải rất đáng tiếc hay sao?
Chapter 2
Sau khi nói xong Kesinohana rời đi ngay trong đêm. Nhưng những lời cô nói cứ lảng vảng trong đầu Sesshomaru, như một lời thôi miên, không thoát ra khỏi đầu của hắn được.
Sáng sớm, ánh nắng chan hoà, những cơn gió thổi hơi nước từ dưới dòng suối lên, mát mẻ xen lẫn một chút lạnh. Rin và Jaken cùng A Un nghịch nước bên bờ suối. Hôm nay trời nhiều gió, gió cuốn hơi nước và những chiếc lá khô bay lên, lượn lờ rồi lại rơi xuống.
Là một buổi sớm đẹp đẽ, nhưng lại tựa như đang báo hiệu điều gì đó. Gió cứ uốn lượn hai đường rồi dừng, rồi lại uốn lượn. Sesshomaru cứ nhìn theo cơn gió, tựa như thấy được một người con gái, thoáng qua nhưng mơ hồ, rồi lại tan biến mất.
Gió chưa hẳn tự do nhưng chắc chắn tự tại. Xa xa truyền tới những lời thì thầm của những yêu quái khác đi ngang qua, cái tên Naraku như gần như xa truyền tới tai Sesshomaru. Một kẻ hắn vốn xem thường, nhưng không thể không nói, Naraku là kẻ vì sức mạnh mà bất chấp tất cả, hơn nữa hắn rất có đầu óc, có thể mạnh hơn nữa là chuyện chắc chắn có thể xảy ra. Chỉ phải xem kẻ đó có thể sống được lâu hay không thôi.
Sesshomaru đột nhiên ra lệnh, khiến hai người một vật đang nô đùa bên dòng suối đồng loạt ngẩn đầu. Sau khi thấy ánh mắt hắn nhìn tới liền vội vàng đứng dậy.
Jaken
Giờ chúng ta đi đâu nhỉ
Sesshomaru không nói, chỉ quay người rời đi. Lần thứ hai gặp lại Kesinohana là lúc cô ta đang cầm một cái kính đi tới cùng người hầu.
Kesinohana diện một thân trang phục kimono, nhưng hai nữ người hầu lại diện trang phục của Trung Hoa, nhìn không hề hoà hợp, mùi hương của hoa anh túc vẫn cứ lảng vảng trong không khí.
Kesinohana
Đại nhân Sesshomaru của ta, ta biết ngươi sẽ đi tìm ta. Ngươi nói, có phải chúng ta rất hữu duyên hay không?
Sesshomaru không nói, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Kesinohana.
Kesinohana
Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ mang tới cho đại nhân một bảo vật mà thôi. Đây là kính chiêu hồn, ngày tàn của Naraku cũng đã tới, cứu hay không cứu, liền tuỳ đại nhân vậy!
Kesinohana nói xong liền rời đi cùng người hầu, mặc kệ những lời la hét của Jaken. Sesshomaru nhìn gương, đưa cho Rin cầm rồi lên đường, đi hướng ngược lại hoàn toàn với Kesinohana.
Jaken
Đại nhân, chờ tôi với
Jaken
Thật là, yêu quái hoa gì chứ. Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta giống hồ ly, nhất là nụ cười của cô ta, đầy gian xảo, không hề có chút dịu dàng nhẹ nhàng gì. Phải không Rin?
Rin
Rin cũng thấy vậy, nhưng cô ấy thật đẹp!
Jaken
Càng đẹp thì càng giống hồ ly
Jaken
Đại nhân, chờ tôi với!!!
Chapter 3
Thời tiết buổi chiều luôn làm lòng người yên tĩnh, gió từng cơn man mát, khiến người khác dễ chìm vào giấc ngủ. Trên giường trúc được đặt giữa đình ven hồ, Rin đang ngủ, Jaken chống đỡ một chút rồi cũng ngủ. A Un lắc đầu qua lại, rồi cũng không chịu được gục xuống, nằm cạnh chân giường ngủ.
Đây đã là ngày thứ ba họ trở nên như vậy. Sesshomaru ngồi trên bàn đá đối diện, ánh mắt thâm trầm. Trên bàn để kính chiêu hồn. Theo từng cơn gió thổi lại rung lên, phát ra ánh sáng mập mờ.
Hắn đã giữ cái gương này một tháng. Ngày đó cầm lấy nó đi tìm Naraku, Sesshomaru như đã chắc chắn rằng, y sẽ chết. Khi Kagome bắn ra mũi tên ấy, Naraku nhìn Kikyo rồi bị hắn bí mật thu vào trong kính chiêu hồn. Hiện tại, yêu quái tứ phương đều đã cho rằng Naraku đã chết.
Nhưng cũng kể từ lúc đó, Sesshomaru bị kìm hãm trong thành Lạc Hoàn này. Hắn từng đi ra ngoài, nhưng cũng lại đi lạc tới đây. Nơi này hắn không thể sử dụng vũ khí, tựa như có kết giới cực mạnh giới hạn năng lực yêu quái của hắn.
Hắn biết muốn thoát khỏi đây phải tiêu diệt được Kesinohana, nhưng ả ta lúc ẩn lúc hiện, lại nhanh nhẹn tựa một cơn gió, năng lực của hắn bị hạn chế, lại không thể sử dụng vũ khí. Hiện tại tạm phải án binh suy xét. Khứu giác nói cho hắn biết, mùi hương hoa anh túc này có vấn đề, nhưng hiện hắn vẫn chưa rõ nó phát ra mùi từ đâu.
Mùi hương càng nồng, càng nói cho hắn biết, Kesinohana đang tới gần đây.
Kesinohana
Ai gia ai gia. Mọi người thật sự nhàn rỗi. Đã lâu lắm rồi ta không có dịp được nghỉ trưa!
Sesshomaru
Ngươi lại thêm thứ gì vào mùi hương?
Kesinohana
Ha ha, ta nào có làm gì!
Kesinohana
Được rồi được rồi
Kesinohana
Không cần nhìn ta như vậy
Kesinohana
Ta chỉ thêm vào một ít hương an thần. Ta thấy khách quý của ta mấy ngày nay lo lắng nhiều, nên ta liền giúp đỡ vậy a. Ngươi xem, bọn họ ngủ ngon như vậy!
Sesshomaru
Ngươi lại muốn làm gì? Vì sao giam ta ở đây?
Kesinohana
Oan cho ta quá. Ta vẫn để ngươi đi lại tại nơi này a. Hơn nữa, Sesshomaru , ta khuyên ngươi đừng nên nghi ngờ quá nhiều. Ngươi là khuyển yêu, nếu quá để ý mùi hương, sẽ không thể nào thoát ra đâu!
Sesshomaru
Ngươi là phân thân của Naraku?
Kesinohana chỉ cười không nói. Trong chớp mắt liền rời đi. Cô ta lại tựa như là người bạn thân thiết của gió, được gió cuốn đi.
Kính chiêu hồn đột nhiên phát sáng. Sesshomaru liếc nhìn, cầm lấy kính bỏ xuống nước. Trong chốc lát, một tiếng nổ to vang lên. Một người từ dưới nước vọt lên. Làn da nhợt nhạt, cởi trần, trên vai có hình một đoá hoa anh túc. Tóc xoăn ước dính sát vào mặt, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, thì thầm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play